Cấm Ái Chi Tương Sủng
Chương 40: Trúng xuân dược bị đệ ăn kiền mạt tịnh
Cá không tới, lại tới một làn khói, Tô Dục ngửi được vị không đúng, liền kéo chăn phủ che cho Lăng Ngạo, nhưng hắn đã ngửi phải, hiện tại người ta không sử dụng gì khác, chỉ chuyên xài ba đồ hạ cấp, như vậy không phải quá lỗi thời rồi sao?
Lăng Ngạo thò đầu ra, cho rằng đối phương đã tới, không ngờ lại không thấy ai, chỉ có một nam nhân đang đỏ mắt. “Ngươi làm sao vậy?"
Y cũng ngửi được hương vị quái dị, còn hít hít mũi, Tô Dục hai mắt trừng đỏ bừng, tên ngốc này, đã che lại cho y, y còn ra ngoài làm gì? Hắn, sắp nhịn không được.
“Hương vị này là gì a?" Tại sao sau khi ngửi thấy, lại có chút hưng phấn. “Không phải là xuân dược chứ?"
Tô Dục gian nan gật đầu, vừa rồi khi mới trúng hắn còn kịp ra ngoài tìm người giải quyết, nhưng nếu đi lại sợ có người gây bất lợi cho Lăng Ngạo, Tô Dục không đi, hiện tại thì muốn đi cũng không được nữa. Không tìm người giải quyết, thì chờ nổ huyết quản đi.
“Không kịp nữa, ta cũng rất khó chịu, đợi tới được chỗ tam vương gia lấy giải dược, chúng ta đều vì không phát tiết mà dục tuyệt thân vong." Đối với Lăng Ngạo trời lớn đất lớn, mạng là lớn nhất. Không dễ gì mới được sống lại, y sao có thể chết như vậy được.
Hai ba cái thoát sạch y phục của chính mình, nhìn Tô Dục hai mắt đỏ rực, cứ như cơ khát N năm không được giải quyết dục vọng. “Mẹ nó ngươi thoát đi chứ, đợi lão tử hầu hạ ngươi sao?"
Lăng Ngạo chưa gầm xong, đã bị mãnh thú bổ nhào. Tiểu thú phát tình giống như muốn xé xác y nuốt vào bụng, cắn cắn gặm gặm trên người y.
Tay Lăng Ngạo cũng không nhàn tản, mẹ nó, khí huyết toàn thân đều trào tới chỗ đó, còn không làm, nửa đời sau của lão tử có khi không thể mập hợp nữa.
Tay nắm lên nguyên đầu nhiệt hỏa của Tô Dục, vuốt nửa ngày, kết quả không nhỏ đi, ngược lại càng lúc càng to, càng lúc càng cứng. Phía dưới của y cũng đã nghẹn nãy giờ. Nhìn đệ đệ hai mắt phun ra lửa dục vọng, cắn răng, huynh đệ thì huynh đệ, bảo mạng trước tiên. Đẩy ngã Tô Dục, mở miệng ngậm lấy đồ vật đó của hắn, khi miệng cũng chua xót, lý trí của Lăng Ngạo cũng bị thiêu đốt. Vươn tay men tới phía sau Tô Dục, tiểu thú bỗng chụp lấy tay y, chết cũng không buông.
Không còn thời gian tính toán cái này, đảo người nằm xuống. “Mẹ nó, mau chút." Lăng Ngạo thập phần phối hợp vòng chân quanh thắt lưng Tô Dục, mẹ nó, tại sao lão tử phải ở bên dưới. Nhìn thứ đó của tiểu tử này, hôm nay chắc chắn mất nửa cái mạng.
Tô Dục nghĩ cũng không nghĩ, hai bàn tay nóng hổi siết lấy thắt lưng tinh tế thon nhỏ của Lăng Ngạo, đâm trụ thiết của mình vào.
“A__ Mẹ nó, ngươi, ư, nhẹ chút…" Nói cũng không ra một câu hoàn chỉnh, Lăng Ngạo nỗ lực thả lỏng ngươi, tên gà tơ này không biết thương người, phát cuồng lên rồi thì thật đáng sợ.
Tô Dục cảm thấy thân thể thư sướng, thì ra cảm giác này tuyệt như vậy, thần trí cũng chỉ thanh tỉnh một lát, rồi bắt đầu điên cuồng trùng kích."
“Thao! Đợi lão tử làm chết ngươi!" Lăng Ngạo cắn môi dưới, không để bản thân phát ra tiếng. Mẹ nó đau thật mà, nhất định chảy máu.
Có huyết dịch bôi trơn, trừu động trở nên càng thêm dễ dàng, Tô Dục luật động như phát điên, căn bản không nghĩ tới cảm thụ của Lăng Ngạo, chỉ quan tâm sự thoải mái của mình. Lại thêm dược tính trong thân thể, đang kêu gào đòi cướp đoạt, đòi giải phóng. Đỏ mắt công thành chiếm đất, lần sau va chạm mạnh hơn lần trước, lần sau tiến sâu hơn lần trước. Khoái cảm cứ từng đợt từng đợt ập lên đại não, làm tê liệt tư duy của hắn.
Lăng Ngạo tự điều tiết cho mình, cảm giác đau dần biến mất, khoái cảm từng chút từng chút dâng lên. Phiêu lượng trong mây mù, như muốn bốc hơi. Bị Tô Dục va chạm khiến mắt nổ đầy sao kim, trong lòng cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ tuân theo cảm giác nguyên thủy nhất.
Tô Dục đem y lật tới lật lui giày vò, thắt lưng sắp bị hắn áp gãy, tên ấu tử đó còn chưa tiết hỏa. Cuối cùng Lăng Ngạo bất kể luôn, nên la thế nào thì la, ân a a a, la đến khàn cổ họng. Trên người y và Tô Dục đều dính bết lại, y nhắm mắt, ngay cả mí mắt cũng mệt tới không thể nâng lên.
Thao! Ta cho ngươi thao, lão tử nếu không thao lại, lão tử sẽ không phải nam nhân!
Tô Dục ôm Lăng Ngạo ngủ được một nén hương, tam vương gia tới gõ cửa, hai người đều không thức dậy. Tam vương gia lo lắng, không nên ngủ say như vậy mới đúng chứ, vừa đẩy cửa vào thấy được xuân sắc đầy phòng, lập tức sắc mặt xanh mét, sầm mặt lùi ra.
Lăng Ngạo ngủ một mạch tới tận mùng hai mới tỉnh, thì cảm thấy như bị quỷ áp thân, toàn thân đều đau, hận không thể ngay cả thở dốc cũng đau. “Thức dậy!" Cổ họng cũng phun ra lửa, thanh âm khản đặc không ra tiếng, giống hệt như lão già.
Tô Dục vội đứng lên. Thứ đó của hắn vẫn còn đặt trong thân thể Lăng Ngạo, lúc này rút ra quá gấp, Lăng Ngạo đau đến nghiến răng. “Thao! Ngươi không thể chậm một chút sao!" Cũng bất kể giọng nói có tang thương bao nhiêu, cứ thế há họng chửi đổng.
“Đi châm chút nước cho lão tử uống." Phân phó một câu, y hiện tại chính là tổ tông, tên hỗn trướng tiểu tử Tô Dục này dám không tuân theo y, y liền phế hắn.
Tô Dục nhặt y phục khoát lên, rót ly nước mát cho y nhuận cổ, giọng nói của Lăng Ngạo không còn khàn như vừa nãy, lý trí cũng trở về, tên râu sơn dương, món nợ này lão tử sẽ ghi nhớ. “Đi, tìm tam vương gia tới đây."
Tô Dục muốn mặc y phục cho y, một thân dấu vết xanh tím này đều là kiệt tác của hắn, mặt hắn nóng tới mức đỏ như quả hồng chín, mắt cũng không biết nên nhìn đi đâu mới tốt. “Bỏ đi, gọi người lấy nước tắm rửa."
Lăng Ngạo phân phó xong ngã lại giường, đợi Tô Dục gọi người mang thùng tắm tới, châm nước nóng, lại nhẹ nhàng dịu dàng đặt y vào trong, Lăng Ngạo trầm trong nước, cảm thấy tay chân như bị bẻ gãy, nhưng cũng không thể nhìn tiểu tử đó thanh tẩy cho mình, thầm nghiến răng, tự làm sạch cơ thể. Mỗi chuyện tẩy sạch bên trong đã tiêu mất hơn nửa canh giờ, bên mép đều bị rách, đầu ngón tay y còn chưa kịp chạm vào nơi đó, đã đau tới nhíu mày, đợi đến khi thật sự tiến vào tẩy rửa, thì càng đau.
Tam vương gia lệnh người đưa dược tới, nén đau, Lăng Ngạo nhét cho Tô Dục. “Nhẹ một chút cho lão tử!" Nghiến răng nghiến lợi mệnh lệnh.
Dược là dược tốt, bôi lên cảm thấy không còn đau đớn như kim chích muối sát nữa. Tô Dục lại hầu hạ y mặc y phục, xong xuôi hết thảy y mới bước chân ra khỏi phòng. Còn về hiện trường hỗn loạn, mặt đất lộn xộn, không có thời gian để tâm.
Lăng Ngạo mặt trắng bệch, một chút cũng không giống bộ dáng xuân tiêu sau khi hoan ái. “Tam vương gia, lễ vật tân niên ngài tặng Tử Trúc thật tốt a, xém chút lấy mạng ta luôn." Lăng Ngạo mặt tái nhợt, y chỉ đi được vài bước đã bảo Tô Dục ôm đi, căn bản chính là tự ngược. Nhấc một bước thì sẽ kéo tới mặt sau, giống như lấy dao rạch ra, đau đớn vô cùng.
Tam vương gia vốn đã không vui, nhưng nghe thấy ngữ điệu âm dương quái khí của Lăng Ngạo, liền biết được có chuyện mà hắn không rõ. “Rốt cuộc là chuyện gì?"
“Vương gia, thứ xuân dược gì đó được thổi vào phòng, khiến người điên cuồng kia, khi trở về làm một chút cho ta, sau này ta có thể bán được giá cao." Lăng Ngạo nói như vậy, tam vương gia liền hiểu rõ, bọn họ bị trúng xuân dược.
“Ngươi, nghỉ ngơi đi." Tam vương gia thấy mặt y tái nhợt, đau lòng vươn tay vuốt ve. Lăng Ngạo không tránh, để hắn sờ mặt, bất kể nói sao, bọn họ cũng tính là bằng hữu chung đường, sờ một chút thôi, y cũng đang cần sự thương tiếc của tam vương gia, nếu hắn thương tiếc mình, cảnh ngộ của tên râu sơn dương kia càng thảm.
Dám hạ thủ với lão tử, cho ngươi chết!
“Vương gia, Tử Trúc cáo từ trước, hai tháng hai sẽ lại đến cùng ngài ăn đầu heo." Lăng Ngạo vẫn muốn trở về căn nhà nhỏ của mình, ở đây người nhiều đa sự, trở về nhà cho yên tĩnh.
“Được, ngươi ăn chút đồ rồi đi cũng không muộn." Tam vương gia không cường lưu y, phân phó nhà bếp làm bữa ăn thanh đạm, Tô Dục nhìn chăm chăm y ăn một chén cháo rồi mới ăn sạch chén của mình, cả ngày không ăn, cũng thật rất đói. Ăn thêm hai khối bánh, mới cảm thấy bụng không còn trống rỗng.
“Ăn chậm thôi, gấp cái gì?" Lăng Ngạo trừng mắt nhìn hắn, kỳ thật nhìn kỹ, Tô Dục và tam vương gia thật sự có điểm giống nhau, nhìn chiếc cằm và cái miệng. Giống nhau y khuôn, miệng đó, rất gợi cảm.
Tô Dục vẫn lén liếc nhìn y, sợ y không cao hứng sẽ vứt bỏ mình. Lăng Ngạo thở dài, nhẹ giọng nói: “Tô Dục, ngươi ăn no đi, sau khi về nhà, tất cả mọi việc nhà đều do ngươi làm."
“Ân." Hồ lô ngốc nghe lời, vùi đầu mà ăn. Đây là vấn đề hiện thực nhất, hắn ăn không no, sẽ không có khí lực chăm sóc Lăng Ngạo. Cho nên, hắn nhất định phải bảo đảm thể lực đầy đủ chăm sóc cho y.
“Tử Trúc, ta phái hai hạ nhân tay chân lanh lợi qua chỗ ngươi được không, còn có thể làm cơm, quét dọn nhà cửa." Tam vương gia biết Tử Trúc không nguyện ý lưu lại chỗ mình, nên muốn phái hai hạ nhân tới chăm sóc y.
“Không cần, chỗ của ta nhỏ, Tô Dục có thể làm hết." Lăng Ngạo cự tuyệt hảo ý của tam vương gia. Làm vậy khác nào phái người giám sát y một cách quang minh chính đại, y mới không cần ngay tại chỗ của mình cũng bị nhiều cặp mắt trong sáng ngoài tối trừng như vậy.
“Được, nghe theo ngươi." Tam vương gia lúc này không phản đối bất cứ cái gì, Lăng Ngạo ăn no xong để Tô Dục ôm đi. “Y phục của ta." Lăng Ngạo nhớ tới bộ y phục do nữ nhân kia đích thân làm còn chưa cầm theo.
“Ta phái người đưa về sau." Tam vương y không hy vọng y đi, nhưng cũng không hy vọng Lăng Ngạo sẽ lại tức giận với mình, xảy ra chuyện trong vương phủ của hắn, hắn vẫn rất tự trách.
“Được." Nhắm mắt lại, ủi vào lòng Tô Dục, trở về căn nhà nhỏ của mình. Sau khi vào nhà, một trận hàn ý ập tới. Tô Dục ôm Lăng Ngạo vào phòng mình, trong phòng hắn có một cái giường hỏa lò, làm không khí ấm áp. Lăng Ngạo lúc đầu không quen, nhất định đòi ngủ giường, nên phòng y khá lạnh lẽo.
“Xin lỗi." Trong phòng ấm áp hơn, Tô Dục mới không bận rộn nữa, đứng trước mặt y xin lỗi.
“Không sao, ngươi cũng không phải cố ý, đều bị trúng xuân dược, không khống chế được cũng bình thường. Đừng bận tâm nhiều, nam nhân chi chí không cần phải giống như các nữ nhân tính toán này nọ." Được, bị người ta thượng rồi, y còn phải đi an ủi đối phương, có từng thấy qua chuyện thế này chưa.
“Ta mặc ngươi xử trí." Nói rồi đưa kiếm của mình cho Lăng Ngạo, Lăng Ngạo liếc qua, gì đây? Muốn ta chém ngươi? Ngươi đừng đùa nữa.
“Ta giết ngươi rồi, ai chăm sóc cho ta? Thu về đi." Lăng Ngạo nói xong phất tay với y, Tô Dục đứng yên không động.
“Qua đây! Đừng để lão tử nói lần thứ hai!" Thanh âm Lăng Ngạo không lớn, tên kiệm lời nhích sang, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lăng Ngạo.
“Nói ta nghe, ngươi thích ta sao?" Lăng Ngạo nằm úp lên giường lò, nghiêng đầu nhìn hắn. Tên kiệm lời đỏ mặt, cả cổ cũng đỏ. Được, không cần trả lời y cũng biết đáp án. Đã nói mục quang tiểu tử này nhìn mình không bình thường, hơi không chú ý thôi, tiểu tử này đã như vậy rồi.
“Ngươi không thể thích ta, tương lai ta sẽ lấy lão bà sinh hài tử, sống cuộc sống bình thường." Bên này Lăng Ngạo khuyên nhủ, tận tâm hết mình nói nửa ngày, bên đó vẫn không chút động đậy, biểu tình trên mặt không hề thay đổi, một câu cũng không nghe vào.
“Nhanh đi tìm một nữ nhân, có nữ nhân cùng ngươi lên giường, ngươi sẽ có thể quên chuyện này, chúng ta ở bên nhau là không đúng." Lăng Ngạo xua tay, tỏ vẻ hắn nên mau đi tìm nữ nhân.
“Sao lại không đúng? Sao ta không thể cùng ngươi bên nhau? Hiên Viên Cẩm có thể, tại sao ta không được?" Tô Dục hỏi ngược một tràng, thanh âm không lớn, nhưng phát từ tâm phế.
Phản rồi, phản rồi! Dám phản kháng chủ tử nữa chứ!
“Phản rồi mà, lão tử nói không được là không được!" Y dù không đủ đức hạnh, cũng không thể cùng huynh đệ huyết thống ở bên nhau, như vậy còn ra gì nữa.
“Ngươi nói không không thể tính!" Tô Dục đứng lên ra ngoài, ra ngoài rồi không biết lại đi đâu. Nếu không phải mông Lăng Ngạo đau đến lợi hại, thì nhất định đã phang cho hắn vài gậy. Đầu óc ngập nước rồi à, sống chung với nam nhân có cái gì tốt? Nơi này lại không phải hiện đại, nam nhân yêu nam nhân còn có hủ nữ ủng hộ, ít nhất đồng loại cũng nhiều, người ta không còn thấy quái lạ. Nhưng nơi này thì không được a, ngươi dám nắm tay, người ta không vặn gãy xương sống ngươi mới là lạ! Trừ khi ngươi là hoàng đế lão tử, không ai dám đụng chạm ngươi.
Buổi trưa tiếp tục ăn cháo, Tô Dục vì lời y nói, nên tức giận với y, cả ngày không lên tiếng. Mặt trời còn chưa xuống núi, người của vương phủ đã đến, gõ cửa, lục tục bày những món đã làm xong lên bàn, còn có y phục của Lăng Ngạo, và vài rương lớn.
“Vương gia nói, Tô công tử dùng xong cứ bỏ đó là được, ngày mai tự có hạ nhân tới thu dọn. Nhắn ngài dưỡng thương cho tốt, không cần phải làm gì." Tổng quản hòa khí truyền lời xong, chỉ huy một đám hạ nhân rời đi, trên bàn là mười mấy dĩa đồ ăn, toàn bộ đều tỏa ra hương thơm dịu nhẹ.
“Ăn đi, không ăn uổng phí." Lăng Ngạo cũng bất kể mọi thứ, có đồ ngon không ăn chỉ có là tên ngốc. Tô Dục cản lại, dùng một cây kim châm, thử hết các món, châm vẫn còn sáng choang mới yên tâm gắp cho Lăng Ngạo.
Đúng là một lần bị rắn cắn ba năm sợ dây thừng, ngay cả ăn cơm cũng cẩn thận như thế. Sống như vậy, thật mệt.
Tam vương gia ngày ngày đều tới một chuyến, đồ ngon cũng ngày ngày được đưa tới, Lăng Ngạo ba ngày sau có thể xuống đất, bảy ngày sau cơ bản toàn bộ đã khỏi, chạy nhảy tung tăng, lúc này mới cự tuyệt cơm nước. “Trở về nói với vương gia, Tử Trúc đa tạ vương gia hậu ái, ngày mai không cần phải phiền toái tổng quản đưa thiện nữa, Tử Trúc đã khỏi hẳn rồi, xin vương gia yên tâm."
Tổng quản y lời, trở về truyền đạt, Lăng Ngạo đang suy nghĩ, làm sao mới có thể khiến Tô Dục không còn mang tâm tư kia nữa, suy nghĩ mấy ngày vẫn quyết định nói ra sự thật. “Tô Dục, hay là ta nên gọi ngươi Tô Tử Dục. Dục nhi."
Tô Dục mãnh liệt ngẩng đầu, y đã biết hết rồi sao? Đúng a, nhiều chuyện trùng hợp như thế mà còn không liên tưởng, thì chỉ có tên ngốc.
“Ta và ngươi là huynh đệ, ta là ca ca của ngươi, ngươi là đệ đệ của ta. Từ khi bắt đầu ngươi đã biết, đúng không?" Đối với sự chấp vấn của Lăng Ngạo, hắn không phản bác. Từ khi bắt đầu, hắn đã biết y là huynh trưởng của mình.
“Ngươi nói xem hài tử như ngươi, rõ ràng biết chúng ta là huynh đệ, sao ngươi không chịu nói chứ?" Hiện tại chúng ta đã lên giường rồi, tuy là bị bức không còn cách nào, nhưng cũng là không đúng.
“Ta thích ngươi." Tô Dục nhịn nửa ngày, thốt ra câu như thế. Cái này làm Lăng Ngạo tức giận, như vậy không phải đang phí lời sao, chỉ vì sợ hắn có tâm tư đó, y khổ công khuyên bảo như vậy rốt cuộc được gì đâu.
“Tình huynh đệ ta tiếp nhận, nếu ngươi sinh tâm tư khác, ta sẽ đuổi ngươi đi." Không nói tránh đi được, thì trực tiếp nói điểm mấu chốt, nếu hắn dám có ý đụng y, liền tống hắn đi.
“Ngươi cũng thích ta, ta biết." Tô Dục không chỉ là tên kiệm lời, mà còn là tên bướng bỉnh, thật sự đến chết vẫn bướng, còn có chút chứng bệnh vọng tưởng. Lăng Ngạo thừa nhận, y không ghét hắn, nếu họ vẫn sống bên nhau như xưa, nếu họ không phải là huynh đệ, rất có thể sẽ thành tình nhân.
Nhưng không có nếu như, bọn họ là huynh đệ, hơn nữa là huynh đệ ruột rà.
“Chúng ta không thể ở bên nhau." Vô lực, Lăng Ngạo khoác áo lông, chuẩn bị ra ngoài hóng gió, không thể nói thông với hắn, thời gian lâu dài, hắn tự nhiên có thể hiểu rõ. Khi gặp được vài nữ hài tử xinh đẹp, cưới lão bà, có bản lĩnh cưới thêm nhị phòng thì đáng ngưỡng mộ, dù sao không phạm vào luật hôn nhân.
Y đi phía trước, Tô Dục theo sau. Y đi nhanh Tô Dục đi nhanh, y đi chậm Tô Dục đi chậm. “Dục nhi, cha là người thế nào?" Lăng Ngạo nhẹ giọng hỏi.
“Rất uyên bác, hiểu nhiều chuyện. Cũng cô độc, là một tửu quỷ." Tô Dục tổng kết, hiện tại Tô Mộ Dung đại thể là thế.
“Oán thù nhiều năm như vậy, hắn còn chưa thể buông xuống sao." Thở dài, hảo hữu và nữ nhân của mình tư tình với nhau, còn thay người ta nuôi dưỡng hài tử, vô cùng bất lực. Bất cứ một nam nhân nào cũng cảm thấy mặt mũi không còn, tràn đầy tức giận.
“Đúng a." Nếu buông xuống được, cũng sẽ không bắt hắn đi giết tam vương gia, giết không được thì không cho hắn về nhà.
“Ngươi biết giữa bọn họ có ân oán gì khác không?" Lăng Ngạo quay đầu, kỳ thật y muốn hỏi hắn có biết tam vương gia là cha ruột của mình không.
“Tam vương gia cướp đi mẹ và ngươi, còn đánh mất muội muội. Còn gì nữa?" Tô Dục quay đầu, cảm thấy có ý gì đó trong lời nói của Lăng Ngạo.
“Giả như thân phận của chúng ta?" Lăng Ngạo đứng lại, Tô Dục cũng dừng lại. Tô Dục không lên tiếng, vấn đề này rất nghiêm trọng, nếu hắn thật sự đi giết tam vương gia, vậy tức là sát phụ, thiên lý bất dung.
“Thân phận? Ngươi có ý gì?" Tô Dục nhíu mày thật chặt, mục quang sâu như hàn đàm, không có một chút gợn sóng.
“Ngươi tự mình suy nghĩ đi." Lăng Ngạo quay đầu đi trở vào, y phải dự tính cho tương lai. Không thể cùng Tô Dục nương tựa nhau nữa, tiểu tử này có tham niệm với huynh trưởng của mình. Tam vương gia thì càng không được, căn bản không phải yêu y, hắn yêu là gương mặt này. Y không muốn làm vật thay thế, cho dù là vật thay thế của cha ruột cũng không được.
Y còn có thể đi đâu? Trời đất rộng lớn, lẽ nào thật sự không có nơi nào cho y dung thân sao? Chẳng lẽ không có một người nào thật lòng yêu y?
Thở dài, nhún vai lắc đầu đi vào. Vào phòng, ngã mình lên giường. Trong đầu là hình ảnh cuộc sống tương lai một mình cô độc đáng thương, mẹ nó thật bi ai mà. Sao y lại thảm đến vậy chứ?
“Phụ thân là ai quan trọng sao?" Tô Dục không có mắt đi theo sau mông y, nghẹn nửa ngày mới nói một câu.
Lăng Ngạo lập tức nhảy dựng khỏi giường, chỉ vào sóng mũi Tô Dục gầm lên: “Ngươi nói có quan trọng không? Nếu ngươi giết người đó, các ngươi, máu chảy trong cơ thể có thể là một, ngươi nói có quan trọng không?"
“Đối với ta mà nói, ai phá hoại gia đình hạnh phúc của ta, kẻ đó chính là thù nhân." Tô Dục vẫn mang vẻ mặt không có quá nhiều biểu tình, lời nói ra, thì lại khiếp người đến vậy.
"Cho dù hắn là cha ruột của ngươi?" Mắt Lăng Ngạo sắc như lưỡi khoan, lớn tiếng gầm lên: “Trong đầu ngươi chứa cái gì?" Lý luận đạo đức trong đầu hắn, hình như căn bản không đáng nhắc tới. Khái niệm của hắn chính là, khi còn nhỏ, cuộc sống rất hạnh phúc. Sau đó bị tam vương gia phá hoại, cho nên, cho dù tam vương gia là cha hắn, hắn cũng phải giết, tuyệt không chùn tay.
Hiện tại sao nhiều quái thai như vậy? Lăng Ngạo vỗ đầu, y cảm thấy bản thân đã đủ nói rồi, tính tình thay đổi, vô lại không ra gì, một chút tu dưỡng cũng không có. Kết quả gia hỏa này, còn hơn y một bậc.
“Giết hắn rồi, giành lại mẹ, chúng ta về nhà." Trong đầu Tô Dục chỉ chứa mỗi cái này. Nói hết sức đơn giản, nhưng trên thực tế không phải là chuyện nhỏ.
“Nữ nhân đó, căn bản là một người phàm tục tham sang phụ khó, ngươi cho là nàng yêu tam vương gia? Nàng chỉ yêu tiền vàng kim bảo. Ngươi đón nàng về, ngươi cảm thấy nàng có thể quen được cuộc sống thanh bần sao? Hay là ngươi cảm thấy Tô Mộ Dung có thể tiếp nhận một nữ nhân dễ thay lòng sao?" Lăng Ngạo xâu chuỗi vấn đề, hỏi tới mức Tô Dục nghẹn họng.
Hắn nửa ngày không lên tiếng, Lăng Ngạo thở dài nói: “Ngươi nói xem, một sợi gân, ân oán giữa tam vương gia và Tô Mộ Dung, thì để bọn họ tự giải quyết, ngươi chen vào làm gì? Lại không phải là tam vương gia giết cha mẹ ngươi, thù của phụ mẫu, ngươi không thể không báo. Tam vương gia cướp nữ nhân của y, y đã chọn tránh né giống như con rùa rút cổ, đẩy ngươi ra đi giết nam nhân đã giành thê tử của mình, như vậy là sao? Cho dù y muốn để tam vương gia nếm trải thống khổ bị thân sinh nhi tử truy sát, tam vương gia có để tâm đến thân tình này hay không cũng khó nói, người ta rốt cuộc có đau lòng hay không cũng phải xem lại, ngươi bại não sao, dù có bại não, cũng phải biết tự suy nghĩ chứ?"
Lăng Ngạo gầm xong, Tô Dục trầm mặc. Không thể nói y nói một chút đạo lý cũng không có, đích thật là như vậy, hận đoạt thê theo lý mà nói, nên do tự mình trả. Nói đến cùng, Tô Mộ Dung cũng chỉ là một tên quỷ gan nhỏ, y tự giấu mình, không muốn đối mặt tất cả.
“Y nuôi ta đến lớn, ta cũng phải làm gì đó cho y." Tô Dục vẻ mặt không phục, nếu có thể chọn lựa, hắn cũng muốn cùng Lăng Ngạo bên nhau. Nhưng Lăng Ngạo không cần hắn, nói họ là huynh đệ, không thể ở bên nhau, đây lại là luận điệu hoang đường gì.
“Ngươi muốn báo ân tình y nuôi ngươi, sau này y già rồi, ngươi chăm sóc y là được. Bưng trà rót nước, giặt áo xoa lưng. Có cần tới mức đi giết cha ruột của mình không? Cho dù không có tình cảm, ngươi thử nhìn xem chiếc cằm của các ngươi, còn có bóng lưng tương tự này, ngươi hạ thủ được sao?" Lăng Ngạo gầm xong. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
“Cút về phòng của ngươi đi, nhìn cái đầu thiếu gân não của ngươi ta lại tức giận." Lăng Ngạo thập phần không hình tượng nhấc chân đạp, đạp Tô Dục ra khỏi phòng mình.
Lăng Ngạo buồn bực ngồi lại giường, người ngốc một chút không cần phải gấp, ngàn vạn lần đừng thị phi bất phân, hồ đồ làm loạn. Y thì không thể thị phi bất phân, ân oán của bọn họ không liên quan gì tới y, y mới không thèm chen chân vào. Hiện tại cuộc sống sau này của y còn không phải biết làm sao, quản chuyện rảnh hơi đến mức này là được rồi. Đoạn nhận thức của bọn họ, điều nên nói y đều đã nói, còn lại chỉ cần bảo tên ngốc Tô Dục tự mình suy nghĩ thôi.
Lăng Ngạo thò đầu ra, cho rằng đối phương đã tới, không ngờ lại không thấy ai, chỉ có một nam nhân đang đỏ mắt. “Ngươi làm sao vậy?"
Y cũng ngửi được hương vị quái dị, còn hít hít mũi, Tô Dục hai mắt trừng đỏ bừng, tên ngốc này, đã che lại cho y, y còn ra ngoài làm gì? Hắn, sắp nhịn không được.
“Hương vị này là gì a?" Tại sao sau khi ngửi thấy, lại có chút hưng phấn. “Không phải là xuân dược chứ?"
Tô Dục gian nan gật đầu, vừa rồi khi mới trúng hắn còn kịp ra ngoài tìm người giải quyết, nhưng nếu đi lại sợ có người gây bất lợi cho Lăng Ngạo, Tô Dục không đi, hiện tại thì muốn đi cũng không được nữa. Không tìm người giải quyết, thì chờ nổ huyết quản đi.
“Không kịp nữa, ta cũng rất khó chịu, đợi tới được chỗ tam vương gia lấy giải dược, chúng ta đều vì không phát tiết mà dục tuyệt thân vong." Đối với Lăng Ngạo trời lớn đất lớn, mạng là lớn nhất. Không dễ gì mới được sống lại, y sao có thể chết như vậy được.
Hai ba cái thoát sạch y phục của chính mình, nhìn Tô Dục hai mắt đỏ rực, cứ như cơ khát N năm không được giải quyết dục vọng. “Mẹ nó ngươi thoát đi chứ, đợi lão tử hầu hạ ngươi sao?"
Lăng Ngạo chưa gầm xong, đã bị mãnh thú bổ nhào. Tiểu thú phát tình giống như muốn xé xác y nuốt vào bụng, cắn cắn gặm gặm trên người y.
Tay Lăng Ngạo cũng không nhàn tản, mẹ nó, khí huyết toàn thân đều trào tới chỗ đó, còn không làm, nửa đời sau của lão tử có khi không thể mập hợp nữa.
Tay nắm lên nguyên đầu nhiệt hỏa của Tô Dục, vuốt nửa ngày, kết quả không nhỏ đi, ngược lại càng lúc càng to, càng lúc càng cứng. Phía dưới của y cũng đã nghẹn nãy giờ. Nhìn đệ đệ hai mắt phun ra lửa dục vọng, cắn răng, huynh đệ thì huynh đệ, bảo mạng trước tiên. Đẩy ngã Tô Dục, mở miệng ngậm lấy đồ vật đó của hắn, khi miệng cũng chua xót, lý trí của Lăng Ngạo cũng bị thiêu đốt. Vươn tay men tới phía sau Tô Dục, tiểu thú bỗng chụp lấy tay y, chết cũng không buông.
Không còn thời gian tính toán cái này, đảo người nằm xuống. “Mẹ nó, mau chút." Lăng Ngạo thập phần phối hợp vòng chân quanh thắt lưng Tô Dục, mẹ nó, tại sao lão tử phải ở bên dưới. Nhìn thứ đó của tiểu tử này, hôm nay chắc chắn mất nửa cái mạng.
Tô Dục nghĩ cũng không nghĩ, hai bàn tay nóng hổi siết lấy thắt lưng tinh tế thon nhỏ của Lăng Ngạo, đâm trụ thiết của mình vào.
“A__ Mẹ nó, ngươi, ư, nhẹ chút…" Nói cũng không ra một câu hoàn chỉnh, Lăng Ngạo nỗ lực thả lỏng ngươi, tên gà tơ này không biết thương người, phát cuồng lên rồi thì thật đáng sợ.
Tô Dục cảm thấy thân thể thư sướng, thì ra cảm giác này tuyệt như vậy, thần trí cũng chỉ thanh tỉnh một lát, rồi bắt đầu điên cuồng trùng kích."
“Thao! Đợi lão tử làm chết ngươi!" Lăng Ngạo cắn môi dưới, không để bản thân phát ra tiếng. Mẹ nó đau thật mà, nhất định chảy máu.
Có huyết dịch bôi trơn, trừu động trở nên càng thêm dễ dàng, Tô Dục luật động như phát điên, căn bản không nghĩ tới cảm thụ của Lăng Ngạo, chỉ quan tâm sự thoải mái của mình. Lại thêm dược tính trong thân thể, đang kêu gào đòi cướp đoạt, đòi giải phóng. Đỏ mắt công thành chiếm đất, lần sau va chạm mạnh hơn lần trước, lần sau tiến sâu hơn lần trước. Khoái cảm cứ từng đợt từng đợt ập lên đại não, làm tê liệt tư duy của hắn.
Lăng Ngạo tự điều tiết cho mình, cảm giác đau dần biến mất, khoái cảm từng chút từng chút dâng lên. Phiêu lượng trong mây mù, như muốn bốc hơi. Bị Tô Dục va chạm khiến mắt nổ đầy sao kim, trong lòng cũng không kịp nghĩ nhiều, chỉ tuân theo cảm giác nguyên thủy nhất.
Tô Dục đem y lật tới lật lui giày vò, thắt lưng sắp bị hắn áp gãy, tên ấu tử đó còn chưa tiết hỏa. Cuối cùng Lăng Ngạo bất kể luôn, nên la thế nào thì la, ân a a a, la đến khàn cổ họng. Trên người y và Tô Dục đều dính bết lại, y nhắm mắt, ngay cả mí mắt cũng mệt tới không thể nâng lên.
Thao! Ta cho ngươi thao, lão tử nếu không thao lại, lão tử sẽ không phải nam nhân!
Tô Dục ôm Lăng Ngạo ngủ được một nén hương, tam vương gia tới gõ cửa, hai người đều không thức dậy. Tam vương gia lo lắng, không nên ngủ say như vậy mới đúng chứ, vừa đẩy cửa vào thấy được xuân sắc đầy phòng, lập tức sắc mặt xanh mét, sầm mặt lùi ra.
Lăng Ngạo ngủ một mạch tới tận mùng hai mới tỉnh, thì cảm thấy như bị quỷ áp thân, toàn thân đều đau, hận không thể ngay cả thở dốc cũng đau. “Thức dậy!" Cổ họng cũng phun ra lửa, thanh âm khản đặc không ra tiếng, giống hệt như lão già.
Tô Dục vội đứng lên. Thứ đó của hắn vẫn còn đặt trong thân thể Lăng Ngạo, lúc này rút ra quá gấp, Lăng Ngạo đau đến nghiến răng. “Thao! Ngươi không thể chậm một chút sao!" Cũng bất kể giọng nói có tang thương bao nhiêu, cứ thế há họng chửi đổng.
“Đi châm chút nước cho lão tử uống." Phân phó một câu, y hiện tại chính là tổ tông, tên hỗn trướng tiểu tử Tô Dục này dám không tuân theo y, y liền phế hắn.
Tô Dục nhặt y phục khoát lên, rót ly nước mát cho y nhuận cổ, giọng nói của Lăng Ngạo không còn khàn như vừa nãy, lý trí cũng trở về, tên râu sơn dương, món nợ này lão tử sẽ ghi nhớ. “Đi, tìm tam vương gia tới đây."
Tô Dục muốn mặc y phục cho y, một thân dấu vết xanh tím này đều là kiệt tác của hắn, mặt hắn nóng tới mức đỏ như quả hồng chín, mắt cũng không biết nên nhìn đi đâu mới tốt. “Bỏ đi, gọi người lấy nước tắm rửa."
Lăng Ngạo phân phó xong ngã lại giường, đợi Tô Dục gọi người mang thùng tắm tới, châm nước nóng, lại nhẹ nhàng dịu dàng đặt y vào trong, Lăng Ngạo trầm trong nước, cảm thấy tay chân như bị bẻ gãy, nhưng cũng không thể nhìn tiểu tử đó thanh tẩy cho mình, thầm nghiến răng, tự làm sạch cơ thể. Mỗi chuyện tẩy sạch bên trong đã tiêu mất hơn nửa canh giờ, bên mép đều bị rách, đầu ngón tay y còn chưa kịp chạm vào nơi đó, đã đau tới nhíu mày, đợi đến khi thật sự tiến vào tẩy rửa, thì càng đau.
Tam vương gia lệnh người đưa dược tới, nén đau, Lăng Ngạo nhét cho Tô Dục. “Nhẹ một chút cho lão tử!" Nghiến răng nghiến lợi mệnh lệnh.
Dược là dược tốt, bôi lên cảm thấy không còn đau đớn như kim chích muối sát nữa. Tô Dục lại hầu hạ y mặc y phục, xong xuôi hết thảy y mới bước chân ra khỏi phòng. Còn về hiện trường hỗn loạn, mặt đất lộn xộn, không có thời gian để tâm.
Lăng Ngạo mặt trắng bệch, một chút cũng không giống bộ dáng xuân tiêu sau khi hoan ái. “Tam vương gia, lễ vật tân niên ngài tặng Tử Trúc thật tốt a, xém chút lấy mạng ta luôn." Lăng Ngạo mặt tái nhợt, y chỉ đi được vài bước đã bảo Tô Dục ôm đi, căn bản chính là tự ngược. Nhấc một bước thì sẽ kéo tới mặt sau, giống như lấy dao rạch ra, đau đớn vô cùng.
Tam vương gia vốn đã không vui, nhưng nghe thấy ngữ điệu âm dương quái khí của Lăng Ngạo, liền biết được có chuyện mà hắn không rõ. “Rốt cuộc là chuyện gì?"
“Vương gia, thứ xuân dược gì đó được thổi vào phòng, khiến người điên cuồng kia, khi trở về làm một chút cho ta, sau này ta có thể bán được giá cao." Lăng Ngạo nói như vậy, tam vương gia liền hiểu rõ, bọn họ bị trúng xuân dược.
“Ngươi, nghỉ ngơi đi." Tam vương gia thấy mặt y tái nhợt, đau lòng vươn tay vuốt ve. Lăng Ngạo không tránh, để hắn sờ mặt, bất kể nói sao, bọn họ cũng tính là bằng hữu chung đường, sờ một chút thôi, y cũng đang cần sự thương tiếc của tam vương gia, nếu hắn thương tiếc mình, cảnh ngộ của tên râu sơn dương kia càng thảm.
Dám hạ thủ với lão tử, cho ngươi chết!
“Vương gia, Tử Trúc cáo từ trước, hai tháng hai sẽ lại đến cùng ngài ăn đầu heo." Lăng Ngạo vẫn muốn trở về căn nhà nhỏ của mình, ở đây người nhiều đa sự, trở về nhà cho yên tĩnh.
“Được, ngươi ăn chút đồ rồi đi cũng không muộn." Tam vương gia không cường lưu y, phân phó nhà bếp làm bữa ăn thanh đạm, Tô Dục nhìn chăm chăm y ăn một chén cháo rồi mới ăn sạch chén của mình, cả ngày không ăn, cũng thật rất đói. Ăn thêm hai khối bánh, mới cảm thấy bụng không còn trống rỗng.
“Ăn chậm thôi, gấp cái gì?" Lăng Ngạo trừng mắt nhìn hắn, kỳ thật nhìn kỹ, Tô Dục và tam vương gia thật sự có điểm giống nhau, nhìn chiếc cằm và cái miệng. Giống nhau y khuôn, miệng đó, rất gợi cảm.
Tô Dục vẫn lén liếc nhìn y, sợ y không cao hứng sẽ vứt bỏ mình. Lăng Ngạo thở dài, nhẹ giọng nói: “Tô Dục, ngươi ăn no đi, sau khi về nhà, tất cả mọi việc nhà đều do ngươi làm."
“Ân." Hồ lô ngốc nghe lời, vùi đầu mà ăn. Đây là vấn đề hiện thực nhất, hắn ăn không no, sẽ không có khí lực chăm sóc Lăng Ngạo. Cho nên, hắn nhất định phải bảo đảm thể lực đầy đủ chăm sóc cho y.
“Tử Trúc, ta phái hai hạ nhân tay chân lanh lợi qua chỗ ngươi được không, còn có thể làm cơm, quét dọn nhà cửa." Tam vương gia biết Tử Trúc không nguyện ý lưu lại chỗ mình, nên muốn phái hai hạ nhân tới chăm sóc y.
“Không cần, chỗ của ta nhỏ, Tô Dục có thể làm hết." Lăng Ngạo cự tuyệt hảo ý của tam vương gia. Làm vậy khác nào phái người giám sát y một cách quang minh chính đại, y mới không cần ngay tại chỗ của mình cũng bị nhiều cặp mắt trong sáng ngoài tối trừng như vậy.
“Được, nghe theo ngươi." Tam vương gia lúc này không phản đối bất cứ cái gì, Lăng Ngạo ăn no xong để Tô Dục ôm đi. “Y phục của ta." Lăng Ngạo nhớ tới bộ y phục do nữ nhân kia đích thân làm còn chưa cầm theo.
“Ta phái người đưa về sau." Tam vương y không hy vọng y đi, nhưng cũng không hy vọng Lăng Ngạo sẽ lại tức giận với mình, xảy ra chuyện trong vương phủ của hắn, hắn vẫn rất tự trách.
“Được." Nhắm mắt lại, ủi vào lòng Tô Dục, trở về căn nhà nhỏ của mình. Sau khi vào nhà, một trận hàn ý ập tới. Tô Dục ôm Lăng Ngạo vào phòng mình, trong phòng hắn có một cái giường hỏa lò, làm không khí ấm áp. Lăng Ngạo lúc đầu không quen, nhất định đòi ngủ giường, nên phòng y khá lạnh lẽo.
“Xin lỗi." Trong phòng ấm áp hơn, Tô Dục mới không bận rộn nữa, đứng trước mặt y xin lỗi.
“Không sao, ngươi cũng không phải cố ý, đều bị trúng xuân dược, không khống chế được cũng bình thường. Đừng bận tâm nhiều, nam nhân chi chí không cần phải giống như các nữ nhân tính toán này nọ." Được, bị người ta thượng rồi, y còn phải đi an ủi đối phương, có từng thấy qua chuyện thế này chưa.
“Ta mặc ngươi xử trí." Nói rồi đưa kiếm của mình cho Lăng Ngạo, Lăng Ngạo liếc qua, gì đây? Muốn ta chém ngươi? Ngươi đừng đùa nữa.
“Ta giết ngươi rồi, ai chăm sóc cho ta? Thu về đi." Lăng Ngạo nói xong phất tay với y, Tô Dục đứng yên không động.
“Qua đây! Đừng để lão tử nói lần thứ hai!" Thanh âm Lăng Ngạo không lớn, tên kiệm lời nhích sang, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lăng Ngạo.
“Nói ta nghe, ngươi thích ta sao?" Lăng Ngạo nằm úp lên giường lò, nghiêng đầu nhìn hắn. Tên kiệm lời đỏ mặt, cả cổ cũng đỏ. Được, không cần trả lời y cũng biết đáp án. Đã nói mục quang tiểu tử này nhìn mình không bình thường, hơi không chú ý thôi, tiểu tử này đã như vậy rồi.
“Ngươi không thể thích ta, tương lai ta sẽ lấy lão bà sinh hài tử, sống cuộc sống bình thường." Bên này Lăng Ngạo khuyên nhủ, tận tâm hết mình nói nửa ngày, bên đó vẫn không chút động đậy, biểu tình trên mặt không hề thay đổi, một câu cũng không nghe vào.
“Nhanh đi tìm một nữ nhân, có nữ nhân cùng ngươi lên giường, ngươi sẽ có thể quên chuyện này, chúng ta ở bên nhau là không đúng." Lăng Ngạo xua tay, tỏ vẻ hắn nên mau đi tìm nữ nhân.
“Sao lại không đúng? Sao ta không thể cùng ngươi bên nhau? Hiên Viên Cẩm có thể, tại sao ta không được?" Tô Dục hỏi ngược một tràng, thanh âm không lớn, nhưng phát từ tâm phế.
Phản rồi, phản rồi! Dám phản kháng chủ tử nữa chứ!
“Phản rồi mà, lão tử nói không được là không được!" Y dù không đủ đức hạnh, cũng không thể cùng huynh đệ huyết thống ở bên nhau, như vậy còn ra gì nữa.
“Ngươi nói không không thể tính!" Tô Dục đứng lên ra ngoài, ra ngoài rồi không biết lại đi đâu. Nếu không phải mông Lăng Ngạo đau đến lợi hại, thì nhất định đã phang cho hắn vài gậy. Đầu óc ngập nước rồi à, sống chung với nam nhân có cái gì tốt? Nơi này lại không phải hiện đại, nam nhân yêu nam nhân còn có hủ nữ ủng hộ, ít nhất đồng loại cũng nhiều, người ta không còn thấy quái lạ. Nhưng nơi này thì không được a, ngươi dám nắm tay, người ta không vặn gãy xương sống ngươi mới là lạ! Trừ khi ngươi là hoàng đế lão tử, không ai dám đụng chạm ngươi.
Buổi trưa tiếp tục ăn cháo, Tô Dục vì lời y nói, nên tức giận với y, cả ngày không lên tiếng. Mặt trời còn chưa xuống núi, người của vương phủ đã đến, gõ cửa, lục tục bày những món đã làm xong lên bàn, còn có y phục của Lăng Ngạo, và vài rương lớn.
“Vương gia nói, Tô công tử dùng xong cứ bỏ đó là được, ngày mai tự có hạ nhân tới thu dọn. Nhắn ngài dưỡng thương cho tốt, không cần phải làm gì." Tổng quản hòa khí truyền lời xong, chỉ huy một đám hạ nhân rời đi, trên bàn là mười mấy dĩa đồ ăn, toàn bộ đều tỏa ra hương thơm dịu nhẹ.
“Ăn đi, không ăn uổng phí." Lăng Ngạo cũng bất kể mọi thứ, có đồ ngon không ăn chỉ có là tên ngốc. Tô Dục cản lại, dùng một cây kim châm, thử hết các món, châm vẫn còn sáng choang mới yên tâm gắp cho Lăng Ngạo.
Đúng là một lần bị rắn cắn ba năm sợ dây thừng, ngay cả ăn cơm cũng cẩn thận như thế. Sống như vậy, thật mệt.
Tam vương gia ngày ngày đều tới một chuyến, đồ ngon cũng ngày ngày được đưa tới, Lăng Ngạo ba ngày sau có thể xuống đất, bảy ngày sau cơ bản toàn bộ đã khỏi, chạy nhảy tung tăng, lúc này mới cự tuyệt cơm nước. “Trở về nói với vương gia, Tử Trúc đa tạ vương gia hậu ái, ngày mai không cần phải phiền toái tổng quản đưa thiện nữa, Tử Trúc đã khỏi hẳn rồi, xin vương gia yên tâm."
Tổng quản y lời, trở về truyền đạt, Lăng Ngạo đang suy nghĩ, làm sao mới có thể khiến Tô Dục không còn mang tâm tư kia nữa, suy nghĩ mấy ngày vẫn quyết định nói ra sự thật. “Tô Dục, hay là ta nên gọi ngươi Tô Tử Dục. Dục nhi."
Tô Dục mãnh liệt ngẩng đầu, y đã biết hết rồi sao? Đúng a, nhiều chuyện trùng hợp như thế mà còn không liên tưởng, thì chỉ có tên ngốc.
“Ta và ngươi là huynh đệ, ta là ca ca của ngươi, ngươi là đệ đệ của ta. Từ khi bắt đầu ngươi đã biết, đúng không?" Đối với sự chấp vấn của Lăng Ngạo, hắn không phản bác. Từ khi bắt đầu, hắn đã biết y là huynh trưởng của mình.
“Ngươi nói xem hài tử như ngươi, rõ ràng biết chúng ta là huynh đệ, sao ngươi không chịu nói chứ?" Hiện tại chúng ta đã lên giường rồi, tuy là bị bức không còn cách nào, nhưng cũng là không đúng.
“Ta thích ngươi." Tô Dục nhịn nửa ngày, thốt ra câu như thế. Cái này làm Lăng Ngạo tức giận, như vậy không phải đang phí lời sao, chỉ vì sợ hắn có tâm tư đó, y khổ công khuyên bảo như vậy rốt cuộc được gì đâu.
“Tình huynh đệ ta tiếp nhận, nếu ngươi sinh tâm tư khác, ta sẽ đuổi ngươi đi." Không nói tránh đi được, thì trực tiếp nói điểm mấu chốt, nếu hắn dám có ý đụng y, liền tống hắn đi.
“Ngươi cũng thích ta, ta biết." Tô Dục không chỉ là tên kiệm lời, mà còn là tên bướng bỉnh, thật sự đến chết vẫn bướng, còn có chút chứng bệnh vọng tưởng. Lăng Ngạo thừa nhận, y không ghét hắn, nếu họ vẫn sống bên nhau như xưa, nếu họ không phải là huynh đệ, rất có thể sẽ thành tình nhân.
Nhưng không có nếu như, bọn họ là huynh đệ, hơn nữa là huynh đệ ruột rà.
“Chúng ta không thể ở bên nhau." Vô lực, Lăng Ngạo khoác áo lông, chuẩn bị ra ngoài hóng gió, không thể nói thông với hắn, thời gian lâu dài, hắn tự nhiên có thể hiểu rõ. Khi gặp được vài nữ hài tử xinh đẹp, cưới lão bà, có bản lĩnh cưới thêm nhị phòng thì đáng ngưỡng mộ, dù sao không phạm vào luật hôn nhân.
Y đi phía trước, Tô Dục theo sau. Y đi nhanh Tô Dục đi nhanh, y đi chậm Tô Dục đi chậm. “Dục nhi, cha là người thế nào?" Lăng Ngạo nhẹ giọng hỏi.
“Rất uyên bác, hiểu nhiều chuyện. Cũng cô độc, là một tửu quỷ." Tô Dục tổng kết, hiện tại Tô Mộ Dung đại thể là thế.
“Oán thù nhiều năm như vậy, hắn còn chưa thể buông xuống sao." Thở dài, hảo hữu và nữ nhân của mình tư tình với nhau, còn thay người ta nuôi dưỡng hài tử, vô cùng bất lực. Bất cứ một nam nhân nào cũng cảm thấy mặt mũi không còn, tràn đầy tức giận.
“Đúng a." Nếu buông xuống được, cũng sẽ không bắt hắn đi giết tam vương gia, giết không được thì không cho hắn về nhà.
“Ngươi biết giữa bọn họ có ân oán gì khác không?" Lăng Ngạo quay đầu, kỳ thật y muốn hỏi hắn có biết tam vương gia là cha ruột của mình không.
“Tam vương gia cướp đi mẹ và ngươi, còn đánh mất muội muội. Còn gì nữa?" Tô Dục quay đầu, cảm thấy có ý gì đó trong lời nói của Lăng Ngạo.
“Giả như thân phận của chúng ta?" Lăng Ngạo đứng lại, Tô Dục cũng dừng lại. Tô Dục không lên tiếng, vấn đề này rất nghiêm trọng, nếu hắn thật sự đi giết tam vương gia, vậy tức là sát phụ, thiên lý bất dung.
“Thân phận? Ngươi có ý gì?" Tô Dục nhíu mày thật chặt, mục quang sâu như hàn đàm, không có một chút gợn sóng.
“Ngươi tự mình suy nghĩ đi." Lăng Ngạo quay đầu đi trở vào, y phải dự tính cho tương lai. Không thể cùng Tô Dục nương tựa nhau nữa, tiểu tử này có tham niệm với huynh trưởng của mình. Tam vương gia thì càng không được, căn bản không phải yêu y, hắn yêu là gương mặt này. Y không muốn làm vật thay thế, cho dù là vật thay thế của cha ruột cũng không được.
Y còn có thể đi đâu? Trời đất rộng lớn, lẽ nào thật sự không có nơi nào cho y dung thân sao? Chẳng lẽ không có một người nào thật lòng yêu y?
Thở dài, nhún vai lắc đầu đi vào. Vào phòng, ngã mình lên giường. Trong đầu là hình ảnh cuộc sống tương lai một mình cô độc đáng thương, mẹ nó thật bi ai mà. Sao y lại thảm đến vậy chứ?
“Phụ thân là ai quan trọng sao?" Tô Dục không có mắt đi theo sau mông y, nghẹn nửa ngày mới nói một câu.
Lăng Ngạo lập tức nhảy dựng khỏi giường, chỉ vào sóng mũi Tô Dục gầm lên: “Ngươi nói có quan trọng không? Nếu ngươi giết người đó, các ngươi, máu chảy trong cơ thể có thể là một, ngươi nói có quan trọng không?"
“Đối với ta mà nói, ai phá hoại gia đình hạnh phúc của ta, kẻ đó chính là thù nhân." Tô Dục vẫn mang vẻ mặt không có quá nhiều biểu tình, lời nói ra, thì lại khiếp người đến vậy.
"Cho dù hắn là cha ruột của ngươi?" Mắt Lăng Ngạo sắc như lưỡi khoan, lớn tiếng gầm lên: “Trong đầu ngươi chứa cái gì?" Lý luận đạo đức trong đầu hắn, hình như căn bản không đáng nhắc tới. Khái niệm của hắn chính là, khi còn nhỏ, cuộc sống rất hạnh phúc. Sau đó bị tam vương gia phá hoại, cho nên, cho dù tam vương gia là cha hắn, hắn cũng phải giết, tuyệt không chùn tay.
Hiện tại sao nhiều quái thai như vậy? Lăng Ngạo vỗ đầu, y cảm thấy bản thân đã đủ nói rồi, tính tình thay đổi, vô lại không ra gì, một chút tu dưỡng cũng không có. Kết quả gia hỏa này, còn hơn y một bậc.
“Giết hắn rồi, giành lại mẹ, chúng ta về nhà." Trong đầu Tô Dục chỉ chứa mỗi cái này. Nói hết sức đơn giản, nhưng trên thực tế không phải là chuyện nhỏ.
“Nữ nhân đó, căn bản là một người phàm tục tham sang phụ khó, ngươi cho là nàng yêu tam vương gia? Nàng chỉ yêu tiền vàng kim bảo. Ngươi đón nàng về, ngươi cảm thấy nàng có thể quen được cuộc sống thanh bần sao? Hay là ngươi cảm thấy Tô Mộ Dung có thể tiếp nhận một nữ nhân dễ thay lòng sao?" Lăng Ngạo xâu chuỗi vấn đề, hỏi tới mức Tô Dục nghẹn họng.
Hắn nửa ngày không lên tiếng, Lăng Ngạo thở dài nói: “Ngươi nói xem, một sợi gân, ân oán giữa tam vương gia và Tô Mộ Dung, thì để bọn họ tự giải quyết, ngươi chen vào làm gì? Lại không phải là tam vương gia giết cha mẹ ngươi, thù của phụ mẫu, ngươi không thể không báo. Tam vương gia cướp nữ nhân của y, y đã chọn tránh né giống như con rùa rút cổ, đẩy ngươi ra đi giết nam nhân đã giành thê tử của mình, như vậy là sao? Cho dù y muốn để tam vương gia nếm trải thống khổ bị thân sinh nhi tử truy sát, tam vương gia có để tâm đến thân tình này hay không cũng khó nói, người ta rốt cuộc có đau lòng hay không cũng phải xem lại, ngươi bại não sao, dù có bại não, cũng phải biết tự suy nghĩ chứ?"
Lăng Ngạo gầm xong, Tô Dục trầm mặc. Không thể nói y nói một chút đạo lý cũng không có, đích thật là như vậy, hận đoạt thê theo lý mà nói, nên do tự mình trả. Nói đến cùng, Tô Mộ Dung cũng chỉ là một tên quỷ gan nhỏ, y tự giấu mình, không muốn đối mặt tất cả.
“Y nuôi ta đến lớn, ta cũng phải làm gì đó cho y." Tô Dục vẻ mặt không phục, nếu có thể chọn lựa, hắn cũng muốn cùng Lăng Ngạo bên nhau. Nhưng Lăng Ngạo không cần hắn, nói họ là huynh đệ, không thể ở bên nhau, đây lại là luận điệu hoang đường gì.
“Ngươi muốn báo ân tình y nuôi ngươi, sau này y già rồi, ngươi chăm sóc y là được. Bưng trà rót nước, giặt áo xoa lưng. Có cần tới mức đi giết cha ruột của mình không? Cho dù không có tình cảm, ngươi thử nhìn xem chiếc cằm của các ngươi, còn có bóng lưng tương tự này, ngươi hạ thủ được sao?" Lăng Ngạo gầm xong. Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
“Cút về phòng của ngươi đi, nhìn cái đầu thiếu gân não của ngươi ta lại tức giận." Lăng Ngạo thập phần không hình tượng nhấc chân đạp, đạp Tô Dục ra khỏi phòng mình.
Lăng Ngạo buồn bực ngồi lại giường, người ngốc một chút không cần phải gấp, ngàn vạn lần đừng thị phi bất phân, hồ đồ làm loạn. Y thì không thể thị phi bất phân, ân oán của bọn họ không liên quan gì tới y, y mới không thèm chen chân vào. Hiện tại cuộc sống sau này của y còn không phải biết làm sao, quản chuyện rảnh hơi đến mức này là được rồi. Đoạn nhận thức của bọn họ, điều nên nói y đều đã nói, còn lại chỉ cần bảo tên ngốc Tô Dục tự mình suy nghĩ thôi.
Tác giả :
Tư Đồ Cẩm Tranh