Cấm Cung
Chương 10
Đưa nhi tử của Hoàng đế đi làm con của người khác, đây là chuyện xưa nay chưa từng có, cũng càng là chuyện không thể tưởng tượng nổi, mà Diệp Hoa lại nói ra một cách thực dễ dàng, trong khi trên thực tế việc này lại vô cùng rắc rối và khó khăn. Khi y nghĩ đến chuyện này, vốn không nghĩ tới kế tiếp nên giải quyết như thế nào. Trước tiên là bá quan văn võ sẽ nghĩ ra sao, sau đó là hai vị nữ nhân ẩn cư sau màn cũng chắc chắn sẽ không đồng ý, hơn nữa hậu quả không chỉ là việc không thành, mà còn có thể gây nguy hiểm cho Tống Bình An, đến lúc ấy cả nhà họ Tống chỉ e sẽ không thoát khỏi một kiếp.
Thế nhưng Hoàng đế lại không nghĩ như thế, đó là kết quả nhiều khả năng sẽ xảy ra sau khi cho bọn họ biết, vậy không phải chỉ cần không cho bọn họ biết là được rồi sao?
So với những rắc rối có thể dự đoán nếu công khai, thì giấu diếm ngược lại có vẻ đơn giản hơn nhiều, huống chi, dân chúng tầm thường như Tống gia, nếu thật sự biết rõ, có bị hù chết hay không cũng không nói trước được a.
Cho nên Hoàng đế quyết định giấu diếm, chỉ có điều nếu muốn một mực giấu kín, đương nhiên là càng ít người biết càng tốt, nhưng muốn đưa hoàng tử ra cung, chỉ sợ cũng không phải chuyện dễ dàng. Dù y có là Hoàng đế, dù mọi việc trong hoàng cung đều do y định đoạt, nhưng nếu không có một lý do hợp lý mà lại đưa Hoàng trưởng tử còn nhỏ tuổi ra cung, nhất định sẽ có một đống người đứng chắn trước mặt y nói nào là không thích hợp, nào là phạm vào tổ chế, nào là ngoài cung hung hiểm….
Cho dù Hoàng đế có thể đè bẹp các loại lực cản đưa hoàng trưởng tử ra cung, nhưng đến lúc đó sau lưng sẽ không chỉ là một, hai thị vệ, mà là một đội nhân mã xếp thành hàng dài. Dẫn theo đội ngũ khoa trương như vậy đi tới Tống gia, có khác gì công khai hoàng tử mang họ người khác, nhận người khác làm cha, nhận người khác làm tổ phụ tổ mẫu?
Bởi thế, chỉ có thể tìm sách lược vẹn toàn, lén lút đưa hoàng tử ra cung là hay nhất.
Hoàng đế vì chuyện này mà phiền não không thôi, thời gian rảnh rỗi khi không cần xử lý triều chính đều giành để nghĩ về nó, nhưng vì sao chuyện này lại làm y phiền lòng như thế, Diệp Hoa căn bản không hề nghĩ tới, y chỉ hiểu rõ một việc, cho dù đêm hôm đó y có thể lừa được cha nương Tống Bình An tin tưởng mình không chút nghi ngờ, nhưng một thời gian sau, nếu y không xuất đầu lộ diện, lại càng không ôm một đứa ‘cháu’ đến cho họ xem, thì dù Tống Bình An không đổi ‘khẩu cung’, hai vị lão nhân cũng sẽ sinh ra nghi kị, rồi lại nảy ý định tìm vợ cho hắn lần nữa.
Dẫu sao, tư tưởng nối dõi tông đường đối với các vị lão nhân mà nói, đã là thâm căn cố đế, khó có thể dao động.
Nhưng nếu đưa hoàng tử ra cung khó khăn như thế, vì cái gì Hoàng đế Diệp Hoa lại không tùy tiện tìm một hài tử khác đưa tới, mà nhất quyết muốn ôm con mình đến? Chuyện này kỳ thật, chính Hoàng đế cũng không giải thích được, chỉ là cảm thấy, nếu Bình An muốn có hài tử, thì đứa bé đó nhất định phải mang dòng máu của y mới được!
Hoàng đế đã kiên quyết như vậy, chúng thuộc hạ sao còn dám nêu ý kiến khác. Rất may là vào lúc y đang vì việc này mà hao tổn tinh thần, thì hậu cung phát sinh một sự kiện, xem như chó ngáp phải ruồi, giúp y tìm được cơ hội.
Hoàng trưởng tử sinh không đủ tháng bị nhiễm phong hàn.
Trẻ còn nhỏ, nếu không chú ý sẽ rất dễ mắc bệnh. Chuyện này mới đầu không có gì đáng phải để ý, nhưng khi Diệp Hoa đến Vĩnh Hòa cung – nơi ở của Chiêu dung Dương Tử Tích hỏi rõ nguyên do thì, giận tím mặt, vốn định lập tức đi tìm Thái hậu chất vấn, nhưng đi vài bước, lại nhớ tới việc này không có bằng chứng, sợ nói không tốt Thái hậu còn có thể lật ngược lại chỉ trích Chiêu dung chăm sóc không cẩn thận mới khiến hoàng trưởng tử sinh bệnh, vu hãm lại nàng.
Nguyên lai khi Diệp Hoa đến Vĩnh Hòa cung hỏi nguyên nhân, thì Dương chiêu dung sưng mắt nói với y, hôm nay sáng sớm Thái hậu cùng vài vị phi tử có tới, Dương chiêu dung còn đang ở cữ không tiện xuống giường đi lại, liền để cho Thái hậu ôm Hoàng trưởng tử đi, cũng không biết đã đi nơi nào, sau khi Tĩnh Lâm được đưa về, quần áo trên người không ít, nhưng thân thể rất lạnh, không quá nửa canh giờ thì bắt đầu nỉ non khóc không ngừng, cả người nóng lên, sắc mặt ửng hồng, Thái y đến chẩn bệnh mới biết là bị phong hàn.
Trẻ mới sinh không thể chịu được phong hàn như người lớn, nếu không chú ý, một mạng nho nhỏ sẽ rất dễ mất đi.
Lời Dương chiêu dung làm lòng y phát lạnh, Diệp Hoa vẫn cho là mẫu thân ít nhất còn niệm tại tình mẫu tử sẽ đối tốt với con của y, nhưng hôm nay xem ra, quả thật là y đã quá si tâm vọng tưởng.
Nhìn Dương chiêu dung vì hậu sản mà suy yếu, Diệp Hoa trái lo phải nghĩ, cuối cùng quyết định đưa Hoàng trưởng tử Tĩnh Lâm theo bên mình để tiện bề chăm sóc, không ngờ y ôm hài tử về Càn Thanh cung chưa tới một canh giờ, Hoàng Thái Hậu biết tin đã đích thân chạy tới.
“Hoàng thượng, cho dù Tĩnh Lâm là hoàng trưởng tử, là trưởng tử trưởng tôn, càng có khả năng là thái tử tương lai, nhưng từ trước đến nay làm gì có Hoàng đế nào lại tự mình dưỡng dục hài tử. Hoàng đế xử lý quốc sự đã đủ phiền lòng vất vả, hay là cứ đưa Tĩnh Lâm về cho chiêu dung nuôi dưỡng, đến ba tuổi lại chỉ định một vị học sĩ nào đó đủ đức đủ tài làm thái phó, dạy bảo nó đạo lý làm người."
Diệp Hoa nhìn Hoàng Thái Hậu hạ mi, đoan trang ung dung tĩnh tọa trên ghế, hồi lâu không nói, rồi sau đó mới mở miệng: “Mẫu hậu, có phải là hậu cung không do ngươi quản, ngươi sẽ càng không vừa mắt đứa nhỏ này?"
“Hoàng thượng!"
Hoàng Thái Hậu mạnh ngẩng đầu, trân châu cài hai bên đong đưa vang lên tiếng cách cách, hai mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào con mình: “Không lẽ ngươi cho rằng Tĩnh Lâm nhiễm phong hàn là do ai gia ra tay?"
Diệp Hoa im lặng, xem như ngầm thừa nhận.
Hoàng Thái Hậu tức giận đến mức thân thể khẽ run: “Hoàng thượng, ngươi là thân sinh cốt nhục của ai gia, Tĩnh Lâm là thân tôn tử của ai gia, ai gia sao có thể ác độc như vậy!"
Diệp Hoa nhướn mi, ánh mắt lạnh lùng: “Trong hậu cung này, chỉ có người tâm ngoan thủ lạt mới có thể sống sót." (tâm ngoan thủ lạt: lòng dạ độc ác, thủ đoạn nham hiểm.)
Hoàng Thái Hậu hít sâu từng hơi một, cố gắng bình ổn lửa giận trong lòng, nàng trừng mắt hạnh nhìn Hoàng đế, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt lấy váy, chốc lát sau, nàng mới khôi phục lại tỉnh táo, đồng dạng cười lạnh.
“Hoàng thượng, ngươi nói vậy, là đang trách ai gia sao? Nhưng trước khi ngươi khẳng định điều đó, có từng cẩn thận suy nghĩ hay không? Đúng là ai gia ôm Tĩnh Lâm ra ngoài dạo chơi một vòng, nhưng chính bởi hài tử ở trong tay ai gia, ai gia còn có thể ngu ngốc làm ra chuyện như vậy, để người ta đem hết thảy tội lỗi đổ lên đầu mình? Ngươi cho rằng, ai gia là người ngu xuẩn vậy ư?"
Hoàng Thái Hậu liếc mắt, thâm thúy cười.
“Hoàng thượng, hoàng cung cũng là thùng nhuộm, ở bên trong lâu ngày, cho dù là thuần khiết không tỳ vết cũng sẽ bị nhuộm đen. Ai gia chưa bao giờ hòa nhã với Dương chiêu dung, khó chắc nàng không có chút ấm ức!"
Lời Hoàng Thái Hậu không phải không có lý, Hoàng đế nghe xong, chỉ trầm mặc.
Hoàng Thái Hậu đứng lên, phủ bình nếp nhăn trên váy, nói: “Hoàng thượng, nếu ngươi lo cho Tĩnh Lâm, muốn tự mình chăm sóc ai gia cũng không cản, nhưng mong ngươi đừng nên chuyện gì cũng đổ lên đầu ai gia."
Thái hậu đi rồi, chỉ còn một mình Hoàng đế ngồi trầm tư, đến tận khi trong nội điện truyền ra tiếng trẻ con khóc nỉ non, y mới hồi thần, vội vã đi vào xem xét.
Có lẽ là phụ tử liền tâm, khi y ôm Tĩnh Lâm vào lòng, nó tức khắc sẽ nín khóc, hai chân nhỏ bé đá đá vài cái, như muốn cười cười với phụ hoàng.
Hoàng đế nhìn nó, đối đứa trẻ mang trong người dòng máu của mình, tự đáy lòng cảm thấy ấm áp kỳ lạ.
Đêm hôm đó, Diệp Hoa bí mật cho gọi một ít cung nữ cùng thái giám trong Vĩnh Hòa cung, nhất nhất tra xét rõ ràng mọi chuyện, tuy rằng giấu diếm rất kỹ, nhưng cuối cùng cũng tra ra.
Sau khi Hoàng Thái Hậu ôm hoàng trưởng tử về, Dương chiêu dung nói muốn cho hoàng tử bú sữa nên sai những người khác ra ngoài phòng một lát, không lâu sau, hoàng trưởng tử bắt đầu nỉ non khóc không ngừng.
Lúc Dương chiêu dung sinh hạ Hoàng trưởng tử, luôn luôn có phi tử đến thăm nịnh nọt tặng quà, Hoàng Thái Hậu biết được, lấy lý do tránh quấy rầy chiêu dung cùng hoàng trưởng tử tĩnh dưỡng, ngăn không cho những người không có phận sự đến Vĩnh Hòa cung, Vĩnh Hòa cung lập tức quạnh quẽ không ít.
Đương trước kia Dương chiêu dung được sủng ái, có lần đến thỉnh an Thái hậu, khi ấy các phi tử khác đều đã có mặt, các nàng đều có chỗ ngồi, nhưng Hoàng Thái Hậu lại mặc chiêu dung đứng đó, sau khi trở về, nàng tức giận rất lâu.
Còn có, Thái hậu thỉnh thoảng sẽ gọi hoàng hậu cùng một ít phi tử đến Từ Ninh cung phẩm trà nói chuyện phiếm, nhưng lại chưa bao giờ cho gọi chiêu dung…Còn có….Còn có….
Nghe xong hết thảy, Hoàng đế cuối cùng vẻ mặt bình tĩnh nhắm lại hai mắt.
Thái hậu nói đúng, hoàng cung là một thùng nhuộm, bên trong chỉ có một màu duy nhất ____ màu đen.
Hoàng đế đưa Hoàng trưởng tử Tĩnh Lâm vào ở tại Càn Thanh cung tự mình chăm sóc, tất nhiên đã bị không ít đại thần chỉ trích, thế nhưng y vẫn một mực quyết ý. Mấy ngày sau, lại truyền ra tin Hoàng trưởng tử lây nhiễm phong hàn đã nhiều ngày mà vẫn chưa thấy chuyển biến tốt đẹp, thái y cũng bó tay không có biện pháp, Hoàng đế lo lắng sốt ruột, trong cung cũng vì thế mà nhốn nháo; về sau có người đề xuất Hoàng trưởng tử có lẽ là bị kinh hãi, nên mời đạo sĩ tinh thông thuật đạo đến áp kinh.
Vì vậy Hoàng đế liền phái người mời đạo sĩ pháp thuật cao siêu tiến cung áp kinh cho Hoàng trưởng tử, mà sau một phen bôn ba vất vả, đạo sĩ đưa ra lời khuyên, nói Hoàng trưởng tử cần ra ngoài cung tĩnh dưỡng mới có thể bình an lớn lên. Vì hoàng trưởng tử có thể sớm ngày khang phục, Hoàng đế quyết định đưa hoàng trưởng tử đến Biệt uyển ở một thời gian, xem tình hình như thế nào rồi mới quyết định có đưa về cung hay không.
Quyết định trên của Hoàng đế không bị bất cứ một đại thần nào phản đối, dù sao làm như vậy, một là có lợi cho việc khang phục của hoàng trưởng tử, hai là có thể làm cho Hoàng đế không giữ hoàng trưởng tử bên cạnh chăm nom. Việc nhất cử lưỡng tiện như vậy, đương nhiên không có người dị nghị.
Rốt cục, lần phong ba bão táp này lấy kết quả hoàng trưởng tử dùng danh nghĩ tĩnh dưỡng rời cung, còn chiêu dung từ nay về sau bị bội phần lạnh nhạt mà chấm dứt.
Hoàng Thái Hậu yên lặng nhìn xem mọi việc, đối với kết quả đó, chỉ nhấp một ngụm trà xanh, mỉm cười.
“Dương chiêu dung còn quá non, căn bản không cần ai gia động thủ, kích một kích nàng đã không chịu nổi."
Dứt lời, quay đầu nhìn về phía hoàng hậu ngồi ngay ngắn một bên, nói: “Hoàng hậu a, giáo huấn này ngươi nhất định phải ghi tạc trong lòng, ngàn vạn lần đừng để người bên ngoài tùy tiện kích một cái như vậy mà đã sa chân vào."
“Vâng."
Hoàng hậu đồng dạng đoan trang thanh nhã nhẹ nhàng gật đầu, trân châu kim hoa cài trên tóc khẽ đong đưa, hoa lệ chói mắt.
Còn đối với Hoàng đế thì sao, chuyện này gây tổn thất gì cho y?
Ngoại trừ vô cùng thất vọng về chiêu dung ra, chuyện này chẳng những không có bất luận tổn thất gì, mà ngược lại còn giúp y dễ dàng giải quyết một việc khó, đó là làm cách nào đưa hoàng trưởng tử ra cung.
Thứ Hoàng đế không thiếu nhất chính là nữ nhân, thiếu một cái Dương chiêu dung, thì còn có Trần chiêu dung, Lý chiêu dung…chỉ cần có thể giúp y sinh hạ người nối dõi, thì căn bản không thành vấn đề.
.
Đêm sâu tĩnh lặng, Hoàng đế buông tấu chương trong tay, liếc mắt nhìn ánh nến chập chờn, quang mang chợt lóe. Mười mấy ngày nay đưa hoàng trưởng tử Tĩnh Lâm tới Càn Thanh cung, Hoàng đế chắc chắn sẽ không buông tha bất cứ một cơ hội nào có thể xem Tống Bình An túng quẫn, vì thế mà năm lần bảy lượt lệnh Tần công công nghĩ cách đưa hắn đến đây.
Hoàng đế nhớ rất rõ khi y nói muốn để Tĩnh Lâm nhận Bình An làm cha thì, Tống Bình An sợ tới mức mặt trắng không còn chút máu. Hoàng đế thích nhất bộ dáng yếu ớt vô lực của hắn, khiến người ta muốn hung hăng chà đạp hắn vô cùng, chờ ‘hành hạ’ hắn khóc lên, sẽ ôm người vào lòng hảo hảo dỗ hảo hảo khuyên, đương nhiên kết quả thường thường là dỗ xong khuyên xong, sẽ lại áp tiếp mặc sức yêu thương lần nữa.
Chỉ tiếc bây giờ khắp hoàng cung đều là tai mắt của Hoàng Thái Hậu, mỗi lần Tống Bình An đến đều phải lén lút, lưu tâm đề phòng, mà lại cũng không thể ở lâu, vì sợ đêm dài lắm mộng, nhiều nhất cũng chỉ được một ngày rồi lại phải đưa hắn về, thật sự là khiến Hoàng đế hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng cũng chính bởi như thế, đối với Tống Bình An, Hoàng đế mới thập phần đói khát mà lại chỉ có thể nếm qua chứ không thể ăn cho đến chán, do vậy từng chút từng chút một tích lũy, càng ngày càng trở nên khát vọng.
Thật đúng là gãi ngứa lòng y a, mỗi lần nhìn thấy Tống Bình An đều hận không thể nuốt sống!
Cũng không biết có phải là vì lý do đó một mực tuần hoàn ác tính hay không, mà mỗi lần trên giường, Diệp Hoa lăn qua lăn lại Tống Bình An cũng càng quá mức, làm hại Tống Bình An về sau thấy y sẽ vô thức run chân, không còn là vì thân phận, địa vị của y nữa, mà vì biết rõ vị Hoàng đế trước mắt này một khi bắt tay vào ‘hành’ người, thực sự là làm người ta muốn sống không được muốn chết không xong.
.
Ngày thứ hai sau khi hoàng trưởng tử Tĩnh Lâm được đưa vào ở tại Càn Thanh cung, Diệp Hoa nôn nóng không thể ngồi yên, thật rất muốn biết Tống Bình An nhìn thấy đứa con hắn bị buộc phải nhận này sẽ biểu hiện ra sao, đi qua đi lại, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục vẫn gọi Tần công công đi mang người đến.
Tống Bình An bị khiêng tới, hai chân vừa mới chạm đất, Diệp Hoa đã sớm không thể chờ được vội vàng tháo bỏ mảnh vải bịt mắt hắn, lôi hắn đến bên nôi của hoàng trưởng tử.
“Bình An, mau mau nhìn con của ngươi!"
Chân Tống Bình An còn chưa đứng vững, vừa nghe y nói lời này, sợ tới mức muốn quỳ xuống, lại bị Hoàng đế chặn lại, ngây ngốc không quỳ xuống được.
“Hoàng…Hoàng thượng, ngài tha cho tiểu nhân đi, tiểu nhân thật sự không có tư cách này…." Tống Bình An ngay cả liếc cũng không dám liếc hoàng trưởng tử đang ngủ say một cái, hai mắt tràn ngập cầu xin, vẻ mặt đáng thương nhìn Hoàng đế. Nếu để hoàng trưởng tử nhận hắn làm cha, hắn thật sợ mình sẽ bị giảm thọ a!
Ánh mắt y như đao sắc liếc nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi có tư cách hay không, trẫm định đoạt." Dứt lời dùng sức kéo hắn, cơ hồ làm hắn úp sấp lên người tiểu hoàng tử.
“Nhìn thật kỹ cho trẫm, nói nó lớn lên giống ai."
Tống Bình An sợ đè phải đứa nhỏ, muốn thẳng lưng lên, lại bị ép tới không thể nhúc nhích, chỉ có thể đặt tay chống hai bên nôi, cố giữ tư thế cân bằng để không đè lên tiểu hoàng tử, rồi mới bất đắc dĩ tuân theo lệnh Hoàng đế, nghiêm túc quan sát xem hoàng trưởng tử rốt cuộc giống ai.
Vì chưa thấy Dương chiêu dung bao giờ, nên không có cách nào so sánh, nhưng Hoàng đế thì hắn thường xuyên gặp____ khụ, cho nên vẫn có thể từ khuôn mặt non nớt của đứa nhỏ nhận ra được vài chỗ giống nhau.
“Hoàng thượng, tiểu nhân cảm thấy hoàng trưởng tử rất giống ngài."
“Giống chỗ nào?"
“Ax, khuôn mặt, còn có cái mũi…Miệng cũng rất giống." Tống Bình An thành thật trả lời dựa theo cảm nhận của mình.
Lần đầu tiên không dám nhìn kỹ, lần thứ hai cẩn thận quan sát, mới phát hiện hoàng trưởng tử thật đáng yêu, tuy mặt mày còn chưa nảy nở hoàn toàn, nhưng đã lộ ra vài phần tinh xảo, dưới lông mi cong cong tinh tế là hai mắt nhắm chặt, đuôi mày dài là tướng có tài, cái mũi thẳng, miệng nhỏ hồng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tản ra mùi sữa thoang thoảng, lại thêm các cung nữ tỉ mỉ chỉnh trang, mặc toàn là tiểu y tinh mỹ, thật sự là càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Tống Bình An từng chăm sóc không ít hài tử, nhưng qua lần so sánh này, hắn càng dễ nhận ra điểm bất đồng giữa thiên tử hoàng gia và dân chúng tầm thường, dường như tử tôn hoàng thất khi sinh ra đều mang theo một cỗ quý khí? Cùng là đáng yêu, nhưng hài tử bình thường làm người ta có cảm giác thân thiết, có thể tùy ý thân cận trêu đùa, nhưng con cháu hoàng thất lại chỉ có thể đứng ở xa nhìn vào, tựa hồ nếu tới gần thêm nữa, sẽ là một loại khinh nhờn đối với bọn họ.
“Đó là tất nhiên, con của trẫm đương nhiên phải giống trẫm." Hoàng đế thỏa mãn buông ra Tống Bình An, sau đó thân thủ ôm lấy đứa con đang ngủ say, nhẹ nhàng nhéo mặt nó một cái, làm cho tiểu hoàng tử đang say mộng bất mãn chu môi sau lại ngốc hồ hồ ngủ tiếp.
Hoàng đế không khỏi mỉm cười, nhìn nó nói: “Đáng tiếc, ngươi tới không phải lúc, lúc nó tỉnh mở to mắt giống hệt ngươi."
Tống Bình An vừa nghe lời này, sửng sốt một chút, rồi lập tức sợ tới mức trắng mặt, phác thông một tiếng quỳ xuống.
“Hoàng thượng…hoàng trưởng tử làm sao có thể giống tiểu nhân, tiểu nhân…Tiểu nhân…Ngay cả Dương chiêu dung cũng chưa từng gặp qua…."
Hoàng đế đang vui vẻ ôm đứa nhỏ nghe vậy cũng là sững sờ, tức khắc cười to ra tiếng, thiếu chút nữa chảy cả nước mắt.
“Bình An a Bình An, ngươi rốt cục là như thế nào lớn lên a…Trời ạ, thật quá tốt đùa…Có ngươi ở đây, trẫm quả nhiên chuyện phiền lòng gì cũng có thể quên hết…Ha ha ha!"
Tống Bình An cảm thấy thật ủy khuất, rõ ràng là lời của Hoàng đế dễ khiến người ta hiểu lầm, bằng không nhi tử của Hoàng đế sao có thể giống hắn? Còn nữa, Dương chiêu dung cũng không phải người thân của hắn, lại không chút quan hệ, vậy càng không thể giống, nếu giống thì chỉ có một lý do thôi….
Tiếng cười của Hoàng đế quá to, làm hoàng trưởng tử thức giấc, lập tức nỉ non khóc không ngừng. Hoàng đế cũng giống như những phụ thân khác, cảm thấy hài tử không khóc không nháo là đáng yêu nhất, chờ hài tử vừa bắt đầu khóc nháo là tức khắc vung tay đưa cho người khác. Nếu Tống Bình An không ở đây, y khẳng định sẽ cau mày gọi cung nữ đến mang hài tử ra ngoài dỗ dành đến khi ngừng khóc, nhưng bây giờ có Tống Bình An, những người không được phép không thể tùy tiện tiến vào, y chỉ do dự một chút, liền nhét hài tử vào lòng Tống Bình An.
“Mau dỗ con ngươi đi, đừng để nó khóc!"
Ngay cả cơ hội để phản bác cũng không có đã bị buộc phải làm cha, tiếng khóc của hoàng trưởng tử chấn triệt nóc nhà, đánh bay mọi thanh âm khác, nhìn hài tử vừa khóc vừa đá trong tã, thói quen chăm sóc hài tử trong Tống Bình An trỗi dậy, cũng chẳng quan tâm lễ nghi gì nữa, không đợi Hoàng đế bảo đã tự mình đứng lên, ôm lấy hoàng trưởng tử nhỏ giọng dỗ dành, tay kia vỗ nhẹ lưng của nó.
“Chớ sợ chớ sợ, cục cưng không khóc, bên ngoài tại sét đánh, sét đánh trời sẽ mưa, trời mưa mới có nước, có nước mới tốt hoa mầu, cục cưng ăn hoa mầu mau mau lớn lên…."
Do bị tiếng cười của Hoàng đế đánh thức, nên không cần xem có phải là đại, tiểu tiện, có phải là muốn bú sữa hay không, bởi vậy Tống Bình An tận lực dùng thanh âm ôm nhu vỗ về trấn an, quả nhiên rất nhanh đã khiến cho tiểu hoàng tử ngừng khóc, nức nở nghẹn ngào cắn cắn tay nhỏ tiếp tục mộng đẹp.
Hoàng đế đứng một bên nhìn Tống Bình An ôn nhu dỗ đứa nhỏ, gương mặt bình thường lúc này trở nên vô cùng nhu hòa, không ngờ lại rất dễ nhìn. Hắn ôm con của y dỗ dành, đúng rồi, bây giờ cũng là con của hắn. Nhìn cảnh ấm áp trước mặt, khóe môi Hoàng đế nhếch lên thật cao.
“Hoàng thượng, tiểu hoàng tử ngừng khóc rồi."
Chờ Tống Bình An hoàn thành nhiệm vụ ôm hài tử nhìn về phía Hoàng đế thì, lần đầu tiên trông thấy Hoàng đế ở trước mặt hắn lộ ra gương mặt ôn nhu tươi cười.
Khác hẳn với ôn nhu sau này, không có một chút tạp chất, trong nụ cười đó, chỉ có vô hạn nhu tình, vô hạn thỏa mãn, cũng vô cùng động lòng người, Tống Bình An ngây ngốc đứng nhìn.
Hoàng đế đi tới, để hài tử ở giữa bọn họ, dịu dàng ôm lấy nam nhân đang ngẩn người, nhìn sâu vào mắt hắn, vuốt ve khuôn mặt bình thường của hắn, sau đó ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Bình An, chúng ta cùng nhau dưỡng dục Tĩnh Lâm, được không?"
Đắm chìm trong nhu tình của Hoàng đế, Tống Bình An không kìm lòng được bật thốt một tiếng: “Được."
Cho dù hắn rất nhanh đã hối hận, nhưng Hoàng đế đã nhớ kỹ, cũng sẽ nhớ cả đời, đem hứa hẹn này quán triệt cả đời, không cho hắn bất cứ một đường lui nào.
Hoàng trưởng tử Tĩnh Lâm ngủ say, Hoàng đế nói buổi tối nó ngủ, thường sẽ ngủ khoảng hai canh giờ gì đó mới có thể tỉnh lại khóc đòi ăn.
Hoàng trưởng tử đã ngủ, như vậy hai canh giờ kế tiếp tất nhiên là thời gian của người lớn, thời gian của người lớn bình thường là dùng để làm cái gì? Khụ khụ, đó là chuyện trẻ con không nên biết a~~
Hoàng đế bế Bình An lên giường, Bình An vừa dịch lùi vừa cầu xin: “Hoàng thượng..hoàng trưởng tử trong phòng!"
“Không sao, nó đang ngủ." Hoàng đế cười tà không ngừng, một bên tới gần, một bên cởi bỏ y phục trên người, giống như dâm tặc đùa bỡn con gái nhà lành.
“Sẽ đánh thức.." Tống Bình An lùi đến không còn đường lùi, chỉ có thể đem hết thảy hy vọng gửi gắm vào một người khác trong phòng, cho dù người này mới sinh ra chưa đầy một tháng.
“Vậy ngươi nhỏ giọng một chút, nếu thật sự không nhịn được…." Hoàng đế nhặt lên đai lưng vừa mới cởi xuống, cười càng tà khí, “Trẫm bịt miệng ngươi lại thì không phải lo nữa."
“Hoàng thượng…."
Tống Bình An muốn khóc.
“Hắc hắc!"
Trên người chỉ còn nội y, Hoàng đế cười mấy tiếng dâm đãng, phi thân bổ nhào về phía trước, trực tiếp đem người áp đảo dưới thân.
.
Những kẻ oán trách ông trời bất công, thì sẽ thường xuyên tự hỏi, tại sao?
Câu hỏi đó, năm sáu tuổi Diệp Hoa đã không bao giờ hỏi nữa. Trước sáu tuổi, lúc mới hiểu biết, y sẽ thường xuyên tự hỏi, tại sao y phải làm Hoàng đế, tại sao không thể ra cung, tại sao không thể có thứ mình yêu thích, tại sao y phải thừa nhận tất thảy…
Rốt cục là tại sao?
Lần cuối cùng y hỏi, Hoàng tổ mẫu nói với y – thiên mệnh.
Vận mệnh không thể trái, hết thảy đều là thiên mệnh.
Cái chết của tiên hoàng Sùng Trữ đế, đã chú định tất cả.
Trước khi Diệp Hoa hiểu chuyện, Sùng Trữ đế đã băng hà, đối với phụ hoàng, y hoàn toàn không có ấn tượng, chỉ từ miệng người khác biết được những chuyện liên quan đến mình.
Mà trong sử sách đời sau, cũng đều ghi lại một câu, ‘Thái Hoàng Thái Hậu đối tiên đế, quá mức sủng ái’. Chỉ hai chữ, lại bao hàm quá nhiều, cũng bởi hai chữ này, Thái Hoàng Thái Hậu hối hận cả đời. Thuận An đế - hoàng tổ phụ của Diệp Hoa đã từng mất đi thê tử, sau khi tái giá với Hoàng Thái Hậu, thì thương yêu vô cùng, với đứa con sinh ra trong những năm tháng chiến hỏa khó khăn, lại càng là sủng ái vô độ. Nếu Thuận An đế có thể sống lâu hơn nữa, hai người còn có thể có thêm rất nhiều hoàng tử, Thiệu thị cũng sẽ trở thành vương tộc có quan hệ hòa thuận nhất trong lịch sử.
Đáng tiếc, trời thích trêu người, Thuận An đế một lòng hy vọng thê tử cùng hài nhi có thể sống lâu trăm tuổi lại đột ngột chết bệnh. Trượng phu qua đời tạo thành đả kích trầm trọng, cho nên, đối mặt với nhi tử nhỏ tuổi, đối mặt với một đám đại thần như lang như hổ, Thái Hoàng Thái Hậu cuối cùng cắn chặt răng, đem hài tử bảo hộ sau lưng, một thân một mình đau khổ chèo chống.
Nàng tràn đầy hy vọng rằng đem hài tử một mực bảo vệ dưới cánh chim của mình, hắn có thể như phụ hoàng cùng mẫu hậu sở liệu vô ưu vô lự lớn lên, rồi dần dần trưởng thành.
Thế nhưng trên thực tế, phong sương qua đi, tàn úa đầu tiên thường là những hoa cỏ quý báu được tỉ mỉ chăm sóc trong Ngự hoa viên; mà bị vùi dưới tuyết đọng, đợi khi tuyết tan gió xuân thổi tới, nẩy mầm tốt tươi sẽ là cỏ dại không người để ý.
Hài tử được yêu thương chăm sóc mọi bề, không chịu nổi sự thật liên tiếp đả kích, cuối cùng âu sầu mà chết, để lại cho Thái Hoàng Thái Hậu quá nhiều bi ai, quá nhiều thống khổ.
Bốn chữ ‘quá mức sủng ái’, là nguyên nhân của bi kịch.
Cho nên đối với đứa cháu Diệp Hoa, nàng lựa chọn phương thức dưỡng dục hoàn toàn trái ngược; có lẽ sau này cũng nhận thấy quá mức tàn ác, quá mức vô tình, nhưng nhìn Diệp Hoa cuối cùng đỉnh thiên lập địa, ngang nhiên không sợ xuất hiện trước mắt, một khắc đó, tất thảy đều hóa thành mây khói.
Nên là thế a.
Tâm tư của Thái Hoàng Thái Hậu, mới đầu Diệp Hoa vẫn còn chưa hiểu, nhưng đến khi y cũng bắt đầu dưỡng dục hài tử, mới hiểu được dụng tâm lương khổ của nàng.
Điều đầu tiên Thái Hoàng Thái Hậu dạy cho Diệp Hoa, đó là không được tham luyến.
Biết y thích ăn thứ gì, thì mỗi ngày đều đưa lên, ba bữa cơm đều ăn, tới tận khi y nhìn thấy nó liền nôn ra mới dừng lại. Biết thứ y yêu thích, thì luôn đợi khi y thích nhất, mà hủy diệt……
Mỗi lần nhớ lại, lưng Diệp Hoa sẽ ẩn ẩn đau nhức, khi còn bé y quá kiên cường, nhiều lần bị đoạt đi thứ mình thích đương nhiên không nhịn được, sẽ phản kháng, sẽ chống lại, sẽ khóc nháo, nhưng chờ đợi y không phải mẫu thân hay hoàng tổ mẫu đau lòng an ủi, mà là roi dài từng cái từng cái quất vào tấm lưng non nớt, rốt cục người cúi đầu là y.
.
Diệp Hoa hít sâu một hơi, hơi nâng lên thân trên đầm đìa mồ hôi, cầm lấy một tay của người nằm dưới, thật sâu hôn lên từng ngón một, đồng thời không ngừng vuốt ve những vết chai dày.
Tầm nhìn hạ xuống, hai mắt mê đắm nhìn người nằm trên giường đồng dạng một thân mồ hôi, thân thể xích lõa lấm tấm những đốm màu hồng trải rộng, tất cả đều do y lưu lại, là thứ ấn ký chỉ thuộc riêng mình y.
Đối người trước mắt, y luôn luôn không ngừng được dục vọng, muốn có được hắn, hung hăng xâm phạm hắn, muốn giữ lại hắn, muốn được nhìn hắn, cứ như vậy, mãi mãi…
Nếu Thái Hoàng Thái Hậu dạy bảo y không được tham luyến biết được, thì sẽ như thế nào?
Diệp Hoa khó nén được ý cười.
Y biết rõ kết quả, Tống Bình An sẽ như con chó nhỏ, sẽ như những vật y yêu thích trước đây, bị hủy diệt.
Một Hoàng đế không thể có dục vọng cố chấp, nếu có sẽ trở thành nhược điểm, rơi vào tay địch nhân chính là trí mạng, những đạo lý này y đã hiểu ngay từ khi còn rất nhỏ. Nhưng mà, nếu ngay cả người mình muốn bảo vệ cũng không bảo vệ được, y làm Hoàng đế còn có nghĩa lý gì?
Nhược điểm là trí mạng, mà vì bù đắp nhược điểm này, người cũng sẽ trở nên càng cường đại hơn.
Diệp Hoa rút phân thân cực nóng ra khỏi dũng đạo ướt át mềm mại, kéo theo một tiếng ma sát cực độ dâm mỹ, làm Tống Bình An vô lực run rẩy một chút.
Dưới kỹ xảo khiêu khích thuần thục của Diệp Hoa, Tống Bình An đã tiết hai lần, nhưng y vẫn còn chưa tiết ra, bền bỉ đến mức khiến nam nhân khác phải xấu hổ. Diệp Hoa đem cả thân mình đè lên, hạ thân hơi nâng, dùng phân thân kiên ngạnh không ngừng ma sát thứ mềm nhũn sau khi tiết của Bình An, làm hắn lại lần nữa run rẩy.
Trước dùng lưỡi liếm qua lỗ tai hắn một lần, rồi lại ngậm cắn chơi đùa, đến tận khi đỏ ửng mới thỏa mãn buông ra.
“Hoàng thượng…."
Thanh âm hắn khàn khàn. Khuôn mặt cùng nửa người dưới đều bị ác ý xâm phạm, làm thân thể sớm bị điều giáo tới mức vô cùng mẫn cảm của hắn khao khát không thôi, hai chân run lên dưới một tia ý thức còn sót lại chần chừ như muốn khép vào, sau cùng vẫn là giang rộng ra, kẹp lấy eo người nọ, làm y nhất động xâm nhập vào mật động hư không, tìm được càng nhiều khoái cảm kịch liệt. Giây phút ấy, đau nhức cùng khoái cảm giao tạp, biến thành cảm giác không gì so sánh nổi, như độc mê quấn quýt không cách nào kiềm chế.
Mỗi lần ngay từ đầu thường sẽ sợ hãi, sợ hãi cảm giác tiêu hồn thực cốt này, càng sợ hãi thì lại càng sa vào, bản thân không chút cố kỵ phóng đãng dây dưa.
Biết rõ hắn muốn, Diệp Hoa thường sẽ buộc hắn mở miệng cầu xin.
“Bình An, thoải mái?"
“Ngô…."
Cố ý ghé sát tai hắn phả hơi thở nóng rực, một tay lặng lẽ chen vào hậu đình, ở cửa huyệt run run kia chơi đùa khiêu khích, chậm chạp không chịu đi vào.
“Nói a." Diệp Hoa dùng ngón tay xoa ấn huyệt khẩu, chỉ tiến vào nửa phần rồi lại lập tức rút ra, kích thích rồi lại không cho tận hứng.
Loại thủ pháp tra tấn này, thời gian càng lâu càng khiến người khó có thể chịu được. Thân thể Tống Bình An sớm đã bị lăn qua lăn lại tạo thành thói quen nức nở nghẹn ngào một tiếng, không tự chủ được khoác tay lên vai Diệp Hoa, chân cũng kẹp lên eo y…
“Ô….Thoải mái….."
Nguyên tưởng rằng trả lời xong, có thể tìm được thứ mình muốn, kết quả câu tiếp theo càng khiến người ta xấu hổ không dám ngẩng đầu.
“Vậy muốn trẫm đi vào?"
Diệp Hoa cố ý nhu nắn cái mông của hắn sau đó tách ra, hạ thân thẳng tắp chẳng biết từ lúc nào đã trượt nhập tới động khẩu trơn ướt, nhưng chỉ dừng ở bên ngoài đụng chạm chứ không tiến vào.
Tống Bình An hiện tại đúng là hoàn toàn bất chấp tất cả, dù sao đều cùng Hoàng đế lên giường nhiều lần như vậy, lúc này rụt rè thì chỉ rước lấy tra tấn càng nhiều, còn không bằng bỏ qua hết thảy, cho mình đổi được thống khoái.
Hắn ôm chặt lưng Diệp Hoa, khàn khàn nói: “Hoàng thượng…..Tiến vào….Tiến vào……"
Có được câu trả lời thỏa mãn, Diệp Hoa cong môi, nở nụ cười mang đậm dục vọng, giật xuống hai tay hắn, lật người Bình An lại, dùng gối lót dưới bụng, làm cho cái mông tròn to rắn chắc hiện ra trước mắt. Hai tay lại thoáng dùng lực, khiến cho mật động khuất sâu bên trong bại lộ hoàn toàn, mặc y nhìn khắp một lượt.
“Hoàng thượng…."
Bị dục vọng tra tấn toàn thân nóng cháy, Tống Bình An chờ đợi hồi lâu vẫn không thấy Diệp Hoa động đậy, bắt đầu bất an giãy dụa, lại bị một mực đè lại.
Đầu tiên, y dùng ngón tay cắm vào xác nhận bên trong căng chặt mềm mại, lại thay dục vọng trướng đến nổi đầy gân xanh nhất cử sáp nhập vào trong thân thể Bình An. Tiến vào một khắc kia, bị bao vây chặt chẽ, độ nóng cùng căng chặt mềm mại vừa đủ, hết thảy quả thực chính là vì để y hưởng thụ mà tồn tại….
Diệp Hoa kìm lòng không được khẽ rên một tiếng.
Đợi cho người dưới không ngừng kẹp chặt hạ thân, cố gắng nhúc nhích, Diệp Hoa mới bị buộc đến trán nổi gân xanh.
Đáng chết!
Y thầm mắng một câu, không biết là đối Tống Bình An, hay là vì không khống chế nổi bản thân.
Đùa với lửa ắt hẳn tự thiêu, y xem như hiểu rõ tinh túy của những lời này.
Được rồi, sắc đẹp trước mắt, nhẫn nại nữa chỉ là tự chuốc lấy khổ, Diệp Hoa không phải loại người tự bạc đãi mình, lập tức giữ chặt eo Tống Bình An, đầu tiên là thong thả mà trầm ổn luật động, sau đó là từ từ tăng nhanh tốc độ, suốt cả quá trình, không những thỏa mãn bản thân mà còn làm cho người dưới nếm đủ đau khổ vì dám dục đồ câu dẫn y.
Tống Bình An lại lần nữa bị lăn qua lăn lại cực thảm, không phối hợp Hoàng đế là sai, chủ động phối hợp cũng là sai, chính hắn cũng không biết nên làm thế nào mới phải. Được rồi, tuy hắn có chủ tâm bất lương, muốn làm Hoàng đế mau chóng chấm dứt một chút, chỉ có điều tâm tư nho nhỏ của hắn tựa hồ sớm bị Hoàng đế nhìn thấu.
Hắn càng mong chấm dứt, Hoàng đế lại càng đi theo chiều ngược lại, bị bắt nằm sấp thừa nhận tiến xuất, mỗi lần tiến vào đều đụng tới chỗ sâu nhất, thẳng khiến hạ thân Tống Bình An chết lặng, trước mắt đầy sao, tay chân vô lực. Nếu không phải Hoàng đế một mực giữ chặt eo hắn, đầu hắn nhất định sẽ đâm vào trong chăn.
Khi Tống Bình An suýt nữa bị làm đến hôn mê, Diệp Hoa mới xem như động một cái tiến vào đỉnh điểm, đem trọc dịch nóng bỏng xuất trong người hắn.
Tống Bình An thở dài một hơi, cho rằng lần này rốt cục có thể nghỉ ngơi, nhưng mà bình ổn hơi thở xong, Diệp Hoa lại đem thân thể mệt mỏi vô lực của hắn lật lại, sau đó trói chặt hai tay hắn treo lên.
“Hoàng….Hoàng thượng…."
Mặc kệ muốn ngủ đến đâu, thân thể bị treo lên thì dẫu là ai cũng phải tỉnh lại, Tống Bình An cũng không ngoại lệ, hắn cố gắng mở to hai mắt mông lung, thấy Hoàng đế trước mặt đang bận rộn treo hắn lên.
“Đừng sợ, trẫm thấy ngươi không còn khí lực phối hợp trẫm, mới nghĩ ra cách này thôi."
Diệp Hoa đối hắn nở nụ cười, trong mắt là tà ác không sao tả xiết. Y không treo Bình An lên quá cao, hai đầu gối hắn vẫn còn đụng vào chăn bông. Đem dây thừng trói xong, y tách hai chân hắn ra, luồn tay vào giữa, ngón tay sáp nhập cúc huyệt mềm mại, chà xát vài cái, trước đem dịch thể y vừa bắn dẫn xuất ra một phần, sau đó cầm phân thân kiên ngạnh tiến vào từ sau lưng hắn.
Thân thể bị treo lên, Tống Bình An khó tránh khỏi sẽ nhớ tới lần đầu tiên, đoạn ký ức đó khắc sâu quá mức, vì thế khi Hoàng đế tiến vào hắn liền vô thức banh chặt.
Người đứng phía sau á một tiếng, dùng sức vỗ vỗ cái mông của hắn.
“Thả lỏng một chút, làm đau trẫm."
“Hoàng thượng…."
Tống Bình An sợ hãi vô cùng, thanh âm cũng dẫn theo điểm nghẹn ngào.
“Không sợ không sợ, lần này không bịt mắt ngươi, cũng không bắt ngươi tẩy sạch….Thả lỏng, để trẫm hảo hảo thương ngươi." Không hổ là Hoàng đế, không cần nhìn mặt, chỉ nghe giọng nói cũng biết hắn đang sợ cái gì, lập tức ôn nhu trấn an.
“Ô…." Tuy Hoàng đế rất thích chọc ghẹo hắn, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì vẫn thật sự giữ lời, chưa từng lừa hắn lần nào. Tống Bình An nghe vậy, chỉ phải chậm rãi thả lỏng, để cho Hoàng đế tiếp tục tại trên người mình muốn làm gì thì làm.
Tiếc rằng chưa đợi Hoàng đế chính thức bắt đầu hưởng dụng bữa tiệc lớn, con của bọn hắn lại đúng lúc mở miệng khóc nỉ non.
Tống Bình An vốn không dễ thả lỏng lại vì thế mà căng lại, làm Hoàng đế một lần nữa nhíu mày ăn đau, vẻ mặt không vui.
“Hoàng..Hoàng thượng….Hoàng trưởng tử tỉnh…tỉnh……"
Tống Bình An run rẩy nói, trong giọng nói có vài phần bất an, lại có vài phần chờ mong, chờ mong Hoàng đế sẽ đem tâm lực đặt vào hoàng trưởng tử, tha cho hắn lần này.
Một bên là đứa con lớn tiếng khóc nỉ non, một bên là Tống Bình An cứng người không chịu phối hợp, cho dù Diệp Hoa có thể không đếm xỉa đến đứa con đang khóc, nhưng đối với Bình An rõ ràng bận tâm đến sự tồn tại của hài tử, làm cách nào cũng không thả lỏng được, y thật sự chính là bó tay bất đắc dĩ.
Cũng không biết có phải hai người bọn họ làm ồn nó hay không, Tĩnh Lâm hôm nay tỉnh dậy sớm hơn với thường ngày một chút, Hoàng đế nhíu mi nghĩ lần sau nhất định phải ôm hoàng tử ra ngoài, đương lúc chuẩn bị tận hứng lại bị mạnh mẽ cắt đứt, tư vị này thật đúng là khiến người ta oán giận.
Diệp Hoa rút khỏi cơ thể Bình An, dẫn theo một ít dịch thể màu trắng, tùy tiện kéo qua một tấm vải lau chùi hạ thân ướt át, lại bò xuống giường phủ thêm một kiện trường bào.
Tống Bình An đợi lúc Hoàng đế xuống giường thì cố sức giãy dụa hai tay bị trói, thấy Hoàng đế khoác áo xong không hề có ý cởi ra cho hắn, không khỏi có chút sốt ruột: “Hoàng thượng…Thỉnh ngài thả tiểu nhân…."
Diệp Hoa đứng bên giường thỏa mãn thưởng thức mỹ cảnh Tống Bình An trần truồng bị treo trên giường, đương không khí dâm mỹ tán đi, rụt rè bị chôn vùi trong dục vọng lại trỗi dậy, thân thể trần trụi bị Hoàng đế nhìn chằm chằm, đặc biệt là một vài chỗ đặc biệt nhạy cảm, Tống Bình An không khỏi mặt đỏ tới mang tai cố gắng co người tránh né ánh mắt nóng bỏng của Hoàng đế.
Chỉ tiếc hai tay của hắn bị treo, trốn thế nào cũng không được, ngược lại làm cho đôi mắt vốn nhuộm kín một tầng dục vọng u ám của Hoàng đế lại nhiều hơn một tia đùa dai.
Tiếng khóc của hoàng trưởng tử Tĩnh Lâm càng ngày càng lớn, Hoàng đế có thể bỏ qua, nhưng Tống Bình An lại không thể, nghe tiếng hài tử nỉ non không ngừng, Tống Bình An đâu còn tâm tư quan tâm đến việc xấu hổ hay không xấu hổ, lo lắng đối Hoàng đế nói: “Hoàng thượng, hoàng trưởng tử đang khóc…."
Diệp Hoa không nhúc nhích, chỉ là không vui nhướng mày.
“Hoàng thượng…." Thanh âm Tống Bình An tràn đầy cầu xin.
Diệp Hoa không kiên nhẫn hừ một tiếng, thân thủ buông trướng mành, sau đó xoay người đi ra ngoài, trước khi ra còn buông từng tầng sa mạn ngoài giường, cho đến khi hoàn toàn che khuất cảnh bên trong.
Diệp Hoa gọi Tần công công đến ôm Tĩnh Lâm đi dỗ, cũng hạ lệnh hôm nay không ai được phép quấy rầy.
Hài tử bị ôm đi, cung điện lập tức khôi phục tĩnh lặng, Diệp Hoa khoác độc một bộ trường bào vén lên tầng tầng sa mạn trở về bên giường, nhìn qua người ở trên, cong môi, cười đến Bình An lạnh cả sống lưng.
Tống Bình An bất giác muốn chạy trốn, thế nhưng tay bị trói quá chặt, giãy dụa thế nào cũng đều phí công, cuối cùng chỉ có thể đáng thương bất lực nhìn về phía Hoàng đế vẫn đứng bên giường, dùng một loại ánh mắt khiến người ta run rẩy nhìn mình chằm chằm.
“Hoàng..Hoàng thượng…." Tống Bình An nuốt một ngụm nước bọt, nhịn không được run run mở miệng, vốn không hy vọng được y đáp lời, lại bất ngờ nghe được một tiếng trầm thấp từ cổ họng y bật ra.. “Ân?"
Cái này chứng minh sự tình có thể thương lượng? Tống Bình An tuy không có quá nhiều hy vọng, nhưng vẫn không tự chủ được thăm dò: “Hoàng thượng..có thể…thả tiểu nhân hay không?"
“Ân??"
Lại là một tiếng ân, nhưng độ mạnh yếu khác hẳn, lại thêm lạnh thấu xương, mang theo một tia uy nghiêm không thể bỏ qua.
“Hoàng thượng…" Hắn biết không có khả năng, lại càng muốn khóc.
Thấy hắn như vậy, Diệp Hoa nở một nụ cười xấu xa, khoanh hai tay trước ngực, đối Bình An nói: “Bình An, ngươi muốn trẫm thả ngươi xuống đúng không?"
“Dạ…" Trì độn mãi không học nổi khôn, Tống Bình An không hề phát giác nguy cơ, thành thật trả lời.
“Tốt lắm." Hoàng đế hài lòng vui vẻ, “Kế tiếp trẫm bảo ngươi làm gì ngươi đều phải nghe theo, nếu ngươi làm cho trẫm thỏa mãn, trẫm sẽ cho ngươi xuống, trái lại, ngươi cứ như vậy treo suốt đêm a, lúc nào trẫm muốn thượng ngươi thì mới thượng."
Tống Bình An không hiểu rõ lắm, từ trước đến giờ hắn đã lần nào trái lệnh Hoàng đế, bất luận là bình thường hay là trên giường, có nhiều khi hắn rất muốn cãi lời nhưng thực sự là không có lá gan làm vậy, lúc này lại bảo hắn lựa chọn, đối với hắn mà nói căn bản không hề khó khăn, vừa nghe xong lời Hoàng đế, hắn không chút nghĩ ngợi liền lựa chọn điều trước.
Hắn chỉ là một người bình thường không có tài năng gì đặc biệt, Hoàng đế còn có thể bảo hắn làm gì, hắn lại có thể làm cái gì cho y. Lúc ấy trong cái đầu gỗ của hắn chỉ có ý nghĩ này, nhưng mà nghĩ như vậy đích xác là sai lầm, đánh giá thấp thủ đoạn tà ác của Hoàng đế, cách làm cho hắn càng thêm xấu hổ, càng thêm nan kham có rất nhiều, chỉ còn chờ hắn nhất nhất nhận thức mà thôi.
Bất quá, nếu có cơ hội cho hắn lựa chọn lần nữa, phỏng chừng Tống Bình An vẫn là không chút cân nhắc chọn lựa điều trước, trong lòng của hắn, chỉ cần Hoàng đế có thể thả hắn ra, chuyện này coi như xong, nếu thật sự chọn trái ý Hoàng đế, thủ đoạn của y không chừng còn có thể nhiều hơn.
Người ngốc mấy cũng có lúc thông minh, nếu ý nghĩ này của hắn bị Hoàng đế biết được, Diệp Hoa nhất định sẽ tán thưởng như thế, vì đó đúng là ý đồ của y, dù sao bất luận Tống Bình An lựa chọn thế nào, kết quả cuối cùng vẫn đều như y mong muốn.
Tống Bình An trốn không thoát lòng bàn tay của Hoàng đế, đó là điều hiển nhiên.
Thế nhưng Hoàng đế lại không nghĩ như thế, đó là kết quả nhiều khả năng sẽ xảy ra sau khi cho bọn họ biết, vậy không phải chỉ cần không cho bọn họ biết là được rồi sao?
So với những rắc rối có thể dự đoán nếu công khai, thì giấu diếm ngược lại có vẻ đơn giản hơn nhiều, huống chi, dân chúng tầm thường như Tống gia, nếu thật sự biết rõ, có bị hù chết hay không cũng không nói trước được a.
Cho nên Hoàng đế quyết định giấu diếm, chỉ có điều nếu muốn một mực giấu kín, đương nhiên là càng ít người biết càng tốt, nhưng muốn đưa hoàng tử ra cung, chỉ sợ cũng không phải chuyện dễ dàng. Dù y có là Hoàng đế, dù mọi việc trong hoàng cung đều do y định đoạt, nhưng nếu không có một lý do hợp lý mà lại đưa Hoàng trưởng tử còn nhỏ tuổi ra cung, nhất định sẽ có một đống người đứng chắn trước mặt y nói nào là không thích hợp, nào là phạm vào tổ chế, nào là ngoài cung hung hiểm….
Cho dù Hoàng đế có thể đè bẹp các loại lực cản đưa hoàng trưởng tử ra cung, nhưng đến lúc đó sau lưng sẽ không chỉ là một, hai thị vệ, mà là một đội nhân mã xếp thành hàng dài. Dẫn theo đội ngũ khoa trương như vậy đi tới Tống gia, có khác gì công khai hoàng tử mang họ người khác, nhận người khác làm cha, nhận người khác làm tổ phụ tổ mẫu?
Bởi thế, chỉ có thể tìm sách lược vẹn toàn, lén lút đưa hoàng tử ra cung là hay nhất.
Hoàng đế vì chuyện này mà phiền não không thôi, thời gian rảnh rỗi khi không cần xử lý triều chính đều giành để nghĩ về nó, nhưng vì sao chuyện này lại làm y phiền lòng như thế, Diệp Hoa căn bản không hề nghĩ tới, y chỉ hiểu rõ một việc, cho dù đêm hôm đó y có thể lừa được cha nương Tống Bình An tin tưởng mình không chút nghi ngờ, nhưng một thời gian sau, nếu y không xuất đầu lộ diện, lại càng không ôm một đứa ‘cháu’ đến cho họ xem, thì dù Tống Bình An không đổi ‘khẩu cung’, hai vị lão nhân cũng sẽ sinh ra nghi kị, rồi lại nảy ý định tìm vợ cho hắn lần nữa.
Dẫu sao, tư tưởng nối dõi tông đường đối với các vị lão nhân mà nói, đã là thâm căn cố đế, khó có thể dao động.
Nhưng nếu đưa hoàng tử ra cung khó khăn như thế, vì cái gì Hoàng đế Diệp Hoa lại không tùy tiện tìm một hài tử khác đưa tới, mà nhất quyết muốn ôm con mình đến? Chuyện này kỳ thật, chính Hoàng đế cũng không giải thích được, chỉ là cảm thấy, nếu Bình An muốn có hài tử, thì đứa bé đó nhất định phải mang dòng máu của y mới được!
Hoàng đế đã kiên quyết như vậy, chúng thuộc hạ sao còn dám nêu ý kiến khác. Rất may là vào lúc y đang vì việc này mà hao tổn tinh thần, thì hậu cung phát sinh một sự kiện, xem như chó ngáp phải ruồi, giúp y tìm được cơ hội.
Hoàng trưởng tử sinh không đủ tháng bị nhiễm phong hàn.
Trẻ còn nhỏ, nếu không chú ý sẽ rất dễ mắc bệnh. Chuyện này mới đầu không có gì đáng phải để ý, nhưng khi Diệp Hoa đến Vĩnh Hòa cung – nơi ở của Chiêu dung Dương Tử Tích hỏi rõ nguyên do thì, giận tím mặt, vốn định lập tức đi tìm Thái hậu chất vấn, nhưng đi vài bước, lại nhớ tới việc này không có bằng chứng, sợ nói không tốt Thái hậu còn có thể lật ngược lại chỉ trích Chiêu dung chăm sóc không cẩn thận mới khiến hoàng trưởng tử sinh bệnh, vu hãm lại nàng.
Nguyên lai khi Diệp Hoa đến Vĩnh Hòa cung hỏi nguyên nhân, thì Dương chiêu dung sưng mắt nói với y, hôm nay sáng sớm Thái hậu cùng vài vị phi tử có tới, Dương chiêu dung còn đang ở cữ không tiện xuống giường đi lại, liền để cho Thái hậu ôm Hoàng trưởng tử đi, cũng không biết đã đi nơi nào, sau khi Tĩnh Lâm được đưa về, quần áo trên người không ít, nhưng thân thể rất lạnh, không quá nửa canh giờ thì bắt đầu nỉ non khóc không ngừng, cả người nóng lên, sắc mặt ửng hồng, Thái y đến chẩn bệnh mới biết là bị phong hàn.
Trẻ mới sinh không thể chịu được phong hàn như người lớn, nếu không chú ý, một mạng nho nhỏ sẽ rất dễ mất đi.
Lời Dương chiêu dung làm lòng y phát lạnh, Diệp Hoa vẫn cho là mẫu thân ít nhất còn niệm tại tình mẫu tử sẽ đối tốt với con của y, nhưng hôm nay xem ra, quả thật là y đã quá si tâm vọng tưởng.
Nhìn Dương chiêu dung vì hậu sản mà suy yếu, Diệp Hoa trái lo phải nghĩ, cuối cùng quyết định đưa Hoàng trưởng tử Tĩnh Lâm theo bên mình để tiện bề chăm sóc, không ngờ y ôm hài tử về Càn Thanh cung chưa tới một canh giờ, Hoàng Thái Hậu biết tin đã đích thân chạy tới.
“Hoàng thượng, cho dù Tĩnh Lâm là hoàng trưởng tử, là trưởng tử trưởng tôn, càng có khả năng là thái tử tương lai, nhưng từ trước đến nay làm gì có Hoàng đế nào lại tự mình dưỡng dục hài tử. Hoàng đế xử lý quốc sự đã đủ phiền lòng vất vả, hay là cứ đưa Tĩnh Lâm về cho chiêu dung nuôi dưỡng, đến ba tuổi lại chỉ định một vị học sĩ nào đó đủ đức đủ tài làm thái phó, dạy bảo nó đạo lý làm người."
Diệp Hoa nhìn Hoàng Thái Hậu hạ mi, đoan trang ung dung tĩnh tọa trên ghế, hồi lâu không nói, rồi sau đó mới mở miệng: “Mẫu hậu, có phải là hậu cung không do ngươi quản, ngươi sẽ càng không vừa mắt đứa nhỏ này?"
“Hoàng thượng!"
Hoàng Thái Hậu mạnh ngẩng đầu, trân châu cài hai bên đong đưa vang lên tiếng cách cách, hai mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào con mình: “Không lẽ ngươi cho rằng Tĩnh Lâm nhiễm phong hàn là do ai gia ra tay?"
Diệp Hoa im lặng, xem như ngầm thừa nhận.
Hoàng Thái Hậu tức giận đến mức thân thể khẽ run: “Hoàng thượng, ngươi là thân sinh cốt nhục của ai gia, Tĩnh Lâm là thân tôn tử của ai gia, ai gia sao có thể ác độc như vậy!"
Diệp Hoa nhướn mi, ánh mắt lạnh lùng: “Trong hậu cung này, chỉ có người tâm ngoan thủ lạt mới có thể sống sót." (tâm ngoan thủ lạt: lòng dạ độc ác, thủ đoạn nham hiểm.)
Hoàng Thái Hậu hít sâu từng hơi một, cố gắng bình ổn lửa giận trong lòng, nàng trừng mắt hạnh nhìn Hoàng đế, hai tay đặt trên đầu gối nắm chặt lấy váy, chốc lát sau, nàng mới khôi phục lại tỉnh táo, đồng dạng cười lạnh.
“Hoàng thượng, ngươi nói vậy, là đang trách ai gia sao? Nhưng trước khi ngươi khẳng định điều đó, có từng cẩn thận suy nghĩ hay không? Đúng là ai gia ôm Tĩnh Lâm ra ngoài dạo chơi một vòng, nhưng chính bởi hài tử ở trong tay ai gia, ai gia còn có thể ngu ngốc làm ra chuyện như vậy, để người ta đem hết thảy tội lỗi đổ lên đầu mình? Ngươi cho rằng, ai gia là người ngu xuẩn vậy ư?"
Hoàng Thái Hậu liếc mắt, thâm thúy cười.
“Hoàng thượng, hoàng cung cũng là thùng nhuộm, ở bên trong lâu ngày, cho dù là thuần khiết không tỳ vết cũng sẽ bị nhuộm đen. Ai gia chưa bao giờ hòa nhã với Dương chiêu dung, khó chắc nàng không có chút ấm ức!"
Lời Hoàng Thái Hậu không phải không có lý, Hoàng đế nghe xong, chỉ trầm mặc.
Hoàng Thái Hậu đứng lên, phủ bình nếp nhăn trên váy, nói: “Hoàng thượng, nếu ngươi lo cho Tĩnh Lâm, muốn tự mình chăm sóc ai gia cũng không cản, nhưng mong ngươi đừng nên chuyện gì cũng đổ lên đầu ai gia."
Thái hậu đi rồi, chỉ còn một mình Hoàng đế ngồi trầm tư, đến tận khi trong nội điện truyền ra tiếng trẻ con khóc nỉ non, y mới hồi thần, vội vã đi vào xem xét.
Có lẽ là phụ tử liền tâm, khi y ôm Tĩnh Lâm vào lòng, nó tức khắc sẽ nín khóc, hai chân nhỏ bé đá đá vài cái, như muốn cười cười với phụ hoàng.
Hoàng đế nhìn nó, đối đứa trẻ mang trong người dòng máu của mình, tự đáy lòng cảm thấy ấm áp kỳ lạ.
Đêm hôm đó, Diệp Hoa bí mật cho gọi một ít cung nữ cùng thái giám trong Vĩnh Hòa cung, nhất nhất tra xét rõ ràng mọi chuyện, tuy rằng giấu diếm rất kỹ, nhưng cuối cùng cũng tra ra.
Sau khi Hoàng Thái Hậu ôm hoàng trưởng tử về, Dương chiêu dung nói muốn cho hoàng tử bú sữa nên sai những người khác ra ngoài phòng một lát, không lâu sau, hoàng trưởng tử bắt đầu nỉ non khóc không ngừng.
Lúc Dương chiêu dung sinh hạ Hoàng trưởng tử, luôn luôn có phi tử đến thăm nịnh nọt tặng quà, Hoàng Thái Hậu biết được, lấy lý do tránh quấy rầy chiêu dung cùng hoàng trưởng tử tĩnh dưỡng, ngăn không cho những người không có phận sự đến Vĩnh Hòa cung, Vĩnh Hòa cung lập tức quạnh quẽ không ít.
Đương trước kia Dương chiêu dung được sủng ái, có lần đến thỉnh an Thái hậu, khi ấy các phi tử khác đều đã có mặt, các nàng đều có chỗ ngồi, nhưng Hoàng Thái Hậu lại mặc chiêu dung đứng đó, sau khi trở về, nàng tức giận rất lâu.
Còn có, Thái hậu thỉnh thoảng sẽ gọi hoàng hậu cùng một ít phi tử đến Từ Ninh cung phẩm trà nói chuyện phiếm, nhưng lại chưa bao giờ cho gọi chiêu dung…Còn có….Còn có….
Nghe xong hết thảy, Hoàng đế cuối cùng vẻ mặt bình tĩnh nhắm lại hai mắt.
Thái hậu nói đúng, hoàng cung là một thùng nhuộm, bên trong chỉ có một màu duy nhất ____ màu đen.
Hoàng đế đưa Hoàng trưởng tử Tĩnh Lâm vào ở tại Càn Thanh cung tự mình chăm sóc, tất nhiên đã bị không ít đại thần chỉ trích, thế nhưng y vẫn một mực quyết ý. Mấy ngày sau, lại truyền ra tin Hoàng trưởng tử lây nhiễm phong hàn đã nhiều ngày mà vẫn chưa thấy chuyển biến tốt đẹp, thái y cũng bó tay không có biện pháp, Hoàng đế lo lắng sốt ruột, trong cung cũng vì thế mà nhốn nháo; về sau có người đề xuất Hoàng trưởng tử có lẽ là bị kinh hãi, nên mời đạo sĩ tinh thông thuật đạo đến áp kinh.
Vì vậy Hoàng đế liền phái người mời đạo sĩ pháp thuật cao siêu tiến cung áp kinh cho Hoàng trưởng tử, mà sau một phen bôn ba vất vả, đạo sĩ đưa ra lời khuyên, nói Hoàng trưởng tử cần ra ngoài cung tĩnh dưỡng mới có thể bình an lớn lên. Vì hoàng trưởng tử có thể sớm ngày khang phục, Hoàng đế quyết định đưa hoàng trưởng tử đến Biệt uyển ở một thời gian, xem tình hình như thế nào rồi mới quyết định có đưa về cung hay không.
Quyết định trên của Hoàng đế không bị bất cứ một đại thần nào phản đối, dù sao làm như vậy, một là có lợi cho việc khang phục của hoàng trưởng tử, hai là có thể làm cho Hoàng đế không giữ hoàng trưởng tử bên cạnh chăm nom. Việc nhất cử lưỡng tiện như vậy, đương nhiên không có người dị nghị.
Rốt cục, lần phong ba bão táp này lấy kết quả hoàng trưởng tử dùng danh nghĩ tĩnh dưỡng rời cung, còn chiêu dung từ nay về sau bị bội phần lạnh nhạt mà chấm dứt.
Hoàng Thái Hậu yên lặng nhìn xem mọi việc, đối với kết quả đó, chỉ nhấp một ngụm trà xanh, mỉm cười.
“Dương chiêu dung còn quá non, căn bản không cần ai gia động thủ, kích một kích nàng đã không chịu nổi."
Dứt lời, quay đầu nhìn về phía hoàng hậu ngồi ngay ngắn một bên, nói: “Hoàng hậu a, giáo huấn này ngươi nhất định phải ghi tạc trong lòng, ngàn vạn lần đừng để người bên ngoài tùy tiện kích một cái như vậy mà đã sa chân vào."
“Vâng."
Hoàng hậu đồng dạng đoan trang thanh nhã nhẹ nhàng gật đầu, trân châu kim hoa cài trên tóc khẽ đong đưa, hoa lệ chói mắt.
Còn đối với Hoàng đế thì sao, chuyện này gây tổn thất gì cho y?
Ngoại trừ vô cùng thất vọng về chiêu dung ra, chuyện này chẳng những không có bất luận tổn thất gì, mà ngược lại còn giúp y dễ dàng giải quyết một việc khó, đó là làm cách nào đưa hoàng trưởng tử ra cung.
Thứ Hoàng đế không thiếu nhất chính là nữ nhân, thiếu một cái Dương chiêu dung, thì còn có Trần chiêu dung, Lý chiêu dung…chỉ cần có thể giúp y sinh hạ người nối dõi, thì căn bản không thành vấn đề.
.
Đêm sâu tĩnh lặng, Hoàng đế buông tấu chương trong tay, liếc mắt nhìn ánh nến chập chờn, quang mang chợt lóe. Mười mấy ngày nay đưa hoàng trưởng tử Tĩnh Lâm tới Càn Thanh cung, Hoàng đế chắc chắn sẽ không buông tha bất cứ một cơ hội nào có thể xem Tống Bình An túng quẫn, vì thế mà năm lần bảy lượt lệnh Tần công công nghĩ cách đưa hắn đến đây.
Hoàng đế nhớ rất rõ khi y nói muốn để Tĩnh Lâm nhận Bình An làm cha thì, Tống Bình An sợ tới mức mặt trắng không còn chút máu. Hoàng đế thích nhất bộ dáng yếu ớt vô lực của hắn, khiến người ta muốn hung hăng chà đạp hắn vô cùng, chờ ‘hành hạ’ hắn khóc lên, sẽ ôm người vào lòng hảo hảo dỗ hảo hảo khuyên, đương nhiên kết quả thường thường là dỗ xong khuyên xong, sẽ lại áp tiếp mặc sức yêu thương lần nữa.
Chỉ tiếc bây giờ khắp hoàng cung đều là tai mắt của Hoàng Thái Hậu, mỗi lần Tống Bình An đến đều phải lén lút, lưu tâm đề phòng, mà lại cũng không thể ở lâu, vì sợ đêm dài lắm mộng, nhiều nhất cũng chỉ được một ngày rồi lại phải đưa hắn về, thật sự là khiến Hoàng đế hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng cũng chính bởi như thế, đối với Tống Bình An, Hoàng đế mới thập phần đói khát mà lại chỉ có thể nếm qua chứ không thể ăn cho đến chán, do vậy từng chút từng chút một tích lũy, càng ngày càng trở nên khát vọng.
Thật đúng là gãi ngứa lòng y a, mỗi lần nhìn thấy Tống Bình An đều hận không thể nuốt sống!
Cũng không biết có phải là vì lý do đó một mực tuần hoàn ác tính hay không, mà mỗi lần trên giường, Diệp Hoa lăn qua lăn lại Tống Bình An cũng càng quá mức, làm hại Tống Bình An về sau thấy y sẽ vô thức run chân, không còn là vì thân phận, địa vị của y nữa, mà vì biết rõ vị Hoàng đế trước mắt này một khi bắt tay vào ‘hành’ người, thực sự là làm người ta muốn sống không được muốn chết không xong.
.
Ngày thứ hai sau khi hoàng trưởng tử Tĩnh Lâm được đưa vào ở tại Càn Thanh cung, Diệp Hoa nôn nóng không thể ngồi yên, thật rất muốn biết Tống Bình An nhìn thấy đứa con hắn bị buộc phải nhận này sẽ biểu hiện ra sao, đi qua đi lại, nghĩ tới nghĩ lui, rốt cục vẫn gọi Tần công công đi mang người đến.
Tống Bình An bị khiêng tới, hai chân vừa mới chạm đất, Diệp Hoa đã sớm không thể chờ được vội vàng tháo bỏ mảnh vải bịt mắt hắn, lôi hắn đến bên nôi của hoàng trưởng tử.
“Bình An, mau mau nhìn con của ngươi!"
Chân Tống Bình An còn chưa đứng vững, vừa nghe y nói lời này, sợ tới mức muốn quỳ xuống, lại bị Hoàng đế chặn lại, ngây ngốc không quỳ xuống được.
“Hoàng…Hoàng thượng, ngài tha cho tiểu nhân đi, tiểu nhân thật sự không có tư cách này…." Tống Bình An ngay cả liếc cũng không dám liếc hoàng trưởng tử đang ngủ say một cái, hai mắt tràn ngập cầu xin, vẻ mặt đáng thương nhìn Hoàng đế. Nếu để hoàng trưởng tử nhận hắn làm cha, hắn thật sợ mình sẽ bị giảm thọ a!
Ánh mắt y như đao sắc liếc nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi có tư cách hay không, trẫm định đoạt." Dứt lời dùng sức kéo hắn, cơ hồ làm hắn úp sấp lên người tiểu hoàng tử.
“Nhìn thật kỹ cho trẫm, nói nó lớn lên giống ai."
Tống Bình An sợ đè phải đứa nhỏ, muốn thẳng lưng lên, lại bị ép tới không thể nhúc nhích, chỉ có thể đặt tay chống hai bên nôi, cố giữ tư thế cân bằng để không đè lên tiểu hoàng tử, rồi mới bất đắc dĩ tuân theo lệnh Hoàng đế, nghiêm túc quan sát xem hoàng trưởng tử rốt cuộc giống ai.
Vì chưa thấy Dương chiêu dung bao giờ, nên không có cách nào so sánh, nhưng Hoàng đế thì hắn thường xuyên gặp____ khụ, cho nên vẫn có thể từ khuôn mặt non nớt của đứa nhỏ nhận ra được vài chỗ giống nhau.
“Hoàng thượng, tiểu nhân cảm thấy hoàng trưởng tử rất giống ngài."
“Giống chỗ nào?"
“Ax, khuôn mặt, còn có cái mũi…Miệng cũng rất giống." Tống Bình An thành thật trả lời dựa theo cảm nhận của mình.
Lần đầu tiên không dám nhìn kỹ, lần thứ hai cẩn thận quan sát, mới phát hiện hoàng trưởng tử thật đáng yêu, tuy mặt mày còn chưa nảy nở hoàn toàn, nhưng đã lộ ra vài phần tinh xảo, dưới lông mi cong cong tinh tế là hai mắt nhắm chặt, đuôi mày dài là tướng có tài, cái mũi thẳng, miệng nhỏ hồng hồng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tản ra mùi sữa thoang thoảng, lại thêm các cung nữ tỉ mỉ chỉnh trang, mặc toàn là tiểu y tinh mỹ, thật sự là càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Tống Bình An từng chăm sóc không ít hài tử, nhưng qua lần so sánh này, hắn càng dễ nhận ra điểm bất đồng giữa thiên tử hoàng gia và dân chúng tầm thường, dường như tử tôn hoàng thất khi sinh ra đều mang theo một cỗ quý khí? Cùng là đáng yêu, nhưng hài tử bình thường làm người ta có cảm giác thân thiết, có thể tùy ý thân cận trêu đùa, nhưng con cháu hoàng thất lại chỉ có thể đứng ở xa nhìn vào, tựa hồ nếu tới gần thêm nữa, sẽ là một loại khinh nhờn đối với bọn họ.
“Đó là tất nhiên, con của trẫm đương nhiên phải giống trẫm." Hoàng đế thỏa mãn buông ra Tống Bình An, sau đó thân thủ ôm lấy đứa con đang ngủ say, nhẹ nhàng nhéo mặt nó một cái, làm cho tiểu hoàng tử đang say mộng bất mãn chu môi sau lại ngốc hồ hồ ngủ tiếp.
Hoàng đế không khỏi mỉm cười, nhìn nó nói: “Đáng tiếc, ngươi tới không phải lúc, lúc nó tỉnh mở to mắt giống hệt ngươi."
Tống Bình An vừa nghe lời này, sửng sốt một chút, rồi lập tức sợ tới mức trắng mặt, phác thông một tiếng quỳ xuống.
“Hoàng thượng…hoàng trưởng tử làm sao có thể giống tiểu nhân, tiểu nhân…Tiểu nhân…Ngay cả Dương chiêu dung cũng chưa từng gặp qua…."
Hoàng đế đang vui vẻ ôm đứa nhỏ nghe vậy cũng là sững sờ, tức khắc cười to ra tiếng, thiếu chút nữa chảy cả nước mắt.
“Bình An a Bình An, ngươi rốt cục là như thế nào lớn lên a…Trời ạ, thật quá tốt đùa…Có ngươi ở đây, trẫm quả nhiên chuyện phiền lòng gì cũng có thể quên hết…Ha ha ha!"
Tống Bình An cảm thấy thật ủy khuất, rõ ràng là lời của Hoàng đế dễ khiến người ta hiểu lầm, bằng không nhi tử của Hoàng đế sao có thể giống hắn? Còn nữa, Dương chiêu dung cũng không phải người thân của hắn, lại không chút quan hệ, vậy càng không thể giống, nếu giống thì chỉ có một lý do thôi….
Tiếng cười của Hoàng đế quá to, làm hoàng trưởng tử thức giấc, lập tức nỉ non khóc không ngừng. Hoàng đế cũng giống như những phụ thân khác, cảm thấy hài tử không khóc không nháo là đáng yêu nhất, chờ hài tử vừa bắt đầu khóc nháo là tức khắc vung tay đưa cho người khác. Nếu Tống Bình An không ở đây, y khẳng định sẽ cau mày gọi cung nữ đến mang hài tử ra ngoài dỗ dành đến khi ngừng khóc, nhưng bây giờ có Tống Bình An, những người không được phép không thể tùy tiện tiến vào, y chỉ do dự một chút, liền nhét hài tử vào lòng Tống Bình An.
“Mau dỗ con ngươi đi, đừng để nó khóc!"
Ngay cả cơ hội để phản bác cũng không có đã bị buộc phải làm cha, tiếng khóc của hoàng trưởng tử chấn triệt nóc nhà, đánh bay mọi thanh âm khác, nhìn hài tử vừa khóc vừa đá trong tã, thói quen chăm sóc hài tử trong Tống Bình An trỗi dậy, cũng chẳng quan tâm lễ nghi gì nữa, không đợi Hoàng đế bảo đã tự mình đứng lên, ôm lấy hoàng trưởng tử nhỏ giọng dỗ dành, tay kia vỗ nhẹ lưng của nó.
“Chớ sợ chớ sợ, cục cưng không khóc, bên ngoài tại sét đánh, sét đánh trời sẽ mưa, trời mưa mới có nước, có nước mới tốt hoa mầu, cục cưng ăn hoa mầu mau mau lớn lên…."
Do bị tiếng cười của Hoàng đế đánh thức, nên không cần xem có phải là đại, tiểu tiện, có phải là muốn bú sữa hay không, bởi vậy Tống Bình An tận lực dùng thanh âm ôm nhu vỗ về trấn an, quả nhiên rất nhanh đã khiến cho tiểu hoàng tử ngừng khóc, nức nở nghẹn ngào cắn cắn tay nhỏ tiếp tục mộng đẹp.
Hoàng đế đứng một bên nhìn Tống Bình An ôn nhu dỗ đứa nhỏ, gương mặt bình thường lúc này trở nên vô cùng nhu hòa, không ngờ lại rất dễ nhìn. Hắn ôm con của y dỗ dành, đúng rồi, bây giờ cũng là con của hắn. Nhìn cảnh ấm áp trước mặt, khóe môi Hoàng đế nhếch lên thật cao.
“Hoàng thượng, tiểu hoàng tử ngừng khóc rồi."
Chờ Tống Bình An hoàn thành nhiệm vụ ôm hài tử nhìn về phía Hoàng đế thì, lần đầu tiên trông thấy Hoàng đế ở trước mặt hắn lộ ra gương mặt ôn nhu tươi cười.
Khác hẳn với ôn nhu sau này, không có một chút tạp chất, trong nụ cười đó, chỉ có vô hạn nhu tình, vô hạn thỏa mãn, cũng vô cùng động lòng người, Tống Bình An ngây ngốc đứng nhìn.
Hoàng đế đi tới, để hài tử ở giữa bọn họ, dịu dàng ôm lấy nam nhân đang ngẩn người, nhìn sâu vào mắt hắn, vuốt ve khuôn mặt bình thường của hắn, sau đó ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Bình An, chúng ta cùng nhau dưỡng dục Tĩnh Lâm, được không?"
Đắm chìm trong nhu tình của Hoàng đế, Tống Bình An không kìm lòng được bật thốt một tiếng: “Được."
Cho dù hắn rất nhanh đã hối hận, nhưng Hoàng đế đã nhớ kỹ, cũng sẽ nhớ cả đời, đem hứa hẹn này quán triệt cả đời, không cho hắn bất cứ một đường lui nào.
Hoàng trưởng tử Tĩnh Lâm ngủ say, Hoàng đế nói buổi tối nó ngủ, thường sẽ ngủ khoảng hai canh giờ gì đó mới có thể tỉnh lại khóc đòi ăn.
Hoàng trưởng tử đã ngủ, như vậy hai canh giờ kế tiếp tất nhiên là thời gian của người lớn, thời gian của người lớn bình thường là dùng để làm cái gì? Khụ khụ, đó là chuyện trẻ con không nên biết a~~
Hoàng đế bế Bình An lên giường, Bình An vừa dịch lùi vừa cầu xin: “Hoàng thượng..hoàng trưởng tử trong phòng!"
“Không sao, nó đang ngủ." Hoàng đế cười tà không ngừng, một bên tới gần, một bên cởi bỏ y phục trên người, giống như dâm tặc đùa bỡn con gái nhà lành.
“Sẽ đánh thức.." Tống Bình An lùi đến không còn đường lùi, chỉ có thể đem hết thảy hy vọng gửi gắm vào một người khác trong phòng, cho dù người này mới sinh ra chưa đầy một tháng.
“Vậy ngươi nhỏ giọng một chút, nếu thật sự không nhịn được…." Hoàng đế nhặt lên đai lưng vừa mới cởi xuống, cười càng tà khí, “Trẫm bịt miệng ngươi lại thì không phải lo nữa."
“Hoàng thượng…."
Tống Bình An muốn khóc.
“Hắc hắc!"
Trên người chỉ còn nội y, Hoàng đế cười mấy tiếng dâm đãng, phi thân bổ nhào về phía trước, trực tiếp đem người áp đảo dưới thân.
.
Những kẻ oán trách ông trời bất công, thì sẽ thường xuyên tự hỏi, tại sao?
Câu hỏi đó, năm sáu tuổi Diệp Hoa đã không bao giờ hỏi nữa. Trước sáu tuổi, lúc mới hiểu biết, y sẽ thường xuyên tự hỏi, tại sao y phải làm Hoàng đế, tại sao không thể ra cung, tại sao không thể có thứ mình yêu thích, tại sao y phải thừa nhận tất thảy…
Rốt cục là tại sao?
Lần cuối cùng y hỏi, Hoàng tổ mẫu nói với y – thiên mệnh.
Vận mệnh không thể trái, hết thảy đều là thiên mệnh.
Cái chết của tiên hoàng Sùng Trữ đế, đã chú định tất cả.
Trước khi Diệp Hoa hiểu chuyện, Sùng Trữ đế đã băng hà, đối với phụ hoàng, y hoàn toàn không có ấn tượng, chỉ từ miệng người khác biết được những chuyện liên quan đến mình.
Mà trong sử sách đời sau, cũng đều ghi lại một câu, ‘Thái Hoàng Thái Hậu đối tiên đế, quá mức sủng ái’. Chỉ hai chữ, lại bao hàm quá nhiều, cũng bởi hai chữ này, Thái Hoàng Thái Hậu hối hận cả đời. Thuận An đế - hoàng tổ phụ của Diệp Hoa đã từng mất đi thê tử, sau khi tái giá với Hoàng Thái Hậu, thì thương yêu vô cùng, với đứa con sinh ra trong những năm tháng chiến hỏa khó khăn, lại càng là sủng ái vô độ. Nếu Thuận An đế có thể sống lâu hơn nữa, hai người còn có thể có thêm rất nhiều hoàng tử, Thiệu thị cũng sẽ trở thành vương tộc có quan hệ hòa thuận nhất trong lịch sử.
Đáng tiếc, trời thích trêu người, Thuận An đế một lòng hy vọng thê tử cùng hài nhi có thể sống lâu trăm tuổi lại đột ngột chết bệnh. Trượng phu qua đời tạo thành đả kích trầm trọng, cho nên, đối mặt với nhi tử nhỏ tuổi, đối mặt với một đám đại thần như lang như hổ, Thái Hoàng Thái Hậu cuối cùng cắn chặt răng, đem hài tử bảo hộ sau lưng, một thân một mình đau khổ chèo chống.
Nàng tràn đầy hy vọng rằng đem hài tử một mực bảo vệ dưới cánh chim của mình, hắn có thể như phụ hoàng cùng mẫu hậu sở liệu vô ưu vô lự lớn lên, rồi dần dần trưởng thành.
Thế nhưng trên thực tế, phong sương qua đi, tàn úa đầu tiên thường là những hoa cỏ quý báu được tỉ mỉ chăm sóc trong Ngự hoa viên; mà bị vùi dưới tuyết đọng, đợi khi tuyết tan gió xuân thổi tới, nẩy mầm tốt tươi sẽ là cỏ dại không người để ý.
Hài tử được yêu thương chăm sóc mọi bề, không chịu nổi sự thật liên tiếp đả kích, cuối cùng âu sầu mà chết, để lại cho Thái Hoàng Thái Hậu quá nhiều bi ai, quá nhiều thống khổ.
Bốn chữ ‘quá mức sủng ái’, là nguyên nhân của bi kịch.
Cho nên đối với đứa cháu Diệp Hoa, nàng lựa chọn phương thức dưỡng dục hoàn toàn trái ngược; có lẽ sau này cũng nhận thấy quá mức tàn ác, quá mức vô tình, nhưng nhìn Diệp Hoa cuối cùng đỉnh thiên lập địa, ngang nhiên không sợ xuất hiện trước mắt, một khắc đó, tất thảy đều hóa thành mây khói.
Nên là thế a.
Tâm tư của Thái Hoàng Thái Hậu, mới đầu Diệp Hoa vẫn còn chưa hiểu, nhưng đến khi y cũng bắt đầu dưỡng dục hài tử, mới hiểu được dụng tâm lương khổ của nàng.
Điều đầu tiên Thái Hoàng Thái Hậu dạy cho Diệp Hoa, đó là không được tham luyến.
Biết y thích ăn thứ gì, thì mỗi ngày đều đưa lên, ba bữa cơm đều ăn, tới tận khi y nhìn thấy nó liền nôn ra mới dừng lại. Biết thứ y yêu thích, thì luôn đợi khi y thích nhất, mà hủy diệt……
Mỗi lần nhớ lại, lưng Diệp Hoa sẽ ẩn ẩn đau nhức, khi còn bé y quá kiên cường, nhiều lần bị đoạt đi thứ mình thích đương nhiên không nhịn được, sẽ phản kháng, sẽ chống lại, sẽ khóc nháo, nhưng chờ đợi y không phải mẫu thân hay hoàng tổ mẫu đau lòng an ủi, mà là roi dài từng cái từng cái quất vào tấm lưng non nớt, rốt cục người cúi đầu là y.
.
Diệp Hoa hít sâu một hơi, hơi nâng lên thân trên đầm đìa mồ hôi, cầm lấy một tay của người nằm dưới, thật sâu hôn lên từng ngón một, đồng thời không ngừng vuốt ve những vết chai dày.
Tầm nhìn hạ xuống, hai mắt mê đắm nhìn người nằm trên giường đồng dạng một thân mồ hôi, thân thể xích lõa lấm tấm những đốm màu hồng trải rộng, tất cả đều do y lưu lại, là thứ ấn ký chỉ thuộc riêng mình y.
Đối người trước mắt, y luôn luôn không ngừng được dục vọng, muốn có được hắn, hung hăng xâm phạm hắn, muốn giữ lại hắn, muốn được nhìn hắn, cứ như vậy, mãi mãi…
Nếu Thái Hoàng Thái Hậu dạy bảo y không được tham luyến biết được, thì sẽ như thế nào?
Diệp Hoa khó nén được ý cười.
Y biết rõ kết quả, Tống Bình An sẽ như con chó nhỏ, sẽ như những vật y yêu thích trước đây, bị hủy diệt.
Một Hoàng đế không thể có dục vọng cố chấp, nếu có sẽ trở thành nhược điểm, rơi vào tay địch nhân chính là trí mạng, những đạo lý này y đã hiểu ngay từ khi còn rất nhỏ. Nhưng mà, nếu ngay cả người mình muốn bảo vệ cũng không bảo vệ được, y làm Hoàng đế còn có nghĩa lý gì?
Nhược điểm là trí mạng, mà vì bù đắp nhược điểm này, người cũng sẽ trở nên càng cường đại hơn.
Diệp Hoa rút phân thân cực nóng ra khỏi dũng đạo ướt át mềm mại, kéo theo một tiếng ma sát cực độ dâm mỹ, làm Tống Bình An vô lực run rẩy một chút.
Dưới kỹ xảo khiêu khích thuần thục của Diệp Hoa, Tống Bình An đã tiết hai lần, nhưng y vẫn còn chưa tiết ra, bền bỉ đến mức khiến nam nhân khác phải xấu hổ. Diệp Hoa đem cả thân mình đè lên, hạ thân hơi nâng, dùng phân thân kiên ngạnh không ngừng ma sát thứ mềm nhũn sau khi tiết của Bình An, làm hắn lại lần nữa run rẩy.
Trước dùng lưỡi liếm qua lỗ tai hắn một lần, rồi lại ngậm cắn chơi đùa, đến tận khi đỏ ửng mới thỏa mãn buông ra.
“Hoàng thượng…."
Thanh âm hắn khàn khàn. Khuôn mặt cùng nửa người dưới đều bị ác ý xâm phạm, làm thân thể sớm bị điều giáo tới mức vô cùng mẫn cảm của hắn khao khát không thôi, hai chân run lên dưới một tia ý thức còn sót lại chần chừ như muốn khép vào, sau cùng vẫn là giang rộng ra, kẹp lấy eo người nọ, làm y nhất động xâm nhập vào mật động hư không, tìm được càng nhiều khoái cảm kịch liệt. Giây phút ấy, đau nhức cùng khoái cảm giao tạp, biến thành cảm giác không gì so sánh nổi, như độc mê quấn quýt không cách nào kiềm chế.
Mỗi lần ngay từ đầu thường sẽ sợ hãi, sợ hãi cảm giác tiêu hồn thực cốt này, càng sợ hãi thì lại càng sa vào, bản thân không chút cố kỵ phóng đãng dây dưa.
Biết rõ hắn muốn, Diệp Hoa thường sẽ buộc hắn mở miệng cầu xin.
“Bình An, thoải mái?"
“Ngô…."
Cố ý ghé sát tai hắn phả hơi thở nóng rực, một tay lặng lẽ chen vào hậu đình, ở cửa huyệt run run kia chơi đùa khiêu khích, chậm chạp không chịu đi vào.
“Nói a." Diệp Hoa dùng ngón tay xoa ấn huyệt khẩu, chỉ tiến vào nửa phần rồi lại lập tức rút ra, kích thích rồi lại không cho tận hứng.
Loại thủ pháp tra tấn này, thời gian càng lâu càng khiến người khó có thể chịu được. Thân thể Tống Bình An sớm đã bị lăn qua lăn lại tạo thành thói quen nức nở nghẹn ngào một tiếng, không tự chủ được khoác tay lên vai Diệp Hoa, chân cũng kẹp lên eo y…
“Ô….Thoải mái….."
Nguyên tưởng rằng trả lời xong, có thể tìm được thứ mình muốn, kết quả câu tiếp theo càng khiến người ta xấu hổ không dám ngẩng đầu.
“Vậy muốn trẫm đi vào?"
Diệp Hoa cố ý nhu nắn cái mông của hắn sau đó tách ra, hạ thân thẳng tắp chẳng biết từ lúc nào đã trượt nhập tới động khẩu trơn ướt, nhưng chỉ dừng ở bên ngoài đụng chạm chứ không tiến vào.
Tống Bình An hiện tại đúng là hoàn toàn bất chấp tất cả, dù sao đều cùng Hoàng đế lên giường nhiều lần như vậy, lúc này rụt rè thì chỉ rước lấy tra tấn càng nhiều, còn không bằng bỏ qua hết thảy, cho mình đổi được thống khoái.
Hắn ôm chặt lưng Diệp Hoa, khàn khàn nói: “Hoàng thượng…..Tiến vào….Tiến vào……"
Có được câu trả lời thỏa mãn, Diệp Hoa cong môi, nở nụ cười mang đậm dục vọng, giật xuống hai tay hắn, lật người Bình An lại, dùng gối lót dưới bụng, làm cho cái mông tròn to rắn chắc hiện ra trước mắt. Hai tay lại thoáng dùng lực, khiến cho mật động khuất sâu bên trong bại lộ hoàn toàn, mặc y nhìn khắp một lượt.
“Hoàng thượng…."
Bị dục vọng tra tấn toàn thân nóng cháy, Tống Bình An chờ đợi hồi lâu vẫn không thấy Diệp Hoa động đậy, bắt đầu bất an giãy dụa, lại bị một mực đè lại.
Đầu tiên, y dùng ngón tay cắm vào xác nhận bên trong căng chặt mềm mại, lại thay dục vọng trướng đến nổi đầy gân xanh nhất cử sáp nhập vào trong thân thể Bình An. Tiến vào một khắc kia, bị bao vây chặt chẽ, độ nóng cùng căng chặt mềm mại vừa đủ, hết thảy quả thực chính là vì để y hưởng thụ mà tồn tại….
Diệp Hoa kìm lòng không được khẽ rên một tiếng.
Đợi cho người dưới không ngừng kẹp chặt hạ thân, cố gắng nhúc nhích, Diệp Hoa mới bị buộc đến trán nổi gân xanh.
Đáng chết!
Y thầm mắng một câu, không biết là đối Tống Bình An, hay là vì không khống chế nổi bản thân.
Đùa với lửa ắt hẳn tự thiêu, y xem như hiểu rõ tinh túy của những lời này.
Được rồi, sắc đẹp trước mắt, nhẫn nại nữa chỉ là tự chuốc lấy khổ, Diệp Hoa không phải loại người tự bạc đãi mình, lập tức giữ chặt eo Tống Bình An, đầu tiên là thong thả mà trầm ổn luật động, sau đó là từ từ tăng nhanh tốc độ, suốt cả quá trình, không những thỏa mãn bản thân mà còn làm cho người dưới nếm đủ đau khổ vì dám dục đồ câu dẫn y.
Tống Bình An lại lần nữa bị lăn qua lăn lại cực thảm, không phối hợp Hoàng đế là sai, chủ động phối hợp cũng là sai, chính hắn cũng không biết nên làm thế nào mới phải. Được rồi, tuy hắn có chủ tâm bất lương, muốn làm Hoàng đế mau chóng chấm dứt một chút, chỉ có điều tâm tư nho nhỏ của hắn tựa hồ sớm bị Hoàng đế nhìn thấu.
Hắn càng mong chấm dứt, Hoàng đế lại càng đi theo chiều ngược lại, bị bắt nằm sấp thừa nhận tiến xuất, mỗi lần tiến vào đều đụng tới chỗ sâu nhất, thẳng khiến hạ thân Tống Bình An chết lặng, trước mắt đầy sao, tay chân vô lực. Nếu không phải Hoàng đế một mực giữ chặt eo hắn, đầu hắn nhất định sẽ đâm vào trong chăn.
Khi Tống Bình An suýt nữa bị làm đến hôn mê, Diệp Hoa mới xem như động một cái tiến vào đỉnh điểm, đem trọc dịch nóng bỏng xuất trong người hắn.
Tống Bình An thở dài một hơi, cho rằng lần này rốt cục có thể nghỉ ngơi, nhưng mà bình ổn hơi thở xong, Diệp Hoa lại đem thân thể mệt mỏi vô lực của hắn lật lại, sau đó trói chặt hai tay hắn treo lên.
“Hoàng….Hoàng thượng…."
Mặc kệ muốn ngủ đến đâu, thân thể bị treo lên thì dẫu là ai cũng phải tỉnh lại, Tống Bình An cũng không ngoại lệ, hắn cố gắng mở to hai mắt mông lung, thấy Hoàng đế trước mặt đang bận rộn treo hắn lên.
“Đừng sợ, trẫm thấy ngươi không còn khí lực phối hợp trẫm, mới nghĩ ra cách này thôi."
Diệp Hoa đối hắn nở nụ cười, trong mắt là tà ác không sao tả xiết. Y không treo Bình An lên quá cao, hai đầu gối hắn vẫn còn đụng vào chăn bông. Đem dây thừng trói xong, y tách hai chân hắn ra, luồn tay vào giữa, ngón tay sáp nhập cúc huyệt mềm mại, chà xát vài cái, trước đem dịch thể y vừa bắn dẫn xuất ra một phần, sau đó cầm phân thân kiên ngạnh tiến vào từ sau lưng hắn.
Thân thể bị treo lên, Tống Bình An khó tránh khỏi sẽ nhớ tới lần đầu tiên, đoạn ký ức đó khắc sâu quá mức, vì thế khi Hoàng đế tiến vào hắn liền vô thức banh chặt.
Người đứng phía sau á một tiếng, dùng sức vỗ vỗ cái mông của hắn.
“Thả lỏng một chút, làm đau trẫm."
“Hoàng thượng…."
Tống Bình An sợ hãi vô cùng, thanh âm cũng dẫn theo điểm nghẹn ngào.
“Không sợ không sợ, lần này không bịt mắt ngươi, cũng không bắt ngươi tẩy sạch….Thả lỏng, để trẫm hảo hảo thương ngươi." Không hổ là Hoàng đế, không cần nhìn mặt, chỉ nghe giọng nói cũng biết hắn đang sợ cái gì, lập tức ôn nhu trấn an.
“Ô…." Tuy Hoàng đế rất thích chọc ghẹo hắn, nhưng cẩn thận ngẫm lại thì vẫn thật sự giữ lời, chưa từng lừa hắn lần nào. Tống Bình An nghe vậy, chỉ phải chậm rãi thả lỏng, để cho Hoàng đế tiếp tục tại trên người mình muốn làm gì thì làm.
Tiếc rằng chưa đợi Hoàng đế chính thức bắt đầu hưởng dụng bữa tiệc lớn, con của bọn hắn lại đúng lúc mở miệng khóc nỉ non.
Tống Bình An vốn không dễ thả lỏng lại vì thế mà căng lại, làm Hoàng đế một lần nữa nhíu mày ăn đau, vẻ mặt không vui.
“Hoàng..Hoàng thượng….Hoàng trưởng tử tỉnh…tỉnh……"
Tống Bình An run rẩy nói, trong giọng nói có vài phần bất an, lại có vài phần chờ mong, chờ mong Hoàng đế sẽ đem tâm lực đặt vào hoàng trưởng tử, tha cho hắn lần này.
Một bên là đứa con lớn tiếng khóc nỉ non, một bên là Tống Bình An cứng người không chịu phối hợp, cho dù Diệp Hoa có thể không đếm xỉa đến đứa con đang khóc, nhưng đối với Bình An rõ ràng bận tâm đến sự tồn tại của hài tử, làm cách nào cũng không thả lỏng được, y thật sự chính là bó tay bất đắc dĩ.
Cũng không biết có phải hai người bọn họ làm ồn nó hay không, Tĩnh Lâm hôm nay tỉnh dậy sớm hơn với thường ngày một chút, Hoàng đế nhíu mi nghĩ lần sau nhất định phải ôm hoàng tử ra ngoài, đương lúc chuẩn bị tận hứng lại bị mạnh mẽ cắt đứt, tư vị này thật đúng là khiến người ta oán giận.
Diệp Hoa rút khỏi cơ thể Bình An, dẫn theo một ít dịch thể màu trắng, tùy tiện kéo qua một tấm vải lau chùi hạ thân ướt át, lại bò xuống giường phủ thêm một kiện trường bào.
Tống Bình An đợi lúc Hoàng đế xuống giường thì cố sức giãy dụa hai tay bị trói, thấy Hoàng đế khoác áo xong không hề có ý cởi ra cho hắn, không khỏi có chút sốt ruột: “Hoàng thượng…Thỉnh ngài thả tiểu nhân…."
Diệp Hoa đứng bên giường thỏa mãn thưởng thức mỹ cảnh Tống Bình An trần truồng bị treo trên giường, đương không khí dâm mỹ tán đi, rụt rè bị chôn vùi trong dục vọng lại trỗi dậy, thân thể trần trụi bị Hoàng đế nhìn chằm chằm, đặc biệt là một vài chỗ đặc biệt nhạy cảm, Tống Bình An không khỏi mặt đỏ tới mang tai cố gắng co người tránh né ánh mắt nóng bỏng của Hoàng đế.
Chỉ tiếc hai tay của hắn bị treo, trốn thế nào cũng không được, ngược lại làm cho đôi mắt vốn nhuộm kín một tầng dục vọng u ám của Hoàng đế lại nhiều hơn một tia đùa dai.
Tiếng khóc của hoàng trưởng tử Tĩnh Lâm càng ngày càng lớn, Hoàng đế có thể bỏ qua, nhưng Tống Bình An lại không thể, nghe tiếng hài tử nỉ non không ngừng, Tống Bình An đâu còn tâm tư quan tâm đến việc xấu hổ hay không xấu hổ, lo lắng đối Hoàng đế nói: “Hoàng thượng, hoàng trưởng tử đang khóc…."
Diệp Hoa không nhúc nhích, chỉ là không vui nhướng mày.
“Hoàng thượng…." Thanh âm Tống Bình An tràn đầy cầu xin.
Diệp Hoa không kiên nhẫn hừ một tiếng, thân thủ buông trướng mành, sau đó xoay người đi ra ngoài, trước khi ra còn buông từng tầng sa mạn ngoài giường, cho đến khi hoàn toàn che khuất cảnh bên trong.
Diệp Hoa gọi Tần công công đến ôm Tĩnh Lâm đi dỗ, cũng hạ lệnh hôm nay không ai được phép quấy rầy.
Hài tử bị ôm đi, cung điện lập tức khôi phục tĩnh lặng, Diệp Hoa khoác độc một bộ trường bào vén lên tầng tầng sa mạn trở về bên giường, nhìn qua người ở trên, cong môi, cười đến Bình An lạnh cả sống lưng.
Tống Bình An bất giác muốn chạy trốn, thế nhưng tay bị trói quá chặt, giãy dụa thế nào cũng đều phí công, cuối cùng chỉ có thể đáng thương bất lực nhìn về phía Hoàng đế vẫn đứng bên giường, dùng một loại ánh mắt khiến người ta run rẩy nhìn mình chằm chằm.
“Hoàng..Hoàng thượng…." Tống Bình An nuốt một ngụm nước bọt, nhịn không được run run mở miệng, vốn không hy vọng được y đáp lời, lại bất ngờ nghe được một tiếng trầm thấp từ cổ họng y bật ra.. “Ân?"
Cái này chứng minh sự tình có thể thương lượng? Tống Bình An tuy không có quá nhiều hy vọng, nhưng vẫn không tự chủ được thăm dò: “Hoàng thượng..có thể…thả tiểu nhân hay không?"
“Ân??"
Lại là một tiếng ân, nhưng độ mạnh yếu khác hẳn, lại thêm lạnh thấu xương, mang theo một tia uy nghiêm không thể bỏ qua.
“Hoàng thượng…" Hắn biết không có khả năng, lại càng muốn khóc.
Thấy hắn như vậy, Diệp Hoa nở một nụ cười xấu xa, khoanh hai tay trước ngực, đối Bình An nói: “Bình An, ngươi muốn trẫm thả ngươi xuống đúng không?"
“Dạ…" Trì độn mãi không học nổi khôn, Tống Bình An không hề phát giác nguy cơ, thành thật trả lời.
“Tốt lắm." Hoàng đế hài lòng vui vẻ, “Kế tiếp trẫm bảo ngươi làm gì ngươi đều phải nghe theo, nếu ngươi làm cho trẫm thỏa mãn, trẫm sẽ cho ngươi xuống, trái lại, ngươi cứ như vậy treo suốt đêm a, lúc nào trẫm muốn thượng ngươi thì mới thượng."
Tống Bình An không hiểu rõ lắm, từ trước đến giờ hắn đã lần nào trái lệnh Hoàng đế, bất luận là bình thường hay là trên giường, có nhiều khi hắn rất muốn cãi lời nhưng thực sự là không có lá gan làm vậy, lúc này lại bảo hắn lựa chọn, đối với hắn mà nói căn bản không hề khó khăn, vừa nghe xong lời Hoàng đế, hắn không chút nghĩ ngợi liền lựa chọn điều trước.
Hắn chỉ là một người bình thường không có tài năng gì đặc biệt, Hoàng đế còn có thể bảo hắn làm gì, hắn lại có thể làm cái gì cho y. Lúc ấy trong cái đầu gỗ của hắn chỉ có ý nghĩ này, nhưng mà nghĩ như vậy đích xác là sai lầm, đánh giá thấp thủ đoạn tà ác của Hoàng đế, cách làm cho hắn càng thêm xấu hổ, càng thêm nan kham có rất nhiều, chỉ còn chờ hắn nhất nhất nhận thức mà thôi.
Bất quá, nếu có cơ hội cho hắn lựa chọn lần nữa, phỏng chừng Tống Bình An vẫn là không chút cân nhắc chọn lựa điều trước, trong lòng của hắn, chỉ cần Hoàng đế có thể thả hắn ra, chuyện này coi như xong, nếu thật sự chọn trái ý Hoàng đế, thủ đoạn của y không chừng còn có thể nhiều hơn.
Người ngốc mấy cũng có lúc thông minh, nếu ý nghĩ này của hắn bị Hoàng đế biết được, Diệp Hoa nhất định sẽ tán thưởng như thế, vì đó đúng là ý đồ của y, dù sao bất luận Tống Bình An lựa chọn thế nào, kết quả cuối cùng vẫn đều như y mong muốn.
Tống Bình An trốn không thoát lòng bàn tay của Hoàng đế, đó là điều hiển nhiên.
Tác giả :
Mạt Hồi