Cầm Đế
Chương 12: U Minh Tuyết Phách
Môn sinh năm nhất của Thần Âm Hệ đều có mặt tại phòng học, trong đó có Hải Dương. Hải Dương lúc này ngồi ở góc tường và đang chỉnh lại dây đàn.
Tuyết Linh quay về phía Diệp Âm Trúc nói: "Mọi người đang thương lượng về trận đấu chiều nay đây mà."
Diệp Âm Trúc nghi hoặc hỏi: "Thương lượng? Ny Na nãi nãi chẳng phải đã soạn kế hoạch rất tốt rồi sao?"
Tuyết Linh cười hì hì một tiếng rồi nói: "Chuyện chúng ta đang thương lượng là đội cổ động viên. Các sư tỷ nói nếu chúng ta có thể thắng lần nữa, đợi đến trận đấu ngày mai tất cả các tỷ cùng đến để cổ vũ. Đến lúc đó, toàn học viện sẽ chấn động a. Âm Trúc, ngươi đáp ứng Ny Na nãi nãi hệ chủ, người còn không sợ chết, chúng ta lẽ nào ngay cả mệt cũng sợ."
Âm Trúc mỉm cười không đáp. Ngay lúc đó, cửa giáo thất mở ra, Ny Na từ bên ngoài tiến vào. Mặc dù sắc mặt bà nhìn thoáng qua vẫn như mọi khi, cao ngạo lạnh lùng như băng tuyết khó người dò, nhưng tâm tình Ny Na hôm nay rất khác lạ, đúng rồi, nét cười rộn vang từ khóe mắt bà có thể cảm nhận rõ ràng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vỗ vỗ tay, Ny Na hướng sự chú ý của mọi người tập trung vào mình: "Tốt lắm, tất cả mọi người hãy lắng nghe ta nói. Ta vừa hoàn tất việc rút thăm quay về, đối thủ của chúng ta chiều nay là Ám Ma hệ. Chiến thuật cũng giống như buổi sáng, bất quá các ngươi nhất định phải cẩn thận. Phòng ngự một khi không chống đỡ nổi công kích của đối phương phải lập tức nhận thua. Diệp Âm Trúc, điểm này do ngươi quyết định."
Để cho công bình, tân sinh sau mỗi vòng đấu luân lưu đều tiến hành bốc thăm lại, việc rút thăm nhằm tránh đối thủ đã đối mặt.
Vừa nghe nói đối thủ hạ tràng được xác định chính là Ám Ma Hệ, Tuyết Linh và Lam Hi đồng loạt kêu thất thanh, Khổng Tước mặt biến sắc, dù không lên tiếng nhưng sắc diện cao ngạo của nàng rành rành thêm vài phần ảm đạm. Ngồi ở góc phòng, duy chỉ có Hải Dương không tỏ vẻ gì, giống như trước vẫn lạnh băng và bình thản.
Chín học hệ chính của Ma Pháp bộ được phân biệt: Thủy hệ, Hỏa hệ, Phong hệ, Thổ hệ, Quang minh hệ, Ám ma hệ, Triệu hoán hệ, Tinh thần hệ và Không gian Lĩnh vực hệ. Trong đó, sáu loại đầu thuộc về ma pháp nguyên tố, ba loại sau thuộc loại ma pháp đặc thù. Huyền diệu nhất chính là Không gian Lĩnh vực hệ, cường đại nhất là Tinh Thần hệ và Triệu Hoán hệ. Nhưng làm cho người ta ngại phải đối mặt nhất đích thị là Ám ma hệ.
Tần Thương có lần kể lại cho Diệp Âm Trúc, giảng giải những ảo diệu của từng hệ ma pháp. Thủy hệ ma pháp tại sơ kỳ tương đối yếu nhược. Nhưng Ám ma hệ lại vừa khéo trái ngược hẳn, sơ kỳ ma pháp cực mạnh. Dưới mức Lục cấp (lục = xanh lục), Ám Ma hệ đáng danh xưng đệ nhất. Ám Ma hệ ma pháp này phần lớn là tự thân triệu hoán hắc ám nguyên tố về cho mình sử dụng, uy lực cực kỳ to lớn, trong đó Hủ thực Ma pháp (hủ thực = ăn mòn) càng khiến bất luận kẻ nào cũng không muốn đối mặt. Một khi trúng phải Hủ thực Ma pháp, thương tích thường là vô phương hồi phục, chính điều này là nguyên nhân khiến Thần Âm hệ mỹ nữ đâm ra sợ hãi.
"Ny Na nãi nãi, trận đấu buổi chiều có thể để cho ta đến an bài chiến thuật?" Gọi Ny Na là nãi nãi trước mặt mọi người, đây không phải là lần đầu tiên Diệp Âm Trúc hoàn toàn bình thản.
Ny Na trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng điều làm mọi người giật mình là bà không phát tác, ngược lại gật đầu bảo: "Được, do ngươi làm chủ tướng, tác chủ cũng do ngươi. Bất quá có một điểm quan trọng ta muốn nói rõ trước tiên, nhất thiết phải lấy an toàn làm trọng. Ta hy vọng các ngươi không gặp tai nại gì. Ma pháp không có mắt, thương tích do ma pháp của Ám Ma hệ gây ra đều rất trầm trọng."
Diệp Âm Trúc gật đầu nói: "Ta hiểu rồi. Hải Dương tỉ tỉ, buổi chiều ta có thể thỉnh ngươi tấu lại khúc Thiếu Nữ U Hồn một lần nữa?"
Hải Dương sững sờ tái mặt, vẻ mặt toát ra một tia kinh ngạc: "Tại sao? Khúc Thiếu Nữ U Hồn chỉ để thể hiện tình cảm bi thương, đệ tử Ám Ma hệ không như Thủy hệ để dễ dàng đối phó như vậy. Cho dù Thiếu Nữ U Hồn có thành công cũng vị tất có thể khiến cho bọn họ mất đi năng lực chiến đấu."
Diệp Âm Trúc tự tin nói: "Xin Hải Dương tỉ nghe ta an bài đi. Còn có Tuyết Linh, Lam Hi, Khổng Tước. Các ngươi hẳn cũng biết nhạc khúc này tương đối dễ. Chỉ cần các ngươi mỗi người sử dụng nhạc khí mình am tường để tấu. Lam Hi, đến lúc đó ngươi đứng cạnh ta diễn tấu, đàn là loại nhạc khí khó tương hợp nhất, khi đó ngươi phải chú ý thủ pháp của ta."
Lam Hi có chút hưng phấn, gật đầu đáp ứng. Cầm nghệ của Âm Trúc nàng đã chứng kiến, đã sớm muốn mời hắn chỉ điểm cho mình. Khổng Tước đứng một bên dường như mặc kệ, tức giận hỏi: "Diệp Âm Trúc ngươi, đây là ý tứ gì? Tất cả mọi người tấu Thiếu Nữ U Hồn, ai là người phòng ngự đòn công kích của ma pháp Ám Ma hệ?"
"Ta." Diệp Âm Trúc trả lời duy nhất một từ, nhưng lời thốt ra kiên định dị thường.
Khổng Tước nói có chút khinh thường: "Ngươi chắc chưa?"
Trong số bốn nữ tử Diệp Âm Trúc vốn không ưa Khổng Tước tính tình kiêu ngạo, hắn lạnh lùng nói: "Ta không làm được, chẳng lẽ là ngươi chắc? Nếu ngươi nghĩ ra cách có thể chống trụ nổi ma pháp công kích của đối thủ, ta đây nhượng quyền chỉ huy cho ngươi."
"Ngươi …" Khổng Tước nổi giận, "ngươi tính chuyện gì vậy, dám nói chuyện với ta như vậy. Ngươi tin hay không, ta …"
"Đủ rồi. Trận đấu còn chưa có bắt đầu, các ngươi lại định nội bộ bất hòa sao? Khổng Tước ngươi nhớ kỹ, nơi này không phải là đế quốc Ba Lạc Mặc các ngươi. Ta đã nói rồi, Diệp Âm Trúc là chủ tướng, vì vậy bắt đầu từ hôm nay, hết thảy những gì liên quan đến trận đấu đều do hắn an bài." Giọng nói bình thản của Ny Na khiến Khổng Tước phải nuốt những lời định nói xuống.
Chiều xuống trận đấu của Thần Âm hệ diễn ra tại thí luyện tràng (thí luyện tràng = sân đấu tập) số bốn của Ám Ma hệ. Chỗ này so với Thủy hệ chung quy có điểm khác biệt. Mặc dù lớn nhỏ không sai biệt lắm nhưng vật liệu dùng để kiến tạo thí luyện tràng đều có màu đen. Người lần đầu đến nơi này đều cảm thấy rõ vài phần âm sâm.
Thí luyện tràng số bốn náo nhiệt chưa từng thấy từ trước tới nay. Đến xem trận đấu của Thần Âm hệ với Ám Ma hệ nhân số đầu giờ ngọ so với trận Thần Âm và Thủy hệ còn nhiều hơn hai phần. Mặc dù Thần Âm đã thắng một vòng, nhưng cho tới giờ chẳng ai thèm cược cho họ. Đa số đệ tử đều cho rằng buổi sáng Thủy hệ sở dĩ bại trận chỉ vì tân sinh Thủy hệ lúc đầu đã khinh địch, làm cho tốc độ công kích chậm lại một chút. Nhưng bọn họ không biết rằng tốc độ công kích ma pháp chậm không phải do khinh địch mà do ảnh hưởng của nhạc khúc gây ra.
"Âm Trúc, ngươi nhất định phải cố gắng lên a! Ta cá một kim tệ các ngươi Thần Âm hệ thắng." Tô Lạp hướng về Diệp Âm Trúc đang chuẩn bị thượng đài thấp giọng cười.
Diệp Âm Trúc nhíu mày nói: "Gia gia của ta nói, đánh bạc không tốt."
Tô Lạp cười hắc hắc nói: "Cá độ chút chút cho vui, không có gì. Tốt rồi, ngươi mau thượng đài nhanh lên, ta sẽ cổ vũ cho ngươi."
Không giống trận đầu, lần này Thần Âm hệ mang đến thí luyện tràng không phải một bộ bàn ghế mà là ba. Ngoại trừ bộ của Diệp Âm Trúc tự hắn đem đến, hai bộ còn lại dành cho hải Dương và Lam Hi sử dụng do đệ tử cùng học hệ với hắn làm hộ.
"Thần Âm hệ, cố lên! Thần Âm hệ, tất thắng!" Tiếng hô dõng dạc hấp dẫn ánh mắt toàn trường vào một điểm. Đệ tử Thần Âm hệ ngoại trừ bốn người năm nhất còn có thêm tám người mặc đồng phục đứng cạnh thí luyện tràng cổ vũ bọn Diệp Âm Trúc. Lúc này, đa số ánh mắt nữ nhân thật ra đều dán lên người Diệp Âm Trúc. Mặc dù Diệp Âm Trúc làm cho người ta có cảm giác hắn xuất thân bần hàn, nhưng khí chất, tướng mạo của hắn thật sự xuất sắc. Nếu chức nghiệp của hắn không phải là Thần âm sư vô dụng, sợ rằng có nữ đệ tử sẽ bắt đầu theo đuổi. Đáng tiếc thế giới này điều cần có trước tiên là thực lực.
Đệ tử Ám Ma hệ ít nhất trong số chín hệ ma pháp, Tinh Thần hệ và Thần Âm hệ cũng chẳng nhiều hơn là bao. Mỗi năm học cũng chỉ có hai ba chục người. Lúc này các đệ tử cùng học hệ với hắn đang tụ tập có vẻ không vào được.
Bàn của Diệp Âm Trúc đặt ở đầu tiên, phía sau Lam Hi và Hải Dương hai bên tả hữu, Tuyết Linh và Khổng Tước đứng sau cùng. Nhạc khí của các nàng Diệp Âm Trúc lần đầu tiên trông thấy, nhạc khí của Tuyết Linh là một cây ngọc tiêu màu lam, còn đàn tỳ bà của Khổng Tước màu vàng nhũ, trông giống như tạc bằng ngà trong suốt nhìn thấu qua được, thỉnh thoảng dây đàn cọ xát phát ra thanh âm tràn ngập khí tức kim chúc sung mãn.
Tuyển thủ hai bên cũng đã đến đông đủ, đứng ở khoảng giữa sân. Làm cho Diệp Âm Trúc có chút kinh ngạc chính là người của hai bên tương phản hoàn toàn. Phía Thần Âm hệ một nam bốn nữ, bên Ám Ma hệ bốn nam một nữ. Cái làm người ta kinh ngạc chính là … nữ đệ tử bên họ mới là chủ tướng. Nhìn vào ký hiệu trên đồng phục của nàng, rõ ràng vẫn còn là tân đệ tử năm thứ nhất.
"Đệ tử năm thứ nhất Ám Ma hệ, chủ tướng Nguyệt Minh. Mời lựa chọn cách thức giao đấu." chủ tướng Ám Ma hệ nói rất ngắn gọn. Mái tóc thật dài màu lam bay bay sau lưng, ma pháp bào màu đen, cặp mắt to rung động lòng người ánh lên tia tĩnh lặng chết người, toàn thân băng giá tựa hồ không hề có một tia sinh khí.
"Đệ tử năm thứ nhất Thần Âm hệ, chủ tướng Diệp Âm Trúc. Toàn đội." Diệp Âm Trúc trả lời cũng ngắn gọn không kém, đối mặt nữ hài tử Nguyệt Minh này hắn đâm ra vô cùng cảnh giác. Trong lòng thầm nghĩ Mễ Lan Ma Vũ Học Viện quả nhiên không hổ đại lục đệ nhất học viện, gần như trong số tân đệ tử năm thứ nhất bao giờ cũng có những người xuất sắc. Ám Ma hệ ở trước mặt, rõ ràng Thủy hệ buổi sáng không thể so sánh được.
Một gã đệ tử Ám Ma hệ vẻ khinh thường hừ một tiếng: "Thần Âm hệ các ngươi thượng đài cũng phải mang theo bàn sao?"
Tuyết Linh đứng sau lưng Diệp Âm Trúc châm biếm bác lại: "Ngươi đã thấy qua Thần Âm sư thượng đài chưa? Trước tiên hãy thắng được chúng ta rồi hãy ra vẻ ngạo nghễ thối tha."
Diệp Âm Trúc và Nguyệt Minh nhìn nhau gật đầu, dẫn bốn đệ tử cùng học hệ cùng lùi lại phía sau. Hàng rào bảo vệ của thí luyện tràng số bốn mở ra, trọng tài ra lệnh một tiếng, và trận đấu bắt đầu.
Trên khán đài, Ny Na và Ám Ma hệ hệ chủ ngồi cùng nhau, tuy nhiên trông khá tương phản. Ám Ma hệ hệ chủ là một lão nhân, nhưng lại vô cùng lạnh lùng, từ đầu trận đến giờ chưa thốt ra một lời. Có lẽ thắng lợi của Thần Âm hệ làm lão mất hứng. Viện trưởng Phất Cách Sâm đã xuất hiện trên khán đài.
"Nguyệt Minh cái con nhỏ này ngày càng xuất sắc, không biết trận đấu hôm nay Thần Âm hệ có thể kiên trì được bao lâu." Cho dù là lão cũng không dám cược cho Thần Âm hệ, Nguyệt Minh là cháu gái của lão, thực lực nàng rất mạnh lão cũng đã tỏ tường.
Sau khi trọng tài ra lệnh, mười khỏa quang cầu màu đỏ đầy tử khí xuất hiện giữa không trung, hướng về năm người Thần Âm hệ vọt tới. Ánh vàng lóe sáng, hiển nhiên là năm tên đệ tử Ám Ma hệ đã đạt hoàng cấp ma pháp sư. Cầm đầu là Nguyệt Minh, trên người phát ra quang mang nguyên tố thậm chí đạt tới hoàng cấp cao giai.
Ám chi cầu xuất ra, trong khoảnh khắc các đệ tử đang xem cuộc chiến xung quanh thí luyện tràng cùng kêu lên kinh hãi.
"Hết thảy đã có ta." Diệp Âm Trúc vẻ kiên định bình thản nói, từ giới chỉ ở tay trái chợt lóe sáng một khối ngọc quý hình giọt nước, Hải Nguyệt Thanh Huy đã xuất hiện trên bàn trước mặt hắn. Đối diện với áp lực từ Nguyệt Minh, Diệp Âm Trúc trong lòng lúc này đã tràn ngập chiến ý.
Ngồi ngay ngắn trước đàn, cả người Diệp Âm Trúc dường như biến đổi, hai tay ưu nhã thong dong nhấn lên dây đàn, lúc này, tâm hồn hắn đã hòa cùng cây đàn Hải Nguyệt Thanh Huy cùng rung động một cách diệu kỳ.
Mắt thấy mười khối Ám chi cầu nọ đã lướt gió mà tới, Diệp Âm Trúc vẫn không hề phát động Nguyệt Thần Thủ Hộ, tay phải gẩy nhẹ dây đàn, một tiếng ngân trầm mà hùng hậu cất lên. Năm tên đệ tử Ám Ma hệ phía trước thân thể đồng loạt chấn động, vừa mới mở miệng ngâm xướng ma pháp chú ngữ đã bị mạnh bạo cắt ngang.
Trên khán đài, Na Ny từ ghế của mình đứng bật dậy, giật mình nhìn Diệp Âm Trúc tại thí luyện tràng. Bạo âm, chẳng lẽ là bạo âm? Nếu không sao có thể vừa cất lên đã cắt đứt chú ngữ của đối phương? Nhưng dù hắn có cường thịnh trở lại cũng không có khả năng so sánh với lục cấp ma pháp a!
Không phát động Nguyệt Thần Thủ Hộ, âm thanh trầm trầm cất lên, tiếng đàn hùng mạnh vang xa, một ánh quang mang vàng đỏ xen lẫn, ánh như lưỡi thép theo tiếng đàn vờn quanh dây đàn của Diệp Âm Trúc phá không vút lên, vẽ lên một đường cong kỳ diệu, gần như không quá một cái chớp mắt, xuyên qua không trung lao tới mười khối Án Chi cầu, đồng loạt phá hủy chúng không còn dấu vết.
Ny Na đột nhiên đứng lên, nhìn trên đài có chút đột ngột, nhưng lúc này, một người đã hóa hai. Người thứ hai đứng lên chính là Mễ Lan Ma Vũ học viện Viện trưởng, tinh thần hệ tử cấp Đại ma đạo sư Phất Cách Sâm.
"Ma vũ hợp nhất." Thanh âm từ miệng Phất Cách Sâm đầy vẻ ngạc nhiên. Xung quanh không có ai so được với lão về cảm quan nhạy bén, lão cảm nhận được đạo âm thanh Diệp Âm Trúc phát ra không phải ma pháp đơn giản. Đượm sắc hồng, tiếng đàn khởi phát rõ ràng là tinh thần ma pháp lực, mà màu vàng nữa, cũng là đấu khí thuần hậu a! Nhưng điều làm lão kinh hãi nhất là tiếng đàn cùng đấu khí kết hợp hoàn mỹ, hình thành năng lượng đặc thù. Ám Chi cầu xích cấp ma pháp có uy lực có một không hai trong các hệ, nhưng đối mặt với âm thanh Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng khảy lên, mười khối Ám chi cầu cũng không thể chống cự nổi.
Không ai ngờ cục diện lại trở nên như vậy, thậm chí bốn nữ tử sau lưng Diệp Âm Trúc đều sợ đến ngây người. Nhưng sau một khắc, tâm trí các nàng được tiếng đàn của Diệp Âm Trúc thức tỉnh.
Cùng là khúc Thiếu Nữ U Hồn, nhưng từ tay Diệp Âm Trúc tấu ra lại hoàn toàn không giống với Hải Dương. Mang mác ưu thương, giống như rượu lâu năm để dư vị thật dài, tiếng đàn mênh man mang theo dư âm bất tận, dù cho thanh âm không lớn nhưng truyền rành rọt vào tai từng người, thậm chí đệ tử bên ngoài thí luyện tràng đang xem cuộc đấu cũng cảm thấy tâm tình theo tiếng đàn mà trồi sụt.
Trong số bốn nữ tử Thần Âm hệ Hải Dương vốn tu vi cao nhất, nàng là người đầu tiên có phản ứng. Trong và ngân, tiếng đàn Tranh truyền cảm theo đôi tay nàng dạo trên hai mươi mốt dây đàn phát ra tiếng long ngâm nhè nhẹ hòa hợp với tiếng đàn. Ngay sau đó cất lên tiếng đàn giống hệt tiếng đàn của Diệp Âm Trúc tuy có hơi giật, Lam Hi không hề nhìn vào Ngọc Cầm Vận trước mặt mình. Ánh mắt nàng hoàn toàn tập trung lên hai tay của Diệp Âm Trúc, đến lúc này nàng mới phát hiện ra Diệp Âm Trúc cả hai tay mỗi bàn chỉ có bốn ngón.
Như tiếng hạt châu lớn nhỏ rơi lên đĩa ngọc hòa vào đúng lúc, như thanh âm bình bạc cùng vỡ tan xuyên vào nhạc khúc, nhất thời làm Thiếu Nữ U Hồn cảm giác như thêm vài phần sát ý. Cùng lúc đó, tiếng tiêu hùng hậu, dài và du dương nhưng lại tựa như phảng phất ẩn chứa bi thương phủ xuống.
Thần Âm hệ năm người bốn loại nhạc khí lúc này cùng thi triển, đúng là kỹ năng hợp tấu của thần âm sư.
Hợp tấu nghĩa là nhiều Thần âm sư cùng tấu một khúc nhạc. Cho dù đẳng cấp ma pháp không đồng đều, chỉ cần nhạc khúc phối hợp xảo diệu có thể phát huy điệp âm rất hiệu quả.
Cùng lúc, bốn luồng sáng màu đỏ kết hợp với màu cam do Hải Dương xuất ra, giống như dòng xoáy trào ra, tràn ngập tất cả ngõ ngách tại thí luyện tràng số bốn. Điểm đáng sợ nhất của Thần âm sư ma pháp chính là bản chất không thể kháng cự. Không có bất kỳ ma pháp hay đấu khí nào có thể ngăn trở thanh âm truyền đến và tấn công tinh thần. Chỉ có thể dựa vào tinh thần lực của bản thân ngạnh chống mới có hiệu quả.
Khi tiếng đàn vang lên, Nguyệt Minh và bốn gã đệ tử Ám ma hệ cũng không quá để ý. Năm người Thần Âm hệ trước mặt cao nhất mới chỉ đạt mức chanh cấp, cho dù nhạc khúc có phát huy hiệu quả bọn họ cũng tin dựa vào tinh thần lực vẫn ngăn cản được. Tuy nhiên, khi thấy Diệp Âm Trúc một đạo âm nhận xóa sổ những khối cầu họ phóng ra, những đệ tử Ám Ma hệ này mới biết được Thần Âm hệ không hề đơn giản. Ngâm xướng bị phá, phản ứng đầutiên của bon họ là nhất thời toàn lực tập trung ma pháp lực của mình, trong chớp mắt ma pháp xích cấp điên cuồng xuất ra, nhằm hướng Diệp Âm Trúc năm người đánh tới.
Kỳ thật, tiếng đàn Diệp Âm Trúc phát ra tịnh không phải bạo âm Thần âm sư thông thường. Hắn quả thật còn không phát ra bạo âm của năng lực lục cấp. Tiếng đàn đó hắn tự mình nghiên cứu xuất ra âm bạo, lấy âm làm trụ cột, lấy đấu khí để phát ra. Lúc trước đối mặt với lam cấp ma pháp sư Lỗ Phỉ Đặc hắn đã dùng chiêu thức ấy tập kích đột ngột mà chiếm thế thượng phong.
Từng đạo âm nhận nhu hòa theo hai tay tám ngón của Diệp Âm Trúc nhanh như gió xuất ra, Ám Ma hệ ma pháp dù lực hủ thực và công kích rất mạnh mẽ nhưng căn bản không cách nào đến gần quá 5 thước phạm vi trước mặt Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc tay trái Không Cốc Truyện Thanh Thế, tay phải U Cốc Lưu Tuyền Thế đồng thời bắn ra, "Các người cũng tiếp ta một chút". Bốn đạo âm nhận giao thoa giữa không trung thành hình chữ Mễ ( 米) hướng về năm tên đệ tử Ám Ma hệ tung bay mà như xa cách, âm nhận vô cùng kỳ diệu, phiêu đãng giữa không trung, phảng phất giống như không dụng lực mà tùy thời đổi hướng, tốc độ cực nhanh lại cơ hồ lóe lên rồi biến mất.
Lần trước giết chết Lỗ Phỉ Đặc mấy người khi Diệp Âm Trúc biết không địch lại, thừa dịp đối thủ giật mình toàn lực phát động Thất Sát Âm, đem đấu khí cùng cầm ma pháp hoàn toàn bạo phát một chiêu mà thành công. Nhưng lúc này hắn giữ lại ít nhiều, dù sao với thực lực hắn bây giờ nếu phát ra Thất Sát Âm thì cũng chẳng còn lại nhiều sức lực.
Đột nhiên, một luồng sương đen đặc từ ngực Nguyệt Minh phun ra, trong không trung hình thành một mặt tường sương màu đen nhằm vào âm nhận hình chữ Mễ bắn vào. Ám Dạ Minh Vụ ma pháp rung động kịch liệt vài lần, rốt cuộc cũng ngăn trở được công kích của âm nhận.
"Liệt ảnh." Nguyệt Minh khẽ quát một tiếng, thanh âm nàng nghe có chút thở gấp. Dù cho dùng đến vật phẩm ma pháp phát ra ma pháp phòng ngự nhưng một mình chống lại bốn đạo âm nhận pháp lực của nàng cũng bị ảnh hưởng rất lớn.
Năm tên đệ tử Ám Ma hệ đồng thời lấy ra một hạt châu đen rỗng rồi bóp vỡ, trong phút chốc vô số thân ảnh màu đen tràn ra. Mỗi người trong chúng đều phân thành sáu thân ảnh tản ra rất nhanh, hình thành thế bao vây Thần Âm hệ. Không thể ngâm xướng chú ngữ, họ đành phải dựa vào vật phẩm ma pháp trong chớp mắt phát ra hoàng cấp ma pháp – Ám Ma Liệt Ảnh. Ám Ma hệ không hề yếu như Thủy hệ vậy.
Liệt ảnh này kỹ năng đối phó của Diệp Âm Trúc bây giờ là thích hợp hơn cả, đệ tử Ám ma hệ cũng đều không có khả năng kháng cự âm nhận, nhưng đột nhiên họ lại thả ra nhiều phân thân cùng một lúc làm cho Diệp Âm Trúc không tài nào nắm bắt được vị trí thật của chúng. Âm nhận làm cực kỳ hao tổn đấu khí cùng ma pháp, Diệp Âm Trúc tự nhiên sẽ không dễ dàng sử dụng. Nhưng lúc này khúc Thiếu Nữ U Hồn đã tấu được một phần ba.
Một phần ba, đúng là thời khắc cầm khúc Diệp Âm Trúc phát huy tác dụng. Năm tên đệ tử Ám Ma hệ cơ hồ đồng thời cảm thấy sâu trong nội tâm tình cảm bi thương dâng lên mãnh liệt, trong tiềm thức tựa hồ lắng nghe nhạc khúc mà không tiếp tục trận đấu. Nơi liệt ảnh nảy sinh đã bắt đầu trở nên mơ hồ.
Nguyệt Minh dù sao cũng là pháp sư đồng cấp với Diệp Âm Trúc, tại thời khắc quyết định cắn mạnh môi dưới, lợi dụng môi hoa truyền đến cảm giác đau đớn làm cho mình thanh tỉnh vài phần, hét lớn một tiếng: "Hãy hiện ra, Minh Tuyết bạn của ta."
Một ngôi sao ma pháp sáu cánh màu lam thẫm xuất hiện trong khoảng không phía trước một thân ảnh lớn màu đen, một hình hài đáng yêu, một tiểu cô nương thoáng nhìn chỉ độ sáu bảy tuổi bềnh bồng giữa không trung. Tóc lam dài bay sau lưng, độ dài cũng vượt quá hai chân cô, một đôi mắt đen thật to tràn ngập khí tức băng giá. Một dải quang mang màu lam đậm chầm chậm liên tục xoay quanh thân thể cô. Kỳ dị nhất, cơ thể cô nhìn thấu qua được, như thể thủy tinh trong suốt.
Trên khán đài, Ny Na sắc mặt đại biến, thất thanh nói: "Là loại vong linh Thành Trường Hình Ma Thú (ma thú trưởng thành), U Minh Tuyết Phách."
Tất cả Thành Trường Hình Ma Thú đều có thể tiến hóa đến cấp bậc ma thú có trí tuệ, bất quá quá trình này gian nan phi thường, mà loại vong linh Thành Trường Hình Ma Thú số lượng rất ít, thậm chí có thể so sánh được với cửu giai cự long, chưa nói tới trong số đó U Minh Tuyết Phách thuộc loại xuất chúng. Phải biết rằng, để cùng Thành Trường Hình Ma Thú lập khế ước đều phải bắt đầu từ lúc mới sinh. U Minh Tuyết Phách trưởng thành là cửu cấp ma thú, hơn nữa cả đời chỉ có thể sinh ra một hồn phách. Muốn lập khế ước với hồn phách này chẳng những trước hết phải tìm được U Minh Tuyết Phách, đồng thời cũng cũng phải yêu cầu đả bại U Minh Tuyết Phách trưởng thành ngang cấp với tử cấp Ám Thủy song hệ Đại Ma đạo sư mới được.
"Phách khiếu." Nguyệt Minh hô to một tiếng, U Minh Tuyết Phách còn nhỏ này trong miệng phát ra một tiếng hú dài chói tai, tiếng hú đầy thê lương và lạnh như băng. Đúng là thanh âm bất thình lình, nhất thời làm suy yếu khúc Thiếu Nữ U Hồn do năm người Thần Âm hệ hợp tấu.
"Tuyết Vũ." Nguyệt Minh lại ra lệnh. Nhất thời, các điểm sáng màu lam bắt đầu xuất hiện quanh người U Minh Tuyết Phách, từ từ ngưng tụ thành bông tuyết bay lượn vào không trung.
Lợi dụng cơ hội này, Nguyệt Minh lập tức cùng bốn gã đồng bạn tụ tập vào một chỗ, bọn họ bắt đầu ngâm xướng chú ngữ.
"Hắc Ám chi thần nha …, người từ hư vô mà tới …" Một gã đệ tử Ám ma hệ ngâm xướng.
"mang theo bi thương sâu nặng … mang đi linh hồn ta…" tên đệ tử Ám Ma hệ thứ hai tiếp tục hoàn thành chú ngữ của người đầu tiên.
"Mang nỗi tuyệt vọng chó địch nhân của ta … mang sát phạt bao trùm thế gian … " người thứ ba tiếp nối hài hòa phi thường, phảng phất như chú ngữ do một người liên tục ngâm xướng một cách bình thường. Mỗi người khi ngâm xướng, trên người đều phóng xuất một lượng lớn hoàng sắc quang mang, ngưng tụ tại vị trí trung tâm của năm người.
"bằng tiên huyết của ta phát thệ …, linh hồn ta cống hiến …" người thứ tư vừa hoàn thành chú ngữ liền cùng với ba người đầu đồng thời hà mồm phun ra một mảng huyết vụ, ngưng tụ cùng một chỗ với hoàng sắc quang mang phía trước, nhất thời biết thành một mảng xanh mờ.
Trên khán đài, Phất Cách Sâm kinh ngạc nói: Trọng Điệp ngâm xướng, Ám ma chú. Đây là một ma pháp cao cấp Ám hệ. Ba Tư Đằng chủ nhiệm, Ám Ma hệ tân đệ tử năm nay rất xuất sắc a!" Vừa nói, lão đã bắt đầu ngưng tụ tử sắc ma pháp lực. Là học viện Viện trưởng, lão chẳng mong tân sinh thi đấu xảy ra thương vong.
Không nói một lời, tâm trạng Ám Ma hệ Hệ chủ Ba Tư Đằng lúc này chỉ có thể dùng từ cay đắng để hình dung. Ám Ma chú này là loại Ám Ma hệ ma pháp cao cấp, cho dù đệ tử năm thứ năm cũng rất ít người có thể một mình phát ra. Lần này lão đã xếp đặt tinh vi Trọng Điệp ngâm xướng vốn chuẩn bị cho dùng trong trận đấu mấu chốt, tạo danh tiếng kinh nhân cho Ám Ma hệ, không nghĩ được rằng ngay tại trận thứ hai gặp gặp các ma pháp sư Thần Âm hệ vốn mang tiếng vô dụng đã buộc phải đem dùng. Mặc dù lão cho rằng thắng lợi cầm chắc, nhưng bại lộ thực lực quá sớm không phải là điều lão muốn thấy.
"Ám ma chú – địa ngục bi hào." Nguyệt Minh hoàn tất câu chú ngữ cuối cùng. Trong phút chốc, quang mang thê lương xanh biếc bao phủ năm tên đệ tử Ám Ma hệ vào trong, tiếng kêu thê lương trong nháy mắt bao phủ toàn trường.
Trong lúc đệ tử Ám ma hệ tiến hành chú ngữ Diệp Âm Trúc bọn họ cũng gặp phiền toái không nhỏ. Ám Tuyết song hệ vong linh Thành Trường Hình Ma Thú U Minh Tuyết Phách mang đến cho bọn hắn phiền toái rất lớn.
Dù còn đang trưởng thành nhưng U Minh Tuyết Phách này thật sự vượt quá thực lực tứ cấp, những bông tuyết màu lam sẫm chẳng những tràn ngập mà khí tức còn lạnh như băng, giống như lưỡi dao vô cùng sắc bén, điều đáng sợ là trong đó ẩn chứa tính hủ thực (ăn mòn). Chỉ cần thấm vào một chút cũng đủ để hủ thực tính phá hủy a!
Thiếu Nữ U Hồn cũng không hề đình chỉ, Diệp Âm Trúc biết rằng, nhạc khúc của Thần Âm sư đối với bất kỳ sinh vật có linh hồn đều tuyệt đối hữu hiệu, dẫu cho là vong linh ma thú cũng không ngoại lệ. Âm nhận không có khả năng ngăn trở bông tuyết không chỗ nào không lọt vào, vì vậy tại thời khắc mấu chốt hắn phóng xuất Nguyệt Thần Thủ Hộ, đem toàn bộ năm người phủ vào trong, cắt đứt những bông tuyết màu lam sậm, đồng thời, hai tay hắn từ từ biến đổi, đấu khí trực tiếp ẩn chứa ở tay hướng lên trên, tiếng đàn lập tức khuếch đại gấp đôi, áp chế tiếng hú của U Minh Tuyết Phách.
Nương theo tiếng đàn trầm vang xa, giọng hát ưu nhã mà trầm lắng của hắn vang lên giữa năm người hợp tấu:
"nhân sinh
mộng như lộ trường
nhượng na phong sương, phong sương lưu kiểm thượng
hồng trần lí
mĩ mộng hữu đa thiểu phương hướng
hoa si si mộng ảo đích tâm ái
lộ tùy nhân mang mang."
Cầm ca, đã một lần cùng Hải Dương tương hợp, nhưng cầm ca lần này Diệp Âm Trúc mới lần đầu tiên bộc lộ uy lực thực sự của nó. Tiếng đàn nâng tiếng ca sinh ra lực cảm nhiễm thẩm thấu từ mọi hướng vào trong đầu mỗi người. Bên kia năm tên đệ tử Ám Ma hệ vừa hoàn thành chú ngữ ngoại trừ Nguyệt Minh tinh thần lực xuất chúng tạm thời còn cầm cự được, bốn người còn lại tinh thần bị cầm ca công kích đã hoàn toàn mất tự chủ, thậm chí bị lời ca tác động làm chảy nước mắt, mất đi năng lực chiến đấu.
Kỳ dị nhất chính là phản ứng của người đứng gần Diệp Âm Trúc nhất, U Minh Tuyết Phách.
Thân thể Minh Tuyết như thủy tinh, phía trước mặt bị cầm ca tấn công liên tục, xuất hiện một tầng đồng dạng chuyển động như sóng nước, lượng bông tuyết màu lam đậm ở không trung giảm thiểu rõ rệt. Kỳ dị nhất chính là trong đôi mắt to lạnh lùng chết chóc xuất ra vài tia rung động tình cảm, một thoáng nét bi thương xuất hiện trên khuôn mặt không tì vết của cô, thân thể trôi về phía trước, phảng phất như cuốn theo gió bay tới thước mặt Diệp Âm Trúc.
Đệ tử Ám Ma hệ ngoại trừ Nguyệt Minh ra bốn gã đệ tử đã hoàn toàn chìm đắm trong tiếng cầm ca mà mất đi năng lực chiến đấu, nhưng Ám ma chú đã được bọn họ ngâm xướng trọn vẹn, một ngôi sao ma pháp sáu cách màu đen vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt Nguyệt Minh. Ngay sau đó, vô số tiếng khóc than từ ngôi sao sáu cánh vang ra.
Từng đạo quang ảnh xanh biếc như trong địa ngục lồng lộn bay ra, nương theo tiếng khóc than từ ngôi sao sáu cánh màu đen, rợp trời kín đất mà nhằm thần âm hệ của năm người đánh tới. Luận theo sắc màu của ma pháp cũng đạt tới lục cấp trung giai, bốn gã đệ tử hoàng cấp liên thủ ngâm xướng chú ngữ có thể cường đại như vậy không khỏi khiến Diệp Âm Trúc và đồng bạn nhất loạt biến sắc.
"Âm Trúc, cẩn thận…" Tô Lạp giọng lo lắng hét to từ đấu khí phụ trợ.
Diệp Âm Trúc cố trấn tĩnh khi Minh Tuyết bay đến bên mình mà không hề công kích, ánh mắt đen trong suốt tràn ngập kiên quyết. Hắn biết mình tuyệt đối không thể lùi, bởi vì sau lưng chính là Hải Dương bốn người, bây giờ chỉ có thể bằng vào năng lực bản thân ngăn cản công kích tối hậu của ám ma hệ. Trong phút chốc, hai mắt Diệp Âm Trúc đã biến thành màu đỏ sậm, khí tức ma pháp màu đỏ sậm mãnh liệt tràn ra, tinh thần lực trong nháy mắt tăng lên đến cực hạn. Lực phòng ngự của Nguyệt Thần Thủ Hộ gia tăng khiến cho hắn có khả năng phòng ngự cực mạnh.
Đấu khí nội liễm mà không tiêu tan, hai tay tám ngón dấu trong ống tay áo đã biến thành màu hoàng ngọc. Thiếu Nữ U Hồn âm thanh ngừng lại, tám ngón đồng thời dừng trên bảy dây đàn của Hải Nguyệt Thanh Huy. Ma pháp lực cùng đấu khí hoàn toàn đề thăng tới cực điểm, từng đợt từng đợt cảm giác mệt mỏi đã bắt đầu xâm nhập tấn công đại não hắn.
Diệp Âm Trúc biết mình còn Sinh Mệnh Thủ Hộ trên cổ tay có thể tiến hành phòng ngự tuyệt đối, ám ma chú hoàn toàn không có khả năng công phá. Nhưng trời sanh ngạo cốt, hắn tịnh không muốn sử dụng Sinh Mệnh Thủ Hộ; hắn biết nếu mình quá ỷ lại vào Sinh Mệnh Thủ Hộ, đối với tiến bộ trong tương lai của chính mình sẽ sinh ra trở ngại rất lớn. Cho nên, chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt không khinh suất phát động.
Ám ma chú địa ngục hú thê lương, sản sinh ra chừng hơn mười u hồn; mặc dù thực lực của Minh Nguyệt bọn họ không thể phát huy toàn bộ uy lực ma pháp của ám ma hệ cao cấp này nhưng cũng đã cực kỳ khả quan. Thí luyện tràng số bốn chìm trong tiếng thê lương và ám ma hệ nguyên tố ba động tràn ngập lực áp bách, áp lực cường đại khiến cho tứ nữ sau lưng Diệp Âm Trúc ngoại trừ Hải Dương đồng thời biến sắc.
Diệp Âm Trúc ngưng tụ toàn bộ năng lượng, lúc chuẩn bị cùng ám ma chú quyết một phen thắng bại thì một chuyện kỳ dị đột nhiên xuất hiện. Minh Tuyết bay tới bên người Diệp Âm Trúc, không biết từ lúc nào, trong cặp mắt to lạnh lùng đến chết người của cô, tâm tình nhân tính ngày càng rõ ràng. Tựa hồ quyết định điều gì, thân thể Minh Tuyết đột nhiên bay ngang, vô thanh vô tức chắn trước mặt Diệp Âm Trúc, khiến cho Diệp Âm Trúc đang chuẩn bị tinh thần phát động một kích toàn lực liền bị kiềm hãm.
Mái tóc dài màu lam sẫm sau lưng Minh Tuyết không gió mà tự động dựng lên kích động, hình thành một hình tròn thật lớn. Dòng khí màu đen lấy thân thể cô làm trung tâm tạo thành một cái hắc động thật lớn, thôn phệ mãnh liệt khí tức băng giá đang tràn ngập.
Những u hồn bay ra từ trong ngôi sao sáu cánh màu đen phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ, quang mang xanh biếc thê lương dậy lên sóng gió dữ dội dường như sợ hãi cái gì. Nhưng đối mặt khí lưu màu đen trên người Minh Tuyết tỏa ra, u hồn do ám ma chú phóng thích ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có, giống như những mũi tên xanh biếc đồng loạt bay tới, bị hắc động của Minh Tuyết thôn phệ điên cuồng.
Nguyệt Minh hoàn toàn ngây dại, nàng như thế nào cũng nghĩ không ra, ma pháp công kích ám ma hệ cực mạnh do chính mình hao tổn tâm cơ mới phóng thích được lại bị ma thú của mình ngăn trở. Nàng mặc dù có thể cảm giác được rõ ràng cùng với Minh Tuyết liên lạc tinh thần, nhưng tại thời khắc này, đối với Minh Tuyết lại mất đi sự khống chế. Việc này vốn dĩ là khế ước ký kết trên thân ma thú, cơ hồ không có khả năng xảy ra.
Ám Ma hệ Hệ chủ Ba Tư Đằng tới giờ vẫn trầm mặc trên đài cũng rốt cuộc cũng ngồi không yên, giật mình đứng lên, trên khuôn mặt già nua tràn ngập thần sắc kinh hãi. Ma thú không bị chủ nhân khống chế, việc này có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ sau một khắc sẽ là cắn trả sao? Vốn tưởng rằng chiến thắng nhất định nắm trong tay, tại thời khắc mấu chốt lại xảy ra biến hóa như vậy, lão thật sự không tin nổi.
Tứ nữ sau lưng Diệp Âm Trúc đều sợ ngây người, khúc Thiếu Nữ U Hồn chấm dứt tại đây. Bản thân ở trong cuộc, Hải Dương trong lòng nảy sinh một cảm giác vi diệu. Trong năm đệ tử Thần Âm hệ tham gia, tinh thần lực tu vi của nàng chỉ đứng sau Diệp Âm Trúc, nàng mơ hồ cảm giác được biến hóa của Minh Tuyết, sợ rằng nhạc khúc năm người cùng hợp tấu có quan hệ rất lớn.
Ám ma chú sinh ra cực kỳ khó khăn, nhưng bị thôn phệ lại nhanh chóng phi thường. Chỉ trong thời gian vài hơi thở, những u hồn màu xanh biếc buồn thảm đã hoàn toàn biến mất không chút tăm tích. Ngôi sao sáu cánh màu đen trước người Nguyệt Minh lặng lẽ khép lại. Do tinh thần lực tiêu hao quá độ và tâm thần bị đả kích mạnh, cả người Nguyệt Minh loạng choạng suýt chút nữa ngã sấp xuống đất, chỉ có thể dựa vào ma pháp trượng trong tay miễn cưỡng giữ cho mình khỏi ngã xuống.
Minh Tuyết bay tới bên người Diệp Âm Trúc. Sau khi thôn phệ ám ma chú, thân thể tựa hồ trở nên rắn chắc thêm vài phần. Trong một thời gian ngắn ngủi cô tựa hồ cao lớn lên, vừa mới có dáng vẻ sáu bảy tuổi đã biến thành tám chín tuổi. Nhưng điều làm Nguyệt Minh trong lòng ớn lạnh chính là nàng từ trong mắt Minh Tuyết thấy được ánh mắt suy tư. Phải biết rằng, hình dáng phát triển của Minh Tuyết bây giờ bất quá chỉ là tứ cấp tới ngũ cấp ma thú, mà loại tâm tình suy tư này chỉ gặp ở trên người ma thú thất cấp đã hình thành trí tuệ.
Trên khán đài, Phất Cách Sâm nhíu mày suy tư nói: "U Minh Tuyết Phách này tựa hồ có tiến hóa."
Tuyết Linh quay về phía Diệp Âm Trúc nói: "Mọi người đang thương lượng về trận đấu chiều nay đây mà."
Diệp Âm Trúc nghi hoặc hỏi: "Thương lượng? Ny Na nãi nãi chẳng phải đã soạn kế hoạch rất tốt rồi sao?"
Tuyết Linh cười hì hì một tiếng rồi nói: "Chuyện chúng ta đang thương lượng là đội cổ động viên. Các sư tỷ nói nếu chúng ta có thể thắng lần nữa, đợi đến trận đấu ngày mai tất cả các tỷ cùng đến để cổ vũ. Đến lúc đó, toàn học viện sẽ chấn động a. Âm Trúc, ngươi đáp ứng Ny Na nãi nãi hệ chủ, người còn không sợ chết, chúng ta lẽ nào ngay cả mệt cũng sợ."
Âm Trúc mỉm cười không đáp. Ngay lúc đó, cửa giáo thất mở ra, Ny Na từ bên ngoài tiến vào. Mặc dù sắc mặt bà nhìn thoáng qua vẫn như mọi khi, cao ngạo lạnh lùng như băng tuyết khó người dò, nhưng tâm tình Ny Na hôm nay rất khác lạ, đúng rồi, nét cười rộn vang từ khóe mắt bà có thể cảm nhận rõ ràng. Nguồn truyện: Truyện FULL
Vỗ vỗ tay, Ny Na hướng sự chú ý của mọi người tập trung vào mình: "Tốt lắm, tất cả mọi người hãy lắng nghe ta nói. Ta vừa hoàn tất việc rút thăm quay về, đối thủ của chúng ta chiều nay là Ám Ma hệ. Chiến thuật cũng giống như buổi sáng, bất quá các ngươi nhất định phải cẩn thận. Phòng ngự một khi không chống đỡ nổi công kích của đối phương phải lập tức nhận thua. Diệp Âm Trúc, điểm này do ngươi quyết định."
Để cho công bình, tân sinh sau mỗi vòng đấu luân lưu đều tiến hành bốc thăm lại, việc rút thăm nhằm tránh đối thủ đã đối mặt.
Vừa nghe nói đối thủ hạ tràng được xác định chính là Ám Ma Hệ, Tuyết Linh và Lam Hi đồng loạt kêu thất thanh, Khổng Tước mặt biến sắc, dù không lên tiếng nhưng sắc diện cao ngạo của nàng rành rành thêm vài phần ảm đạm. Ngồi ở góc phòng, duy chỉ có Hải Dương không tỏ vẻ gì, giống như trước vẫn lạnh băng và bình thản.
Chín học hệ chính của Ma Pháp bộ được phân biệt: Thủy hệ, Hỏa hệ, Phong hệ, Thổ hệ, Quang minh hệ, Ám ma hệ, Triệu hoán hệ, Tinh thần hệ và Không gian Lĩnh vực hệ. Trong đó, sáu loại đầu thuộc về ma pháp nguyên tố, ba loại sau thuộc loại ma pháp đặc thù. Huyền diệu nhất chính là Không gian Lĩnh vực hệ, cường đại nhất là Tinh Thần hệ và Triệu Hoán hệ. Nhưng làm cho người ta ngại phải đối mặt nhất đích thị là Ám ma hệ.
Tần Thương có lần kể lại cho Diệp Âm Trúc, giảng giải những ảo diệu của từng hệ ma pháp. Thủy hệ ma pháp tại sơ kỳ tương đối yếu nhược. Nhưng Ám ma hệ lại vừa khéo trái ngược hẳn, sơ kỳ ma pháp cực mạnh. Dưới mức Lục cấp (lục = xanh lục), Ám Ma hệ đáng danh xưng đệ nhất. Ám Ma hệ ma pháp này phần lớn là tự thân triệu hoán hắc ám nguyên tố về cho mình sử dụng, uy lực cực kỳ to lớn, trong đó Hủ thực Ma pháp (hủ thực = ăn mòn) càng khiến bất luận kẻ nào cũng không muốn đối mặt. Một khi trúng phải Hủ thực Ma pháp, thương tích thường là vô phương hồi phục, chính điều này là nguyên nhân khiến Thần Âm hệ mỹ nữ đâm ra sợ hãi.
"Ny Na nãi nãi, trận đấu buổi chiều có thể để cho ta đến an bài chiến thuật?" Gọi Ny Na là nãi nãi trước mặt mọi người, đây không phải là lần đầu tiên Diệp Âm Trúc hoàn toàn bình thản.
Ny Na trừng mắt liếc hắn một cái, nhưng điều làm mọi người giật mình là bà không phát tác, ngược lại gật đầu bảo: "Được, do ngươi làm chủ tướng, tác chủ cũng do ngươi. Bất quá có một điểm quan trọng ta muốn nói rõ trước tiên, nhất thiết phải lấy an toàn làm trọng. Ta hy vọng các ngươi không gặp tai nại gì. Ma pháp không có mắt, thương tích do ma pháp của Ám Ma hệ gây ra đều rất trầm trọng."
Diệp Âm Trúc gật đầu nói: "Ta hiểu rồi. Hải Dương tỉ tỉ, buổi chiều ta có thể thỉnh ngươi tấu lại khúc Thiếu Nữ U Hồn một lần nữa?"
Hải Dương sững sờ tái mặt, vẻ mặt toát ra một tia kinh ngạc: "Tại sao? Khúc Thiếu Nữ U Hồn chỉ để thể hiện tình cảm bi thương, đệ tử Ám Ma hệ không như Thủy hệ để dễ dàng đối phó như vậy. Cho dù Thiếu Nữ U Hồn có thành công cũng vị tất có thể khiến cho bọn họ mất đi năng lực chiến đấu."
Diệp Âm Trúc tự tin nói: "Xin Hải Dương tỉ nghe ta an bài đi. Còn có Tuyết Linh, Lam Hi, Khổng Tước. Các ngươi hẳn cũng biết nhạc khúc này tương đối dễ. Chỉ cần các ngươi mỗi người sử dụng nhạc khí mình am tường để tấu. Lam Hi, đến lúc đó ngươi đứng cạnh ta diễn tấu, đàn là loại nhạc khí khó tương hợp nhất, khi đó ngươi phải chú ý thủ pháp của ta."
Lam Hi có chút hưng phấn, gật đầu đáp ứng. Cầm nghệ của Âm Trúc nàng đã chứng kiến, đã sớm muốn mời hắn chỉ điểm cho mình. Khổng Tước đứng một bên dường như mặc kệ, tức giận hỏi: "Diệp Âm Trúc ngươi, đây là ý tứ gì? Tất cả mọi người tấu Thiếu Nữ U Hồn, ai là người phòng ngự đòn công kích của ma pháp Ám Ma hệ?"
"Ta." Diệp Âm Trúc trả lời duy nhất một từ, nhưng lời thốt ra kiên định dị thường.
Khổng Tước nói có chút khinh thường: "Ngươi chắc chưa?"
Trong số bốn nữ tử Diệp Âm Trúc vốn không ưa Khổng Tước tính tình kiêu ngạo, hắn lạnh lùng nói: "Ta không làm được, chẳng lẽ là ngươi chắc? Nếu ngươi nghĩ ra cách có thể chống trụ nổi ma pháp công kích của đối thủ, ta đây nhượng quyền chỉ huy cho ngươi."
"Ngươi …" Khổng Tước nổi giận, "ngươi tính chuyện gì vậy, dám nói chuyện với ta như vậy. Ngươi tin hay không, ta …"
"Đủ rồi. Trận đấu còn chưa có bắt đầu, các ngươi lại định nội bộ bất hòa sao? Khổng Tước ngươi nhớ kỹ, nơi này không phải là đế quốc Ba Lạc Mặc các ngươi. Ta đã nói rồi, Diệp Âm Trúc là chủ tướng, vì vậy bắt đầu từ hôm nay, hết thảy những gì liên quan đến trận đấu đều do hắn an bài." Giọng nói bình thản của Ny Na khiến Khổng Tước phải nuốt những lời định nói xuống.
Chiều xuống trận đấu của Thần Âm hệ diễn ra tại thí luyện tràng (thí luyện tràng = sân đấu tập) số bốn của Ám Ma hệ. Chỗ này so với Thủy hệ chung quy có điểm khác biệt. Mặc dù lớn nhỏ không sai biệt lắm nhưng vật liệu dùng để kiến tạo thí luyện tràng đều có màu đen. Người lần đầu đến nơi này đều cảm thấy rõ vài phần âm sâm.
Thí luyện tràng số bốn náo nhiệt chưa từng thấy từ trước tới nay. Đến xem trận đấu của Thần Âm hệ với Ám Ma hệ nhân số đầu giờ ngọ so với trận Thần Âm và Thủy hệ còn nhiều hơn hai phần. Mặc dù Thần Âm đã thắng một vòng, nhưng cho tới giờ chẳng ai thèm cược cho họ. Đa số đệ tử đều cho rằng buổi sáng Thủy hệ sở dĩ bại trận chỉ vì tân sinh Thủy hệ lúc đầu đã khinh địch, làm cho tốc độ công kích chậm lại một chút. Nhưng bọn họ không biết rằng tốc độ công kích ma pháp chậm không phải do khinh địch mà do ảnh hưởng của nhạc khúc gây ra.
"Âm Trúc, ngươi nhất định phải cố gắng lên a! Ta cá một kim tệ các ngươi Thần Âm hệ thắng." Tô Lạp hướng về Diệp Âm Trúc đang chuẩn bị thượng đài thấp giọng cười.
Diệp Âm Trúc nhíu mày nói: "Gia gia của ta nói, đánh bạc không tốt."
Tô Lạp cười hắc hắc nói: "Cá độ chút chút cho vui, không có gì. Tốt rồi, ngươi mau thượng đài nhanh lên, ta sẽ cổ vũ cho ngươi."
Không giống trận đầu, lần này Thần Âm hệ mang đến thí luyện tràng không phải một bộ bàn ghế mà là ba. Ngoại trừ bộ của Diệp Âm Trúc tự hắn đem đến, hai bộ còn lại dành cho hải Dương và Lam Hi sử dụng do đệ tử cùng học hệ với hắn làm hộ.
"Thần Âm hệ, cố lên! Thần Âm hệ, tất thắng!" Tiếng hô dõng dạc hấp dẫn ánh mắt toàn trường vào một điểm. Đệ tử Thần Âm hệ ngoại trừ bốn người năm nhất còn có thêm tám người mặc đồng phục đứng cạnh thí luyện tràng cổ vũ bọn Diệp Âm Trúc. Lúc này, đa số ánh mắt nữ nhân thật ra đều dán lên người Diệp Âm Trúc. Mặc dù Diệp Âm Trúc làm cho người ta có cảm giác hắn xuất thân bần hàn, nhưng khí chất, tướng mạo của hắn thật sự xuất sắc. Nếu chức nghiệp của hắn không phải là Thần âm sư vô dụng, sợ rằng có nữ đệ tử sẽ bắt đầu theo đuổi. Đáng tiếc thế giới này điều cần có trước tiên là thực lực.
Đệ tử Ám Ma hệ ít nhất trong số chín hệ ma pháp, Tinh Thần hệ và Thần Âm hệ cũng chẳng nhiều hơn là bao. Mỗi năm học cũng chỉ có hai ba chục người. Lúc này các đệ tử cùng học hệ với hắn đang tụ tập có vẻ không vào được.
Bàn của Diệp Âm Trúc đặt ở đầu tiên, phía sau Lam Hi và Hải Dương hai bên tả hữu, Tuyết Linh và Khổng Tước đứng sau cùng. Nhạc khí của các nàng Diệp Âm Trúc lần đầu tiên trông thấy, nhạc khí của Tuyết Linh là một cây ngọc tiêu màu lam, còn đàn tỳ bà của Khổng Tước màu vàng nhũ, trông giống như tạc bằng ngà trong suốt nhìn thấu qua được, thỉnh thoảng dây đàn cọ xát phát ra thanh âm tràn ngập khí tức kim chúc sung mãn.
Tuyển thủ hai bên cũng đã đến đông đủ, đứng ở khoảng giữa sân. Làm cho Diệp Âm Trúc có chút kinh ngạc chính là người của hai bên tương phản hoàn toàn. Phía Thần Âm hệ một nam bốn nữ, bên Ám Ma hệ bốn nam một nữ. Cái làm người ta kinh ngạc chính là … nữ đệ tử bên họ mới là chủ tướng. Nhìn vào ký hiệu trên đồng phục của nàng, rõ ràng vẫn còn là tân đệ tử năm thứ nhất.
"Đệ tử năm thứ nhất Ám Ma hệ, chủ tướng Nguyệt Minh. Mời lựa chọn cách thức giao đấu." chủ tướng Ám Ma hệ nói rất ngắn gọn. Mái tóc thật dài màu lam bay bay sau lưng, ma pháp bào màu đen, cặp mắt to rung động lòng người ánh lên tia tĩnh lặng chết người, toàn thân băng giá tựa hồ không hề có một tia sinh khí.
"Đệ tử năm thứ nhất Thần Âm hệ, chủ tướng Diệp Âm Trúc. Toàn đội." Diệp Âm Trúc trả lời cũng ngắn gọn không kém, đối mặt nữ hài tử Nguyệt Minh này hắn đâm ra vô cùng cảnh giác. Trong lòng thầm nghĩ Mễ Lan Ma Vũ Học Viện quả nhiên không hổ đại lục đệ nhất học viện, gần như trong số tân đệ tử năm thứ nhất bao giờ cũng có những người xuất sắc. Ám Ma hệ ở trước mặt, rõ ràng Thủy hệ buổi sáng không thể so sánh được.
Một gã đệ tử Ám Ma hệ vẻ khinh thường hừ một tiếng: "Thần Âm hệ các ngươi thượng đài cũng phải mang theo bàn sao?"
Tuyết Linh đứng sau lưng Diệp Âm Trúc châm biếm bác lại: "Ngươi đã thấy qua Thần Âm sư thượng đài chưa? Trước tiên hãy thắng được chúng ta rồi hãy ra vẻ ngạo nghễ thối tha."
Diệp Âm Trúc và Nguyệt Minh nhìn nhau gật đầu, dẫn bốn đệ tử cùng học hệ cùng lùi lại phía sau. Hàng rào bảo vệ của thí luyện tràng số bốn mở ra, trọng tài ra lệnh một tiếng, và trận đấu bắt đầu.
Trên khán đài, Ny Na và Ám Ma hệ hệ chủ ngồi cùng nhau, tuy nhiên trông khá tương phản. Ám Ma hệ hệ chủ là một lão nhân, nhưng lại vô cùng lạnh lùng, từ đầu trận đến giờ chưa thốt ra một lời. Có lẽ thắng lợi của Thần Âm hệ làm lão mất hứng. Viện trưởng Phất Cách Sâm đã xuất hiện trên khán đài.
"Nguyệt Minh cái con nhỏ này ngày càng xuất sắc, không biết trận đấu hôm nay Thần Âm hệ có thể kiên trì được bao lâu." Cho dù là lão cũng không dám cược cho Thần Âm hệ, Nguyệt Minh là cháu gái của lão, thực lực nàng rất mạnh lão cũng đã tỏ tường.
Sau khi trọng tài ra lệnh, mười khỏa quang cầu màu đỏ đầy tử khí xuất hiện giữa không trung, hướng về năm người Thần Âm hệ vọt tới. Ánh vàng lóe sáng, hiển nhiên là năm tên đệ tử Ám Ma hệ đã đạt hoàng cấp ma pháp sư. Cầm đầu là Nguyệt Minh, trên người phát ra quang mang nguyên tố thậm chí đạt tới hoàng cấp cao giai.
Ám chi cầu xuất ra, trong khoảnh khắc các đệ tử đang xem cuộc chiến xung quanh thí luyện tràng cùng kêu lên kinh hãi.
"Hết thảy đã có ta." Diệp Âm Trúc vẻ kiên định bình thản nói, từ giới chỉ ở tay trái chợt lóe sáng một khối ngọc quý hình giọt nước, Hải Nguyệt Thanh Huy đã xuất hiện trên bàn trước mặt hắn. Đối diện với áp lực từ Nguyệt Minh, Diệp Âm Trúc trong lòng lúc này đã tràn ngập chiến ý.
Ngồi ngay ngắn trước đàn, cả người Diệp Âm Trúc dường như biến đổi, hai tay ưu nhã thong dong nhấn lên dây đàn, lúc này, tâm hồn hắn đã hòa cùng cây đàn Hải Nguyệt Thanh Huy cùng rung động một cách diệu kỳ.
Mắt thấy mười khối Ám chi cầu nọ đã lướt gió mà tới, Diệp Âm Trúc vẫn không hề phát động Nguyệt Thần Thủ Hộ, tay phải gẩy nhẹ dây đàn, một tiếng ngân trầm mà hùng hậu cất lên. Năm tên đệ tử Ám Ma hệ phía trước thân thể đồng loạt chấn động, vừa mới mở miệng ngâm xướng ma pháp chú ngữ đã bị mạnh bạo cắt ngang.
Trên khán đài, Na Ny từ ghế của mình đứng bật dậy, giật mình nhìn Diệp Âm Trúc tại thí luyện tràng. Bạo âm, chẳng lẽ là bạo âm? Nếu không sao có thể vừa cất lên đã cắt đứt chú ngữ của đối phương? Nhưng dù hắn có cường thịnh trở lại cũng không có khả năng so sánh với lục cấp ma pháp a!
Không phát động Nguyệt Thần Thủ Hộ, âm thanh trầm trầm cất lên, tiếng đàn hùng mạnh vang xa, một ánh quang mang vàng đỏ xen lẫn, ánh như lưỡi thép theo tiếng đàn vờn quanh dây đàn của Diệp Âm Trúc phá không vút lên, vẽ lên một đường cong kỳ diệu, gần như không quá một cái chớp mắt, xuyên qua không trung lao tới mười khối Án Chi cầu, đồng loạt phá hủy chúng không còn dấu vết.
Ny Na đột nhiên đứng lên, nhìn trên đài có chút đột ngột, nhưng lúc này, một người đã hóa hai. Người thứ hai đứng lên chính là Mễ Lan Ma Vũ học viện Viện trưởng, tinh thần hệ tử cấp Đại ma đạo sư Phất Cách Sâm.
"Ma vũ hợp nhất." Thanh âm từ miệng Phất Cách Sâm đầy vẻ ngạc nhiên. Xung quanh không có ai so được với lão về cảm quan nhạy bén, lão cảm nhận được đạo âm thanh Diệp Âm Trúc phát ra không phải ma pháp đơn giản. Đượm sắc hồng, tiếng đàn khởi phát rõ ràng là tinh thần ma pháp lực, mà màu vàng nữa, cũng là đấu khí thuần hậu a! Nhưng điều làm lão kinh hãi nhất là tiếng đàn cùng đấu khí kết hợp hoàn mỹ, hình thành năng lượng đặc thù. Ám Chi cầu xích cấp ma pháp có uy lực có một không hai trong các hệ, nhưng đối mặt với âm thanh Diệp Âm Trúc nhẹ nhàng khảy lên, mười khối Ám chi cầu cũng không thể chống cự nổi.
Không ai ngờ cục diện lại trở nên như vậy, thậm chí bốn nữ tử sau lưng Diệp Âm Trúc đều sợ đến ngây người. Nhưng sau một khắc, tâm trí các nàng được tiếng đàn của Diệp Âm Trúc thức tỉnh.
Cùng là khúc Thiếu Nữ U Hồn, nhưng từ tay Diệp Âm Trúc tấu ra lại hoàn toàn không giống với Hải Dương. Mang mác ưu thương, giống như rượu lâu năm để dư vị thật dài, tiếng đàn mênh man mang theo dư âm bất tận, dù cho thanh âm không lớn nhưng truyền rành rọt vào tai từng người, thậm chí đệ tử bên ngoài thí luyện tràng đang xem cuộc đấu cũng cảm thấy tâm tình theo tiếng đàn mà trồi sụt.
Trong số bốn nữ tử Thần Âm hệ Hải Dương vốn tu vi cao nhất, nàng là người đầu tiên có phản ứng. Trong và ngân, tiếng đàn Tranh truyền cảm theo đôi tay nàng dạo trên hai mươi mốt dây đàn phát ra tiếng long ngâm nhè nhẹ hòa hợp với tiếng đàn. Ngay sau đó cất lên tiếng đàn giống hệt tiếng đàn của Diệp Âm Trúc tuy có hơi giật, Lam Hi không hề nhìn vào Ngọc Cầm Vận trước mặt mình. Ánh mắt nàng hoàn toàn tập trung lên hai tay của Diệp Âm Trúc, đến lúc này nàng mới phát hiện ra Diệp Âm Trúc cả hai tay mỗi bàn chỉ có bốn ngón.
Như tiếng hạt châu lớn nhỏ rơi lên đĩa ngọc hòa vào đúng lúc, như thanh âm bình bạc cùng vỡ tan xuyên vào nhạc khúc, nhất thời làm Thiếu Nữ U Hồn cảm giác như thêm vài phần sát ý. Cùng lúc đó, tiếng tiêu hùng hậu, dài và du dương nhưng lại tựa như phảng phất ẩn chứa bi thương phủ xuống.
Thần Âm hệ năm người bốn loại nhạc khí lúc này cùng thi triển, đúng là kỹ năng hợp tấu của thần âm sư.
Hợp tấu nghĩa là nhiều Thần âm sư cùng tấu một khúc nhạc. Cho dù đẳng cấp ma pháp không đồng đều, chỉ cần nhạc khúc phối hợp xảo diệu có thể phát huy điệp âm rất hiệu quả.
Cùng lúc, bốn luồng sáng màu đỏ kết hợp với màu cam do Hải Dương xuất ra, giống như dòng xoáy trào ra, tràn ngập tất cả ngõ ngách tại thí luyện tràng số bốn. Điểm đáng sợ nhất của Thần âm sư ma pháp chính là bản chất không thể kháng cự. Không có bất kỳ ma pháp hay đấu khí nào có thể ngăn trở thanh âm truyền đến và tấn công tinh thần. Chỉ có thể dựa vào tinh thần lực của bản thân ngạnh chống mới có hiệu quả.
Khi tiếng đàn vang lên, Nguyệt Minh và bốn gã đệ tử Ám ma hệ cũng không quá để ý. Năm người Thần Âm hệ trước mặt cao nhất mới chỉ đạt mức chanh cấp, cho dù nhạc khúc có phát huy hiệu quả bọn họ cũng tin dựa vào tinh thần lực vẫn ngăn cản được. Tuy nhiên, khi thấy Diệp Âm Trúc một đạo âm nhận xóa sổ những khối cầu họ phóng ra, những đệ tử Ám Ma hệ này mới biết được Thần Âm hệ không hề đơn giản. Ngâm xướng bị phá, phản ứng đầutiên của bon họ là nhất thời toàn lực tập trung ma pháp lực của mình, trong chớp mắt ma pháp xích cấp điên cuồng xuất ra, nhằm hướng Diệp Âm Trúc năm người đánh tới.
Kỳ thật, tiếng đàn Diệp Âm Trúc phát ra tịnh không phải bạo âm Thần âm sư thông thường. Hắn quả thật còn không phát ra bạo âm của năng lực lục cấp. Tiếng đàn đó hắn tự mình nghiên cứu xuất ra âm bạo, lấy âm làm trụ cột, lấy đấu khí để phát ra. Lúc trước đối mặt với lam cấp ma pháp sư Lỗ Phỉ Đặc hắn đã dùng chiêu thức ấy tập kích đột ngột mà chiếm thế thượng phong.
Từng đạo âm nhận nhu hòa theo hai tay tám ngón của Diệp Âm Trúc nhanh như gió xuất ra, Ám Ma hệ ma pháp dù lực hủ thực và công kích rất mạnh mẽ nhưng căn bản không cách nào đến gần quá 5 thước phạm vi trước mặt Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc tay trái Không Cốc Truyện Thanh Thế, tay phải U Cốc Lưu Tuyền Thế đồng thời bắn ra, "Các người cũng tiếp ta một chút". Bốn đạo âm nhận giao thoa giữa không trung thành hình chữ Mễ ( 米) hướng về năm tên đệ tử Ám Ma hệ tung bay mà như xa cách, âm nhận vô cùng kỳ diệu, phiêu đãng giữa không trung, phảng phất giống như không dụng lực mà tùy thời đổi hướng, tốc độ cực nhanh lại cơ hồ lóe lên rồi biến mất.
Lần trước giết chết Lỗ Phỉ Đặc mấy người khi Diệp Âm Trúc biết không địch lại, thừa dịp đối thủ giật mình toàn lực phát động Thất Sát Âm, đem đấu khí cùng cầm ma pháp hoàn toàn bạo phát một chiêu mà thành công. Nhưng lúc này hắn giữ lại ít nhiều, dù sao với thực lực hắn bây giờ nếu phát ra Thất Sát Âm thì cũng chẳng còn lại nhiều sức lực.
Đột nhiên, một luồng sương đen đặc từ ngực Nguyệt Minh phun ra, trong không trung hình thành một mặt tường sương màu đen nhằm vào âm nhận hình chữ Mễ bắn vào. Ám Dạ Minh Vụ ma pháp rung động kịch liệt vài lần, rốt cuộc cũng ngăn trở được công kích của âm nhận.
"Liệt ảnh." Nguyệt Minh khẽ quát một tiếng, thanh âm nàng nghe có chút thở gấp. Dù cho dùng đến vật phẩm ma pháp phát ra ma pháp phòng ngự nhưng một mình chống lại bốn đạo âm nhận pháp lực của nàng cũng bị ảnh hưởng rất lớn.
Năm tên đệ tử Ám Ma hệ đồng thời lấy ra một hạt châu đen rỗng rồi bóp vỡ, trong phút chốc vô số thân ảnh màu đen tràn ra. Mỗi người trong chúng đều phân thành sáu thân ảnh tản ra rất nhanh, hình thành thế bao vây Thần Âm hệ. Không thể ngâm xướng chú ngữ, họ đành phải dựa vào vật phẩm ma pháp trong chớp mắt phát ra hoàng cấp ma pháp – Ám Ma Liệt Ảnh. Ám Ma hệ không hề yếu như Thủy hệ vậy.
Liệt ảnh này kỹ năng đối phó của Diệp Âm Trúc bây giờ là thích hợp hơn cả, đệ tử Ám ma hệ cũng đều không có khả năng kháng cự âm nhận, nhưng đột nhiên họ lại thả ra nhiều phân thân cùng một lúc làm cho Diệp Âm Trúc không tài nào nắm bắt được vị trí thật của chúng. Âm nhận làm cực kỳ hao tổn đấu khí cùng ma pháp, Diệp Âm Trúc tự nhiên sẽ không dễ dàng sử dụng. Nhưng lúc này khúc Thiếu Nữ U Hồn đã tấu được một phần ba.
Một phần ba, đúng là thời khắc cầm khúc Diệp Âm Trúc phát huy tác dụng. Năm tên đệ tử Ám Ma hệ cơ hồ đồng thời cảm thấy sâu trong nội tâm tình cảm bi thương dâng lên mãnh liệt, trong tiềm thức tựa hồ lắng nghe nhạc khúc mà không tiếp tục trận đấu. Nơi liệt ảnh nảy sinh đã bắt đầu trở nên mơ hồ.
Nguyệt Minh dù sao cũng là pháp sư đồng cấp với Diệp Âm Trúc, tại thời khắc quyết định cắn mạnh môi dưới, lợi dụng môi hoa truyền đến cảm giác đau đớn làm cho mình thanh tỉnh vài phần, hét lớn một tiếng: "Hãy hiện ra, Minh Tuyết bạn của ta."
Một ngôi sao ma pháp sáu cánh màu lam thẫm xuất hiện trong khoảng không phía trước một thân ảnh lớn màu đen, một hình hài đáng yêu, một tiểu cô nương thoáng nhìn chỉ độ sáu bảy tuổi bềnh bồng giữa không trung. Tóc lam dài bay sau lưng, độ dài cũng vượt quá hai chân cô, một đôi mắt đen thật to tràn ngập khí tức băng giá. Một dải quang mang màu lam đậm chầm chậm liên tục xoay quanh thân thể cô. Kỳ dị nhất, cơ thể cô nhìn thấu qua được, như thể thủy tinh trong suốt.
Trên khán đài, Ny Na sắc mặt đại biến, thất thanh nói: "Là loại vong linh Thành Trường Hình Ma Thú (ma thú trưởng thành), U Minh Tuyết Phách."
Tất cả Thành Trường Hình Ma Thú đều có thể tiến hóa đến cấp bậc ma thú có trí tuệ, bất quá quá trình này gian nan phi thường, mà loại vong linh Thành Trường Hình Ma Thú số lượng rất ít, thậm chí có thể so sánh được với cửu giai cự long, chưa nói tới trong số đó U Minh Tuyết Phách thuộc loại xuất chúng. Phải biết rằng, để cùng Thành Trường Hình Ma Thú lập khế ước đều phải bắt đầu từ lúc mới sinh. U Minh Tuyết Phách trưởng thành là cửu cấp ma thú, hơn nữa cả đời chỉ có thể sinh ra một hồn phách. Muốn lập khế ước với hồn phách này chẳng những trước hết phải tìm được U Minh Tuyết Phách, đồng thời cũng cũng phải yêu cầu đả bại U Minh Tuyết Phách trưởng thành ngang cấp với tử cấp Ám Thủy song hệ Đại Ma đạo sư mới được.
"Phách khiếu." Nguyệt Minh hô to một tiếng, U Minh Tuyết Phách còn nhỏ này trong miệng phát ra một tiếng hú dài chói tai, tiếng hú đầy thê lương và lạnh như băng. Đúng là thanh âm bất thình lình, nhất thời làm suy yếu khúc Thiếu Nữ U Hồn do năm người Thần Âm hệ hợp tấu.
"Tuyết Vũ." Nguyệt Minh lại ra lệnh. Nhất thời, các điểm sáng màu lam bắt đầu xuất hiện quanh người U Minh Tuyết Phách, từ từ ngưng tụ thành bông tuyết bay lượn vào không trung.
Lợi dụng cơ hội này, Nguyệt Minh lập tức cùng bốn gã đồng bạn tụ tập vào một chỗ, bọn họ bắt đầu ngâm xướng chú ngữ.
"Hắc Ám chi thần nha …, người từ hư vô mà tới …" Một gã đệ tử Ám ma hệ ngâm xướng.
"mang theo bi thương sâu nặng … mang đi linh hồn ta…" tên đệ tử Ám Ma hệ thứ hai tiếp tục hoàn thành chú ngữ của người đầu tiên.
"Mang nỗi tuyệt vọng chó địch nhân của ta … mang sát phạt bao trùm thế gian … " người thứ ba tiếp nối hài hòa phi thường, phảng phất như chú ngữ do một người liên tục ngâm xướng một cách bình thường. Mỗi người khi ngâm xướng, trên người đều phóng xuất một lượng lớn hoàng sắc quang mang, ngưng tụ tại vị trí trung tâm của năm người.
"bằng tiên huyết của ta phát thệ …, linh hồn ta cống hiến …" người thứ tư vừa hoàn thành chú ngữ liền cùng với ba người đầu đồng thời hà mồm phun ra một mảng huyết vụ, ngưng tụ cùng một chỗ với hoàng sắc quang mang phía trước, nhất thời biết thành một mảng xanh mờ.
Trên khán đài, Phất Cách Sâm kinh ngạc nói: Trọng Điệp ngâm xướng, Ám ma chú. Đây là một ma pháp cao cấp Ám hệ. Ba Tư Đằng chủ nhiệm, Ám Ma hệ tân đệ tử năm nay rất xuất sắc a!" Vừa nói, lão đã bắt đầu ngưng tụ tử sắc ma pháp lực. Là học viện Viện trưởng, lão chẳng mong tân sinh thi đấu xảy ra thương vong.
Không nói một lời, tâm trạng Ám Ma hệ Hệ chủ Ba Tư Đằng lúc này chỉ có thể dùng từ cay đắng để hình dung. Ám Ma chú này là loại Ám Ma hệ ma pháp cao cấp, cho dù đệ tử năm thứ năm cũng rất ít người có thể một mình phát ra. Lần này lão đã xếp đặt tinh vi Trọng Điệp ngâm xướng vốn chuẩn bị cho dùng trong trận đấu mấu chốt, tạo danh tiếng kinh nhân cho Ám Ma hệ, không nghĩ được rằng ngay tại trận thứ hai gặp gặp các ma pháp sư Thần Âm hệ vốn mang tiếng vô dụng đã buộc phải đem dùng. Mặc dù lão cho rằng thắng lợi cầm chắc, nhưng bại lộ thực lực quá sớm không phải là điều lão muốn thấy.
"Ám ma chú – địa ngục bi hào." Nguyệt Minh hoàn tất câu chú ngữ cuối cùng. Trong phút chốc, quang mang thê lương xanh biếc bao phủ năm tên đệ tử Ám Ma hệ vào trong, tiếng kêu thê lương trong nháy mắt bao phủ toàn trường.
Trong lúc đệ tử Ám ma hệ tiến hành chú ngữ Diệp Âm Trúc bọn họ cũng gặp phiền toái không nhỏ. Ám Tuyết song hệ vong linh Thành Trường Hình Ma Thú U Minh Tuyết Phách mang đến cho bọn hắn phiền toái rất lớn.
Dù còn đang trưởng thành nhưng U Minh Tuyết Phách này thật sự vượt quá thực lực tứ cấp, những bông tuyết màu lam sẫm chẳng những tràn ngập mà khí tức còn lạnh như băng, giống như lưỡi dao vô cùng sắc bén, điều đáng sợ là trong đó ẩn chứa tính hủ thực (ăn mòn). Chỉ cần thấm vào một chút cũng đủ để hủ thực tính phá hủy a!
Thiếu Nữ U Hồn cũng không hề đình chỉ, Diệp Âm Trúc biết rằng, nhạc khúc của Thần Âm sư đối với bất kỳ sinh vật có linh hồn đều tuyệt đối hữu hiệu, dẫu cho là vong linh ma thú cũng không ngoại lệ. Âm nhận không có khả năng ngăn trở bông tuyết không chỗ nào không lọt vào, vì vậy tại thời khắc mấu chốt hắn phóng xuất Nguyệt Thần Thủ Hộ, đem toàn bộ năm người phủ vào trong, cắt đứt những bông tuyết màu lam sậm, đồng thời, hai tay hắn từ từ biến đổi, đấu khí trực tiếp ẩn chứa ở tay hướng lên trên, tiếng đàn lập tức khuếch đại gấp đôi, áp chế tiếng hú của U Minh Tuyết Phách.
Nương theo tiếng đàn trầm vang xa, giọng hát ưu nhã mà trầm lắng của hắn vang lên giữa năm người hợp tấu:
"nhân sinh
mộng như lộ trường
nhượng na phong sương, phong sương lưu kiểm thượng
hồng trần lí
mĩ mộng hữu đa thiểu phương hướng
hoa si si mộng ảo đích tâm ái
lộ tùy nhân mang mang."
Cầm ca, đã một lần cùng Hải Dương tương hợp, nhưng cầm ca lần này Diệp Âm Trúc mới lần đầu tiên bộc lộ uy lực thực sự của nó. Tiếng đàn nâng tiếng ca sinh ra lực cảm nhiễm thẩm thấu từ mọi hướng vào trong đầu mỗi người. Bên kia năm tên đệ tử Ám Ma hệ vừa hoàn thành chú ngữ ngoại trừ Nguyệt Minh tinh thần lực xuất chúng tạm thời còn cầm cự được, bốn người còn lại tinh thần bị cầm ca công kích đã hoàn toàn mất tự chủ, thậm chí bị lời ca tác động làm chảy nước mắt, mất đi năng lực chiến đấu.
Kỳ dị nhất chính là phản ứng của người đứng gần Diệp Âm Trúc nhất, U Minh Tuyết Phách.
Thân thể Minh Tuyết như thủy tinh, phía trước mặt bị cầm ca tấn công liên tục, xuất hiện một tầng đồng dạng chuyển động như sóng nước, lượng bông tuyết màu lam đậm ở không trung giảm thiểu rõ rệt. Kỳ dị nhất chính là trong đôi mắt to lạnh lùng chết chóc xuất ra vài tia rung động tình cảm, một thoáng nét bi thương xuất hiện trên khuôn mặt không tì vết của cô, thân thể trôi về phía trước, phảng phất như cuốn theo gió bay tới thước mặt Diệp Âm Trúc.
Đệ tử Ám Ma hệ ngoại trừ Nguyệt Minh ra bốn gã đệ tử đã hoàn toàn chìm đắm trong tiếng cầm ca mà mất đi năng lực chiến đấu, nhưng Ám ma chú đã được bọn họ ngâm xướng trọn vẹn, một ngôi sao ma pháp sáu cách màu đen vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt Nguyệt Minh. Ngay sau đó, vô số tiếng khóc than từ ngôi sao sáu cánh vang ra.
Từng đạo quang ảnh xanh biếc như trong địa ngục lồng lộn bay ra, nương theo tiếng khóc than từ ngôi sao sáu cánh màu đen, rợp trời kín đất mà nhằm thần âm hệ của năm người đánh tới. Luận theo sắc màu của ma pháp cũng đạt tới lục cấp trung giai, bốn gã đệ tử hoàng cấp liên thủ ngâm xướng chú ngữ có thể cường đại như vậy không khỏi khiến Diệp Âm Trúc và đồng bạn nhất loạt biến sắc.
"Âm Trúc, cẩn thận…" Tô Lạp giọng lo lắng hét to từ đấu khí phụ trợ.
Diệp Âm Trúc cố trấn tĩnh khi Minh Tuyết bay đến bên mình mà không hề công kích, ánh mắt đen trong suốt tràn ngập kiên quyết. Hắn biết mình tuyệt đối không thể lùi, bởi vì sau lưng chính là Hải Dương bốn người, bây giờ chỉ có thể bằng vào năng lực bản thân ngăn cản công kích tối hậu của ám ma hệ. Trong phút chốc, hai mắt Diệp Âm Trúc đã biến thành màu đỏ sậm, khí tức ma pháp màu đỏ sậm mãnh liệt tràn ra, tinh thần lực trong nháy mắt tăng lên đến cực hạn. Lực phòng ngự của Nguyệt Thần Thủ Hộ gia tăng khiến cho hắn có khả năng phòng ngự cực mạnh.
Đấu khí nội liễm mà không tiêu tan, hai tay tám ngón dấu trong ống tay áo đã biến thành màu hoàng ngọc. Thiếu Nữ U Hồn âm thanh ngừng lại, tám ngón đồng thời dừng trên bảy dây đàn của Hải Nguyệt Thanh Huy. Ma pháp lực cùng đấu khí hoàn toàn đề thăng tới cực điểm, từng đợt từng đợt cảm giác mệt mỏi đã bắt đầu xâm nhập tấn công đại não hắn.
Diệp Âm Trúc biết mình còn Sinh Mệnh Thủ Hộ trên cổ tay có thể tiến hành phòng ngự tuyệt đối, ám ma chú hoàn toàn không có khả năng công phá. Nhưng trời sanh ngạo cốt, hắn tịnh không muốn sử dụng Sinh Mệnh Thủ Hộ; hắn biết nếu mình quá ỷ lại vào Sinh Mệnh Thủ Hộ, đối với tiến bộ trong tương lai của chính mình sẽ sinh ra trở ngại rất lớn. Cho nên, chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ, hắn tuyệt không khinh suất phát động.
Ám ma chú địa ngục hú thê lương, sản sinh ra chừng hơn mười u hồn; mặc dù thực lực của Minh Nguyệt bọn họ không thể phát huy toàn bộ uy lực ma pháp của ám ma hệ cao cấp này nhưng cũng đã cực kỳ khả quan. Thí luyện tràng số bốn chìm trong tiếng thê lương và ám ma hệ nguyên tố ba động tràn ngập lực áp bách, áp lực cường đại khiến cho tứ nữ sau lưng Diệp Âm Trúc ngoại trừ Hải Dương đồng thời biến sắc.
Diệp Âm Trúc ngưng tụ toàn bộ năng lượng, lúc chuẩn bị cùng ám ma chú quyết một phen thắng bại thì một chuyện kỳ dị đột nhiên xuất hiện. Minh Tuyết bay tới bên người Diệp Âm Trúc, không biết từ lúc nào, trong cặp mắt to lạnh lùng đến chết người của cô, tâm tình nhân tính ngày càng rõ ràng. Tựa hồ quyết định điều gì, thân thể Minh Tuyết đột nhiên bay ngang, vô thanh vô tức chắn trước mặt Diệp Âm Trúc, khiến cho Diệp Âm Trúc đang chuẩn bị tinh thần phát động một kích toàn lực liền bị kiềm hãm.
Mái tóc dài màu lam sẫm sau lưng Minh Tuyết không gió mà tự động dựng lên kích động, hình thành một hình tròn thật lớn. Dòng khí màu đen lấy thân thể cô làm trung tâm tạo thành một cái hắc động thật lớn, thôn phệ mãnh liệt khí tức băng giá đang tràn ngập.
Những u hồn bay ra từ trong ngôi sao sáu cánh màu đen phát ra tiếng thét chói tai hoảng sợ, quang mang xanh biếc thê lương dậy lên sóng gió dữ dội dường như sợ hãi cái gì. Nhưng đối mặt khí lưu màu đen trên người Minh Tuyết tỏa ra, u hồn do ám ma chú phóng thích ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có, giống như những mũi tên xanh biếc đồng loạt bay tới, bị hắc động của Minh Tuyết thôn phệ điên cuồng.
Nguyệt Minh hoàn toàn ngây dại, nàng như thế nào cũng nghĩ không ra, ma pháp công kích ám ma hệ cực mạnh do chính mình hao tổn tâm cơ mới phóng thích được lại bị ma thú của mình ngăn trở. Nàng mặc dù có thể cảm giác được rõ ràng cùng với Minh Tuyết liên lạc tinh thần, nhưng tại thời khắc này, đối với Minh Tuyết lại mất đi sự khống chế. Việc này vốn dĩ là khế ước ký kết trên thân ma thú, cơ hồ không có khả năng xảy ra.
Ám Ma hệ Hệ chủ Ba Tư Đằng tới giờ vẫn trầm mặc trên đài cũng rốt cuộc cũng ngồi không yên, giật mình đứng lên, trên khuôn mặt già nua tràn ngập thần sắc kinh hãi. Ma thú không bị chủ nhân khống chế, việc này có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ sau một khắc sẽ là cắn trả sao? Vốn tưởng rằng chiến thắng nhất định nắm trong tay, tại thời khắc mấu chốt lại xảy ra biến hóa như vậy, lão thật sự không tin nổi.
Tứ nữ sau lưng Diệp Âm Trúc đều sợ ngây người, khúc Thiếu Nữ U Hồn chấm dứt tại đây. Bản thân ở trong cuộc, Hải Dương trong lòng nảy sinh một cảm giác vi diệu. Trong năm đệ tử Thần Âm hệ tham gia, tinh thần lực tu vi của nàng chỉ đứng sau Diệp Âm Trúc, nàng mơ hồ cảm giác được biến hóa của Minh Tuyết, sợ rằng nhạc khúc năm người cùng hợp tấu có quan hệ rất lớn.
Ám ma chú sinh ra cực kỳ khó khăn, nhưng bị thôn phệ lại nhanh chóng phi thường. Chỉ trong thời gian vài hơi thở, những u hồn màu xanh biếc buồn thảm đã hoàn toàn biến mất không chút tăm tích. Ngôi sao sáu cánh màu đen trước người Nguyệt Minh lặng lẽ khép lại. Do tinh thần lực tiêu hao quá độ và tâm thần bị đả kích mạnh, cả người Nguyệt Minh loạng choạng suýt chút nữa ngã sấp xuống đất, chỉ có thể dựa vào ma pháp trượng trong tay miễn cưỡng giữ cho mình khỏi ngã xuống.
Minh Tuyết bay tới bên người Diệp Âm Trúc. Sau khi thôn phệ ám ma chú, thân thể tựa hồ trở nên rắn chắc thêm vài phần. Trong một thời gian ngắn ngủi cô tựa hồ cao lớn lên, vừa mới có dáng vẻ sáu bảy tuổi đã biến thành tám chín tuổi. Nhưng điều làm Nguyệt Minh trong lòng ớn lạnh chính là nàng từ trong mắt Minh Tuyết thấy được ánh mắt suy tư. Phải biết rằng, hình dáng phát triển của Minh Tuyết bây giờ bất quá chỉ là tứ cấp tới ngũ cấp ma thú, mà loại tâm tình suy tư này chỉ gặp ở trên người ma thú thất cấp đã hình thành trí tuệ.
Trên khán đài, Phất Cách Sâm nhíu mày suy tư nói: "U Minh Tuyết Phách này tựa hồ có tiến hóa."
Tác giả :
Đường Gia Tam Thiếu