Cái Này Mỹ Lệ Hựu Xấu Xí Đích Thế Giới
Chương 15: Hủy diệt tất cả

Cái Này Mỹ Lệ Hựu Xấu Xí Đích Thế Giới

Chương 15: Hủy diệt tất cả

Lửa, một màu đỏ tươi mà bồng bột, tỏa ra một làn khí nóng không thể chịu đựng được. Nó lan tràn, nuốt hết tất thảy những gì xung quanh. Hy vọng, rồi tuyệt vọng; những tiếng khóc thét bởi sự mạnh tay cướp lấy sinh mệnh của tử thần. Lửa bốc lên ngày càng lớn, nó vươn mình dấu đi tất cả bên trong, làm nhiễm đỏ rực một mảng phía chân trời, làm cho con người ta trầm trồ nhưng sợ hãi, cũng làm cho người ta cảm thấy vô lực mà hỗ thẹn bản thân mình thật nhỏ bé.

“Không….", bên cái khoảng không gian đỏ một màu ấy, mọi người đều thống khổ rên rỉ cùng kêu cứu. Ngọn lửa không vì thế mà vẫn hừng hực bốc cháy. Lửa không có cảm xúc!

Đôi mắt vô hồn mà nhìn vào ngọn lửa, Ngụy Thần Tinh thất thần nhìn vào ngọn lửa lớn mà lắc lắc đầu. Điều đó là sự thật sao? Ngay cả người thân còn lại duy nhất của tôi người cũng muốn mang đi khỏi tôi sao? “Không—! Ca ca! Ca ca —!"

Lớn tiếng mà quát to, Ngụy Thàn Tinh liều lĩnh mà hướng chạy đến nơi biển lửa ngùn ngụt kia.

“Bác sĩ Ngụy! Cô không thể vào đó! Rất nguy hiểm!" Cao Thành cố ngăn mà ngăn chặn Ngụy Thành Tinh đang điên cuồng mà đòi xông vào bên trong cứu anh trai.

“Không — Ca ca! Tôi muốn đi cứu ca ca! Buông ra—! Buông ra —!"

“Bác sĩ Ngụy!" Đưa tay tặng đối phương một bạt tai. Cao Thành đau lòng mà nhìn Ngụy Thành Tinh đang ngồi suy sụp dưới đất kia, đau khổ mà nhìn vào ngọn lửa. Người nữ nhân này, vô lực, thống khổ mà nhìn vào ngọn lửa hừng hực bốc cháy ngày càng lớn kia ở cách xa chính mình mấy chục thước. Bất đắc dĩ, Cao Thành sờ sờ đầu của cô mà an ủi, “Cậu ấy mạng lớn lắm, chắc chắn sẽ không có việc gì đâu. Tôi sẽ thay cô đi tìm cậu ấy! Cô kiên nhẫn ngồi ở đây chờ tôi, có được không?"

Nâng lên khuôn mặt đang dàn dụa nước mắt nghe Cao Thành nói thế mà có chút khôi phục lại. Đúng vậy, ca ca sẽ không dễ dàng khuất phục vận mệnh như thế, không phải sao? Y đã vượt qua biết bao nhiêu lần sinh tử đều vượt qua được, không phải sao? Bọn họ vừa chỉ mới bắt đầu cuộc sống mới thật hạnh phúc, không phải sao? Ca ca đã nói như thế, y như thế nào có thẻ dễ dàng chết đi như vậy?

Gật gật đầu, “Hảo!"

Cao Thành vừa lòng mà cười cười, lấy từ trong xe ra một chai nước khoáng lớn, bất chấp tất cả trời có đang rét lạnh, đem chai nước kia đổ lên người của chính mình. Thả xuống bình nước đã cạn, gã cứ như vậy mà tiến vào trong biển lửa.

Lão bản……..Lão bản……Huy…….Huy…………Huy……..Cậu ở nơi nào? Cao Thành cứ như thế mà trong lòng gào thét tên người nam nhân, cẩn thận mà dò xét xung quanh, vẫn là nuôi lấy một tia hi vọng có thể nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia. Lửa bốc lên ngày càng mạnh, khói tỏa tứ phía lấy đi những giọt không khí quý giá bên trong, không ngừng mà bành trướng.

Rõ ràng đã hứa là sẽ bảo vệ y thật tốt, rõ ràng là sẽ ở bên cạnh y mọi lúc, chính là vì cái gì? Vì cái gì….. Bởi vì hối hận tự trách bản thân mình mà Cao Thành không ngại lửa tấn công vào da thịt mình, bám vào quần áo mà lan ra xung quanh. Gã bất chấp mọi đau đớn mà tiến sâu vào bên trong, trong lòng thầm gọi tên người kia.

“Lão bản—! Khụ khụ khụ……Huy–! Anh ở đâu?" hắn lớn tiếng mà gọi, nhưng lại không hề nhận được câu trả lời, lời đáp lại hắn chỉ là tiếng rơi cùng tiếng nổ tí tách của những vật dụng đã bị lửa cháy sạch mà vang lên.

Lửa che đi tầm nhìn, mắt cũng đã muốn hoa lên, đầu không còn giữ lại được sự tỉnh táo nữa, nhưng Cao Thành vẫn không hề mất phương hướng mà tiếp tục tìm kiếm bằng một tia hy vọng nhỏ bé trong lòng. Nhưng đến cuối cùng, vẫn là cái cột gỗ trên trần nhà bị cháy mà rơi xuống, áp chế lấy gã. Một khoảng khắc, tất cả mọi thứ đều tan biến trước mắt chính mình.

…………….

Khung cảnh trước mắt vẫn là một màu xanh quen thuộc, vẫn là những đám mây trắng xóa nhẹ trôi trên bầu trời; mọi âm thanh của thành thị từ bên ngoài truyền đến đầy huyên náo bận rộn; mọi người vẫn tất bật mà qua lại, vì chính cuộc sống của mình mà bôn ba, nhưng ngẫu nhiên vẫn có một vài người an nhàn vô sự, anh bình khoan khoái mà nghĩ ngơi, bàn bạc về tin tức được phát ra trên vô tuyến truyền hình—

Ngôi biệt thự của gia tộc đã kéo dài ngàn năm bị thiêu rụi hoàn toàn vì đại hỏa, hơn mười sinh mệnh đã không may mắn mà thoát khỏi tai ương.

Có người tiếc hận, có người kinh ngạc, có người chỉ cười cười cho qua, nhưng phần lớn… lại là thờ ơ. Dù sao đối với bọn họ mà nói, vẫn là không có liên quan, chỉ là những người xa lạ, cùng tồn tại trong cái thành phố này mà thôi.

Ngồi trên hành lang của bệnh viện, Ngụy Thần Tinh trong tay cầm một tờ báo mới ra, ánh mắt dại ra mà nhìn qua lớp cửa kính kia, người nam nhân đang nằm hôn mê bất tỉnh bên trong. Mắt cô đã sưng đỏ đến không thể khóc được nữa, nước mắt dù thế nào cũng khó chảy ra; cổ họng cũng khô khốc khó phát thành lời. Chính là bị đau thương cực hạn mà chết lặng tâm.

……………

“Thật sự phải đi sao?" Đứng bên cạnh người nam nhân đang đi ra, nữ nhân âm thanh không lớn mà hỏi han.

“Ừm!" người nam nhân thân hình tuấn tú gật gật đầu. Đôi kính râm lớn kia vẫn không thể che đi những nét tuấn tú trên gương mặt nam nhân, “Nơi này vốn đã không còn gì để cho tôi có thể làm. Hơn nữa, tôi cũng không giúp được cô việc gì".

“Không phải công ty chính là anh cùng ca ca tôi đã hết tâm mà lấy được sao, hiện giờ…. lại càng cần nhờ đến anh, không phải sao?"

“Tôi ở lại là vì cậu ấy. Mà hiện giờ…. cậu ấy đã đi, tôi tự nhiên không còn lý do gì nữa để mà tiếp tục."

“Cao Thành….. Anh không cần phải như thế…."

“Chính cô là không nên như thế. Tôi đã quá mệt mỏi rồi. Tôi không muốn nhớ đến chuyện này mà tiếp tục phiền não,"nam nhân hơi vuốt cầm, “Bác sĩ Ngụy, bảo trọng"

Vừa dứt lời, không nhìn đến nữ nhân kia muốn nói gì đó nhưng lại thôi, nam nhân xoay người bước đi cùng một chiếc chân đã không còn cảm giác, hướng cửa mà đi.

…………………………….

Kéo vành nón xuống một chút, che đi ánh mặt trời đang tỏa chói lóa kia. Mặc dù mới là đầu mùa xuân, nhưng ánh mặt trời lại rất gay gắt.

“Quýt đây! Quýt mới hái đây!", ven đường, người nam nhân bán quýt lớn tiếng mà rao hàng. Thấy người tới liền lập tức reo lên, khách khí mà tươi cười, “Chàng trai, muốn mua quýt sao?"

“Bán thế nào?"

“Tính rẻ cho cậu, ba đồng một cân thấy thế nào?"

“Ân! Lấy năm cân." Người nam nhân trẻ tuổi sảng khoái nhận lời làm cho người bán quýt kia mừng rỡ mà gật gật đầu, “Hảo! Không thành vấn đề! Đảm bảo với cậu tất cả đều ngọt".

“Không cần!"

“Sao?" Người bán quýt có chút khó hiểu lên mà ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt.

“Chọn mấy quả chua là được".

“Hả?…….Nga……." Người bán quýt hơi cong lại đôi mi một chút. Đầu năm nay thật sự là toàn gặp phải chuyện lạ nga, không cần quýt ngọt mà lại cân quýt chua, bất quá, bán thì bán thôi! Được người ta trả tiền cho thì phải bán theo khẩu vị của người ta a. Lưu loát cân xong, bỏ vào bịch nylon, kính cẩn mà đưa cho người nam nhân trẻ tuổi kia, “Đây, quýt của cậu".

“Ân, cảm ơn!" Người nam nhân trẻ tuổi đưa ra tờ tiền giấy.

Rất nhanh lấy tiền lẻ thối lại, người bán quýt mỉm cười nói, “Đây là tiền thối lại cho ngài. Lần sau lại đến a!"

“Ân", gật gật đầu, nam nhan trẻ tuổi liền cầm quýt rời đi.

Nhìn người nam nhân này cầm bịch lớn bịch nhỏ vật liệu nấu ăn, người bán quýt không khỏi cảm thán, “Ôi chao ~~ thời này mà có nam nhân biết lo nội trợ thế thật sự là không có nhiều lắm, khó mà tìm thấy được một người như vậy a!"

Đi qua mấy cái ngã tư đường, rồi đi qua một khu nhà cũ lớn yên tĩnh. Nơi này vốn đã được dự định phá đi để xây dựng lại, nhưng bởi vì vấn đề tài chính, kế hoạch khai phá bị mắc cạn, cho nên liền bị bỏ hoang không ai đụng đến. Dần dần, một số người không có chốn để về liền sử dụng làm nơi “an cư lạc nghiệp".

Đẩy ra cái cửa đã gần như cũ nát quá mức, từ phía bên trong căn phòng không lớn lắm kia phát ra một âm thanh đứt quãng đầy rên rỉ. Nam nhân trẻ tuổi khẽ nhíu mày, đặt xuống bàn những thứ rau quả vừa mua về, cởi áo khoát rồi đi vào bên trong.

Trong căn phòng ấy chỉ có đơn giản một vài vật dụng gia đình, bày đặt rất chỉnh tề. Bức màn cửa màu đỏ chưa được kéo lên được ánh mặt trời chiếu vào làm cho căn phòng sáng lên một màu đỏ sậm. Một nam nhân tóc dài thống khổ cuộn mình trên mặt đất, tay phải đã bị một sợi dậy thừng trói vào song sắt ở đầu giường.

Nghe được tiếng bước chân, nam nhân không khỏi run rẩy hạ thân mình, thống khổ mà nhắm chặt mắt lại tránh nhìn vào người nam nhân đang đi đến trước mặt mình.

Cúi người xuống, nam nhân trẻ tuổi ôm lấy nam nhân đang run rẩy, đưa y trở lại trên giường, “Sao thế? Lại muốn thừa dịp tôi ra ngoài mà trốn đi ư?"

“Ô ân….."nam nhân thống khổ giãy dụa muốn đứng lên, bắt lấy cánh tay người trẻ tuổi, “Tiểu Xa……Tôi….Tôi….. bụng tôi rất khó chịu……."

Người trẻ tuổi tháo mũ xuống, lộ ra một khuôn mặt còn rất trẻ. Người này không là ai khác. Đúng, chính là “táng thân biển lửa" Cơ Huyền Xa.

Cơ Huyền Xa sờ sờ nam nhân đã muốn cúi mặt xuống, cười đến khờ dại, “Còn không được, nơi đó của anh bẩn như vậy, tôi như thế nào cũng muốn rửa nó mới được."

Nam nhân thống khổ mà lắc lắc đầu, hạ thân run rẩy biến thành cả toàn thân run rẩy, “tiểu Xa….. Ta……. thật sự ……. rất khó chịu……..Ân……….."

Nghe vậy, nụ cười ban đầu trên khuôn mặt Cơ Huyền Xa dần dần tan biến, ánh mắt trở nên hung ác, đưa bàn tay vuốt lấy mái tóc dài của nam nhân kia, “Huy, ngươi lại muốn gạt ta? Giống như lần trước mà lại gạt ta?"

Nhớ tới mấy tháng trước nào đó, nghe toàn bộ chân tướng từ chính miệng người yêu của mình nói ra, tâm bỗng nhiên lạnh giá. Tuy rằng không biết là nguyên nhân gì mà chính mình thoát ra khỏi nơi biển lửa kia, nhưng Cơ Huyền Xa cũng là đồng thời cứu được Ngụy Thành Huy. Hắn cũng đã quyết tâm kể từ đó về sau làm tan cửa nát nhà của chính người mình yêu. Là báo thù!

Chính bản thân cũng đã nghĩ muốn bao lần tra tấn thảm khốc người nam nhân trước mặt vì y  đã lừa mình. Một lần, rồi lại một lần, nhưng có như thế nào cũng không thực hiện được, không thể nào mà hạ thủ.

Chính bản thân hắn cũng đã yêu người nam nhân này đến mức không thuốc nào có thể chữa sự nông nỗi của chính mình; mà chính mình cùng Cơ gia cũng có thua thiệt nam nhân này, không phải sao?

Nghĩ đến đây, Cơ Huyền Xa lại lắc lắc đầu, dấu đi trong lòng mình một tia áy náy, sờ đến cái bụng đã to lên gần đến ngày sinh nở, theo tầng kia bị chống đỡ mà có thể thấy rõ những mạch máu hồng hồng trên bụng Ngụy Thành Huy kéo đến sau huyệt. Hắn lấy tay chỉ nhẹ nhàng mà thổi qua một vòng nơi vị trí mẫn cảm của nam nhân kia, lại một bên quan sát biểu tình trên khuôn mặt của Ngụy Thành Huy.

Bởi vì cơ thể mang thai mà càng mẫn cảm hơn chính mình tưởng tượng. Cho dù Ngụy Thành Huy không nghĩ gì, cơ thể vẫn theo bản năng mà phản ứng làm cho hắn xấu hổ mà đỏ mặt.

Liếc mắt thấy hạ thân Ngụy Thành Huy đang từ từ mà cương lên, lại nhìn thấy gương mặt đang ửng hồng lên, hô hấp cũng trở nên dồn dập không theo quy luật, Cơ Huyền Xa chỉ cảm hấy trong lòng muốn bốc hỏa. Không chút nghĩ ngợi, liền vung tay đưa cho đối phương một bạt tai, “Tiện nhân!"

Nói xong, lại không chút nào thương tiếc mà thô lỗ rút ra dương vật nơi tiểu huyệt đang tắc máu kia.

“A!!!!", kêu to, Ngụy Thành Huy trầm trọng uốn lấy thắt lưng. Bị cưỡng chế làm máu không ngừng chảy ra. Vô lực nằm trên giường, Ngụy Thành Huy mở miệng hút lấy từng hớp không khí mà thở phì phò.

Cúi thân xuống, Cơ Huyền Xa thì thầm vào bên tai Ngụy Thành Huy, “Tiện nhân, anh cho là như vậy đã xong? Tôi nói rồi, nơi đó của anh đã muốn bẩn chết".

Đúng vậy! Đúng! Nghĩ đến nơi đó của Ngụy Thành Huy đã từng bị phụ thân của mình vô số lần vào ra, Cơ Huyền Xa liền cảm thấy vô cùng chán ghét. Nơi đó vốn chỉ có thể thuộc về hắn, bất luận là trước hay là sau, Ngụy Thành Huy chỉ có thể là của một mình hắn.

“Không! Không cần!" Ngụy Thành Huy trừng lớn hai mắt hoảng sợ mà thét. Y hiểu được ẩn ý trong lời nói của Cơ Huyền Xa kia là gì. Nghĩ đến ngày kia thô bạo mà giao hợp một ngày một đêm kia, y liền tự nhiên cảm thấy sợ hãi.

Mọi chuyện kia hết thảy đều thật đáng sợ! Đáng sợ như đang ở trong sâu trong vực thẳm không lối thoát vậy, dây dưa chính mình, cắn nuốt chính mình.

Vì cái gì? Vì cái gì? Tiểu Xa, trước kia không phải một mực ôn nhu khờ dại sao? Chẳng lẽ là y thật sự sai lầm rồi sao?

“Tiểu Xa, không cần! Van cầu cậu!" Ngụy Thành Huy cầm lấy cổ tay Cơ Huyền Xa mà cầu xin. Mới buổi sáng hôm nay, bụng hắn đã bắt đầu âm ỷ đau kéo dài. Y sợ. Y sợ sẽ mất đi đứa bé trong bụng của mình.

Nâng hai chân Ngụy Thành Huy lên, Cơ Huyền Xa quan sát người nam nhân đang nằm trên giường mà cười cười, “Anh có tư cách cầu xin tôi sao!". Lời nói vừa dứt, liền đem phần hạ thân của chính mình đã sớm dâng trào, không hề bôi trơn qua mà đâm thẳng vào tiểu huyệt của Ngụy Thành Huy.

“A—- Không—-! Đau! Đau quá!" Quơ loạn xạ hai tay chính mình, Ngụy Thành Huy ra sức mà đẩy Cơ Huyền Xa ra, muốn giải thoát phần thân dưới của mình một lần lại một lần nữa bị uy hiếp. Chính hắn có thể cảm nhận thấy đứa bé trong bụng mình đang quơ tay chân mà bất mãn, “Đứa nhỏ! Sẽ làm đứa nhỏ bị thương!"

“Câm miệng!", lại lần nữa mất kiên nhẫn mà cho Ngụy Thành Huy một bạt tai, “Đứa nhỏ? Hừ! Tôi còn không biết nó là nghiệt chủng của ai kìa!"

Tựa như gào thét, Cơ Huyền Xa ánh mắt phức tạp mà nhìn vào cái bụng to lớn của Ngụy Thành Huy.

Tuy rằng tính đúng vào ngày đó, đứa bé này có thể là của hắn, bởi ngày đó bọn họ lần đầu quan hệ cùng nhau. Nhưng là nghĩ đến y cùng với phụ thân mình có đủ loại quan hệ, ẩn dưới đáy lòng kia chính là sự ngờ vực ngày càng không ngừng mở rộng, làm lung lay lý trí hắn.

Cơ Huyền Xa tăng lên tốc độ trừu tiến. Ngụy Thành Huy nay đã bắt đầu choáng vàng đầu óc, mắt hoa lên, dạ dày trống rỗng mà từng đợt run rẩy.

Đau quá……Đau quá….Bởi Cơ Huyền Xa áp đặt lên người của chính mình, bụng đã bắt đầu co rút, càng ngày càng đau hơn, càng thường xuyên hơn, càng ngày càng kéo dài, thật giống như, thật giống như……

Gian nan nhúc nhích nửa người trên, Ngụy Thành Huy cố gắng hết sức mình mà đẩy bả vai Cơ Huyền Xa, “Tiểu Xa…….Dừng………Mau dừng lại…….A——-!"

Suy sụp mà ôm bụng ngã xuống, Ngụy Thành huy chỉ cảm thấy bụng đau như muốn vỡ ra lập tức trướng lên….Đứa nhỏ rốt cục vẫn là đợi không được đến cùng sao?

Một dòng nhiệt lưu nóng rực chảy xuống chạm vào dương vật Cơ Huyền Xa đang chôn sâu trong cơ thể nam nhân kia, Cơ Huyền Xa trở tay không kịp, khó hiểu nhìn nam nhân phía dưới thân chính mình, chỉ thấy Ngụy Thành Huy đang thống khổ mà ôm bụng kêu rên.

Hắn chưa thấy Ngụy Thành Huy biểu hiện như thế bao giờ, làm Cơ Huyền Xa từ tận sâu đáy lòng không tránh khỏi một trận đau lòng. Không chút lưỡng lự, Cơ Huyền Xa vội vàng rút ra hạ thân của chính mình. Ngay sau đó, liền gặp một cỗ chất lỏng mang theo mùi tanh tửi từ phía huyệt khẩu kia mà chảy ra ngoài.

“Huy! Huy! Anh làm sao vậy?" Vuốt lấy khuôn mặt Ngụy Thành Huy đã muốn trắng bệch đi, Cơ Huyền Xa lớn tiếng mà hô.

Đôi lông mi dài hơi hơi nhấp nháy vài cái, Ngụy Thành Huy mơ mơ màng màng mà trả lời, “…….Ân….Ách…..Đứa nhỏ…..Đứa nhỏ có thể phải…….A—!"

Dùng hết sức lực mà chạm vào Cơ Huyền Xa, muốn từ từ hạ thân thể cồng kềnh của chính mình, nhưng Ngụy Thành huy lại vô lực mà ngã xuống.

Đứa nhỏ phải sinh ra bây giờ……. điều này làm cho Cơ huyền Xa lập tức sững sờ tại chỗ. Tận đáy lòng là vui sướng, bởi đây chính là hy vọng của Ngụy Thành Huy đã lâu, dùng trăm phương nghìn kế mà bảo vệ lấy nó. Nhưng cũng là băn khoăn, có thể đứa bé này không phải của chính mình. Hiện giờ đứa nhỏ muốn được sinh ra, hắn tột cùng muốn đối mặt với đứa nhỏ vô tội này như thế nào?

“Ô ân……" Cắn môi thật chặt, Ngụy Thành Huy dùng hết sức mà túm lấy mép giường. Trong cơ thể, cơn đau ngày càng thăng cấp làm cho hắn khó chịu, không thể chịu đựng được nữa. Y đã định cố gắng kìm lại, nhưng là bất lực, không thể nào thoát khỏi được, “Tiểu Xa….Xa…." Sờ soạng vô hướng trong không trung tìm lấy cổ tay Cơ Huyền Xa, “……Giúp tôi…..giúp đứa nhỏ………"

Cái túm tay thật mạnh làm Cơ Huyền Xa không khỏi nhíu mày, nhìn thấy vẻ mặt bất lực của Ngụy Thành Huy, tâm lại lập tức mềm xuống. Hắn không thể tưởng tượng giờ phút này hắn phải thừa nhận chính mình thống khổ thế nào. Hôn lấy trán Ngụy Thành Huy, Cơ Huyền Xa một lời an ủi thật ôn nhu, “Không sao cả! Sẽ rất nhanh không sao cả! Tôi sẽ giúp anh! Được không? Cố một chút…."

Cố hết sức mà gật đầu, Ngụy Thành Huy cười cười, “Ân……"

Đứng lên, Cơ Huyền Xa bắt đầy nghĩ nên giúp Ngụy Thành Huy thế nào đây. Mới đi được vài bước, hắn liền đứng ngây một chỗ. Cả ngày đều bị hận thù cùng ngờ vực vô căn cứ đố kỵ giăng đầy tâm trí, đã từng nghĩ phương pháp để trả thù Ngụy Thành Huy, nhưng nay lại quên tất cả để bắt tay vào giúp sinh ra đứa nhỏ gì đó, mà hắn lại không biết chút kiến thức nào về đỡ đẻ cả.

“Huy! Huy! Tỉnh lại! Mau nói cho ta biết, tôi cần chuẩn bị những gì?"

“……Ô……nước……. nước ấm…………"

“Còn gì nữa?"

“Một vài……. khăn sạch………Ách a……."

“Huy!"

“Mau……. nhanh lên a………"

“Nga, hảo! Lập tức! Lập tức!" Loạng choạng đi vọt ra tới phong bếp, Cơ Huyền Xa liền lập tức mở vòi nước, đun với mức nhiệt độ cao nhất. Bên tai, tiếng nước chảy, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng gào thét từ bên trong làm cho Cơ Huyền Xa không khỏi run rẩy.

Chưa từng sợ hãi như thế này bao giờ. Tiếng kêu thét ngày càng lớn, giống như muốn nói cho hắn biết rằng, có lẽ, lần này hắn sẽ thật sự mất đi người nam nhân kia, vĩnh viễn…….

Rất nhanh nước đã ấm lên, Cơ Huyền Xa lại lần nữa chao đảo mà hướng về phòng, lấy ra một vào cái áo sơ mi sạch sẽ xé ra, rồi lại bổ nhào đến phía giường.

“Huy! Thế nào? Nước ấm có rồi. Hiện tại phải làm sao?"

“Phù….Phù …. tôi ngồi xuống…."

“Nga, hảo!"

Ôm Ngụy Thành Huy một khắc, Cơ Huyền Xa đột nhiên phát hiện, thân thể trong lồng ngực mình thật đơn bạc, giống như tất cả sức nặng chỉ là ở cái bụng lớn kia. Tâm, hung hăng tự trách mình. Hối hận!

Dựa vào cái gối mềm ở đầu giường, Ngụy Thành Huy chỉ cảm thấy hạ thân đã muốn bị vỡ ra. Dựa vào một vài kiến thức sinh sản đã lâu không dùng đến trong trí nhớ, y theo bản năng mà mở ra hai chân mình, “Tiểu Xa….giúp….giúp ta nhìn xem….. nơi đó mở nhiều hay ít………"

“Ân!" gật gật đầu, Cơ Huyền Xa cúi đầu nhìn nơi kia vừa bị chính mình chà đạp giờ phút này vì sinh sản mà càng không ngừng mở ra rồi lại khép lại. Thân thủ so đo một chút, “đại khái tam chỉ……"

“……..Ân……….." Cười khổ, Ngụy Thành Huy điều chỉnh lại hô hấp của chính mình. Trải qua nhiều lần luân hổi như vậy, tuy là y bảo lưu lại được khả năng sinh sản của kiếp trước, nhưng là thân thể y cấu tạo của nữ tính cùng nam tính là không có khác gì mấy (Ngụy Thành Huy chính là song tính nhân), phải sinh nở như vậy, y thật sự không biết có phải là lần này y phải từ giã nơi này hay không……Huống chi, đứa nhỏ này, bộ dạng thực tráng.

“Ách a —!" Đứa nhỏ trong bụng ra sức đạp, làm gián đoạn suy nghĩ của Ngụy Thành Huy, kéo hắn trở lại với thực tế. Nó như thế như muốn tỏ vẻ bất mãn cùng thân sinh mình. Ngụy Thành Huy bất đắc dĩ sờ sờ cái bụng đang căng cứng của mình — con thân yêu, ngoan, được không? Không cần phải gây sức ép cho ta……

Cùng vời sự trợ giúp của Cơ Huyền Xa, Ngụy Thành Huy một lần, rồi lại một lần như muốn ngồi dậy mà gào thét, dùng sức mà đẩy ra đứa nhỏ bên trong, mà một lần, rồi lại một lần mềm nhũn ngã xuống. Thắt lưng dưới đã muốn bị cơn đau tra tấn mà đứt ra, căn bản không thể động đậy.

“A A ——!" nắm chặt lấy tay Cơ Huyền Xa, Ngụy Thành Huy giãy dụa bụng. Huyệt khẩu kia đã muốn mở ra, đứa nhỏ kia cũng đã muốn tiến vào cánh cửa chật hẹp kia, lại cứ như vậy mà bị kẹt ở nơi nào rốt cuộc là không thể về phía trước. Đau quá —-rất đau—–Ngụy Thành Huy mở lớn hai mắt, miệng há hốc, nhưng là như thế nào cũng không thể nào kêu gào lên một âm thanh.

Tiến đến ôm lấy Ngụy Thành Huy, Cơ Huyền Xa bên người mà trấn an, “Huy! Huy! Làm sao vậy? Mau nói cho tôi biết! Đừng dọa tôi a!"

Thân thể đang căng cứng liền lơi lỏng xuống dưới, dừng ở tại trong lồng ngực Cơ Huyền Xa. Cơ Huyền Xa nhìn kỹ xem Ngụy Thành Huy lại phát hiện y đã muốn ngất đi. Nam nhân đang nằm trong lồng ngực này, trên người thấm đẫm mồ hôi, không có một chỗ nào khô ráo, xuống thân dưới lại là một mảng bừa bãi. Ngay cả như vậy, miệng người kia vẫn như cũ đau đớn mà cúi đầu gào thét, mày cũng khóa chặt, đôi chân mở rộng cũng không ngừng mà run rẩy.

Cơ Huyền Xa đưa tay sờ vào bụng Ngụy Thành Huy. Cảm giác trên lòng bàn tay ấy, đứa nhỏ đang vô quy luật mà đạp mà giãy. Cuối cùng thì đây là đau dạng gì?(rất rất đau ngươi có biết hay không?) Cơ Huyền Xa tưởng tượng, rồi không tự giác mà da đầu thẳng run lên. Ôm Ngụy Thành Huy thật chặt, đem mặt đối phương ép vào má của mình, “ Huy, đứa nhỏ này đối với ngươi thật sự quan trọng như thế sao? Tỉnh lại a, đừng rời bỏ tôi, van cầu anh……Đừng rời bỏ tôi…….."

Giống như tất cả được quay trở lại, chỉ là một giấc mộng, mây khói mờ mịt cả một mảng không gian. Lần đầu tiên gặp được nhau.

–Hắn, oai hùng to lớn, toàn thân tản ra mị lực cùng lực lãnh đạo đầy uy hiếp.

–Y, đẹp đẽ đến lóa mắt, toàn thân tỏa ra một hương vị thần bí cùng hấp dẫn.

Nhưng tại sao chỉ là sau một khắc, vận mệnh cứ như vậy mà dây dưa cùng nhau một chỗ– truy đuổi lẫn nhau, yêu cùng hận.

Có thể quay lại được không? Có lẽ đi, nhưng vẫn rốt cuộc là không thể trở về lại được…

Đau……….Đau quá………Là cái gì……Đúng rồi, là đứa nhỏ, đứa nhỏ mà chính mình chờ đợi thật lâu, là huyết thống của hắn, vô luận như thế nào đi nữa cũng phải sinh ra đứa nhỏ….

……………………….

Ngoài cửa sổ, mặt trời đã sớm lặn đi nghỉ ngơi, ánh sáng của buổi bình minh đảo qua từng góc của nơi thành phố này. Ở một nơi nào đó, từ trong phòng truyền đến một tiếng làm cho người ta phải giật mình hoảng sợ, rồi lại tiếp sau đó là một loạt những âm thành tượng trưng cho một sinh mệnh mới ra đời, một tiếng khóc thật to, báo hiệu cho mọi người trên thế giới này, một sinh mạng mới bắt đầu, một thứ xinh đẹp của thế giới….

Một bàn tay buông thõng xuống, một màu đỏ tươi lóa mắt, một màu đỏ xinh đẹp.

–Về lại nơi ấy, nơi những đàn chim tung cánh, nơi mà tất cả được tự do…

Tiếng khóc thật to, nhưng nghe sao cũng thật buồn….

……………….

“Cha…..Vì sao con lại không có mẹ?"

“Bởi vì con có ba ba."

“Thế tại sao con không được thấy ba ba?"

“Bởi vì ba ba nhớ gia đình mình, cho nên đã về nhà."

“Nhà ba ba ở đâu?"

“Ở trên trời."

“Sao ạ?—- Xa quá! Thế khi nào ba ba mới về thăm con?"

“Chờ ba ba không còn nhớ nhà nữa, bắt đầu nhớ tới con."

Đứa nhỏ ngây thơ ngẩng đầu, hướng trời cao xanh thẳm trên không trung, nhìn sang phải, rồi lại nhìn sang trái, lập tức lớn tiếng mà hô, “ba ba, con nhớ người —"

[Kết thúc]
Tác giả : không rõ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại