Cạm Bẫy Tổng Tài
Chương 147: Chị em trở mặt
Khi nghe thấy mẹ của mình mắng chửi em ruột của mình, trái tim của Lâm Thanh Mai có chút vui vẻ, chỉ sợ là Vương Lệ Hằng không phản ứng gì hết, có thể tức giận, còn có thể chứng minh được, vẫn còn có sức sống, hơn nữa chuyện này còn có chỗ để quay đầu.
Vương Lệ Đan thấy là chị của mình rốt cuộc cũng đã mắng bà ta, trên mặt của vui vẻ trở lại: “Chị, chị mắng là đúng rồi, em đáng bị mắng... là em nhất thời hồ đồ mới có thể làm ra loại chuyện không cần mặt mũi như thế này. Nhưng mà chị à, chị không thể tìm chết được, nếu như chị thật sự chết rồi thì cả đời này lương tâm của em cũng sẽ không thể nào yên ổn được."
Lâm Thanh Mai nhíu mày nhìn Vương Lệ Đan vừa mới khóc lóc thành một cục, trong lòng cảm thấy có chút khinh thường, bình thường dì út của mình trông rất dễ sống, thủ tiết mấy năm nay cũng không nghe nói là đi tìm đàn ông gì gì đó, vậy mà mới đảo mắt liền yêu đương vụng trộm với anh rể của mình, mặc kệ nhân phẩm hay là đạo đức, trong nháy mắt đều đã giảm đi rồi.
Cô không khỏi sinh ra cảm giác khinh miệt đối với dì út của mình.
Huống gì người mà Vương Lệ Đan làm tổn thương đó chính là Vương Lệ Hằng, cũng gián tiếp làm tổn thương em trai Lưu Chính Hải của cô.
“Vương Lệ Đan, cô thật sự không có lương tâm, lúc trước cô nghỉ việc không có việc làm thì ai đã giới thiệu công việc cho cô? Cô ngại mệt mỏi không muốn đi làm, tôi liền giúp đỡ cô đến siêu thị nhỏ giúp một vài việc vặt, mỗi tháng tiền lương của cô là chín triệu, ở huyện Sa Dân cũng không tính là ít. Cô thì hay lắm đó, kiếm tiền của tôi còn ngủ với người đàn ông của tôi, có cái loại bạch nhãn lan giống như cô à?" Đôi mắt của Vương Lệ Hằng sưng đỏ, bắt đầu trách móc Vương Lệ Đan.
Bà nhớ đến tối ngày hôm qua lúc mình đi đưa thức ăn khuya, tận mắt nhìn thấy Lưu Ái Quốc và Vương Lệ Đan đưa đẩy với nhau trong phòng chứa đồ, lúc đó Vương Lệ Đan mới cởi quần của Lưu Ái Quốc ra, bọn họ giống như hai con chó đang trong thời kỳ động dục nằm trên tấm chiếu đơn sơ được tạo thành từ các hộp các tông.
Vương Lệ Hằng tức giận quay đầu bỏ đi, sau khi về đến nhà, bà càng nghĩ thì càng tức giận, nghĩ đến chồng của mình với em gái mình kết hợp phản bội mình. Dưới sự xúc động, Vương Lệ Hằng lại uống nữa bình thuốc ngủ.
Nghe chị gái lên án, trong lòng của Vương Lệ Đan cảm thấy rất không thoải mái, nhưng mà vừa nghĩ đến Vương Lệ Hằng lại nghĩ tới chuyện tự sát, trong lòng của Vương Lệ Đan thực sự rất sợ hãi, sợ nếu như người chết, chuyện này bị làm lớn lên, cả bà ta và Lưu Ái Quốc đều bị bắt thì phải làm sao bây giờ đây?
Lúc này cho dù Vương Lệ Hằng có ném đồ lên mặt của bà ta thì bà ta cũng phải chịu đựng.
Vương Lệ Đan cúi đầu xuống khóc lóc phải gọi là rất đáng thương: “Chị à, chị chửi em thì chị cứ chửi đi, chỉ cần trong lòng chị thoải mái thì em sẽ không có lời oán giận nào hết, là em có lỗi với chị..."
Bà ta vừa khóc, trong lòng vừa liều mạng mắng chửi người đàn ông hèn hạ như Lưu Ái Quốc. Vương Lệ Hằng vừa mới xảy ra chuyện, đến bây giờ cũng không nhìn thấy ông ta xuất hiện.
Kết quả là bây giờ bà ta phải một mình gánh chịu tất cả mọi tai tiếng.
Lâm Thanh Mai cứ lạnh lùng mà nhìn mẹ của mình mắng chửi em gái ruột, nói thật thì loại chuyện này cô là con cái trong nhà cô có chút không thể nói được cảm giác như thế nào.
Hơn nữa, cô cảm thấy mẹ của mình phát tiết hết toàn bộ phẫn nộ và ấm ức ở trong lòng ra bên ngoài mới tốt, giấu ở trong lòng sẽ chỉ làm cho mình tức chết mà thôi.
Vương Lệ Hằng mắng cỡ hai mươi mấy phút, thật sự không mắng khó nghe cho lắm. Dù sao thì bà với Vương Lệ Đan cũng cùng ba mẹ ruột, có một vài lời mắng chửi người khác vẫn không thể mắng ra được khỏi miệng, nếu không thì cũng sẽ chửi luôn ba mẹ.
Hiện tại, Vương Lệ Hằng chửi cũng đã mệt mỏi rồi, bà quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Mai rồi nói: “Thanh Mai, không phải là con đang quay phim hả, sao con lại chạy về rồi, chuyện của mẹ với dì út của con đã để con phải chê cười."
Lâm Thanh Mai lập tức giữ chặt một cái tay của Vương Lệ Hằng: “Mẹ ơi, mẹ nói cái gì vậy chứ? Chúng ta là người một nhà mà, lần này là mẹ quá xúc động rồi đó, mẹ nói xem mẹ đã lớn bao nhiêu tuổi rồi mà còn học cách tự sát tiêu cực của đám thanh niên trẻ cơ chứ, may mắn là con không bị bệnh tim, nếu không thì con sẽ mất khi còn trẻ mất."
“Phi! Còn mới có bao nhiêu tuổi đâu chứ, tuổi còn trẻ mà lại nói chết, xui xẻo! Sau này không cho phép nói như vậy nữa, thật là... lúc ấy mẹ thật sự giận đến điên lên được, tư tưởng bị cắm sừng ăn sâu vào đầu không thể rút ra được, nghĩ tới chết cũng thật là phí, thật sự không ngờ đến lại được em trai của con đưa vào trong bệnh viện nên không chết... hiện tại mẹ cũng đã chửi đủ rồi, mẹ đã nghĩ thông suốt chuyện này rồi." Vương Lệ Hằng bỗng nhiên già đi mấy tuổi trong vòng một đêm, thậm chí Lâm Thanh Mai cũng đã nhìn thấy một nhúm tóc bạc trắng trên đỉnh đầu của mẹ.
Đương nhiên là Lâm Thanh Mai không thể khuyên được cái câu đừng ly hôn với nhau, cô chỉ là nói: “Mẹ à, chuyện đã như thế này rồi, nếu như mẹ với chú Lưu không thể vượt qua nỗi, vậy thì mẹ cứ để chú Lưu tự mình ra ngoài thuê nhà đi. Còn chuyện siêu thị nhỏ thì mẹ cứ tìm người giúp mẹ, tìm người làm mấy công việc này vẫn rất là dễ dàng."
Lời nói của cô lập tức làm Vương Lệ Đan đang quỳ trên mặt đất cảm thấy khó chịu: “Thanh Mai à, sao cháu có thể khuyên mẹ của cháu với chú Lưu ở riêng được cơ chứ, bọn họ đều đã ở bên nhau vài chục năm rồi, sao có thể nói tách ra liền tách ra?"
“Chị, em và Lưu Ái Quốc cũng chỉ cần có hai lần mà thôi, em với anh ta không có tình cảm chân chính đâu. Em chưa từng nghĩ tới muốn ở bên cạnh anh ta, chị yên tâm đi, sau này em sẽ không đến siêu thị nhỏ giúp đỡ nữa, em sẽ tự mình đi tìm công việc hoặc là em trực tiếp không đi làm nữa. Con gái Tiểu Mai của em nói không chừng sẽ có thể trở thành đại minh tinh, thế là em có thể hưởng phúc được rồi." Lúc này Vương Lệ Đan đã sớm không còn nước mắt, trong nháy mắt Vương Lệ Hằng nói muốn tách ra, trong nháy mắt đó cảm giác áy náy ở trong lòng của bà ta không còn sót lại chút nào hết.
Bà ta nghĩ nói chung thì vẫn là chị em trong nhà với nhau, không thể nào thật sự vì một người đàn ông mà cả đời này không qua lại với nhau nữa.
Vương Lệ Hằng cười lạnh một tiếng rồi nói: “Vương Lệ Đan, cô nghĩ cũng hay qua đó chứ, lúc này Tiểu Mai chỉ vừa mới bắt đầu quay phim mà cô đã trông cậy vào con bé có thể làm đại minh tinh rồi à? Minh tinh không phải dễ làm như vậy đâu, con gái của tôi phải vượt qua một buổi diễn xuất mới có thể làm trợ lý cho diễn viên nam. Tiểu Mai là một cô sinh viên đại học gà mờ đang học đại học thì sao có tài đức gì để có thể lập tức trở thành minh tinh đây?"
Lâm Thanh Mai có chút im lặng, hai chị em đã bắt đầu tiết tấu ganh đua so sánh hai đứa con gái rồi đói à...
Vương Lệ Đan nghe thấy Vương Lệ Hằng chê bai con gái Trần Ngọc của mình, bà ta tức giận đến nỗi trực tiếp đứng dậy, bởi vì quỳ hơi lâu nên chân không đứng vững, thiếu chút nữa là đã quỳ xuống, cảnh tượng này làm Vương Lệ Hằng vui cười thành tiếng: “Đáng đời!"
“Vương Lệ Hằng, chị đừng có quá đáng, là tôi có lỗi với chị, chị đừng có lôi kéo con gái của tôi vào, con gái của tôi ít nhất còn trẻ, còn có tiền đồ vô lượng, con gái của chị thì không chắc đâu. Tuổi còn trẻ mà ly hôn thì không nói, thế mà lại còn lan ra chuyện nó với diễn viên nam mướn phòng trong khách sạn, thiếu chút nữa là bị fan hâm mộ của diễn viên nam chà đạp... đừng tưởng rằng chúng tôi ở trong một huyện nhỏ thì cái gì cũng không biết, hiện tại cũng rất hay xem tin tức trên internet." Lúc này Vương Lệ Đan đã hoàn toàn giận dữ.
Trong lòng của Lâm Thanh Mai than thở, hiện thực vĩnh viễn cẩu huyết hơn trong tivi, nó đã thay đổi từ một bộ phim truyền hình với phong cách khốn khổ sang cuộc chiến trong nhà...
“Dì út à, dì đừng có quên tôi vẫn còn đang ngồi ở đây, tôi nghe được đó." Lâm Thanh Mai không lạnh không nhạt nói một câu.
Lúc này Vương Lệ Đan cũng không còn quan tâm bất cứ thứ gì nữa, dù sao thì mặt của bà ta đã bị ném đi rồi, bà ta nhìn về phía Lâm Thanh Mai rồi nói: “Ở đây thì ở đây, cô nghe được thì như thế nào chứ? Cô với mẹ của cô đều là người có một đức hạnh, mạng ly hôn."
Câu nói này của bà ta đã hoàn toàn chọc giận Vương Lệ Hằng, Vương Lệ Hằng thuận tay quơ lấy cái chén sứ màu trắng ném về phía bà ta: “Trong mồm chó không nhả ra ngà voi! Vương Lệ Đan, số của cô khắc chết chồng, khắc chết chồng của mình mà còn có tư cách nói chúng tôi nữa hả? Cô cút đi cho tôi!"
Cái trán của Vương Lệ Đan bị ném trúng còn bị chảy máu, bà ta sờ một cái, nhìn thấy vết máu cũng không kêu lên, chỉ là lạnh giọng nói: “Vương Lệ Hằng, tôi đã xin lỗi chị, đã quỳ xuống rồi, chị cũng mắng cũng chửi, hiện tại chị lại làm tôi bị thương, tôi cũng không so đo với chị, chị đừng có tính cả chuyện của tôi và Lưu Ái Quốc ở trên đầu của tôi. Nếu như anh ta là một người đàn ông tốt thì cũng sẽ không lén lút làm chuyện vượt quá giới hạn ở sau lưng của chị. Tình cảm chị em của chúng ta đến ngày hôm nay thôi, sau này chị chết chị có xuống âm phủ rồi chị đừng có khóc lóc tố cáo với ba mẹ là tôi ăn hiếp chị! Cái loại đàn ông như Lưu Ái Quốc, tôi còn ngại là mình thiệt thòi, tôi đâu có thèm."
Vương Lệ Đan thấy là chị của mình rốt cuộc cũng đã mắng bà ta, trên mặt của vui vẻ trở lại: “Chị, chị mắng là đúng rồi, em đáng bị mắng... là em nhất thời hồ đồ mới có thể làm ra loại chuyện không cần mặt mũi như thế này. Nhưng mà chị à, chị không thể tìm chết được, nếu như chị thật sự chết rồi thì cả đời này lương tâm của em cũng sẽ không thể nào yên ổn được."
Lâm Thanh Mai nhíu mày nhìn Vương Lệ Đan vừa mới khóc lóc thành một cục, trong lòng cảm thấy có chút khinh thường, bình thường dì út của mình trông rất dễ sống, thủ tiết mấy năm nay cũng không nghe nói là đi tìm đàn ông gì gì đó, vậy mà mới đảo mắt liền yêu đương vụng trộm với anh rể của mình, mặc kệ nhân phẩm hay là đạo đức, trong nháy mắt đều đã giảm đi rồi.
Cô không khỏi sinh ra cảm giác khinh miệt đối với dì út của mình.
Huống gì người mà Vương Lệ Đan làm tổn thương đó chính là Vương Lệ Hằng, cũng gián tiếp làm tổn thương em trai Lưu Chính Hải của cô.
“Vương Lệ Đan, cô thật sự không có lương tâm, lúc trước cô nghỉ việc không có việc làm thì ai đã giới thiệu công việc cho cô? Cô ngại mệt mỏi không muốn đi làm, tôi liền giúp đỡ cô đến siêu thị nhỏ giúp một vài việc vặt, mỗi tháng tiền lương của cô là chín triệu, ở huyện Sa Dân cũng không tính là ít. Cô thì hay lắm đó, kiếm tiền của tôi còn ngủ với người đàn ông của tôi, có cái loại bạch nhãn lan giống như cô à?" Đôi mắt của Vương Lệ Hằng sưng đỏ, bắt đầu trách móc Vương Lệ Đan.
Bà nhớ đến tối ngày hôm qua lúc mình đi đưa thức ăn khuya, tận mắt nhìn thấy Lưu Ái Quốc và Vương Lệ Đan đưa đẩy với nhau trong phòng chứa đồ, lúc đó Vương Lệ Đan mới cởi quần của Lưu Ái Quốc ra, bọn họ giống như hai con chó đang trong thời kỳ động dục nằm trên tấm chiếu đơn sơ được tạo thành từ các hộp các tông.
Vương Lệ Hằng tức giận quay đầu bỏ đi, sau khi về đến nhà, bà càng nghĩ thì càng tức giận, nghĩ đến chồng của mình với em gái mình kết hợp phản bội mình. Dưới sự xúc động, Vương Lệ Hằng lại uống nữa bình thuốc ngủ.
Nghe chị gái lên án, trong lòng của Vương Lệ Đan cảm thấy rất không thoải mái, nhưng mà vừa nghĩ đến Vương Lệ Hằng lại nghĩ tới chuyện tự sát, trong lòng của Vương Lệ Đan thực sự rất sợ hãi, sợ nếu như người chết, chuyện này bị làm lớn lên, cả bà ta và Lưu Ái Quốc đều bị bắt thì phải làm sao bây giờ đây?
Lúc này cho dù Vương Lệ Hằng có ném đồ lên mặt của bà ta thì bà ta cũng phải chịu đựng.
Vương Lệ Đan cúi đầu xuống khóc lóc phải gọi là rất đáng thương: “Chị à, chị chửi em thì chị cứ chửi đi, chỉ cần trong lòng chị thoải mái thì em sẽ không có lời oán giận nào hết, là em có lỗi với chị..."
Bà ta vừa khóc, trong lòng vừa liều mạng mắng chửi người đàn ông hèn hạ như Lưu Ái Quốc. Vương Lệ Hằng vừa mới xảy ra chuyện, đến bây giờ cũng không nhìn thấy ông ta xuất hiện.
Kết quả là bây giờ bà ta phải một mình gánh chịu tất cả mọi tai tiếng.
Lâm Thanh Mai cứ lạnh lùng mà nhìn mẹ của mình mắng chửi em gái ruột, nói thật thì loại chuyện này cô là con cái trong nhà cô có chút không thể nói được cảm giác như thế nào.
Hơn nữa, cô cảm thấy mẹ của mình phát tiết hết toàn bộ phẫn nộ và ấm ức ở trong lòng ra bên ngoài mới tốt, giấu ở trong lòng sẽ chỉ làm cho mình tức chết mà thôi.
Vương Lệ Hằng mắng cỡ hai mươi mấy phút, thật sự không mắng khó nghe cho lắm. Dù sao thì bà với Vương Lệ Đan cũng cùng ba mẹ ruột, có một vài lời mắng chửi người khác vẫn không thể mắng ra được khỏi miệng, nếu không thì cũng sẽ chửi luôn ba mẹ.
Hiện tại, Vương Lệ Hằng chửi cũng đã mệt mỏi rồi, bà quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Mai rồi nói: “Thanh Mai, không phải là con đang quay phim hả, sao con lại chạy về rồi, chuyện của mẹ với dì út của con đã để con phải chê cười."
Lâm Thanh Mai lập tức giữ chặt một cái tay của Vương Lệ Hằng: “Mẹ ơi, mẹ nói cái gì vậy chứ? Chúng ta là người một nhà mà, lần này là mẹ quá xúc động rồi đó, mẹ nói xem mẹ đã lớn bao nhiêu tuổi rồi mà còn học cách tự sát tiêu cực của đám thanh niên trẻ cơ chứ, may mắn là con không bị bệnh tim, nếu không thì con sẽ mất khi còn trẻ mất."
“Phi! Còn mới có bao nhiêu tuổi đâu chứ, tuổi còn trẻ mà lại nói chết, xui xẻo! Sau này không cho phép nói như vậy nữa, thật là... lúc ấy mẹ thật sự giận đến điên lên được, tư tưởng bị cắm sừng ăn sâu vào đầu không thể rút ra được, nghĩ tới chết cũng thật là phí, thật sự không ngờ đến lại được em trai của con đưa vào trong bệnh viện nên không chết... hiện tại mẹ cũng đã chửi đủ rồi, mẹ đã nghĩ thông suốt chuyện này rồi." Vương Lệ Hằng bỗng nhiên già đi mấy tuổi trong vòng một đêm, thậm chí Lâm Thanh Mai cũng đã nhìn thấy một nhúm tóc bạc trắng trên đỉnh đầu của mẹ.
Đương nhiên là Lâm Thanh Mai không thể khuyên được cái câu đừng ly hôn với nhau, cô chỉ là nói: “Mẹ à, chuyện đã như thế này rồi, nếu như mẹ với chú Lưu không thể vượt qua nỗi, vậy thì mẹ cứ để chú Lưu tự mình ra ngoài thuê nhà đi. Còn chuyện siêu thị nhỏ thì mẹ cứ tìm người giúp mẹ, tìm người làm mấy công việc này vẫn rất là dễ dàng."
Lời nói của cô lập tức làm Vương Lệ Đan đang quỳ trên mặt đất cảm thấy khó chịu: “Thanh Mai à, sao cháu có thể khuyên mẹ của cháu với chú Lưu ở riêng được cơ chứ, bọn họ đều đã ở bên nhau vài chục năm rồi, sao có thể nói tách ra liền tách ra?"
“Chị, em và Lưu Ái Quốc cũng chỉ cần có hai lần mà thôi, em với anh ta không có tình cảm chân chính đâu. Em chưa từng nghĩ tới muốn ở bên cạnh anh ta, chị yên tâm đi, sau này em sẽ không đến siêu thị nhỏ giúp đỡ nữa, em sẽ tự mình đi tìm công việc hoặc là em trực tiếp không đi làm nữa. Con gái Tiểu Mai của em nói không chừng sẽ có thể trở thành đại minh tinh, thế là em có thể hưởng phúc được rồi." Lúc này Vương Lệ Đan đã sớm không còn nước mắt, trong nháy mắt Vương Lệ Hằng nói muốn tách ra, trong nháy mắt đó cảm giác áy náy ở trong lòng của bà ta không còn sót lại chút nào hết.
Bà ta nghĩ nói chung thì vẫn là chị em trong nhà với nhau, không thể nào thật sự vì một người đàn ông mà cả đời này không qua lại với nhau nữa.
Vương Lệ Hằng cười lạnh một tiếng rồi nói: “Vương Lệ Đan, cô nghĩ cũng hay qua đó chứ, lúc này Tiểu Mai chỉ vừa mới bắt đầu quay phim mà cô đã trông cậy vào con bé có thể làm đại minh tinh rồi à? Minh tinh không phải dễ làm như vậy đâu, con gái của tôi phải vượt qua một buổi diễn xuất mới có thể làm trợ lý cho diễn viên nam. Tiểu Mai là một cô sinh viên đại học gà mờ đang học đại học thì sao có tài đức gì để có thể lập tức trở thành minh tinh đây?"
Lâm Thanh Mai có chút im lặng, hai chị em đã bắt đầu tiết tấu ganh đua so sánh hai đứa con gái rồi đói à...
Vương Lệ Đan nghe thấy Vương Lệ Hằng chê bai con gái Trần Ngọc của mình, bà ta tức giận đến nỗi trực tiếp đứng dậy, bởi vì quỳ hơi lâu nên chân không đứng vững, thiếu chút nữa là đã quỳ xuống, cảnh tượng này làm Vương Lệ Hằng vui cười thành tiếng: “Đáng đời!"
“Vương Lệ Hằng, chị đừng có quá đáng, là tôi có lỗi với chị, chị đừng có lôi kéo con gái của tôi vào, con gái của tôi ít nhất còn trẻ, còn có tiền đồ vô lượng, con gái của chị thì không chắc đâu. Tuổi còn trẻ mà ly hôn thì không nói, thế mà lại còn lan ra chuyện nó với diễn viên nam mướn phòng trong khách sạn, thiếu chút nữa là bị fan hâm mộ của diễn viên nam chà đạp... đừng tưởng rằng chúng tôi ở trong một huyện nhỏ thì cái gì cũng không biết, hiện tại cũng rất hay xem tin tức trên internet." Lúc này Vương Lệ Đan đã hoàn toàn giận dữ.
Trong lòng của Lâm Thanh Mai than thở, hiện thực vĩnh viễn cẩu huyết hơn trong tivi, nó đã thay đổi từ một bộ phim truyền hình với phong cách khốn khổ sang cuộc chiến trong nhà...
“Dì út à, dì đừng có quên tôi vẫn còn đang ngồi ở đây, tôi nghe được đó." Lâm Thanh Mai không lạnh không nhạt nói một câu.
Lúc này Vương Lệ Đan cũng không còn quan tâm bất cứ thứ gì nữa, dù sao thì mặt của bà ta đã bị ném đi rồi, bà ta nhìn về phía Lâm Thanh Mai rồi nói: “Ở đây thì ở đây, cô nghe được thì như thế nào chứ? Cô với mẹ của cô đều là người có một đức hạnh, mạng ly hôn."
Câu nói này của bà ta đã hoàn toàn chọc giận Vương Lệ Hằng, Vương Lệ Hằng thuận tay quơ lấy cái chén sứ màu trắng ném về phía bà ta: “Trong mồm chó không nhả ra ngà voi! Vương Lệ Đan, số của cô khắc chết chồng, khắc chết chồng của mình mà còn có tư cách nói chúng tôi nữa hả? Cô cút đi cho tôi!"
Cái trán của Vương Lệ Đan bị ném trúng còn bị chảy máu, bà ta sờ một cái, nhìn thấy vết máu cũng không kêu lên, chỉ là lạnh giọng nói: “Vương Lệ Hằng, tôi đã xin lỗi chị, đã quỳ xuống rồi, chị cũng mắng cũng chửi, hiện tại chị lại làm tôi bị thương, tôi cũng không so đo với chị, chị đừng có tính cả chuyện của tôi và Lưu Ái Quốc ở trên đầu của tôi. Nếu như anh ta là một người đàn ông tốt thì cũng sẽ không lén lút làm chuyện vượt quá giới hạn ở sau lưng của chị. Tình cảm chị em của chúng ta đến ngày hôm nay thôi, sau này chị chết chị có xuống âm phủ rồi chị đừng có khóc lóc tố cáo với ba mẹ là tôi ăn hiếp chị! Cái loại đàn ông như Lưu Ái Quốc, tôi còn ngại là mình thiệt thòi, tôi đâu có thèm."
Tác giả :
Thành Thiếu