Cấm Ái Chi Tương Sủng
Chương 58: Hoàng đế là tội nhân

Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 58: Hoàng đế là tội nhân

Ba người cùng lên đường, Lăng Ngạo không tránh né biểu hiện thân mật giữa mình và Tô Dục, có thể vẻ ngoài này trông rất giống Tô Mộ Dung, không cưỡi ngựa được, Tô Mộ Dung cũng vậy, khi bình thường đều ngồi trong xe ngựa với y, Tô Dục điều khiển xe, hai người với hai gương mặt giống nhau mắt to trừng mắt nhỏ.

“Cái này cho ngươi." Tô Mộ Dung đem bội kiếm của mình tặng cho Lăng Ngạo. Lăng Ngạo nhận lấy, nhìn nhìn, rồi ngẩng đầu dùng vẻ mặt cảm kích nhìn Tô Mộ Dung, y đang cảm thấy bản thân thiếu một thanh kiếm, tuy không phải cao thủ dùng kiếm, nhưng có thứ này giắt trên lưng, rất uy phong a. Chính là cầm trong tay, cũng thấy rất soái rồi.

Lần trước Hiên Viên Cẩm nói muốn tặng y, kiếm không thiếu, nhưng không có cái y đặc biệt thích. Thanh kiếm này có lưỡi thuần màu đen, lại phiếm lên ánh sáng hắc lam, vừa nhìn đã biết rất đặc biệt, nhất định không phải hàng rẻ. Bộ dáng đơn giản phóng khoáng, không sang trạng xa hoa, kỳ thật khí chất của của hai người đều rất xứng với nó.

“Cảm ơn." Yêu thích ôm vào lòng, sờ tới sờ lui.

“Ta đoán ngươi cũng có thể sẽ thích." Tô Mộ Dung đặt tay lên đầu Lăng Ngạo, nhẹ vuốt một cái, rất nhanh lại thu về.

Đây là nhượng bộ mà một người làm phụ thân như Tô Mộ Dung có thể làm ra, y đang lấy lòng nhi tử của mình.

“Ta rất thích." Lăng Ngạo hầu như yêu không rời tay, khi sờ thanh kiếm này, liền cảm thấy rất thoải mái, ha ha, Tô Mộ Dung thật hào phóng.

Không phải y thấy tiền sáng mắt, mà vì thanh kiếm này y đích thật rất thích, khi vừa nhìn thấy, liền cảm giác như đã từng quen biết. Khi sờ vào, y cảm thấy trong thân thể có một đoàn nhiệt lưu lưu chuyển, ấm áp.

“Thanh kiếm này tên là ‘Xích Trục’, khi sờ có phải rất ấm áp?" Trong mắt Tô Mộ Dung có nhiều dịu dàng, thay kiếm này tuy là của y, kỳ thật y không thường dùng, y trời sinh thanh lãnh, không thích hợp dùng kiếm này.

“Ân." Rất ấm, có cảm giác như dòng máu cũng sôi lên. “Khi ngươi cầm nó giết người, sẽ có cảm giác nhất, lần sau thử xem." Tô Mộ Dung nói rất nhẹ nhàng, Lăng Ngạo vừa nghe liền run rẩy, hình như y thật sự chưa từng giết người, y cũng không muốn giết ai.

“Ngươi chưa từng giết người?" Tô Mộ Dung thấy biểu tình rõ ràng là kinh ngạc của Lăng Ngạo, suy đoán.

“Không biết. Ta từng trúng chung độc, sau khi thoát chết, rất nhiều chuyện không còn nhớ nữa. Nhưng mà, ta đoán có thể là từng giết rồi, ha ha…" Giết người rồi không phải là chuyện gì đáng vinh quang, chưa từng giết người cũng không phải là chuyện gì mất mặt.

“Nga." Tô Mộ Dung gật đầu, không nói tiếp vấn đề này. Mà hỏi y: “Ngươi dự tính tiếp tục sống như vậy cùng họ sao?"

“Ân, trước mắt cứ như vậy đi, tạm thời không có dự định tách ra." Lăng Ngạo nói.

“Không cảm thấy trong nhân sinh thiếu đi thứ gì sao?" Tô Mộ Dung tiếp tục hỏi.

“Thiếu cái gì. Ngân lượng, Hiên Viên Cẩm hiện tại vẫn còn kiếm được. Nếu hắn không kiếm nữa, chúng ta cũng sẽ không đói chết, ta đã mua vài mảnh đất, đem cho thuê cũng đủ dùng. Hài tử, ta không đặc biệt thích, có hay không cũng vậy. Nếu tương lai hai người bọn họ cảm thấy sống thế này đủ rồi, muốn tách thì tách, cũng khó thể tránh khỏi." Lúc này kỳ thật Lăng Ngạo vẫn rất thoát tục, thật ra cho đến tận lúc đó, y liệu có nỡ buông tay không, y cũng không dám đảm bảo.

“Vậy ngươi trăm năm sau thì sao?" Tô Mộ Dung hỏi tiếp.

“Trăm năm? Làm gì lâu đến vậy, chuyện ngoài ý muốn trong đời nhiều lắm, nói không chừng một ngày nào đó ta sẽ chết. Chẳng hạn như hòn đá từ trên trời rơi xuống thẳng vào đầu ta, ta liền trực tiếp đi gặp diêm vương, nghĩ quá xa thì mệt lắm. Nếu thật phải nghĩ tới, thì có lẽ một mình ẩn cư hoặc tìm một nơi dân phong thuần phác, thu một nghĩa tử, tương lai sau khi chết rồi chỉ cần có người thay ta hạ táng là được. Những cái khác không cần nghĩ nữa." Lăng Ngạo cười nhạt, kéo rèm xe ra, nhìn bầu trời bên ngoài.

“Ngươi xem, bầu trời bên ngoài rất đẹp, đừng mãi nhớ chuyện xưa cũ nữa, nghĩ thông một chút, kỳ thật đời người vẫn rất tốt" Lăng Ngạo gõ cửa xe, gọi Tô Dục: “Dục Nhi, nghỉ ngơi một lát, chúng ta uống miếng nước."

“Ân." Tô Dục điều khiển ngựa đi lên một bãi cỏ, thả ngựa đi ăn, ba người họ ngồi uống nước nghỉ ngơi.

“Đã lâu lắm không ra ngoài phải không? Kỳ thật ở một mình rất nhàm chán, tóm lại luôn cần phải có một người mình muốn thương, hoặc người thương mình." Lăng Ngạo không thích ngồi dưới đất, sẽ làm dơ y phục mới của y, y ngồi trên chân Tô Dục, dựa vào ngực hắn, như vậy rất thoải mái.

“Dục Nhi, cho ngươi ăn cái này." Lăng Ngạo nhét miếng thịt khô vào miệng Tô Dục, Tô Dục không nói nhiều, vô cùng nghe lời nhai hết thức ăn y nhét vào miệng.

Mới đầu Tô Mộ Dung cực kỳ không quen nhìn hai người này khanh khanh ta ta trước mặt mình, nhưng thời gian lâu rồi, cũng không cảm thấy bọn họ có gì dung tục nữa, chỉ giống như tình nhân bình thường, chăm sóc cho nhau, quan tâm lẫn nhau.

Nhìn lâu rồi, sẽ càng cảm thấy bản thân cô đơn, y chỉ mới bốn mươi, mỗi khi quay đầu lại, bên cạnh luôn trống rỗng, khi Dục Nhi không có ở đây, trong căn nhà ngay cả âm thanh cũng không có, y đã vài tháng không mở miệng nói chuyện. Không có ai nói chuyện với y, cũng không có ai đáp lại lời của y.

“Cha, ngươi cũng ăn đi." Tô Dục đẩy đẩy gói thịt khô đến trước mặt Tô Mộ Dung.

“Được." Khi Tô Mộ Dung nhìn Tô Dục, vẫn cảm thấy khó xử, giống như Lăng Ngạo nói, hắn thật sự vô tội, hắn không thể quyết định nơi mình sinh ra, sống tiếp là con đường duy nhất của hắn. Bản thân y nên tự đòi nợ của mình, cũng nên để hài tử này tự do. “Ngươi cũng ăn nhiều một chút."

Có thể do Tô Mộ Dung hầu như chưa từng quan tâm hắn, cho nên khi y hiếm được một lần quan tam, khiến Tô Dục cảm động đỏ cả mắt.

Lăng Ngạo đưa nước cho Tô Dục, nói nhỏ vào tai hắn: “Mọi người đều yêu ngươi, ngươi không cô đơn." Thật ra y luôn hiểu, nội tâm Tô Dục luôn rất cô đơn, kỳ thật hắn không bị uốn éo tâm lý đã là không tồi rồi, mười mấy năm đối diện với một phụ thân nhìn mình như thù địch, năng lực thừa nhận của tâm lý thật mạnh.

“Ân." Tô Dục cúi đầu, hít thở có chút khó khăn. Mất nửa ngày mới đỏ mắt ngẩng đầu lên, tiếp tục ăn.

Trong quá trình Tô Mộ Dung có dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục ăn như chốn không người. Cho đến khi ăn no, Tô Mộ Dung duỗi lưng, Lăng Ngạo cũng không chút hình tượng duỗi tay duỗi chân, mà Tô Dục thì thu dọn mọi thứ như bình thường.

“Ăn no rồi, nên hoạt động giãn gân cốt." Lăng Ngạo nghiêng đầu, khóe môi cười nhạt, vô cùng bình tĩnh nói: “Bằng hữu, chúng ta ăn xong rồi, các ngươi ăn xong rồi thì xuất hiện, hay xuất hiện bây giờ luôn?"

Ai cũng không muốn giả ngốc, ngay cả Lăng Ngạo cũng phát giác, hai người kia đã sớm phát hiện, chỉ là không muốn phá hoại bầu không khí dùng cơm.

Không ai xuất hiện, Lăng Ngạo trề môi. “Các ngươi không ra, chúng ta liền đi." Tô Dục thu dọn xong mọi thứ, cũng xác định nên tiếp tục lên đường, để đến trời tối có thể tìm được chỗ nghỉ chân.

“Tô công tử, chúng ta phụng mệnh đến mời lệnh tôn và lệnh đệ tiến cung một chuyến." Người đi ra rất khách khí, mang khăn che mặt.

“Các ngươi là người của ai? Hoàng thượng hay hoàng hậu?" Lăng Ngạo nhăn mày, mặt lạnh đi. Cỗ lãnh đạm này quả thật giống Tô Mộ Dung như đúc.

“Tô công tử tiến cung rồi không phải sẽ biết sao." Người đó vẫn cung kính trả lời.

“Nếu ngươi là người của hoàng thượng thì trở về chuyển cáo hoàng thượng, không cần hắn mời, chúng ta cũng sẽ đi tìm hắn. Nếu là người của hoàng hậu, vậy thì chuyển cáo cho yêu bà đó, nữ nhân nên ở trong nhà nuôi hài tử, đừng ra ngoài gây chuyện thị phi, cẩn thận vào tuổi này mà còn bị phế!" Lăng Ngạo trước giờ chưa từng cảm thấy miệng của mình lại độc như thế, có thể trước đây y không có cơ hội phát huy, hiện tại biến thành Tô Tử Trúc, y không cần cố kỵ gì nữa muốn nói gì thì nói đó.

Ba người Tô gia lên xe ngựa, cũng không thèm quản người sau lưng mang vẻ mặt nuốt phải ruồi bọ, đánh xe rời đi.

“Trời! Đại ca, vừa rồi ta không có nghe sai chứ?" Một tên hắc y trong đó mở miệng, không ngờ có người dám mắng hoàng hậu là yêu bà. “Trở về bẩm cáo nguyên văn cho chủ tử, chuyện này chúng ta lo không nổi. Hiện tại vẫn tiếp tục đi theo." Người được gọi là đại ca lên tiếng, mọi người làm theo, bảo hộ cũng được, theo dõi cũng được, tóm lại không thể mất tung tích người.

Vào kinh thành, người đầu tiên Tô Mộ Dung đến bái phỏng là tam vương gia. Quản gia của tam vương gia vừa thấy là Lăng Ngạo, lập tức mở rộng cửa, vui mừng hân hoan chào đón Lăng Ngạo.

“Tam vương gia có ở trong phủ không?" Lăng Ngạo đợi sau khi Tô Mộ Dung ngồi xuống mới hỏi quản gia.

“Lão nô đã phái người đi mời vương gia hồi phủ rồi, xin Tô công tử đợi cho giây lát." Quản gia phái người dâng trà.

“Chúng ta muốn tắm rửa, phiền quản gia chuẩn bị một chút." Lăng Ngạo không chịu nổi nhất chính là người dơ, cả ngày không tắm rất khó chịu. Chỉ cần y có khí lực động ngón tay liền nhất định phải đi tắm cho sạch.

“Vâng, lão nô lệnh người chuẩn bị." Quản gia cong lưng lui xuống, Lăng Ngạo thở hắt ra, cuối cùng có thể thoải mái một chút rồi.

“Nàng cũng ở đây, ngươi muốn gặp nàng không?" Lăng Ngạo dò hỏi ý kiến Tô Mộ Dung.

“Đến lúc lại nói sau." Tô Mộ Dung không xác định lát nữa y sẽ làm ra chuyện gì, y vẫn chưa muốn gặp nữ nhân đó. Tô Mộ Dung đang áp chế nộ ý trong thân thể mình, y vẫn không thể chân chính quên chuyện cũ, mối hận đoạt thê.

“Có lẽ khi ngươi nhìn thấy nàng sẽ không còn hận như thế nữa. Kỳ thật nghĩ kỹ, tất cả chẳng qua chỉ có vậy, hận và oán đều là do bản thân tự gia tăng cho mình, có ai là không làm sai chuyện gì bao giờ." Lăng Ngạo lấy y phục sạch sẽ, cùng Tô Dục chui vào một thùng tắm, có thể chà lưng cho nhau. Tô Mộ Dung tắm xong rất nhanh, thay y phục mới bước ra.

Khi ba người đang uống trà thơm, tam vương gia lao về như cơn gió. Khi hắn nhìn thấy hai Tô Tử Trúc giống nhau như đúc, chỉ hơi ngạc nhiên một chút liền nhận ra Tô Mộ Dung: “Dung đệ…"

Kháo! Ớn quá đi, da gà da vịt rơi đầy đất. Chẳng qua nhìn vẻ mặt già nua rơi lệ của tam vương gia, thật sự đáng thương, khi nhìn thấy người mình ngày nhớ đêm mong, hắn kích động nói không ra lời.

“Vương gia, các ngươi nói chuyện đi, ta và Dục Nhi ra ngoài." Lăng Ngạo kéo tay Tô Dục đi ra, đến thẳng gian phòng trước kia của y, bài trí bên trong vẫn giống như lúc y đi. “Chúng ta ngủ thôi, mặc bọn họ cự cãi."

Tô Mộ Dung vẫn cảm thấy rất an ủi khi tam vương gia vừa nhìn đã nhận ra mình, dù sao nhiều năm không gặp, hắn vẫn là không quên y.

“Dung đệ…" Tam vương gia vươn tay về phía Tô Mộ Dung, hai chân run rẩy bước từng bước lại gần. Muốn ôm y, nhưng bị Tô Mộ Dung tránh đi. “Vương gia, thỉnh tự trọng." Tô Mộ Dung lạnh lùng nói.

“Dung đệ, nhiều năm đã qua, ngươi vẫn không tha thứ cho ta sao?" Tam vương gia khóc đỏ hai mắt, không ngừng dùng mu bàn tay lau nước mắt, sợ không nhìn rõ được người trước mặt.

“Sao ta có thể tha thứ cho ngươi? Ngươi cướp thê ta đoạt con ta, bảo ta làm sao tha thứ cho ngươi? Thậm chí ngươi còn làm chuyện cầm thú cũng không bằng đó với ta, sao ngươi dám mở miệng yêu cầu ta tha thứ cho ngươi?" Tô Mộ Dung tức giận gầm lên, hận và oán trong lòng y lập tức toàn bộ trào ra, áp chế nhiều năm, y có bao khổ bao oán, ai có thể hiểu được.

“Dung đệ, nếu ta nói từ trước tới nay ta chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi, ngươi sẽ tin sao? Trừ lần đó cưỡng bức ngươi ra, từ trước tới nay ta chưa từng làm chuyện gì có lỗi với ngươi nữa, thật sự không có." Tam vương gia khóc không còn chút hình tượng, Tô Mộ Dung liếc xéo nhìn hắn, trong mục quang không chút lay động.

“Sao ta còn tin tưởng ngươi được? Ngươi lừa ta còn chưa đủ sao? Xem ta là tên ngốc à, để người chơi đùa trong lòng bàn tay, ngươi sẽ cảm hứng?" Tô Mộ Dung không phát hiện khẩu khí của mình có bao nhiêu phần trách cứ, có bao nhiêu ủy khuất từ trong lời nói lộ ra.

“Dung đệ, ta chưa từng lừa ngươi. Dục Nhi không phải hài tử của ta, ta cũng chưa từng chạm vào nàng một ngón tay. Ta chỉ đối với ngươi…"

“Đủ rồi, đừng nói nữa! Nếu không phải là ngươi, tại sao nàng rời bỏ ta? Nếu không phải do ngươi, gia đình vốn hạnh phúc của ta sao rơi vào bước đường thê ly tử tán?" Tô Mộ Dung gầm lên.

“Trừ ta ra, Dung đệ, ngươi cảm thấy còn ai khác?"Ánh mắt của tam vương gia càng thêm ảm đạm, hắn muốn nói ra, nhưng hắn do dự.

“Ngươi có ý gì?" Tô Mộ Dung lạnh lùng hỏi. Sớm đã không còn là thời niên thiếu vô tri, cho nên, y có thể bình tĩnh suy nghĩ. Cho dù hiện tại thù nhân đoạt thê ở trước mặt, y cũng có thể bình tĩnh suy nghĩ lời nói của tam vương gia.

“Dung đệ, ta làm người thế nào ngươi còn không biết sao? Ngươi tỉ mỉ nghĩ đi, ta là người nguyện ý đi vòng như thế sao?" Tam vương gia thở dài, hắn muốn Tô Mộ Dung suy nghĩ, nghĩ thật kỹ. Nhiều năm như vậy, ân oán quá khứ vốn đã bị vùi chôn, mọi người có thể bình tĩnh suy nghĩ chuyện gì xảy ra.

Tô Mộ Dung không nói gì, chìm vào trầm tư. Nhưng má, không phải y không có chút phòng bị nào, tam vương gia tiếp cận y một bước, y liền lùi một bước.

“Ngươi chưa từng chạm vào nàng? Vậy ai chạm vào nàng? Dục nhi là hài tử của ai?" Tô Mộ Dung ngẩng gương mặt lạnh lùng, trừng con mắt như hàn băng, trong lòng y có đáp án, nhưng lại không thể tìm được lý do.

“Dung đệ, ngươi đã nghĩ đến rồi mà, tại sao không thừa nhận?" Tam vương gia bước thêm một bước, Tô Mộ Dung không lùi lại. “Cho ta một lý do." Tô Mộ Dung dù sao cũng không còn là thiếu niên khí thịnh, hành sự không chừng mực, huống hồ y cũng muốn biết những năm qua có phải mình thật sự hận sai người rồi không.

“Lý do, trẫm cho ngươi!" Thanh âm vừa tới, cửa đã mở, một nam tử bước nhanh vào. Hoàng bào phủ người, khí phách hiên ngang.

“Hoàng huynh." Tam vương gia có chút kinh ngạc, hoàng đế sao lại đến đây?

“Mộ Dung, lý do chính là trẫm thích ngươi." Hoàng đế bày tỏ thẳng thừng. “Từ lần đầu tiên gặp mặt ngươi, trẫm đã thích ngươi. Nhưng lúc đó trẫm vừa được phong làm thái tử, không thể làm theo ý muốn truy cầu người mình thích. Nhưng lão tam thì khác, hắn muốn làm gì thì làm, ta ghen tỵ các ngươi."

Hoàng đế thế nhưng không tiếp tục che giấu hành vi trong quá khứ, phơi bày toàn bộ chuyện cũ ra.

“Chúng ta không có gì!" Tam vương gia phản bác.

“Các ngươi lúc đó còn chưa có, nhưng tương lai khó bảo đảm sẽ không bên nhau." Hoàng đế tức giận nói: “Năm đó phụ hoàng do dự giữa trẫm và ngươi, nếu không phải trẫm thuận theo ý ngài lấy nữ tử đó làm vương phi, thì hoàng vị này không nhất định là của trẫm. Trẫm quá mong muốn thành công, muốn chứng minh, trẫm cho dù chỉ lớn hơn ngươi hai tuổi nhưng vẫn ưu tú hơn ngươi rất nhiều, khiến ngươi rớt lại thật xa sau lưng trẫm." Từ nhỏ đã bị so sánh với đệ đệ thông minh, người khác không thể hiểu nỗi. Tuy là đồng phụ đồng mẫu, nhưng đãi ngộ lại bất đồng, hắn không muốn tiếp tục như thế. Tô Mộ Dung lạnh lùng nhìn hắn, hắn ghen tỵ tam vương gia và y thân thiết. “Tướng mạo các ngươi thật quá giống, người bình thường căn bản không thể nhìn ra."

“Đúng, ai cũng bảo nữ nhân tỉ mỉ như kim, nhưng nàng chưa từng phát hiện, trẫm liên thủ với lão tam khiến nàng tin tưởng, nữ nhân đó mới ngu ngốc làm sao." Mắt hoàng đế cũng đỏ bừng, từ khi người của hắn trở về báo tin, hắn ngày đêm trông ngóng, chỉ trông đến giây phút hắn gặp lại y. Cuối cùng không còn phải tiếp tục nhìn nhi tử của y hoặc bức họa trên tường mà nhung nhớ.

“Tại sao ngươi phải làm như thế? Sau khi làm chuyện tằng tịu với nàng, sinh hài tử rồi còn đẩy lên người Diệu Dương." Tô Mộ Dung không thể không khinh bỉ nhìn người không dám thừa nhận hành động của mình.

“Nữ nhân đều rất tham lam, nàng từng vọng tưởng trở thành vương phi, nếu trẫm nói với nàng trẫm là thái tử, đứa trẻ nàng sinh là hoàng tử, còn không phải sẽ trông lên làm hoàng hậu sao? Thêm nữa, nếu lúc đó vương phi của trẫm biết, nàng đã sớm không sống nổi tới hiện tại rồi, còn có thể an nhàn hưởng thụ vinh hoa phú quý sao." Hoàng đế chưa từng cảm thấy mình làm sai điều gì. Hắn chính là nam nhân đáng thương không thể có được người mình thích.

“Tại sao ngươi phải chiếm hữu nàng? Ngươi có biết nàng là thê tử của ta không?" Đã chiếm vợ của y còn có thể nói đường hoàng như thế, không cần mặt mũi sao!

“Dựa vào cái gì nàng có thể ngủ bên cạnh ngươi, có thể được ngươi che chở? Ngươi chính là nên để người ta phủng trong lòng bàn tay thương yêu cả đời, ngươi lại đi phủng nàng, trẫm đương nhiên muốn biết người mà ngươi phủng trong tay có tư vị gì, khiến ngươi cam tâm tình nguyện sủng nàng yêu nàng. Sự thật thì, nàng chẳng qua chỉ vậy thôi. Nếu không phải nàng thỉnh thoảng nói chuyện phát sinh của ngươi cho ta biết, trẫm sớm đã cắt đứt liên hệ với nàng." Hoàng đế cũng là một người điên cuồng, hắn bước tới một bước, kéo Tô Mộ Dung ôm vào lòng.

Tô Mộ Dung chưa từng nghĩ tới khí lực của hắn lại lớn như vậy, hơn nữa nội lực cao như thế, y giãy không ra.

“Mộ Dung, hiện tại không ai có thể ngăn cản trẫm chọn người mình thích nữa, ngươi theo trẫm tiến cung đi, trẫm sẽ yêu thương ngươi, trước đây chúng ta không phải sống rất vui vẻ sao, ngươi ngày ngày cùng chúng ta ẩm rượu luận thơ, sau này chúng ta ngày ngày đều có thể bầu bạn khoái lạc như thế." Hoàng đế ôm Tô Mộ Dung, chết cũng không chịu buông, Tô Mộ Dung xanh mặt, trừng mắt nhìn hắn.

Tam vương gia lúc này không vội lao tới giành người về, hắn lãnh tĩnh nói: “Hoàng huynh, ta thay ngươi gánh vác ô nhục mười mấy năm, thay ngươi chiếu cố nữ nhân đó mười mấy năm, ta một câu oán than cũng không có. Ta chỉ muốn ngươi đừng làm khó Dung đệ, y có quyền chọn sống bên ai, cho dù y muốn nữ nhân đó, chúng ta cũng không thể tiếp tục cưỡng ép y nữa. Chúng ta đều từng là người y tín nhiệm nhất, đến cuối cùng chúng ta lại đều biến thành người thương tổn y sâu nhất, nhìn y khó chịu, ta thật đau lòng."

Cái này còn giống lời của người a, Lăng Ngạo nằm sấp trên nóc nhà, xem tình cảnh cẩu huyết nhất tệ hại nhất của lịch sự, thầm mặc niệm, không thể trách Tô Tử Trúc thích Hiên Viên Cẩm, đây gọi là di truyền.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại