Cẩm Dạ Lai Phủ
Chương 42
“Sơ Tình cô nương, cô nên đứng bên ngoài đi." Diêu Thủ Nghĩa đứng ở cửa, nhìn cô gái vẻ mặt u sầu, nghiêm khắc nói: “Thiếu gia đang phê duyệt tấu chương, không thích người khác quấy rầy."
“Nhưng đây là nơi dùng cơm." Lời nói nghi ngờ truyền đến, mang theo chút nghi hoặc.
Diêu Thủ Nghĩa mỉm cười: “Thiếu gia nói muốn nhìn thiếu phu nhân dùng bữa, cảm tình thật tốt, chẳng phải sao?" Thật đúng là ông chưa bao giờ thấy thiếu gia có lúc nào khác thường như vậy, thói quen dùng bữa xong đến thư phòng xưa nay đều kiên trì, nhưng sao hôm nay lâm thời lại thay đổi chỗ làm công…… Nghĩ như thế, thiếu phu nhân quả nhiên lợi hại, ở Nghiêm gia trước khi tân nương vào cửa, ông chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày người tâm cao khí ngạo như thiếu gia có thể để bụng tới một cô gái như thế.
Bên này Diêu Thủ Nghĩa còn cảm thấy vui mừng, bên kia khuôn mặt tươi cười của Sơ Tình lập tức cứng đờ, Nghiêm Tử Trạm dùng bữa cùng tiểu thư, đây là việc không thể tin được đến mức nào, phía sau tất nhiên có gì đó, đổi khi bình thường cũng không cần đặc biệt lo lắng, nhưng hôm nay tiểu thư không có võ nghệ phòng thân, sao có thể đấu lại hắn.
Nghĩ đến đây, nguyên bản tâm tình bất an không yên càng nôn nóng khó nhịn, không nhịn được liền mở miệng: “Nơi này không có hạ nhân hầu hạ không tốt lắm đâu? Diêu tổng quản, không bằng……"
“Vạn vạn không thể." Diêu Thủ Nghĩa lắc đầu: “Là chủ tử muốn ở cạnh nhau, chúng ta làm hạ nhân sao có thể mạo muội quấy rầy, ta biết cô và thiếu phu nhân tình như tỷ muội, một khắc không rời, có điều tiểu thư nhà cô đã gả làm vợ người khác, Sơ Tình cô nương, thân quá cũng không tốt, chớ buộc quá chặt."
Sơ Tình mím môi, cười khổ, không tiếp lời.
Diêu Thủ Nghĩa nhướn mày, ra vẻ thoải mái nói: “Huống chi, thiếu gia cũng không phải mãnh thú hồng thủy, biểu tình khổ đại cừu thâm của cô từ đâu mà ra?"
Đâu chỉ là mãnh thú hồng thủy, so với yêu ma quỷ quái còn thêm một bậc.
Sơ Tình thở dài, lặng lẽ tìm tòi lá thư giấu trong cổ tay áo, sau một lúc lâu hạ quyết định: “Tổng quản, thiếu phu nhân đã hẹn ta ra ngoài mua chút son bột nước, nhưng xem ra trong chốc lát không thể ra ngoài, vậy ta xin chỉ thị của ông, có thể cho ta ra phủ một chuyến hay không?"
Diêu Thủ Nghĩa khách khí nói: “Tất nhiên có thể, có cần chuẩn bị xe ngựa hay không?"
Sơ Tình cúi người: “Không phiền tổng quản lo lắng, Lâm Lang các cuối phố cách tướng phủ cùng lắm trăm bước, ta đi bộ là được." Nói xong, nàng lại lo lắng quay đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt, thấy không nghe ra chút động tĩnh mới lo sợ bất an rời đi.
Diêu Thủ Nghĩa nhìn bóng dáng nàng, có chút đăm chiêu. Thiếu phu nhân cùng nha hoàn hồi môn này, thật đúng là bát không rời đũa đũa không rời bát, nhưng người này hiển nhiên cần đề phòng một ít, mỗi lần thiếu gia xuất hiện, hình như cô ta luôn che trước mặt thiếu phu nhân, không biết là nguyên nhân gì……
Chẳng lẽ –
Trong lòng ông lộp bộp một chút, mồ hôi lạnh ứa ra, chớ không phải là nha đầu kia cũng coi trọng thiếu gia nhà bọn họ?
Cẩm Dạ cho tới bây giờ chưa từng ăn cơm trong bầu không khí quỷ dị như vậy, trước đây ở Tô phủ, mỗi khi đến thời gian dùng bữa, cha luôn ngồi ở đối diện nàng không ngừng nói những chuyện kỳ lạ, khi vui vẻ cả gian phòng đều nghe thấy tiếng cười.
Đối lập với tình cảnh hiện tại……
Đối diện nàng cũng ngồi một người, từ đầu tới đuôi chưa từng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cúi đầu cắm mặt vào loạt tấu chương kia viết lời chú giải phê bình.
Không nhớ là ai từng nói, dáng vẻ chuyên chú mới động lòng người nhất.
Lời này đối với Nghiêm Tử Trạm mà nói, không thể nghi ngờ là hình dung đó, áo trắng tóc đen, dung mạo vô song, ngón tay cầm sổ cực kỳ xinh đẹp, thon dài khớp xương lại rõ ràng, chiếc nhẫn ngọc phía trên……
Từ từ, nhẫn ngọc!
Cẩm Dạ ‘ba’ một tiếng buông đũa, đứng lên nói: “Chàng tìm được nhẫn ngọc?"
Nghiêm Tử Trạm vẫn không tiếp lời, chỉ nghiêng đầu thản nhiên liếc nàng một cái, sau đó cuồn cuộn vén tay áo, chấm bút vào trong nghiên mực.
Cẩm Dạ tới trước mặt hắn, định vươn tay đoạt bút, lại bị bắt lấy cổ tay, dùng sức rút ra nhưng không thể rút khỏi. Nàng không dám cậy mạnh, sợ bị phát giác mình mất võ công, chỉ có thể chống tay lên bàn ra vẻ trấn định: “Ta nhớ rõ chàng nói với ta, đợi đến khi tìm được vật ấy, sẽ đưa cho ta khóa trường mệnh."
“Nàng nhớ lầm." Người nào đó nhăn mặt, đột nhiên thả lỏng tay, dương khóe miệng: “Lúc ấy ta nói trừ phi nàng tự tay đưa nhẫn ngọc cho ta, nếu không vật tùy thân của nàng cũng đừng muốn trở về, mà nhẫn ngọc này rõ ràng là ta tìm được, cho nên không liên quan gì đến nàng hết."
Cẩm Dạ á khẩu không trả lời được, tinh tế nghĩ lại lời hắn nói là thật, nhưng tâm cao khí ngạo như nàng, tất nhiên sẽ không chịu thiệt, vì thế nàng nhanh chóng đi lên, túm tay áo hắn, oán hận nói: “Ta mặc kệ, đưa ta!"
“Sao nào, hôm nay không cần uy hiếp bằng vũ lực, ngược lại giở trò." Nghiêm Tử Trạm cười lạnh: “Lần trước nàng đánh vỡ cây đèn ngọc lưu ly, lần này lại muốn đổi thành vật quý gì?"
Cẩm Dạ bất động thanh sắc, chậm rãi rút tay về, thuận tiện lấy ra cây bút trong ống đựng, nhẹ nhàng gõ cán bút xuống mặt bàn: “Đổi thành bản thân chàng thì sao?" Nàng vạn vạn không thể để hắn nhìn ra manh mối, cho nên…… phô trương thanh thế vẫn là điều tất yếu .
Nghiêm Tử Trạm bình tĩnh nhìn nàng sau một lúc lâu, đột nhiên cười ý tứ hàm xúc không rõ, trong mắt đẹp lộ ra mỉa mai: “Nàng thực cho rằng ta không biết?"
“Cái gì?" Cẩm Dạ sửng sốt, ngay sau đó, thân mình bỗng nhiên bị hắn áp chế trên bàn, ngực nàng vừa vặn đập lên cạnh bàn, ép đau, trong đau đớn nàng quay đầu quát: “Buông tay!"
Nghiêm Tử Trạm chậm rãi cúi đầu, ở bên tai nàng cười lạnh: “Thẳng thắn mà nói, ta thực sự chưa quen với tư thái nhu nhược của nàng đâu."
Cẩm Dạ cứng lại hô hấp, quả nhiên hắn biết!
Cảm nhận được nàng run run, Nghiêm Tử Trạm tâm tình tốt, hậm hực mấy ngày liền đảo cái mà trời quang mây tạnh, càng thêm ác liệt bỏ đá xuống giếng: “Không có thân thủ điêu luyện kia, nàng có cảm giác bất lực mặc người xâm phạm hay không."
Cẩm Dạ buồn không hé răng, vẻ mặt trắng xanh.
“Nàng cũng chỉ như thế mà thôi." Nghiêm Tử Trạm hừ lạnh một tiếng, chậm rãi thả lỏng tay, không chút hoang mang ngồi vào vị trí cũ, mặt không chút thay đổi nói: “Lại đây thay ta mài mực."
Cẩm Dạ đứng thẳng dậy, nghiêng cổ, dịu ngoan gật đầu: “Được."
Nghiêm Tử Trạm cong môi: “Tay trái mài mực, tay phải ăn cơm đi, nàng mới ăn được vài miếng thịt, sao đã dừng lại rồi, đó là ta dặn riêng người đi mua, chẳng lẽ không ngon."
“Ngon, – ăn – rất – ngon." Cẩm Dạ thốt từng chữ qua kẽ răng.
Nghiêm Tử Trạm nhướng mày: “Ăn nhiều một chút, không ăn xong thì đêm nay nàng ngủ lại chỗ này, đương nhiên, ta sẽ sai nha hoàn thay nàng chuẩn bị đệm chăn." Nói xong, hắn lại ngẩng đầu, muốn nhìn rõ ràng thần sắc của nàng, ai ngờ tóc dài bên tai buông xuống, khiến cho khuôn mặt nàng bị vây trong bóng tối, hoàn toàn mơ hồ không rõ.
Cẩm Dạ gắp một miếng thịt, chậm rãi đưa lên miệng, khi sắp tới miệng rồi, đột nhiên cổ tay run lên, miếng thịt vừa vặn rơi vào đống tấu chương, nàng nháy mắt mấy cái: “A, thật có lỗi, ta nhất thời sơ sẩy."
Nghiêm Tử Trạm cắn răng: “Chớ không phải là muốn ta tự mình đút nàng!"
Cẩm Dạ vô tội nói: “Phu quân không nên tức giận, không phải ta cố ý." Nàng bước bước nhỏ gần sát hắn, mềm giọng làm nũng: “Sao chàng lại mắng ta như vậy, rõ ràng tối hôm qua coi người ta như bảo vật trong lòng bàn tay, buổi sáng dậy đã trở mặt ……"
Nghiêm Tử Trạm khó hiểu nhếch mày, cũng không nói, đề phòng nhìn nàng chằm chằm.
Cẩm Dạ tiếp tục tới gần, tội nghiệp oán giận: “Mới vừa rồi người ta còn bị chàng làm đau." Nàng thổi thổi cổ tay, cố ý quơ quơ trước mặt hắn.
“Nàng lại định diễn trò gì?" Nghiêm Tử Trạm không kiên nhẫn.
Ngay sau đó, thân thể đột nhiên tê dại, một trận mềm mại vô lực, hắn chật vật dựa vào cạnh bàn, gần như sắp té ngã trên đất.
Cẩm Dạ quay đầu lại, mặt mày tràn đầy đắc ý: “Đã quên nói cho chàng, ta chỉ mất nội lực mà thôi, võ công còn phương pháp điểm huyệt, ta vẫn như cũ biết rõ ràng." Nàng cười khanh khách, bàn tay mềm chỉ chỉ đủ loại món ăn mặn trên bàn: “Phu quân đại nhân, chàng thường ăn chay cũng không tốt."
Nghiêm Tử Trạm đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Nàng đừng xằng bậy."
Cẩm Dạ cười to: “Nào nào, đừng lãng phí bàn món ngon này, để thiếp thân tự tay đút chàng đi."
Bữa tối này ước chừng ăn mất nửa canh giờ, lâu đến mức Diêu Thủ Nghĩa ở bên ngoài không nhịn được suy nghĩ miên man, ngay thời điểm trong đầu ông mơ màng ngàn vạn, cửa “cạch" một tiếng mở ra.
“Thiếu phu nhân, thiếu gia……"
“Vừa rồi chàng lại quậy, trước mắt mệt nhọc." Cẩm Dạ cố sức ôm eo Nghiêm Tử Trạm, cả người hắn đều dựa vào trên người nàng, bởi vì tức giận mà thân thể căng thẳng banh chặt.
Cả một bàn thịt như vậy đút vào, phỏng chừng bụng hắn cũng sắp tới cực hạn.
Hắc hắc hắc, thật đáng thương.
Nàng vụng trộm vui vẻ trong lòng, điểm á huyệt của hắn, còn có ma huyệt, phỏng chừng hắn tức chết đi được.
Nét mặt già nua của Diêu Thủ Nghĩa đỏ lên: “Mới vừa rồi thiếu gia lại quậy, khụ khụ……" Quậy, một từ ái muội cỡ nào, thiếu gia cũng thật là, vừa thành thân đã ngày ngày xằng bậy, ngay cả phòng dùng cơm cũng…… cũng không chú ý, thật là.
Cẩm Dạ cười tủm tỉm mở miệng: “Ta thấy nên đưa chàng về phòng, ngủ một giấc nghỉ ngơi một phen, ta chăm sóc chàng là được."
“Vâng vâng." Diêu Thủ Nghĩa liên tục gật đầu, nửa khắc lại do dự nói: “Nhưng thiếu gia bảo người chuyển ra khỏi phòng chính, lão nô nghĩ, có phải có chút không tiện hay không."
Cẩm Dạ nháy mắt mấy cái: “Ông xem dáng vẻ chàng giống như muốn phân phòng với ta sao? Chạng vạng lúc ấy chúng ta chỉ giận dỗi, hiện tại đã tốt rồi, Diêu quản gia không cần lo lắng."
Diêu Thủ Nghĩa suy nghĩ một lát, gật đầu: “Vậy thì vừa lúc, lão nô thay người đỡ thiếu gia trở về phòng đi."
Lát sau, ba người về tới phòng chính, Diêu Thủ Nghĩa đặt chủ tử nhà mình lên giường lớn, cẩn thận đắp đệm chăn mới đứng dậy lui ra, Cẩm Dạ đuổi kịp, cẩn thận đóng cửa.
Gần như phóng như điên tới cạnh giường, lần này đổi thành nàng vỗ vỗ đầu người nào đó: “Ta biết chàng không ngủ, đêm dài từ từ, không bằng chúng ta tìm chút việc vui đi, phu quân đại nhân, chàng nói có được không?"
“Nhưng đây là nơi dùng cơm." Lời nói nghi ngờ truyền đến, mang theo chút nghi hoặc.
Diêu Thủ Nghĩa mỉm cười: “Thiếu gia nói muốn nhìn thiếu phu nhân dùng bữa, cảm tình thật tốt, chẳng phải sao?" Thật đúng là ông chưa bao giờ thấy thiếu gia có lúc nào khác thường như vậy, thói quen dùng bữa xong đến thư phòng xưa nay đều kiên trì, nhưng sao hôm nay lâm thời lại thay đổi chỗ làm công…… Nghĩ như thế, thiếu phu nhân quả nhiên lợi hại, ở Nghiêm gia trước khi tân nương vào cửa, ông chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày người tâm cao khí ngạo như thiếu gia có thể để bụng tới một cô gái như thế.
Bên này Diêu Thủ Nghĩa còn cảm thấy vui mừng, bên kia khuôn mặt tươi cười của Sơ Tình lập tức cứng đờ, Nghiêm Tử Trạm dùng bữa cùng tiểu thư, đây là việc không thể tin được đến mức nào, phía sau tất nhiên có gì đó, đổi khi bình thường cũng không cần đặc biệt lo lắng, nhưng hôm nay tiểu thư không có võ nghệ phòng thân, sao có thể đấu lại hắn.
Nghĩ đến đây, nguyên bản tâm tình bất an không yên càng nôn nóng khó nhịn, không nhịn được liền mở miệng: “Nơi này không có hạ nhân hầu hạ không tốt lắm đâu? Diêu tổng quản, không bằng……"
“Vạn vạn không thể." Diêu Thủ Nghĩa lắc đầu: “Là chủ tử muốn ở cạnh nhau, chúng ta làm hạ nhân sao có thể mạo muội quấy rầy, ta biết cô và thiếu phu nhân tình như tỷ muội, một khắc không rời, có điều tiểu thư nhà cô đã gả làm vợ người khác, Sơ Tình cô nương, thân quá cũng không tốt, chớ buộc quá chặt."
Sơ Tình mím môi, cười khổ, không tiếp lời.
Diêu Thủ Nghĩa nhướn mày, ra vẻ thoải mái nói: “Huống chi, thiếu gia cũng không phải mãnh thú hồng thủy, biểu tình khổ đại cừu thâm của cô từ đâu mà ra?"
Đâu chỉ là mãnh thú hồng thủy, so với yêu ma quỷ quái còn thêm một bậc.
Sơ Tình thở dài, lặng lẽ tìm tòi lá thư giấu trong cổ tay áo, sau một lúc lâu hạ quyết định: “Tổng quản, thiếu phu nhân đã hẹn ta ra ngoài mua chút son bột nước, nhưng xem ra trong chốc lát không thể ra ngoài, vậy ta xin chỉ thị của ông, có thể cho ta ra phủ một chuyến hay không?"
Diêu Thủ Nghĩa khách khí nói: “Tất nhiên có thể, có cần chuẩn bị xe ngựa hay không?"
Sơ Tình cúi người: “Không phiền tổng quản lo lắng, Lâm Lang các cuối phố cách tướng phủ cùng lắm trăm bước, ta đi bộ là được." Nói xong, nàng lại lo lắng quay đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt, thấy không nghe ra chút động tĩnh mới lo sợ bất an rời đi.
Diêu Thủ Nghĩa nhìn bóng dáng nàng, có chút đăm chiêu. Thiếu phu nhân cùng nha hoàn hồi môn này, thật đúng là bát không rời đũa đũa không rời bát, nhưng người này hiển nhiên cần đề phòng một ít, mỗi lần thiếu gia xuất hiện, hình như cô ta luôn che trước mặt thiếu phu nhân, không biết là nguyên nhân gì……
Chẳng lẽ –
Trong lòng ông lộp bộp một chút, mồ hôi lạnh ứa ra, chớ không phải là nha đầu kia cũng coi trọng thiếu gia nhà bọn họ?
Cẩm Dạ cho tới bây giờ chưa từng ăn cơm trong bầu không khí quỷ dị như vậy, trước đây ở Tô phủ, mỗi khi đến thời gian dùng bữa, cha luôn ngồi ở đối diện nàng không ngừng nói những chuyện kỳ lạ, khi vui vẻ cả gian phòng đều nghe thấy tiếng cười.
Đối lập với tình cảnh hiện tại……
Đối diện nàng cũng ngồi một người, từ đầu tới đuôi chưa từng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, cúi đầu cắm mặt vào loạt tấu chương kia viết lời chú giải phê bình.
Không nhớ là ai từng nói, dáng vẻ chuyên chú mới động lòng người nhất.
Lời này đối với Nghiêm Tử Trạm mà nói, không thể nghi ngờ là hình dung đó, áo trắng tóc đen, dung mạo vô song, ngón tay cầm sổ cực kỳ xinh đẹp, thon dài khớp xương lại rõ ràng, chiếc nhẫn ngọc phía trên……
Từ từ, nhẫn ngọc!
Cẩm Dạ ‘ba’ một tiếng buông đũa, đứng lên nói: “Chàng tìm được nhẫn ngọc?"
Nghiêm Tử Trạm vẫn không tiếp lời, chỉ nghiêng đầu thản nhiên liếc nàng một cái, sau đó cuồn cuộn vén tay áo, chấm bút vào trong nghiên mực.
Cẩm Dạ tới trước mặt hắn, định vươn tay đoạt bút, lại bị bắt lấy cổ tay, dùng sức rút ra nhưng không thể rút khỏi. Nàng không dám cậy mạnh, sợ bị phát giác mình mất võ công, chỉ có thể chống tay lên bàn ra vẻ trấn định: “Ta nhớ rõ chàng nói với ta, đợi đến khi tìm được vật ấy, sẽ đưa cho ta khóa trường mệnh."
“Nàng nhớ lầm." Người nào đó nhăn mặt, đột nhiên thả lỏng tay, dương khóe miệng: “Lúc ấy ta nói trừ phi nàng tự tay đưa nhẫn ngọc cho ta, nếu không vật tùy thân của nàng cũng đừng muốn trở về, mà nhẫn ngọc này rõ ràng là ta tìm được, cho nên không liên quan gì đến nàng hết."
Cẩm Dạ á khẩu không trả lời được, tinh tế nghĩ lại lời hắn nói là thật, nhưng tâm cao khí ngạo như nàng, tất nhiên sẽ không chịu thiệt, vì thế nàng nhanh chóng đi lên, túm tay áo hắn, oán hận nói: “Ta mặc kệ, đưa ta!"
“Sao nào, hôm nay không cần uy hiếp bằng vũ lực, ngược lại giở trò." Nghiêm Tử Trạm cười lạnh: “Lần trước nàng đánh vỡ cây đèn ngọc lưu ly, lần này lại muốn đổi thành vật quý gì?"
Cẩm Dạ bất động thanh sắc, chậm rãi rút tay về, thuận tiện lấy ra cây bút trong ống đựng, nhẹ nhàng gõ cán bút xuống mặt bàn: “Đổi thành bản thân chàng thì sao?" Nàng vạn vạn không thể để hắn nhìn ra manh mối, cho nên…… phô trương thanh thế vẫn là điều tất yếu .
Nghiêm Tử Trạm bình tĩnh nhìn nàng sau một lúc lâu, đột nhiên cười ý tứ hàm xúc không rõ, trong mắt đẹp lộ ra mỉa mai: “Nàng thực cho rằng ta không biết?"
“Cái gì?" Cẩm Dạ sửng sốt, ngay sau đó, thân mình bỗng nhiên bị hắn áp chế trên bàn, ngực nàng vừa vặn đập lên cạnh bàn, ép đau, trong đau đớn nàng quay đầu quát: “Buông tay!"
Nghiêm Tử Trạm chậm rãi cúi đầu, ở bên tai nàng cười lạnh: “Thẳng thắn mà nói, ta thực sự chưa quen với tư thái nhu nhược của nàng đâu."
Cẩm Dạ cứng lại hô hấp, quả nhiên hắn biết!
Cảm nhận được nàng run run, Nghiêm Tử Trạm tâm tình tốt, hậm hực mấy ngày liền đảo cái mà trời quang mây tạnh, càng thêm ác liệt bỏ đá xuống giếng: “Không có thân thủ điêu luyện kia, nàng có cảm giác bất lực mặc người xâm phạm hay không."
Cẩm Dạ buồn không hé răng, vẻ mặt trắng xanh.
“Nàng cũng chỉ như thế mà thôi." Nghiêm Tử Trạm hừ lạnh một tiếng, chậm rãi thả lỏng tay, không chút hoang mang ngồi vào vị trí cũ, mặt không chút thay đổi nói: “Lại đây thay ta mài mực."
Cẩm Dạ đứng thẳng dậy, nghiêng cổ, dịu ngoan gật đầu: “Được."
Nghiêm Tử Trạm cong môi: “Tay trái mài mực, tay phải ăn cơm đi, nàng mới ăn được vài miếng thịt, sao đã dừng lại rồi, đó là ta dặn riêng người đi mua, chẳng lẽ không ngon."
“Ngon, – ăn – rất – ngon." Cẩm Dạ thốt từng chữ qua kẽ răng.
Nghiêm Tử Trạm nhướng mày: “Ăn nhiều một chút, không ăn xong thì đêm nay nàng ngủ lại chỗ này, đương nhiên, ta sẽ sai nha hoàn thay nàng chuẩn bị đệm chăn." Nói xong, hắn lại ngẩng đầu, muốn nhìn rõ ràng thần sắc của nàng, ai ngờ tóc dài bên tai buông xuống, khiến cho khuôn mặt nàng bị vây trong bóng tối, hoàn toàn mơ hồ không rõ.
Cẩm Dạ gắp một miếng thịt, chậm rãi đưa lên miệng, khi sắp tới miệng rồi, đột nhiên cổ tay run lên, miếng thịt vừa vặn rơi vào đống tấu chương, nàng nháy mắt mấy cái: “A, thật có lỗi, ta nhất thời sơ sẩy."
Nghiêm Tử Trạm cắn răng: “Chớ không phải là muốn ta tự mình đút nàng!"
Cẩm Dạ vô tội nói: “Phu quân không nên tức giận, không phải ta cố ý." Nàng bước bước nhỏ gần sát hắn, mềm giọng làm nũng: “Sao chàng lại mắng ta như vậy, rõ ràng tối hôm qua coi người ta như bảo vật trong lòng bàn tay, buổi sáng dậy đã trở mặt ……"
Nghiêm Tử Trạm khó hiểu nhếch mày, cũng không nói, đề phòng nhìn nàng chằm chằm.
Cẩm Dạ tiếp tục tới gần, tội nghiệp oán giận: “Mới vừa rồi người ta còn bị chàng làm đau." Nàng thổi thổi cổ tay, cố ý quơ quơ trước mặt hắn.
“Nàng lại định diễn trò gì?" Nghiêm Tử Trạm không kiên nhẫn.
Ngay sau đó, thân thể đột nhiên tê dại, một trận mềm mại vô lực, hắn chật vật dựa vào cạnh bàn, gần như sắp té ngã trên đất.
Cẩm Dạ quay đầu lại, mặt mày tràn đầy đắc ý: “Đã quên nói cho chàng, ta chỉ mất nội lực mà thôi, võ công còn phương pháp điểm huyệt, ta vẫn như cũ biết rõ ràng." Nàng cười khanh khách, bàn tay mềm chỉ chỉ đủ loại món ăn mặn trên bàn: “Phu quân đại nhân, chàng thường ăn chay cũng không tốt."
Nghiêm Tử Trạm đột nhiên thay đổi sắc mặt: “Nàng đừng xằng bậy."
Cẩm Dạ cười to: “Nào nào, đừng lãng phí bàn món ngon này, để thiếp thân tự tay đút chàng đi."
Bữa tối này ước chừng ăn mất nửa canh giờ, lâu đến mức Diêu Thủ Nghĩa ở bên ngoài không nhịn được suy nghĩ miên man, ngay thời điểm trong đầu ông mơ màng ngàn vạn, cửa “cạch" một tiếng mở ra.
“Thiếu phu nhân, thiếu gia……"
“Vừa rồi chàng lại quậy, trước mắt mệt nhọc." Cẩm Dạ cố sức ôm eo Nghiêm Tử Trạm, cả người hắn đều dựa vào trên người nàng, bởi vì tức giận mà thân thể căng thẳng banh chặt.
Cả một bàn thịt như vậy đút vào, phỏng chừng bụng hắn cũng sắp tới cực hạn.
Hắc hắc hắc, thật đáng thương.
Nàng vụng trộm vui vẻ trong lòng, điểm á huyệt của hắn, còn có ma huyệt, phỏng chừng hắn tức chết đi được.
Nét mặt già nua của Diêu Thủ Nghĩa đỏ lên: “Mới vừa rồi thiếu gia lại quậy, khụ khụ……" Quậy, một từ ái muội cỡ nào, thiếu gia cũng thật là, vừa thành thân đã ngày ngày xằng bậy, ngay cả phòng dùng cơm cũng…… cũng không chú ý, thật là.
Cẩm Dạ cười tủm tỉm mở miệng: “Ta thấy nên đưa chàng về phòng, ngủ một giấc nghỉ ngơi một phen, ta chăm sóc chàng là được."
“Vâng vâng." Diêu Thủ Nghĩa liên tục gật đầu, nửa khắc lại do dự nói: “Nhưng thiếu gia bảo người chuyển ra khỏi phòng chính, lão nô nghĩ, có phải có chút không tiện hay không."
Cẩm Dạ nháy mắt mấy cái: “Ông xem dáng vẻ chàng giống như muốn phân phòng với ta sao? Chạng vạng lúc ấy chúng ta chỉ giận dỗi, hiện tại đã tốt rồi, Diêu quản gia không cần lo lắng."
Diêu Thủ Nghĩa suy nghĩ một lát, gật đầu: “Vậy thì vừa lúc, lão nô thay người đỡ thiếu gia trở về phòng đi."
Lát sau, ba người về tới phòng chính, Diêu Thủ Nghĩa đặt chủ tử nhà mình lên giường lớn, cẩn thận đắp đệm chăn mới đứng dậy lui ra, Cẩm Dạ đuổi kịp, cẩn thận đóng cửa.
Gần như phóng như điên tới cạnh giường, lần này đổi thành nàng vỗ vỗ đầu người nào đó: “Ta biết chàng không ngủ, đêm dài từ từ, không bằng chúng ta tìm chút việc vui đi, phu quân đại nhân, chàng nói có được không?"
Tác giả :
Huyền Mật