Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 6 Chuyện cũ (1)

Năm 19 tuổi, Khương Chi Chu bấm máy bộ phim điện ảnh thứ hai trong đời.

Năm đó, phim kiếm hiệp rất thịnh hành. Nàng vào vai một cô gái hào hiệp Lục Sương suốt ngày giơ đao múa kiếm, thường treo người trên dây thép suốt mấy tiếng đồng hồ. Khi đó nàng vẫn còn trẻ nên dốc hết tâm sức để đóng phim, hăng say đến mức nhập viện vì gãy xương mắt cá chân.

Nàng ở trong khu bệnh VIP một mình với đôi chân bó bột, không thể đi đâu được, chỉ có thể ngồi trên giường xem phim và đọc kịch bản.

Một ngày nọ, đạo diễn đột nhiên đến thương lượng với nàng rồi hỏi rằng liệu có ổn khi cho một cô bé sống nhờ trong phòng bệnh hay không?

Lúc đó, Khương Chi Chu vẫn còn trẻ, gai nhọn đầy mình, cho nên nàng đã trực tiếp từ chối với lý do nàng sống một mình cũng rất tốt, nếu thêm một người nữa thì thật sự phiền phức.

Đạo diễn tiếp tục nài nỉ nhưng Khương Chi Chu không dao động.

Cuối cùng, người trợ lý gọt táo bên giường hỏi đạo diễn:" Đó có phải là cô bé có mẹ nhảy lầu tự tử từ tòa nhà nào đó trong bệnh viện này hai ngày trước không?"

Khương Chi Chu hỏi:" Sao em biết được chuyện này thế?"

Trợ lý nói:"Cả bệnh viện đều đồn ầm chuyện này lên. Mẹ của cô bé có vấn đề về tâm thần nên đã mang theo cô bé cùng uống thuốc ngủ tự tử, cũng may là được người dân đưa đến bệnh viện cấp cứu kịp thời. Sau đó, bà ta lại làm trò trước mặt cô bé, trực tiếp đi đến ban công rồi nhảy xuống. Là tầng 16 đấy, cho dù có là thần thánh đi chăng nữa cũng không cứu được bà ta. Nghe nói trước khi chết bà ta còn muốn kéo cô bé nhảy theo, vì cô bé túm chặt lấy song chắn cửa sổ nên mới không rơi xuống cùng. Chuyện này cũng được mấy tờ tạp chí lá cải đưa tin rất nhiều rồi."

"Tại sao còn đưa chuyện này lên tạp chí làm gì, đám người lộn xộn đó không bắt bẻ người trong giới mà lại đi viết tin về người ngoài à?"

Trong những năm gần đây, mối quan hệ giữa Khương Chi Chu và các phóng viên tạp chí lá cải rất tệ. Khương Chi Chu thường bảo trợ lý mua tạp chí mỗi tuần để xem đám phóng viên đó viết linh tinh gì về mình.

Trợ lý nói:"Tin tức trong giới cũng không có gì mới, chị cũng đã đến tham dự buổi cắt băng khánh thành công ty họ rồi. Là do Tạ tổng phong lưu nhìn trúng nữ minh tinh trẻ tuổi đầy xinh đẹp, khiến cho nữ minh tinh kia vác bụng bầu đến quậy phá Tạ gia, muốn Tạ tổng ly hôn với vợ của mình là bà Giang làm bà ta hận đến mức tự tử. Hiện tại thì tốt rồi, bọn họ quậy đến mức khiến dư luận xôn xao, cổ phiếu cũng lao dốc không phanh."

Khương Chi Chu lắc đầu nói:"Chỉ vì một người đàn ông như vậy mà đòi sống đòi chết, thật đáng thương cho đứa bé."

Đạo diễn cho rằng Khương Chi Chu đã động lòng trắc ẩn, vì vậy ông ấy nói không ngừng nghỉ:" Không phải là không thể được có đúng không? Phòng bệnh kia không thể ở được nữa, cô bé không khóc cũng không nghịch ngợm gì, chỉ nằm co ro trên giường, ôm lấy chăn, không ăn không uống. Đã hai ngày đêm không ăn gì, suốt ngày phải truyền dịch."

Khương Chi Chu im lặng một lúc, dùng chất giọng thiếu cảm thông đặt câu hỏi:"Vậy tại sao chú lại muốn đưa con bé đến bên cạnh tôi, bố con bé vẫn chưa chết mà? Ông ta không gọi người tới chăm sóc à? Cũng không thèm mời bác sĩ tâm lý đến kiểm tra sao?"

Trợ lý ném tạp chí lá cải cho nàng:" Họ hàng của mẹ cô bé đều ở nước ngoài, còn về phía người bố thì căn bản không quan tâm đến em ấy. Về phần bố cô bé, ông ta đang bận chăm sóc tiểu tam và lo tang lễ cho mẹ em, không rảnh quan tâm đến em nên đã nhờ người đến bệnh viện ném một cọc tiền, sau đó cũng mặc kệ em.

Đạo diễn tiếp lời:" Chúng tôi đã thuê hộ lý chăm sóc cho cô bé ba bữa mỗi ngày, cũng nhờ bác sĩ tâm lý tư vấn. Mãi sau này chúng tôi mới biết khi còn sống thì mẹ cô bé cũng là nhà tâm lý học, hiện tại khi nhìn thấy áo blouse trắng thì cô bé liền phát run. Cô Khương, cô xem........"

Khương Chi Chu không chịu thua, muốn đẩy người ra xa: "Còn phòng bệnh khác thì sao, cô bé cũng không phải chỉ có thể sống trong phòng này có đúng không?"

Đạo diễn đẩy đẩy kính:" Đây thực sự là nơi thích hợp nhất cho cô bé rồi. Dạo gần đây giường bệnh rất hiếm, các phòng bệnh khác hoặc là bệnh tình nguy kịch, sợ luyên lụy đến cô bé, hoặc là bệnh truyền nhiễm nên sợ lây nhiễm cho người khác, cũng có một vài lãnh đạo lớn tuổi sống trong đấy không muốn nhận cô bé vào vì sự xui xẻo....Cô Khương, cô là người được trời cao phù hộ, chắc chắn sẽ không tin những lời đồn đại quỷ quái này đâu. Bé gái kia rất ngoan, biết điều, biết nghe lời, vả lại gia đình cô bé cũng đã nói rồi, ngày mốt họ sẽ đón cô bé về nhà, chắc chắn sẽ không gây phiền phức gì cho cô đâu."

Khương Chi Chu nghẹn giọng phản bác:" Ai nói tôi không tin, chú cũng biết những người trong ngành chúng ta đều tin vào những việc này. Nếu tôi thật sự được quý nhân phù hộ thì làm sao có thể ở trong bệnh viện này được? Tôi cần tiền lắm hay sao mà cần bọn họ cho tiền nữa, muốn tôi nuôi con giúp bọn họ à?"

Sau vài câu nói như súng liên thanh, nàng châm một điếu thuốc, nhân từ nói:"Thôi bỏ đi, cứ kêu cô bé đến đây đi, dù sao mấy ngày nữa tôi cũng phải về đoàn phim rồi". Nàng quay đầu lại, phân phó việc cho trợ lý:" Nói với Tô Quả đừng để mọi người đến thăm tôi vào mấy ngày này vì trong phòng tôi có một đứa trẻ tinh thần không tốt cho lắm, để một đám người chạy đến thăm thì thật sự rất phiền đến cô bé."

Khi cô bé truyền dịch được đưa vào phòng bệnh, Khương Chi Chu - người bị ép chia sẻ không gian riêng tư vẫn còn chút không vui trong lòng, vì thế cô cũng không chào hỏi đứa bé. Cô kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay mảnh khảnh, nhàn nhạt hút một hơi, chẳng buồn nhìn đến ai.

Cô gái nhỏ co ro trong góc tường, ôm gối nhìn Khương Chi Chu mãi không thôi. Khương Chi Chu dập tắt điếu thuốc, dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn lướt qua cô bé khiến cô bé dời tầm mắt, ngơ ngơ ngác ngác rúc vào tường.

Thật sự rất đáng thương.

Trợ lý chịu không nổi cảnh tượng này nên đã chủ động bắt chuyện với cô gái nhỏ, hỏi cô bé bao nhiêu tuổi. Nhưng cô gái nhỏ chỉ cúi đầu, ôm gối không nói. Trợ lý đành bóc cho cô bé một quả quýt, cô bé nhận lấy nhưng không hề ăn.

Trợ lý hỏi cô bé: "Em không thích ăn quýt à? Vậy em có thích táo không? Chị gọt cho em nhé?"

Cô bé cúi đầu, vẫn tiếp tục im lặng.

Khương Chi Chu đột nhiên bật cười:"Chị trợ lý à, là tôi trả lương cho em hay là con bé trả thế? Cả ngày nay tôi không thấy em lột quýt cho tôi ăn, táo đã gọt cũng đều chui vào bụng em hết rồi."

Trợ lý vừa giận vừa buồn cười: "Tổ tông à, không phải chị nói muốn giảm cân nên không chịu ăn sao?"

Khương Chi Chu phớt lờ cô ấy, ngược lại không biết xấu hổ mà trêu chọc cô gái nhỏ:" Nếu đứa nhóc như em không chịu ăn thì mau đưa quả quýt trên tay cho chị đi, chị đói bụng rồi."

Cô gái nhỏ do dự một chút, em nhìn quả quýt trong tay rồi lại ngẩng đầu lên, rụt rè nhìn Khương Chi Chu, sau đó trả lại quả quýt cho trợ lý.

Trợ lý ném quả quýt cho Khương Chi Chu: "Chị xem có ai giống như chị không? Giành ăn với cả một đứa bé!".

Khương Chi Chu bóc quýt rồi nhét vào trong miệng, nói: "Mười mấy tuổi thì cũng đã lớn rồi, sao có thể gọi là còn nhỏ được nữa?"

Trợ lý cảm thấy bất lực, bèn cầm lấy táo rồi chạy ra ngoài ban công gọt.

Trong phòng chỉ còn lại Khương Chi Chu và cô gái nhỏ.

Khương Chi Chu vừa ăn quýt vừa hỏi cô gái nhỏ: "Năm nay em bao nhiêu tuổi rồi? Mười hai, mười ba hay mười bốn?"

Cô gái nhỏ ngẩng đầu, thu lại vài phần ngơ ngác, em nhìn Khương Chi Chu, im lặng không nói gì.

Mặt Khương Chi Chu không biểu cảm:"Chị biết chị lớn lên trông rất xinh đẹp, nhưng chị không thể cho em xem miễn phí như vậy được. Chị muốn thu phí, mỗi lần nhìn sẽ tính giá một trăm tệ, nhưng vì em vẫn còn là trẻ vị thành niên cho nên chị sẽ giảm một nửa, em thấy có được không?"

Cô gái nhỏ do dự gật đầu, tỏ ý hiểu nhưng em lại không có tiền, nên đành phải rũ mi mắt không dám nhìn Khương Chi Chu nữa, hàng mi dài bỗng run lên.

Khương Chi Chu lại đưa múi quýt vào miệng, nói: "Nếu em chưa đủ mười hai tuổi thì chị sẽ không tính tiền, hoàn toàn miễn phí cho em."

Cô gái nhỏ nhướng mi mắt nhìn Khương Chi Chu:"12 ạ", em dừng lại một chút, dùng âm thanh yếu ớt như muỗi kêu bổ sung thêm:"Vẫn chưa đủ.....hai tháng nữa em mới đủ 12 tuổi....."

"Thì ra là vậy." Khương Chi Chu gật gật đầu, chọc cô bé cười:"Nếu miễn cưỡng tính thì em vẫn chưa đủ 12 tuổi, vậy cứ xem như chị hào phóng đi, chị sẽ không thu tiền em."

Nàng nhìn thẳng vào cô bé, cô bé cũng nhìn lại nàng.

Cô gái nhỏ có đôi mắt sạch sẽ, tỷ lệ khuôn mặt rất cân đối. Khương Chi Chu vừa nhìn liền biết cô bé sẽ trở thành mỹ nhân.

"Em cũng rất xinh đẹp. Chị nhìn em, em nhìn chị, tính ra cũng không ai lỗ". Khi nói xong câu này, Khương Chi Chu nở nụ cười quyến rũ, mang theo vẻ cưng chiều khiến cô gái nhỏ hơi đỏ mặt, nhìn đi nơi khác.

Khương Chi Chu cúi đầu cười, tự nhủ: Cuối cùng thì cũng giống như người sống hơn rồi. Khi lần đầu tiên con bé đến đây, trông chẳng giống gì đứa bé 12 tuổi cả, mà lại giống như người chết được gửi từ nhà xác đến hơn.

Trợ lý cầm hai đĩa táo đã được cắt sẵn vào rồi đưa cho cô bé một đĩa, đĩa còn lại đưa cho Khương Chi Chu.

Khương Chi Chu mở laptop để chọn phim điện ảnh. Khi nàng vừa muốn đeo tai nghe vào thì liền nghĩ trong phòng vừa có thêm người, vì thế nàng nhìn cô gái nhỏ trong góc rồi hỏi:"Em có muốn xem phim cùng chị không?"

Cô gái nhỏ im lặng không nói gì, chỉ liếc nhìn màn hình máy tính.

Khương Chi Chu hiểu ý, nàng ném tai nghe sang một bên và yêu cầu trợ lý chiếu màn hình máy tính lên tường

Xem phim là một trong những sở thích của Khương Chi Chu, nàng chăm chú xem đến mức bỏ mặc cô gái nhỏ bên cạnh.

Buổi tối, trợ lý mang bữa ăn dinh dưỡng đến cho Khương Chi Chu. Điều dưỡng quản giường cũng mua cháo dinh dưỡng từ căn tin cho cô bé ăn.

Vì giữ dáng nên Khương Chi Chu chỉ ăn vài miếng rồi không dám ăn thêm nữa. Cô gái nhỏ cũng không động vào hộp cháo dinh dưỡng trước mặt. Khi điều dưỡng bước vào dọn dẹp, bà lắc đầu khuyên nhủ:"Hiểu Mộng, dù ít hay nhiều gì thì cháu cũng phải ăn một ít đi chứ......."

Cô bé không đáp lại, em rũ mi mắt xuống, sắc mặt tái nhợt, không chịu nói hay nhìn bất cứ ai.

Điều dưỡng thở dài, tùy tiện thu thập hai hộp đồ ăn rồi bước ra ngoài.

Sau bữa tối, Khương Chi Chu lại mở một bộ phim khác.

Vài giây sau, hai người đàn ông trên màn hình bắt đầu hôn nhau. Khương Chi Chu bị sốc đến mức đóng màn hình một cái "bốp" rồi bắt đầu phàn nàn với trợ lý:"Này, em làm sao vậy? Tại sao em lại chọn chủ đề này cho tôi xem?"

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Em thấy đây là phim được đề cử Cannes năm năm trước cho nên chất lượng phim chắc chắn cao nên sơ suất không xem kỹ đề tài". Trợ lý sửng sốt một chút, sau khi phản ứng xong liền không ngừng xin lỗi rồi xóa phim khỏi máy tính.

Khương Chi Chu giận nhanh mà nguôi cũng nhanh, lẩm bẩm nói:" Lần sau em nhớ xem kỹ một chút, tôi thà xem phim lσạи ɭυâи còn hơn xem những thể loại này."

Sau khi nhắc nhở xong, nàng thoáng thấy cô bé đang nhìn chằm chằm vào mình. Cuối cùng, Khương Chi Chu cũng nhận ra nàng là người của công chúng, nàng dùng gương mặt không biểu cảm giải thích hai câu:" Em đừng hiểu lầm, chị không có thành kiến gì với những người này. Họ đều được sinh ra là con người, cho nên thích ai thì tùy, cùng giới hay khác giới cũng được, miễn không liên quan gì đến chị là được."

Khương Chi Chu ghét người đồng tính bởi vì nàng có bóng ma tâm lý rất nặng.

Ngành công nghiệp giải trí là vòng tròn nam nữ phức tạp, Khương Chi Chu đã không nhận ra điều này khi nàng chân ướt chân ráo bước vào đây.

Năm 18 tuổi, nàng được một nữ giám đốc yêu cầu vào khách sạn một mình với lý do thử vai. Lúc đó, Khương Chi Chu không hề phòng bị với phái nữ vì vị giám đốc kia có chuyên môn nghiệp vụ rất xuất sắc. Bà ta đã gần năm mươi tuổi, cũng có con, ngày thường bà ta rất quan tâm đến quá trình làm việc và công tác xã giao của nàng, cũng có thể xem bà ta là tiền bối mà nàng ngưỡng mộ.

Không ai có thể ngờ rằng khi Khương Chi Chu đến khách sạn như đã hẹn thì liền bị đàn chị này động tay động chân sờ mó, thậm chí còn ôm nàng vào lòng để cưỡng hôn.

Khi Khương Chi Chu giãy giụa khỏi vòng tay bà ta thành công, nàng kinh tởm đến mức tát vào mặt bà ta rồi chửi rủa 'đồ bệnh hoạn'.

Tiền bối tức giận đến mức mắng Khương Chi Chu đã nhận lời mà còn ra vẻ thanh cao, không biết xấu hổ, vô liêm sỉ!

Khương Chi Chu thật sự không biết nàng đã nhận lời bà ta từ khi nào. Vị đàn chị kia đếm đủ số lần Khương Chi Chu tiếp rượu, nấu cơm cho bà ta, còn nói Khương Chi Chu thường đến nhà để thăm bà ta, nếu việc này không gọi là 'bật đèn xanh' thì có nghĩa là gì? Khương Chi Chu tự tin giải thích rằng do bà ta lớn tuổi, chồng lại chết trẻ, không có con cái ở cùng nên nàng mới đến nhà để bầu bạn và nấu ăn cho bà ta.

Vị tiền bối kia bị câu nói:'Thể hiện lòng trắc ẩn và làm việc thiện bằng cách đến thăm người già neo đơn' của Khương Chi Chu đã kích, từ đó về sau không bao giờ muốn gặp lại nàng nữa.

Kể từ đó, khi thấy đồng tính luyến ái, Khương Chi Chu liền né xa ba thước.

Ông trời rất biết cách phụ lòng người. Trong sự nghiệp diễn xuất sau này, mối quan hệ đồng giới của nàng luôn tốt hơn mối quan hệ khác giới. Nữ giám đốc sản xuất muốn áp dụng quy tắc ngầm với nàng, nữ doanh nhân ra sức bao nuôi, còn fans nữ thì điên cuồng tỏ tình với nàng.........

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại