Cầm Đế

Chương 76: Chiến tranh cự thú Kê Lặc

An Kỳ khe khẽ lắc đầu:

-Không, không phải thế. Có thể nói, ta đến chết cũng khắc cốt ghi tâm. Nhưng, ta không thể. Tô Lạp, sau khi Diệp Âm Trúc tỉnh lại, nói với hắn, ta và hắn tất cả ân oán xóa sạch. Ta sẽ đi tìm muội muội ta, dọc đường đi phát sinh chuyện gì, ta cũng vĩnh viễn giữ trong lòng, không nói cho bất kì ai khác.

Tô Lạp có chút kích động nói:

-Sao ngươi không quý trọng cơ hội này chứ? Chẳng lẽ ngươi cho rằng, Tử không đáng để ngươi yêu sao? Có một số việc, người ngoài nhìn rõ ràng hơn người trong cuộc. Thời gian ta biết Tử tuyệt đối không ít hơn bao nhiêu so với ngươi. Ta cũng như Âm Trúc, hiểu rõ hắn. Hắn đúng là làm cho người ta có cảm giác vĩnh viễn băng giá, đáng sợ, lại hôi ít nói ít cười. Nhưng hắn và Âm Trúc có một điểm giống nhau. Đó là trên phương diện tình cảm hai vị nầy đều chỉ biết im lặng, chính là hai đại ngốc. Ta có thể thấy rất rõ ràng, Tử thích ngươi. Suốt dọc đường đi, ánh mắt hắn chỉ phát sinh chút biến hóa khi nhìn hai người, ngươi và Âm Trúc. Hắn nhìn Âm Trúc bằng ánh mắt của huynh đệ tín nhiệm và thân thiết, còn nhìn ngươi bằng ánh mắt ôn nhu nhàn nhạt. Có lẽ ngươi trước giờ không để ý, nhưng mọi người ở đây đều tận mắt thấy. Ngươi nghĩ lại xem, nếu hắn không phải cũng thích ngươi, với tính cách của hắn, có thể để ngươi ở bên người, lại luôn xuất hiện che chở cho ngươi khi có nguy hiểm sao?

An Kỳ chấn động trong lòng, đôi mắt biếc xinh đẹp của nàng lóe ra ánh mắt mê ly, đứng bần thần một chỗ, nói không nên lời. Nàng phát hiện mình đang nghẹn ngào.

Hơn bốn trăm năm, nàng đã hơn bốn trăm năm tuổi, nhưng từ đó đến giờ chưa có ai làm nàng xao xuyến. Bất luận tinh linh tuấn mỹ hay là nhân loại cường đại đều chưa bao giờ làm tâm tình nàng xuất hiện chút gợn sóng. Nhưng Tử thì khác, từ ánh mắt đến bờ vai rộng rãi, không biết từ khi nào đã khắc sâu vào tâm khảm An Kỳ tinh thần phân liệt một cảm giác an toàn không thể nào quên. Mỗi ngày, cái cảm giác này đều tăng thêm vài phần. Cho dù Tử rất lạnh lùng, rất ít nói, nhưng chỉ cần ở bên cạnh hắn, cõi lòng vốn băng giá của mình cũng trở nên dị thường an ổn, có vẻ như tất cả mọi thứ trên đời đều có nam nhân này tự mình chống đỡ, cái gì cũng không cần suy nghĩ nhiều.

Trí nhớ khôi phục lại, nhưng cảm giác lưu luyến không rời này lại càng mãnh liệt. Cùng nhau trải qua hoạn nạn, vào sinh ra tử, sau cùng tinh linh nữ vương cũng biết vì một người mà yêu thương, vì một người mà đau khổ.

-Tô Lạp, đừng nói nữa, để nàng đi.

Tử nhàn nhạt nói.

Tô Lạp nhìn Tử, rồi lại nhìn An Kỳ đang cúi đầu không nói gì, thở dài một tiếng,

-Ah! Ta cần gì phải khuyên các ngươi nhỉ? Mỗi người đều có chuyện khó xử của mình…

Hắn bỏ lửng câu nói, ánh mắt u oán lặng lẽ nhìn Diệp Âm Trúc.

Cố lắc đầu, An Kỳ cười khổ:

-Linh hồn của ta đã không thuộc về mình. Ta là một tinh linh không nên tồn tại trên đời. Ta không thể để chuyện của mình liên lụy các ngươi. Tử, ta đi, nhưng ta sẽ vĩnh viễn nhớ những ngày sống bên cạnh người. Đó sẽ là những hồi ức đẹp nhất trong đời ta. Ngươi biết không, ngươi là người yêu đầu tiên trong cuộc đời của ta.

Nước mắt không biết tự khi nào đã chảy ròng ròng trên khuôn mặt xinh đẹp kinh nhân của nàng.

Tử quay người lại, đón nhận làn môi mát lạnh mà mà ướt đẫm nước mắt. Một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng khiến cho Tử run rẩy không ngừng. An Kỳ vòng tay ôm cổ Tử ghì chặt, tựa như muốn đem cơ thể mình hòa tan vào Tử.

-Ta phải đi rồi, ta và ngươi vĩnh viễn không thể có mối quan hệ hữu hảo mà phải là kẻ địch. Tử, hãy quên ta đi…

Nhẹ nhàng trong khoảnh khắc, thân ảnh An Kỳ mang theo những giọt nước mắt trong suốt hóa thành mây khói tan vào băng lâm.

-An Kỳ.

Tử hét lớn một tiếng, nhưng thân ảnh hư vô kia chỉ thoáng dừng lại trong giây lát rồi lại ra đi.

Tử ngơ ngác đứng đó, bất động. Mặc dù không có uy áp của chiến tranh cự thú nhưng hắn lại cảm giác được áp lực trong lòng mình khó chịu khôn cùng. Tô Lạp nói không sai, trong chuyện tình cảm, hắn và Diệp Âm Trúc đều có thể nói là hai đứa đại ngốc. Trong các loại mùi vị của tình cảm, lần này hắn trải qua chính là mùi vị của ly biệt, đau khổ mà lưu luyến. Quên một người thật sự dễ dàng vậy sao? Nụ hồn mát lạnh kia đã để lại trong lòng hắn một dấu ấn vô hình không dễ phôi phai.

-Tử, ngươi còn không đuổi theo?

Tô Lạp lo lắng.

Tử lắc đầu, thở dài một tiếng

-Có lẽ chúng ta thật sự không hợp nhau. Ta có thể cảm giác được gánh nặng trên lưng nàng rất lớn, ta không phải cũng thế sao? Một ngày nào đó, khi chúng ta có thể trút bỏ gánh nặng trên lưng mình, có lẽ...

Hắn không nói thêm gì nữa, bởi vì ngay chính hắn cũng hiểu chuyện này thật quá xa vời.

Khoanh chân ngồi trên mặt đất, Tử ép tâm tình mình ổn định lại, tiến vào trạng thái tu luyện.

Mọi người đa phần đều bị thương, nặng nhẹ khác nhau. Nhìn vào thì có vẻ như hai hoàng kim bỉ mông bị thương nặng nhất, nhưng chỉ có Tử biết, nặng nhất thật ra là Diệp Âm Trúc. Vì cứu hắn mà hi sinh một nửa tánh mạng! Còn dùng khúc đạn tấu cuối cùng, ngay cả Tử cũng không biết Diệp Âm Trúc bị phản chấn nhiều ít bao nhiêu.

Trong phạm vi băng quyển quả thật ấm áp. Ở đây dựng lều có thể nghỉ ngơi, ba băng cực ma viên đảm nhiệm công tác canh phòng tuyệt đối cẩn thận. Địch Tư và Mạt Kim Tư lần lượt tỉnh lại, nhưng thương thế bọn hắn quá nặng, nhất thời không thể khôi phục được, chỉ có thể trở về từ từ tu dưỡng lại. Mã Lương cũng đã tỉnh lại. Hắn có chút đau lòng, ngân long lục khí, bây giờ chỉ còn lại có non nửa bình ngân long huyết, đối với hắn mà nói là một tổn thất thảm trọng. May là vừa rồi chỉ gặp một cửu cấp hạ vị ma thú, nếu không, nói không chừng hắn muốn khóc cũng không được.

Diệp Âm Trúc hôn mê lâu nhất, mười ngày. Suốt mười ngày, ngoại trừ Tử ra, mọi người đều vô cùng lo lắng, không biết bao giờ hắn mới tỉnh.

Bên trong trướng bồng ấm áp, chính là nhờ đốt mỡ của hải báo do băng cực ma viên đem từ băng hải về. Diệp Âm Trúc tỉnh lại, nghe một mùi hương nhè nhẹ bay vào mũi.Thoáng giật mình, hắn rõ ràng cảm giác được mình đang gối đầu lên một thân thể mềm mại, đàn hồi.

Diệp Âm Trúc vẫn không động đậy, không phải hắn không muốn, thật sự là hắn không có một tia khí lực nào, cơ thể tựa hồ mất đi cái gì, nhưng lại tựa hồ có thêm một cái gì, tình huống của hắn bây giờ, cảm giác không rõ ràng lắm.

Mắt nhìn chung quanh, hắn phát hiện mình đang nằm trong trướng bồng, mùi hương nhàn nhạt quen thuộc đã nói cho hắn biết mình gối đầu lên ai.

-Hải Dương.

Diệp Âm Trúc kinh hãi hô lên, hắn lại càng hoảng sợ, vì hắn phát hiện, âm thanh của mình cực kì khó phát ra.

-A! Âm Trúc ngươi tỉnh rồi.

Hải Dương bừng tỉnh. Diệp Âm Trúc lúc này đúng là đang gối đầu lên đùi nàng. Mười ngày nay, nàng gầy đi nhiều. Mỗi ngày đều ở bên cạnh chăm sóc Diệp Âm Trúc, không ngừng lo lắng chờ đợi, trong lòng như lửa đốt, vì mệt mỏi nên chợt thiếp đi.

Diệp Âm Trúc rốt cục cũng đã tỉnh, tất cả mệt mỏi tựa hồ tại giờ khắc này tiêu biến. Hải Dương cẩn thận sờ trán Diệp Âm Trúc

-Âm Trúc, ngươi thế nào? Có chỗ nào trong người không thoải mái không?

Diệp Âm Trúc miễn cưỡng cười, nói:

-Ta không có việc gì, chỉ là thoát lực mà thôi, cần một ít thời gian nữa là khôi phục thôi. Đỡ ta ngồi xuống đi.

Hải Dương cẩn thận đỡ Diệp Âm Trúc ngồi dậy. Khi người tựa vào ngực Hải Dương, hắn nghe sau lưng truyền đến hai luồng cảm giác ấm áp làm hắn trong lòng rung động.

-Hải Dương, khổ cực cho ngươi quá. Mọi người khỏe chưa?

Hải Dương mỉm cười, một tay ôm Diệp Âm Trúc, tay kia khe khẽ chải tóc hắn.

-Vẫn tốt, ít nhất đều còn sống. Chỉ có Địch Tư và Mạt Kim Tư thương thế tương đối nặng. Tô Lạp bị lực phản chấn, vẫn kiên trì chăm sóc ngươi, mấy hôm trước rốt cục không chịu nổi, ngã bệnh, bây giờ đang dưỡng bệnh. Mã Lương mất ngân long ngũ khí, tâm tình có chút buồn bã, hắn và Thường Hạo đều cảm giác được thực lực của mình không đủ, mấy ngày nay ngoại trừ đến thăm ngươi ra, đại đa số thời gian đều tại trướng bồng tu luyện.

-Vậy Tử và An Kỳ đâu?

Diệp Âm Trúc nhịn không được hỏi.

Hải Dương do dự một chút, mới đem những chuyện ngày đó An Kỳ khôi phục trí nhớ phát sinh nói qua.

Diệp Âm Trúc than nhẹ một tiếng

-Xem ra, Tử thật sự thích nàng. Nếu có thể, sau này ta nhất định phải giúp Tử đạt thành tâm nguyện này. Mặc dù mọi người không khỏe, nhưng tất cả đều còn sống, mọi chuyện đều có hy vọng.

-Âm Trúc, ngươi vừa tỉnh lại, nói ít thôi.

Màn che cửa trướng bồng nhấc lên, Tử cao lớn khom lưng chui vào. Hắn và Diệp Âm Trúc có đồng đẳng bổn mạng khế ước, linh hồn liên lạc, Diệp Âm Trúc bên này vừa tỉnh, hắn lập tức cảm giác được, lập tức chạy lại.

Trướng bồng vốn nhỏ, có thêm Tử trở nên chật chội. Hải Dương nhanh chóng lùi ra sau, cẩn thận đặt Diệp Âm Trúc nằm xuống, kéo mền đắp cho Âm Trúc. Bộ dáng bọn họ bây giờ thật sự có chút mập mờ. Đầu gối tay kề a! Lại là bên trong trướng bồng a.

Tử nhìn Diệp Âm Trúc vừa tỉnh lại, kín đáo lộ ra một tia tiếu ý

-Tỉnh là tốt rồi. Hải Dương, ngươi cũng mệt rồi, trở về nghỉ ngơi đi. Nơi này đã có ta lo cho Âm Trúc. Tô Lạp đã ngã bệnh, bây giờ Âm Trúc cũng tỉnh rồi, ngươi cũng có thể yên tâm mà nghỉ ngơi đi.

Hải Dương rất thông minh, nàng biết Tử có chuyện muốn nói với Diệp Âm Trúc, ôn thuận gật đầu, cẩn thận đỡ Diệp Âm Trúc dựa vào trướng bồng, rồi kéo mền, sau đó mới chui ra ngoài.

Hải Dương đi rồi, trướng bồng còn lại Diệp Âm Trúc và Tử hai người, hai người nhìn nhau, cùng trầm mặc.

-Âm Trúc, xin lỗi.

Tử chậm rãi cúi đầu, lời nói vô cùng thống khổ.

Diệp Âm Trúc nhíu mày, nói:

-Nói những lời này làm gì? Ngươi không có việc gì phải xin lỗi ta cả.

Cơ mặt Tử co giật

-Nếu không phải ta muốn tìm chiến tranh cự thú, cũng sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy, ngươi cũng sẽ không…

Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói:

-Thôi được rồi, chúng ta là huynh đệ không nên khách sáo như thế có được không? Kỳ thật, ta không bị tổn thương nhiều như ngươi tưởng tượng đâu.

Tử tức giận

-Ngươi nói cái gì? Khi không đem một nửa sinh mạng cho ta, chẳng lẽ tổn thương như vậy không lớn sao? Sanh mạng của ta đều là do ngươi cho. Thậm chí mọi bộ phận trong cơ thể ta đang lưu chuyển một dòng máu cũng là huyết mạch của ngươi a!

Diệp Âm Trúc chợt nói

-Khó trách ta có cảm giác khô lưỡi, nguyên lai bởi vì mất máu nhiều quá. Máu huyết mất đi vẫn có thể khôi phục lại. Thật ra, giúp ngươi sống lại tiêu hao lớn nhất chính là sanh mạng khí tức, không phải là máu. Tử, ngươi xem.

Tỉnh táo lại một hồi, hắn đã khôi phục vài phần khí lực, miễn cưỡng giơ tay phải lên, lộ ra một bích lục thủ hoàn.

Bích ti mất đi vẻ sáng bóng lộng lẫy ngày nào, nhìn qua có chút ảm đạm, không còn vầng sáng lưu chuyển chung quanh. Diệp Âm Trúc nói:

-Kỳ thật, chánh thức cứu chúng ta là bích ti mới đúng. Lúc ấy, ta nghe được âm thanh thần bí kia, rồi tự mình đưa ra lựa chọn. Sau đó thân thể ngươi dung hợp thân thể ta. Lúc bấy giờ, ta rõ ràng cảm giác được linh hồn, tinh thần lạc ấn, đấu khí, tinh thần lực cùng với sức mạnh thân thể của chúng ta, tất cả dung hợp thành một chỉnh thể. Lúc này, sinh mệnh của ta giảm xuống nhanh chóng. Đúng lúc ấy, bích ti đem sinh mệnh khí tức khổng lồ của nó truyền lại cho ta, ta mới có thể chịu được tiêu hao lớn như vậy. Tại Trúc tông của chúng ta, bích ti vốn là thần khí cấp biệt còn tồn tại. Trong nó ẩn chứa sinh mệnh khí tức vô cùng khổng lồ. Qua khỏi lần này, sợ rằng bích ti cũng phải mất rất nhiều thời gian mới có thể khôi phục lại. Nếu có cơ hội, ta sẽ tìm nơi có sinh mệnh khí tức dư thừa để cho nó khôi phục lại. Nhờ sự giúp đỡ của nó, tánh mạng của ta có hao tổn, nhưng không nhiều như ngươi nghĩ. Chỉ là, may mắn như vậy, lần sau e không còn nữa.

Tử có chút thoải mái khi nghe những lời này của Diệp Âm Trúc. Mấy ngày nay vẫn luôn cảm thấy áy náy, bây giờ tâm tình nhất thời đã tốt hơn được vài phần. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

-Âm Trúc, xem ra ngay cả ta cũng không hiểu rõ đồng đẳng bổn mạng khế ước này. Qua chuyện lần này, khế ước của chúng ta còn có năng lực chia sẻ tính mệnh. Sau này chúng ta phải bảo trọng mình hơn.

Diệp Âm Trúc cười nói:

-Đúng vậy! Bất luận là ai trong hai chúng ta chết đi, người còn lại sẽ không do dự hồi sinh đối phương. Cứ như vậy hoài, cho đến khi lưỡi hái tử thần thật sự giáng xuống, rất có thể là chúng ta cùng nhau mà chết. Nói gì đi nữa, lần này chúng ta coi như là may mắn.

Tử thở dài một tiếng:

-Nhờ có siêu thần khí của ngươi thôi. Lúc này đây, ta mới chánh thức biết được sự đáng sợ của thập cấp ma thú. Sau khi trở về, ta sẽ tiếp tục nỗ lực tu luyện, mong sớm ngày thành công. Chỉ cần có thể trở thành thành niên,sau này gặp phải tình huống như vậy sẽ không sợ có phiền toái nữa.

Trong mắt Diệp Âm Trúc lóe lên một tia quang mang, trong đầu hồi tưởng lại tình huống khi đó

-Tử, vận may của chúng ta không chỉ là ở chỗ ta có siêu thần khí, còn có hai chúng ta hợp nhất lui địch nữa.

-Hả? Nhưng ta lúc đó đã…

Diệp Âm Trúc nói:

-Chuyện ngày đó thật ra là như thế này. Khi ngươi cùng ta thân thể dung hợp, ta có được tất cả sức mạnh và năng lực của ngươi. Khi đó, ta có sức mạnh của sự tổng hợp hai người lại, bất luận tinh thần lực hay là đấu khí, đều đạt tới một trình độ trước nay chưa từng có. Trước đó, ta đã tiến vào một trạng thái đặc thù, bởi vì ngươi mà quá độ bi thương, lực lượng trong cơ thể hoàn toàn thiêu đốt, trong lòng chỉ có giết chóc. Khi chúng ta dung hợp, cảm giác giết chóc mặc dù đã biến mất, nhưng năng lượng trong cơ thể vẫn tiếp tục bị thiêu đốt, hơn nữa là thiêu đốt năng lượng mạnh mẽ bất kham của hai người chúng ta dung hợp. Trạng thái điên cuồng này vẫn duy trì cho đến khi bản thể ta và ngươi tách ra, lực lượng này chia cho hai người, trạng thái mới chấm dứt.

Tử nhẹ nhàng nói:

-Cái ngươi nói là ma hóa. Bởi vì ta đã "chết", ngươi tiến nhập ma hóa, mới có thể sinh ra tình huống như vậy. Một khi ma hóa, trong khoảnh khắc bản tính mất đi, nhưng cũng trong thời gian ngắn, năng lực bản thân sẽ tắng lên, thậm chí không biết là tăng lên bao nhiêu lần. Khi chúng ta dung hợp có thể làm cho những hiệu ứng phụ do ma hóa sinh ra mất đi, nhưng mà lực lượng phản chấn cho năng lực đề thăng đột ngột thì vẫn còn.

Diệp Âm Trúc gật đầu

-Đúng vậy, chính là như vậy, ta mới có thể thành công.Có sức mạnh của hai chúng ta, lại do hiệu quả của ma hóa, sức mạnh của ta đạt đến trình độ không tưởng. Khô mộc long ngâm cầm đã được ta chế luyện, vẫn giấu ở trong tim ta, khi đó ta cũng không cố kỵ nữa. Nếu không thể đánh bại chiến tranh cự thú, mọi người đều chết, cho dù ngươi sống lại cũng vô dụng, cho nên ta đã dùng nó. Kết quả là thành công tuyệt đối. Trong nháy mắt, ta triệu hoán khô mộc long ngâm cầm siêu thần khí. Chỉ đơn giản là triệu hoán mà cũng gần như rút cạn năng lượng trên người ta.

Tử chấn động

-Kinh khủng như vậy sao?

Diệp Âm Trúc gật đầu chắc chắn

-Ta không biết khi đó thực lực của ta mạnh như thế nào, nhưng cảm giác được là chắc chắn cao hơn An Kỳ, có thể là xung quanh mức tử cấp cửu giai. Dù sao cũng là hai chúng ta dung hợp, hơn nữa lại còn hiệu quả đề thăng của ma hóa a! Nhưng ta vẫn như cũ không cách nào khống chế được khô mộc long ngâm cầm. Ta căn bản không cách nào đạn cầm.

Tử kinh ngạc:

-Nhưng sau đó ngươi…

Diệp Âm Trúc chuyển ánh mắt nhìn cánh tay của mình, mỉm cười, nói:

-Cái này phải đa tạ Thiểm và Lôi, là bọn hắn giúp ta. Hai tiểu tử này có khả năng phóng ra nguyên tố đạn, từ cánh tay ta phóng thích ra nguyên tố đạn. Trong khoảnh khắc, ta rốt cục đã có thể lay động sức mạnh của huyền cầm, cần ngươi dung hợp hơn nữa phải thêm toàn bộ lực lượng của hai tiểu tử Thiểm, Lôi mới làm được a. Mặc dù vậy, ta muốn đạn tấu một bản đàn, muốn thấy qua hiệu quả khi siêu thần khí diễn tấu cũng làm không được. Lúc ấy có thể nói, ta chỉ là thông qua bảy sợi dây đàn, phát động bạo âm mà thôi.

Tử trợn mắt há hốc mồm nhìn Diệp Âm Trúc:

-Thật sao? Ngươi biết không? Ngươi phát ra chỉ bảy bạo âm đã làm tinh thần lạc ấn của Cách Lạp Tây Tư bị thương nặng. Hơn nữa, còn phóng ra bảy cấm chú a!

Nghe Tử nói đến đây, Diệp Âm Trúc không nhịn được cười ha hả

-Tử, không tin được ngay cả ngươi cũng bị lừa. Cách Lạp Tây Tư thật ra là bị chúng ta dọa chết khiếp.

-A?

Tử ngơ ngác nhìn Diệp Âm Trúc

-Dọa chết khiếp? Ngươi không phải sẽ nói cho ta biết, bảy cấm chú đó…

-Là giả đó.

Diệp Âm Trúc cười tinh quái:

-Ngươi nghĩ lực lượng của ta có thể đồng thời thuấn phát bảy cấm chú sao? Đừng nói là ta, sợ rằng chính Pháp Lam thất tháp bảy người cũng không đủ trình độ thuấn phát bảy cấm chú thuộc tính bất đồng. Đương nhiên, bảy cấm chú cũng có thể nói không hoàn toàn là giả. Ít nhất, chúng có thể xem như khúc dạo đầu của cấm chú. nhưng cũng chỉ là khúc dạo đầu mà thôi. Lúc ấy, ta phát động bảy bạo âm, phát hiện tinh thần lạc ấn của Cách Lạp Tây Tư đã có vẻ đỡ không được, nhưng khi đó, năng lượng của Thiểm, Lôi đã dùng sạch, lực lượng của bản thân ta cũng đã bị Khô Mộc long ngâm cầm hút sạch không còn một mảnh, căn bản không có khả năng phát ra bất cứ ma pháp nào nữa cả. Chỉ có thể bằng vào năng lượng đã đưa vào Khô Mộc long ngâm cầm miễn cưỡng khống chế không cho chúng biến mất mà thôi. Lúc mới bắt đầu, ta cũng tưởng rằng phát ra bảy cấm chú thật, nhưng ta nhanh chóng phát hiện ra, bảy cấm chú chỉ là cái vỏ mà thôi, bề ngoài và uy áp thì hoàn toàn giống nhau, chỉ là một vòng ma pháp nguyên tố bên ngoài, căn bản là không có lực công kích, cho dù đánh xuống, đối với Cách Lạp Tây Tư mà nói, cũng chỉ là gãi ngứa mà thôi. Nếu không, ngươi nghĩ rằng ta dựa vào đâu mà có thể khống chế bảy cấm chú dừng lại? Ta có năng lượng cường đại vậy à?

Nghe Diệp Âm Trúc nói xong, thần sắc của Tử nhất thời quái dị, vẻ tươi cười từ từ xuất hiện trên khóe miệng

-Xem ra, Cách Lạp Tây Tư thật sự là thua oan rồi.

Diệp Âm Trúc mỉm cười:

-Cũng không hẳn thế, xưa nay đã có ai cho hắn thấy qua siêu thần khí đâu? Thẳng thắn mà nói, ta bây giờ cũng có chút hối hận, khô mộc long ngâm cầm này năng lực quả thật quá biến thái. Sợ rằng cho dù ta sau này đạt đến thực lực của tử cấp cửu giai cũng không thể sử dụng nó. Chẳng lẻ, phải đột phá Tử cấp hạn chế, đạt tới một cảnh giới mới thì mới có thể sử dụng siêu thần khí này sao?

Tử nói:

-Thật ra chuyện này cũng rất bình thường. Vũ khí càng cường đại, thì càng phải có lực lượng cường đại để sử dụng. Nếu không, ngay cả hài đồng cũng có thể thao túng thần khí, vậy chẳng phải thiên hạ đại loạn sao? Cường đại thần khí chỉ thuộc về chân chính cao thủ, như vậy mới không phá vỡ sự cân bằng của thế giới này.

Diệp Âm Trúc gật đầu, tay phải đặt lên ngực mình

-Hy vọng có một ngày ta có thể sử dụng nó. Tử, sức mạnh của ngươi có thật đã trở nên cường đại hơn không?

Tử gật đầu:

-Khi cùng Cách Lạp Tây Tư chiến đấu, ta đã đột phá bình cảnh tiến vào bát cấp. Sau khi hắn hiến tế linh hồn chi hỏa, ta lại đột phá, đã tới bên bờ cửu cấp.

Diệp Âm Trúc mỉm cười nói:

-Khó trách ta cảm giác được đấu khí và tinh thần lực của mình đều có tăng tiến nhất định, nhất là đấu khí. Đáng tiếc bây giờ năng lực không có, nếu không có thể biết mình đã đạt đến cấp bậc nào rồi. Lần này chúng ta đến cực bắc hoang nguyên, mặc dù bỏ ra không ít công sức, nhưng thu hoạch cũng không tệ. Có Cách Lạp Tây Tư thập cấp ma thú cường đại như vậy, chuyện ngươi trở thành vua của thú nhân chỉ còn là chuyện ngày một ngày hai.

Nghe Diệp Âm Trúc nói xong, Tử chẳng những không hưng phấn ngược lại toát ra một tia cười khổ

-Không dễ dàng thế đâu. Sau khi mọi chuyện xảy ra, ta mới phát hiện, Cách Lạp Tây Tư đối với chúng ta mà nói, chẳng giúp đỡ được gì đâu.

-A?

Diệp Âm Trúc nghi ngờ nhìn Tử. Thực lực Cách Lạp Tây Tư chính hắn đã tận mắt thấy qua. Bọn họ nhiều người như vậy vây công, cuối cùng phải dùng mưu lừa mới thần phục được chiến tranh cự thú, là thập cấp ma thú a! Hắn không hiểu tại sao Tử nói Cách Lạp Tây Tư vô dụng.

Tử cười khổ nói:

-Ngươi nghe ta giải thích sẽ hiểu thôi. Mấy ngày nay, ngươi hôn mê, ta có hỏi qua tình trạng của Cách Lạp Tây Tư. Người nầy đem linh hồn chi hỏa hiến tế cho ta, tự nhiên sẽ không nói láo. Bây giờ ta mới biết được, trước kia tổ tiên đối với chiến tranh cự thú phán đoán không chính xác. Chiến tranh cự thú chính thức khuyết điểm không phải là tốc độ. Ngày đó ngươi cũng nhìn thấy, sức mạnh và phòng ngự của hắn rất cường đại, ai có thể ngăn cản nó gia tốc? Cho dù bắt đầu thong thả, nhưng một khi tăng tốc, chiến tranh cự thú có thể nói là không thể ngăn cản.

Diệp Âm Trúc mơ hồ cảm giác được một chút bất ổn

-Vậy khuyết điểm thật sự của nó là chỗ nào?

Tử nói:

-Là năng lực khôi phục. Chiến tranh cự thú có phòng ngự vô cùng cường hãn, nhưng hắn khả năng khôi phục lại kém hơn nhiều một ma thú cấp thấp bình thường. Mặc dù khó bị thương, nhưng một khi bị thương muốn khôi phục càng thêm khó khăn, phải trải qua thời gian cực dài mới có thể từ từ lành lại. Ngày đó ngươi gây ra cho hắn vế thương tinh thần quá lớn, không đủ tám năm, mười năm sợ hắn cũng khôi phục không lại được. Mà khi tinh thần bị thương, lực phòng ngự giảm xuống rất nhiều. Nếu hắn gặp địch nhân là một người tinh thần hệ đại ma đạo sư, hắn có thể gặp nhiều chuyện không may.

Diệp Âm Trúc nhìn Tử

-Sao lại thế nhỉ? Bất quá, mười năm cũng không phải là dài, chỉ cần hắn có thể khôi phục lại như trước đây, cho dù mười năm cũng đáng giá, xem ra chúng ta cũng chỉ có thể đợi.

Hắn bây giờ đã hiểu được tại sao Tử cười khổ. Mọi người phí bao nhiêu tâm huyết, vất vả lắm mới thu phục được cường đại ma thú mà giờ thì cũng như phế vật. Bất quá với sức mạnh còn lại của Cách Lạp Tây Tư, chỉ cần không gặp phải cường đại tinh thần hệ ma pháp sư, đủ để hủy diệt bất cứ đội quân nào.

Tử nói:

-Còn nữa, chúng ta không thể mang hắn theo.

Diệp Âm Trúc giật mình nói:

-Tại sao? Chẳng lẽ linh hồn chi hỏa không đủ để chế ngự hắn sao?

Tử lắc đầu, nói:

-Không phải. Linh hồn chi hỏa hiến tế đối với ma thú nào cũng là ước thúc cao nhất. Sở dĩ chúng ta không thể mang hắn theo, bởi vì chúng ta căn bản là không nuôi nổi hắn.

-A? Ngươi nói…

Diệp Âm Trúc đã lờ mờ hiểu ra.

Tử gật đầu:

-Còn nhớ bản thể của hắn lớn nhỏ ra sao không? Ngươi tưởng tượng một chút xem, thân thể hắn to lớn như vậy, một ngày hắn ăn bao nhiêu mới đầy bụng? Hơn nữa thân thể hắn nhiệt lượng tiêu hao phi thường nhanh, ngày nào cũng phải có một lượng lớn thực vật bổ sung. Sức ăn của hắn, ít nhất tương đương với một quân đoàn nhân loại. Với tình cảnh chúng ta bây giờ, làm sao có thể nuôi nổi hắn? Hơn nữa, chiến tranh cự thú chỉ ăn thịt, tuyệt đối không ăn rau cỏ cơm gạo. To như cự long mà hắn một ngày cũng phải ăn ba con. Chẳng lẽ chúng ta mỗi ngày đều tìm cho hắn ba điều long sao?

-Ách ……

Diệp Âm Trúc không còn gì để nói, không ngờ đằng sau bề ngoài cường đại, chiến tranh cự thú lại có nhiều khuyết điểm như thế. Bây giờ hắn mới phát hiện mình thu phục hai tên sâu bọ nhỏ bé kia là rất chính xác.

-Vậy hắn làm sao mà sống? Nói như ngươi, thời gian một ngàn năm qua, hắn chẳng phải đã ăn sạch băng sâm không còn một mảnh mới đúng.

Tử nở nụ cười, có chút bất đắc dĩ

-Ngươi đã quên đây là chỗ nào. Nơi này không chỉ là băng sâm hạch tâm, cũng là cực bắc của lục địa, sau một ngàn năm ma thú có lẽ sẽ ăn sạch chỗ này, nhưng có một chỗ sẽ không bao giờ cạn nguồn lương thực.

Diệp Âm Trúc linh quang chợt động

-Ngươi nói băng hải?

Tử gật đầu:

-Đúng vậy, chính là băng hải. Cách Lạp Tây Tư chọn chỗ này để sống cũng là vì hắn không có biện pháp nào khác. Sức ăn của hắn như vậy sinh tồn trên mặt đất nhất định phải gây ra chém giết đẫm máu, sớm muộn gì cũng sẽ bị quần công. Tổ tiên hắn chính là vì vậy mà số lượng thưa thớt. Chiến tranh cự thú có một tên khác là "sinh mệnh thôn phệ giả". Vì sinh tồn, nơi này cơ hồ là lựa chọn duy nhất của hắn. Hồng Lĩnh mấy ngày hôm trước phát hiện, phía dưới băng quyển này, có một khối ôn ngọc rất lớn, cho nên nơi này mặc dù là cực bắc, nhưng trong lòng băng độ ấm ngược lại rất cao. Cuộc sống của Cách Lạp Tây Tư chính là nhờ vào khối ôn ngọc ở đây bảo trì độ ấm cơ thể. Thân thể hắn nằm dưới băng quyển, đầu lại ngoảnh ra băng hải bên kia. Với năng lực của hắn, tự nhiên có thể ở trong nước mà hấp thu không khí để sanh tồn. Chỉ cần gặp một lượng lớn sinh vật trong nước biển thì lập tức nuốt vào bụng, rồi bài tiết cùng nước biển xuất ra. Thông qua một ít vận động mà có thể duy trì năng lượng sinh tồn. Mỗi ngày nằm trên ôn ngọc ngủ say, cũng làm năng lực hắn tăng lên rất nhanh, thực lực thậm chí vượt qua tổ tiên của hắn, cho nên chúng ta ứng phó mới gian khổ như vậy.

Diệp Âm Trúc cũng cười

-Vậy người nầy cuộc sống cũng quá đơn giản, mỗi ngày không phải giống như ăn rồi chờ chết sao?

Tử bất đắc dĩ nói:

-Có ăn dẫu sao cũng còn tốt hơn nằm không. Đại đa số ma thú đều có loại ý nghĩ này. Cho nên, chúng ta không thể mang Cách Lạp Tây Tư đi.

Diệp Âm Trúc suy nghĩ một chút nói:

-Không thể mang đi cũng vị tất không có biện pháp. Ngươi có linh hồn chi hỏa của hắn hiến tế, không phải có thể thông qua cái này triệu hoán hắn sao?

Tử gật đầu, nói:

-Triệu hoán thì không thành vấn đề. Nhưng ma thú chúng ta trong lúc thông qua linh hồn chi hỏa triệu hoán và nhân loại các ngươi khế ước triệu hoán không giống nhau, phải tiêu hao một lượng lớn tinh thần lực. Còn tiêu hao nhiều ít bao nhiêu thì căn cứ vào độ mạnh yếu của đối tượng được triệu hoán mà quyết định. Với thực lực của Cách Lạp Tây Tư, sợ rằng tinh thần lực hai chúng ta liên hợp lại cũng vị tất đã có thể triệu hoán. Xem ra, chúng ta muốn dùng hắn, thật sự phải đợi tám đến mười năm sau, khi ta đã trưởng thành lên.

Diệp Âm Trúc mỉm cười, nói:

-Chúng ta đều còn rất trẻ, có rất nhiều thời gian. Chờ tinh thần ta khôi phục lại, chúng ta sẽ trở về. Ngươi có muốn về Cầm thành với ta không?

Tử gật đầu, nói

-Đương nhiên muốn đi rồi. Để xem có thể giúp gì được không. Cầm thành vị trí thuận lợi, là cơ sở của chúng ta. Bất luận là cho ngươi hay cho ta, đều xây dựng Cầm thành thật tốt.

Diệp Âm Trúc nói:

-Không biết trong khoảng thời gian qua An Nhã tỷ tỷ đã đem Cầm thành cải tạo thành hình dáng như thế nào. Sau khi ta quay lại học viện, xem ra ta phải thật sự nghĩ biện pháp kiếm tiền mới được. Kiến thiết một tòa thành thị, tiền không thể thiếu được. Huống chi Cầm thành hẻo lánh,vắng vẻ, thành thị gần nhất cũng cách xa mấy trăm công, các loại tư nguyên điều động rất khó khăn.

Tử mỉm cười nói:

-Tiền quả thật là vấn đề, bất quá, cũng không quá khó giải quyết. Da và tinh hạch của cao cấp ma thú tại thế giới loài người các ngươi đều có giá trị rất cao. Ngươi đem máy cái xác cửu cấp ma thú trên người ra bán có thể kiếm được rất nhiều tiền. Mọi chuyện chờ khi chúng ta về đến Cầm thành rồi hãy nói. Tới lúc đó, chúng ta cẩn thận nghiên cứu lại làm như thế nào để kiến thiết cơ địa tương lai của chúng ta.

Diệp Âm Trúc nói nhỏ:

-Ngay cả thập cấp ma thú chúng ta cũng vượt qua được, còn có cái gì có thể ngăn cản huynh đệ chúng ta đây?

-Đúng vậy, không gì có thể làm khó chúng ta. Âm Trúc, ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, ta đi trước.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại