Cầm Đế

Chương 41: Linh hồn y phụ của Ngân Long

Trúc tinh hàn. Là một thức cuối cùng trong trúc tông tam thức tuyệt học mà Diệp Âm Trúc học được, cũng là một thức mạnh nhất. Tất cả công kích hóa thành một điểm, hoàn toàn tập trung đối thủ. Dồn tất cả đánh cuộc một lần, lúc này, bích ti đã thành một thanh kiếm trong tay hắn, một thanh kiếm không có phòng thủ nào mà không thể phá (vô kiên bất tồi).

Ly Sát có chút luống cuống, mặc dù nàng đối với thực lực của mình có sự tin tưởng tràn trề, nhưng rõ ràng cảm giác được thần thánh thủ hộ không có khả năng ngăn trở tinh quang của bích lục đó. Mà càng khiến nàng kinh ngạc là, thân thể của mình cũng bị tinh thần lực và đấu khí của Diệp Âm Trúc hoàn toàn tập trung, các loại kỹ năng né tránh của không gian ma pháp hiệu quả hoàn toàn biến mất.

Bất đắc dĩ, thanh cấp ma pháp lực trong nháy mắt được nàng phóng thích lớn nhất, lấy quang minh ma pháp làm trung tâm. Năm quang cầu phân biệt đại biểu thủy, hỏa, thổ, phong, quang minh trong khoảnh khắc xuất hiện trước ngực nàng.

"Ngũ nguyên tố, hợp." Kính thảnh thuật tạo thành ảo ảnh hoàn toàn biến mất, hai tay tại hai bên của năm khỏa quang cầu làm thủ thế đè ép. Dưới tác dụng tinh thần lực mạnh mẽ của nàng, năm chủng loại ma pháp nguyên tố bất đồng dĩ nhiên cũng dung hợp thành một quang cầu ngũ sắc che ở trước ngực. Biến dị ma pháp lực hoàn toàn biến chất, đã vượt xa khỏi phạm trù màu sắc của thải hồng cấp bậc.

Cùng trong nháy mắt Ly Sát phản ứng, bích ti biến thành tinh quang phảng phất như không có lực cản xuyên qua bức màn của thần thánh thủ hộ, thẳng tắp đâm vào quang cầu do năm nguyên tố dung hợp thành.

Thời gian và không gian tại giờ khắc này hoàn toàn ngưng đọng. Bích ti dài ba truọng, chính là khoảng cách của Diệp Âm Trúc và Ly Sát lúc này, tại cự ly cao hai mươi thước trên không, hai người đối mặt như vậy, năng lượng của hai bên đều đã tăng tới cực hạn.

Bích ti vô kiên bất tồi lúc này hoàn toàn biểu hiện ra uy lực, ở trước quang cầu do năm nguyên tố dung hợp chậm rãi đâm vào. Lấy chấn động của sóng âm mà cắt vào trở ngại phía trước.

Ly Sát trong mắt tử quang đại phóng, âm thanh sắc bén quát: "Diệp – Âm – Trúc –."

Ngân Long không hổ là toàn hệ ma pháp sư trừ hắc ám hệ, trong lúc sử dụng đồng thời năm chủng loại ma pháp nguyên tố, nàng dĩ nhiên cũng sử dụng ra tinh thần đánh thủng của tinh thần hệ. Cho dù Diệp Âm Trúc đã dùng Cửu châm kích thần đại pháp tăng tinh thần lực của mình lên ba giai, trước sự công kích của Ly Sát vốn là tử cấp ngũ giai phóng thích ma pháp công kích, chính là không khỏi trước mắt một vùng trắng, xuất hiện sự thất thần trong chốc lát.

Theo sự trì trệ của Diệp Âm Trúc trong nháy mắt, Ly Sát yêu kiều quát lên một tiếng, hai tay mang theo ma pháp nguyên tố dầy đặc toàn lực đưa lên, tung quả cầu năm nguyên tố dung hợp hướng lên trời cao. Tự nhiên cũng mở được năng lực tràn ngập sự đột thứ mạnh mẽ của Trúc tinh hàn.

Phảng phất như tìm được một cái lỗ hổng vừa lộ ra, bất luận là ma pháp của Ly Sát hay là đấu khí và tinh thần lực của Diệp Âm Trúc, tại giờ phút này hoàn toàn bộc phát.

Dưới tiếng nổ mãnh liệt và điên cuồng của ma pháp nguyên tố tác dụng, hai thân thể trong nháy mắt bay ra ngoài.

Lực phản chấn kịch liệt sinh ra do khổng lồ ma pháp nguyên tố và đấu khí trong nháy mắt đánh bay thân thể, Diệp Âm Trúc chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là mình tuyệt đối không thể tiếp tục để Ly Sát tăng khoảng cách. So sánh sức chịu đựng của ngân long, mình không có một tia cơ hội.

Bích ti phiêu đãng bay lên trong nháy mắt thu hồi lại, tại phía sau thân thể đồng thời rời tay bay ra, giống như một cái khăn màu bích lục đuổi theo thân thể Ly Sát. Cùng lúc đó, tay trái Diệp Âm Trúc giơ lên, một đạo ngân ti như điện xuất ra, kỳ dị đuổi theo bích ti trong không trung, ngân ti cùng bích ti đầu đuôi kỳ diệu quấn quanh một chỗ, hình thành một sợi tơ dài quá mười trượng.

Ly Sát chỉ cảm thấy trên lưng chặt chẽ, sợi tơ bích lục đã giống như độc xà quấn quanh lên. Ngay sau đó, trên bích ti một cỗ đấu khí tràn ngập sinh cơ mạnh mẽ kéo thân thể nàng nhất thời thay đổi phương hướng. Giống như nhũ yến đầu hoài hướng tới Diệp Âm Trúc bay đi, mà Diệp Âm Trúc cũng mượn nhờ lực lôi kéo, làm thân thể mình chuyển hướng, đón hướng thân thể của Ly Sát bay ngược lại.

Màu bích lục đó cùng màu bạc tạo thành một sợi dài, tạo thành liên kết giữa bọn họ trong lúc đó, mắt thấy khoảng cách hai người càng ngày càng gần, Ly Sát không khỏi trong lòng kinh hãi, trong tay huyễn hóa ra một đạo phong nhận lợi hại chém lên bích ti. Nhưng lúc này sợi tơ bích lục ngoại trừ tràn ngập sinh cơ mênh mông còn cực kỳ cứng cỏi, theo bích lục từng vầng sáng được tạo nên, tiếng phong nhận vỡ vụn, phong nhận chẳng những không thể chém đứt bích ti, mà lại tự bị diệt.

Đáng tiếc nàng chém đứt không phải ngân ti, ngân ti đó chỉ là dây đàn bình thường mà thôi.

Mắt thấy khoảng cách Ly Sát ngày càng gần, khuôn mặt Diệp Âm Trúc lạnh như băng không khỏi toát ra một tia mỉm cười, tay phải xuất ra, hướng tới bả vai Ly Sát chộp tới.

Ly Sát quát một tiếng, "ngươi muốn chết." Từng đoàn ma pháp quang mang dày đặc trong nháy mắt tỏa sáng, cho dù là thuấn phát ma pháp, có thể lập tức phát động dưới tình trạng vừa bị chấn động mạnh sợ rằng cũng chỉ có ngân long có thể làm được. Ngay khi đối diện với nguy cơ, ma pháp khống chế của nàng đã có chút vượt ra ngoài thanh cấp sơ giai tiêu chuẩn. Nhưng là, nàng lúc này lại thấy trên mặt Diệp Âm Trúc toát ra một tia tươi cười quỷ dị.

Một tiếng "xích" nho nhỏ vang lên, tất cả ma pháp tập trung trên thân thể của Diệp Âm Trúc trong nháy mắt chợt bị một đoàn quang mang triệt tiêu. Mà sau một giây Diệp Âm Trúc đã đi tới trước mặt nàng.

Sinh mệnh thủ hộ, đúng vậy, chính là sinh mệnh thủ hộ, tại thời khắc mấu chốt nhất, Diệp Âm Trúc phát động kỹ năng bảo vệ sinh mạng này, mạnh mẽ triệt tiêu ma pháp công kích cuối cùng của Ly Sát.

Bàn tay to kiên định, trong nháy mắt nắm được bả vai trái của Ly Sát, dưới tình huống cự ly gần, Diệp Âm Trúc trong mắt quang mang đại phóng, trong nháy mắt tống ra một đạo tinh thần xuyên thủng. Bút ký của Phất Cách Sâm không thể vô nghĩa như vậy, với lực lĩnh ngộ của Diệp Âm Trúc, tự nhiên học được một chút ma pháp tinh thần hệ hữu hiệu. Mặc dù không phải rất mạnh, nhưng tại thời khắc mấu chốt lại đạt được tác dụng quan trọng.

Tinh thần của Ly Sát có chút đình trệ một chút, ma pháp hộ thân không kịp thời phóng thích ra, mà thân thể hai người lúc này đã cực kỳ gần. Ý thức tự bảo vệ của long tộc khiến nàng giơ hai tay lên, trực tiếp ấn lên ngực Diệp Âm Trúc.

Ngân long năng lực nhục thể thấp, nhưng không có nghĩa là không có năng lực nhục thể. Dù sao nàng cũng là long tộc a! Thân thể long tộc so với loài người mạnh hơn nhiều lắm, rất nhiều.

Phanh…, Diệp Âm Trúc toàn thân, mặt nổi lên một trận đỏ ửng, trong đôi mắt đen trong suốt lóe lên một mảnh tử khí, nhưng song chưởng của Ly Sát cũng không có đánh văng hắn ra. Ngân ti trong tay trái đã hoàn toàn thu hồi, đồng thời bích ti nâng lên hướng hai tay của Ly Sát trói lại.

Ly Sát chỉ cảm thấy trên song chưởng của mình phảng phất như có một khối kim thiết, bị chấn động sinh ra đau đớn, nàng cũng cảm giác được một cỗ hơi thở kinh khủng từ trên người Diệp Âm Trúc tỏa ra. Mà sau một khắc, hai tay nàng đã bị bích ti quấn quanh, Diệp Âm Trúc dùng sức lôi một cái, mạnh mẽ đem nàng nhập vào lồng ngực của mình.

Ma pháp của ngân long không thể sử dụng, trong tay nàng cũng không có ma pháp trượng, vì có thể hoàn toàn phong ấn đối thủ phản kích, hắn không thể không lựa chọn làm như vậy. Trúc đấu khí xuất ra màu bạc, bao vây thân thể hai người ở bên trong, mạnh mẽ chặt đứt sự liên lạc của Ly Sát cùng với ma pháp nguyên tố trong không khí.

Phi tường thuật mất đi hiệu lực, mà tư thế phi tới của Diệp Âm Trúc cũng đã suy kiệt, hắn ôm Ly Sát như vậy ngã từ hai mươi thước trong không trung rơi xuống.

Ly Sát dù sao cũng là nữ hài tử, lần này là lần đầu tiên nàng rời Ngân Long thành, đối diện tình huống nguy nan, không khỏi kinh hãi hô lên một tiếng.

Diệp Âm Trúc ôm lấy thân thể nàng, chỉ cảm thấy một cỗ ma pháp khí tức tràn ngập sự kháng cự từ trong cơ thể Ly Sát không ngừng tỏa ra. Hắn không thể không toàn lực ôm nàng để không bị nàng trốn thoát. Nguồn: https://truyenfull.vn

Oanh……, thân thể hai người nặng nề rơi trên mặt đất. Chấn động thật lớn khiến cho Ly Sát trước mắt tối sầm lại, suýt nữa ngất đi. Nhưng lúc này trong lòng nàng vô cùng kinh ngạc, bởi vì một khắc từ trong không trung rơi xuống, nàng thấy rõ ràng Diệp Âm Trúc mang theo thân nàng xoay tròn thân người của hắn, dùng lưng của hắn chạm đất.

Khi thân thể Diệp Âm Trúc nặng nề rơi xuống mặt đất, làn sương màu tím trong mắt nhất thời tỏa ra một chút, toàn thân trên dưới đều bốc lên một tầng khí màu tím, bởi vì kịch liệt chấn động, Ly Sát cũng không có phát hiện nhưng nàng lại có thể cảm giác khí tức khiến nàng sợ hãi sinh ra trên người Diệp Âm Trúc trong nháy mắt tăng lên vài lần, khiến cho ma pháp kháng cự trên thân nàng nhất thời suy yếu rất nhiều. Toàn thân mềm nhũn, nằm trong lồng ngực Diệp Âm Trúc.

Diệp Âm Trúc đầu hướng lên trời, oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt. Một tay gắt gao ôm chặt Ly Sát, nhanh chóng xuất một tay hướng tới mi tâm của mình điểm tới.

Chín đạo tử quang đồng thời bắn ra, bốn ngón tay trái rút ra thu về chín ngọn tử trúc thần châm.

Chín ngọn trường châm lợi hại để trên cổ họng Ly Sát, Diệp Âm Trúc có chút thở dốc nói: "Ngươi thua."

"Ngươi……" Ly Sát cảm giác được, chín ngọn trường châm lóe ra vầng sáng màu tím nhạt, tuyệt đối có thể phá vỡ năng lực ma pháp của mình, dưới sự quán chú đấu khí của Diệp Âm Trúc, cho dù long thể của mình cũng không thể chống đỡ nó xuyên thủng. Nhất là dưới tình huống thân thể hoàn toàn bị khóa, dù sao ngân long cũng không phải là kim chúc long, năng lực phòng ngực của thân thể so với hệ khác trong long tộc yếu kém hơn rất nhiều.

Từng giọt lớn mồ hôi chảy xuống từ trán Diệp Âm Trúc, thời gian giao phong ngắn ngủi đã làm hao phí toàn bộ tâm lực của hắn. Cửu châm kích thần đại pháp lưu lại di chứng đang nhanh chóng cắn nuốt ý thức của hắn, thống khổ mãnh liệt khiến thân thể hắn không khỏi co giật một trận.

Nghiêng mạnh người, Diệp Âm Trúc ôm thân thể Ly Sát đứng lên, không có lực kháng cự ma pháp, hắn cảm giác được đầy đủ sự mềm mại và co dãn từ thân thể Ly Sát. Chỉ là thân đang chịu đựng sự thống khổ khiến hắn thật sự không thể sinh ra cảm giác hưởng thụ.

Thu hồi tử trúc thần châm, tay phải Diệp Âm Trúc quăng ra, bích ti mang theo thân thể Ly Sát xoay tròn theo hình trôn ốc, bay ra ngoài ba trượng.

Ly Sát chỉ cảm thấy đại não một trận mê muội, trong đầu không ngừng xuất hiện các ý niệm phức tạp. Ta thua, ta dĩ nhiên thua cho một người xa xa không bằng mình, không, điều này sao có thể, ta sao có thể thua cho hắn?

Trận chiến vừa rồi, từng cảnh từng cảnh không ngừng hiện lên trong đầu, hết thảy đều tự nhiên như vậy, tựa hồ chính mình cũng không có gặp sai sót, nhưng vẫn là thua.

Thanh quang trên người một lần nữa biến về màu tím, ma pháp nguyên tố trong không khí lại một lần nữa dày đặc lên. Ly Sát vẻ mặt đầy sát khí giơ tay phải lên, nội tâm nàng đang tranh đấu cực độ, chỉ cần bây giờ mình giết hắn sẽ không ai biết mình đã từng thua hắn. Với thực lực của hắn, căn bản không cách nào ngăn cản tử cấp ma pháp công kích của mình. Có lẽ chỉ cần một cái ma pháp đơn giản nhất.

Diệp Âm Trúc trên mặt lộ vẻ thống khổ, lúc này ngay cả nói chuyện cũng đã trở nên khó khăn. Nhưng đôi mắt màu đen của hắn, lại vững vàng như trước nhìn vào Ly Sát, ánh mắt kiên định mà chấp nhất nhìn vào đôi mắt màu tím của Ly Sát. Bây giờ thân thể hắn bởi vì tinh thần lực tiêu hao quá độ mà cực kỳ suy yếu, nhưng lưng hắn lại vẫn thẳng như trước, tựa như một cây trúc cao ngạo.

Tay của Ly Sát vẫn tiếp tục hạ xuống, một đoàn tử quang chói mắt trừ trên xuống hóa thành một cột sáng đường kính một thước hoàn toàn bao phủ thân thể Diệp Âm Trúc ở bên trong. Là hủy diệt sao? Không, đó cũng không phải là quang mang hủy diệt, mà là quang minh thánh lực.

Nguyên tố nhu mà hòa ấm áp dũng mãnh tràn vào cơ thể Diệp Âm Trúc, thân thể phảng phất đạt tới sự an ủi lớn nhất. Khoảnh khắc trong lúc đó, tất cả sự thống khổ bởi tác dụng phụ giống như trừu ti bác kiển * lặng yên biến mất. Ngoại trừ cửu châm kích thần sinh ra di chứng sau này, thân thể Diệp Âm Trúc trong nháy mắt hoàn toàn khôi phục, kể cả lượng lớn đấu khí đã tiêu hao.

"Thần thánh thủ hộ đại khôi phục thuật." Diệp Âm Trúc có chút kinh ngạc nhìn Ly Sát.

Ly Sát khóe miệng có chút nhếch lên, trên mặt cười tràn đầy thần sắc quật cường, "Long tộc hứa hẹn sẽ vĩnh viễn không nuốt lời. Thua chính là thua, nhưng ta muốn hỏi ngươi một vấn đề."

Diệp Âm Trúc gật đầu, nói: "Ngươi hỏi đi."

Ánh mắt Ly Sát trở nên nhu hòa vài phần, "tại sao vừa rồi khi từ không trung rơi xuống đất. Ngươi dùng chính thân thể mình hạ xuống? Nếu không phải như vậy, ngươi cũng không bị thương. Ngươi dám chắc ta sẽ nhận thua sao?"

Diệp Âm Trúc than nhẹ một tiếng, "Ngươi dù sao cũng là nữ hài tử, mặc dù ngươi là long tộc, nếu không phải ngươi bức bách ta thậm chí sẽ không động thủ với ngươi. Nếu đã thắng, cần gì phải thương tổn ngươi? Mấy hôm trước ta xem qua một quyển sách, có nói, nam nhân cư xử phải có phong độ."

Ly Sát cắn cắn môi dưới, "Ngươi này hỗn đản." Một đoàn tử quang từ mi tâm nàng phát ra, tốc độ mắt thường khó phân biệt trong chớp mắt dũng mãnh nhập vào mi tâm Diệp Âm Trúc.

Diệp Âm Trúc chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, chính mình phảng phất tiến vào một thế giới màu tím, cảm giác tinh thần lực hư không vô lực do cửu châm kích thần đại pháp sinh ra từ trước trong nháy mắt đã biến mất, tinh thần chi hải ngược lại trở nên thật sung mãn. Tinh thần khí tức khổng lồ khiến trong tinh thần lạc ấn của hắn có thêm cái gì đó, trong nháy mắt hình thành một cầu nối liên lạc, mặc dù không giống như hắn và Tử liên lạc rõ ràng chặt chẽ, nhưng cầu nối này lại khiến cho hắn cảm giác được ma pháp khí tức mạnh mẽ.

"Đại hỗn đản. Mười ngày sau ta lại tới tìm ngươi, ngươi mặc dù có thể triệu hồi ta, nhưng người đừng hy vọng ta sẽ giúp ngươi làm việc gì." Thanh âm dần dần rời xa, khi thanh âm chữ cuối cùng biến mất trong không khí, trong óc Diệp Âm Trúc mới một lần nữa khôi phục sự thanh tỉnh.

Chung quanh vẫn là rừng cây rậm rạp như trước, trời cũng vẫn u ám, từng bông tuyết từ không trung chậm rãi rơi xuống làm cho không khí trở nên thanh tân rất nhiều. Thân ảnh ngát hương của Ly Sát đã biến mất, nhưng bên tai Diệp Âm Trúc vẫn còn quanh quẩn thanh âm phẫn nộ của nàng, hắn tự nhủ: "tại sao khi nàng mắng chửi ta là hỗn đản, ngữ khí giống như lúc Ny Na nãi nãi mắng chửi Tần gia gia?"

Lắc đầu, Diệp Âm Trúc mỉm cười, hôm nay thu hoạch thật sự phi thường phong phú, không chỉ tìm được phương pháp tăng lên uy lực của âm nhận mà còn được linh hồn y phụ của một ngân long trưởng thành. Linh hồn y phụ ngoại trừ có thể khiến cho mình có triệu hồi Ly Sát, còn có thêm một chỗ tốt trực tiếp là triệt tiêu tác dụng phụ của cửu châm kích thận đại pháp. Thậm chí còn giúp mình đột phá được kiếm đảm cầm tâm nhị giai bão hòa, đạt tới chuẩn tam giai. Tinh thần lực của ngân long quả nhiên là cường đại! Ly Sát mặc dù có chút cao ngạo, nhưng cảm giác thấy nàng vẫn còn là một hảo cô nương.

Vừa rồi thời khắc trước khi rơi xuống đất, thân thể của mình trở nên cứng rắn, đó là lực lượng của Tử sao, hình như khi đó sau lưng mình lại xuất hiện một tầng tinh thể màu tím, cho nên sau khi rơi từ trên cao hai mươi thước xuống vẫn còn có thể chế phục Ly Sát.

Trải qua Ly Sát quấy rầy, Diệp Âm Trúc cũng không có tâm tình luyện tập âm nhận, người nhẹ nhàng đứng dậy. Trực tiếp đi về hướng Mễ Lan Ma võ học viện.

Đây là một gian mật thất, một gian mật thất hoàn toàn phong bế. Trên vách tường bốn phía mật thất đều được khảm một viên bảo thạch màu lam đen, tản ra ánh sáng âm u. Mặc dù nơi này nhiệt độ cũng không lạnh, nhưng cảm giác rất lạnh, rất u ám.

Trước vách tường hơi nghiêng của mật thất có một cái ghế thật lớn, một nam tử cao lớn ngồi ở đó, bởi vì ánh sáng rất u ám, không cách nào thấy rõ tướng mạo của hắn. Lúc này tay pahỉ của hắn, đang gõ lên tay vịn của ghế một cách có tiết tấu.

Trước ghế có một người quỳ, thân thể được áo choàng màu lam che phủ, bộ dáng rất cung kính, "chủ nhân, những lễ vật đầu tiên của chúng ta đã được đưa đến pháo đài Lôi Thần, Cổ Đế rất hài lòng. Chỉ là hắn đối với chuyện lần trước vẫn để trong lòng không yên, muốn chúng ta giải thích cho hắn. Ngài xem……" vừa nói, hắn vừa chậm rãi ngẩng đầu, chính là ma pháp sư Ai Mạc Sâm giúp tù trưởng Lôi Thần bộ lạc Cổ Đế ở trong pháo đài Lôi Thần đề xuất mưu kế.

"Chuyện này đã tra rõ rồi." Nam tử cao lỡn ngồi trên ghế nhàn nhạt nói. Thanh âm của hắn rất trầm thấp, nghe mặc dù không già nua, nhưng làm cho người ta cảm giác được một loại áp lực không bình thường. "Ngươi trở về nói cho Cổ Đế, chuyện lần này chỉ là một sự trùng hợp, cũng không phải bí mật của chúng ta bị tiết lộ. Là một nhóm đệ tử của Mễ Lan Ma võ học viện đúng lúc đó đang lịch lãm tại Khoa Ni Á thành, trong đó có một gã thần âm sư năm thứ nhất, thông qua một phương pháp đặc thù mạnh mẽ tăng thực lực lên, với phương pháp ma pháp đặc thù khiến cho tuần long bên mình tự bạo, mới sinh ra được sát thương lực kinh khủng như vậy."

"Thần âm sư?" Ai Mạc Sâm kinh ngạc nhìn nam tử cao lớn, trong giọng nói tràn ngập không dám tin.

"Như thế nào, ngươi coi thường thần âm sư sao? Cùng thú nhân xuất binh, Ba Bàng vương quốc càng thêm không may. A Tạp Địch Á vương quốc xuất hiện một vị thần âm sư thật sự cường đại, khiến mười vạn đại quân Ba Bàng cơ hồ toàn quân bị tiêu diệt, chức nghiệp vẫn không được chú ý này mới là chiến tranh ma pháp sư tốt nhất. Người của chúng ta đã bắt đầu nghiên cứu, Cổ Đế muốn ta giải thích cho hắn? Ta đã cho hắn rất nhiều, ngươi nói cho hắn, nếu là hợp tác, song phương đều phải xuất ra thành ý. Nhóm lễ vật thứ hai rất nhanh sẽ được đưa tới."

"Nhưng, chủ nhân. Cổ Đế chấp nhận lời giải thích của chúng ta sao? Không bằng chúng ta tới Mễ Lan Ma võ học viện bắt tên đệ tử kia giao cho hắn được không?" Ai Mạc Sâm có chút lo lắng nói.

"Hắn sẽ chấp nhận, chúng ta cho hắn, đều là những thứ hắn muốn nhất, hơn nữa cái này mới chỉ là bắt đầu. Tên đệ tử kia tự nhiên là phải bắt, nhưng không thể giao cho hắn, có thể khiến cho hơn một ngàn tuần long tự bạo, mới chưa đến hai mươi tuổi. Cho dù thực lực hắn còn chưa đủ, nhưng tối thiểu cũng là một thiên tài. Nhân tài như vậy chính là ta muốn, ngươi hiểu rõ chưa?"

Ai Mạc Sâm chợt hiểu ra, "chủ nhân anh minh."

Nam tử cao lớn phất phất tay, nói: "Ngươi đi xuống đi. Bên phía Cổ Đế ngươi phải từng thời điểm chú ý thay đổi của hai bộ lạc thú nhân khác, chờ ổn định hợp tác cùng Lôi Thần bộ lạc, sẽ tiến hành liên hệ với hai bộ lạc đó. Thú nhân có ưu thế trời sinh của chính mình, tố chất thân thể so với loài người mạnh hơn, là chiến sĩ trời sinh. Nhưng bọn họ lại thiếu trí tuệ của loài người, sử dụng tốt, thú nhân chính là một thanh đao nhọn lợi hại, dùng ích lợi lay động chúng, là chuyện rất dễ dàng."

Ai Mạc Sâm cung kính nói: "Dạ. Chủ nhân tôn kính." Nói xong hắn đứng dậy chậm rãi lui về phía sau, khi hắn lùi tới mặt một vách tường, một tầng quang mang màu lam đen từ trong viên bảo thạch trên tường phóng thích, bao vây thân thể của hắn. Quang mang chợt lóe, Ai Mạc Sâm đã biến mất.

Tay của nam tử cao lớn vẫn gõ nhịp chậm chậm trên thành ghế như trước, giọng điệu tra xét, nói: "Hắc Thiên."

"Ta ở đây." Một thân ảnh thon thả lặng yên xuất hiện trong góc mật thất âm u.

"Phái người đi bắt thần âm sư kia chưa?" Nam tử cao lớn hỏi.

"Sau khi nhận được tin tức đã lập tức phái đi, là thủ hạ đắc lực nhất của ta, ngươi yên tâm đi. Ta cũng không hy vọng bị lão già của Ngân Long thành đoạt được trước."

Nam tử cao lớn gật đầu, nói: "Vậy là tốt. Người này đối với chúng ta rất trọng yếu, bất luận hắn cùng với tên thần âm sư cấp bậc đại ma đạo sư của A Tạp Địch Á vương quốc có liên quan hay không, thì cũng là người chúng ta muốn. Nếu ta không thể dùng, cũng tuyệt không thể để lại cho Mễ Lan, chỉ là ta rất kỳ quái, sau trận Khoa Ni Á thành, bỉ mông cự thú đã đi đâu. Đó chính là gần một phần ba số lượng của Lôi Thần bộ lạc."

Hắc Thiên nhàn nhạt nói: "Chuyện này ta cũng phái người đi thăm dò qua, nhưng vẫn không có tín tức gì. Bỉ mông cự thú này phảng phất như là bốc hơi từ nhân gian, ngay cả một chút dấu vết cũng không có lưu lại. Ta thật sự phán đoán không ra bọn họ đi đâu, cho dù là bỉ mông bình thường bị chết do long bạo, hoàng kim bỉ mông cũng không có việc gì. Huống chi là Địch Tư và Mạt Kim Tư nổi danh cường giả trong hoàng kim bỉ mông. Nhưng là, nếu bọn họ không chết, vậy đi đến đâu? Cho dù là Cổ Đế muốn ra lệnh cho bọn hắn cũng phải thương lượng, là cửu cấp cự thú, lại có người nào có thể bắt bọn họ đi, hơn hai trăm bỉ mông cự thú a! Đó cũng không phải là một số lượng nhỏ, nhưng thể tích của bọn họ quá lớn."

Nam tử cao lớn đột nhiên nói: "Không gian giới chỉ. Có thể đúng là mười cái không gian giới chỉ ta cấp cho Lôi Thần bộ lạc. Lúc ấy dưới tình huống long bạo, phần lớn bỉ mông cự thú bị thương không nhẹ, mắt thấy chuyện không thể thành công, nếu lập tức lui lại mà nói Địch Tư và Mạt Kim Tư hoàn toàn có thể lợi dụng mười cái không gian giới chỉ mang tộc nhân của mình chạy. Mặc dù trong không gian giới chỉ không có không khí, nhưng với thân thể trời sinh mạnh mẽ của bỉ mông cự thú, trong thời gian ngắn ở trong không gian giới chỉ không có vấn đề gì. Có lẽ là bởi vì thương thế quá nặng, bọn họ tìm chỗ trị thương, mới không có trở về Lôi Thần bộ lạc?"

Hắc Thiên vuốt cằm nói: "Có thể là như vậy. Nhưng bây giờ đã hơn một tháng, nếu là chữa thương, với năng lực tự liệu thương cường đại của bỉ mông cũng là trở về rồi. Chuyện này giao cho ta, ta sẽ tiếp tục cẩn thận điều tra."

* trừu ti bác kiển: không hiểu rõ ai biết dịch giùm

Nam tử cao lớn gật đầu, nói: "về phần Hắc phượng hoàng có tin tức gì truyền đến?"

Hắc Thiên nói: "sau lần truyền tin tức mới nhất, nàng không liên lạc với ta. Xem ra, tâm tình nàng đối với chúng ta vẫn còn có mâu thuẫn rất lớn. Nếu Hắc phượng hoàng thật sự thành công giết chết Tây Nhĩ Duy Áo, ngươi sẽ truyền vị cho nàng?"

Thanh am của nam tử cao lớn chợt biến thành lạnh lẽo, "Đây là chuyện của ta, ngươi không nên hỏi nhiều. Chuyển tin cho Hắc phượng hoàng, nếu không có cơ hội, gọi nàng quay trở về đi. Bất luận như thế nào, nàng vẫn là nữ nhi của ta. Ta không hy vọng nàng bị thương tổn gì."

Hắc Thiên khinh thường hừ một tiếng, "Ngươi sớm đã thương tổn nàng quá sâu sắc, từ trước đến nay, ta hiểu được ngươi thật sự rất dối trá."

Nam tử cao lớn ngồi trên ghế mạnh mẽ đứng dậy, tử quang mãnh liệt từ trên người hắn chợt bộc phát, "Hắc Thiên, ngươi muốn cùng ta đánh một hồi sao?"

Hắc Thiên cười lạnh một tiếng, nói: "Không, đương nhiên không. Dù sao chúng ta cũng là đứng trên cùng một trận tuyến. Nhưng thật ra, ta chỉ là nói một câu chân thật thôi."

Bóng đen chợt lóe, thân hình thon dài giống như Ai Mạc Sâm lặng yên ẩn vào vách tường.

Tử quang mãnh liệt từ từ thu lại, đáy mắt nam tử cao lớn hiện lên một đạo quang mang lạnh như băng.

"Các ngươi đều ở đây a!" Diệp Âm Trúc lúc về túc xá kinh ngạc phát hiện, không chỉ có Tô Lạp đã về, Hương Loan và Hải Dương cũng đều ở đây, ba người đang ngồi một chỗ nói gì đó.

Vừa nhìn thấy Diệp Âm Trúc, Hương Loan lập tức đứng lên, ân cần nói: "Âm Trúc, ngươi không sao chứ. Ta nghe nói, người của Ngân Long thành tới tìm ngươi gây phiền toái."

Diệp Âm Trúc mỉm cười lắc đầu nói: "không có việc gì! Tây Nhĩ Duy Áo thúc thúc rất chiếu cố ta, không có gặp chuyện gì. Mười ngày sau ta đi tới Ngân Long thành một chuyến."

Hương Loan có chút kinh ngạc nói: "Mười ngày sau? Ngân Long thành lúc nào trở nên dễ nói chuyện thế?"

Ánh mắt Diệp Âm Trúc chuyển sang Hải Dương, nói: "Cái này đều phải đa tạ Tây Đa Phu Nguyên soái, là ông uy hiếp đối phương, mới có thể cho ta thêm thời gian. Hải Dương học tỷ, ngươi sẽ không trách ta đem chuyện trị liệu cho ngươi nói cho Tây Đa Phu Nguyên soái chứ."

Hải Dương băng tuyết thông minh, tự nhiên hiểu được Diệp Âm Trúc tại sao muốn lưu lại thêm mười ngày, nhẹ nhàng lắc đầu, "ta như thế nào lại trách ngươi." So với lúc ban đầu nhận thức, Hải Dương trên người lạnh như băng đã giảm đi rất nhiều so với trước kia. Mặc dù trang phục vẫn như trước, nhưng hiện tại trở nên tự tin rất nhiều, sắc mặt cũng không tái nhợt như trước.

Trải qua tử trúc thần châm không ngừng trị liệu, vùng vết thương hủ thực trên mặt nàng bị lời nguyền rủa mặc dù vẫn chưa có rút đi, nhưng không giống như trước tử khí u ám, phảng phất mỗi một tế bào đều đã bị kích thích sống lại, thường xuyên xuất hiện các loại cảm giác bất đồng. Hải Dương quả thật rất kiên cường, bất luận là đau, gai gai, ê ẩm, ngứa nàng đều tự mình nhẫn nại. Điểm này khiến Diệp Âm Trúc hiểu rõ cảm thụ của nàng không khỏi rất bội phục.

Diệp Âm Trúc nói: "còn thiếu một lần trị liệu cuối cùng. Lúc này và lúc trước sẽ có chút bất đồng. Ta sẽ với tử trúc thần châm, thông qua tác dụng của đấu khí, đưa toàn bộ độc tố trên khuôn mặt ngươi kích hoạt hoàn toàn bài xuất, cũng đưa vào sinh mệnh khí tức mạnh hơn, làm cho vết thương trên mặt ngươi tự động khôi phục. Sau lần thi châm cuối cùng này, ngươi phải trải qua một tháng thời gian mới có thể hoàn toàn khép lại, đến lúc đó có thể đạt được hiệu quả như thế nào, bây giờ ta không thể cam đoan. Nhưng từ tình huống kích hoạt trước mà xem, rất có thể khôi phục dung mạo vốn có của ngươi."

Hải Dương mỉm cười, đôi mắt to trong suốt nhìn Diệp Âm Trúc, nói: "bất luận có thành công hay không, ta cũng đều cám ơn ngươi trợ giúp. Tương lai nếu ngươi có chuyện gì muốn ta trợ giúp, ta nhất định sẽ không cự tuyệt."

Diệp Âm Trúc nhíu mày, nói: "Học tỷ, chúng ta là bạn học cùng, cũng có thể xem như là bằng hữu. Trợ giúp lẫn nhau cần gì nói đến loại ích lợi trao đổi này?"

Hải Dương sửng sốt một chút, mặt cười ửng đỏ, nói: "ta, ta không phải có ý đó, ngươi đừng hiểu lầm."

Hương Loan bên cạnh bật cười. "Vậy ngươi có ý gì a!"

Hải Dương ngượng ngùng vội la lên: "Hương Loan tỷ, ngươi sao lại cũng giễu cợt ta."

Diệp Âm Trúc nói: "Hải Dương học tỷ, còn có chín ngày, chính là một lần thi châm, vì lần cuối cùng này vô cùng trọng yếu. Ngày đó ta không thể bị việc gì quấy rầy, cho nên trong quá trình thi châm chỉ có thể có hai chúng ta. Ta sẽ mời Tô Lạp hộ pháp cho chúng ta. Có một chuyện quan trọng ta trước tiên muốn nhắc nhở ngươi. Trong quá trình thi châm, ta có thể phải hạ châm tại nhiều vị trí trên người ngươi. Hy vọng ngươi có thể chuẩn bị tâm lý."

"A?" Nghe xong Diệp Âm Trúc nói, Hải Dương không khỏi lấy làm kinh hãi nhìn hắn, sắc mặt nhất thời trở nên ửng hồng. Ý tứ trong giọng nói của Diệp Âm Trúc làm sao nàng lại không rõ?

Hương Loan hai tay chống nạnh, trừng mắt nhìn Diệp Âm Trúc nói: "Tiểu tử thúi, ngươi không phải muốn chiếm tiện nghi của Hải Dương sao." Vừa nói đến đây, nàng không khỏi nhớ tới ngày đó trên Mễ Lan đại điện Diệp Âm Trúc vô tình khiếm nhã mình, đồng thời vị trí trọng yếu nhất trên thân thể hai người tiếp xúc, mặt cười cũng không khỏi đỏ hồng lên.

Diệp Âm Trúc sắc mặt đứng đắn nói: "Hương Loan học tỷ, ta là người như vậy sao? Chỉ là bởi vì lần cuối cùng độc tố bài trừ, phải thông qua toàn thân kinh lạc. Ta phải không ngừng biến đổi hạ châm mới có thể thành công."

Hương Loan cao thấp nhìn Diệp Âm Trúc, mặc dù trong lòng thì tin tưởng hắn, nhưng ngoài miệng không biết tại sao lại có chút cố ý làm khó dễ, nói: "Vậy còn rất khó nói."

Hải Dương nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo Hương Loan, nói: "Hương Loan tỷ, ta tin tưởng hắn." Nói xong những lời này, nàng lập tức cúi đầu không dám nhìn Diệp Âm Trúc.

Hương Loan thở dài một tiếng, tự cười mà không phải cười nhìn Hải Dương, nói: "Nữ nhi lớn không giữ trong nhà a! Xem ra, tiểu Hải Dương của chúng ta xuân tâm động rồi."

Diệp Âm Trúc xấu hổ nhìn hai người. Trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì thì tốt, hắn xem qua tiểu thuyết tình yêu, đại khái cũng biết cảm tình của nam nữ. Mỹ nữ hắn gặp qua cũng không ít, Hương Loan cũng tốt, Hải Dương cũng tốt, thậm chí là An Nhã trong lòng hắn đều có hảo cảm. Nhưng cũng không có cái loại cảm giác theo như trong tiểu thuyết tình yêu, vừa thấy mặt liền tim đập nhanh, phảng phất như ma túy gây tê liệt. Hắn dù sao còn chưa tới mười bảy tuổi, đối với tình yêu tuổi này còn rất thơ ngây, không thành thục sớm như nữ hài tử.

Khái khái. Tô Lạp ho khan một tiếng. Nói: "Hai vị học tỷ muốn lưu lại ăn cơm sao?"

Hải Dương lập tức đứng dậy, nói: "Không, chúng ta phải đi về." Nói xong, đi như chạy ra phía cửa. Hương Loan hướng tới Diệp Âm Trúc làm mặt quỷ, lúc này mới đuổi theo Hải Dương.

Khi Hải Dương đi tới cửa, đột nhiên dừng chân lại, cũng không quay đầu nói: "Ta, ta chín ngày sau còn tới đây tìm ngươi." Nói xong lập tức chạy ra ngoài.

Diệp Âm Trúc hướng tới nơi hai người vừa rời đi hô: "nhớ là tới vào giữa trưa, khi đó dương khí tràn đầy, thích hợp nhất để hạ châm."

Tô Lạp chậm rãi đi lên đóng cửa lại, đưa lưng về phía Diệp Âm Trúc nói: "Ngươi đến tột cùng là thích Hải Dương hay là Hương Loan. Không thể hai người đều thích chứ. Ta nhìn ra được, các nàng đối với ngươi đều rất có hảo cảm."

Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút. Nói: "Ta tự nhiên là đều thích."

Tô Lạp quay mạnh người, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc và lạnh như băng, "Đều thích? Diệp Âm Trúc ta không nghĩ tới ngươi lại là người như thế."

Diệp Âm Trúc mạc danh kì diệu nói: "Tô Lạp, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt khó coi như vậy. Ngươi nói ta là loại người gì?" Vừa nói, hắn đi tới trước người Tô Lạp, tay phải đặt trên trán lạnh như băng của Tô Lạp, "không nóng lên a! Không giống như đang nói linh tinh."

"Ngươi……" Tô Lạp vỗ vào tay Diệp Âm Trúc, "tâm của một người là có hạn, ngươi như thế nào có thể đồng thời thích hai nữ tử? Vậy, nói như vậy, các nàng ai cũng không được hạnh phúc, chỉ biết bởi vì ngươi mà thống khổ."

Diệp Âm Trúc ngơ ngác nhìn Tô Lạp, "Ngươi nghĩ đi đâu thế? Ta nói là thích như với bằng hữu a! Ta thích các nàng, cũng thích ngươi, thích tất cả bằng hữu của ta. Chẳng lẽ ngươi nói là cái loại giữa nam và nữ? Đó là yêu, không phải thích. Trời ơi! Tô Lạp, tư tưởng ngươi quá phúc tạp. Ta mới có mười sáu tuổi."

Tô Lạp cười lạnh nói: "Giả dối, tiếp tục đi, ở trước mặt ta ngươi còn muốn nói dối sao? Chẳng lẽ ngươi đối với Hương Loan và Hải Dương một chút cảm giác đó cũng không có? Nói như thế nào Hương Loan học tỷ cũng là đệ nhất mỹ nhân của Mễ Lan Ma võ học viện chúng ta."

Diệp Âm Trúc bất đắc dĩ nói: "Hương Loan học tỷ quả thật rất đẹp, nhưng không biết là bởi vì ta tuổi còn quá nhỏ, hay là bởi vì cái gì khác. Khi mới biết nàng, ta quả thật bị tướng mạo nàng hấp dẫn. Nhưng là, càng biết về sau này, trong mắt ta, nàng và ngươi giống nhau, cũng là bằng hữu của ta! Ta cũng không có cảm giác như trong tiểu thuyết tình yêu mô tả. Về phần Hải Dương học tỷ, ta chỉ là hiểu được nàng rất thương cảm, từ nhỏ đã bị hủy dung, đối với một nữ hài tử mà nói, đả kích rất lớn! Cho nên, ta nhất định muốn đem toàn lực giúp nàng, hy vọng nàng có thể giống như Hải Dương học tỷ vậy, mỗi ngày đều vui vẻ sung sướng. Bất quá, Tô Lạp ngươi tựa hồ đối với chuyện nam nữ hiểu rất rõ a!"

Tô Lạp mặt đỏ lên, cúi đầu, đáy mắt hiện lên một tia vui mừng, "Hiểu rõ cái gì, chúng ta là bằng hữu, ta chỉ là không hy vọng ngươi bắt cá hai tay mà thôi."

Diệp Âm Trúc không tức giận nói: "Ngươi như vậy là nói xấu ta, có phải là nên trừng phạt một chút?"

Tô Lạp ngẩng đầu nhìn hắn, phụt cười, nói: "trừng phạt cái gì?"

Diệp Âm Trúc hắc hắc cười nói: "Như vậy đi, sau này quần áo của ta ngươi phải giặt sạch. Ta có đúng là rất cao thượng không."

Tô Lạp đá vào chân Diệp Âm Trúc, dọa cho Diệp Âm Trúc bay nhanh về phía sau, Tô Lạp trừng mắt liếc hắn một cái, nói: "Âm Trúc, ngươi học cái hư hỏng. Xem ra, trong thư viện hoàng gia ngươi nhất định không đọc sách tốt."

"Oan uổng a! Ta không phải vẫn học các loại tri thức sao, giao tiếp cũng là một trong đó a! Ngươi nếu không muốn, ta tự mình giặt."

Tô Lạp bĩu môi, có chút bất đắc dĩ nói: "sợ ngươi rồi, dù sao ta cũng sớm thành quản gia của ngươi, ta giặt thì ta giặt. Ta đi làm cơm tối trước đã."

Diệp Âm Trúc có chút kinh ngạc nhìn Tô Lạp, hắn thật ra chỉ là nói giỡn mà thôi, không nghĩ tới Tô Lạp thật sự đáp ứng, không khỏi nhịn được cảm thán nói: "Tô Lạp, có lúc ta hiểu được ngươi thật sự là một người hoàn mỹ. Nếu ngươi là nữ hài tử, ta đây nhất định sẽ không buông tha cho ngươi. Trong sách nói lấy vợ đức hạnh, có được một lão bà như ngươi, ta đây hạnh phúc tới chết."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại