Cạm Bẫy Tổng Tài
Chương 216: Gặp lại bạn thân
Mười giờ sáng thứ hai, Lâm Thanh Mai đúng giờ đến một tòa tạp chí thời trang của Văn Hóa Viên.
Đây là một tạp chí lấy phụ nữ làm chủ đề, tên tạp chí có rất nhiều ý nghĩa, gọi là “Mắt Biển", gọi lái đi của “Mắt Biếc", đây là cái tên Lưu Bảo Bảo đã đặt riêng cho Lâm Thanh Mai để kỉ niệm.
Hôm nay Lâm Thanh Mai đến tạp chí Mắt Biển để phỏng vấn, trước đó cô đã gửi bản thảo cho tạp chí Mắt Biển.
Bởi vì tạp chí Mắt Biển đã thêm một tập phó trương vào tháng trước, trong đó có thêm chuyện tình cảm và một vài câu chuyện tranh, còn có một số sản phẩm được khuyến mãi dành riêng cho phụ nữ.
Khi Lâm Thanh Mai vào tòa tạp chí, ngồi đợi ở khu vực dành cho khách không lâu thì Lưu Bảo Bảo đi ra từ phòng làm việc ghé vào tai thư kí mình nói vài câu.
Đợi Lưu Bảo Bảo trở về phòng làm việc một lần nữa, khóe mắt lại nhìn thấy Lâm Thanh Mai đang đợi ở khu vực dành cho khách, cô lập tức hỏi thư kí, thư kí nói xong, Lưu Bảo Bảo liền đi về phía khu vực dành cho khách.
Lâm Thanh Mai vẫn luôn theo dõi Lưu Bảo Bảo qua cửa kính, trong lòng đã rất kích động, cố gắng khiến bản thân không rơi nước mắt.
Lúc này Lưu Bảo Bảo đẩy cửa bước vào: “Cô Đông Phương, sao cô không để luật sư của tôi thông báo cho tôi, để cô đợi mất bao lâu như vậy…"
Cô bước đến trước mặt Lâm Thanh Mai đưa tay phải ra, Lâm Thanh Mai lập tức nắm lấy tay cô, mỉm cười nói: “Cô Lưu, là tôi đến sớm mười phút, nên đợi."
“Haha, cô Đông Phương khách sáo quá, hay là vào phòng làm việc của tôi bàn chi tiết nhé?"
“Được."
Chưa đến nửa phút, hai người đã vào đến phòng làm việc của Lưu Bảo Bảo, chưa ngồi được bao lâu, thư kí đã bưng café vào.
Sau khi thư kí đặt café xuống thì ra ngoài đóng cửa kính lại rồi rời đi.
Lưu Bảo Bảo ngồi trên sofa nói trước: “Cô Đông Phương, lần này có thể mời cô hợp tác với tạp chí chúng tôi, thật sự là vinh hạnh của chúng tôi."
Lâm Thanh Mai rất nghiêm túc nhìn Lưu Bảo Bảo, trái tim vì kích động mà vẫn điên cuồng đập, bảy năm tròn trĩnh không gặp người bạn thân tốt nhất của mình, bây giờ không công khai thân phận lại gặp lại một lần nữa, cái cảm giác này vừa phức tạp mà lại đầy xúc động.
Cô rất muốn trao cho Lưu Bảo Bảo một cái ôm khi đã lâu không gặp, nhưng bây giờ lại không tìm được lí do.
“Cô Lạc quá lời rồi, tôi có thể hợp tác với tạp chí của các cô thì cũng là vinh hạnh của tôi." Lâm Thanh Mai khách sáo mà lại chân thành nói.
Lưu Bảo Bảo trang điểm tinh tế, mặc một bộ đồ thời trang công sở, cổ đeo một chiếc dây chuyền kim cương đơn giản, chân đi một đôi giày cao gót da cừu màu đỏ mười phân trông vô cùng có khí chất.
Cô cười nói: “Cô Đông Phương, nói thật, lần đầu tiên tôi nhìn thấy tác phẩm truyện tranh của cô tôi đã rất thích, phong cách truyện tranh của cô có chút giống với Mẹ Sa, truyện tranh của cô ấy tôi vẫn luôn theo dõi, chỉ tiếc là gần đây mãi cũng không đăng tải nội dung mới…"
Lời của Lưu Bảo Bảo khiến Lâm Thanh Mai thấy ấm lòng, không ngờ người bạn thân của mình vẫn còn là một fan trung thành của mình, đương nhiên cô sẽ không thừa nhận với Lưu Bảo Bảo cô chính là Mẹ Sa, ít nhất thì bây giờ chưa phải lúc.
“Cô Lưu, thật ra tôi biết cô, tôi là bạn tiểu học của Lâm Thanh Mai. Có điều trước kia tôi vẫn luôn sống ở nước ngoài, tôi và Lâm Thanh Mai năm đó cũng chỉ liên lạc trên mạng, cô ấy thường xuyên nhắc tới cô..."
Lâm Thanh Mai nói xong thì lấy một hộp bánh sầu riêng tinh tế từ trong túi sách ra.
“Thanh Mai nói, món ăn cô yêu thích nhất chính là bánh pía, may mà cửa hàng lâu đời này cuối cùng cũng bày bán những món kinh điển trong siêu thị, bây giờ mua bánh pía đã tiện hơn xưa nhiều rồi."
Lưu Bảo Bảo nhìn Lâm Thanh Mai đặt bánh pía lên bàn trà, ánh mắt của cô có vẻ kì lạ mà cũng cảm động, bất giác hốc mắt đã ửng đỏ.
Cô cũng không khách sáo mở hộp ra, lấy một cái rồi cắn một miếng, khi vị sầu riêng giòn tan đặc biệt lan tỏa trong lưỡi cô, Lưu Bảo Bảo đột nhiên rơi nước mắt: “Ngon thật đó… chính là hương vị này."
Lâm Thanh Mai thấy bạn thân mình rơi nước mắt, cô kìm chế không để nước mắt rơi, rút vài tờ giay trên bàn đưa đến trước mặt Lưu Bảo Bảo.
“Cảm ơn…" Lưu Bảo Bảo đặt miếng bánh pía chưa ăn hết xuống, cô cầm tờ giấy cẩn thận lau nước mắt của mình.
Cô vừa cười vừa khóc nói: “Cô Đông Phương, để cô chê cười rồi, ban nãy quả thực tôi không kìm chế nổi, nhìn thấy bánh pía này tôi lại nhớ đến Thanh Mai…"
Lâm Thanh Mai không nói gì nhìn cô, trong đôi mắt đen nháy là vẻ thấu hiểu, bao dung và áy náy sâu sắc.
Cô che giấu thân phận trước mặt bạn thân như vậy, trong lòng cô cũng không dễ chịu.
Nhưng cô có sự bất lực của cô, sớm muộn cô cũng sẽ có một ngày công khai thân phận của mình với mọi người và bạn bè.
Lâm Thanh Mai hi vọng ngày đó sẽ không tới quá muộn.
“Thanh Mai cô ấy…" Lưu Bảo Bảo nhất thời khó chịu không nói thành lời.
Lúc này Lâm Thanh Mai nói: “Cô Lưu, tôi tin Thanh Mai nhất định vẫn còn sống! Có lẽ là cô ấy có nỗi khổ bất đắc dĩ, nên mới chậm trễ chưa trở về."
Lời này khiến Lưu Bảo Bảo lập tức nhìn cô: “Cô Đông Phương, cả cô cũng cho rằng Thanh Mai vẫn còn sống trên đời này sao?"
“Ừm, tôi tin cô ấy vẫn còn sống." Lâm Thanh Mai nói với vẻ chắc chắn.
Lưu Bảo Bảo nhìn cô: “Cảm ơn cô đã nói như vậy, thật ra tôi cũng tin cô ấy vẫn còn sống… Tôi nhất định sẽ đợi cô ấy trở về, trước khi cô ấy trở về, tôi nhất định sẽ tiếp tục điều hành tốt tòa tạp chí này. Trước kia cô ấy từng nói với tôi, hi vọng có một ngày có thể khởi nghiệp cùng tôi, bây giờ tòa tạp chí này đã mở được bốn năm rồi, trước mắt cũng đã có chút thành tích."
Nói xong Lưu Bảo Bảo vẫn nhìn Lâm Thanh Mai, trong đôi mắt của cô có chút ngờ vực và ý cười: “Cô Phương Đông, sau khi tôi nhìn cô mấy lần, tôi cảm thấy mắt cô thật sự giống với mắt của Thanh Mai, đến cả giọng nói cũng rất giống... Có thể quen biết với cô thật sự là duyên phận của chúng ta, tối nay tôi muốn mời cô một bữa, không biết cô có thời gian không?"
Lâm Thanh Mai vừa nghĩ đến tối nay phải dạy học cho con trai thì uyển chuyển từ chối: “Xin lỗi, tối nay tôi cần phải dạy học, nếu cô Lưu bằng lòng thì chúng ta có thể hẹn vào lần khác."
Lưu Bảo Bảo cười: “Không thành vấn đề, dù sao sau này chúng ta cũng thường xuyên gặp nhau... Vậy chúng ta bàn chuyện công việc trước đi."
Hai mươi phút sau đó, Lưu Bảo Bảo nói về những chủ đề mà phụ trương của tạp chí cần, Lâm Thanh Mai cũng lấy bút ra ghi vào sổ tay, tránh để sau này Lưu Bảo Bảo lại phải gửi lại vào mail nói rõ.
“Cô Đông Phương, vậy sau này mỗi thứ hai cô giao một lần bản thảo, chúng tôi để dành ra thời gian ba ngày, nếu bản vẽ điện tử cần chỉnh sửa gấp thì cô cũng có thời gian để sửa, không biết về mặt thời gian, cô có ý kiến gì không?" Thái độ của Lưu Bảo Bảo từ đầu đến cuối vô cùng khiêm tốn, hoàn toàn không có dáng vẻ của một tổng biên tập tạp chí.
Lâm Thanh Mai sảng khoái đồng ý: “Về thời gian thì hoàn toàn không có vấn đề gì, sau này tôi có thể gửi bản thảo cho cô thông qua email."
“Được, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ, còn về thù lao, nếu cô Đông Phương có chỗ nào không hài lòng, cô có thể trực tiếp đề ra, chúng ta sẽ cùng nhau thương lượng, hơn nữa nếu lượng tiêu thụ của phụ trương tốt, tạp chí chúng tôi có hoa hồng theo quý." Lưu Bảo Bảo đưa tay ra bắt tay với Lâm Thanh Mai lần nữa.
Vì Lâm Thanh Mai còn có việc nên chuẩn bị rời đi trước, cô đã hẹn Đường Văn Tú rồi, chiều nay phải đi bàn vấn đề kịch bản."
“Cô Lưu, nếu cô không để ý, sau này tôi sẽ gọi cô là Bảo Bảo, còn cô gọi tôi là Diễm là được."
“Ha, được thôi, vậy thì tốt quá, tôi cũng không thích xa cách với khách..." Lưu Bảo Bảo có hảo cảm một cách kì lạ với người tự xưng là bạn tiểu học của Lâm Thanh Mai này, cô luôn tìm thấy được phong cách của Lâm Thanh Mai trên người đối phương...
Không đến một phút, Lưu Bảo Bảo đích thân tiễn Lâm Thanh Mai ra khỏi tòa tạp chí, hai người họ đứng ở dưới một cây ngô đồng cách tòa tạp chí không xa chuẩn bị tạm biệt.
Lúc này có hai người phụ nữ đi ra từ bãi đỗ xe cách đó không xa.
Đó chính là Đồng Dao và trợ lí của cô ta, chị Hoa.
Ánh mắt của Lưu Bảo Bảo đã nhìn về phía bọn họ, vì tầm mắt của Lưu Bảo Bảo di chuyển mà Lâm Thanh Mai cũng nhìn về phía đám người Đồng Dao.
Khi Đồng Dao và chị Hoa đi đến trước mặt Lưu Bảo Bảo và Lâm Thanh Mai, sắc mặt cô ta lạnh lẽo, không nói lời nào đã tát Lưu Bảo Bảo một cái!
Chuyện xảy ra đột ngột, Lưu Bảo Bảo không chút phòng bị bị ăn một cái tát.
Lâm Thanh Mai kinh ngạc rồi ngay lập tức hồi thần lại đẩy Đồng Dao một cái, lạnh lùng chất vấn: “Đồng Dao, cô cũng quá huênh hoang rồi đó! Tại sao cô lại đánh người?"
Đây là một tạp chí lấy phụ nữ làm chủ đề, tên tạp chí có rất nhiều ý nghĩa, gọi là “Mắt Biển", gọi lái đi của “Mắt Biếc", đây là cái tên Lưu Bảo Bảo đã đặt riêng cho Lâm Thanh Mai để kỉ niệm.
Hôm nay Lâm Thanh Mai đến tạp chí Mắt Biển để phỏng vấn, trước đó cô đã gửi bản thảo cho tạp chí Mắt Biển.
Bởi vì tạp chí Mắt Biển đã thêm một tập phó trương vào tháng trước, trong đó có thêm chuyện tình cảm và một vài câu chuyện tranh, còn có một số sản phẩm được khuyến mãi dành riêng cho phụ nữ.
Khi Lâm Thanh Mai vào tòa tạp chí, ngồi đợi ở khu vực dành cho khách không lâu thì Lưu Bảo Bảo đi ra từ phòng làm việc ghé vào tai thư kí mình nói vài câu.
Đợi Lưu Bảo Bảo trở về phòng làm việc một lần nữa, khóe mắt lại nhìn thấy Lâm Thanh Mai đang đợi ở khu vực dành cho khách, cô lập tức hỏi thư kí, thư kí nói xong, Lưu Bảo Bảo liền đi về phía khu vực dành cho khách.
Lâm Thanh Mai vẫn luôn theo dõi Lưu Bảo Bảo qua cửa kính, trong lòng đã rất kích động, cố gắng khiến bản thân không rơi nước mắt.
Lúc này Lưu Bảo Bảo đẩy cửa bước vào: “Cô Đông Phương, sao cô không để luật sư của tôi thông báo cho tôi, để cô đợi mất bao lâu như vậy…"
Cô bước đến trước mặt Lâm Thanh Mai đưa tay phải ra, Lâm Thanh Mai lập tức nắm lấy tay cô, mỉm cười nói: “Cô Lưu, là tôi đến sớm mười phút, nên đợi."
“Haha, cô Đông Phương khách sáo quá, hay là vào phòng làm việc của tôi bàn chi tiết nhé?"
“Được."
Chưa đến nửa phút, hai người đã vào đến phòng làm việc của Lưu Bảo Bảo, chưa ngồi được bao lâu, thư kí đã bưng café vào.
Sau khi thư kí đặt café xuống thì ra ngoài đóng cửa kính lại rồi rời đi.
Lưu Bảo Bảo ngồi trên sofa nói trước: “Cô Đông Phương, lần này có thể mời cô hợp tác với tạp chí chúng tôi, thật sự là vinh hạnh của chúng tôi."
Lâm Thanh Mai rất nghiêm túc nhìn Lưu Bảo Bảo, trái tim vì kích động mà vẫn điên cuồng đập, bảy năm tròn trĩnh không gặp người bạn thân tốt nhất của mình, bây giờ không công khai thân phận lại gặp lại một lần nữa, cái cảm giác này vừa phức tạp mà lại đầy xúc động.
Cô rất muốn trao cho Lưu Bảo Bảo một cái ôm khi đã lâu không gặp, nhưng bây giờ lại không tìm được lí do.
“Cô Lạc quá lời rồi, tôi có thể hợp tác với tạp chí của các cô thì cũng là vinh hạnh của tôi." Lâm Thanh Mai khách sáo mà lại chân thành nói.
Lưu Bảo Bảo trang điểm tinh tế, mặc một bộ đồ thời trang công sở, cổ đeo một chiếc dây chuyền kim cương đơn giản, chân đi một đôi giày cao gót da cừu màu đỏ mười phân trông vô cùng có khí chất.
Cô cười nói: “Cô Đông Phương, nói thật, lần đầu tiên tôi nhìn thấy tác phẩm truyện tranh của cô tôi đã rất thích, phong cách truyện tranh của cô có chút giống với Mẹ Sa, truyện tranh của cô ấy tôi vẫn luôn theo dõi, chỉ tiếc là gần đây mãi cũng không đăng tải nội dung mới…"
Lời của Lưu Bảo Bảo khiến Lâm Thanh Mai thấy ấm lòng, không ngờ người bạn thân của mình vẫn còn là một fan trung thành của mình, đương nhiên cô sẽ không thừa nhận với Lưu Bảo Bảo cô chính là Mẹ Sa, ít nhất thì bây giờ chưa phải lúc.
“Cô Lưu, thật ra tôi biết cô, tôi là bạn tiểu học của Lâm Thanh Mai. Có điều trước kia tôi vẫn luôn sống ở nước ngoài, tôi và Lâm Thanh Mai năm đó cũng chỉ liên lạc trên mạng, cô ấy thường xuyên nhắc tới cô..."
Lâm Thanh Mai nói xong thì lấy một hộp bánh sầu riêng tinh tế từ trong túi sách ra.
“Thanh Mai nói, món ăn cô yêu thích nhất chính là bánh pía, may mà cửa hàng lâu đời này cuối cùng cũng bày bán những món kinh điển trong siêu thị, bây giờ mua bánh pía đã tiện hơn xưa nhiều rồi."
Lưu Bảo Bảo nhìn Lâm Thanh Mai đặt bánh pía lên bàn trà, ánh mắt của cô có vẻ kì lạ mà cũng cảm động, bất giác hốc mắt đã ửng đỏ.
Cô cũng không khách sáo mở hộp ra, lấy một cái rồi cắn một miếng, khi vị sầu riêng giòn tan đặc biệt lan tỏa trong lưỡi cô, Lưu Bảo Bảo đột nhiên rơi nước mắt: “Ngon thật đó… chính là hương vị này."
Lâm Thanh Mai thấy bạn thân mình rơi nước mắt, cô kìm chế không để nước mắt rơi, rút vài tờ giay trên bàn đưa đến trước mặt Lưu Bảo Bảo.
“Cảm ơn…" Lưu Bảo Bảo đặt miếng bánh pía chưa ăn hết xuống, cô cầm tờ giấy cẩn thận lau nước mắt của mình.
Cô vừa cười vừa khóc nói: “Cô Đông Phương, để cô chê cười rồi, ban nãy quả thực tôi không kìm chế nổi, nhìn thấy bánh pía này tôi lại nhớ đến Thanh Mai…"
Lâm Thanh Mai không nói gì nhìn cô, trong đôi mắt đen nháy là vẻ thấu hiểu, bao dung và áy náy sâu sắc.
Cô che giấu thân phận trước mặt bạn thân như vậy, trong lòng cô cũng không dễ chịu.
Nhưng cô có sự bất lực của cô, sớm muộn cô cũng sẽ có một ngày công khai thân phận của mình với mọi người và bạn bè.
Lâm Thanh Mai hi vọng ngày đó sẽ không tới quá muộn.
“Thanh Mai cô ấy…" Lưu Bảo Bảo nhất thời khó chịu không nói thành lời.
Lúc này Lâm Thanh Mai nói: “Cô Lưu, tôi tin Thanh Mai nhất định vẫn còn sống! Có lẽ là cô ấy có nỗi khổ bất đắc dĩ, nên mới chậm trễ chưa trở về."
Lời này khiến Lưu Bảo Bảo lập tức nhìn cô: “Cô Đông Phương, cả cô cũng cho rằng Thanh Mai vẫn còn sống trên đời này sao?"
“Ừm, tôi tin cô ấy vẫn còn sống." Lâm Thanh Mai nói với vẻ chắc chắn.
Lưu Bảo Bảo nhìn cô: “Cảm ơn cô đã nói như vậy, thật ra tôi cũng tin cô ấy vẫn còn sống… Tôi nhất định sẽ đợi cô ấy trở về, trước khi cô ấy trở về, tôi nhất định sẽ tiếp tục điều hành tốt tòa tạp chí này. Trước kia cô ấy từng nói với tôi, hi vọng có một ngày có thể khởi nghiệp cùng tôi, bây giờ tòa tạp chí này đã mở được bốn năm rồi, trước mắt cũng đã có chút thành tích."
Nói xong Lưu Bảo Bảo vẫn nhìn Lâm Thanh Mai, trong đôi mắt của cô có chút ngờ vực và ý cười: “Cô Phương Đông, sau khi tôi nhìn cô mấy lần, tôi cảm thấy mắt cô thật sự giống với mắt của Thanh Mai, đến cả giọng nói cũng rất giống... Có thể quen biết với cô thật sự là duyên phận của chúng ta, tối nay tôi muốn mời cô một bữa, không biết cô có thời gian không?"
Lâm Thanh Mai vừa nghĩ đến tối nay phải dạy học cho con trai thì uyển chuyển từ chối: “Xin lỗi, tối nay tôi cần phải dạy học, nếu cô Lưu bằng lòng thì chúng ta có thể hẹn vào lần khác."
Lưu Bảo Bảo cười: “Không thành vấn đề, dù sao sau này chúng ta cũng thường xuyên gặp nhau... Vậy chúng ta bàn chuyện công việc trước đi."
Hai mươi phút sau đó, Lưu Bảo Bảo nói về những chủ đề mà phụ trương của tạp chí cần, Lâm Thanh Mai cũng lấy bút ra ghi vào sổ tay, tránh để sau này Lưu Bảo Bảo lại phải gửi lại vào mail nói rõ.
“Cô Đông Phương, vậy sau này mỗi thứ hai cô giao một lần bản thảo, chúng tôi để dành ra thời gian ba ngày, nếu bản vẽ điện tử cần chỉnh sửa gấp thì cô cũng có thời gian để sửa, không biết về mặt thời gian, cô có ý kiến gì không?" Thái độ của Lưu Bảo Bảo từ đầu đến cuối vô cùng khiêm tốn, hoàn toàn không có dáng vẻ của một tổng biên tập tạp chí.
Lâm Thanh Mai sảng khoái đồng ý: “Về thời gian thì hoàn toàn không có vấn đề gì, sau này tôi có thể gửi bản thảo cho cô thông qua email."
“Được, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ, còn về thù lao, nếu cô Đông Phương có chỗ nào không hài lòng, cô có thể trực tiếp đề ra, chúng ta sẽ cùng nhau thương lượng, hơn nữa nếu lượng tiêu thụ của phụ trương tốt, tạp chí chúng tôi có hoa hồng theo quý." Lưu Bảo Bảo đưa tay ra bắt tay với Lâm Thanh Mai lần nữa.
Vì Lâm Thanh Mai còn có việc nên chuẩn bị rời đi trước, cô đã hẹn Đường Văn Tú rồi, chiều nay phải đi bàn vấn đề kịch bản."
“Cô Lưu, nếu cô không để ý, sau này tôi sẽ gọi cô là Bảo Bảo, còn cô gọi tôi là Diễm là được."
“Ha, được thôi, vậy thì tốt quá, tôi cũng không thích xa cách với khách..." Lưu Bảo Bảo có hảo cảm một cách kì lạ với người tự xưng là bạn tiểu học của Lâm Thanh Mai này, cô luôn tìm thấy được phong cách của Lâm Thanh Mai trên người đối phương...
Không đến một phút, Lưu Bảo Bảo đích thân tiễn Lâm Thanh Mai ra khỏi tòa tạp chí, hai người họ đứng ở dưới một cây ngô đồng cách tòa tạp chí không xa chuẩn bị tạm biệt.
Lúc này có hai người phụ nữ đi ra từ bãi đỗ xe cách đó không xa.
Đó chính là Đồng Dao và trợ lí của cô ta, chị Hoa.
Ánh mắt của Lưu Bảo Bảo đã nhìn về phía bọn họ, vì tầm mắt của Lưu Bảo Bảo di chuyển mà Lâm Thanh Mai cũng nhìn về phía đám người Đồng Dao.
Khi Đồng Dao và chị Hoa đi đến trước mặt Lưu Bảo Bảo và Lâm Thanh Mai, sắc mặt cô ta lạnh lẽo, không nói lời nào đã tát Lưu Bảo Bảo một cái!
Chuyện xảy ra đột ngột, Lưu Bảo Bảo không chút phòng bị bị ăn một cái tát.
Lâm Thanh Mai kinh ngạc rồi ngay lập tức hồi thần lại đẩy Đồng Dao một cái, lạnh lùng chất vấn: “Đồng Dao, cô cũng quá huênh hoang rồi đó! Tại sao cô lại đánh người?"
Tác giả :
Thành Thiếu