Cám Dỗ Ngoại Tình
Chương 172
“Ngọc Thao, vậy anh bảo cô Đường ra ngoài đi!" An Lâm chỉ vào Đường Du Nhiên rồi nói với Thời Ngọc Thao.
Đường Du Nhiên không muốn để Thời Ngọc Thao phải khó xử, cô cố nén cảm giác khó chịu trong lòng rồi khẽ kéo góc áo Thời Ngọc Thao: “Không sao, chỉ là chờ ở bên ngoài mà thôi, hai người cứ nói chuyện đi, em đợi ở ngoài kia."
“Vậy được rồi, em đừng chạy lung tung, lát nữa anh tìm em." Thời Ngọc Thao không yên tâm căn dặn một hồi thì mới buông cổ tay Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên ra khỏi phòng, phòng bao lớn như vậy chỉ còn Thời Ngọc Thao và An Lâm.
Đường Du Nhiên vừa đi ra, An Lâm lập tức rơi nước mắt. Kế tiếp, cô ta đột nhìn ôm lấy Thời Ngọc Thao.
Toàn thân Thời Ngọc Thao cứng đờ, anh đẩy An Lâm ra theo bản năng, nhưng cô ta ôm quá chặt nên tạm thời anh không đẩy ra được.
“Ngọc Thao, anh đừng đẩy em ra có được không? Anh đừng đối xử tàn nhẫn với em như vậy mà."
An Lâm vùi mặt vào lồng ngực của Thời Ngọc Thao, nước mắt làm ướt tây trang của anh.
Giọng nói của An Lâm nghẹn ngào: “Ngọc Thao, em biết lỗi rồi, em biết lỗi rồi mà, là em không tốt, em không nên nói chia tay với anh."
Advertisement
Nói rồi, An Lâm nhìn Thời Ngọc Thao với đôi mắt ngập nước: “Ngọc Thao, giờ em hối hận rồi, lần này em bỏ cả công việc yêu thích nhất để về nước tìm anh. Ngọc Thao, hai ta bắt đầu lại có được không?"
“Em biết, anh vẫn còn thích em đúng không? Hai ta trở về như trước được không? Ngọc Thao, nghe anh hết, chuyện gì cũng nghe anh, sau này em sẽ không nói lời chia tay với anh nữa."
Nghe An Lâm nói, Thời Ngọc Thao nhíu chặt chân mày, anh đẩy mạnh An Lâm ra khỏi người mình, ánh mắt của anh đối diện với đôi mắt của cô ta, Thời Ngọc Thao gằn từng chữ: “An Lâm, anh nghĩ lần trước anh đã nói rõ với em rồi."
“Chuyện của hai chúng ta qua lâu rồi, hiện tại người anh thích là Đường Du Nhiên, anh không nỡ nhìn thấy cô ấy đau khổ."
“An Lâm, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, chúng ta cứ làm bạn như vậy cũng tốt."
Nghe Thời Ngọc Thao nói, An Lâm càng rơi nước mắt, giọng nói trở nên gay gắt vì kích động: “Không phải! Em không tin!"
Advertisement
“Ngọc Thao, anh lừa em đúng hay không?"
“Em biết, anh vẫn còn giận vì trước đây em nói lời chia tay với anh, cho nên anh mới cố ý đối xử tốt với Đường Du Nhiên như vậy vì giận em, để làm em đau khổ đúng hay không?"
Nghe những lời này của An Lâm, đôi mắt của Thời Ngọc Thao càng trở nên u ám, anh lập tức bác bỏ: “Không An Lâm, em suy nghĩ nhiều rồi, anh không bao giờ lấy chuyện tình cảm ra để đùa giỡn."
“Anh thật lòng với Đường Du Nhiên, nghiêm túc muốn sống hết đời với cô ấy."
E rằng những người ở Diệu Thành không ngờ Thời Ngọc Thao, người đổi bạn gái như đổi áo khi nghiêm túc thì cũng là người nghiêm túc nhất trên đời.
Có một số chuyện, một khi đã bỏ lỡ thì không thể giữ lại được. Bắt đầu từ lúc An Lâm nói lời chia tay với Thời Ngọc Thao thì đã không thể xoay chuyển lại.
An Lâm rất hối hận, cô ta quá hối hận. Nếu thời gian có thể quay lại ba năm trước, chắc chắn cô ta sẽ không chia tay với Thời Ngọc Thao.
Ba năm trước, khi đó An Lâm mới vào giới giải trí, cô ta bị sự phù phiếm của giới giải trí mê hoặc.
Giới giải trí không bao giờ thiếu những khuôn mặt đẹp trai, khi đó An Lâm và Thời Ngọc Thao cũng đã quen nhau mấy năm rồi nên An Lâm cũng chán ở chung với Thời Ngọc Thao, hơn nữa cô ta còn muốn sang Mỹ phát triển sự nghiệp diễn xuất của mình.
Thời Ngọc Thao thì luôn nhàn nhạt với cô ta, tình cảm của hai người lặng yên như nước chứ không có chút mãnh liệt nào, điều này làm An Lâm cảm thấy không thú vị.
Hơn nữa khi đó An Lâm không hiểu chuyện, cô ta nghĩ mình còn trẻ, sau này còn có thể gặp gỡ nhiều người tốt hơn.
Nhưng cho đến khi An Lâm hoàn toàn hòa vào giới giải trí, cô ta mới hiểu được nó cũng không tốt đẹp như cô ta tưởng tượng, trai lại có lúc nó bẩn thỉu vô cùng.
An Lâm đã từng mập mờ với một diễn viên nam, nhưng hai người còn chưa bắt đầu yêu nhau thì An Lâm phát hiện người kia đã kết hôn rồi, hơn nữa còn lăn giường với một người trong đoan kịch ở khách sạn!
Sau khi bị An Lâm gặn hỏi, diễn viên nam vẫn thản nhiên nói giới giải trí chính là như vậy, ngoại tình là chuyện bình thường.
Mọi người chỉ vui đùa một chút mà thôi, cho nên kết hôn hay không cũng đâu có liên quan gì.
Sau khi thấy những chuyện bẩn thỉu này nhiều quá rồi, An Lâm mới nhớ đến Thời Ngọc Thao.
Lúc quen cô ta, Thời Ngọc Thao không bao giờ qua lại với người phụ nữ khác, cũng rất săn sóc cô ta, dường như cô ta muốn gì được nấy. Lúc đó, An Lâm mới nhận ra mình đã bỏ qua cái gì.
Thời gian ba năm đủ để biến đổi một người.
An Lâm thay đổi, mà Thời Ngọc Thao cũng vậy.
Lời nói của Thời Ngọc Thao như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim An Lâm, khoét một lỗ thật lo trong tim cô ta.
An Lâm kinh ngạc mở to mắt nhìn chằm chằm Thời Ngọc Thao, cũng không nhịn được mà lui về phía sau, ghim chặt móng tay vào lòng bàn tay.
‘Thời Ngọc Thao vừa nói gì? Thế mà anh ấy nói mình nghiêm túc với Đường Du Nhiên! Hơn nữa còn muốn sống với cô ta hết đời!’
An Lâm hoàn toàn sụp đổ, cô cắn môi thật chặt, con ngươi đỏ tươi vì khóc, vệt nước mắt còn vương trên mặt, cô ta hét lên với anh: “Không thể nào! Chắc chắn không thể!"
“Thời Ngọc Thao! Anh đang lừa em đúng hay không? Anh đang cố tình lừa em!"
“Đường Du Nhiên có gì tốt?"
“Một người đàn bà đã ly hôn một lần như cô ta có gì tốt? Ngọc Thao, anh đừng bị vẻ bề ngoài của cô ta mê hoặc!"
“Cô ta rất gian xảo, anh cho rằng cô ta quen anh là vì yêu anh sao?"
“Anh đừng để cô ta lừa, cô ta quen anh chỉ là vì anh có tiền có quyền, có thể giúp cô ta lấy lại công ty mà thôi!"
“Ngọc Thao, anh đừng yêu cô ta, cô ta rất xảo quyệt! Chỉ có em, chỉ có em mới yêu anh thật lòng."
Nghe An Lâm nói, Thời Ngọc Thao lập tức nhíu chặt chân mày.
An Lâm thấy sắc mặt của Thời Ngọc Thao đột nhiên lạnh thêm đôi chút, cô ta vui mừng, nghĩ rằng Thời Ngọc Thao tin lời cô ta cho nên nở nụ cười, cô ta vội vàng đến trước mặt Thời Ngọc Thao, vô thức cầm lấy cổ tay anh, vui vẻ hỏi: “Ngọc Thao, cuối cùng anh cũng tin em rồi đúng không?"
“Anh lập tức chia tay với Đường Du Nhiên, sau đó đuổi cô ta khỏi sơn trang Đế Đình!"
An Lâm còn chưa dứt lời, Thời Ngọc Thao lập tức rút tay ra rồi nhìn An Lâm với ánh mắt lạnh lùng.
An Lâm nhìn ánh mắt lạnh lùng, sâu không lường được của Thời Ngọc Thao, cô ta giật mình. Giọng nói lạnh lùng của anh lập tức vang lên bên tai cô, anh gằn từng chữ: “An Lâm, em điều tra Đường Du Nhiên?"
Lòng An Lâm căng thẳng, cô ta nắm chặt hai tay ở bên hông, cố gắng chống lại ánh mắt của Thời Ngọc Thao: “Ngọc Thao, em cần phải điều tra chuyện này sao? Tin đồn về Đường Du Nhiên đã lan ra khắp Diệp Thành. Chỉ cần hỏi một người thì có thể biết hết mọi chuyện."
Nghe những lời này của An Lâm, Thời Ngọc Thao lập tức nhíu chặt chân mày. Trước đây anh dưỡng thương trong bệnh viên nên cũng không để ý những tin đồn ở Diệu Thành, sau đó thì bận công việc nên cũng không nghe ai nhắc đến.
Cũng không ngờ truyền thông có lá gan lớn như vậy, xem ra anh phải điều tra mới được.
“An Lâm, tốt nhất là em không điều tra." Thời Ngọc Thao nhìn An Lâm, nói từng chữ: “An Lâm, hai chúng ta đã kết thúc thật rồi, cho nên sau này anh cũng không muốn nhắc đến chuyện này nữa, chuyện cũ thì để nó qua đi."
“Sau này chúng ta vẫn là bạn bè, nếu như em cứ tiếp tục xoắn xuýt chuyện này thì anh sợ rằng chúng ta cũng không thể làm bạn bè được nữa."
Nghe Thời Ngọc Thao nói, An Lâm kinh ngạc cắn chặt răng nhìn Thời Ngọc Thao.
Cô ta biết rõ từ trước đến nay anh nói được thì làm được. Cho nên Thời Ngọc Thao nghiêm túc?
Đời này cô ta không thể ở bên Thời Ngọc Thao nữa rồi!
Nhưng cô ta không cam tâm, thực sự không cam tâm!
Cô ta không biết Đường Du Nhiên có gì tốt mà mê hoặc Thời Ngọc Thao thành dáng vẻ này.
An Lâm nhịn không được, cô nắm chặt tay nói với Thời Ngọc Thao: “Ngọc Thao, anh không thể đối xử với em như vậy!"
“Sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy chứ?"
“Anh quên tình cảm của chúng ta rồi sao? Anh quên vì cứu anh mà suýt chút nữa em mất mạng rồi à?"
“Đường Du Nhiên có thể trả giá nhiều như vậy vì anh không? Anh có chắc cô ta có thể đánh đổi cả mạng sống vì anh sao?"
Thời Ngọc Thao chống lại đôi mắt sắp tan vỡ của An Lâm, nói lại: “An Lâm, anh chưa từng quên chuyện anh nợ em."
Nếu không phải vì Thời Ngọc Thao nhớ đến tình cảm trước đây với An Lâm, nếu người khác liên tục làm Đường Du Nhiên khó chịu trước mặt anh, thì anh đã trở mặt tại chỗ từ lâu rồi.
“An Lâm, nếu bây giờ em muốn trở lại Mỹ thì anh sẽ giúp em, em muốn nhận giải OSCAR, anh cũng có thể giúp em, em muốn nhận nhân vật chính hợp ý thì anh cũng có thể đầu tư vào bộ phim đó giúp em, em muốn anh đền bù thứ gì thì anh sẽ đền cho em thứ đó."
“Còn những chuyện khác thì anh chỉ có thể nói xin lỗi em."
“Trái lại, anh không cần Du Nhiên trả giá bất cứ thứ gì cho anh, anh yêu cô ấy, để anh trả giá là được rồi."
“Anh không biết cô ấy có thể đánh đổi cả mạng sống vì anh không, nhưng anh chắc chắn anh có thể cược cả mạng sống vì cô ấy. Với lại cho dù cô ấy muốn bỏ mạng vì anh, anh cũng không nỡ để cô ấy làm vậy."
Từ lần Đường Du Nhiên bị Khâu Thiếu Trạch bắt cóc thì điều này cũng đã rất rõ ràng rồi.
Đường Du Nhiên không muốn để Thời Ngọc Thao phải khó xử, cô cố nén cảm giác khó chịu trong lòng rồi khẽ kéo góc áo Thời Ngọc Thao: “Không sao, chỉ là chờ ở bên ngoài mà thôi, hai người cứ nói chuyện đi, em đợi ở ngoài kia."
“Vậy được rồi, em đừng chạy lung tung, lát nữa anh tìm em." Thời Ngọc Thao không yên tâm căn dặn một hồi thì mới buông cổ tay Đường Du Nhiên.
Đường Du Nhiên ra khỏi phòng, phòng bao lớn như vậy chỉ còn Thời Ngọc Thao và An Lâm.
Đường Du Nhiên vừa đi ra, An Lâm lập tức rơi nước mắt. Kế tiếp, cô ta đột nhìn ôm lấy Thời Ngọc Thao.
Toàn thân Thời Ngọc Thao cứng đờ, anh đẩy An Lâm ra theo bản năng, nhưng cô ta ôm quá chặt nên tạm thời anh không đẩy ra được.
“Ngọc Thao, anh đừng đẩy em ra có được không? Anh đừng đối xử tàn nhẫn với em như vậy mà."
An Lâm vùi mặt vào lồng ngực của Thời Ngọc Thao, nước mắt làm ướt tây trang của anh.
Giọng nói của An Lâm nghẹn ngào: “Ngọc Thao, em biết lỗi rồi, em biết lỗi rồi mà, là em không tốt, em không nên nói chia tay với anh."
Advertisement
Nói rồi, An Lâm nhìn Thời Ngọc Thao với đôi mắt ngập nước: “Ngọc Thao, giờ em hối hận rồi, lần này em bỏ cả công việc yêu thích nhất để về nước tìm anh. Ngọc Thao, hai ta bắt đầu lại có được không?"
“Em biết, anh vẫn còn thích em đúng không? Hai ta trở về như trước được không? Ngọc Thao, nghe anh hết, chuyện gì cũng nghe anh, sau này em sẽ không nói lời chia tay với anh nữa."
Nghe An Lâm nói, Thời Ngọc Thao nhíu chặt chân mày, anh đẩy mạnh An Lâm ra khỏi người mình, ánh mắt của anh đối diện với đôi mắt của cô ta, Thời Ngọc Thao gằn từng chữ: “An Lâm, anh nghĩ lần trước anh đã nói rõ với em rồi."
“Chuyện của hai chúng ta qua lâu rồi, hiện tại người anh thích là Đường Du Nhiên, anh không nỡ nhìn thấy cô ấy đau khổ."
“An Lâm, chuyện đã qua thì cứ để nó qua đi, chúng ta cứ làm bạn như vậy cũng tốt."
Nghe Thời Ngọc Thao nói, An Lâm càng rơi nước mắt, giọng nói trở nên gay gắt vì kích động: “Không phải! Em không tin!"
Advertisement
“Ngọc Thao, anh lừa em đúng hay không?"
“Em biết, anh vẫn còn giận vì trước đây em nói lời chia tay với anh, cho nên anh mới cố ý đối xử tốt với Đường Du Nhiên như vậy vì giận em, để làm em đau khổ đúng hay không?"
Nghe những lời này của An Lâm, đôi mắt của Thời Ngọc Thao càng trở nên u ám, anh lập tức bác bỏ: “Không An Lâm, em suy nghĩ nhiều rồi, anh không bao giờ lấy chuyện tình cảm ra để đùa giỡn."
“Anh thật lòng với Đường Du Nhiên, nghiêm túc muốn sống hết đời với cô ấy."
E rằng những người ở Diệu Thành không ngờ Thời Ngọc Thao, người đổi bạn gái như đổi áo khi nghiêm túc thì cũng là người nghiêm túc nhất trên đời.
Có một số chuyện, một khi đã bỏ lỡ thì không thể giữ lại được. Bắt đầu từ lúc An Lâm nói lời chia tay với Thời Ngọc Thao thì đã không thể xoay chuyển lại.
An Lâm rất hối hận, cô ta quá hối hận. Nếu thời gian có thể quay lại ba năm trước, chắc chắn cô ta sẽ không chia tay với Thời Ngọc Thao.
Ba năm trước, khi đó An Lâm mới vào giới giải trí, cô ta bị sự phù phiếm của giới giải trí mê hoặc.
Giới giải trí không bao giờ thiếu những khuôn mặt đẹp trai, khi đó An Lâm và Thời Ngọc Thao cũng đã quen nhau mấy năm rồi nên An Lâm cũng chán ở chung với Thời Ngọc Thao, hơn nữa cô ta còn muốn sang Mỹ phát triển sự nghiệp diễn xuất của mình.
Thời Ngọc Thao thì luôn nhàn nhạt với cô ta, tình cảm của hai người lặng yên như nước chứ không có chút mãnh liệt nào, điều này làm An Lâm cảm thấy không thú vị.
Hơn nữa khi đó An Lâm không hiểu chuyện, cô ta nghĩ mình còn trẻ, sau này còn có thể gặp gỡ nhiều người tốt hơn.
Nhưng cho đến khi An Lâm hoàn toàn hòa vào giới giải trí, cô ta mới hiểu được nó cũng không tốt đẹp như cô ta tưởng tượng, trai lại có lúc nó bẩn thỉu vô cùng.
An Lâm đã từng mập mờ với một diễn viên nam, nhưng hai người còn chưa bắt đầu yêu nhau thì An Lâm phát hiện người kia đã kết hôn rồi, hơn nữa còn lăn giường với một người trong đoan kịch ở khách sạn!
Sau khi bị An Lâm gặn hỏi, diễn viên nam vẫn thản nhiên nói giới giải trí chính là như vậy, ngoại tình là chuyện bình thường.
Mọi người chỉ vui đùa một chút mà thôi, cho nên kết hôn hay không cũng đâu có liên quan gì.
Sau khi thấy những chuyện bẩn thỉu này nhiều quá rồi, An Lâm mới nhớ đến Thời Ngọc Thao.
Lúc quen cô ta, Thời Ngọc Thao không bao giờ qua lại với người phụ nữ khác, cũng rất săn sóc cô ta, dường như cô ta muốn gì được nấy. Lúc đó, An Lâm mới nhận ra mình đã bỏ qua cái gì.
Thời gian ba năm đủ để biến đổi một người.
An Lâm thay đổi, mà Thời Ngọc Thao cũng vậy.
Lời nói của Thời Ngọc Thao như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim An Lâm, khoét một lỗ thật lo trong tim cô ta.
An Lâm kinh ngạc mở to mắt nhìn chằm chằm Thời Ngọc Thao, cũng không nhịn được mà lui về phía sau, ghim chặt móng tay vào lòng bàn tay.
‘Thời Ngọc Thao vừa nói gì? Thế mà anh ấy nói mình nghiêm túc với Đường Du Nhiên! Hơn nữa còn muốn sống với cô ta hết đời!’
An Lâm hoàn toàn sụp đổ, cô cắn môi thật chặt, con ngươi đỏ tươi vì khóc, vệt nước mắt còn vương trên mặt, cô ta hét lên với anh: “Không thể nào! Chắc chắn không thể!"
“Thời Ngọc Thao! Anh đang lừa em đúng hay không? Anh đang cố tình lừa em!"
“Đường Du Nhiên có gì tốt?"
“Một người đàn bà đã ly hôn một lần như cô ta có gì tốt? Ngọc Thao, anh đừng bị vẻ bề ngoài của cô ta mê hoặc!"
“Cô ta rất gian xảo, anh cho rằng cô ta quen anh là vì yêu anh sao?"
“Anh đừng để cô ta lừa, cô ta quen anh chỉ là vì anh có tiền có quyền, có thể giúp cô ta lấy lại công ty mà thôi!"
“Ngọc Thao, anh đừng yêu cô ta, cô ta rất xảo quyệt! Chỉ có em, chỉ có em mới yêu anh thật lòng."
Nghe An Lâm nói, Thời Ngọc Thao lập tức nhíu chặt chân mày.
An Lâm thấy sắc mặt của Thời Ngọc Thao đột nhiên lạnh thêm đôi chút, cô ta vui mừng, nghĩ rằng Thời Ngọc Thao tin lời cô ta cho nên nở nụ cười, cô ta vội vàng đến trước mặt Thời Ngọc Thao, vô thức cầm lấy cổ tay anh, vui vẻ hỏi: “Ngọc Thao, cuối cùng anh cũng tin em rồi đúng không?"
“Anh lập tức chia tay với Đường Du Nhiên, sau đó đuổi cô ta khỏi sơn trang Đế Đình!"
An Lâm còn chưa dứt lời, Thời Ngọc Thao lập tức rút tay ra rồi nhìn An Lâm với ánh mắt lạnh lùng.
An Lâm nhìn ánh mắt lạnh lùng, sâu không lường được của Thời Ngọc Thao, cô ta giật mình. Giọng nói lạnh lùng của anh lập tức vang lên bên tai cô, anh gằn từng chữ: “An Lâm, em điều tra Đường Du Nhiên?"
Lòng An Lâm căng thẳng, cô ta nắm chặt hai tay ở bên hông, cố gắng chống lại ánh mắt của Thời Ngọc Thao: “Ngọc Thao, em cần phải điều tra chuyện này sao? Tin đồn về Đường Du Nhiên đã lan ra khắp Diệp Thành. Chỉ cần hỏi một người thì có thể biết hết mọi chuyện."
Nghe những lời này của An Lâm, Thời Ngọc Thao lập tức nhíu chặt chân mày. Trước đây anh dưỡng thương trong bệnh viên nên cũng không để ý những tin đồn ở Diệu Thành, sau đó thì bận công việc nên cũng không nghe ai nhắc đến.
Cũng không ngờ truyền thông có lá gan lớn như vậy, xem ra anh phải điều tra mới được.
“An Lâm, tốt nhất là em không điều tra." Thời Ngọc Thao nhìn An Lâm, nói từng chữ: “An Lâm, hai chúng ta đã kết thúc thật rồi, cho nên sau này anh cũng không muốn nhắc đến chuyện này nữa, chuyện cũ thì để nó qua đi."
“Sau này chúng ta vẫn là bạn bè, nếu như em cứ tiếp tục xoắn xuýt chuyện này thì anh sợ rằng chúng ta cũng không thể làm bạn bè được nữa."
Nghe Thời Ngọc Thao nói, An Lâm kinh ngạc cắn chặt răng nhìn Thời Ngọc Thao.
Cô ta biết rõ từ trước đến nay anh nói được thì làm được. Cho nên Thời Ngọc Thao nghiêm túc?
Đời này cô ta không thể ở bên Thời Ngọc Thao nữa rồi!
Nhưng cô ta không cam tâm, thực sự không cam tâm!
Cô ta không biết Đường Du Nhiên có gì tốt mà mê hoặc Thời Ngọc Thao thành dáng vẻ này.
An Lâm nhịn không được, cô nắm chặt tay nói với Thời Ngọc Thao: “Ngọc Thao, anh không thể đối xử với em như vậy!"
“Sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy chứ?"
“Anh quên tình cảm của chúng ta rồi sao? Anh quên vì cứu anh mà suýt chút nữa em mất mạng rồi à?"
“Đường Du Nhiên có thể trả giá nhiều như vậy vì anh không? Anh có chắc cô ta có thể đánh đổi cả mạng sống vì anh sao?"
Thời Ngọc Thao chống lại đôi mắt sắp tan vỡ của An Lâm, nói lại: “An Lâm, anh chưa từng quên chuyện anh nợ em."
Nếu không phải vì Thời Ngọc Thao nhớ đến tình cảm trước đây với An Lâm, nếu người khác liên tục làm Đường Du Nhiên khó chịu trước mặt anh, thì anh đã trở mặt tại chỗ từ lâu rồi.
“An Lâm, nếu bây giờ em muốn trở lại Mỹ thì anh sẽ giúp em, em muốn nhận giải OSCAR, anh cũng có thể giúp em, em muốn nhận nhân vật chính hợp ý thì anh cũng có thể đầu tư vào bộ phim đó giúp em, em muốn anh đền bù thứ gì thì anh sẽ đền cho em thứ đó."
“Còn những chuyện khác thì anh chỉ có thể nói xin lỗi em."
“Trái lại, anh không cần Du Nhiên trả giá bất cứ thứ gì cho anh, anh yêu cô ấy, để anh trả giá là được rồi."
“Anh không biết cô ấy có thể đánh đổi cả mạng sống vì anh không, nhưng anh chắc chắn anh có thể cược cả mạng sống vì cô ấy. Với lại cho dù cô ấy muốn bỏ mạng vì anh, anh cũng không nỡ để cô ấy làm vậy."
Từ lần Đường Du Nhiên bị Khâu Thiếu Trạch bắt cóc thì điều này cũng đã rất rõ ràng rồi.
Tác giả :
Viên Mãn