Cấm Cung
Chương 21
“Nhị hoàng tử."
Tĩnh Hi dừng bước, quay đầu thấy Trịnh Dung Trinh mỉm cười thân thiết đứng ở cách đó không xa, hướng nó thoáng hạ người làm lễ.
“Nhị hoàng tử, giờ đã sắp canh hai rồi, ngài đi ra ngoài mà không mang theo cung nữ hoặc thị vệ, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, hạ nhân e là gánh không nổi tội a."
Đối mặt Trịnh Dung Trinh, Tĩnh Hi có chút co quắp mất tự nhiên, hai tay rủ xuống bên hông, đáp: “Trịnh tiên sinh, Tĩnh Hi muốn đi thăm phụ hoàng."
Thần sắc Trịnh Dung Trinh như đã đoán được trước, cười nói: “Hiện tại trời đã tối muộn, chỉ sợ Thánh thượng đã ngủ rồi, huống hồ, không có Hoàng thượng triệu kiến, ngài cứ thế xông vào, không sợ Hoàng thượng tức giận sao?"
Tĩnh Hi cúi đầu không nói.
“Nhị hoàng tử vẫn nên về trướng của mình nghỉ ngơi trước thì hơn, còn nhiều thời gian, không cần phải vội vã nhất thời." Trịnh Dung Trinh đưa tay làm tư thế xin mời.
Tĩnh Hi rầu rĩ không vui bước trở về, Trịnh Dung Trinh theo sát phía sau, đến tận khi thấy nó ngoan ngoãn vào trướng mới dừng lại.
“Nhi tử đối phụ thân sùng bái kính ngưỡng?" Trịnh Dung Trinh vừa bước vừa lẩm bẩm: “Cái loại nham hiểm lúc nào cũng thích chọc ghẹo người khác, thấy người ta rảnh rang là cả người khó chịu đó thì có gì hay ho mà sùng bái chứ? Hứ!"
.
Mấy ngày sau khi hồi kinh dưỡng thương, Hoàng đế cho gọi Trịnh Dung Trinh đến, hỏi: “Tiên sinh thấy tính cách ba hoàng nhi của trẫm như thế nào?"
Làm vài ngày bảo mẫu, Trịnh Dung Trinh không khó đoán được Hoàng đế có ý định gì, cười cười sau nói: “Hoàng trưởng tử hiếu động, Nhị hoàng tử trầm lặng, Tam hoàng tử nhu tính có thừa cương tính không đủ."
Ngón tay Hoàng đế gõ nhẹ trên đầu gối, như có điều suy nghĩ nói: “Không sai, tích cách của Tĩnh Chỉ rất giống mẫu phi của nó. Trẫm muốn tìm cho chúng một Thái phó dạy dỗ học thức, tiên sinh có người nào phù hợp đề cử?"
Trịnh Dung Trinh cúi đầu trầm tư, Hoàng đế thì nhân tiện lựa lời dò hỏi: “Biết không? Bình An từng đề cử một người với trẫm."
Trịnh Dung Trinh vẻ mặt hiếu kỳ, “A?"
“Người hắn đề cử, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."
Hoàng đế tủm tỉm cười, còn Trịnh Dung Trinh thì trán xuất một đầu hắc tuyến. Thảo nào Thu thú bắt hắn trông coi lũ nhỏ, thì ra là đã sớm có dự mưu!
Trịnh Dung Trinh lập tức cung kính đứng dậy, kinh sợ đối Hoàng đế nói: “Hoàng thượng minh xét, thần chỉ sợ có lòng mà không đủ lực…." cho nên ngài vẫn là đi tìm người khác đi a!
Hoàng đế khó được đặc biệt khoan dung, sóng mắt lưu chuyển, vẻ mặt từ ái: “Tiên sinh nếu là không muốn, trẫm cũng tuyệt không cưỡng cầu, bất quá vẫn phải làm phiền tiên sinh một chút, cố gắng giúp trẫm lưu ý chọn người thích hợp."
“Hạ quan đương nhiên tận hết khả năng." Khách khách khí khí đầy đủ cấp bậc lễ nghĩa, quay đầu lại, hoàn toàn quên sạch.
Hoàng đế tựa hồ cũng không trông cậy vào hắn có thể giúp đỡ cái gì, mấy ngày sau đã trực tiếp ném ba vị hoàng tử vào Quốc tử giám cùng một đám con cháu quan lại đệ tử học tập.
.
Chuyện Hoàng đế bị ám sát không tùy theo thời gian trôi qua mà dần dần chìm xuống, ngược lại càng tra càng ầm ĩ. Vì một người mà xao động toàn cục, thân ở trong cục, Trịnh Dung Trinh càng cảm thấy trách nhiệm nặng nề. Hắn hiểu, Hoàng đế dù sao cũng là Hoàng đế, có giới hạn tuyệt đối không thể xâm phạm, bất luận là ai, dám cả gan tùy tiện vượt qua, hậu quả không chỉ là tan xương nát thịt, mà còn liên lụy đến vô số người vô tội.
Lần này, mặc dù thích khách đã uống thuốc độc tự sát, nhưng Hoàng đế bị thương mặt ngoài thoạt nhìn như bình tĩnh, nhưng sát ý cường liệt lạnh lẽo vẫn chực chờ bùng nổ.
Không đạt tới kết quả Hoàng đế mong muốn, chuyện này, chắc chắn sẽ không thể bỏ qua.
Đối với Mộ Dung thế gia, ấn tượng của Trịnh Dung Trinh về họ cũng không sâu, không phải hắn hiểu biết quá ít, mà là gia tộc này thật sự là quá vô danh, vô danh đến tầm thường. Làm cho Mộ Dung gia nổi danh, có lẽ chỉ có năm Khai Nguyên thứ 15, Mộ Dung gia chủ cùng mấy người trong tộc suất lĩnh quân đội vì hoàng triều đoạt lại đất đai bị mất, cũng đổi lấy mấy chục năm hòa bình mà thôi.
Khi đó cả nước đã rơi vào cảnh trên dưới hoang mang, lòng dân rung chuyển, nếu không phải Mộ Dung gia tộc xuất hiện, chỉ sợ sớm đã trải qua kiếp nạn thay đổi triều đại. Suy cho cùng, Mộ Dung gia đối đất nước có công, còn là công lớn! Nhưng mà….
Trịnh Dung Trinh nhắm mắt, trong đầu hiển hiện tín vật bằng đồng tìm thấy trên người thích khách, mặt sau có khắc hai chữ Mộ Dung nho nhỏ. Mộ Dung gia tộc hành xử điệu thấp, họ Mộ Dung trong thiên hạ lại cực kỳ ít, mà có bản lĩnh phái người ám sát Hoàng đế, sẽ không thể tìm ra được nghi can thứ hai.
Trịnh Dung Trinh biết rõ, vụ án này còn rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng vấn đề là hắn không tìm được chứng cứ, lại càng không biết nên như thế nào khuyên bảo vị thiên tử vừa mới bị chọc giận, bề ngoài lãnh tĩnh, kỳ thực hận không thể một đao giải quyết tất cả địch nhân dám cả gan mạo phạm long uy kia.
Hoàng đế vừa hồi kinh đã hạ lệnh tra rõ, tra rõ! Kết quả tra rõ là gì? Tra ra tội chứng Mộ Dung gia từ trước đến nay điệu thấp kỳ thực thông đồng với địch phản quốc, tra ra Mộ Dung gia chứa chấp bao che trọng phạm triều đình, hơn nữa thuê sát thủ hành thích Hoàng đế, kết cục của Mộ Dung gia hiển nhiên không cần phải suy đoán.
Trịnh Dung Trinh ở nhà uống rượu giải sầu, Bình An tới chơi, hiếm khi thấy hắn vẻ mặt ngưng trọng, mở miệng hỏi là việc gì sau, Bình An không khỏi lâm vào trầm tư, một lát sau, mới lẩm bẩm nói: “Nhưng mà, Trịnh huynh, làm người chung quy phải chịu trách nhiệm cho tội lỗi của mình."
“Bất quá…." Bình An đặt hai tay lên đầu gối, hai mắt chằm chằm nhìn chén rượu, “Ta vẫn hy vọng Hoàng thượng đừng khiến người vô tội liên lụy đi vào."
Sau đó Bình An đối hắn ngây ngốc cười: “Yên tâm đi, Trịnh huynh, Hoàng thượng rất lợi hại, biết rõ làm như thế nào là tốt nhất."
Chính bởi vì Hoàng đế lợi hại mới không thể an tâm. Nhưng lời ấy Trịnh Dung Trinh sao có thể nói với người căn bản không hiểu nguyên do nội tình như Tống Bình An? Đối Bình An mà nói, đúng chính là đúng, sai chính là sai, làm đúng cần khen ngợi, làm sai thì phải chịu trừng phạt, có điều thế gian này, đâu phải chuyện gì cũng có thể phân rõ giới hạn trắng đen?
Trịnh Dung Trinh chỉ là cười cười ứng Bình An. Không nghĩ quá nhiều cũng là một loại phúc khí, một ngày trôi qua là một ngày, không quá lo nghĩ về tương lai, về người khác, thậm chí là những việc không liên quan đến mình.
Sau đó hai người gần như không nói gì, Tống Bình An thấy mặt mày Trịnh Dung Trinh còn chưa thể giãn ra, cũng không biết nên nói tiếp cái gì. Trịnh Dung Trinh uống hết chén này đến chén khác, cảm thấy người bên cạnh tựa hồ quá mức im lặng, nghiêng liếc qua, thấy hắn cục xúc bất an ngồi ở kia, không cần nghĩ cũng biết cảm xúc của mình lây sang hắn, hắn làm người thành thật, lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác.
Trịnh Dung Trinh nghĩ nghĩ, đặt chén rượu xuống, cười hỏi: “Bình An, ngày ấy lúc Hoàng đế bị thương, đã nói gì với ngươi vậy? Nói một câu còn hữu hiệu hơn ta a, y vừa nói xong ngươi đã chịu buông tay rồi."
Ngữ khí trêu chọc làm hai má Bình An ửng đỏ, ngượng ngùng nói: “Không nói gì, chỉ là bảo ta tin tưởng, y không có việc gì."
“Ngươi tin tưởng y?"
Bình An nghiêm túc gật đầu: “Ta tin Hoàng thượng. Mỗi lần Hoàng thượng hứa với ta, đều nhất nhất làm được, y nói y không có việc gì, cuối cùng không phải là thật sự không có việc gì đó sao?"
Trịnh Dung Trinh chỉ cười cười, không nói gì, cầm chén rượu đang định uống, chợt nhớ ra cái gì lại liếc Bình An một cái, buông chén, cầm bình rượu rót đầy chén của Bình An.
“Một người uống chỉ có thể coi là uống rượu giải sầu, có người cùng mới uống được thống khoái. Nào, Bình An, cùng ta uống uống mấy chén."
Bình An còn chưa uống hết một, hắn đã uống cạn nửa bình, thấy hắn đứng dậy lại ôm đến một vò rượu, nhìn hắn rót tiếp, Bình An nhịn không được ngăn lại.
“Trịnh huynh, lúc trước ta vẫn muốn khuyên ngươi, uống rượu nhiều thương thân, ngươi vẫn nên uống ít đi một chút a."
Trịnh Dung Trinh cười tránh tay hắn, tiếp tục rót đầy cho mình, “Ngươi không cho ta uống tổn thương chính là lòng của ta, huống chi, ta chỉ có một mình, vô khiên vô quải, chết thì chết, không có gì phải lo lắng nha."
Vốn là một câu nói đùa, người nói vô tâm, người nghe lại vẻ mặt cả kinh, Bình An bỗng nhiên đứng dậy, hai tay gắt gao che miệng hắn, một bên nhìn trời một bên liên miên cằn nhằn: “Lão thiên gia, Trịnh huynh chỉ là say rượu nói mớ thôi, ngài vạn ngàn lần đừng để trong lòng, đại nhân có đại lượng, đại nhân có đại lượng…." còn kém không nói thành đồng ngôn vô kỵ.
Miệng bị che, Trịnh Dung Trinh nhất thời đơ ra, thiếu chút nữa hít thở không thông mới kéo tay Bình An, “Bình An ngươi lải nhải cằn nhằn gì chứ, lời này cũng có thể coi là thật sao, khắp đường cái không phải là người chết…." Nói còn chưa dứt lời miệng đã lại bị che.
Tống Bình An kinh hoảng giải thích với hắn: “Những lời này ngươi đừng tùy tiện nói, linh lắm đấy!"
Trịnh Dung Trinh lần nữa kéo tay hắn xuống: “Nếu linh thật ta không biết đã chết bao nhiêu lần rồi!" Bình An hoảng hốt lại muốn che miệng hắn, đã bị hắn nhanh tay chặn lại.
“Trịnh huynh ngươi phải tin ta a, linh nghiệm thật đấy. Lúc đi săn, Hoàng thượng nói nói như vậy, kết quả ngươi xem, chưa được một canh giờ đã có chuyện rồi!"
Trịnh Dung Trinh nhếch môi, vừa định đùa nói Hoàng đế là làm nhiều chuyện xấu quá ông trời ngứa mắt mới trừng phạt y, kết quả tay vừa giơ lên, người lại sửng sốt khựng lại, chốc lát sau, Trịnh Dung Trinh đột nhiên đứng lên, tàn khốc nói: “Bình An, trước khi Hoàng đế bị ám sát đã nói với ngươi cái gì?"
Bình An bị hắn dọa cho có chút sợ hãi, nhìn hắn kinh ngạc đáp: “Không nói gì, chỉ là hỏi ta, nếu y chết, ta sẽ thế nào…."
Trịnh Dung Trinh phịch một tiếng ngồi xuống, tại chỗ ngưng thần hồi lâu, bỗng nhiên xoạt cái đứng dậy xông ra ngoài, mặc Bình An ở phía sau khó hiểu nhìn theo.
Trịnh đại nhân là đại thần được Hoàng đế trọng dụng, Hoàng thượng muốn gặp hắn đều phải ba thỉnh bốn mời, huống chi lần này là hắn chủ động diện thánh, chỉ cần hướng lên trên thông báo một tiếng, Trịnh đại nhân tùy thời có thể một đường thông suốt tiến cung.
Diệp Hoa đang ở trong nội điện Càn Thành cung phê duyệt tấu chương trình lên hôm nay, nghe nói Trịnh Dung Trinh cầu kiến, cũng không nghĩ nhiều liền đáp ứng.
Trịnh Dung Trinh vừa vào điện, bước chân thật mạnh, chưa nói một câu khí thế cũng đã bật ra. Hoàng đế vùi đầu thẩm tra xử lí tấu chương, hào quang xẹt qua đáy mắt, không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết, hôm nay Trịnh đại nhân lai giả bất thiện.
Hoàng đế phất phất tay, kể cả trước giờ vẫn luôn thị hầu bên cạnh là Tần công công, cùng hầu hạ bút mực, bưng trà rót nước vài cái thái giám cũng lập tức vô thanh vô tức rời khỏi điện, đồng thời nhẹ nhàng đóng lại cửa chính.
“Trịnh ái khanh có phải có chuyện muốn nói với trẫm?"
Trịnh Dung Trinh lạnh mắt băng mặt nhìn thiên tử chắp tay nói: “Hạ quan có chuyện muốn hỏi Hoàng thượng."
Hoàng đế buông bút, tùy ý khoát hai tay lên đầu long hai bên thành long ỷ.
“Nói đi?"
“Thích khách tự sát ở trường săn kia rốt cục là người của ai?"
Hoàng đế nhịn không được bật cười: “Trịnh ái khanh thân là một trong Hình bộ tứ phẩm đại thần, chuyện này lại do ngươi đích thân điều tra, ngươi ngược lại lại muốn tới hỏi trẫm?"
Ánh mắt Trịnh Dung Trinh như lợi nhận, đao đao bắn về phía người ngồi trên: “Đúng vậy, tất cả chứng cứ đều chỉ về phía Mộ dung thế gia, nhưng nếu trong đó có người âm thầm giở trò thì sao?"
Ngón tay Hoàng đế gõ nhẹ lên đầu long sáng bóng, sắc mặt như thường, cười nói: “Trịnh khanh gia, trẫm biết ngươi cho rằng vụ án này còn rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng vẫn đề là, thân quân của trẫm thực sự tìm ra không ít chứng cứ phạm tội ở Mộ Dung gia."
Trịnh Dung Trinh chắp tay không chút sợ hãi cười lạnh: “Ngay cả ám sát cũng có thể làm giả, huống chi vài thứ vật chết!"
Hoàng đế rốt cục nổi giận, nặng nề vỗ án nói: “Trịnh khanh, đừng tưởng trẫm trọng dụng ngươi là có thể tùy tiện chỉ trích lung tung, trẫm bị ám sát trọng thương há có thể là giả, vết thương trên lưng trẫm cho đến giờ cũng còn chưa khỏi hẳn!"
Trịnh Dung Trinh lắc đầu, sau đó ngửa mặt cười to: “Hoàng thượng a hoàng thượng, dùng khổ nhục kế đổi lấy tánh mạng hơn một ngàn người của cả một gia tộc, đáng giá lắm a!"
“Trịnh Dung Trinh!" Hoàng đế trên ngự tọa đột nhiên đứng phắt dậy, nheo hai mắt tràn đầy sát khí: “Ngươi không có chứng cứ thì đừng có hồ ngôn loạn ngữ, vu oan mệnh quan triều đình là tử tội, vu oan đế vương của một nước tội càng không thể tha!"
Tiếng cười tức khắc đình chỉ, Trịnh Dung Trinh lạnh lùng nói: “Đúng vậy, ta không có chứng cứ, nhưng mà Hoàng thượng! Ngươi sẽ không cảm thấy lương tâm bất an? Đối mặt với Bình An muốn dùng tính mạng bảo toàn ngươi, biết ngươi bị thương một mực áy náy không ngủ, ngươi sẽ không cảm thấy lương tâm bất an?
Hai tay rủ xuống bên hông của Hoàng đế nắm chặt thành quyền, nhìn thẳng Trịnh Dung Trinh, hai mắt sáng như đuốc, trầm trọng nói: “Trẫm không thẹn với lương tâm!"
Trịnh Dung Trinh nhìn y một hồi, lắc đầu lui về sau một bước, lại một bước, thanh âm mỏi mệt: “Hoàng thượng, triều đình thật sự không thích hợp với người bình thường như ta, ta mệt mỏi, ta mặc kệ….Để cho ta tiếp tục trầm mê trong men rượu, được chăng hay chớ đi." (được chăng hay chớ: được ngày nào hay ngày ấy, qua loa cho xong chuyện).
Trịnh Dung Trinh xoay người rời đi, xa xa vẫn còn nghe thấy hắn lặp đi lặp lại lãng niệm thi từ: “Chung cổ ngọc bất túc quý, đãn nguyện trường túy bất nguyện tỉnh. Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh…." (1)- cái này ta ko hiểu lắm, nàng nào biết thì com ta với nhé)
Hoàng đế nhìn ngọn lửa bập bùng trên giá nến nhíu mày suy nghĩ, một người ghé vào tai y nói nhỏ: “Vạn tuế gia, muốn hay không đem hắn…"
Sau một lát, Hoàng đế mở to mắt, quang mang sáng ngời theo ánh lửa, cuối cùng, y lắc đầu nói: “Không. Lui xuống đi."
Trong nội điện trống rỗng chỉ còn mình Hoàng đế, đối diện ngọn nến, trầm mặc thật lâu.
Ngoài phòng đã đen đặc như mực, Tống Bình An cùng một trản đèn dầu làm bạn, ngồi khô trong phòng nghển cổ chờ mong. Hôm nay Trịnh Dung Trinh không hiểu sao lại chạy vội đi, Tống Bình An có chút nghi hoặc, lại có chút lo lắng, nên không đi ngay mà cố đợi Trịnh Dung Trinh trở về hỏi xem thế nào, nhưng mắt thấy trời càng ngày càng muộn, cửa chính đóng chặt vẫn không có nửa điểm động tĩnh, Tống Bình An liền quyết định, đợi đến khi tiếng gõ mõ canh hai vang lên, nếu hắn vẫn không về, sẽ thổi đèn về nhà.
Tại một khắc trước khi tiếng mõ báo canh vang lên, cửa chính đóng chặt rốt cục ‘rầm’ một tiếng phá mở, Trịnh Dung Trinh ôm bình rượu ngã trái ngã phải lết vào, miệng mơ mơ màng màng không biết lẩm bẩm những gì.
Tống Bình An thấy thế vội vàng tiến lên nghênh đón: “Trịnh huynh, ngươi lại chạy đi uống rượu?" Mỗi lần đến đều thấy dưới giường hắn cất giấu vài vò, giờ uống hết rồi, lại chạy ra ngoài uống?
Mặc dù nghi hoặc, Tống Bình An vẫn nhanh chóng giành lấy bầu rượu trong tay hắn, tay kia xuyên qua nách giữ vững thân hình sắp ngã sấp của Trịnh Dung Trinh lại, hơi có chút khó khăn đỡ lấy, sau đó vất vả nửa ngày mới kéo được người đặt nằm lên mặt ghế.
“Ư, Bình An a…." Đây là câu nói đầu tiên khi Bình An đỡ lấy hắn, Trịnh Dung Trinh thoáng hé mí mắt, phun theo hơi rượu nói, sau đó thì nấc mấy cái liền, “Ax…Đã…đã trễ như vậy…ách….Còn chưa về a…." Từ đó đến buồng mười bước khoảng cách, Trịnh Dung Trinh vừa nấc vừa ngả oặt sang hướng ngược lại, Tống Bình An vừa cầm bình rượu, vừa phải đỡ hắn phòng ngã xuống, khó khăn mất một khắc, hắn nói chuyện càng khó, nấc một cái phải hoãn hồi lâu, đến tận khi cả người bị đặt lên ghế mới nói được hết lời, nói hết xong, thở mạnh một cái đều cảm thấy cố sức.
Tống Bình An cũng không rảnh rang, nhanh nhanh xuống bếp nấu nước cẩn thận lau mặt lau tay lau cổ cho hắn, làm xong thì nước cũng lạnh, Tống Bình An xoay người rửa qua, lại đổ một ít nước ấm còn sót lại trong nồi, bưng vào nhà đặt bên chân người nào đó đang co nằm, cởi giầy thoát vớ, rồi cho vào chậu.
Nhiệt khí nóng hổi theo chân bay thẳng ót, con ma men Trịnh Dung Trinh ‘xuy’ một tiếng, lập tức thanh tỉnh, nếu không phải lực tay ấn của Tống Bình An vừa nhanh vừa mạnh, hắn đã sớm vung chân ra nhảy loạn trên sàn.
“Phỏng phỏng phỏng phỏng phỏng!"
Tửu quỷ Trịnh Dung Trinh dùng rượu thay cơm, ngày ba bữa rượu là món chính, tâm tình tốt mới đúng giờ ăn, thân thể hư nhược, sợ lạnh không sợ nóng, có thể làm cho hắn liên thanh không ngớt, đủ để chứng minh nước này nóng đến mức nào.
Tống Bình An cũng chẳng buồn để ý hắn, chuyên tâm nhìn xem hai cẳng chân chỉ da bọc xương trong nước, từ tái nhợt chậm rãi chuyển thành trứng tôm đỏ ửng, lại đợi đến khi hai chân trong tay không còn giãy dụa lợi hại nữa, Tống Bình An mới buông tay ngẩng đầu nói: “Phải ngâm nước ống như vậy, đêm nay ngươi mới ngủ ngon giấc được."
Hắn buông lỏng tay, Trịnh Dung Trinh vội vàng giơ chân lên xem xét, ai da, chẳng khác chân heo ninh mấy canh giờ, chỉ ít thịt hơn một chút mà thôi.
Nửa khắc nữa trôi qua, Trịnh Dung Trinh tẩy rửa xong, Tống Bình An lấy khăn bông tự tay lau cho hắn, không nói hai lời, lại bưng chậu xuống bếp dọn dẹp đi. Trịnh Dung Trinh nhìn ra màn đêm đen kịt ngoài phòng, ngẩn ngơ như đi vào cõi thần tiên, Tống Bình An vừa mới thả ống tay áo rảo bước vào buồng, hắn đã đáng thương nói: “Bình An, ta đói bụng, muốn ăn mì."
Bình An liếc hắn một cái, không nửa câu cáu giận, lại quay trở lại phòng bếp bận việc đi.
Phòng bếp tùy theo truyền đến một hồi nồi chậu bát đũa va chạm, đêm khuya yên tĩnh, lại chẳng hề chói tai, mà ngược lại vô cùng ấm áp, chỉ chốc lát sau, Tống Bình An bưng một bát mì trứng nóng hổi đi vào, đoan đoan chính chính bày trước mặt Trịnh Dung Trinh.
Trịnh Dung Trinh cầm đũa xoắn đầy mì, dùng sức hít một hơi hương khí, say mê dư vị hồi lâu, mới cho vào mồm, lại gắp trứng gà tráng vàng óng cắn một miếng, đầy vẻ thỏa mãn: “Ngon!"
Tống Bình An ha ha cười không ngừng, đi đến bên cạnh ngồi xuống, “Cũng may phòng bếp không giống trước kia, cái gì cũng không có, giờ thì đủ cả, bằng không làm bát mì ta còn phải chạy ra ngoài, bất quá muộn như vầy phỏng chừng quầy hàng đều đóng cửa."
“A, hẳn là lão Giang chuẩn bị đi." Lão Giang chính là người phụ trách cơm nước hàng ngày của Trịnh Dung Trinh, bởi vì không có chỗ ở, Trịnh Dung Trinh cũng không phải già cả không còn sức, nên chỉ khi có việc mới bảo lão đến. Trịnh Dung Trinh như là nửa năm rồi chưa ăn gì cả, bưng bát tô, hai ba cái đã sì sụp ngấu nghiến ăn hết, cả nước cũng chẳng chừa, ăn xong còn cảm thấy mỹ mãn bưng bụng ợ một cái.
Cuối cùng, Trịnh đại nhân cảm khái phát biểu: “Bình An, ngươi nếu là cô nương gia, ta nhất định phải cưới ngươi làm vợ. Có thê như thế, phu phục gì cầu a!"
Tống Bình An nhếch miệng cười: “Ta nếu thật sự là cô nương, ngươi nhất định sẽ chướng mắt ta." Xuất thân nghèo khó, diện mạo bình thường, ăn nói kém cỏi, không hiểu biến báo (1), điểm tốt duy nhất chính là thân thể khỏe mạnh, có thể làm việc kiếm chút tiền chi tiêu trong nhà.
Trịnh Dung Trinh như có điều suy nghĩ, dưới ánh đèn chập chờn, ánh mắt phiêu hồ: “Ngươi nếu thật không tốt, người nọ sẽ để mắt sao?"
Những lời này hắn nói rất nhỏ, chỉ có đến sát bên mới có thể nghe được, Bình An ngồi bên bàn cách một khoảng chỉ biết là hắn mở miệng lại không nghe thấy tiếng, chần chừ một chút, Tống Bình An khoát hai tay lên bàn, nghiêng về trước trừng mắt, lo lắng hỏi thăm: “Trịnh huynh, hôm nay ngươi sao lại đột nhiên chạy đi thế, có việc gì à?"
Trịnh Dung Trinh kéo kéo khóe miệng, dời đi chú ý của hắn: “Bình An, ngươi với Hoàng đế, về sau định như thế nào?"
Bình An bất ngờ, sau đó ngây ra.
Trịnh Dung Trinh vừa nhìn đã biết hắn không hề nghĩ tới sau này sẽ như thế nào.
Trịnh Dung Trinh cũng không hỏi lại, mà quay đầu nhìn ra ngoài, lạnh nhạt nói: “Ta từ quan, ta quả nhiên không hợp với quan trường. Bình An, thân là bằng hữu, ta xin khuyên ngươi một câu, hoàng cung, cùng với những người đó…Ngươi vẫn nên sớm cách xa đi."
Bình An kinh ngạc nhìn hắn, thật lâu sau vẫn không nói được lời nào.
.
Đêm khuya, Tống Bình An đơn độc một mình lê bước trên đường, thỉnh thoảng quay đầu lại xa xa nhìn về phía nhà Trịnh Dung Trinh, nhíu mày suy nghĩ, vẻ mặt ngưng trọng.
Chuyện đêm nay, tất nhiên sẽ có người tỉ mỉ bẩm báo cho đế vương trong đại điện, sau khi nghe xong, y vẫy lui ám vệ, không còn tâm tư gì để phê duyệt, đem một đống tấu chương trên bàn quét sang một bên, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, rồi lại chậm rãi nắm thành quyền.
Ít ngày nữa, Mộ Dung nhất tộc hơn một ngàn người lần lượt bị áp giải vào kinh, Thái Hoàng Thái Hậu ngày ngày ăn chay niệm phật cũng bị kinh động, ngóng nhìn tượng Phật từ mi thiện mục hồi lâu, nàng dựa theo cung nữ nâng đỡ đứng dậy, ngồi xuống ghế bành bằng gỗ lim, như là thuận miệng hỏi: “Bọn họ bị giam giữ ở đâu?"
Lập tức có người cúi đầu đi lên đáp: “Hồi bẩm Thái Hoàng Thái Hậu, nghe nói là bị quan vào Hình bộ đại lao."
Thái Hoàng Thái Hậu phất phất hương tro dính trên tố bào, thản nhiên nói: “A, do Hoàng thượng trực tiếp trông coi."
Lời này của nàng, không người dám tiếp, nàng cũng không cần người đến đáp, cầm trà cung nữ dâng lên, mở nắp chén, nhìn một lát lá trà nổi trên mặt, rồi lại đặt xuống.
Nàng phất tay, “Mang xuống đi, trà này, chất lượng không tốt, uống bại tâm."
Thượng phẩm trà cống chỉ hoàng gia mới có mà lại không tốt? Nhưng lời này, có ai dám nói.
Cung nữ mới bưng trà xuống, Dương chiêu dung đến đây. Mấy năm qua, nàng một mực phụng dưỡng trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, không ai bảo nàng làm vậy, cũng không thấy nàng hướng Thái Hoàng Thái Hậu phàn nàn điều gì hay cầu xin cái gì. Cho dù là con dâu như Hoàng Thái Hậu, cũng chưa từng như thế tận tâm hầu hạ vị lão nhân đã đến thất thuần, không hỏi chính sự này, huống chi là những người khác, cũng chỉ có Dương chiêu dung, mỗi ngày đều đến một lần, cùng lão nhân gia mấy canh giờ, đến tận hoàng hôn mới rời đi.
Khi Dương chiêu dung đi rồi, Thái Hoàng Thái Hậu từng nói với hạ nhân, Dương chiêu dung diện mạo đôn hòa, chịu thương chịu khó, chỉ tiếc bị người giật dây đố kị, xúi dục làm sai một hai việc, ai, chỉ mong sau này nàng có thể hiểu một ít đạo lý trong nội cung, đừng để phạm phải sai lầm lần nữa.
Trước mặt Dương chiêu dung, Thái Hoàng Thái Hậu ngẫu nhiên cũng sẽ chỉ bảo nàng một hai câu, dạy nàng làm người phải dày rộng, không được đi đầu, an phận thủ thường, không cầu công lao chỉ cầu không sai, có thể ở hậu cung bình yên vô sự sống thọ chết già cũng là một loại phúc khí.
Dương chiêu dung ít nhiều nghe vào một chút, hiện tại nàng làm người xử sự ổn trọng hơn rất nhiều, không còn thường xuyên đắc tội với người như trước.
Hôm nay nàng đến, như thường ngày trước quy củ thỉnh an lão nhân gia, ôn nhu nói: “Ngày hôm qua Thái Hoàng Thái Hậu nói gân cốt cứng ngắc, tối về thiếp thân tìm người học một chút, nghĩ giúp Thái Hoàng Thái Hậu xoa bóp đỡ mệt."
Thái Hoàng Thái Hậu mím môi cười, “Dương chiêu dung có tâm." Qua nửa nén hương thời gian, lại vui vẻ nhiều hơn chút, “Ừm, không sai, lực đạo vừa phải, lão bà tử ta cuối cùng cũng được thư thái rồi."
“Thái Hoàng Thái Hậu cao hứng, bọn tiểu bối chúng ta cũng càng cao hứng." Dương chiêu dung đứng sau lưng nàng, nghe vậy cười vui nói.
Thái Hoàng Thái Hậu nhắm mắt, hồi lâu sau bỗng nhiên hỏi: “Tử Tích a, ngươi còn có huynh đệ?"
Dương chiêu dung gật đầu: “Hồi Thái Hoàng Thái Hậu, Tử Tích không có huynh trưởng, dưới còn có một đệ đệ cùng muội muội."
“A, đệ đệ bao nhiêu?"
“Cũng sắp mười tám."
“Mười tám." Thái Hoàng Thái Hậu như có điều suy nghĩ, một lát sau, bảo Dương chiêu dung đến trước mặt, cẩn thận dò xét, nói: “Ngươi bao lâu rồi không gặp họ?"
Dương chiêu dung để hai tay phía trước, cung kính đáp: “Hồi Thái Hoàng Thái Hậu, sáu tháng trước thiếp thân có trở về thăm nhà."
Thái Hoàng Thái Hậu cười gật đầu, hướng một bên phất tay, lập tức có cung nữ bưng trà và điểm tâm lên. Thái Hoàng Thái Hậu mở nắp trà, trông thấy trà đã không phải là loại vừa rồi, xem lá trà xanh ngắt, mùi thơm thanh ngát, hiển nhiên là Quân Sơn Ngân Châm, Thái Hoàng Thái Hậu xuyết nhỏ một ngụm, thỏa mãn gật đầu, cũng sai người bưng lên cho Dương chiêu dung một chén.
“Ngươi ngồi đi. Trà này nha, một năm chỉ cống hơn một cân, trừ đi thưởng cho đại thần, nội cung cũng không còn bao nhiêu. Hoàng thượng không thích uống trà, trà gì vào miệng y cũng đều một vị, biết rõ ta thích uống nên cơ hồ toàn bộ tặng tới đây, ngươi phẩm phẩm, vào cửa hơi đắng sau đó lại ngọt."
“Hoàng thượng đây là hiếu kính lão nhân gia ngài đâu." Dương chiêu dung ngồi xuống nhận lấy trà cung nữ dâng lên, cười đối Thái Hoàng Thái Hậu nói, mới mở chén, học lão nhân gia nàng, trước ngửi ngửi rồi mới khẽ nhấm, làm cho hương trà ở trong miệng lưu chuyển, rồi mới chậm rãi nuốt xuống, “Thật đúng là hơi đắng rồi lại ngọt."
Thái Hoàng Thái Hậu từ ái mỉm cười, một lát sau, mới nói: “Người nhà ngươi vẫn khỏe chứ."
“Nhờ phúc của Thái Hoàng Thái Hậu, hết thảy an khang."
Thái Hoàng Thái Hậu dùng nắp trà khẽ đẩy lá trà, nhìn xem hương khí lượn lờ, hỏi: “Đệ đệ ngươi tướng mạo như thế nào, đã đính hôn chưa?"
Dương chiêu dung có chút không hiểu vì sao, lại không dám hỏi nhiều, vụng trộm liếc Thái Hoàng Thái Hậu một cái, mới chi tiết đáp: “Hồi Thái Hoàng Thái Hậu, đệ đệ ta cũng giống ta, tướng mạo đều như phụ thân, trước mắt chưa đính hôn, bất quá từng có vài nhà tới làm mai, cha ta nói không vội, muốn chờ hắn lớn chút nữa hoặc khảo được công danh, trước lập nghiệp lại thành gia."
Thái Hoàng Thái Hậu khẽ nhướn mày: “Khảo được công danh? Như thế nào, muốn cho đệ đệ ngươi vào triều làm quan?"
Dương chiêu dung hơi có chút kinh hãi, cẩn thận đáp: “Dạ vâng, tổ tiên nhà ta cũng từng có người làm quan, hiện tại gia đạo sa sút, cha vẫn muốn cho đệ đệ khảo thủ công danh làm rạng rỡ tổ tông."
“Thì ra là vậy." Thái Hoàng Thái Hậu gật gật đầu.
Dương chiêu dung chần chờ một lát sau, do dự hỏi: “Thái Hoàng Thái Hậu, người hỏi việc này là…"
Thái Hoàng Thái Hậu nghiêng người đặt chén trà xuống: “Vốn định nghĩ cho đệ đệ ngươi vào cung sắp xếp cái chức vị, bất quá nhà ngươi đã có ý như vậy, liền thôi."
Dương chiêu dung hơi hơi sửng sốt, lập tức để chén trà trong tay xuống, vội vàng quỳ lễ trước lão nhân gia, liên tiếp dập đầu vài cái, ngẩng lên thành khẩn nói: “Thái Hoàng Thái Hậu có thể lo cho Tử Tích một nhà như thế, Tử Tích ghi nhớ trong lòng. Kỳ thật cha nói để cho đệ đệ khảo công danh, Tử Tích biết rõ khả năng chỉ được vài phần, dù sao đệ đệ thật sự không phải có khiếu đọc sách, từ nhỏ lớn lên ở nơi thôn dã, ý nghĩ không mấy nhanh nhạy ngược lại là có phần khỏe mạnh. Để đệ đệ đi khảo công danh chẳng khác gì đuổi vịt lên kiệu, cố làm mà thôi. Lúc gần đi đệ đệ còn tìm ta khóc lóc kể lể, ta đây làm tỷ tỷ cũng không thể làm được gì, nếu may mắn được Thái Hoàng Thái Hậu dẫn dắt, là phúc khí của Tử tích, của đệ đệ, cũng là phúc khí của Dương gia!"
Thái Hoàng Thái Hậu cầm khăn nhấp nhấp môi, ho nhẹ một cái, nói: “Ngươi muốn cầu lão thân an bài một chức vị trong cung cho đệ đệ ngươi."
Dương chiêu dung lại dập mạnh đầu: “Cầu Thái Hoàng Thái Hậu chỉ dẫn."
“Được rồi, đừng dập đầu, đều dập đỏ rồi, ngươi trước đứng dậy đi." Vươn tay phải hơi vịn nàng dậy, Thái Hoàng Thái Hậu đối nàng cười nói: “Tuy lão thân không hỏi chính sự nhiều năm, nhưng sắp xếp người vào cung làm việc vẫn còn có thể, huống chi ngươi không chỉ là cháu dâu của lão thân, còn trước mặt lão bà tử ta phụng dưỡng nhiều năm, sao có thể không quan tâm ngươi cho được? Chỉ là, làm võ quan cũng không được nở mày nở mặt như quan văn, ngươi đã suy nghĩ kỹ càng chưa."
Dương chiêu dung mới đứng dậy, nghe vậy lại phác thông quỳ xuống: “Có thể phụng dưỡng Hoàng thượng cùng Thái Hoàng Thái Hậu, đó là phúc của Dương gia!"
“A." Thái Hoàng Thái Hậu cầm lấy chén trà lại chậm rì rì nhấp một ngụm. “Chỉ là Dương chiêu dung, ngươi vẫn nên trước nghe lão thân nói một việc đã rồi lại quyết định cũng không muộn."
Dương chiêu dung ngẩng đầu, không hiểu ra sao.
Lão nhân nhìn trà trong chén như có điều suy nghĩ cười: “Ngươi cũng biết hậu cung của Hoàng thượng, có không ít nam sủng linh quan đi."
Dương chiêu dung như hiểu như không: “Nhưng mà thiếp thân vào cung đã nhiều năm, cũng chưa từng nghe nói Hoàng thượng sủng hạnh qua vị nào…."
“Đó là bởi vì bọn họ cũng không phải người trong lòng Hoàng thượng, tâm tư của Hoàng thượng, so với biển còn sâu."
“Người đó…." Dương chiêu dung mơ hồ thì thào.
Thái Hoàng Thái Hậu thân thủ khẽ vuốt mặt nàng: “Biết Hoàng thượng vì sao lại sủng ái ngươi như thế không? Bởi vì dung mạo ngươi có chút giống hắn."
Dương chiêu dung kinh ngạc, ngây ngốc một lát, khi định thần lại, sắc mặt dần dần tái nhợt, trong đầu có cái gì đó bỗng nhiên bị đánh tan thành từng mảnh từng mảnh.
Thái Hoàng Thái Hậu biết, giờ phút này nàng đau lòng muốn chết, trong mắt xẹt qua một tia quang mang, sau đó liền lắc đầu tiếc hận nói: “Đáng tiếc người này, sớm chết."
“Chết?" Dương chiêu dung nặng nề mà thuật lại.
“Đúng vậy, chết." Thái Hoàng Thái Hậu thoáng cười, “Người nọ chẳng qua chỉ là một hộ vệ bình thường, nhưng năm ấy Hoàng thượng lại vô cùng lưu luyến si mê hắn, Hoàng Thái Hậu biết sau kinh hoảng, sợ việc này truyền ra sẽ tổn hại đến thể diện của hoàng thất, nên đã lập tức sai người đem hắn xử tử, thi thể cũng không biết xử lý như thế nào, tóm lại cứ như vậy vô thanh vô tức biến mất."
Dương chiêu dung ngẩn ra, lại lúng ta lúng túng hỏi: “Thái Hoàng Thái Hậu, vì sao phải nói việc này cho Tử Tích?"
Thái Hoàng Thái Hậu liễm mi, giơ tay lên nhìn lòng bàn tay của mình, nói: “Ngươi rất giống thị vệ kia, mà đệ đệ của ngươi lại cũng giống ngươi, lão thân muốn an bài đệ đệ ngươi làm thị vệ canh gác gần bên Hoàng thượng, hiểu chưa?"
Môi Dương chiêu dung run rẩy hồi lâu, cuối cùng ủ rũ mà ngồi. Thái Hoàng Thái Hậu liếc nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng không cần quá phiền não, lão thân chỉ nói vậy thôi, cũng chưa chắc sẽ chọn đệ đệ ngươi, dù sao thiên hạ rộng lớn, người giống người, nhất định còn có."
Dương chiêu dung giật mình chấn động, sắc mặt trắng nhợt lại dị thường kiên định nói: “Không, Thái Hoàng Thái Hậu, cứ để đệ đệ ta vào nội cung đi, hắn nhất định có thể!"
Thái Hoàng Thái Hậu nở nụ cười.
(1) - Biến báo: dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc.
Tĩnh Hi dừng bước, quay đầu thấy Trịnh Dung Trinh mỉm cười thân thiết đứng ở cách đó không xa, hướng nó thoáng hạ người làm lễ.
“Nhị hoàng tử, giờ đã sắp canh hai rồi, ngài đi ra ngoài mà không mang theo cung nữ hoặc thị vệ, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, hạ nhân e là gánh không nổi tội a."
Đối mặt Trịnh Dung Trinh, Tĩnh Hi có chút co quắp mất tự nhiên, hai tay rủ xuống bên hông, đáp: “Trịnh tiên sinh, Tĩnh Hi muốn đi thăm phụ hoàng."
Thần sắc Trịnh Dung Trinh như đã đoán được trước, cười nói: “Hiện tại trời đã tối muộn, chỉ sợ Thánh thượng đã ngủ rồi, huống hồ, không có Hoàng thượng triệu kiến, ngài cứ thế xông vào, không sợ Hoàng thượng tức giận sao?"
Tĩnh Hi cúi đầu không nói.
“Nhị hoàng tử vẫn nên về trướng của mình nghỉ ngơi trước thì hơn, còn nhiều thời gian, không cần phải vội vã nhất thời." Trịnh Dung Trinh đưa tay làm tư thế xin mời.
Tĩnh Hi rầu rĩ không vui bước trở về, Trịnh Dung Trinh theo sát phía sau, đến tận khi thấy nó ngoan ngoãn vào trướng mới dừng lại.
“Nhi tử đối phụ thân sùng bái kính ngưỡng?" Trịnh Dung Trinh vừa bước vừa lẩm bẩm: “Cái loại nham hiểm lúc nào cũng thích chọc ghẹo người khác, thấy người ta rảnh rang là cả người khó chịu đó thì có gì hay ho mà sùng bái chứ? Hứ!"
.
Mấy ngày sau khi hồi kinh dưỡng thương, Hoàng đế cho gọi Trịnh Dung Trinh đến, hỏi: “Tiên sinh thấy tính cách ba hoàng nhi của trẫm như thế nào?"
Làm vài ngày bảo mẫu, Trịnh Dung Trinh không khó đoán được Hoàng đế có ý định gì, cười cười sau nói: “Hoàng trưởng tử hiếu động, Nhị hoàng tử trầm lặng, Tam hoàng tử nhu tính có thừa cương tính không đủ."
Ngón tay Hoàng đế gõ nhẹ trên đầu gối, như có điều suy nghĩ nói: “Không sai, tích cách của Tĩnh Chỉ rất giống mẫu phi của nó. Trẫm muốn tìm cho chúng một Thái phó dạy dỗ học thức, tiên sinh có người nào phù hợp đề cử?"
Trịnh Dung Trinh cúi đầu trầm tư, Hoàng đế thì nhân tiện lựa lời dò hỏi: “Biết không? Bình An từng đề cử một người với trẫm."
Trịnh Dung Trinh vẻ mặt hiếu kỳ, “A?"
“Người hắn đề cử, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt."
Hoàng đế tủm tỉm cười, còn Trịnh Dung Trinh thì trán xuất một đầu hắc tuyến. Thảo nào Thu thú bắt hắn trông coi lũ nhỏ, thì ra là đã sớm có dự mưu!
Trịnh Dung Trinh lập tức cung kính đứng dậy, kinh sợ đối Hoàng đế nói: “Hoàng thượng minh xét, thần chỉ sợ có lòng mà không đủ lực…." cho nên ngài vẫn là đi tìm người khác đi a!
Hoàng đế khó được đặc biệt khoan dung, sóng mắt lưu chuyển, vẻ mặt từ ái: “Tiên sinh nếu là không muốn, trẫm cũng tuyệt không cưỡng cầu, bất quá vẫn phải làm phiền tiên sinh một chút, cố gắng giúp trẫm lưu ý chọn người thích hợp."
“Hạ quan đương nhiên tận hết khả năng." Khách khách khí khí đầy đủ cấp bậc lễ nghĩa, quay đầu lại, hoàn toàn quên sạch.
Hoàng đế tựa hồ cũng không trông cậy vào hắn có thể giúp đỡ cái gì, mấy ngày sau đã trực tiếp ném ba vị hoàng tử vào Quốc tử giám cùng một đám con cháu quan lại đệ tử học tập.
.
Chuyện Hoàng đế bị ám sát không tùy theo thời gian trôi qua mà dần dần chìm xuống, ngược lại càng tra càng ầm ĩ. Vì một người mà xao động toàn cục, thân ở trong cục, Trịnh Dung Trinh càng cảm thấy trách nhiệm nặng nề. Hắn hiểu, Hoàng đế dù sao cũng là Hoàng đế, có giới hạn tuyệt đối không thể xâm phạm, bất luận là ai, dám cả gan tùy tiện vượt qua, hậu quả không chỉ là tan xương nát thịt, mà còn liên lụy đến vô số người vô tội.
Lần này, mặc dù thích khách đã uống thuốc độc tự sát, nhưng Hoàng đế bị thương mặt ngoài thoạt nhìn như bình tĩnh, nhưng sát ý cường liệt lạnh lẽo vẫn chực chờ bùng nổ.
Không đạt tới kết quả Hoàng đế mong muốn, chuyện này, chắc chắn sẽ không thể bỏ qua.
Đối với Mộ Dung thế gia, ấn tượng của Trịnh Dung Trinh về họ cũng không sâu, không phải hắn hiểu biết quá ít, mà là gia tộc này thật sự là quá vô danh, vô danh đến tầm thường. Làm cho Mộ Dung gia nổi danh, có lẽ chỉ có năm Khai Nguyên thứ 15, Mộ Dung gia chủ cùng mấy người trong tộc suất lĩnh quân đội vì hoàng triều đoạt lại đất đai bị mất, cũng đổi lấy mấy chục năm hòa bình mà thôi.
Khi đó cả nước đã rơi vào cảnh trên dưới hoang mang, lòng dân rung chuyển, nếu không phải Mộ Dung gia tộc xuất hiện, chỉ sợ sớm đã trải qua kiếp nạn thay đổi triều đại. Suy cho cùng, Mộ Dung gia đối đất nước có công, còn là công lớn! Nhưng mà….
Trịnh Dung Trinh nhắm mắt, trong đầu hiển hiện tín vật bằng đồng tìm thấy trên người thích khách, mặt sau có khắc hai chữ Mộ Dung nho nhỏ. Mộ Dung gia tộc hành xử điệu thấp, họ Mộ Dung trong thiên hạ lại cực kỳ ít, mà có bản lĩnh phái người ám sát Hoàng đế, sẽ không thể tìm ra được nghi can thứ hai.
Trịnh Dung Trinh biết rõ, vụ án này còn rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng vấn đề là hắn không tìm được chứng cứ, lại càng không biết nên như thế nào khuyên bảo vị thiên tử vừa mới bị chọc giận, bề ngoài lãnh tĩnh, kỳ thực hận không thể một đao giải quyết tất cả địch nhân dám cả gan mạo phạm long uy kia.
Hoàng đế vừa hồi kinh đã hạ lệnh tra rõ, tra rõ! Kết quả tra rõ là gì? Tra ra tội chứng Mộ Dung gia từ trước đến nay điệu thấp kỳ thực thông đồng với địch phản quốc, tra ra Mộ Dung gia chứa chấp bao che trọng phạm triều đình, hơn nữa thuê sát thủ hành thích Hoàng đế, kết cục của Mộ Dung gia hiển nhiên không cần phải suy đoán.
Trịnh Dung Trinh ở nhà uống rượu giải sầu, Bình An tới chơi, hiếm khi thấy hắn vẻ mặt ngưng trọng, mở miệng hỏi là việc gì sau, Bình An không khỏi lâm vào trầm tư, một lát sau, mới lẩm bẩm nói: “Nhưng mà, Trịnh huynh, làm người chung quy phải chịu trách nhiệm cho tội lỗi của mình."
“Bất quá…." Bình An đặt hai tay lên đầu gối, hai mắt chằm chằm nhìn chén rượu, “Ta vẫn hy vọng Hoàng thượng đừng khiến người vô tội liên lụy đi vào."
Sau đó Bình An đối hắn ngây ngốc cười: “Yên tâm đi, Trịnh huynh, Hoàng thượng rất lợi hại, biết rõ làm như thế nào là tốt nhất."
Chính bởi vì Hoàng đế lợi hại mới không thể an tâm. Nhưng lời ấy Trịnh Dung Trinh sao có thể nói với người căn bản không hiểu nguyên do nội tình như Tống Bình An? Đối Bình An mà nói, đúng chính là đúng, sai chính là sai, làm đúng cần khen ngợi, làm sai thì phải chịu trừng phạt, có điều thế gian này, đâu phải chuyện gì cũng có thể phân rõ giới hạn trắng đen?
Trịnh Dung Trinh chỉ là cười cười ứng Bình An. Không nghĩ quá nhiều cũng là một loại phúc khí, một ngày trôi qua là một ngày, không quá lo nghĩ về tương lai, về người khác, thậm chí là những việc không liên quan đến mình.
Sau đó hai người gần như không nói gì, Tống Bình An thấy mặt mày Trịnh Dung Trinh còn chưa thể giãn ra, cũng không biết nên nói tiếp cái gì. Trịnh Dung Trinh uống hết chén này đến chén khác, cảm thấy người bên cạnh tựa hồ quá mức im lặng, nghiêng liếc qua, thấy hắn cục xúc bất an ngồi ở kia, không cần nghĩ cũng biết cảm xúc của mình lây sang hắn, hắn làm người thành thật, lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác.
Trịnh Dung Trinh nghĩ nghĩ, đặt chén rượu xuống, cười hỏi: “Bình An, ngày ấy lúc Hoàng đế bị thương, đã nói gì với ngươi vậy? Nói một câu còn hữu hiệu hơn ta a, y vừa nói xong ngươi đã chịu buông tay rồi."
Ngữ khí trêu chọc làm hai má Bình An ửng đỏ, ngượng ngùng nói: “Không nói gì, chỉ là bảo ta tin tưởng, y không có việc gì."
“Ngươi tin tưởng y?"
Bình An nghiêm túc gật đầu: “Ta tin Hoàng thượng. Mỗi lần Hoàng thượng hứa với ta, đều nhất nhất làm được, y nói y không có việc gì, cuối cùng không phải là thật sự không có việc gì đó sao?"
Trịnh Dung Trinh chỉ cười cười, không nói gì, cầm chén rượu đang định uống, chợt nhớ ra cái gì lại liếc Bình An một cái, buông chén, cầm bình rượu rót đầy chén của Bình An.
“Một người uống chỉ có thể coi là uống rượu giải sầu, có người cùng mới uống được thống khoái. Nào, Bình An, cùng ta uống uống mấy chén."
Bình An còn chưa uống hết một, hắn đã uống cạn nửa bình, thấy hắn đứng dậy lại ôm đến một vò rượu, nhìn hắn rót tiếp, Bình An nhịn không được ngăn lại.
“Trịnh huynh, lúc trước ta vẫn muốn khuyên ngươi, uống rượu nhiều thương thân, ngươi vẫn nên uống ít đi một chút a."
Trịnh Dung Trinh cười tránh tay hắn, tiếp tục rót đầy cho mình, “Ngươi không cho ta uống tổn thương chính là lòng của ta, huống chi, ta chỉ có một mình, vô khiên vô quải, chết thì chết, không có gì phải lo lắng nha."
Vốn là một câu nói đùa, người nói vô tâm, người nghe lại vẻ mặt cả kinh, Bình An bỗng nhiên đứng dậy, hai tay gắt gao che miệng hắn, một bên nhìn trời một bên liên miên cằn nhằn: “Lão thiên gia, Trịnh huynh chỉ là say rượu nói mớ thôi, ngài vạn ngàn lần đừng để trong lòng, đại nhân có đại lượng, đại nhân có đại lượng…." còn kém không nói thành đồng ngôn vô kỵ.
Miệng bị che, Trịnh Dung Trinh nhất thời đơ ra, thiếu chút nữa hít thở không thông mới kéo tay Bình An, “Bình An ngươi lải nhải cằn nhằn gì chứ, lời này cũng có thể coi là thật sao, khắp đường cái không phải là người chết…." Nói còn chưa dứt lời miệng đã lại bị che.
Tống Bình An kinh hoảng giải thích với hắn: “Những lời này ngươi đừng tùy tiện nói, linh lắm đấy!"
Trịnh Dung Trinh lần nữa kéo tay hắn xuống: “Nếu linh thật ta không biết đã chết bao nhiêu lần rồi!" Bình An hoảng hốt lại muốn che miệng hắn, đã bị hắn nhanh tay chặn lại.
“Trịnh huynh ngươi phải tin ta a, linh nghiệm thật đấy. Lúc đi săn, Hoàng thượng nói nói như vậy, kết quả ngươi xem, chưa được một canh giờ đã có chuyện rồi!"
Trịnh Dung Trinh nhếch môi, vừa định đùa nói Hoàng đế là làm nhiều chuyện xấu quá ông trời ngứa mắt mới trừng phạt y, kết quả tay vừa giơ lên, người lại sửng sốt khựng lại, chốc lát sau, Trịnh Dung Trinh đột nhiên đứng lên, tàn khốc nói: “Bình An, trước khi Hoàng đế bị ám sát đã nói với ngươi cái gì?"
Bình An bị hắn dọa cho có chút sợ hãi, nhìn hắn kinh ngạc đáp: “Không nói gì, chỉ là hỏi ta, nếu y chết, ta sẽ thế nào…."
Trịnh Dung Trinh phịch một tiếng ngồi xuống, tại chỗ ngưng thần hồi lâu, bỗng nhiên xoạt cái đứng dậy xông ra ngoài, mặc Bình An ở phía sau khó hiểu nhìn theo.
Trịnh đại nhân là đại thần được Hoàng đế trọng dụng, Hoàng thượng muốn gặp hắn đều phải ba thỉnh bốn mời, huống chi lần này là hắn chủ động diện thánh, chỉ cần hướng lên trên thông báo một tiếng, Trịnh đại nhân tùy thời có thể một đường thông suốt tiến cung.
Diệp Hoa đang ở trong nội điện Càn Thành cung phê duyệt tấu chương trình lên hôm nay, nghe nói Trịnh Dung Trinh cầu kiến, cũng không nghĩ nhiều liền đáp ứng.
Trịnh Dung Trinh vừa vào điện, bước chân thật mạnh, chưa nói một câu khí thế cũng đã bật ra. Hoàng đế vùi đầu thẩm tra xử lí tấu chương, hào quang xẹt qua đáy mắt, không cần ngẩng đầu nhìn cũng biết, hôm nay Trịnh đại nhân lai giả bất thiện.
Hoàng đế phất phất tay, kể cả trước giờ vẫn luôn thị hầu bên cạnh là Tần công công, cùng hầu hạ bút mực, bưng trà rót nước vài cái thái giám cũng lập tức vô thanh vô tức rời khỏi điện, đồng thời nhẹ nhàng đóng lại cửa chính.
“Trịnh ái khanh có phải có chuyện muốn nói với trẫm?"
Trịnh Dung Trinh lạnh mắt băng mặt nhìn thiên tử chắp tay nói: “Hạ quan có chuyện muốn hỏi Hoàng thượng."
Hoàng đế buông bút, tùy ý khoát hai tay lên đầu long hai bên thành long ỷ.
“Nói đi?"
“Thích khách tự sát ở trường săn kia rốt cục là người của ai?"
Hoàng đế nhịn không được bật cười: “Trịnh ái khanh thân là một trong Hình bộ tứ phẩm đại thần, chuyện này lại do ngươi đích thân điều tra, ngươi ngược lại lại muốn tới hỏi trẫm?"
Ánh mắt Trịnh Dung Trinh như lợi nhận, đao đao bắn về phía người ngồi trên: “Đúng vậy, tất cả chứng cứ đều chỉ về phía Mộ dung thế gia, nhưng nếu trong đó có người âm thầm giở trò thì sao?"
Ngón tay Hoàng đế gõ nhẹ lên đầu long sáng bóng, sắc mặt như thường, cười nói: “Trịnh khanh gia, trẫm biết ngươi cho rằng vụ án này còn rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng vẫn đề là, thân quân của trẫm thực sự tìm ra không ít chứng cứ phạm tội ở Mộ Dung gia."
Trịnh Dung Trinh chắp tay không chút sợ hãi cười lạnh: “Ngay cả ám sát cũng có thể làm giả, huống chi vài thứ vật chết!"
Hoàng đế rốt cục nổi giận, nặng nề vỗ án nói: “Trịnh khanh, đừng tưởng trẫm trọng dụng ngươi là có thể tùy tiện chỉ trích lung tung, trẫm bị ám sát trọng thương há có thể là giả, vết thương trên lưng trẫm cho đến giờ cũng còn chưa khỏi hẳn!"
Trịnh Dung Trinh lắc đầu, sau đó ngửa mặt cười to: “Hoàng thượng a hoàng thượng, dùng khổ nhục kế đổi lấy tánh mạng hơn một ngàn người của cả một gia tộc, đáng giá lắm a!"
“Trịnh Dung Trinh!" Hoàng đế trên ngự tọa đột nhiên đứng phắt dậy, nheo hai mắt tràn đầy sát khí: “Ngươi không có chứng cứ thì đừng có hồ ngôn loạn ngữ, vu oan mệnh quan triều đình là tử tội, vu oan đế vương của một nước tội càng không thể tha!"
Tiếng cười tức khắc đình chỉ, Trịnh Dung Trinh lạnh lùng nói: “Đúng vậy, ta không có chứng cứ, nhưng mà Hoàng thượng! Ngươi sẽ không cảm thấy lương tâm bất an? Đối mặt với Bình An muốn dùng tính mạng bảo toàn ngươi, biết ngươi bị thương một mực áy náy không ngủ, ngươi sẽ không cảm thấy lương tâm bất an?
Hai tay rủ xuống bên hông của Hoàng đế nắm chặt thành quyền, nhìn thẳng Trịnh Dung Trinh, hai mắt sáng như đuốc, trầm trọng nói: “Trẫm không thẹn với lương tâm!"
Trịnh Dung Trinh nhìn y một hồi, lắc đầu lui về sau một bước, lại một bước, thanh âm mỏi mệt: “Hoàng thượng, triều đình thật sự không thích hợp với người bình thường như ta, ta mệt mỏi, ta mặc kệ….Để cho ta tiếp tục trầm mê trong men rượu, được chăng hay chớ đi." (được chăng hay chớ: được ngày nào hay ngày ấy, qua loa cho xong chuyện).
Trịnh Dung Trinh xoay người rời đi, xa xa vẫn còn nghe thấy hắn lặp đi lặp lại lãng niệm thi từ: “Chung cổ ngọc bất túc quý, đãn nguyện trường túy bất nguyện tỉnh. Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch, duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh…." (1)- cái này ta ko hiểu lắm, nàng nào biết thì com ta với nhé)
Hoàng đế nhìn ngọn lửa bập bùng trên giá nến nhíu mày suy nghĩ, một người ghé vào tai y nói nhỏ: “Vạn tuế gia, muốn hay không đem hắn…"
Sau một lát, Hoàng đế mở to mắt, quang mang sáng ngời theo ánh lửa, cuối cùng, y lắc đầu nói: “Không. Lui xuống đi."
Trong nội điện trống rỗng chỉ còn mình Hoàng đế, đối diện ngọn nến, trầm mặc thật lâu.
Ngoài phòng đã đen đặc như mực, Tống Bình An cùng một trản đèn dầu làm bạn, ngồi khô trong phòng nghển cổ chờ mong. Hôm nay Trịnh Dung Trinh không hiểu sao lại chạy vội đi, Tống Bình An có chút nghi hoặc, lại có chút lo lắng, nên không đi ngay mà cố đợi Trịnh Dung Trinh trở về hỏi xem thế nào, nhưng mắt thấy trời càng ngày càng muộn, cửa chính đóng chặt vẫn không có nửa điểm động tĩnh, Tống Bình An liền quyết định, đợi đến khi tiếng gõ mõ canh hai vang lên, nếu hắn vẫn không về, sẽ thổi đèn về nhà.
Tại một khắc trước khi tiếng mõ báo canh vang lên, cửa chính đóng chặt rốt cục ‘rầm’ một tiếng phá mở, Trịnh Dung Trinh ôm bình rượu ngã trái ngã phải lết vào, miệng mơ mơ màng màng không biết lẩm bẩm những gì.
Tống Bình An thấy thế vội vàng tiến lên nghênh đón: “Trịnh huynh, ngươi lại chạy đi uống rượu?" Mỗi lần đến đều thấy dưới giường hắn cất giấu vài vò, giờ uống hết rồi, lại chạy ra ngoài uống?
Mặc dù nghi hoặc, Tống Bình An vẫn nhanh chóng giành lấy bầu rượu trong tay hắn, tay kia xuyên qua nách giữ vững thân hình sắp ngã sấp của Trịnh Dung Trinh lại, hơi có chút khó khăn đỡ lấy, sau đó vất vả nửa ngày mới kéo được người đặt nằm lên mặt ghế.
“Ư, Bình An a…." Đây là câu nói đầu tiên khi Bình An đỡ lấy hắn, Trịnh Dung Trinh thoáng hé mí mắt, phun theo hơi rượu nói, sau đó thì nấc mấy cái liền, “Ax…Đã…đã trễ như vậy…ách….Còn chưa về a…." Từ đó đến buồng mười bước khoảng cách, Trịnh Dung Trinh vừa nấc vừa ngả oặt sang hướng ngược lại, Tống Bình An vừa cầm bình rượu, vừa phải đỡ hắn phòng ngã xuống, khó khăn mất một khắc, hắn nói chuyện càng khó, nấc một cái phải hoãn hồi lâu, đến tận khi cả người bị đặt lên ghế mới nói được hết lời, nói hết xong, thở mạnh một cái đều cảm thấy cố sức.
Tống Bình An cũng không rảnh rang, nhanh nhanh xuống bếp nấu nước cẩn thận lau mặt lau tay lau cổ cho hắn, làm xong thì nước cũng lạnh, Tống Bình An xoay người rửa qua, lại đổ một ít nước ấm còn sót lại trong nồi, bưng vào nhà đặt bên chân người nào đó đang co nằm, cởi giầy thoát vớ, rồi cho vào chậu.
Nhiệt khí nóng hổi theo chân bay thẳng ót, con ma men Trịnh Dung Trinh ‘xuy’ một tiếng, lập tức thanh tỉnh, nếu không phải lực tay ấn của Tống Bình An vừa nhanh vừa mạnh, hắn đã sớm vung chân ra nhảy loạn trên sàn.
“Phỏng phỏng phỏng phỏng phỏng!"
Tửu quỷ Trịnh Dung Trinh dùng rượu thay cơm, ngày ba bữa rượu là món chính, tâm tình tốt mới đúng giờ ăn, thân thể hư nhược, sợ lạnh không sợ nóng, có thể làm cho hắn liên thanh không ngớt, đủ để chứng minh nước này nóng đến mức nào.
Tống Bình An cũng chẳng buồn để ý hắn, chuyên tâm nhìn xem hai cẳng chân chỉ da bọc xương trong nước, từ tái nhợt chậm rãi chuyển thành trứng tôm đỏ ửng, lại đợi đến khi hai chân trong tay không còn giãy dụa lợi hại nữa, Tống Bình An mới buông tay ngẩng đầu nói: “Phải ngâm nước ống như vậy, đêm nay ngươi mới ngủ ngon giấc được."
Hắn buông lỏng tay, Trịnh Dung Trinh vội vàng giơ chân lên xem xét, ai da, chẳng khác chân heo ninh mấy canh giờ, chỉ ít thịt hơn một chút mà thôi.
Nửa khắc nữa trôi qua, Trịnh Dung Trinh tẩy rửa xong, Tống Bình An lấy khăn bông tự tay lau cho hắn, không nói hai lời, lại bưng chậu xuống bếp dọn dẹp đi. Trịnh Dung Trinh nhìn ra màn đêm đen kịt ngoài phòng, ngẩn ngơ như đi vào cõi thần tiên, Tống Bình An vừa mới thả ống tay áo rảo bước vào buồng, hắn đã đáng thương nói: “Bình An, ta đói bụng, muốn ăn mì."
Bình An liếc hắn một cái, không nửa câu cáu giận, lại quay trở lại phòng bếp bận việc đi.
Phòng bếp tùy theo truyền đến một hồi nồi chậu bát đũa va chạm, đêm khuya yên tĩnh, lại chẳng hề chói tai, mà ngược lại vô cùng ấm áp, chỉ chốc lát sau, Tống Bình An bưng một bát mì trứng nóng hổi đi vào, đoan đoan chính chính bày trước mặt Trịnh Dung Trinh.
Trịnh Dung Trinh cầm đũa xoắn đầy mì, dùng sức hít một hơi hương khí, say mê dư vị hồi lâu, mới cho vào mồm, lại gắp trứng gà tráng vàng óng cắn một miếng, đầy vẻ thỏa mãn: “Ngon!"
Tống Bình An ha ha cười không ngừng, đi đến bên cạnh ngồi xuống, “Cũng may phòng bếp không giống trước kia, cái gì cũng không có, giờ thì đủ cả, bằng không làm bát mì ta còn phải chạy ra ngoài, bất quá muộn như vầy phỏng chừng quầy hàng đều đóng cửa."
“A, hẳn là lão Giang chuẩn bị đi." Lão Giang chính là người phụ trách cơm nước hàng ngày của Trịnh Dung Trinh, bởi vì không có chỗ ở, Trịnh Dung Trinh cũng không phải già cả không còn sức, nên chỉ khi có việc mới bảo lão đến. Trịnh Dung Trinh như là nửa năm rồi chưa ăn gì cả, bưng bát tô, hai ba cái đã sì sụp ngấu nghiến ăn hết, cả nước cũng chẳng chừa, ăn xong còn cảm thấy mỹ mãn bưng bụng ợ một cái.
Cuối cùng, Trịnh đại nhân cảm khái phát biểu: “Bình An, ngươi nếu là cô nương gia, ta nhất định phải cưới ngươi làm vợ. Có thê như thế, phu phục gì cầu a!"
Tống Bình An nhếch miệng cười: “Ta nếu thật sự là cô nương, ngươi nhất định sẽ chướng mắt ta." Xuất thân nghèo khó, diện mạo bình thường, ăn nói kém cỏi, không hiểu biến báo (1), điểm tốt duy nhất chính là thân thể khỏe mạnh, có thể làm việc kiếm chút tiền chi tiêu trong nhà.
Trịnh Dung Trinh như có điều suy nghĩ, dưới ánh đèn chập chờn, ánh mắt phiêu hồ: “Ngươi nếu thật không tốt, người nọ sẽ để mắt sao?"
Những lời này hắn nói rất nhỏ, chỉ có đến sát bên mới có thể nghe được, Bình An ngồi bên bàn cách một khoảng chỉ biết là hắn mở miệng lại không nghe thấy tiếng, chần chừ một chút, Tống Bình An khoát hai tay lên bàn, nghiêng về trước trừng mắt, lo lắng hỏi thăm: “Trịnh huynh, hôm nay ngươi sao lại đột nhiên chạy đi thế, có việc gì à?"
Trịnh Dung Trinh kéo kéo khóe miệng, dời đi chú ý của hắn: “Bình An, ngươi với Hoàng đế, về sau định như thế nào?"
Bình An bất ngờ, sau đó ngây ra.
Trịnh Dung Trinh vừa nhìn đã biết hắn không hề nghĩ tới sau này sẽ như thế nào.
Trịnh Dung Trinh cũng không hỏi lại, mà quay đầu nhìn ra ngoài, lạnh nhạt nói: “Ta từ quan, ta quả nhiên không hợp với quan trường. Bình An, thân là bằng hữu, ta xin khuyên ngươi một câu, hoàng cung, cùng với những người đó…Ngươi vẫn nên sớm cách xa đi."
Bình An kinh ngạc nhìn hắn, thật lâu sau vẫn không nói được lời nào.
.
Đêm khuya, Tống Bình An đơn độc một mình lê bước trên đường, thỉnh thoảng quay đầu lại xa xa nhìn về phía nhà Trịnh Dung Trinh, nhíu mày suy nghĩ, vẻ mặt ngưng trọng.
Chuyện đêm nay, tất nhiên sẽ có người tỉ mỉ bẩm báo cho đế vương trong đại điện, sau khi nghe xong, y vẫy lui ám vệ, không còn tâm tư gì để phê duyệt, đem một đống tấu chương trên bàn quét sang một bên, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, rồi lại chậm rãi nắm thành quyền.
Ít ngày nữa, Mộ Dung nhất tộc hơn một ngàn người lần lượt bị áp giải vào kinh, Thái Hoàng Thái Hậu ngày ngày ăn chay niệm phật cũng bị kinh động, ngóng nhìn tượng Phật từ mi thiện mục hồi lâu, nàng dựa theo cung nữ nâng đỡ đứng dậy, ngồi xuống ghế bành bằng gỗ lim, như là thuận miệng hỏi: “Bọn họ bị giam giữ ở đâu?"
Lập tức có người cúi đầu đi lên đáp: “Hồi bẩm Thái Hoàng Thái Hậu, nghe nói là bị quan vào Hình bộ đại lao."
Thái Hoàng Thái Hậu phất phất hương tro dính trên tố bào, thản nhiên nói: “A, do Hoàng thượng trực tiếp trông coi."
Lời này của nàng, không người dám tiếp, nàng cũng không cần người đến đáp, cầm trà cung nữ dâng lên, mở nắp chén, nhìn một lát lá trà nổi trên mặt, rồi lại đặt xuống.
Nàng phất tay, “Mang xuống đi, trà này, chất lượng không tốt, uống bại tâm."
Thượng phẩm trà cống chỉ hoàng gia mới có mà lại không tốt? Nhưng lời này, có ai dám nói.
Cung nữ mới bưng trà xuống, Dương chiêu dung đến đây. Mấy năm qua, nàng một mực phụng dưỡng trước mặt Thái Hoàng Thái Hậu, không ai bảo nàng làm vậy, cũng không thấy nàng hướng Thái Hoàng Thái Hậu phàn nàn điều gì hay cầu xin cái gì. Cho dù là con dâu như Hoàng Thái Hậu, cũng chưa từng như thế tận tâm hầu hạ vị lão nhân đã đến thất thuần, không hỏi chính sự này, huống chi là những người khác, cũng chỉ có Dương chiêu dung, mỗi ngày đều đến một lần, cùng lão nhân gia mấy canh giờ, đến tận hoàng hôn mới rời đi.
Khi Dương chiêu dung đi rồi, Thái Hoàng Thái Hậu từng nói với hạ nhân, Dương chiêu dung diện mạo đôn hòa, chịu thương chịu khó, chỉ tiếc bị người giật dây đố kị, xúi dục làm sai một hai việc, ai, chỉ mong sau này nàng có thể hiểu một ít đạo lý trong nội cung, đừng để phạm phải sai lầm lần nữa.
Trước mặt Dương chiêu dung, Thái Hoàng Thái Hậu ngẫu nhiên cũng sẽ chỉ bảo nàng một hai câu, dạy nàng làm người phải dày rộng, không được đi đầu, an phận thủ thường, không cầu công lao chỉ cầu không sai, có thể ở hậu cung bình yên vô sự sống thọ chết già cũng là một loại phúc khí.
Dương chiêu dung ít nhiều nghe vào một chút, hiện tại nàng làm người xử sự ổn trọng hơn rất nhiều, không còn thường xuyên đắc tội với người như trước.
Hôm nay nàng đến, như thường ngày trước quy củ thỉnh an lão nhân gia, ôn nhu nói: “Ngày hôm qua Thái Hoàng Thái Hậu nói gân cốt cứng ngắc, tối về thiếp thân tìm người học một chút, nghĩ giúp Thái Hoàng Thái Hậu xoa bóp đỡ mệt."
Thái Hoàng Thái Hậu mím môi cười, “Dương chiêu dung có tâm." Qua nửa nén hương thời gian, lại vui vẻ nhiều hơn chút, “Ừm, không sai, lực đạo vừa phải, lão bà tử ta cuối cùng cũng được thư thái rồi."
“Thái Hoàng Thái Hậu cao hứng, bọn tiểu bối chúng ta cũng càng cao hứng." Dương chiêu dung đứng sau lưng nàng, nghe vậy cười vui nói.
Thái Hoàng Thái Hậu nhắm mắt, hồi lâu sau bỗng nhiên hỏi: “Tử Tích a, ngươi còn có huynh đệ?"
Dương chiêu dung gật đầu: “Hồi Thái Hoàng Thái Hậu, Tử Tích không có huynh trưởng, dưới còn có một đệ đệ cùng muội muội."
“A, đệ đệ bao nhiêu?"
“Cũng sắp mười tám."
“Mười tám." Thái Hoàng Thái Hậu như có điều suy nghĩ, một lát sau, bảo Dương chiêu dung đến trước mặt, cẩn thận dò xét, nói: “Ngươi bao lâu rồi không gặp họ?"
Dương chiêu dung để hai tay phía trước, cung kính đáp: “Hồi Thái Hoàng Thái Hậu, sáu tháng trước thiếp thân có trở về thăm nhà."
Thái Hoàng Thái Hậu cười gật đầu, hướng một bên phất tay, lập tức có cung nữ bưng trà và điểm tâm lên. Thái Hoàng Thái Hậu mở nắp trà, trông thấy trà đã không phải là loại vừa rồi, xem lá trà xanh ngắt, mùi thơm thanh ngát, hiển nhiên là Quân Sơn Ngân Châm, Thái Hoàng Thái Hậu xuyết nhỏ một ngụm, thỏa mãn gật đầu, cũng sai người bưng lên cho Dương chiêu dung một chén.
“Ngươi ngồi đi. Trà này nha, một năm chỉ cống hơn một cân, trừ đi thưởng cho đại thần, nội cung cũng không còn bao nhiêu. Hoàng thượng không thích uống trà, trà gì vào miệng y cũng đều một vị, biết rõ ta thích uống nên cơ hồ toàn bộ tặng tới đây, ngươi phẩm phẩm, vào cửa hơi đắng sau đó lại ngọt."
“Hoàng thượng đây là hiếu kính lão nhân gia ngài đâu." Dương chiêu dung ngồi xuống nhận lấy trà cung nữ dâng lên, cười đối Thái Hoàng Thái Hậu nói, mới mở chén, học lão nhân gia nàng, trước ngửi ngửi rồi mới khẽ nhấm, làm cho hương trà ở trong miệng lưu chuyển, rồi mới chậm rãi nuốt xuống, “Thật đúng là hơi đắng rồi lại ngọt."
Thái Hoàng Thái Hậu từ ái mỉm cười, một lát sau, mới nói: “Người nhà ngươi vẫn khỏe chứ."
“Nhờ phúc của Thái Hoàng Thái Hậu, hết thảy an khang."
Thái Hoàng Thái Hậu dùng nắp trà khẽ đẩy lá trà, nhìn xem hương khí lượn lờ, hỏi: “Đệ đệ ngươi tướng mạo như thế nào, đã đính hôn chưa?"
Dương chiêu dung có chút không hiểu vì sao, lại không dám hỏi nhiều, vụng trộm liếc Thái Hoàng Thái Hậu một cái, mới chi tiết đáp: “Hồi Thái Hoàng Thái Hậu, đệ đệ ta cũng giống ta, tướng mạo đều như phụ thân, trước mắt chưa đính hôn, bất quá từng có vài nhà tới làm mai, cha ta nói không vội, muốn chờ hắn lớn chút nữa hoặc khảo được công danh, trước lập nghiệp lại thành gia."
Thái Hoàng Thái Hậu khẽ nhướn mày: “Khảo được công danh? Như thế nào, muốn cho đệ đệ ngươi vào triều làm quan?"
Dương chiêu dung hơi có chút kinh hãi, cẩn thận đáp: “Dạ vâng, tổ tiên nhà ta cũng từng có người làm quan, hiện tại gia đạo sa sút, cha vẫn muốn cho đệ đệ khảo thủ công danh làm rạng rỡ tổ tông."
“Thì ra là vậy." Thái Hoàng Thái Hậu gật gật đầu.
Dương chiêu dung chần chờ một lát sau, do dự hỏi: “Thái Hoàng Thái Hậu, người hỏi việc này là…"
Thái Hoàng Thái Hậu nghiêng người đặt chén trà xuống: “Vốn định nghĩ cho đệ đệ ngươi vào cung sắp xếp cái chức vị, bất quá nhà ngươi đã có ý như vậy, liền thôi."
Dương chiêu dung hơi hơi sửng sốt, lập tức để chén trà trong tay xuống, vội vàng quỳ lễ trước lão nhân gia, liên tiếp dập đầu vài cái, ngẩng lên thành khẩn nói: “Thái Hoàng Thái Hậu có thể lo cho Tử Tích một nhà như thế, Tử Tích ghi nhớ trong lòng. Kỳ thật cha nói để cho đệ đệ khảo công danh, Tử Tích biết rõ khả năng chỉ được vài phần, dù sao đệ đệ thật sự không phải có khiếu đọc sách, từ nhỏ lớn lên ở nơi thôn dã, ý nghĩ không mấy nhanh nhạy ngược lại là có phần khỏe mạnh. Để đệ đệ đi khảo công danh chẳng khác gì đuổi vịt lên kiệu, cố làm mà thôi. Lúc gần đi đệ đệ còn tìm ta khóc lóc kể lể, ta đây làm tỷ tỷ cũng không thể làm được gì, nếu may mắn được Thái Hoàng Thái Hậu dẫn dắt, là phúc khí của Tử tích, của đệ đệ, cũng là phúc khí của Dương gia!"
Thái Hoàng Thái Hậu cầm khăn nhấp nhấp môi, ho nhẹ một cái, nói: “Ngươi muốn cầu lão thân an bài một chức vị trong cung cho đệ đệ ngươi."
Dương chiêu dung lại dập mạnh đầu: “Cầu Thái Hoàng Thái Hậu chỉ dẫn."
“Được rồi, đừng dập đầu, đều dập đỏ rồi, ngươi trước đứng dậy đi." Vươn tay phải hơi vịn nàng dậy, Thái Hoàng Thái Hậu đối nàng cười nói: “Tuy lão thân không hỏi chính sự nhiều năm, nhưng sắp xếp người vào cung làm việc vẫn còn có thể, huống chi ngươi không chỉ là cháu dâu của lão thân, còn trước mặt lão bà tử ta phụng dưỡng nhiều năm, sao có thể không quan tâm ngươi cho được? Chỉ là, làm võ quan cũng không được nở mày nở mặt như quan văn, ngươi đã suy nghĩ kỹ càng chưa."
Dương chiêu dung mới đứng dậy, nghe vậy lại phác thông quỳ xuống: “Có thể phụng dưỡng Hoàng thượng cùng Thái Hoàng Thái Hậu, đó là phúc của Dương gia!"
“A." Thái Hoàng Thái Hậu cầm lấy chén trà lại chậm rì rì nhấp một ngụm. “Chỉ là Dương chiêu dung, ngươi vẫn nên trước nghe lão thân nói một việc đã rồi lại quyết định cũng không muộn."
Dương chiêu dung ngẩng đầu, không hiểu ra sao.
Lão nhân nhìn trà trong chén như có điều suy nghĩ cười: “Ngươi cũng biết hậu cung của Hoàng thượng, có không ít nam sủng linh quan đi."
Dương chiêu dung như hiểu như không: “Nhưng mà thiếp thân vào cung đã nhiều năm, cũng chưa từng nghe nói Hoàng thượng sủng hạnh qua vị nào…."
“Đó là bởi vì bọn họ cũng không phải người trong lòng Hoàng thượng, tâm tư của Hoàng thượng, so với biển còn sâu."
“Người đó…." Dương chiêu dung mơ hồ thì thào.
Thái Hoàng Thái Hậu thân thủ khẽ vuốt mặt nàng: “Biết Hoàng thượng vì sao lại sủng ái ngươi như thế không? Bởi vì dung mạo ngươi có chút giống hắn."
Dương chiêu dung kinh ngạc, ngây ngốc một lát, khi định thần lại, sắc mặt dần dần tái nhợt, trong đầu có cái gì đó bỗng nhiên bị đánh tan thành từng mảnh từng mảnh.
Thái Hoàng Thái Hậu biết, giờ phút này nàng đau lòng muốn chết, trong mắt xẹt qua một tia quang mang, sau đó liền lắc đầu tiếc hận nói: “Đáng tiếc người này, sớm chết."
“Chết?" Dương chiêu dung nặng nề mà thuật lại.
“Đúng vậy, chết." Thái Hoàng Thái Hậu thoáng cười, “Người nọ chẳng qua chỉ là một hộ vệ bình thường, nhưng năm ấy Hoàng thượng lại vô cùng lưu luyến si mê hắn, Hoàng Thái Hậu biết sau kinh hoảng, sợ việc này truyền ra sẽ tổn hại đến thể diện của hoàng thất, nên đã lập tức sai người đem hắn xử tử, thi thể cũng không biết xử lý như thế nào, tóm lại cứ như vậy vô thanh vô tức biến mất."
Dương chiêu dung ngẩn ra, lại lúng ta lúng túng hỏi: “Thái Hoàng Thái Hậu, vì sao phải nói việc này cho Tử Tích?"
Thái Hoàng Thái Hậu liễm mi, giơ tay lên nhìn lòng bàn tay của mình, nói: “Ngươi rất giống thị vệ kia, mà đệ đệ của ngươi lại cũng giống ngươi, lão thân muốn an bài đệ đệ ngươi làm thị vệ canh gác gần bên Hoàng thượng, hiểu chưa?"
Môi Dương chiêu dung run rẩy hồi lâu, cuối cùng ủ rũ mà ngồi. Thái Hoàng Thái Hậu liếc nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Ngươi cũng không cần quá phiền não, lão thân chỉ nói vậy thôi, cũng chưa chắc sẽ chọn đệ đệ ngươi, dù sao thiên hạ rộng lớn, người giống người, nhất định còn có."
Dương chiêu dung giật mình chấn động, sắc mặt trắng nhợt lại dị thường kiên định nói: “Không, Thái Hoàng Thái Hậu, cứ để đệ đệ ta vào nội cung đi, hắn nhất định có thể!"
Thái Hoàng Thái Hậu nở nụ cười.
(1) - Biến báo: dựa theo tình hình khác nhau, thay đổi một cách vô nguyên tắc.
Tác giả :
Mạt Hồi