Cẩm Dạ Lai Phủ
Chương 57
Thành thân với Nghiêm Tử Trạm đã một tháng, có khi Cẩm Dạ cảm thấy kỳ quái, người này đối với người khác bạc tình lạnh nhạt thì thôi, cố tình đối với bản thân hắn càng lạnh nhạt, ví dụ như tình cảnh nàng nhìn thấy trước mắt khi chọc thủng cửa sổ –
Diêu Thủ Nghĩa đầu đầy mồ hôi đứng bên cạnh, lấy cây kéo cắt một miếng băng thật dài, lại không biết xuống tay từ đâu. Miệng vết thương nhìn ghê người như vậy, ngay cả nha hoàn bưng chậu đồng đứng bên cũng trắng bệch mặt, nhưng mặt người nào đó vẫn không chút thay đổi, tùy ý đại phu vẩy thuốc bột cầm máu trên người hắn.
Phần lớn thuốc chữa thương có thành phần kích thích, lúc trị liệu dải lên vết thương, có thể tưởng tượng được cảm thụ của Nghiêm Tử Trạm giờ phút này…… Có điều tuy đau đớn như vậy, nhưng khuôn mặt kinh diễm vô song kia vẫn không sợ hãi, ngay cả nàng nhìn thấy cũng có chút không đành lòng, hơi hơi quay đầu sang một bên.
Nói đi phải nói lại, kỳ thật hành vi nhìn lén của Cẩm Dạ bây giờ thật không thú vị, tướng phủ cũng coi như một nửa nhà nàng, mọi người nói xem, ở trong nhà mình mà phải lén lút như vậy sao, nhìn phu quân của mình mà còn phải chọc thủng cửa sổ giấy……
Bất đắc dĩ nàng chính là kiểu người mất tự nhiên đến tận xương tủy, nghĩ đến dáng vẻ Nghiêm Tử Trạm phụng phịu nói chuyện với nàng nàng lại tức, vì thế nàng ở trước cửa phòng ngủ tới tới lui lui ba lượt, hy vọng ai đó có thể phát hiện ra nàng rồi nàng sẽ thuận nước đẩy thuyền mà vào phòng…… Đáng tiếc không thành công, có lẽ mọi người trong phòng đều đặt hết lực chú ý lên người Nghiêm Tử Trạm, do vậy không ai chú ý tới người đang sống sờ sờ cố ý tạo ra động tĩnh này.
Thật sự là quá vớ vẩn.
Cẩm Dạ nắm chặt khăn tay, hung hăng xoay người muốn rời đi, dù sao nàng chỉ thuận tiện đi ngang qua mà thôi, cùng lắm là đến xem dáng vẻ thống khổ giãy dụa của hắn, cái gọi là quan tâm để ý thật sự chẳng liên quan gì đến nàng cả.
Đúng, chính là như vậy.
Vừa nghĩ như vậy, nàng càng buộc chính mình phải rời đi, nàng ngẩng đầu, bước chân nhanh hơn đi ngang qua trước phòng…… Ai ngờ lúc này đánh bậy đánh bạ, không khéo gặp phải lúc Diêu Thủ Nghĩa quay đầu, lại không khéo phát hiện thiếu phu nhân có dáng vẻ khả nghi, lúc này ông liền bước đến cao giọng gọi: “Thiếu phu nhân, người tới rồi."
“……" Không, thật sự nàng chỉ đi ngang qua mà thôi.
“Mau vào, lão nô còn đang nghĩ, rốt cuộc người đi đâu rồi." Diêu Thủ Nghĩa nhét tấm băng gạc kia vào tay nàng, lập tức giống như ném được cục khoai lang nóng bỏng tay, thoải mái thở dài một hơi: “Thiếu phu nhân, ngài bôi thuốc cho thiếu gia đi."
“Vì sao?" Cẩm Dạ hỏi lại theo bản năng, sau đó tầm mắt đối diện với ánh mắt người nào đó bắn tới, đôi mắt đen tuyền như mực kia hẹp dài xinh đẹp như trước, nhưng ở trong mắt nàng, không hiểu sao lại thêm chút lạnh lẽo vèo vèo vụt qua.
Hắn nhìn nàng như vậy là có ý gì?
Sau một lúc lâu, Cẩm Dạ không có tiết khí khuất phục: “…… Được, để ta." Nàng vào phòng, cúi đầu đứng bên cạnh hắn, đem băng gạc đặt lên mặt bàn, theo chỉ thị của đại phu bôi thuốc mỡ lên.
“Vị này là Nghiêm phu nhân phải không?" Đại phu tuổi trung niên có chòm râu dê vén tay áo, nhanh chóng thu dọn hòm thuốc, bận rộn nhưng không quên nói chuyện: “Tiểu nhân đã xử lý tốt miệng vết thương cho Nghiêm đại nhân, đến lúc đó phiền phu nhân thay ngài ấy quấn băng gạc, mỗi ngày đổi một lần, kiêng những món cay và ngọt."
Nghe được chữ “ngọt", Nghiêm Tử Trạm hờn giận nhíu mày.
Đại phu sợ tới mức run run, chỉ kém không ném hòm thuốc xuống đất rơi trúng chân mình, ông trời ơi, sao lại gặp phải trường hợp khó giải quyết như vậy, bệnh nhân quả thực khó hầu hạ đến cực điểm, không cho phép tiếp xúc đến làn da dù chỉ một cọng lông, lại càng không cho phép quá mức gần sát hắn. Trời đất! Ông chỉ là một đại phu thay người chữa bệnh, không phải thần tiên có thể cách không băng bó, không tới gần người bệnh sao có thể làm nghề y?
[cách không băng bó: giống như kiểu cách không điểm huyệt, không chạm vào người mà vẫn băng bó được cho bệnh nhân]
May mà trong thời khắc mấu chốt, cứu tinh xuất hiện, không nghĩ tới Nghiêm tướng sinh ra chớ gần này lại cưới một người vợ, nhìn qua mảnh mai yếu ớt, chỉ sợ bình thường ăn không ít đau khổ.
Đại phu đồng tình liếc mắt nhìn Cẩm Dạ một cái, lập tức cúi lưng lui tới cạnh cửa: “Nghiêm đại nhân Nghiêm phu nhân, nếu không có chuyện gì khác, vậy lão phu xin cáo từ trước." Nói xong không đợi mọi người đáp lại đã vén y bào chạy như điên.
Diêu Thủ Nghĩa sửng sốt sau một lúc lâu, vội vàng đuổi theo: “Tiền chữa bệnh, tiền chữa bệnh nữa, đại phu!"
“Chữa bệnh từ thiện, không lấy tiền –" Phía xa, truyền đến một câu như vậy.
Cẩm Dạ thở dài, lại thành công dọa chạy một người, có một số kẻ, sinh ra đã có loại khí thế này, không cần võ nghệ tuyệt luân, cũng không cần thân hình to lớn, chỉ cần một ánh mắt, có thể làm khiếp sợ một đám người, tựa như Nghiêm Tử Trạm, hắn chính là kiệt xuất trong các nhân tài.
“Nàng còn thất thần làm gì." Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, phá vỡ yên tĩnh.
“Nóng thế……" Nàng nhỏ giọng nói thầm, tùy tay cầm lấy tấm băng gạc bên cạnh, đo chiều dài miệng vết thương, chuẩn bị băng bó cho hắn, khi cúi thắt lưng lại thấy hơi không tiện, vì thế hỏi ý kiến đối phương: “Chàng có thể đứng lên không?"
Nghiêm Tử Trạm trừng mắt nàng, khinh thường nói: “Phiền." Ngoài miệng nói như vậy, thân mình lại vẫn đứng lên theo lời, dựa vào cạnh bàn, thản nhiên nói: “Nàng đừng có tay chân vụng về đấy."
Chàng mới tay chân vụng về! Cẩm Dạ dùng sức, rắc thuốc lên, động tác hơi mạnh, vì thế thành công nghe được người nào đó kêu rên, nàng cười mặt mày cong cong: “Thực xin lỗi, phu quân, thiếp thân không cẩn thận, để chàng chịu khổ rồi."
Tuyệt đối là nàng cố ý …… Nghiêm Tử Trạm lui nửa bước, bắt đầu gọi người: “Lão Diêu, lão Diêu!"
“Có lão nô!" Diêu Thủ Nghĩa thở hổn hển chạy vào cửa, vừa rồi đuổi theo đại phu kia sức cùng lực kiệt, ai ngờ đối phương lại giống như con ngựa hoang thoát cương, thật sự ông không nghĩ tới, người sắp năm mươi tuổi, cũng có thể chạy trốn mạnh mẽ như vậy.
Nghiêm Tử Trạm mân môi mỏng: “Lão Diêu, ông tới làm tiếp……" Còn chưa nói xong, đã bị tiếng nói của cô gái đang cười duyên ngắt lời: “Diêu quản gia, ta muốn ở bên cạnh phu quân trong chốc lát, vậy nên không muốn bị người khác quấy rầy."
Diêu Thủ Nghĩa hiểu ý cười, chỉ chỉ tiểu nha hoàn trong góc: “Xuân Đào, theo ta ra ngoài." Ông là lão quản gia thức thời, sao có thể không hiểu ý của chủ nhân, tuy rằng nhìn qua thiếu gia hơi vội vàng xao động, nhưng theo ông thấy, ước chừng do bị thương nên tâm tình không tốt, chỉ cần thiếu phu nhân ở bên cạnh, tất nhiên sẽ nhanh chóng khỏe lên.
Ôm một suy nghĩ sai lầm như vậy, ông để lại không gian riêng tư cho đôi vợ chồng nhỏ.
Cửa phòng bị khép lại, không khí trở nên yên tĩnh.
Cẩm Dạ mỉm cười: “Phu quân, vì sao chàng cách ta xa vậy?" Nàng nghĩ nàng đã thăm dò được tính cách thằng nhãi này rồi, vịt chết còn mạnh miệng, hay nói cách khác, chính là sĩ diện làm tội cái thân.
“Không bôi." Nghiêm Tử Trạm bĩu môi, lấy áo trong trên lưng ghế tựa định mặc vào.
Cẩm Dạ một phen đoạt chiếc áo kia, ra vẻ tận tình khuyên bảo: “Không bôi thuốc, sao có thể khỏe được, nào, chúng ta tiếp tục." Hắc hắc hắc, nàng thật sự yêu chết mất cái cục diện nghiêng về một phía trước mắt.
“Rốt cuộc nàng muốn thế nào." Nghiêm Tử Trạm thở dài, loại cảm giác thất bại quen thuộc này lại nổi lên, mỗi lần đụng tới nàng hắn luôn như vậy, đã bao lâu rồi hắn chưa từng bị người ta túm mũi dắt đi.
“Ta muốn làm hết trách nhiệm của thê tử, chăm sóc chàng thật tốt mà." Cẩm Dạ nháy mắt, hồn nhiên vô tội: “Bằng không chàng nói xem ta nghĩ thế nào?"
Nghiêm Tử Trạm ấn huyệt thái dương, chỉ cảm thấy đau đầu: “Nói đi, rốt cuộc nàng tức cái gì." Dừng một chút, lại bổ sung: “Không cần diễn trò nữa, ta nhìn ra được." Quả thật hắn có thể nhận ra biểu tình của cô gái này, từ ngày ấy khi nàng vào cửa cho tới bây giờ, nhiều hay ít thì hắn cũng đã thăm dò tính nết của nàng, trước mặt người khác thì dịu dàng khôn khéo, sau lưng thì giương nanh múa vuốt, đúng là cuộc sống hai mặt.
Cẩm Dạ không hé răng, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, thật lâu sau mới mở miệng: “Lúc trước vì sao chàng cứ bắt ta trở về phòng như vậy?" Có lòng tốt lại bị ghét bỏ……
“Hỏi cái này có ý nghĩa sao." Hắn quay đầu, thản nhiên nói: “Ta không muốn trả lời."
Cẩm Dạ tức giận: “Được, ta không hỏi, vậy chàng để ta rịt thuốc đi."
“……" Nghiêm Tử Trạm nhìn móng tay nàng cào một vết thật sâu trên bàn gỗ, bỗng nhiên có loại cảm giác bất lực mặc người xâm lược, dùng sức nhắm chặt mắt, hắn hàm hồ nói: “Sợ nàng dọa người."
“Cái gì?!" Người nào đó nổi giận.
Nghiêm Tử Trạm lé mắt: “Nếu nàng đánh thua, hoặc bị thương, còn phải tìm người chăm sóc nàng, không thấy phiền toái sao."
Cẩm Dạ cắn răng: “Có ai làm phu quân như chàng không?"
“Có người làm nương tử như nàng chắc?" Nghiêm Tử Trạm hỏi lại, thuận tay chỉ chỉ miệng vết thương trên ngực mình: “Nàng nhất định không biết ta đau thế nào, vừa rồi còn dám liều mạng rắc thuốc, ba chữ ‘mưu sát chồng’, nàng hoàn toàn xứng đáng."
Cẩm Dạ á khẩu không trả lời được, có chút chột dạ, nghĩ nghĩ liền ôm đống băng gạc kia sán lên: “Ta……"
“Gì?" Hắn phòng bị thụt lùi vài bước.
“Lần này ta cam đoan sẽ không làm chàng đau." Cẩm Dạ nhỏ giọng cầu hòa, thoáng nhìn ánh mắt khinh thường của hắn, lại uy hiếp nói: “Chàng nghe cũng được, không nghe cũng thế thôi, cuối cùng đều rơi vào trong tay ta, ta có một trăm loại phương pháp làm chàng khuất phục, điểm huyệt chính là loại trực tiếp nhất, muốn thử hay không?"
Nghiêm Tử Trạm hơi buông mắt, cắn răng: “Ngoại trừ cậy mạnh ra nàng còn nghĩ được cách gì khác không."
“Điểm huyệt cũng không phải dựa vào cậy mạnh đâu." Cẩm Dạ cười khẽ, lập tức lượn đến trước người hắn, cẩn thận dùng băng gạc bao lên, vòng nọ tiếp vòng kia. Vì dáng người hắn hơi cao to, đỉnh đầu của nàng gần sát chóp mũi hắn, có thể cảm nhận được làn hô hấp nhẹ nhàng ấm áp, hơn nữa khi quấn băng vải còn dùng hai tay vòng qua lưng hắn, cực kỳ giống thân thiết ôm nhau hết lần này đến lần khác.
Không hiểu sao Cẩm Dạ lại đỏ mặt, ngón tay cũng run rẩy không nghe lời.
Nghiêm Tử Trạm lôi kéo tóc nàng, khó nén ủ rũ ngáp một cái: “Nhanh lên, ta mệt."
Cẩm Dạ mờ mịt gật đầu, sau một lúc lâu như đột nhiên ý thức được điều gì, căng thẳng nói: “Chàng nói chàng mệt, chàng muốn ngủ ở đây sao……"
Nghiêm Tử Trạm nghiêng mặt liếc nàng một cái: “Ý của nàng là muốn đuổi ta ra khỏi phòng?"
Diêu Thủ Nghĩa đầu đầy mồ hôi đứng bên cạnh, lấy cây kéo cắt một miếng băng thật dài, lại không biết xuống tay từ đâu. Miệng vết thương nhìn ghê người như vậy, ngay cả nha hoàn bưng chậu đồng đứng bên cũng trắng bệch mặt, nhưng mặt người nào đó vẫn không chút thay đổi, tùy ý đại phu vẩy thuốc bột cầm máu trên người hắn.
Phần lớn thuốc chữa thương có thành phần kích thích, lúc trị liệu dải lên vết thương, có thể tưởng tượng được cảm thụ của Nghiêm Tử Trạm giờ phút này…… Có điều tuy đau đớn như vậy, nhưng khuôn mặt kinh diễm vô song kia vẫn không sợ hãi, ngay cả nàng nhìn thấy cũng có chút không đành lòng, hơi hơi quay đầu sang một bên.
Nói đi phải nói lại, kỳ thật hành vi nhìn lén của Cẩm Dạ bây giờ thật không thú vị, tướng phủ cũng coi như một nửa nhà nàng, mọi người nói xem, ở trong nhà mình mà phải lén lút như vậy sao, nhìn phu quân của mình mà còn phải chọc thủng cửa sổ giấy……
Bất đắc dĩ nàng chính là kiểu người mất tự nhiên đến tận xương tủy, nghĩ đến dáng vẻ Nghiêm Tử Trạm phụng phịu nói chuyện với nàng nàng lại tức, vì thế nàng ở trước cửa phòng ngủ tới tới lui lui ba lượt, hy vọng ai đó có thể phát hiện ra nàng rồi nàng sẽ thuận nước đẩy thuyền mà vào phòng…… Đáng tiếc không thành công, có lẽ mọi người trong phòng đều đặt hết lực chú ý lên người Nghiêm Tử Trạm, do vậy không ai chú ý tới người đang sống sờ sờ cố ý tạo ra động tĩnh này.
Thật sự là quá vớ vẩn.
Cẩm Dạ nắm chặt khăn tay, hung hăng xoay người muốn rời đi, dù sao nàng chỉ thuận tiện đi ngang qua mà thôi, cùng lắm là đến xem dáng vẻ thống khổ giãy dụa của hắn, cái gọi là quan tâm để ý thật sự chẳng liên quan gì đến nàng cả.
Đúng, chính là như vậy.
Vừa nghĩ như vậy, nàng càng buộc chính mình phải rời đi, nàng ngẩng đầu, bước chân nhanh hơn đi ngang qua trước phòng…… Ai ngờ lúc này đánh bậy đánh bạ, không khéo gặp phải lúc Diêu Thủ Nghĩa quay đầu, lại không khéo phát hiện thiếu phu nhân có dáng vẻ khả nghi, lúc này ông liền bước đến cao giọng gọi: “Thiếu phu nhân, người tới rồi."
“……" Không, thật sự nàng chỉ đi ngang qua mà thôi.
“Mau vào, lão nô còn đang nghĩ, rốt cuộc người đi đâu rồi." Diêu Thủ Nghĩa nhét tấm băng gạc kia vào tay nàng, lập tức giống như ném được cục khoai lang nóng bỏng tay, thoải mái thở dài một hơi: “Thiếu phu nhân, ngài bôi thuốc cho thiếu gia đi."
“Vì sao?" Cẩm Dạ hỏi lại theo bản năng, sau đó tầm mắt đối diện với ánh mắt người nào đó bắn tới, đôi mắt đen tuyền như mực kia hẹp dài xinh đẹp như trước, nhưng ở trong mắt nàng, không hiểu sao lại thêm chút lạnh lẽo vèo vèo vụt qua.
Hắn nhìn nàng như vậy là có ý gì?
Sau một lúc lâu, Cẩm Dạ không có tiết khí khuất phục: “…… Được, để ta." Nàng vào phòng, cúi đầu đứng bên cạnh hắn, đem băng gạc đặt lên mặt bàn, theo chỉ thị của đại phu bôi thuốc mỡ lên.
“Vị này là Nghiêm phu nhân phải không?" Đại phu tuổi trung niên có chòm râu dê vén tay áo, nhanh chóng thu dọn hòm thuốc, bận rộn nhưng không quên nói chuyện: “Tiểu nhân đã xử lý tốt miệng vết thương cho Nghiêm đại nhân, đến lúc đó phiền phu nhân thay ngài ấy quấn băng gạc, mỗi ngày đổi một lần, kiêng những món cay và ngọt."
Nghe được chữ “ngọt", Nghiêm Tử Trạm hờn giận nhíu mày.
Đại phu sợ tới mức run run, chỉ kém không ném hòm thuốc xuống đất rơi trúng chân mình, ông trời ơi, sao lại gặp phải trường hợp khó giải quyết như vậy, bệnh nhân quả thực khó hầu hạ đến cực điểm, không cho phép tiếp xúc đến làn da dù chỉ một cọng lông, lại càng không cho phép quá mức gần sát hắn. Trời đất! Ông chỉ là một đại phu thay người chữa bệnh, không phải thần tiên có thể cách không băng bó, không tới gần người bệnh sao có thể làm nghề y?
[cách không băng bó: giống như kiểu cách không điểm huyệt, không chạm vào người mà vẫn băng bó được cho bệnh nhân]
May mà trong thời khắc mấu chốt, cứu tinh xuất hiện, không nghĩ tới Nghiêm tướng sinh ra chớ gần này lại cưới một người vợ, nhìn qua mảnh mai yếu ớt, chỉ sợ bình thường ăn không ít đau khổ.
Đại phu đồng tình liếc mắt nhìn Cẩm Dạ một cái, lập tức cúi lưng lui tới cạnh cửa: “Nghiêm đại nhân Nghiêm phu nhân, nếu không có chuyện gì khác, vậy lão phu xin cáo từ trước." Nói xong không đợi mọi người đáp lại đã vén y bào chạy như điên.
Diêu Thủ Nghĩa sửng sốt sau một lúc lâu, vội vàng đuổi theo: “Tiền chữa bệnh, tiền chữa bệnh nữa, đại phu!"
“Chữa bệnh từ thiện, không lấy tiền –" Phía xa, truyền đến một câu như vậy.
Cẩm Dạ thở dài, lại thành công dọa chạy một người, có một số kẻ, sinh ra đã có loại khí thế này, không cần võ nghệ tuyệt luân, cũng không cần thân hình to lớn, chỉ cần một ánh mắt, có thể làm khiếp sợ một đám người, tựa như Nghiêm Tử Trạm, hắn chính là kiệt xuất trong các nhân tài.
“Nàng còn thất thần làm gì." Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, phá vỡ yên tĩnh.
“Nóng thế……" Nàng nhỏ giọng nói thầm, tùy tay cầm lấy tấm băng gạc bên cạnh, đo chiều dài miệng vết thương, chuẩn bị băng bó cho hắn, khi cúi thắt lưng lại thấy hơi không tiện, vì thế hỏi ý kiến đối phương: “Chàng có thể đứng lên không?"
Nghiêm Tử Trạm trừng mắt nàng, khinh thường nói: “Phiền." Ngoài miệng nói như vậy, thân mình lại vẫn đứng lên theo lời, dựa vào cạnh bàn, thản nhiên nói: “Nàng đừng có tay chân vụng về đấy."
Chàng mới tay chân vụng về! Cẩm Dạ dùng sức, rắc thuốc lên, động tác hơi mạnh, vì thế thành công nghe được người nào đó kêu rên, nàng cười mặt mày cong cong: “Thực xin lỗi, phu quân, thiếp thân không cẩn thận, để chàng chịu khổ rồi."
Tuyệt đối là nàng cố ý …… Nghiêm Tử Trạm lui nửa bước, bắt đầu gọi người: “Lão Diêu, lão Diêu!"
“Có lão nô!" Diêu Thủ Nghĩa thở hổn hển chạy vào cửa, vừa rồi đuổi theo đại phu kia sức cùng lực kiệt, ai ngờ đối phương lại giống như con ngựa hoang thoát cương, thật sự ông không nghĩ tới, người sắp năm mươi tuổi, cũng có thể chạy trốn mạnh mẽ như vậy.
Nghiêm Tử Trạm mân môi mỏng: “Lão Diêu, ông tới làm tiếp……" Còn chưa nói xong, đã bị tiếng nói của cô gái đang cười duyên ngắt lời: “Diêu quản gia, ta muốn ở bên cạnh phu quân trong chốc lát, vậy nên không muốn bị người khác quấy rầy."
Diêu Thủ Nghĩa hiểu ý cười, chỉ chỉ tiểu nha hoàn trong góc: “Xuân Đào, theo ta ra ngoài." Ông là lão quản gia thức thời, sao có thể không hiểu ý của chủ nhân, tuy rằng nhìn qua thiếu gia hơi vội vàng xao động, nhưng theo ông thấy, ước chừng do bị thương nên tâm tình không tốt, chỉ cần thiếu phu nhân ở bên cạnh, tất nhiên sẽ nhanh chóng khỏe lên.
Ôm một suy nghĩ sai lầm như vậy, ông để lại không gian riêng tư cho đôi vợ chồng nhỏ.
Cửa phòng bị khép lại, không khí trở nên yên tĩnh.
Cẩm Dạ mỉm cười: “Phu quân, vì sao chàng cách ta xa vậy?" Nàng nghĩ nàng đã thăm dò được tính cách thằng nhãi này rồi, vịt chết còn mạnh miệng, hay nói cách khác, chính là sĩ diện làm tội cái thân.
“Không bôi." Nghiêm Tử Trạm bĩu môi, lấy áo trong trên lưng ghế tựa định mặc vào.
Cẩm Dạ một phen đoạt chiếc áo kia, ra vẻ tận tình khuyên bảo: “Không bôi thuốc, sao có thể khỏe được, nào, chúng ta tiếp tục." Hắc hắc hắc, nàng thật sự yêu chết mất cái cục diện nghiêng về một phía trước mắt.
“Rốt cuộc nàng muốn thế nào." Nghiêm Tử Trạm thở dài, loại cảm giác thất bại quen thuộc này lại nổi lên, mỗi lần đụng tới nàng hắn luôn như vậy, đã bao lâu rồi hắn chưa từng bị người ta túm mũi dắt đi.
“Ta muốn làm hết trách nhiệm của thê tử, chăm sóc chàng thật tốt mà." Cẩm Dạ nháy mắt, hồn nhiên vô tội: “Bằng không chàng nói xem ta nghĩ thế nào?"
Nghiêm Tử Trạm ấn huyệt thái dương, chỉ cảm thấy đau đầu: “Nói đi, rốt cuộc nàng tức cái gì." Dừng một chút, lại bổ sung: “Không cần diễn trò nữa, ta nhìn ra được." Quả thật hắn có thể nhận ra biểu tình của cô gái này, từ ngày ấy khi nàng vào cửa cho tới bây giờ, nhiều hay ít thì hắn cũng đã thăm dò tính nết của nàng, trước mặt người khác thì dịu dàng khôn khéo, sau lưng thì giương nanh múa vuốt, đúng là cuộc sống hai mặt.
Cẩm Dạ không hé răng, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, thật lâu sau mới mở miệng: “Lúc trước vì sao chàng cứ bắt ta trở về phòng như vậy?" Có lòng tốt lại bị ghét bỏ……
“Hỏi cái này có ý nghĩa sao." Hắn quay đầu, thản nhiên nói: “Ta không muốn trả lời."
Cẩm Dạ tức giận: “Được, ta không hỏi, vậy chàng để ta rịt thuốc đi."
“……" Nghiêm Tử Trạm nhìn móng tay nàng cào một vết thật sâu trên bàn gỗ, bỗng nhiên có loại cảm giác bất lực mặc người xâm lược, dùng sức nhắm chặt mắt, hắn hàm hồ nói: “Sợ nàng dọa người."
“Cái gì?!" Người nào đó nổi giận.
Nghiêm Tử Trạm lé mắt: “Nếu nàng đánh thua, hoặc bị thương, còn phải tìm người chăm sóc nàng, không thấy phiền toái sao."
Cẩm Dạ cắn răng: “Có ai làm phu quân như chàng không?"
“Có người làm nương tử như nàng chắc?" Nghiêm Tử Trạm hỏi lại, thuận tay chỉ chỉ miệng vết thương trên ngực mình: “Nàng nhất định không biết ta đau thế nào, vừa rồi còn dám liều mạng rắc thuốc, ba chữ ‘mưu sát chồng’, nàng hoàn toàn xứng đáng."
Cẩm Dạ á khẩu không trả lời được, có chút chột dạ, nghĩ nghĩ liền ôm đống băng gạc kia sán lên: “Ta……"
“Gì?" Hắn phòng bị thụt lùi vài bước.
“Lần này ta cam đoan sẽ không làm chàng đau." Cẩm Dạ nhỏ giọng cầu hòa, thoáng nhìn ánh mắt khinh thường của hắn, lại uy hiếp nói: “Chàng nghe cũng được, không nghe cũng thế thôi, cuối cùng đều rơi vào trong tay ta, ta có một trăm loại phương pháp làm chàng khuất phục, điểm huyệt chính là loại trực tiếp nhất, muốn thử hay không?"
Nghiêm Tử Trạm hơi buông mắt, cắn răng: “Ngoại trừ cậy mạnh ra nàng còn nghĩ được cách gì khác không."
“Điểm huyệt cũng không phải dựa vào cậy mạnh đâu." Cẩm Dạ cười khẽ, lập tức lượn đến trước người hắn, cẩn thận dùng băng gạc bao lên, vòng nọ tiếp vòng kia. Vì dáng người hắn hơi cao to, đỉnh đầu của nàng gần sát chóp mũi hắn, có thể cảm nhận được làn hô hấp nhẹ nhàng ấm áp, hơn nữa khi quấn băng vải còn dùng hai tay vòng qua lưng hắn, cực kỳ giống thân thiết ôm nhau hết lần này đến lần khác.
Không hiểu sao Cẩm Dạ lại đỏ mặt, ngón tay cũng run rẩy không nghe lời.
Nghiêm Tử Trạm lôi kéo tóc nàng, khó nén ủ rũ ngáp một cái: “Nhanh lên, ta mệt."
Cẩm Dạ mờ mịt gật đầu, sau một lúc lâu như đột nhiên ý thức được điều gì, căng thẳng nói: “Chàng nói chàng mệt, chàng muốn ngủ ở đây sao……"
Nghiêm Tử Trạm nghiêng mặt liếc nàng một cái: “Ý của nàng là muốn đuổi ta ra khỏi phòng?"
Tác giả :
Huyền Mật