Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc
Quyển 1 - Chương 70: Hồ nước nóng 3
Tả Tình Duyệt lại vô dụng đỏ mặt lần nữa, giống nhưcó ngọn lửa nhóm lên, thân thể Cố Thịnh càng đến gần càng gần, không khí mập mờ khiến thân thể cô càng căng thẳng.
Cho đến khi cảm thấy hơi thở anh thở ra đánh vào trên mặt mình, Tả Tình Duyệt theo bản năng lui lại một bước, chân bị thứ gì ngăn trở, thân thể hướng lên. Tả Tình Duyệt hoảng sợ mở to mắt, cổ tay bị nắm nhẹ, một giây kế tiếp, thân thể của cô liền rơi vào một lồng ngực rộng rãi.
"Nếu như đây là ôm ấp yêu thương mà em cố ý muốn dẫn dụ anh, vậy anh cho em biết, em thành công rồi." cánh tay có lực của Cố Thịnh ôm eo nhỏ của cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười, cúi người nói nhỏ bên tai cô, thanh âm mập mờ giống như là mang theo sự đầu độc nào đó, khiến cả người Tả Tình Duyệt xụi lơ, không dùng được bất kỳ hơi sức nào.
Tả Tình Duyệt nhất thời muốn tìm một cái lỗ chui vào, cô đã không rảnh để phân biệt trong lời nói của Cố Thịnh có mấy phần châm chọc. Cô biết anh cố ý, cố ý muốn xem cô bêu xấu ở trước mặt của anh, mà cô lại vô dụng không ngăn cản được.
Tả Tình Duyệt giương mắt nhìn vào mắt anh, kinh ngạc khi phát hiện dịu dàng bên trong, thân thể không khỏi ngẩn ra, cô lại xuất hiện ảo giác rồi sao?
Lắc lắc đầu, Tả Tình Duyệt muốn mình tỉnh táo lại, tránh khỏi thân thể của anh, kéo ra khoảng cách của hai người, "Cám ơn!"
Cố Thịnh nhún nhún vai, mặc dù vô cùng không hài lòng thái độ xa cách của cô, nhưng mà anh thích sự thẹn thùng của cô, giống như một đóa Tuyết Lan xấu hổ[1], thánh khiết mà xinh đẹp.
"Giữa chúng ta, không cần nói hai chữ này!" Cố Thịnh kéo tay của cô, tự mình cầm một cái khăn tắmnhét vào trong tay cô, bàn tay có ý vô ý đụng phải bàn tay cô, tạo nên một sự run rẩy, "Mau thay đi, hay là. . . . ."
Cố Thịnh nhíu mày, trong mắt hiện ra ác ý, "Hay em muốn anh tự tay thay giúp. . ."
"Không cần, tự tôi có thể!" Tả Tình Duyệt không để cho anh nói xong, hốt hoảng chạy đến sau tấm bình phong, trời ạ, hôm nay anh thay đổi cách hành hạ nhục nhã cô rồi sao? Anh như vậy càng thêm khiến cô khốn cùng.
"Ha ha. . . . . ." Cố Thịnh cười cực kỳ vui vẻ, thích phản ứng của cô, nhưng trong lòng vẫn là có chút mất mát, anh ngược lại càng thích có thể tự tay thay quần áo cho cô hơn.
Tiếng cười kia khiến Tả Tình Duyệt mơ hồ hơn, nắm khăn tắm trong tay, không biết làm sao, cô hận không thể lập tức biến mất.
"Anh đếm đến mười em còn chưa ra ngoài, anh sẽ đi vào!" khóe miệng Cố Thịnh nhếch lên vẻ tà ác, quả nhiên thấy bóng dáng phía sau bình phong bắt đầu luống cuống tay chân. Đôi tay khoanh ở trước ngực, thưởng thức bóng dáng yểu điệu phía sau bình phong, không có người nào rõ ràng vóc người hoàn mỹ của cô hơn anh, cho dù là ngôi sao nổi tiếng cũng sẽ tự ti mặc cảm, đột nhiên, trong lòng anh toát ra một cảm giác tự hào, cô gái hoàn mỹ này là vợ của anh.
"Một, hai, ba. . ." Cố Thịnh không có đình chỉ trò chơi khiến tâm tình anh thật tốt này, vừa đếm, vừa chờ đợi Tả Tình Duyệt từ phía sau bình phong ra ngoài.
Rốt cuộc, lúcanh đếm tới tám, Tả Tình Duyệt chỉ quấn khăn tắm xuất hiện ở trước mặt của anh, xương quai xanh tinh tế lộ ở bên ngoài, hai chân dài nhỏ không cách nào bị khăn tắm che kín, lúc này đang ngượng ngùng bại lộ trước mắt anh. Trong khoảng thời gian ngắn, khiến cho anh nhìn ngây người. Tả Tình Duyệt như vậy, tựa như một thiên sứ phủ xuống nhân gian, làm cho người ta không nhịn được muốn che chở.
"Tôi. . . . . ." trên mặt Tả Tình Duyệt như có lửa đốt, cô biết anh đang nhìn cô. Anh quan sát như vậy, làm như trên người cô không mảnh vải che thân, càng thêm khiến cô xấu hổ không biết làm sao.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Tuyết lan: tên rộng rãi là Xuyên Lan, một trong "bốn loài hoa nổi tiếng" ở Tứ Xuyên (Tuyết Lan, Chu Sa, Ngân Can Tố, Nha Hoàng Tố). Tên tục là "Bạch Thảo". Tuyết Lan còn được xưng là Thủy Chu Sa, là Bạch Thảo - một trong hai loại cỏ "Hồng, Bạch" nổi tiếng ở Tứ Xuyên, hoa to lại thơm, hoa rất dài, dễ vun trồng.
Cho đến khi cảm thấy hơi thở anh thở ra đánh vào trên mặt mình, Tả Tình Duyệt theo bản năng lui lại một bước, chân bị thứ gì ngăn trở, thân thể hướng lên. Tả Tình Duyệt hoảng sợ mở to mắt, cổ tay bị nắm nhẹ, một giây kế tiếp, thân thể của cô liền rơi vào một lồng ngực rộng rãi.
"Nếu như đây là ôm ấp yêu thương mà em cố ý muốn dẫn dụ anh, vậy anh cho em biết, em thành công rồi." cánh tay có lực của Cố Thịnh ôm eo nhỏ của cô, khóe miệng nhếch lên nụ cười, cúi người nói nhỏ bên tai cô, thanh âm mập mờ giống như là mang theo sự đầu độc nào đó, khiến cả người Tả Tình Duyệt xụi lơ, không dùng được bất kỳ hơi sức nào.
Tả Tình Duyệt nhất thời muốn tìm một cái lỗ chui vào, cô đã không rảnh để phân biệt trong lời nói của Cố Thịnh có mấy phần châm chọc. Cô biết anh cố ý, cố ý muốn xem cô bêu xấu ở trước mặt của anh, mà cô lại vô dụng không ngăn cản được.
Tả Tình Duyệt giương mắt nhìn vào mắt anh, kinh ngạc khi phát hiện dịu dàng bên trong, thân thể không khỏi ngẩn ra, cô lại xuất hiện ảo giác rồi sao?
Lắc lắc đầu, Tả Tình Duyệt muốn mình tỉnh táo lại, tránh khỏi thân thể của anh, kéo ra khoảng cách của hai người, "Cám ơn!"
Cố Thịnh nhún nhún vai, mặc dù vô cùng không hài lòng thái độ xa cách của cô, nhưng mà anh thích sự thẹn thùng của cô, giống như một đóa Tuyết Lan xấu hổ[1], thánh khiết mà xinh đẹp.
"Giữa chúng ta, không cần nói hai chữ này!" Cố Thịnh kéo tay của cô, tự mình cầm một cái khăn tắmnhét vào trong tay cô, bàn tay có ý vô ý đụng phải bàn tay cô, tạo nên một sự run rẩy, "Mau thay đi, hay là. . . . ."
Cố Thịnh nhíu mày, trong mắt hiện ra ác ý, "Hay em muốn anh tự tay thay giúp. . ."
"Không cần, tự tôi có thể!" Tả Tình Duyệt không để cho anh nói xong, hốt hoảng chạy đến sau tấm bình phong, trời ạ, hôm nay anh thay đổi cách hành hạ nhục nhã cô rồi sao? Anh như vậy càng thêm khiến cô khốn cùng.
"Ha ha. . . . . ." Cố Thịnh cười cực kỳ vui vẻ, thích phản ứng của cô, nhưng trong lòng vẫn là có chút mất mát, anh ngược lại càng thích có thể tự tay thay quần áo cho cô hơn.
Tiếng cười kia khiến Tả Tình Duyệt mơ hồ hơn, nắm khăn tắm trong tay, không biết làm sao, cô hận không thể lập tức biến mất.
"Anh đếm đến mười em còn chưa ra ngoài, anh sẽ đi vào!" khóe miệng Cố Thịnh nhếch lên vẻ tà ác, quả nhiên thấy bóng dáng phía sau bình phong bắt đầu luống cuống tay chân. Đôi tay khoanh ở trước ngực, thưởng thức bóng dáng yểu điệu phía sau bình phong, không có người nào rõ ràng vóc người hoàn mỹ của cô hơn anh, cho dù là ngôi sao nổi tiếng cũng sẽ tự ti mặc cảm, đột nhiên, trong lòng anh toát ra một cảm giác tự hào, cô gái hoàn mỹ này là vợ của anh.
"Một, hai, ba. . ." Cố Thịnh không có đình chỉ trò chơi khiến tâm tình anh thật tốt này, vừa đếm, vừa chờ đợi Tả Tình Duyệt từ phía sau bình phong ra ngoài.
Rốt cuộc, lúcanh đếm tới tám, Tả Tình Duyệt chỉ quấn khăn tắm xuất hiện ở trước mặt của anh, xương quai xanh tinh tế lộ ở bên ngoài, hai chân dài nhỏ không cách nào bị khăn tắm che kín, lúc này đang ngượng ngùng bại lộ trước mắt anh. Trong khoảng thời gian ngắn, khiến cho anh nhìn ngây người. Tả Tình Duyệt như vậy, tựa như một thiên sứ phủ xuống nhân gian, làm cho người ta không nhịn được muốn che chở.
"Tôi. . . . . ." trên mặt Tả Tình Duyệt như có lửa đốt, cô biết anh đang nhìn cô. Anh quan sát như vậy, làm như trên người cô không mảnh vải che thân, càng thêm khiến cô xấu hổ không biết làm sao.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Tuyết lan: tên rộng rãi là Xuyên Lan, một trong "bốn loài hoa nổi tiếng" ở Tứ Xuyên (Tuyết Lan, Chu Sa, Ngân Can Tố, Nha Hoàng Tố). Tên tục là "Bạch Thảo". Tuyết Lan còn được xưng là Thủy Chu Sa, là Bạch Thảo - một trong hai loại cỏ "Hồng, Bạch" nổi tiếng ở Tứ Xuyên, hoa to lại thơm, hoa rất dài, dễ vun trồng.
Tác giả :
Lưu Lãng Hồng Tường Vi