Cái Hôn Của Tử Thần

Chương 23

- Chị của cô gái – Hắn thì thào – Chị của cô gái…

Ellen mở mắt. Hắn đang chăm chú nhìn hộp diêm, xúc động và ngạc nhiên. Hắn ngước mắt nhìn nàng.

- Cái gì thế này? – Hắn buồn rầu hỏi. Bất ngờ hắn ném mạnh hộp diêm xuống dưới chân Ellen, giọng hắn run run – Cô muốn gì ở tôi?

- Chẳng muốn gì, chẳng muốn gì cả – Nàng nói nhanh – Không muốn gì hết.

Aùnh mắt nàng thảng thốt. Hắn đứng giữa nàng và lối vào cầu thang. Nàng chỉ cần đảo người vòng qua một bên hắn… Nàng đang lần lần từng bước về phía trái, lưng dựa vào thành tường.

Hắn đưa tay xoa trán.

- Cô… cô đến gạ chuyện với tôi… hỏi tôi về nàng… lừa tôi lên đây… - Giọng nói của hắn giờ đây như van xin – Cô cần gì ở tôi?

- Không cần gì cả, không cần gì cả – Nàng lập cập, từng bước, sợ hãi.

- Tại sao cô làm thế? – Thân hình hắn di động về phía nàng.

- Đứng lại – Nàng la lớn.

Chân hắn khựng lại, tê cóng.

- Bất cứ điều gì xảy ra cho tôi… - Nàng nói, cố gắng nói hết sức chậm rãi, gãy gọn – Đã có người biết rất rõ về anh. Người đó biết tôi đi với anh đêm nay, biết tất cả, cho nên việc gì xảy đến với tôi, dù nhỏ nhoi chăng nữa.

- Nếu việc gì… - Đôi mày hắn nhíu lại – Cô đang nói đến chuyện gì vậy?

- Anh biết tôi muốn ám chỉ đến điều gì rồi? Nếu tôi ngã…

- Sao cô… - Giọng hắn thiếu tự tin – Cô nghi tôi đã… - Hắn chỉ tay một cách thiểu não về phía bờ tường – Lạy Chúa! – Hắn thì thào – Cô làm nghề gì, hả cô ngu xuẩn kia?

Nàng cách hắn khoảng một thước. Nàng bắt đầu rời khỏi bờ tường, cắt ngang một đường thẳng, đi về hướng cầu thang ở phía sau lưng hắn. Hắn chầm chậm đảo người lại, theo dõi nàng.

- Biết rất rõ về tôi, nghĩa là gì chứ? – Hắn gằn giọng – Biết cái gì?

- Mọi việc – Nàng trả lời – Biết mọi việc. Người ấy đang đợi tôi dưới chân cầu thang. Nếu tôi xuống chậm năm phút, người ấy sẽ gọi cảnh sát.

Hắn uể oải vỗ vào trán.

- Tôi chịu thua – Hắn rên rỉ – Cô muốn xuống lầu? Cô muốn đi? Được, cô đi đi.

Hắn trở lại bờ tường nhà thông gió, chỗ nàng đã đứng lúc nãy, bỏ ngỏ lối vào cầu thang. Hắn dựa lưng vào tường, chống hai khuỷu tay lên mặt đá mát lạnh.

- Cô đi đi.

Nàng từ từ đi về hướng cửa, lòng nghi hoặc vì biết rằng hắn vẫn còn có thể hạ thủ nàng ở đây, chặt nàng ra từng mảnh. Hắn không nhúc nhích.

- Ví như tôi có bị bắt giữ đi chăng nữa – Hắn nói – Tôi chỉ muốn hiểu rõ vì lý do gì? Hỏi thế có nhiều lắm không?

Nàng không trả lời cho đến khi cánh cửa ở trong tầm tay nàng. Lúc đó nàng mới lên tiếng:

- Tôi nghĩ anh là một kịch sĩ kiệt xuất. Anh chính là một kịch sĩ đại tài nên Dorothy mới tin rằng anh sắp cưới nàng.

- Cô nói cái gì? – Lần này vẻ ngạc nhiên và đau đớn của hắn lộ hẳn ra mặt – Cô hãy nghe tôi nói, tôi chưa bao giờ nói điều gì để Dorothy tin là tôi sẽ cưới nàng. Đó là nàng nghĩ thế, chính nàng muốn như thế.

- Đồ giả dối! – Ellen nghiến răng, giọng căm thù – Mày là một thằng nói láo bẩn thỉu.

Nàng lui nhanh vào cửa xuống cầu thang.

- Hãy đợi đã! – Hắn thét to khi thấy nàng sắp bỏ chạy.

Hắn vội rời khỏi bờ tường, theo lối nàng đi vừa rồi. Hắn dừng lại trước ô cửa một thước. Đứng bên trong, Ellen nhìn hắn, một tay đặt trên nắm cửa, sẵn sàng đóng lại.

- Lạy Chúa – Hắn nói một cách khẩn khoản – Cô vui lòng nói cho tôi nghe hết mọi việc. Hãy thương tôi, Evvie!

- Anh tưởng tôi nói gạt anh? Anh tưởng tôi không biết gì à?

- Trời ơi! – Hắn thều thào, tỏ vẻ giận dữ.

- Thôi được – Ellen trừng trừng nhìn hắn – Tôi sẽ kể anh nghe từng sự việc. Một là: Dorothy có thai. Hai là: Anh không muốn…

- Nàng có thai? – Hắn như va phải một tảng đá, choáng váng, sững sờ – Dorothy có thai? Vì thế mà nàng tự tử? Có phải vậy không?

- Dorothy không tự tử – Ellen hét lên – Mày đã giết em tao. Mày đã giết Dorothy.

Nàng đóng sầm cửa lại, quay người bỏ chạy.

Nàng hớt hải chạy xuống những bậc thang, bám chặt vào tay vịn, đu người quanh vòng mỗi khi rẽ. Trước khi chạy vòng hết hai cầu thang, nàng nghe tiếng bước chân của hắn chạy thình thịch ở phía sau, cất tiếng réo gọi tên nàng “Evvie, Ellen, hãy đợi một chút". “Mình không thể đi thang máy vì khi mình chạy hết con đường quanh hành lang đến đó thì hắn sẽ đợi mình ở đấy rồi. Chẳng còn kịp nữa, thôi cứ tiếp tục vắt giò lên cổ mà chạy". Tim nhảy liên hồi muốn vỡ cả lồng ngực. Bàn chân nàng đau ê ẩm vì chạy từ tầng thứ mười bốn xuống đến tầng dưới cùng, quanh co đến hai mươi tám cầu thang xoắn ốc. Nàng chạy vụt ra cánh cửa xoay, thẳng xuống đại lộ Washington vào con đường vắng vẻ tối đen; ngoái cổ nhìn, nàng thấy hắn đang chạy băng xuống những bậc thềm đá hoa, vẫy tay, réo gọi “Ellen, Ellen, hãy đợi một chút!". Nàng vẫn cắm đầu chạy, chẳng để ý có cặp trai gái đang đứng lại, đưa mắt nhìn theo nàng và chẳng để ý tiếng mời mọc của các bác tài: “Đi xe chứ?". Nàng thấy chỉ còn một dãy phố nữa là đến khách sạn, ngọn đèn chiếu sáng như vẫy gọi, mời mọc: khách sạn gần đây! Hắn chạy bén gót sau lưng nàng. Ellen vẫn chạy, không quay lại nhìn. Cuối cùng, nàng đến khách sạn, đến cửa, một người nào đó mở cửa cho nàng. “Xin cảm ơn". Nàng đã ở trong hành lang. Ôi hành lang ấm cúng, an toàn biết bao, có nhân viên trực, có người thơ thẩn đi dạo, có người đang đọc báo.

Nàng mệt ngất, muốn ngã người lên ghế nệm ngay, nhưng không được. Nàng phải gọi điện thoại cho Gant, vì cần có Gant cùng đi với nàng đến Sở cảnh sát (Gant vốn là người có tiếng tăm ở địa phương) thì cảnh sát sẽ chịu khó lắng nghe nàng trình bày, sẽ tin nàng và mở cuộc điều tra.

Thở hổn hển, nàng cầm quyển danh bạ địên thoại và lật đến trang vần K – từ lúc năm giờ đến chín giờ Gant ở tại phòng ghi âm. Nàng giở từng trang, cố điều hòa hơi thở. Đây rồi, KBRI, 5-1000. Nàng mở ví, tìm những đồng lẻ. 5-1000, 5-1000! Nàng nhìn lên, Powell đứng sừng sững trước mặt nàng, mặt hắn đỏ gay, há miệng thở, mái tóc nâu rối bù. Nàng chẳng thấy sợ nữa. Tại đây, đèn sáng choang và người đông đúc. Nỗi căm thù bùng lên khiến hơi thở của nàng trở nên dồn dập.

- Lẽ ra anh nên xéo đi đường khác dù cũng chẳng thay đổi được gì. Nếu là anh thì tôi đã trốn chạy rồi!

Hắn nhìn nàng, cái nhìn thất thần của một con chó bệnh hoạn, ánh mắt van xin cầu khẩn, đến nỗi trông hắn có vẻ gì dối trá. Hắn nói nhỏ, giọng đau khổ:

- Ellen, tôi yêu Dorothy.

- Cút đi! – Nàng nói – Tôi phải gọi điện thoại.

- Tôi cần nói chuyện với cô – Hắn nài nỉ – Có thực Dorothy có thai không?

- Tôi phải gọi điện thoại.

- Có phải Dorothy có thai không? – Hắn lặp lại.

- Anh biết rõ điều đó!

- Báo chí không viết gì cả. Không đả động gì đến… - Bỗng nhiên đôi lông mày hắn cau lại, giọng nói trùng xuống, căng thẳng – Nàng có thai vào tháng nào?

- Cút đi!…

- Tháng nào, hả Ellen? – Giọng hắn the thé.

- Tháng hai.

- Lạy Chúa – Hắn thở phào nhẹ nhõm, như trút được gánh nặng.

- Giờ thì mời anh xéo đi cho.

- Sau khi cô đã giải thích cặn kẽ. Cô Evelyn Kittredge xử sự… - Aùnh mắt nàng lạnh lùng. Hắn thì thào bối rối – Cô nghĩ tôi đã giết Dorothy? – Thấy ánh mắt nàng vẫn căm thù, không một chút thay đổi, hắn nói tiếp:

- Thời gian đó tôi ở New York – Hắn phản đối – Tôi cũng có thể dẫn chứng việc này. Cả mùa xuân vừa qua tôi cũng ở New York!

Ellen hơi xiêu lòng nhưng chỉ một thoáng thôi. Sau đó nàng nói:

- Anh có thể bằng mọi cách khẳng định là anh đã ở Cairo, thủ đô Ai Cập hay ở bất cứ nơi nào anh muốn.

- Trời! – Hắn chụm môi huýt lên một tiếng nho nhỏ lộ vẻ tuyệt vọng – Xin cô vui lòng cho tôi được nói chuyện với cô năm phút thôi. Chỉ năm phút! – Hắn đưa mắt nhìn quanh, thoáng thấy một người nào đó vừa đưa tờ báo lên che mặt – Có người nghe lén – Hắn nói nhỏ – Mời cô vào phòng giải khát. Tôi chỉ xin cô năm phút, không có gì nguy hiểm cả. Ở đấy tôi không làm được gì cô nếu quả thật cô lo sợ.

- Chẳng giải quyết được gì. Nếu anh ở New York và đã không giết Dorothy, thế tại sao đêm qua anh không dám nhìn tòa nhà Hành chính khi tôi và anh đi ngang qua đó? Tại sao đêm nay anh không muốn lên trên mái nhà của tòa nhà ấy? Và tại sao anh cứ chăm chăm nhìn nhà thông gió mãi?

Hắn nhìn nàng, đau khổ và lúng túng.

- Tôi có thể giải thích được điều này – Hắn ngập ngừng – Chỉ vì tôi không biết là cô đã biết rõ câu chuyện. Thú thật, tôi cảm thấy… - Hắn nói lắp bắp – Tôi cảm thấy có trách nhiệm trước cái chết của Dorothy.

Hầu hết các phòng giải khát ở khách sạn đều vắng khách. Chỉ còn tiếng ly kêu loảng xoảng và một điệu nhạc nhè nhẹ của đàn dương cầm vang vang. Hai người ngồi lại chỗ đêm qua họ đã cùng ngồi. Với vẻ mặt nghiêm nghị, Ellen ngồi dựa lưng vào ghế nệm như thể ngấm ngầ, từ chối mọi sự thân tình. Khi người hầu bàn đến, họ gọi rượu Whisky sôđa. Mãi đến khi thức uống đã đặt trên bàn, khi đã nhấm nháp ly của hắn một chút và thấy Ellen vẫn giữ thái độ im lặng, không bình phẩm gì, Powell mới bắt đầu nói.

- Năm vừa qua, hai ba tuần sau khi lớp bắt đầu, tôi đã gặp Dorothy. Tôi muốn nói là năm học vừa rồi, thời gian đó vào khoảng tháng chín. Trước kia tôi có thấy Dorothy. Nàng học chung với tôi hai giờ và ở năm nhất, chỉ học chung một giờ thôi, nhưng tôi không bao giờ bắt chuyện với nàng, mãi cho đến cái ngày đáng ghi nhớ ấy, bởi vì tôi thường ngồi ở dãy bàn đầu hoặc ở dãy bàn thứ hai, còn Dorothy luôn luôn ngồi ở phía sau trong góc. Vào cái đêm tôi làm quen nàng, tôi và mấy thằng bạn trò chuyện với nhau. Một thằng bạn của tôi đưa ra nhận xét là mấy cô gái rim rim mới là kinh khủng… - Hắn bỏ lửng câu nói, những ngón tay vần cái ly xoay vòng và nhìn vào đáy ly – Với những cô gái ấy, yêu mãi đã. Do đó, ngày hôm sau khi nhìn thấy Dorothy, nàng vẫn ngồi ở chỗ mọi khi, tôi bỗng nhớ lại lời bình phẩm của thằng bạn. Tôi khởi sự làm quen nàng bằng cách là khi giờ học đã xong, lúc ra khỏi lớp, tôi đến gặp và nói với nàng rằng tôi đã quên ghi chép bài tập ở nhà và nàng có thể cho tôi mượn vở được không. Nàng vui vẻ cho tôi mượn. Tôi cứ nghĩ Dorothy đã biết đó chỉ là một cái cớ để làm quen mà thôi nhưng Dorothy rất nhiệt tình… Nói thật, tôi ngạc nhiên lắm. Thường thường các cô gái đẹp hay kênh kiệu, coi thường những việc như thế vàsẵn sàng trả đũa bằng những câu nói xỏ xiên, nhức óc. Nhưng Dorothy thì trái lại… ngây thơ, hồn nhiên. Điều đó khiến tôi cảm thấy hổ thẹn vì ý đồ đen tối của mình. Dẫu sao thứ bảy ấy, chúng tôi cũng đi chơi với nhau, đi xem phim và cùng nhau… Tôi không có ý định cù rũ, lừa gạt hay gì gì đó. Một đêm tuyệt đẹp! Và những thứ bảy sau đều như vậy cho đến khi tôi và Dorothy bỏ nhau. Kể từ ngày gặp tôi, Dorothy trở nên quá vui vẻ, không giống như lúc ở trong lớp. Nàng hạnh phúc! Tôi thấy mến nàng.

Vào đầu tháng mười một, những gì thằng bạn tôi nói về các cô gái rim rim đó thật là đúng. Dẫu thế nào cũng đụng chạm đến Dorothy – Hắn liếc nhìn Ellen, ánh mắt của hắn chạm phải tia nhìn xoi mói của nàng – Cô hiểu tôi muốn nói gì rồi, phải không?

- Hiểu – Nàng trả lời, giọng lạnh lùng, dửng dưng như một quan tòa.

- Thật khó chịu khi phải nói điều này với người chị của cô gái mình quen.

- Nói tiếp đi!

- Dorothy quả là một cô gái tuyệt vời – Hắn nói, vẫn nhìn thẳng vào mắt Ellen – Dorothy như một người… đói tình yêu. Nàng không thèm khát sinh lý, nàng thèm yêu – Aùnh mắt hắn cụp xuống – Nàng kể tôi nghe những việc trong gia đình, về mẹ, về việc nàng mong muốn được cùng học một trường với cô như thế nào…

Ellen cảm thấy toàn thân run lên bần bật, nàng nghĩ có lẽ do nàng có cảm giác là một người nào đó ở trong phòng đang ngồi xuống sau lưng nàng.

- Mọi việc vẫn tiếp diễn một cách bình thường khá lâu – Powell nói tiếp, bây giờ thì nhanh hơn, nỗi bứt rứt bỗng trở nên sôi nổi vì được dịp thổ lộ, được thú tội – Thực sự lúc ấy Dorothy đang yêu, lúc nào cũng bám vào tay tôi và mỉm cười với tôi mãi. Có một hôm tôi nói tôi thích đôi tất màu lá mạ, nàng đã đan một lúc ba đôi tặng tôi – Ngón tay hắn gõ gõ lên mặt bàn – Tôi cũng yêu Dorothy nhưng không sôi nổi bằng. Tôi thấy thương hại nàng. Nàng quá tốt đối với tôi. Giữa tháng mười hai, nàng bắt đầu đề cập đến việc cưới hỏi, nhưng nàng chỉ nói một cách gián tiếp. Đó là thời gian trước khi nghỉ lễ Giáng sinh và tôi vẫn còn ở Blue River. Tôi không có gia đình, những người thân của tôi ở Chicago vỏn vẹn chỉ có hai người chị họ, một số bạn bè ở trường và bạn bè hải quân. Vì thế Dorothy muốn tôi về New York với nàng, tiện thể gặp gia đình nàng. Tôi từ chối, nhưng nàng cứ nằng nặc nói hoài, nói mãi, cuối cùng phải đổ vỡ.

Tôi nói với Dorothy tôi chưa chuẩn bị lập gia đình, nàng bảo là có biết bao nhiêu người đã hứa hôn, thậm chí đã lập gia đình lúc mới hai mươi tuổi. Còn vấn đề tương lai, nàng nói tôi chớ bận tâm vì bố nàng sẽ dành cho tôi một chỗ xứng đáng. Uy vậy tôi cũng không thích việc đó. Tôi có tham vọng của tôi. Một ngày nào đó tôi sẽ nói cho cô nghe. Tôi có dự định làm một cuộc cách mạng hóa trong ngành quảng cáo ở Mỹ. Dẫu sao, Dorothy cũng nói với tôi rằng, cả hai chúng tôi đều có công ăn việc làm nghiêm chỉnh sau khi tốt nghiệp. Tôi nói Dorothy không thể kham nổi nếp sống đó vì cả đời nàng sống trong nhung lụa. Nàng nói tôi không yêu nàng tha thiết như nàng đã yêu tôi. Tôi nói rằng nàng nói đúng, hẳn nhiên chẳng còn lý do nào khác để nói.

Cảnh xảy ra thật đáng ngại. Nàng gào thét, khóc la nói rằng tôi sẽ ân hận cho xem. Nàng chỉ nói bấy nhiêu. Sau một thời gian, Dorothy bỗng nhiên thay đổi thái độ, nói là sai lầm, đề nghị chúng tôi cứ đợi và tiếp tục sống như trước. Tuy nhiên vì có mặc cảm là mình có lỗi, dối trá, tôi nghĩ rằng chúng tôi đã cắt đứt được nửa mối dây liên hệ rồi, thôi thì đứt luôn cho xong. Và phải rời xa nhau trước kỳ nghỉ hè là hay hơn hết. Tôi mới nói với Dorothy rằng mọi việc xem như đã xong. Thế là nàng vật vã khóc than còn hơn lần trước kia nữa. “Anh sẽ hối tiếc!". Thế là tan vỡ! Vài ngày sau nàng đi New York.

Ellen ngậm ngùi:

- Suốt cả mùa hè đó, Dorothy cáu kỉnh, bực bội, tìm cách gây gổ mãi.

Powell xoay xoay chiếc ly trên bàn tạo thành những vòng tròn ẩm nước.

- Sau mùa hè – Hắn nói tiếp – Tình thế thật tồi tệ. Chúng tôi vẫn có hai tiết học chung với nhau. Tôi vẫn ngồi ở dãy trước, nhưng không dám quay lui nhìn nàng lấy một lần. Chúng tôi chạm mặt nhau mãi ở khu đại học. Do đó, tôi quyết định ở Stoddard thế là đủ, nên xin chuyển về một trường đại học ở New York – Hắn nhìn thấy nét mặt của Ellen bỗng sa sầm lại – Có chuyện gì thế? Cô không tin tôi? Tôi có thể chứng minh với cô việc này. Tôi có giấy chuyển trường và vẫn còn giữ lá thư của Dorothy viết cho tôi khi nàng gởi trả lại sợi dây chuyền tôi đã tặng nàng.

- Tôi tin anh – Ellen nói với giọng buồn rầu – Tôi rất tin anh.

- Trước khi tôi đi, vào khoảng tháng giêng, Dorothy bắt đầu đi với một thanh niên khác. Tôi thấy…

- Với một người khác? – Ellen chồm người về phía trước hỏi.

- Tôi thấy họ đi chơi với nhau một hai lần. Nói cho cùng, đối với nàng thì chẳng có gì là quá đáng cả, tôi nghĩ thế. Tôi ra đi và cảm thấy lương tâm mình yên ổn, nói thật với cô là tôi còn cảm thấy mình cao thượng nữa chứ.

- Hắn là ai? – Ellen nóng nảy hỏi.

- Ai?

- Gã đó!

- Tôi không biết. Một gã đàn ông nào đó. Tôi nghĩ là hắn có giờ học chung với tôi. Cô hãy để tôi nói hết. Tôi đọc tin trên báo, biết nàng tự tử vào ngày một tháng năm, chỉ mấy dòng ngắn ngủi trên báo chí New York. Tôi bèn đi lùng các sạp báo và mua được tờ Clarion Ledge ở sạp chuyên bán báo ngoài tỉnh. Tuần đó ngày nào tôi cũng mua tờ Clarion, chờ xem người ta có đả động gì đến lá thư nàng gửi cho tôi không. Không thấy gì. Họ chẳng nói nguyên nhân nào đã thúc đầy nàng đi đến hành động kia. Cô có thể tưởng tượng tôi đã nghĩ thế nào không? Tôi nghĩ nàng làm thế không phải chỉ vì tôi, nhưng đó là một hành động chán chường chung của tuổi trẻ mà tôi là một trong những nguyên nhân. Sau khi việc đó xảy ra, việc học của tôi sa sút hẳn. Tôi lo bấn cả lên. Tôi nghĩ tôi sẽ phải nhận những điểm số rất thấp để bù vào những gì tôi đã gây ra cho Dorothy. Trước mỗi kỳ thi, mồ hôi ra ướt đẫm cả người tôi. Điểm số của tôi tệ hại không sao lường được. Tôi tự an ủi rằng có lẽ vì lý do chuyển trường. Ở đại học New York, tôi phải theo những khóa học mà ở đại học Stoddard không bao giờ đòi hỏi. Ngoài ra tôi còn nợ nần nữa. Vì vậy tôi quyết định trở lại Stoddard vào tháng chín để ổn định cuộc sống – Hắn cười thiểu não – Tuy nhiên cũng là để tự thuyết phục rằng tôi không có tội đối với Dorothy. Dù sao đó cũng là một sự lầm lỡ. Mỗi khi nhìn thấy một trong những chỗ chúng tôi thường đi chơi với nhau, hoặc thấy tòa Hành chính – Hắn nhíu mày – Tôi cứ tự nhủ đấy là lỗi tại nàng, bất cứ cô gái nhẹ dạ nào rồi cũng sẽ hành động như thế. Tuy nghĩ vậy, nhưng tâm hồn tôi không sao thanh thản được. Mỗi khi đi ngang qua nhà Hành chính, tôi cảm thấy như bị hẫng chân, mất tự chủ, cũng như tối nay nhìn nhà thông gió, tôi cứ tưởng tượng là Dorothy…

- Tôi hiểu – Ellen thông cảm – Bản thân tôi cũng muốn nhìn. Đó là phản ứng tự nhiên.

- Không phải – Powell nói – Cô không hiểu thế nào là trách nhiệm liên đới… - Hắn bỏ lửng câu nói, nhìn thấy nụ cười buồn buồn của Ellen – Cô cười cái gì thế?

- Cười gì đâu!

- Thế mà… toàn bộ câu chuyện là vậy. Giờ cô cho biết Dorothy hành động như thế bởi vì có thai… hai tháng. Dĩ nhiên chuyện xảy ra thật đau xót nhưng thú thật nó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm cả người. Tôi nghĩ Dorothy sẽ không chết nếu tôi đừng phụ rẫy nàng. Tuy nhiên có ai dám chắc điều ấy sẽ không xảy ra. Tôi muốn nói có một giới hạn nào đó trong trách nhiệm. Nếu ta cứ tiếp tục lùi mãi thì ta sẽ dẫm đạp lên người khác, trách cứ người khác – Hắn uống hết chỗ rượu còn lại trong ly – Tôi mừng thấy cô không gọi cảnh sát nữa. Tôi không hiểu cô dựa vào đâu mà cho rằng tôi đã giết Dorothy.

- Chắc phải có người giết Dorothy – Ellen quả quyết.

Powell nhìn nàng không nói gì. Tiếng đàn dương cầm im bặt; trong khoảnh khắc im lặng đó, Ellen thoáng nghe tiếng quần áo của một người nào sột soạt trong phòng, phía sau lưng nàng.

Nhoài người về phía trước, Ellen bắt đầu nói cho Powell biết về lá thư với những dòng chữ mơ hồ, về giấy khai sinh, về các loại đồ vật, thứ thì cũ, thứ thì mới, cái thì mượn, cái thì mua, cái màu xanh…

Powell ngồi lắng nghe chăm chú cho đến khi Ellen chấm dứt câu chuyện. Lúc sau, Powell nói:

- Không thể nào cho đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên được.

Powell cũng sôi nổi như Ellen đã sôi nổi khi chứng minh không phải em mình đã tự tử.

- Chính tên ấy, người anh đã thấy đi chơi với Dorothy. Anh không rõ hắn là ai?

- Tôi đoán hắn học một lớp với tôi học kỳ đó. Nhưng hai lần tôi thấy họ sánh vai đi với nhau là khoảng cuối tháng giêng, đấy là thời gian thi cử và chúng tôi không còn đến lớp nữa, vì thế tôi không dám chắc là biết tên hắn. Sau đó tôi đi New York.

- Anh không gặp lại hắn?

- Không biết – Powell ngập ngừng – Tôi không chắc lắm, Stoddard là một trường đại học rộng lớn.

- Anh không biết tên hắn thật à?

- Hiện giờ thì không biết – Powell nói – Tuy nhiên khoảng một giờ nữa, tôi có khả năng tìm ra – Hắn mỉm cười – Cô biết đó, tôi có địa chỉ của hắn.
Tác giả : Ira Levin
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại