Cải Tà Khó Quy Chính
Chương 13
Cái ly có độc là phượng lưu ly chén, cho nên đối tượng mà hung thủ hạ thủ không phải là phượng Húc Nhật, mà là nàng.
Yêu Hỉ không hiểu, tại sao lại có người muốn hạ độc hại nàng.
Nàng không nhịn được có chút sợ hãi, nếu như hôm nay người gả cho Phượng Húc Nhật là Bạc Bảo, có phải hay không vận khí sẽ không tốt như nàng? Mà hắn có thể hay không cũng thay Bạc Bảo uống ly rượu giao bôi kia đây?
Một khắc bắt đầu ở nơi này, nàng biết mình đã cùng phượng Húc Nhật ngồi chung trên một chiếc thuyền.
Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, lúc đại nạn. . . . . . Nàng cũng sẽ không bay đi!
Bởi vì, nam nhân trước mắt này sẽ giữ nàng thật chặt trong tay, sau đó nâng lên nụ cười chết tiệt kia nói cho nàng biết, muốn chết, chúng ta sẽ cùng chết chung một khối đi!
Yêu Hỉ bất đắc dĩ thở dài.
Địch nhân của Phượng phủ núp trong bóng tối —— mặc dù trực giác của nàng cho rằng hiềm nghi lớn nhất chính là nhị thiếu gia, nhưng không có bằng chứng, nàng cũng không thể giống như chó điên cắn người ta không thả. (so sánh bó tay ghê)
Cho nên, nàng chỉ có thể đem khẩu khí này nuốt vào.
Ngược lại tướng công nàng, kể từ sau khi trúng độc, liền cả ngày nằm ở trên giường, chờ nương tử nàng phục vụ, trà tới đưa tay, cơm tới há mồm.
“Nương tử, ta khát." Phượng Húc Nhật nửa nằm ở trên giường, ngoắc ngoắc tay, gọi nương tử mới thành thân chưa được mấy ngày.
“Ngươi không thể tự mình xuống châm trà được sao!" Yêu Hỉ ngồi bên cửa sổ, đang thưởng thức ‘nam hội’ mới được xuất bản. Hắn thế nhưng muốn đánh gãy đi niềm vui thú duy nhất của nàng, thật là ghê tởm.
“Thân thể ta khó chịu a." Hắn bên mép câu khởi nụ cười, cố ý ăn vạ.
Cái gì a, rõ ràng hắn ngày hôm trước đã sanh long hoạt hổ, thể lực cũng khôi phục hơn phân nửa, ngày hôm qua còn kéo nàng ở trên giường làm một chút ừ a a chuyện. . . . . . Lại vẫn dám đại ngôn bất tàm (nói lung tung)nói thân thể khó chịu?
“Thân thể khó chịu? Lời như thế mà ngươi cũng dám nói ra!" Nàng trong miệng mặc dù nói thầm, nhưng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời rót cho hắn ly trà.
Ừ, nàng thật là một vật nhỏ nghe lời. Phượng Húc Nhật trong tròng mắt mỉm cười, nhận lấy trà nàng đưa tới.
Thấy hắn nhận lấy ly trà, lại chậm chạp chưa uống, nàng thiêu mi trừng mắt liếc hắn một cái."Làm gì, ngươi sợ trà này có độc sao? Yên tâm, ta đây đã tự mình kiểm tra, không có việc gì."
Hắn cười không đáp, vẫn như cũ lấy cặp mắt đen kia ngắm nhìn nàng.
Yêu Hỉ thấy thế, cho là hắn trời sinh tính đa nghi, liền đoạt lấy cái ly trong tay hắn, uống một ngụm trà.
“Ừ, không có sao, ngươi uống đi." Nàng nhìn chằm chằm hắn, đem cái ly đặt ở trước mặt của hắn.
“Ngươi uống một hớp nữa." Phượng Húc Nhật đè thấp cổ họng, câu khởi môi nói.
Nàng trợn mắt một cái, lại uống thêm một hớp.
Vậy mà, khi nàng ngửa cổ uống trà thì hắn chợt cầm lấy cổ tay nàng, đem nàng kéo đến trong ngực hắn.
Nàng còn chưa kịp hồi thần, hắn liền dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hôn môi của nàng, lấy đi nước trà trong miệng nàng.
“Ngô. . . . . ." Chân mày nàng nhíu lại. Bởi vì động tác ngoài dự kiến của hắn, khiến cho nước trà trong chén văng ra ngoài, thấm ướt xiêm áo của hai người.
Phượng Húc Nhật thừa dịp nàng vẫn ngốc lăng, đem đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng của nàng, trêu chọc cái lưỡi béo mập, đem nước miếng trong miệng nàng cuốn vào trong miệng hắn.
Cho đến khi toàn bộ nước miệng trong miệng nàng lọt vào trong miệng của hắn, hắn liền đổi phương thức mút lấy lưỡi nàng, hơn nữa còn nhẹ gặm môi anh đào, để cho môi nàng hưởng thụ đầu lưỡi hắn vẽ vòng.
Yêu Hỉ bởi vì bị hắn hôn mà khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng, thần trí dần dần lung lay, đồng thời bàn tay của hắn cũng chậm rãi leo lên hông của nàng, muốn hảo hảo đem nàng thưởng thức một phen.
Cửa gian phòng của hai người cũng chưa có đóng lại, lúc này xuất hiện thanh âm hộp gỗ rơi ở cửa, cắt đứt kích tình của cả hai.
Yêu Hỉ giống như là bị sét đánh, lập tức rời khỏi hắn, phản ứng nhanh chóng nhìn về phía cửa.
Hà Tịnh Tuyết đứng ở ngoài cửa, tất cả một màn kia của bọn họ đều nhìn thấy rõ, sắc mặt của nàng cực kỳ tái nhợt, thân thể khẽ run. (=)) chết đi)
“Ta. . . . . . Ta không phải cố ý, ta chỉ là muốn giúp đại ca đưa thuốc bổ tới." Hà Tịnh Tuyết thanh âm run run, hốt hoảng dọn dẹp dược liệu trên đất.
Yêu Hỉ trợn mắt nhìn phượng Húc Nhật một cái, sau khi sửa sang lại quần áo trên người thật tốt, liền đến trước mặt Hà Tịnh Tuyệt, giúp một tay nhặt dược liệu lên.
“Không cần gấp gáp." Yêu Hỉ đỏ mặt, ý đồ muốn hóa giải sự lúng túng này.
Phượng Húc Nhật từ trên giường ngồi dậy, tròng mắt đen thu lại, dựa cột giường. “Thuốc? Ngươi xác định đó là thuốc, không phải là độc?"
Thân thể Hà Tịnh Tuyết run lên, đôi mắt vô tội, ngẩng đầu nhìn hắn."Đại ca nói thế là có ý gì? Trong phủ trên dưới đều biết ta đối với ngươi. . . . . ." Nàng muốn nói lại thôi, tầm mắt rơi vào trên mặt Yêu Hỉ, cuối cùng thu về ánh mắt, không nói tiếp nữa.
Đầu Yêu Hỉ có thể coi là ít gân, nhưng lời nói mập mờ như vậy…, cũng đủ làm cho nàng nhớ tới cuộc nói chuyện trước kia bị nàng nghe lén được của bọn họ.
Hừ! Hắn và Hà Tịnh Tuyết quả nhiên có vấn đề! Yêu Hỉ buồn buồn nghĩ, ngực đột nhiên cảm giác được giống như bị một tảng đá thật lớn đè lên.
“Cực kỳ có sát cơ (ai hiểu k nhỉ?), phải không?" Phượng Húc Nhật tiếp lời của Hà Tịnh Tuyết…, giễu cợt cười.
“Ta. . . . . ." Hà Tịnh Tuyết dù trăm miệng cũng không thể bào chữa, cuối cùng chỉ có thể hốc mắt rưng rưng."Tịnh Tuyết hôm nay chẳng qua là lo lắng thân thể của đại ca, mới. . . . . ."
“Đi ra ngoài." Hắn không cho Hà Tịnh Tuyết cơ hội giải thích, trực tiếp hạ lệnh trục khách (tiễn khách)."Về sau không có lệnh của ta, không cho phép ngươi đến gần nơi này một bước."
Hà Tịnh Tuyết run lên, hai tay đang cầm hộp gỗ cũng khẽ run, chân mày khép lại thành một tòa núi nhỏ, sợ hãinhìn Yêu Hỉ. (*thở dài* cho bà này đi đóng phim được đó)
Yêu Hỉ nhìn Phượng Húc Nhật, lại quay ra nhìn Hà Tịnh Tuyết bộ dáng đáng thương, phát hiện mình làm sao cũng đều không thỏa đáng.
Nàng cảm thấy bộ dáng của Hà Tịnh Tuyết kia rất đáng được đồng tình, dù sao người ta cũng là hảo tâm tới đưa thuốc bổ cho hắn, hắn lại mặt lạnh từ chối, thật có chút không nên.
Nhưng nói đi nói lại, nếu như người hạ độc là Nhị thiếu gia, Hà Tịnh Tuyết như thế nào thì bọn họ cũng không thể cho thường xuyên qua lại được.
Suy nghĩ một chút, Yêu Hỉ quyết định không nói gì, tránh cho khỏi bị liên lụy.
“Hảo, ta đi." Hà Tịnh Tuyết cắn môi, chỉ có thể rưng rưng rời đi.
Yêu Hỉ cau lỗ mũi, nhìn bóng lưng nàng đi xa, sau đó lấy con mắt nan giải nhìn về phía Phượng Húc Nhật.
“Ngươi cần gì phải tức giận như vậy? Người ta không phải là quan tâm ngươi, mới đưa thuốc bổ tới cho ngươi uống, cần gì cự người ngoài ngàn dặm như vậy? Nhất định là có quỷ, sợ ta biết là không phải là. . . . . ." Nàng càng nói giọng càng nhỏ, cuối cùng chỉ giống như tiếng muỗi kêu ong ong.
“Ngươi nói cái gì?" Thấy Hà Tịnh Tuyết vừa đi, phượng Húc Nhật tựa như biểu diễn biến sắc mặt, rất nhanh khôi phục nụ cười như cũ.
“Không có, không có sao." Yêu Hỉ buông buông tay, xoay người liền muốn rời phòng.
“Ngươi đi đâu?"
“Thay ngươi lấy thuốc a!" Nàng cũng không phải là ngốc tử, nếu còn ở lại trong phòng ngây ngốc tiếp tục câu chuyện vừa rồi, sẽ bị hắn ăn được không còn một mống mất!
***
Có vấn đề!
Sau vụ Hà Tịnh Tuyết tới cửa, Yêu Hỉ chỉ cần hỏi về chuyện của Hà Tịnh Tuyết, Phượng Húc Nhật liền cố ý coi thường câu hỏi của nàng, bộ dáng giống như là căn bản không muốn trả lời.
Nhưng là hắn càng không trả lời, trong lòng của nàng càng giống như là bị gai đâm, không cách nào coi thường chuyện trước kia của bọn họ.
Hơn nữa, khi nàng càng cùng Phượng Húc Nhật chung đụng, nàng càng khát vọng biết thêm càng nhiều chuyện của hắn.
Nhưng hắn luôn giống như một cơn gió, dù nàng nắm lấy thế nào cũng không được.
Nàng thật không biết, hắn rốt cuộc vì sao lại cưới nàng? Thật chẳng lẽ như hắn nói, hắn thà chọn một người thương hắn, như vậy cũng sẽ không có người phản bội hắn sao?
Vậy sao hắn lại có thể khẳng định, nàng sẽ như thế vĩnh viễn cùng hắn đứng ở cùng một bên, vĩnh không phản bội hắn đây?
Từ sau khi gả vào Phượng phủ, Yêu Hỉ liền chịu hết trách nhiệm về ăn uống của hắn, một mình quyết định mọi việc, ngay cả món điểm tâm ngọt cũng không để người khác làm, nếu nàng không làm, thì toàn bộ quá trình nàng đều giám sát kĩ lưỡng, trước khi Phượng Húc Nhật ăn vẫn không quên mình trước ăn thử một chút.
Nàng cũng không phải là hy sinh cái tôi, mà là đồng tình người khác duyên không tốt, khắp nơi đều có người muốn hãm hại hắn, cho nên muốn giúp hắn bắt được kẻ sau lưng muốn mưu hại người của hắn kia.
Hừ! Nếu không phải bởi vì nàng gả cho hắn, cộng thêm hắn đáp ứng giúp nàng tìm kiếm tung tích của Bạc Bảo, nếu không nàng mới khôngchính mình chiếu cố hắn như vậy!
Mà thân thể Phượng Húc Nhật cũng tốt hơn, tựa như chuyện gì cũng không có phát sinh qua, sáng sớm liền ra cửa đi, nói muốn đi xử lý công việc, để nàng ở lại trong phủ.
Yêu Hỉ ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn là để ý quan hệ của hắn cùng Hà Tịnh Tuyết.
Vào lúc này trên tay nàng bưng chè, đi qua cầu hình vòm đang muốn trở về phòng, đứng ở trên cầu nhìn nước hồ lăn tăn gợn sóng, không khỏi có chút nghĩ ngợi.
Nàng không có phát hiện sau lưng mình có người đang lặng lẽ đến gần, cho đến nàng thấy trên mặt nước xuất hiện một khuôn mặt mơ hồ, đang muốn quay đầu lại nhìn một chút là ai, lưng của nàng chợt bị người khác hung hăng đẩy.
Ùm một tiếng, nàng cứ như vậy rơi vào trong nước.
Trên mặt nước bọt nước bắn lên, tạo nên những tiếng vang.
Sau khi Yêu Hỉ vừa rơi xuống nước, nước bùn chui vào tai vào mồm không ít, hai tay của nàng vùng vẫy muốn bơi lên, muốn hít thở lấy không khí, nhưng là, nàng không biết bơi, hốt hoảng vùng vẫy tay chân, chẳng qua là để cho thân thể của nàng không bị chìm xuống nước.
“Cứu. . . . . . Cứu mạng. . . . . ." Nàng thật vất vả phát ra tiếng cầu cứu, muốn người bên cạnh chú ý.
Cho đến khi nàng từ từ mất đi ý thức, cuối cùng liền dừng lại giãy giụa.
Cô lỗ. . . . . . Cô lỗ. . . . . .
Nàng cảm giác được nước hồ rót vào trong miệng, mũi nàng, cái cảm giác từ từ không thể thở được khiến nàng toàn thân sợ hãi.
Lần đầu tiên, nàng cảm nhận được cái gì gọi là chết.
Yêu Hỉ không hiểu, tại sao lại có người muốn hạ độc hại nàng.
Nàng không nhịn được có chút sợ hãi, nếu như hôm nay người gả cho Phượng Húc Nhật là Bạc Bảo, có phải hay không vận khí sẽ không tốt như nàng? Mà hắn có thể hay không cũng thay Bạc Bảo uống ly rượu giao bôi kia đây?
Một khắc bắt đầu ở nơi này, nàng biết mình đã cùng phượng Húc Nhật ngồi chung trên một chiếc thuyền.
Vợ chồng vốn là chim cùng rừng, lúc đại nạn. . . . . . Nàng cũng sẽ không bay đi!
Bởi vì, nam nhân trước mắt này sẽ giữ nàng thật chặt trong tay, sau đó nâng lên nụ cười chết tiệt kia nói cho nàng biết, muốn chết, chúng ta sẽ cùng chết chung một khối đi!
Yêu Hỉ bất đắc dĩ thở dài.
Địch nhân của Phượng phủ núp trong bóng tối —— mặc dù trực giác của nàng cho rằng hiềm nghi lớn nhất chính là nhị thiếu gia, nhưng không có bằng chứng, nàng cũng không thể giống như chó điên cắn người ta không thả. (so sánh bó tay ghê)
Cho nên, nàng chỉ có thể đem khẩu khí này nuốt vào.
Ngược lại tướng công nàng, kể từ sau khi trúng độc, liền cả ngày nằm ở trên giường, chờ nương tử nàng phục vụ, trà tới đưa tay, cơm tới há mồm.
“Nương tử, ta khát." Phượng Húc Nhật nửa nằm ở trên giường, ngoắc ngoắc tay, gọi nương tử mới thành thân chưa được mấy ngày.
“Ngươi không thể tự mình xuống châm trà được sao!" Yêu Hỉ ngồi bên cửa sổ, đang thưởng thức ‘nam hội’ mới được xuất bản. Hắn thế nhưng muốn đánh gãy đi niềm vui thú duy nhất của nàng, thật là ghê tởm.
“Thân thể ta khó chịu a." Hắn bên mép câu khởi nụ cười, cố ý ăn vạ.
Cái gì a, rõ ràng hắn ngày hôm trước đã sanh long hoạt hổ, thể lực cũng khôi phục hơn phân nửa, ngày hôm qua còn kéo nàng ở trên giường làm một chút ừ a a chuyện. . . . . . Lại vẫn dám đại ngôn bất tàm (nói lung tung)nói thân thể khó chịu?
“Thân thể khó chịu? Lời như thế mà ngươi cũng dám nói ra!" Nàng trong miệng mặc dù nói thầm, nhưng vẫn là ngoan ngoãn nghe lời rót cho hắn ly trà.
Ừ, nàng thật là một vật nhỏ nghe lời. Phượng Húc Nhật trong tròng mắt mỉm cười, nhận lấy trà nàng đưa tới.
Thấy hắn nhận lấy ly trà, lại chậm chạp chưa uống, nàng thiêu mi trừng mắt liếc hắn một cái."Làm gì, ngươi sợ trà này có độc sao? Yên tâm, ta đây đã tự mình kiểm tra, không có việc gì."
Hắn cười không đáp, vẫn như cũ lấy cặp mắt đen kia ngắm nhìn nàng.
Yêu Hỉ thấy thế, cho là hắn trời sinh tính đa nghi, liền đoạt lấy cái ly trong tay hắn, uống một ngụm trà.
“Ừ, không có sao, ngươi uống đi." Nàng nhìn chằm chằm hắn, đem cái ly đặt ở trước mặt của hắn.
“Ngươi uống một hớp nữa." Phượng Húc Nhật đè thấp cổ họng, câu khởi môi nói.
Nàng trợn mắt một cái, lại uống thêm một hớp.
Vậy mà, khi nàng ngửa cổ uống trà thì hắn chợt cầm lấy cổ tay nàng, đem nàng kéo đến trong ngực hắn.
Nàng còn chưa kịp hồi thần, hắn liền dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai hôn môi của nàng, lấy đi nước trà trong miệng nàng.
“Ngô. . . . . ." Chân mày nàng nhíu lại. Bởi vì động tác ngoài dự kiến của hắn, khiến cho nước trà trong chén văng ra ngoài, thấm ướt xiêm áo của hai người.
Phượng Húc Nhật thừa dịp nàng vẫn ngốc lăng, đem đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng của nàng, trêu chọc cái lưỡi béo mập, đem nước miếng trong miệng nàng cuốn vào trong miệng hắn.
Cho đến khi toàn bộ nước miệng trong miệng nàng lọt vào trong miệng của hắn, hắn liền đổi phương thức mút lấy lưỡi nàng, hơn nữa còn nhẹ gặm môi anh đào, để cho môi nàng hưởng thụ đầu lưỡi hắn vẽ vòng.
Yêu Hỉ bởi vì bị hắn hôn mà khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên đỏ bừng, thần trí dần dần lung lay, đồng thời bàn tay của hắn cũng chậm rãi leo lên hông của nàng, muốn hảo hảo đem nàng thưởng thức một phen.
Cửa gian phòng của hai người cũng chưa có đóng lại, lúc này xuất hiện thanh âm hộp gỗ rơi ở cửa, cắt đứt kích tình của cả hai.
Yêu Hỉ giống như là bị sét đánh, lập tức rời khỏi hắn, phản ứng nhanh chóng nhìn về phía cửa.
Hà Tịnh Tuyết đứng ở ngoài cửa, tất cả một màn kia của bọn họ đều nhìn thấy rõ, sắc mặt của nàng cực kỳ tái nhợt, thân thể khẽ run. (=)) chết đi)
“Ta. . . . . . Ta không phải cố ý, ta chỉ là muốn giúp đại ca đưa thuốc bổ tới." Hà Tịnh Tuyết thanh âm run run, hốt hoảng dọn dẹp dược liệu trên đất.
Yêu Hỉ trợn mắt nhìn phượng Húc Nhật một cái, sau khi sửa sang lại quần áo trên người thật tốt, liền đến trước mặt Hà Tịnh Tuyệt, giúp một tay nhặt dược liệu lên.
“Không cần gấp gáp." Yêu Hỉ đỏ mặt, ý đồ muốn hóa giải sự lúng túng này.
Phượng Húc Nhật từ trên giường ngồi dậy, tròng mắt đen thu lại, dựa cột giường. “Thuốc? Ngươi xác định đó là thuốc, không phải là độc?"
Thân thể Hà Tịnh Tuyết run lên, đôi mắt vô tội, ngẩng đầu nhìn hắn."Đại ca nói thế là có ý gì? Trong phủ trên dưới đều biết ta đối với ngươi. . . . . ." Nàng muốn nói lại thôi, tầm mắt rơi vào trên mặt Yêu Hỉ, cuối cùng thu về ánh mắt, không nói tiếp nữa.
Đầu Yêu Hỉ có thể coi là ít gân, nhưng lời nói mập mờ như vậy…, cũng đủ làm cho nàng nhớ tới cuộc nói chuyện trước kia bị nàng nghe lén được của bọn họ.
Hừ! Hắn và Hà Tịnh Tuyết quả nhiên có vấn đề! Yêu Hỉ buồn buồn nghĩ, ngực đột nhiên cảm giác được giống như bị một tảng đá thật lớn đè lên.
“Cực kỳ có sát cơ (ai hiểu k nhỉ?), phải không?" Phượng Húc Nhật tiếp lời của Hà Tịnh Tuyết…, giễu cợt cười.
“Ta. . . . . ." Hà Tịnh Tuyết dù trăm miệng cũng không thể bào chữa, cuối cùng chỉ có thể hốc mắt rưng rưng."Tịnh Tuyết hôm nay chẳng qua là lo lắng thân thể của đại ca, mới. . . . . ."
“Đi ra ngoài." Hắn không cho Hà Tịnh Tuyết cơ hội giải thích, trực tiếp hạ lệnh trục khách (tiễn khách)."Về sau không có lệnh của ta, không cho phép ngươi đến gần nơi này một bước."
Hà Tịnh Tuyết run lên, hai tay đang cầm hộp gỗ cũng khẽ run, chân mày khép lại thành một tòa núi nhỏ, sợ hãinhìn Yêu Hỉ. (*thở dài* cho bà này đi đóng phim được đó)
Yêu Hỉ nhìn Phượng Húc Nhật, lại quay ra nhìn Hà Tịnh Tuyết bộ dáng đáng thương, phát hiện mình làm sao cũng đều không thỏa đáng.
Nàng cảm thấy bộ dáng của Hà Tịnh Tuyết kia rất đáng được đồng tình, dù sao người ta cũng là hảo tâm tới đưa thuốc bổ cho hắn, hắn lại mặt lạnh từ chối, thật có chút không nên.
Nhưng nói đi nói lại, nếu như người hạ độc là Nhị thiếu gia, Hà Tịnh Tuyết như thế nào thì bọn họ cũng không thể cho thường xuyên qua lại được.
Suy nghĩ một chút, Yêu Hỉ quyết định không nói gì, tránh cho khỏi bị liên lụy.
“Hảo, ta đi." Hà Tịnh Tuyết cắn môi, chỉ có thể rưng rưng rời đi.
Yêu Hỉ cau lỗ mũi, nhìn bóng lưng nàng đi xa, sau đó lấy con mắt nan giải nhìn về phía Phượng Húc Nhật.
“Ngươi cần gì phải tức giận như vậy? Người ta không phải là quan tâm ngươi, mới đưa thuốc bổ tới cho ngươi uống, cần gì cự người ngoài ngàn dặm như vậy? Nhất định là có quỷ, sợ ta biết là không phải là. . . . . ." Nàng càng nói giọng càng nhỏ, cuối cùng chỉ giống như tiếng muỗi kêu ong ong.
“Ngươi nói cái gì?" Thấy Hà Tịnh Tuyết vừa đi, phượng Húc Nhật tựa như biểu diễn biến sắc mặt, rất nhanh khôi phục nụ cười như cũ.
“Không có, không có sao." Yêu Hỉ buông buông tay, xoay người liền muốn rời phòng.
“Ngươi đi đâu?"
“Thay ngươi lấy thuốc a!" Nàng cũng không phải là ngốc tử, nếu còn ở lại trong phòng ngây ngốc tiếp tục câu chuyện vừa rồi, sẽ bị hắn ăn được không còn một mống mất!
***
Có vấn đề!
Sau vụ Hà Tịnh Tuyết tới cửa, Yêu Hỉ chỉ cần hỏi về chuyện của Hà Tịnh Tuyết, Phượng Húc Nhật liền cố ý coi thường câu hỏi của nàng, bộ dáng giống như là căn bản không muốn trả lời.
Nhưng là hắn càng không trả lời, trong lòng của nàng càng giống như là bị gai đâm, không cách nào coi thường chuyện trước kia của bọn họ.
Hơn nữa, khi nàng càng cùng Phượng Húc Nhật chung đụng, nàng càng khát vọng biết thêm càng nhiều chuyện của hắn.
Nhưng hắn luôn giống như một cơn gió, dù nàng nắm lấy thế nào cũng không được.
Nàng thật không biết, hắn rốt cuộc vì sao lại cưới nàng? Thật chẳng lẽ như hắn nói, hắn thà chọn một người thương hắn, như vậy cũng sẽ không có người phản bội hắn sao?
Vậy sao hắn lại có thể khẳng định, nàng sẽ như thế vĩnh viễn cùng hắn đứng ở cùng một bên, vĩnh không phản bội hắn đây?
Từ sau khi gả vào Phượng phủ, Yêu Hỉ liền chịu hết trách nhiệm về ăn uống của hắn, một mình quyết định mọi việc, ngay cả món điểm tâm ngọt cũng không để người khác làm, nếu nàng không làm, thì toàn bộ quá trình nàng đều giám sát kĩ lưỡng, trước khi Phượng Húc Nhật ăn vẫn không quên mình trước ăn thử một chút.
Nàng cũng không phải là hy sinh cái tôi, mà là đồng tình người khác duyên không tốt, khắp nơi đều có người muốn hãm hại hắn, cho nên muốn giúp hắn bắt được kẻ sau lưng muốn mưu hại người của hắn kia.
Hừ! Nếu không phải bởi vì nàng gả cho hắn, cộng thêm hắn đáp ứng giúp nàng tìm kiếm tung tích của Bạc Bảo, nếu không nàng mới khôngchính mình chiếu cố hắn như vậy!
Mà thân thể Phượng Húc Nhật cũng tốt hơn, tựa như chuyện gì cũng không có phát sinh qua, sáng sớm liền ra cửa đi, nói muốn đi xử lý công việc, để nàng ở lại trong phủ.
Yêu Hỉ ngoài miệng nói không quan tâm, nhưng trong lòng vẫn là để ý quan hệ của hắn cùng Hà Tịnh Tuyết.
Vào lúc này trên tay nàng bưng chè, đi qua cầu hình vòm đang muốn trở về phòng, đứng ở trên cầu nhìn nước hồ lăn tăn gợn sóng, không khỏi có chút nghĩ ngợi.
Nàng không có phát hiện sau lưng mình có người đang lặng lẽ đến gần, cho đến nàng thấy trên mặt nước xuất hiện một khuôn mặt mơ hồ, đang muốn quay đầu lại nhìn một chút là ai, lưng của nàng chợt bị người khác hung hăng đẩy.
Ùm một tiếng, nàng cứ như vậy rơi vào trong nước.
Trên mặt nước bọt nước bắn lên, tạo nên những tiếng vang.
Sau khi Yêu Hỉ vừa rơi xuống nước, nước bùn chui vào tai vào mồm không ít, hai tay của nàng vùng vẫy muốn bơi lên, muốn hít thở lấy không khí, nhưng là, nàng không biết bơi, hốt hoảng vùng vẫy tay chân, chẳng qua là để cho thân thể của nàng không bị chìm xuống nước.
“Cứu. . . . . . Cứu mạng. . . . . ." Nàng thật vất vả phát ra tiếng cầu cứu, muốn người bên cạnh chú ý.
Cho đến khi nàng từ từ mất đi ý thức, cuối cùng liền dừng lại giãy giụa.
Cô lỗ. . . . . . Cô lỗ. . . . . .
Nàng cảm giác được nước hồ rót vào trong miệng, mũi nàng, cái cảm giác từ từ không thể thở được khiến nàng toàn thân sợ hãi.
Lần đầu tiên, nàng cảm nhận được cái gì gọi là chết.
Tác giả :
Mễ Lộ Lộ