Cạm Bẫy Nam Nam
Chương 30: Pn1: Nhật ký vứt phu truy thê

Cạm Bẫy Nam Nam

Chương 30: Pn1: Nhật ký vứt phu truy thê

Editor: SamLeo

Tả Uyên Thần gần đây rất buồn bực.

Ngày đó lúc vừa mới bày tỏ xong chuẩn bị thuận thiện thân thiết một phen, Trình Trạch Dương bỗng nhiên kêu to một tiếng, “Ai nha, em phải đuổi xe lửa, đi trước đi trước!" thì xách theo hành lý ào ào chạy ra bên ngoài, hoàn toàn không để ý nhiệt tình vừa mới dấy lên của Tả công tử.

Vì thế người đẹp Trình của chúng ta đã về ở chung với ông bà ngoại suốt đến bây giờ!

Qua thời gian đó —— Tả Uyên Thần tỉ mỉ đếm đếm ngón tay, chừng 3 ngày! (- -||)

Dựa vào cái gì quản lí xin nghỉ dễ dàng như vậy? Thư từ chức gọi điện thoại thì đã cầm về, thuận tiện xin trở về, còn có một tháng nghỉ —— một tháng —— Tả Uyên Thần buồn bực muốn hủy đi bộ nhân sự!

Nhàm chán leo lên trò chơi, bọn họ ở trong bang tán gẫu Tả Uyên Thần cũng không hứng thú xen miệng vào, đương nhiên, kể từ khi biết Trình Trạch Dương dễ dàng tha thứ cậu như vậy, đám hủ nữ trong bang giống như cũng không cho cậu sắc mặt tốt.

Không được lòng dân a.

Đột nhiên nhớ tới mình còn đang đặt gogo bảo bảo trong cột đồng bạn, mấy ngày nay trãi qua rối loạn như thế, dĩ nhiên cũng hoàn toàn quên sự tồn tại của nó.

Tả Uyên Thần dứt khoát leo lên acc của Trình Trạch Dương (hỏi tôi sao cậu ta có thể biết do PIA), quăng gogo ở trên người cô, sau đó quan sát chút, liền bắt đầu dẫn nó đi dạo ở trong thành Trường An.

Nghĩ nghĩ, lại đặt cho gogo một cái tên rất tiếu lâm—— con trai nhà chúng tôi.

Cũng thực mệt cậu nghĩ ra được.

Nhìn thấy mông con trai uốn éo uốn éo đi theo sau lưng Hoa, Thiển Miên cưỡi sư tử, tâm tình buồn bực  3 ngày của Tả Uyên Thần cuối cùng hơi dịu đi.

Nhìn không được người thật vào trò chơi tháo gỡ chút nỗi khổ tương tư cũng được. ( bé con đáng thương…)

Mật ngữ: Mày rậm mắt hoa đào khe khẽ nói với bạn: bà xã Thiển Miên, em lại online nha! Tôi ngày mai muốn đi Thành Đô chơi đấy, đi tìm em nha!  

Tả Uyên Thần thấy nhất thời nổi giận.

Mật ngữ: bạn khe khẽ nói với Mày rậm mắt hoa đào: cút M cậu! Sau này ít trêu chọc bà xã của tôi!

Mật ngữ: bạn khe khẽ nói với Mày rậm mắt hoa đào: không cho phép đi tìm bà xã của tôi, nghe thấy không?

Mật ngữ: Mày rậm mắt hoa đào khe khẽ nói với bạn:  hóa ra là cậu a, cặn bã, thật ngại, ngày mai tôi thật sự muốn đi Thành Đô … về phần đi tìm bà xã Thiển Miên không, cũng không liên quan chuyện của cậu!

Kháo! Tả Uyên Thần rủa thầm, lại nhớ tới Đào Túy khiêu khích cậu ở trong khách sạn, hắn ta nhất định là có ý đồ với bà xã không sai, nói cái gì cũng không thể cho bọn họ có cơ hội đơn độc nữa.

Tả Uyên Thần lấy di động ra gọi điện thoại cho sân bay, “Cho tôi đặt một vé máy bay gần nhất đi Thành Đô!"

Dằn vặt một đêm không ngủ, Tả Uyên Thần 5giờ 30 sáng đáp xuống ngay ở Thành Đô, cậu mới nghĩ đến, hình như cũng chưa hỏi vị trí cụ thể của nhà Trình Trạch Dương, chỉ có thể tiếp tục ở sân bay chờ trời sáng.

Hưng phấn sắp gặp được bà xã dĩ nhiên làm cho Tả đại công tử một đêm không ngủ cũng không hề cảm thấy buồn ngủ, chỉ là thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trên cổ tay, hận không thể tự động tay cho nó quay hai vòng.

Chờ kim đồng hồ vừa vặn 7 giờ, Tả Uyên Thần đã kềm nén không được bấm điện thoại cho Trình Trạch Dương, “Uy… Bà xã…"

Người nào đó giày vò một đêm rất tủi thân.

Trình Trạch Dương ho nhẹ một cái, mới thấp giọng trả lời, “sao anh gọi đến sớm như vậy?"

“Bà xã, em đang làm gì?" Nghe được thanh âm của bà xã, tâm tình vốn lo lắng lập tức tốt hơn phân nửa, Tả Uyên Thần cười nhẹ hỏi, cũng không phải rất sốt ruột muốn Trình Trạch Dương đến đón cậu.

“Em đang ăn điểm tâm…" giờ này, hình như chính là thời gian ăn sáng đi, “Sao anh dậy sớm như thế?" Trước kia không phải đều sát giờ làm việc mới đi sao?

Tả Uyên Thần xấu xa cười hì hì hai tiếng, “Bà xã, em tới sân bay đón anh đi, anh tới tìm em …"

“Sân bay?" Bên kia dường như không chỉ có kinh hỉ, phần kinh hách tương đối nhiều một chút, “Anh ở sân bay nào?"

“Thành Đô a, em không phải nói quê nhà ở Tứ Xuyên sao?" Tả Uyên Thần trả lời đương nhiên.

“A?" Trình Trạch Dương kinh hô một tiếng, “Nhưng, cái kia… Em ở Tứ Xuyên không sai, nhưng nhà em không phải Thành Đô… Nhà em ở Nghi Tân…"

“A? Không phải đâu!" Lần này kinh hô đổi thành Tả Uyên Thần, NND, đều do mắt hoa đào kia, nói cái gì muốn tới Thành Đô, bằng không sao cậu có thể không hỏi rõ chạy đến nơi này!

“Không có việc gì, anh hỏi thăm có máy bay đi Nghi Tân hay không…"

“Ách… sân bay Nghi Tân còn chưa xây xong… Cho nên, anh hình như chỉ có thể ngồi xe…"

“…"

Đào Túy! Ông đây lại ghi nhớ cậu một lần!

Đợi đến lúc Tả Uyên Thần tới huyện nào đó của Nghi Tân lại được Dương nào đó đón đến thôn nào đó, thời gian đã là 5 giờ chiều, mà Tả Uyên Thần cũng là hơn ba mươi tiếng không ngủ. Thần nào đó chỉ còn lại nửa sức lực rồi, gặp đuợc bà xã cũng không kịp thân thiết, ngồi trên ô tô đi vào thôn thì ghé vào trên vai Trình Trạch Dương ngủ thiếp đi.

Đến lúc xuống xe bị đánh thức, vẫn là buồn ngủ mơ mơ màng màng, mơ hồ kêu một tiếng bà xã với Trình Trạch Dương, mới phát hiện bọn họ đây là đang trên xe, một xe người thôn quê giản dị kinh ngạc nhìn bọn họ, Tả Uyên Thần thoáng cái tỉnh táo lại.

“Kêu vớ vẩn cái gì a, anh ngủ mơ mơ màng màng đi!" Trình Trạch Dương vỗ cậu một cái, đã xuống xe trước, Tả Uyên Thần cũng vội vàng đi theo phía sau y, trước khi xuống xe cũng không quên ác ý nói một câu, “Anh đâu phải mơ mơ màng màng, em vốn là bà xã của anh."

Kết quả thành công thấy toàn bộ người trên xe hóa đá…

Trình Trạch Dương vừa bực mình vừa buồn cười, dứt khoát không để ý tới cậu trực tiếp vùi đầu đi về phía trước, Tả Uyên Thần cười đùa tí tửng theo ở phía sau, còn không quên hỏi thăm địch tình, “Đúng rồi, hai ngày này Đào Túy kia không điện thoại cho em chứ?"

“Nga, từng gọi, hôm nay cũng gọi điện thoại nói đến Tứ Xuyên rồi." Trình Trạch Dương rất thật sự trả lời.

Tả Uyên Thần nhất thời hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Em đừng nói cho hắn ta địa chỉ nơi này!"

Trình Trạch Dương kỳ quái nhìn cậu một cái, “Anh ta đã biết a, nhưng nói quá xa cho nên lần này có lẽ không tới."

Nghe câu nói này của y, tâm tình Tả Uyên Thần mới hơi tốt lên một chút, nhưng lời lẽ vẫn rất nghĩa chính nghiêm cảnh cáo, “Bà xã, em cách tên kia xa một chút, hắn ta chắc chắn không phải người tốt lành gì."

“Phốc…" Trình Trạch Dương không khỏi cười ra tiếng, “Anh ta cũng từng nói với em như vậy."

Tả Uyên Thần đầy mặt hắc tuyến, chỉ biết tên kia sẽ bắn lén sau lưng cậu.

Tả Uyên Thần cảm thấy, ông bà ngoại Trình Trạch Dương dường như biết rõ quan hệ của bọn họ, bắt đầu từ khi vào cửa, đã bị ông ngoại nhìn chằm chằm da đầu phát run.

Lẳng lặng dùng ánh mắt hỏi thăm Trình Trạch Dương một cái, mà đối phương cũng im lặng nhìn mắt cậu, không nói gì.

Được rồi, hai người ăn ý xem ra cũng không phải rất đến nơi đến chốn.

“Cậu chính là bạn của Trạch Dương?" Ông ngoại là cụ già rất nghiêm túc, ngữ khí này lại phối với diễn cảm kia, Tả Uyên Thần nháy mắt cảm thấy bầu không khí có chút lạnh buốt.

“Ân, ha ha, ông ngoại, con và Trạch Dương là bạn tốt a." Tả Uyên Thần lập tức nhìn ông lấy lòng.

“Hừ, tôi nghe nói cũng không chỉ như vậy." Ông ngoại hừ lạnh một tiếng, quay mặt qua chỗ khác.

Tả Uyên Thần nháy mắt cảm thấy một giọt mồ hôi lạnh xẹt qua thái dương.

“Được rồi ông già, đứa nhỏ đi đường thời gian dài như vậy, ông không thể nói ít chút, tiểu Tả a, nhanh ăn chút gì, ăn xong nên đi ngủ một giấc, có chuyện gì sáng mai dậy rồi nói." Cũng may bà ngoại vẫn rất dễ gần, tâm tư lo sợ của Tả Uyên Thần rốt cục buông xuống một chút.

“Ân, cám ơn bà ngoại." Tả Uyên Thần vội cúi đầu và cơm, chính mình lừa gạt cháu ngoại người ta, còn quang minh chánh đại tìm tới cửa, bây giờ ngẫm lại, quả thật có chút sức lực không đủ ấy nhỉ.

“Hừ, sợ hãi rụt rè, tôi thấy không thành được thở mạnh cái gì, Ngụy Hà lần này nhìn người không nhìn lầm, Trạch Dương, chuyện của mấy đứa, hãy cứ suy nghĩ kỹ một chút đi." Trong giọng điệu của ông ngoại đã tràn ngập khinh thường.

Tả Uyên Thần lại cả kinh, nghe khẩu khí này, chuyện của hai người, bọn họ đã biết rồi nha. Lại nghe thấy câu nói cuối cùng của ông ngoại, cậu không chút nghĩ ngợi thì buột miệng nói ra,

“Ai nói! lời nói của Ngụy Hà mới không thể tin, con ban nãy đó là kính trọng ngài, mới không phải sợ hãi rụt rè! Trạch Dương em ấy đi theo con, con tuyệt đối sẽ không để cho em ấy chịu oan ức!"

“Còn kính trọng tôi? Nói chuyện như sét đánh, ông già này nhưng chịu không nổi!" Ông ngoại nặng nề vỗ đũa chụp xuống bàn, hầm hừ tức giận xoay người rời đi.

Tả Uyên Thần tức khắc muốn tát mình hai bạt tai.

“Ông ngoại!" Trình Trạch Dương đứng dậy đuổi theo, Tả Uyên Thần cũng muốn đứng lên, bị bà ngoài kéo trở về, “Đừng quan tâm ông già không tu đó, mỗi ngày còn khó hống hơn trẻ con!"

Tả Uyên Thần mặt có chút nóng lên, “Bà ngoại, con vừa mới…"

“Bà biết biết," bà ngoại cười ngắt lời cậu, “Chuyện của mấy đứa, Trạch Dương bọn nó cũng nói rồi, con cháu đều có phúc con cháu, chỉ cần Trạch Dương thích, ông bà cũng sẽ không nói gì, chính là ông ngoại con ông ấy luôn có cổ bực bội, con đừng để ý tới ông ấy, để tự ông ấy phát phát hoả, cũng sẽ không việc gì."

“Thực xin lỗi…" Tả Uyên Thần cầm tay bà ngoại, “Nhưng, con thật sự yêu Trạch Dương, bà ngoại, con nhất định sẽ cho em ấy hạnh phúc!"

Lời nói như vậy, thậm chí cũng chưa từng nói cho y, nhưng, ở trước mặt người cũng yêu y, thì lời dễ dàng thốt ra miệng.

Có lẽ trong lòng vẫn luôn nghĩ như vậy đi, nhưng lúc đối mặt với y, chưa từng nghĩ tới cần phải nói ra.

“bà biết, con là một đứa bé ngoan, " bà ngoại vỗ vỗ tay cậu, “Ăn cơm thật ngon đi, ăn xong ngủ một giấc ngon, bà cam đoan, ngày mai thì ông già tức giận gì cũng không còn!"

Tả Uyên Thần nghe lời vùi đầu ăn cơm, trong lòng lại có chút trĩu nặng.

Hóa ra, sự thừa nhận của người nhà y, đối với bản thân mà nói, quan trọng như vậy.

Sáng sớm ngày thứ hai Tả Uyên Thần đã thức dậy, rửa mặt chải đầu xong đi đến trong sân, phát hiện ông ngoại đã ở đó tưới hoa.

Người già phần lớn thức dậy sớm, huống chi là ở nông thôn không khí tươi mát, Tả Uyên Thần nghĩ nghĩ, cứ dạo bước đi đến bên cạnh ông ngoại.

“Ông ngoại, dậy rất sớm a, ha ha…" Hoàn toàn nói không tìm lời.

Ông ngoại lườm cậu một cái, tiếp tục động tác trong tay, “Mặt trời cũng rất cao rồi, còn sớm, người trẻ tuổi bây giờ…"

Rõ ràng mới 6 giờ rưỡi được không, Tả Uyên Thần oán thầm, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười tự cho rằng rất chân thành, “Ha ha, cũng phải, ông ngoại trồng hoa rất nhiều a, vườn thực xinh đẹp."

Tả Uyên Thần khen, mới nghiêm túc quan sát sân, trước nhà xây dựng hai mảnh vườn, một mảnh trồng hoa, một mảnh là rau, trên tường phía tây còn dựng một dàn nho, mùa hè tích cực, sắc màu rực rỡ, cây nho cũng đầy trái, thật là cảnh tượng nhìn không thấy ở trong thành thị.

“Đó là, ở trong thôn, có thể kể hoa của tôi chăm sóc tốt nhất." Ông ngoại sắc mặt sáng ngời, lộ ra vẻ đắc ý.

YEAH!! Đúng! Tả Uyên Thần ở trong lòng vươn hai ngón tay với bản thân, “Mẹ con cũng rất thích trồng hoa, đáng tiếc ở chính là chung cư, chỉ có thể bày mấy chậu ở trên ban công chơi, nếu bà tới nơi này nhìn xem, nhất định sẽ thích chết mất!"

“Người trẻ tuổi, đều là treo bên miệng cái gì chết hay không!" Ông ngoại nhẹ giọng quở trách, nhưng Tả Uyên Thần biết, tâm phòng của cụ đã buông lỏng rồi.

“hì hì, thật xin lỗi, đúng rồi, ông ngoại, con giúp ngài tưới hoa nhé!" lúc nên ra tay thì ra tay!

Ông ngoại liếc xéo cậu một cái, đưa bình phun trong tay qua, “Cũng tốt, xương cốt người già cũng không tốt, khom lưng một hồi lâu thì cả người không thoải mái, cậu thuận tiện nhổ cỏ dùm tôi đi…"

“Ai!" một lời đồng ý, Tả Uyên Thần nhận lấy bình phun, trong lòng lại một lần nữa vươn hai ngón tay với chính mình, bà xã, ông ngoại lập tức đã anh nắm chắc rồi!

Kết quả chính là, Trình Trạch Dương tới gọi người dùng cơm nhìn thấy Tả Uyên Thần đã muốn thành tượng đất bên cạnh ông ngoại uống trà vụng trộm vui mừng, đè nén không cười thiếu chút nữa lạc giọng.

Thời gian tiếp theo, Tả Uyên Thần ngay lúc len hẹn hò lén bà xã, vượt qua lấy lòng ông ngoại, ở thôn nhỏ như chốn thế ngoại đào viên này trôi qua rất dương dương tự đắc, thẳng đến ——

“Con cái chẳng ra gì! Rốt cuộc chết ở đâu rồi? gọi điện thoại cho con không thông, công ty cũng gọi điện thoại tới hỏi sao con không đi làm, trong nhà thiếu chút nữa thì báo cảnh sát rồi có biết hay không!" ngày đó tới di động hết pin vẫn quên sạc, kết quả vừa sạc xong thì nhận được điện thoại của mẹ.

Tả Uyên Thần mới nhớ tới, bản thân lật đật chạy tới, hình như quên nói trong nhà… Thuận tiện, cũng đã quên xin phép công ty.

Thật sự xui xẻo thúc giục, vội vã thu dọn chuẩn bị trở về, nhưng bà xã đại nhân ——

“Em còn có hơn 20 ngày nghỉ, phải ở nhà ngốc đoạn thời gian…" Trình Trạch Dương vừa nhét đặc sản vào balo của cậu, vừa nói.

Tả Uyên Thần tủi thân nhìn y, đến đây 3 ngày, ngay cả hôn nhẹ một cái cũng chưa kiếm được, chẳng lẽ trở về còn phải qua tiếp một tháng cuộc sống tu khổ hạnh?

“Ai nha, thật sự, em cũng nửa năm không trở lại rồi." Trình Trạch Dương giải thích, nhưng không có chút dấu hiệu nào buông ra.

“Được rồi, nhưng, em phải hôn anh một cái." Tả Uyên Thần nói xong đã sáp qua, còn “Thẹn thùng" nhắm hai mắt lại.

Trình Trạch Dương bật cười nhìn cậu, mặt hơi đỏ lên, nhưng vẫn khẽ nghiêng người qua, hôn một ngụm trên môi cậu, “Kỳ nghỉ qua em sẽ trở về."

“Bà xã, thế sao đủ!" Tả Uyên Thần hờn tủi liếc y một cái, một phen ôm y vào trong ngực, mạnh mẽ hôn lên.

MD, đột nhiên nhớ ngày mai sẽ trở về… qua thêm một đêm cũng tốt! Tả Uyên Thần tỉ mỉ phẩm môi y, dục vọng dưới thân rất nhanh đã ngẩng đầu lên.

Hai tay vội vàng ở trên người y xoa động, Trình Trạch Dương cũng đã sớm mặt đỏ tới mang tai, thở phì phò hổn hển.

“Khụ khụ!" Cửa đột nhiên truyền đến một trận ho nhẹ, Trình Trạch Dương khẽ kêu một tiếng, vội vàng đẩy cậu ra, cúi đầu sửa sang lại quần áo.

“Ông ngoại…" Tả Uyên Thần không nói gì nhìn người vô cớ xuất hiện, trong lòng la hét, đàn ông tội gì làm khó đàn ông a!

“Được rồi! Đầu thôn có xe chờ rồi, còn không mau đi!" Ông ngoại hầm hừ trừng mắt liếc cậu một cái, xoay người rời đi.

Tả Uyên Thần biết cũng không thể còn tiếp tục nữa, chỉ có thể nắm cổ tay mặc cho Trình Trạch Dương nhét ba lô vào trong lòng ngực cậu, đi theo y đến đầu thôn.

Chờ bọn họ tới trước xe, mới phát hiện ông bà ngoại cũng đã sớm ở đó chờ, nhìn thôn nhỏ vừa mới ngây người 3 ngày, Tả Uyên Thần đột nhiên cảm thấy nong nóng trong lòng.

“Ông ngoại bà ngoại… con đi về, chờ lúc nghỉ, con lại cùng Trạch Dương về thăm hai người!" Tả Uyên Thần đứng ở trước mặt hai cụ ngoan ngoãn giống học sinh tiểu học.

“biết rồi đứa nhỏ, ha ha, nhanh lên xe đi, cũng chờ kia!" Bà ngoại xoa nhẹ đầu cậu, hốc mắt Tả Uyên Thần nóng lên, trong lòng tuôn ra một hồi không đành lòng.

“Ông ngoại…" Lại chuyển sang ông ngoại, cung kính kêu một tiếng, bước lên ôm ông cụ một cái, “hì hì, con sẽ còn tới giúp ông tưới hoa!"

“thằng nhóc đáng ghét!" Ông ngoại không chút lưu tình đẩy cậu ra, nhưng khóe miệng đã không tự giác cong lên mạt cười, “Đến đó làm việc cho tốt, đừng cả ngày nghĩ đến chơi!"

“Dạ!" chào ông cụ theo nghi thức quân đội, Tả Uyên Thần lại chuyển hướng Trình Trạch Dương, “Đừng để anh chờ quá lâu."

Dù sao cũng là ở đầu thôn, trên xe còn có người trong thôn, Tả Uyên Thần không khoa trương như vậy lại kêu y bà xã, nhưng lưu luyến trong giọng nói làm cho Trình Trạch Dương đỏ mặt.

“biết rồi… Đi nhanh đi, bằng không đuổi không kịp xe trong huyện!"

“Thực vô tình…" Nhỏ giọng lẩm bẩm một chút, Tả Uyên Thần bước lên tuyến xe đến huyện, xe ngay sau khi cậu ngồi xuống thì khởi động, Tả Uyên Thần không ngừng vẫy tay với ba người ngoài cửa sổ, trong lòng đột nhiên cảm thấy đã lâu cũng chưa từng thỏa mãn như thế.

Bà xã, chờ em trở về, anh dẫn em về nhà!

Phiên ngoại hoàn
Tác giả : Tô Biệt Tự
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại