Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc
Quyển 1 - Chương 9: Tuyệt vọng coi thường mạng sống của mình
Ánh mặt trời mãnh liệt chiếu vào, khiến người phụ nữ ngủ trên giường không thích ứng cau lại lông mày.
Tả Tình Duyệt chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là căn phòng xa lạ khiến cô giật mình, một giây kế tiếp, những trí nhớ không chịu nổi đánh úp về trong đầu của cô như nước thủy triều, đêm tân hôn, Cố Thịnh - chồng cô đẩy cô vào trong lòng một người đàn ông xa lạ, mà. . . .
Trong đầu dâng lên toàn bộ những chuyện người đàn ông kia làm với mình, giờ phút này cảm giác của cô không phải là ngượng ngùng vì mới biết mùi đời, mà là khuất nhục vô tận.
Nước mắt lăn xuống từ khóe mắt, mùi hoan ái tỏa khắp không khí vẫn không có tiêu tán, càng thêm nhắc nhở cô, tất cả những chuyện đã xảy ra đều là sự thật, không phải là ảo giác của cô!
"Tại sao phải như vậy?" Tả Tình Duyệt vừa mở miệng, lại phát hiện thanh âm mình khàn khàn không nghe rõ, những chất nhớp nhúa khiến cô cảm thấy ghê tởm, ánh mắt chạm đến cơ thể trần truồng ở ngoài chăn của mình, bộ ngực cánh tay đều là dấu vết xanh xanh tím tím, cô không khỏi ngẩn ra, cô giờ phút này, trên người chỉ có thể dùng từ hoàn toàn thay đổi để hình dung.
Cái này gọi là gì? Cô đã bị cường bạo sao?
Dấu vết trên người đều là người đàn ông kia lưu lại, đêm tân hôn này tuyên bố rõ cô đã hoàn toàn bị đạp xuống địa ngục, thật sự không chịu nổi.
Cố nén sự khó chịu trong thân thể, Tả Tình Duyệt rời giường, hai chân mới vừa chạm mặt đất, thân thể đã mềm nhũn, mạnh mẽ ngã xuống sàn nhà cứng rắn.
"A. . . . . ." Tả Tình Duyệt đau đến kêu thành tiếng, đầu gối bị cọ rách da, mơ hồ rỉ ra một ít máu, ánh mắt cô chuyển lên, vừa lúc tiếp xúc được dấu đỏ tươi trên giường, lại cảm thấy cực kỳ chói mắt.
Tả Tình Duyệt cười khổ, trong lòng giống như là bị từng đao từng đao cắt xuống, đau đớn không dứt.
Cô cảm thấy thân thể của mình rất bẩn thỉu, mạnh mẽ chống lên thân thể, Tả Tình Duyệt gầ như là bò vào phòng tắm, cả người nhào vào trong bồn, không ngừng xoa xoa thân thể của mình. Giờ phút này, cô chỉ muốn rửa sạch thân thể mình, trên da thịt trắng nõn bởi vì những dấu vết nhìn thấy mà ghê sợ. Vết tím bầm ban đầu cộng với những vết cào không cố kỵ của cô càng thêm làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.
"Tắm sạch thì có ích lợi gì?" Tả Tình Duyệt nỉ non ra tiếng, hai mắt trống rỗng nhìn phía trước, cô làm sao cũng rửa không sạch những trí nhớ không chịu nổi kia, còn có nỗi đau triệt nội tâm khi Cố Thịnh đẩy cô từ trên giường rơi vào vực sâu.
Một khắc trước còn nói với côtoàn lời ngon tiếng ngọt, nhận lấy cô từ trong tay ba cô, thề thốt yêu cô một đời một kiếp trong nhà thờ thần thánh, nhưng chỉ trong chớp mắt lại nói cho cô biết, sau mười hai giờ đêm, cô bé lọ lem cần tỉnh mộng, rồi lại ném cô cho người đàn ông khác chà đạp!
Nếu như cô đoán không sai, bước kế tiếp, anh ta sẽ tận tình làm nhục mình!
Nhưng, tại sao anh ta lại hận cô?
Bọn họ không phải mới quen mấy tháng trước, rồi mến nhau mới đi đến kết hôn sao?
"Cố Thịnh, bất kể anh là vì cái gì? Tôn nghiêm của tôi đã bị anh chà đạp, tôi đã bị anh hủy rồi, nhưng chuyện đến đây cũng là chấm dứt!" trong mắt trống rỗng của Tả Tình Duyệt thoáng qua vẻ kiên định, ánh mắt của cô rơi vào bồn rửa mặt bên cạnh, một con dao găm lẳng lặng nằm ở nơi đó, tựa hồ đang gọi cô. . . .
Tả Tình Duyệt gian nan đứng dậy, chỗ đó vẫn đau nhức không dứt, vừa rồi trong lúc đang tắm rửa, cô vẫn cảm nhận được bên trong đang chảy máu. Cho dù có xa lạ với chuyện nam nữ, cô cũng hiểu một chút, sự thô bạo của người đàn ông kia đã khiến cô bị thương.
Nhưng mà bây giờ đã không sao rồi!
Cầm lấy dao găm, chậm rãi đặt lưỡi dao sắc bén ở trên cổ tay của mình, cô nhắm mắt lại, hồi tưởng về quá khứ. . . .
Dùng xong bữa trưa, Cố Thịnh cũng không đến công ty, nhìn đồng hồ, tầm mắt chuyển sang gian phòng ở lầu hai, lúc này, cô nên tỉnh rồi chứ?
Khóe miệng nhếch lên vẻ tàn nhẫn, thân hình cao lớn sải bước đi đến lầu hai, nên đi xem 'cô vợ nhỏ' đáng thương của anh rồi!
Tả Tình Duyệt chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là căn phòng xa lạ khiến cô giật mình, một giây kế tiếp, những trí nhớ không chịu nổi đánh úp về trong đầu của cô như nước thủy triều, đêm tân hôn, Cố Thịnh - chồng cô đẩy cô vào trong lòng một người đàn ông xa lạ, mà. . . .
Trong đầu dâng lên toàn bộ những chuyện người đàn ông kia làm với mình, giờ phút này cảm giác của cô không phải là ngượng ngùng vì mới biết mùi đời, mà là khuất nhục vô tận.
Nước mắt lăn xuống từ khóe mắt, mùi hoan ái tỏa khắp không khí vẫn không có tiêu tán, càng thêm nhắc nhở cô, tất cả những chuyện đã xảy ra đều là sự thật, không phải là ảo giác của cô!
"Tại sao phải như vậy?" Tả Tình Duyệt vừa mở miệng, lại phát hiện thanh âm mình khàn khàn không nghe rõ, những chất nhớp nhúa khiến cô cảm thấy ghê tởm, ánh mắt chạm đến cơ thể trần truồng ở ngoài chăn của mình, bộ ngực cánh tay đều là dấu vết xanh xanh tím tím, cô không khỏi ngẩn ra, cô giờ phút này, trên người chỉ có thể dùng từ hoàn toàn thay đổi để hình dung.
Cái này gọi là gì? Cô đã bị cường bạo sao?
Dấu vết trên người đều là người đàn ông kia lưu lại, đêm tân hôn này tuyên bố rõ cô đã hoàn toàn bị đạp xuống địa ngục, thật sự không chịu nổi.
Cố nén sự khó chịu trong thân thể, Tả Tình Duyệt rời giường, hai chân mới vừa chạm mặt đất, thân thể đã mềm nhũn, mạnh mẽ ngã xuống sàn nhà cứng rắn.
"A. . . . . ." Tả Tình Duyệt đau đến kêu thành tiếng, đầu gối bị cọ rách da, mơ hồ rỉ ra một ít máu, ánh mắt cô chuyển lên, vừa lúc tiếp xúc được dấu đỏ tươi trên giường, lại cảm thấy cực kỳ chói mắt.
Tả Tình Duyệt cười khổ, trong lòng giống như là bị từng đao từng đao cắt xuống, đau đớn không dứt.
Cô cảm thấy thân thể của mình rất bẩn thỉu, mạnh mẽ chống lên thân thể, Tả Tình Duyệt gầ như là bò vào phòng tắm, cả người nhào vào trong bồn, không ngừng xoa xoa thân thể của mình. Giờ phút này, cô chỉ muốn rửa sạch thân thể mình, trên da thịt trắng nõn bởi vì những dấu vết nhìn thấy mà ghê sợ. Vết tím bầm ban đầu cộng với những vết cào không cố kỵ của cô càng thêm làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.
"Tắm sạch thì có ích lợi gì?" Tả Tình Duyệt nỉ non ra tiếng, hai mắt trống rỗng nhìn phía trước, cô làm sao cũng rửa không sạch những trí nhớ không chịu nổi kia, còn có nỗi đau triệt nội tâm khi Cố Thịnh đẩy cô từ trên giường rơi vào vực sâu.
Một khắc trước còn nói với côtoàn lời ngon tiếng ngọt, nhận lấy cô từ trong tay ba cô, thề thốt yêu cô một đời một kiếp trong nhà thờ thần thánh, nhưng chỉ trong chớp mắt lại nói cho cô biết, sau mười hai giờ đêm, cô bé lọ lem cần tỉnh mộng, rồi lại ném cô cho người đàn ông khác chà đạp!
Nếu như cô đoán không sai, bước kế tiếp, anh ta sẽ tận tình làm nhục mình!
Nhưng, tại sao anh ta lại hận cô?
Bọn họ không phải mới quen mấy tháng trước, rồi mến nhau mới đi đến kết hôn sao?
"Cố Thịnh, bất kể anh là vì cái gì? Tôn nghiêm của tôi đã bị anh chà đạp, tôi đã bị anh hủy rồi, nhưng chuyện đến đây cũng là chấm dứt!" trong mắt trống rỗng của Tả Tình Duyệt thoáng qua vẻ kiên định, ánh mắt của cô rơi vào bồn rửa mặt bên cạnh, một con dao găm lẳng lặng nằm ở nơi đó, tựa hồ đang gọi cô. . . .
Tả Tình Duyệt gian nan đứng dậy, chỗ đó vẫn đau nhức không dứt, vừa rồi trong lúc đang tắm rửa, cô vẫn cảm nhận được bên trong đang chảy máu. Cho dù có xa lạ với chuyện nam nữ, cô cũng hiểu một chút, sự thô bạo của người đàn ông kia đã khiến cô bị thương.
Nhưng mà bây giờ đã không sao rồi!
Cầm lấy dao găm, chậm rãi đặt lưỡi dao sắc bén ở trên cổ tay của mình, cô nhắm mắt lại, hồi tưởng về quá khứ. . . .
Dùng xong bữa trưa, Cố Thịnh cũng không đến công ty, nhìn đồng hồ, tầm mắt chuyển sang gian phòng ở lầu hai, lúc này, cô nên tỉnh rồi chứ?
Khóe miệng nhếch lên vẻ tàn nhẫn, thân hình cao lớn sải bước đi đến lầu hai, nên đi xem 'cô vợ nhỏ' đáng thương của anh rồi!
Tác giả :
Lưu Lãng Hồng Tường Vi