Cám Dỗ Ngoại Tình
Chương 148
Nhưng căn bản là đã quá muộn rồi, Bạch Tiên Nhi lái xe quá nhanh, dù có Bạch Tiên Nhi có phanh gấp cũng không có bất kỳ tác dụng nào.
Chiếc xe theo quán tính lao xuống sông.
Trong giây phút cuối cùng mất đi ý thức Bạch Tiên Nhi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bên tai có tiếng nước chảy, ý thức của Bạch Tiên Nhi chìm vào bóng tối.
Lúc Đường Du Nhiên thấy Thời Ngọc Thao còn tỉnh táo được Quý Viêm Phong đỡ ra khỏi công xưởng cũ nát, trái tim treo ngược trên cổ họng cuối cùng cũng về lại chỗ cũ!
May thật! Thời Ngọc Thao còn sống! Anh không sao!
Advertisement
Đường Du Nhiên cũng không chống đỡ nổi nữa, trước mắt tối sầm, ý thức chìm vào bóng tối.
Đường Du Nhiên bị cơn đau làm cho tỉnh lại, cả người không chỗ nào là không đau nhức.
Đường Du Nhiên khó nhọc mở mắt, chóp mũi rõ ràng có mùi thuốc khử trùng.
Đập vào mắt là một mảng lớn trắng như tuyết, tường trắng như tuyết, trần nhà trắng như tuyết, tấm trải giường trắng như tuyết…
Advertisement
Đường Du Nhiên chuyển ánh mắt, rơi vào bóng dáng cao lớn đang nằm nghiêng đầu trên giường bệnh của mình.
Ánh mắt của Đường Du Nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm lấy bóng người cao lớn kia, trái tim trong lồng ngực bắt đầu đập nhanh.
Đường Du Nhiên khẽ cắn môi, bỏ qua cảm giác đau đớn truyền đến từ cánh tay, cố sức giơ cánh tay lên, còn chưa đợi cánh tay của Đường Du Nhiên đụng đến tóc người nằm cạnh giường, người đó đã phát hiện ra động tác rất nhỏ của Đường Du Nhiên mà tỉnh lại, lập tức ngẩng đầu nhìn Đường Du Nhiên đang nằm trên giường bệnh.
Bốn mắt nhìn nhau, Đường Du Nhiên cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt của người đó, trong mắt không nhịn nổi mà nổi lên thất vọng.
Cánh tay của Đường Du Nhiên yếu ớt rơi xuống, không phải Thời Ngọc Thao… mà là Quý Viêm Phong.
Quý Viêm Phong vẫn luôn rất chăm chú, nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt Đường Du Nhiên khi nhìn thấy anh ta vừa rồi, trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng.
Xem ra lần này anh ta vẫn bỏ lỡ Đường Du Nhiên mất rồi…
Quý Viêm Phong kìm nén nỗi mất mát trong lòng, mỉm cười nói với Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, em đã hôn mê một ngày một đêm rồi đấy."
Quý Viêm Phong đưa hai người Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao đến bệnh viện xong luôn túc trực bên Đường Du Nhiên.
Nói xong, Quý Viêm Phong thấy Đường Du Nhiên cau mày, lại tiếp tục lo lắng nói: “Du Nhiên, có phải em thấy chỗ nào không thoải mái không?"
“Em nằm xuống đã đừng cử động, anh đi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em."
Nói rồi Quý Viêm Phong vội đứng dậy, còn chưa kịp rời đi góc áo đã bị Đường Du Nhiên đưa tay ra kéo lại.
“Em không sao…" Giọng nói yếu ớt của Đường Du Nhiên mang theo sự lo lắng hỏi tiếp: “Quý Viêm Phong… Thời Ngọc Thao đâu… bây giờ Thời Ngọc Thao thế nào rồi?"
Đường Du Nhiên càng nói đến đây thì càng lo lắng, đột nhiên đầu hiện lên hình ảnh cả người Thời Ngọc Thao đầy máu… Chảy nhiều máu đến vậy, trên người còn trúng bốn viên đạn, đã vậy còn bị Khâu Thiếu Trạch quất roi lên người lâu đến thế…
Đường Du Nhiên thậm chí không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào! Bàn tay đang giữ góc quần áo của Quý Viêm Phong không khỏi siết chặt một chút.
Quý Viêm Phong đối mặt với ánh mắt sốt ruột lo lắng của Đường Du Nhiên, trong lòng lại cảm thấy chua xót, giơ tay lên vuốt tóc Đường Du Nhiên an ủi: “Em đừng lo lắng nữa, bây giờ Thời Ngọc Thao đã qua nguy hiểm, bốn viên đạn trên người cũng đã được lấy ra, cơ mà vì mất quá nhiều máu nên chưa tỉnh lại được."
Đường Du Nhiên nghe được lời của Quý Viêm Phong, trái tim đặt trên cao cuối cùng cũng hạ được xuống trở về chỗ cũ, trong đầu thở phào một hơi, lại có chút không yên tâm nhấc chăn ra chuẩn bị rời khỏi giường.
Quý Viêm Phong thấy vậy vội ngăn động tác của Đường Du Nhiên lại: “Du Nhiên, trước tiên em cứ nằm xuống đã, bây giờ cả người em đều là vết thương, bác sĩ nói em phải nằm yên nghỉ ngơi."
“Em không sao, vết thương trên người không đau chút nào hết… em muốn đi thăm Thời Ngọc Thao một chút…" Trước khi đích thân xác nhận rằng Thời Ngọc Thao thực sự không sao, Đường Du Nhiên không thể yên tâm.
Đường Du Nhiên khăng khăng một mực, Quý Viêm Phong cũng không cách nào giữ được Đường Du Nhiên, lại không muốn vết thương trên người Đường Du Nhiên vừa mới đỡ một chút đã vì động tác của Đường Du Nhiên mà nứt ra nữa, cho nên Quý Viêm Phong chỉ đành đến chỗ y tá lấy một chiếc xe lăn.
Trên người Đường Du Nhiên đều là vết thương do roi đánh, đau đớn dữ dội, chỉ cần cử động nhẹ tôi đã cảm thấy đau rát đến chảy nước mắt, Đường Du Nhiên không muốn ngồi xe lăn nhưng nếu cô bước đi thế này chỉ e là càng chậm hơn nữa, bây giờ cô chỉ muốn thấy Thời Ngọc Thao càng nhanh càng tốt, chỉ đành ngồi lên xe lăn để Quý Viêm Phong đẩy mình đi.
Quý Viêm Phong đẩy Đường Du Nhiên đến sát phòng bệnh.
Vừa lúc Ứng Hạo Vũ từ phòng bệnh đi ra, Ứng Hạo Vũ thấy Đường Du Nhiên đến thì lịch sự chào hỏi Đường Du Nhiên, thấy Đường Du Nhiên từ khi vào cửa mắt luôn rơi trên người tổng giám đốc nhà mình.
Ứng Hạo Vũ biết quan hệ của cô Tống này với tổng giám đốc nhà mình, bây giờ xảy ra chuyện, Ứng Hạo Vũ lại càng cảm thấy địa vị của cô Tống này trong lòng tổng giám đốc nhà mình có sự khác biệt, dù thế nào thì lần này tổng giám đốc nhà mình cũng vì cô Tống má xém chút mất luôn cái mạng.
Vì vậy thái độ của Ứng Hạo Vũ đối với Đường Du Nhiên càng thêm kính trọng.
Vô cùng biết điều hạ giọng giải thích với Đường Du Nhiên: “Cô Tống, cô không cần quá lo lắng, vết thương của cậu Thời bình phục rất tốt, đầu đạn cũng đã được gắp ra, chỉ là mất máu quá nhiều nên cậu Thời vẫn chưa tỉnh lại mà thôi."
Đường Du Nhiên nghe xong trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút, gật đầu về phía Ứng Hạo Vũ, ánh mắt lại không tự chủ được rơi trên khuôn mặt tuấn tú của Thời Ngọc Thao.
Chỉ thấy khuôn mặt Thời Ngọc Thao tái nhợt như một tờ giấy trắng, nằm lặng lẽ trên giường bệnh trắng như tuyết, hai mắt nhắm chặt, lông mày vẫn còn hơi cau lại.
Cánh tay lộ ra ngoài được quấn trong một miếng gạc trắng, máu đỏ đang từ từ chảy vào cơ thể Thời Ngọc Thao qua đường tiêm tĩnh mạch.
Đường Du Nhiên nhìn dáng vẻ yếu ớt của Thời Ngọc Thao, trái tim trong lồng ngực run lên dữ dội, hai mắt lập tức đỏ bừng, không nhịn được vươn tay trượt xe lăn đến bên giường bệnh của Thời Ngọc Thao, đưa tay từ từ nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh của Thời Ngọc Thao.
Ứng Hạo Vũ ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này rất thức thời lặng lẽ mở cửa rời đi.
Ánh mắt Quý Viêm Phong luôn nhìn về phía Đường Du Nhiên, mười ngón tay buông thõng bên cạnh siết chặt thành nắm đấm, mấy chục giây sau lại không có sức buông lỏng chúng ra, cuối cùng xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh Vip to lớn nhất thời chỉ còn lại hai người Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao đang nằm trên giường bệnh.
Không còn người khác trong phòng, nước mắt Đường Du Nhiên không kìm chế được mà rơi xuống.
Nghe như mắng mỏ nhưng thực ra lại đang đau lòng không thôi: “Thời Ngọc Thao! Anh bị ngốc đấy à! Khâu Thiếu Trạch kêu mình anh đi, anh lại đi một mình thật! Bắn về phía anh anh cũng không biết đường mà trốn đi…"
“Tên ngốc nghếch này! Thời Ngọc Thao! Anh ngốc quá vậy! Em ghét anh!"
Chiếc xe theo quán tính lao xuống sông.
Trong giây phút cuối cùng mất đi ý thức Bạch Tiên Nhi chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bên tai có tiếng nước chảy, ý thức của Bạch Tiên Nhi chìm vào bóng tối.
Lúc Đường Du Nhiên thấy Thời Ngọc Thao còn tỉnh táo được Quý Viêm Phong đỡ ra khỏi công xưởng cũ nát, trái tim treo ngược trên cổ họng cuối cùng cũng về lại chỗ cũ!
May thật! Thời Ngọc Thao còn sống! Anh không sao!
Advertisement
Đường Du Nhiên cũng không chống đỡ nổi nữa, trước mắt tối sầm, ý thức chìm vào bóng tối.
Đường Du Nhiên bị cơn đau làm cho tỉnh lại, cả người không chỗ nào là không đau nhức.
Đường Du Nhiên khó nhọc mở mắt, chóp mũi rõ ràng có mùi thuốc khử trùng.
Đập vào mắt là một mảng lớn trắng như tuyết, tường trắng như tuyết, trần nhà trắng như tuyết, tấm trải giường trắng như tuyết…
Advertisement
Đường Du Nhiên chuyển ánh mắt, rơi vào bóng dáng cao lớn đang nằm nghiêng đầu trên giường bệnh của mình.
Ánh mắt của Đường Du Nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm lấy bóng người cao lớn kia, trái tim trong lồng ngực bắt đầu đập nhanh.
Đường Du Nhiên khẽ cắn môi, bỏ qua cảm giác đau đớn truyền đến từ cánh tay, cố sức giơ cánh tay lên, còn chưa đợi cánh tay của Đường Du Nhiên đụng đến tóc người nằm cạnh giường, người đó đã phát hiện ra động tác rất nhỏ của Đường Du Nhiên mà tỉnh lại, lập tức ngẩng đầu nhìn Đường Du Nhiên đang nằm trên giường bệnh.
Bốn mắt nhìn nhau, Đường Du Nhiên cuối cùng cũng nhìn rõ gương mặt của người đó, trong mắt không nhịn nổi mà nổi lên thất vọng.
Cánh tay của Đường Du Nhiên yếu ớt rơi xuống, không phải Thời Ngọc Thao… mà là Quý Viêm Phong.
Quý Viêm Phong vẫn luôn rất chăm chú, nhìn thấy vẻ thất vọng trong mắt Đường Du Nhiên khi nhìn thấy anh ta vừa rồi, trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng.
Xem ra lần này anh ta vẫn bỏ lỡ Đường Du Nhiên mất rồi…
Quý Viêm Phong kìm nén nỗi mất mát trong lòng, mỉm cười nói với Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, cuối cùng em cũng tỉnh rồi, em đã hôn mê một ngày một đêm rồi đấy."
Quý Viêm Phong đưa hai người Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao đến bệnh viện xong luôn túc trực bên Đường Du Nhiên.
Nói xong, Quý Viêm Phong thấy Đường Du Nhiên cau mày, lại tiếp tục lo lắng nói: “Du Nhiên, có phải em thấy chỗ nào không thoải mái không?"
“Em nằm xuống đã đừng cử động, anh đi gọi bác sĩ đến kiểm tra cho em."
Nói rồi Quý Viêm Phong vội đứng dậy, còn chưa kịp rời đi góc áo đã bị Đường Du Nhiên đưa tay ra kéo lại.
“Em không sao…" Giọng nói yếu ớt của Đường Du Nhiên mang theo sự lo lắng hỏi tiếp: “Quý Viêm Phong… Thời Ngọc Thao đâu… bây giờ Thời Ngọc Thao thế nào rồi?"
Đường Du Nhiên càng nói đến đây thì càng lo lắng, đột nhiên đầu hiện lên hình ảnh cả người Thời Ngọc Thao đầy máu… Chảy nhiều máu đến vậy, trên người còn trúng bốn viên đạn, đã vậy còn bị Khâu Thiếu Trạch quất roi lên người lâu đến thế…
Đường Du Nhiên thậm chí không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào! Bàn tay đang giữ góc quần áo của Quý Viêm Phong không khỏi siết chặt một chút.
Quý Viêm Phong đối mặt với ánh mắt sốt ruột lo lắng của Đường Du Nhiên, trong lòng lại cảm thấy chua xót, giơ tay lên vuốt tóc Đường Du Nhiên an ủi: “Em đừng lo lắng nữa, bây giờ Thời Ngọc Thao đã qua nguy hiểm, bốn viên đạn trên người cũng đã được lấy ra, cơ mà vì mất quá nhiều máu nên chưa tỉnh lại được."
Đường Du Nhiên nghe được lời của Quý Viêm Phong, trái tim đặt trên cao cuối cùng cũng hạ được xuống trở về chỗ cũ, trong đầu thở phào một hơi, lại có chút không yên tâm nhấc chăn ra chuẩn bị rời khỏi giường.
Quý Viêm Phong thấy vậy vội ngăn động tác của Đường Du Nhiên lại: “Du Nhiên, trước tiên em cứ nằm xuống đã, bây giờ cả người em đều là vết thương, bác sĩ nói em phải nằm yên nghỉ ngơi."
“Em không sao, vết thương trên người không đau chút nào hết… em muốn đi thăm Thời Ngọc Thao một chút…" Trước khi đích thân xác nhận rằng Thời Ngọc Thao thực sự không sao, Đường Du Nhiên không thể yên tâm.
Đường Du Nhiên khăng khăng một mực, Quý Viêm Phong cũng không cách nào giữ được Đường Du Nhiên, lại không muốn vết thương trên người Đường Du Nhiên vừa mới đỡ một chút đã vì động tác của Đường Du Nhiên mà nứt ra nữa, cho nên Quý Viêm Phong chỉ đành đến chỗ y tá lấy một chiếc xe lăn.
Trên người Đường Du Nhiên đều là vết thương do roi đánh, đau đớn dữ dội, chỉ cần cử động nhẹ tôi đã cảm thấy đau rát đến chảy nước mắt, Đường Du Nhiên không muốn ngồi xe lăn nhưng nếu cô bước đi thế này chỉ e là càng chậm hơn nữa, bây giờ cô chỉ muốn thấy Thời Ngọc Thao càng nhanh càng tốt, chỉ đành ngồi lên xe lăn để Quý Viêm Phong đẩy mình đi.
Quý Viêm Phong đẩy Đường Du Nhiên đến sát phòng bệnh.
Vừa lúc Ứng Hạo Vũ từ phòng bệnh đi ra, Ứng Hạo Vũ thấy Đường Du Nhiên đến thì lịch sự chào hỏi Đường Du Nhiên, thấy Đường Du Nhiên từ khi vào cửa mắt luôn rơi trên người tổng giám đốc nhà mình.
Ứng Hạo Vũ biết quan hệ của cô Tống này với tổng giám đốc nhà mình, bây giờ xảy ra chuyện, Ứng Hạo Vũ lại càng cảm thấy địa vị của cô Tống này trong lòng tổng giám đốc nhà mình có sự khác biệt, dù thế nào thì lần này tổng giám đốc nhà mình cũng vì cô Tống má xém chút mất luôn cái mạng.
Vì vậy thái độ của Ứng Hạo Vũ đối với Đường Du Nhiên càng thêm kính trọng.
Vô cùng biết điều hạ giọng giải thích với Đường Du Nhiên: “Cô Tống, cô không cần quá lo lắng, vết thương của cậu Thời bình phục rất tốt, đầu đạn cũng đã được gắp ra, chỉ là mất máu quá nhiều nên cậu Thời vẫn chưa tỉnh lại mà thôi."
Đường Du Nhiên nghe xong trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút, gật đầu về phía Ứng Hạo Vũ, ánh mắt lại không tự chủ được rơi trên khuôn mặt tuấn tú của Thời Ngọc Thao.
Chỉ thấy khuôn mặt Thời Ngọc Thao tái nhợt như một tờ giấy trắng, nằm lặng lẽ trên giường bệnh trắng như tuyết, hai mắt nhắm chặt, lông mày vẫn còn hơi cau lại.
Cánh tay lộ ra ngoài được quấn trong một miếng gạc trắng, máu đỏ đang từ từ chảy vào cơ thể Thời Ngọc Thao qua đường tiêm tĩnh mạch.
Đường Du Nhiên nhìn dáng vẻ yếu ớt của Thời Ngọc Thao, trái tim trong lồng ngực run lên dữ dội, hai mắt lập tức đỏ bừng, không nhịn được vươn tay trượt xe lăn đến bên giường bệnh của Thời Ngọc Thao, đưa tay từ từ nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh của Thời Ngọc Thao.
Ứng Hạo Vũ ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này rất thức thời lặng lẽ mở cửa rời đi.
Ánh mắt Quý Viêm Phong luôn nhìn về phía Đường Du Nhiên, mười ngón tay buông thõng bên cạnh siết chặt thành nắm đấm, mấy chục giây sau lại không có sức buông lỏng chúng ra, cuối cùng xoay người rời khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh Vip to lớn nhất thời chỉ còn lại hai người Đường Du Nhiên và Thời Ngọc Thao đang nằm trên giường bệnh.
Không còn người khác trong phòng, nước mắt Đường Du Nhiên không kìm chế được mà rơi xuống.
Nghe như mắng mỏ nhưng thực ra lại đang đau lòng không thôi: “Thời Ngọc Thao! Anh bị ngốc đấy à! Khâu Thiếu Trạch kêu mình anh đi, anh lại đi một mình thật! Bắn về phía anh anh cũng không biết đường mà trốn đi…"
“Tên ngốc nghếch này! Thời Ngọc Thao! Anh ngốc quá vậy! Em ghét anh!"
Tác giả :
Viên Mãn