Cái Gã Chuyên Viết H Văn
Chương 2
Hả, con trai, con trai mà viết đam mỹ? Tự nhiên Hoàng Khải cảm thấy thực hứng thú, quan tâm.
– Thật thế? Bạn là gay?
– Không phải.
Nhìn reply, Hoàng Khải hơi thất vọng một tẹo:
– Không phải? vậy bạn viết Boyloves để làm gì?
– Tôi là tác giả chuyên viết hoàng sắc (Hoàng sắc: truyện H, kiểu như Mê Dương tỉ tỉ ý, nhưng mờ tớ chưa nghĩ ra tên tương xứng của nó ở Tiếng Việt, không lẽ bảo truyện 3x thì… tục quá, mà có vẻ không đúng lắm).
« Sặc… », Hoàng Khải một lần nữa sặc nước miếng.
– Vậy bạn viết truyện theo nội dung gì?
– Cái gì cũng có?
– Gửi cho tôi xem đi.
Lúc đầu chat đến giờ anh chàng kia đều rep lại rất nhanh, đến đây không hiểu sao nửa ngày chẳng thấy đáp lời, không lẽ anh ta giận… Hoàng Khải ngại thầm, có lẽ yêu cầu vừa rồi của mình hơi quá đáng.
Bình, bình, bình…..
Lại nữa, lại nữa rồi! Lại cái kẻ khốn lầu trên! Gã là con lai khổng lồ chân to bằng cái đấu hay sao mà đi lại rầm rầm thế hả? >.<
Bịch bịch bịch…
đừng có mà ép người quá đáng nhé… Trời ơi… Vào cái lúc Hoàng Khải nghĩ sự kiên nhẫn của mình đã bị thử thách tới cực điểm thì Lữ Đào reply:
– Bạn muốn xem truyện nào? Tôi nhắn cho bạn nhé?
– Không có link online sao?
– Tôi viết gửi báo in, mấy hôm trước máy tính bị virus nên bản lưu mất sạch.
– Ôi, thôi… bỏ đi, không cần.
Nói đùa à, một pm tối đa 140 ký tự, anh tính nhắn đến khi nào, sáng mai chắc?
– Bạn tiếp tục sáng tác nhé, tôi ngủ đây. Nhớ ngủ sớm một chút!
– Sao ngủ sớm vậy?
– ừ, sớm! Vì tên hàng xóm tầng trên của tôi cứ nửa đêm lại làm cái trò quái đản gì đó, ầm ầm khiến không ai ngủ nổi!
– Ha ha, vậy bạn ngủ đi. G9.
– G9.
Chuyện tiếp theo, Hoàng Khải ngủ tít, ngủ mê mải, ngủ say sưa, ngủ đặc biệt ngon giấc… Suốt cả đêm không nghe thấy một tạp âm nào vang lên.
– Thật thế? Bạn là gay?
– Không phải.
Nhìn reply, Hoàng Khải hơi thất vọng một tẹo:
– Không phải? vậy bạn viết Boyloves để làm gì?
– Tôi là tác giả chuyên viết hoàng sắc (Hoàng sắc: truyện H, kiểu như Mê Dương tỉ tỉ ý, nhưng mờ tớ chưa nghĩ ra tên tương xứng của nó ở Tiếng Việt, không lẽ bảo truyện 3x thì… tục quá, mà có vẻ không đúng lắm).
« Sặc… », Hoàng Khải một lần nữa sặc nước miếng.
– Vậy bạn viết truyện theo nội dung gì?
– Cái gì cũng có?
– Gửi cho tôi xem đi.
Lúc đầu chat đến giờ anh chàng kia đều rep lại rất nhanh, đến đây không hiểu sao nửa ngày chẳng thấy đáp lời, không lẽ anh ta giận… Hoàng Khải ngại thầm, có lẽ yêu cầu vừa rồi của mình hơi quá đáng.
Bình, bình, bình…..
Lại nữa, lại nữa rồi! Lại cái kẻ khốn lầu trên! Gã là con lai khổng lồ chân to bằng cái đấu hay sao mà đi lại rầm rầm thế hả? >.<
Bịch bịch bịch…
đừng có mà ép người quá đáng nhé… Trời ơi… Vào cái lúc Hoàng Khải nghĩ sự kiên nhẫn của mình đã bị thử thách tới cực điểm thì Lữ Đào reply:
– Bạn muốn xem truyện nào? Tôi nhắn cho bạn nhé?
– Không có link online sao?
– Tôi viết gửi báo in, mấy hôm trước máy tính bị virus nên bản lưu mất sạch.
– Ôi, thôi… bỏ đi, không cần.
Nói đùa à, một pm tối đa 140 ký tự, anh tính nhắn đến khi nào, sáng mai chắc?
– Bạn tiếp tục sáng tác nhé, tôi ngủ đây. Nhớ ngủ sớm một chút!
– Sao ngủ sớm vậy?
– ừ, sớm! Vì tên hàng xóm tầng trên của tôi cứ nửa đêm lại làm cái trò quái đản gì đó, ầm ầm khiến không ai ngủ nổi!
– Ha ha, vậy bạn ngủ đi. G9.
– G9.
Chuyện tiếp theo, Hoàng Khải ngủ tít, ngủ mê mải, ngủ say sưa, ngủ đặc biệt ngon giấc… Suốt cả đêm không nghe thấy một tạp âm nào vang lên.
Tác giả :
Lương Hòa Tiểu Nữ