Cái Đồ Trời Đánh, Cô Cứ Đợi Đấy!!!
Chương 112: Anh sẽ lại tìm em
Con đường này thật tối, thật lạnh lẽo, thật âm u. Đúng là đường vào Địa Ngục. Kevil vội vã đi thật nhanh, trong khi Diêm Vương nhàn nhã theo sau, vừa đi vừa huýt sáo.
Tiếng gào thét, tiếng khóc than hỗn tạp đinh tai nhức óc làm Kevil không thể quen nổi, một nơi đầy chướng khí máu tanh thế này, Haray lại từng đi qua. Diêm Vương ngừng lại, quay ra sau nhìn, dường như nghe tiếng người đuổi theo, mới thông báo cho Kevil.
Nhóm Rany rất nhanh đã đuổi kịp hai người phía trước, vừa thấy bóng họ, Windy đã lớn giọng gọi lại. Mừng rỡ như bắt được vàng, lao đến bên Kevil trước sự ngỡ ngàng của anh.
- Sao ba người lại ở đây?
- Chuyện này là do...blah blah ...thế đấy anh hiểu không?_ Windy khoa chân múa tay loạn xạ
- Không, em nói vậy sao anh hiểu
- Vậy để tôi giải thích, mọi chuyện là... bloh bloh... đã hiểu chưa?_ Rany xen ngang
- Hiểu được chết liền
- Thôi, vừa đi vừa nói, không phải chúng ta cần nhanh chóng tìm thấy Haray sao?
***
Vòng ma pháp được vẽ xong, xung quanh thắp nến theo hình bát quái, bàn tế ở giữa cũng đã được chuẩn bị, dán rất nhiều phù chú. Haray quay lại nhìn Mĩ Tư Đế
- Tôi sẽ nằm trên đó sao?
- Đúng vậy, cô chỉ cần nằm đó, ngủ một giấc, chuyện còn lại cứ để tôi lo
- Vậy được
Đôi chân trần bước vào vòng tròn ma pháp, nằm trên tế đàn, không sao, sẽ không sao, ngủ một giấc, khi tỉnh lại mọi chuyện đều sẽ ổn.
Mĩ Tư Đế nhìn cô gái nhỏ, ánh mắt có chút phức tạp, chờ cô ổn định mới thi triển ma pháp.
Bàn tay vụt qua, khởi động phù chú, xung quanh Haray lập tức phát ra ánh sáng tím, ấn kí màu đen xuất hiện trên trán, một loại cảm giác khó tả xâm nhập toàn cơ thể.
- Ta Ác Qủy Mĩ Tư Đế, được ngươi triệu hồi, cùng ngươi làm giao dịch, dùng sinh mạng của ngươi để phá giải lời nguyền, ngươi đồng ý không?
- Đồng ý
Haray nhắm mắt, thản nhiên, như không bận tâm điều gì sẽ xảy đến. Từng dòng điện như lôi sét lóe lên trong không gian, luồng ánh sáng đen xuyên qua ngực cô, ngột ngạt, đè nén, từng mạch máu trong cơ thể sắp nổ tung rồi. Nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
***
Seny áp đầu vào lồng ngực Sky, tiếng tim đập rất yếu, không chút thần sắc, mệt mỏi nhắm mắt ngủ. Không thể để mọi chuyện xảy ra như này được phải làm gì đó, nó phải làm gì đó. Chạm tay lên má hắn, miết ngón tay theo đường mi mắt, trong lòng đầy sự mất mát không cam. Cúi đầu hôn lên môi hắn, ôm chặt lấy hắn, lưu luyến không nỡ rời.
Khóc...trong tim rất đau, tâm đang khóc, từng giọt nước mắt mặn chát chảy ngược về tim...
Đêm bao phủ như một tấm màn đen bất tận. Tiếng bước chân xóa tan sự tĩnh lặng, ai đó đang chạy trong đêm, mong chính mình hòa vào bầu trời u uất, mãi mãi biến mất.
Thiên Nhi đứng sau gốc cây lớn, nhìn nó chạy ra khỏi biệt thự, lạnh nhạt quay lưng bước vào nhà. Cô không làm sai, để Seny đi anh trai cô sẽ sống, cô tuyệt đối không sai.
Cứ chạy miết như vậy cho đến khi bình tĩnh lại, nó thấy mình đã đứng trước biển. Mỏm đá cao nhô mình muốn vươn ra đại dương bao la, biển cũng đen kịt một màu, trước mắt đều vô hình trống rỗng. Tiếng sóng dữ dội quật vào thân đá, ngọn sóng còn muốn vươn lên cao hơn nữa. Nó ngồi thụp xuống, uất ức, nghẹn ngào, không kìm được mà bật khóc, khóc cô độc giữa khoảng không lạnh lẽo, ngoài tiếng khóc thê lương, chỉ có tiếng sóng biển đáp lại.
Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, là ở đây...
" Đừng đi. ở đây"
" Hì, được, tớ ở đây chơi với cậu, không đi đâu"
" Thật không?"
" Thật"
" Tớ cũng thích cậu"
" Vậy mai sau lớn tớ sẽ kết hôn với cậu được chứ"
"Kết hôn là gì, có ăn được không"
" Chắc có, có khi còn ăn rất ngon nữa đấy, nhưng nếu kết hôn thì chúng ta sẽ được ở bên nhau mãi"
" Anh nhất định sẽ ở bên em... chỉ cần tin tưởng anh là đủ"
" Tôi ở đây là vì em"
" Đừng bỏ đi đâu trước khi anh thức dậy nhé"
Nếu đau lòng đến vậy tại sao không ở lại. Hóa ra nó cũng ích kỉ như vậy, không thể tin tưởng, không thể trơ mắt nhìn hắn đau đớn như vậy. Tại sao không phải nó, tại sao người chịu khổ không phải nó, từ trước đến nay, hắn luôn chịu tổn thương vì nó, luôn ở bên cạnh chịu đựng, che chở cho nó, vậy nên, lần này đến nó đứng ra hi sinh vì hắn.
Mưa rơi trên mặt biển, xóa nhòa đi cả dòng nước mắt, đây từng là nơi bắt đầu, vậy thì hãy biến nó thành nơi kết thúc, đem tất cả một lần nữa vùi sâu xuống mặt biển. Chỉ cần nó biến mất, chỉ cần Nguyệt Hải Băng bị xóa bỏ khỏi thế giới này, Sky hẳn sẽ sống. Nếu nghĩ vậy, nó có đủ dũng khí để mỉm cười mà rời xa hắn. Chỉ là trở về với biển mà thôi, chỉ là xóa bỏ sự tồn tại của bản thân vĩnh viễn mà thôi.
Từng đợt sóng dữ dội, quật nát cả khoảng không mù mịt, những phiến đá lô nhô dưới vách bị nước biển thấm ướt, nó đứng lặng trên mỏm đá, nghe tiếng leng keng rền rĩ từ chiếc lắc tay. Những gì thuộc về nó nên bị xóa bỏ, ngoái đầu lại nhìn, nước mắt tại sao lại lạnh đến vậy? Cả cơ thể nhẹ bẫng theo đó mà rơi xuống.
" Sky, xin lỗi, chúng ta vốn không nên gặp nhau"
...
...
...
...
...
Tiếng sóng biển bên tai thật ồn ào, gió lạnh đến cắt da cắt thịt, như tay lại thật ấm, nó mở mắt, run run ngước lên nhìn, người trước mắt mặt đã trắng bệch, tay nổi gân xanh, nắm chặt lấy tay nó, trên người đầy mồ hôi, từng giọt mặt chát nhỏ xuống mặt nó. Kiên trì nắm lấy bàn tay nó đang cheo leo trên vách đá.
- ĐỒ NGỐC, ĐỒ TRỜI ĐÁNH, EM ĐỊNH LÀM GÌ THẾ HẢ?
- Sky, xin lỗi, em không thể ở cạnh anh nữa, thả em ra đi
- Được thả ra, anh nhảy xuống cùng em
- Ai mới là ngốc hả, buông em ra
- Nếu buông tay, anh thực sự sẽ thành kẻ ngốc, sao anh có thể sỉ nhục IQ của mình chứ
- Anh... làm ơn buông ra đi..hức...làm ơn buông ra...xin anh
Nó túm lấy tay hắn, cố vùng vẫy tuột ra, sao lại xuất hiện trước mặt nó, sao lại ở đây? Nếu thấy hắn, nó chẳng còn đủ can đảm mà rời xa. Đôi tay nắm lấy nó run rẩy, hắn lại ho đến nát ngực, máu hòa cùng mưa thấm chặt nền đất, mắt cũng nhòe đi chẳng trông thấy gì phía trước nhưng vẫn kiên quyết nắm lấy tay nó không buông.
Thiên Nhi giúp hắn kéo nó lên, cho đến khi tận mắt nhìn thấy nó ngồi an toàn bên cạnh, hắn mới yên tâm. Ôm chặt lấy nó, mắt cũng không mở nổi. Máu nóng thiêu đốt bả vai nó, cả đời này chẳng thể quên cảm giác đó, máu của hắn như thấm vào tim nó, chạm tới nơi sâu thẳm nhất, đau đớn nhất.
- Chẳng phải anh đã nói sẽ không rời xa em sao? Tại sao em lại ngốc vậy?
- Em rất sợ, rất sợ mất anh
- Nếu em biến mất, anh sẽ lại tìm em, dù dùng cả đời này anh cũng sẽ tìm em, thấy không? anh vẫn luôn tìm ra em
Tiếng nói yếu ớt qua làn sương mỏng thì thầm bên tai nó, không cách nào đáp trả. Nó thật ngốc. Yêu hắn đến ngốc rồi. Không thể nói gì, nước mắt không ngừng rơi, tiếng khóc đau thấu tâm can. Bị hắn làm cho cảm động. Sẽ không... sẽ không rời bỏ hắn, vì như vậy chẳng những nó đau mà hắn cũng đau, điều này thật quá nhẫn tâm.
Thiên Nhi bất đắc dĩ thở dài, xem ra có là ông trời cũng chẳng thể chia cắt họ, cô có tư cách gì xen vào? Seny yêu anh trai cô như vậy cô thật sự rất mừng, nhưng lại thấy áy náy, chỉ vì cô ích kỉ tổn thương nên Seny muốn tìm đến cái chết.
- Chị đúng là ngốc mà, sao có thể vì lời em nói mà quyết định tự tử vậy chứ?
Thiên Nhi trách móc, nó ngước lên nhìn, vẫn còn đang khóc, mắt mở to, miệng hơi mấp máy ngây ngốc hỏi
- Ai tự tử thế?
- Chị chứ ai? Đứng trên vách đá cao như vậy nhảy xuống, chị không chết mới lạ.
- Đùa... đùa sao? Chị chưa hề có ý định tự tử nhé, dù có điên cũng không thể đem mạng sống ra đùa
- Thế sao chị lại nhảy xuống?
- Chị... muốn về Long Cung, mãi mãi không gặp lại Sky. Dù sao bản thể của chị cũng là Tiểu Long Nữ, dù có nhảy từ trên trời xuống cũng chẳng chết nổi đâu.
Thiên Nhi trợn mắt nhìn, vậy mà cô cho rằng Seny vì tình mà quyên sinh chứ. Câu chuyện tình lâm li bi đát, ngược thấu tâm can cô vừa vẽ ra lập tức sụp đổ. Cái gì mà nữ chính vì tình không tiếc sinh mạng hi sinh vì nam chính chứ, đúng là lừa người.
Thiên Nhi ổn định lại tinh thần, làm bộ nghiêm trọng
- Phán Quan vừa đến thuận lại cho em tình hình Địa Phủ, em nghĩ chúng ta nên đến đấy ngay
Nó trầm mặc ôm lấy Sky, do dự một hồi, hắn vỗ vai nó, khẽ gật đầu tỏ ý không sao.
Đêm nay liệu có dài?
Tiếng gào thét, tiếng khóc than hỗn tạp đinh tai nhức óc làm Kevil không thể quen nổi, một nơi đầy chướng khí máu tanh thế này, Haray lại từng đi qua. Diêm Vương ngừng lại, quay ra sau nhìn, dường như nghe tiếng người đuổi theo, mới thông báo cho Kevil.
Nhóm Rany rất nhanh đã đuổi kịp hai người phía trước, vừa thấy bóng họ, Windy đã lớn giọng gọi lại. Mừng rỡ như bắt được vàng, lao đến bên Kevil trước sự ngỡ ngàng của anh.
- Sao ba người lại ở đây?
- Chuyện này là do...blah blah ...thế đấy anh hiểu không?_ Windy khoa chân múa tay loạn xạ
- Không, em nói vậy sao anh hiểu
- Vậy để tôi giải thích, mọi chuyện là... bloh bloh... đã hiểu chưa?_ Rany xen ngang
- Hiểu được chết liền
- Thôi, vừa đi vừa nói, không phải chúng ta cần nhanh chóng tìm thấy Haray sao?
***
Vòng ma pháp được vẽ xong, xung quanh thắp nến theo hình bát quái, bàn tế ở giữa cũng đã được chuẩn bị, dán rất nhiều phù chú. Haray quay lại nhìn Mĩ Tư Đế
- Tôi sẽ nằm trên đó sao?
- Đúng vậy, cô chỉ cần nằm đó, ngủ một giấc, chuyện còn lại cứ để tôi lo
- Vậy được
Đôi chân trần bước vào vòng tròn ma pháp, nằm trên tế đàn, không sao, sẽ không sao, ngủ một giấc, khi tỉnh lại mọi chuyện đều sẽ ổn.
Mĩ Tư Đế nhìn cô gái nhỏ, ánh mắt có chút phức tạp, chờ cô ổn định mới thi triển ma pháp.
Bàn tay vụt qua, khởi động phù chú, xung quanh Haray lập tức phát ra ánh sáng tím, ấn kí màu đen xuất hiện trên trán, một loại cảm giác khó tả xâm nhập toàn cơ thể.
- Ta Ác Qủy Mĩ Tư Đế, được ngươi triệu hồi, cùng ngươi làm giao dịch, dùng sinh mạng của ngươi để phá giải lời nguyền, ngươi đồng ý không?
- Đồng ý
Haray nhắm mắt, thản nhiên, như không bận tâm điều gì sẽ xảy đến. Từng dòng điện như lôi sét lóe lên trong không gian, luồng ánh sáng đen xuyên qua ngực cô, ngột ngạt, đè nén, từng mạch máu trong cơ thể sắp nổ tung rồi. Nhưng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
***
Seny áp đầu vào lồng ngực Sky, tiếng tim đập rất yếu, không chút thần sắc, mệt mỏi nhắm mắt ngủ. Không thể để mọi chuyện xảy ra như này được phải làm gì đó, nó phải làm gì đó. Chạm tay lên má hắn, miết ngón tay theo đường mi mắt, trong lòng đầy sự mất mát không cam. Cúi đầu hôn lên môi hắn, ôm chặt lấy hắn, lưu luyến không nỡ rời.
Khóc...trong tim rất đau, tâm đang khóc, từng giọt nước mắt mặn chát chảy ngược về tim...
Đêm bao phủ như một tấm màn đen bất tận. Tiếng bước chân xóa tan sự tĩnh lặng, ai đó đang chạy trong đêm, mong chính mình hòa vào bầu trời u uất, mãi mãi biến mất.
Thiên Nhi đứng sau gốc cây lớn, nhìn nó chạy ra khỏi biệt thự, lạnh nhạt quay lưng bước vào nhà. Cô không làm sai, để Seny đi anh trai cô sẽ sống, cô tuyệt đối không sai.
Cứ chạy miết như vậy cho đến khi bình tĩnh lại, nó thấy mình đã đứng trước biển. Mỏm đá cao nhô mình muốn vươn ra đại dương bao la, biển cũng đen kịt một màu, trước mắt đều vô hình trống rỗng. Tiếng sóng dữ dội quật vào thân đá, ngọn sóng còn muốn vươn lên cao hơn nữa. Nó ngồi thụp xuống, uất ức, nghẹn ngào, không kìm được mà bật khóc, khóc cô độc giữa khoảng không lạnh lẽo, ngoài tiếng khóc thê lương, chỉ có tiếng sóng biển đáp lại.
Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, là ở đây...
" Đừng đi. ở đây"
" Hì, được, tớ ở đây chơi với cậu, không đi đâu"
" Thật không?"
" Thật"
" Tớ cũng thích cậu"
" Vậy mai sau lớn tớ sẽ kết hôn với cậu được chứ"
"Kết hôn là gì, có ăn được không"
" Chắc có, có khi còn ăn rất ngon nữa đấy, nhưng nếu kết hôn thì chúng ta sẽ được ở bên nhau mãi"
" Anh nhất định sẽ ở bên em... chỉ cần tin tưởng anh là đủ"
" Tôi ở đây là vì em"
" Đừng bỏ đi đâu trước khi anh thức dậy nhé"
Nếu đau lòng đến vậy tại sao không ở lại. Hóa ra nó cũng ích kỉ như vậy, không thể tin tưởng, không thể trơ mắt nhìn hắn đau đớn như vậy. Tại sao không phải nó, tại sao người chịu khổ không phải nó, từ trước đến nay, hắn luôn chịu tổn thương vì nó, luôn ở bên cạnh chịu đựng, che chở cho nó, vậy nên, lần này đến nó đứng ra hi sinh vì hắn.
Mưa rơi trên mặt biển, xóa nhòa đi cả dòng nước mắt, đây từng là nơi bắt đầu, vậy thì hãy biến nó thành nơi kết thúc, đem tất cả một lần nữa vùi sâu xuống mặt biển. Chỉ cần nó biến mất, chỉ cần Nguyệt Hải Băng bị xóa bỏ khỏi thế giới này, Sky hẳn sẽ sống. Nếu nghĩ vậy, nó có đủ dũng khí để mỉm cười mà rời xa hắn. Chỉ là trở về với biển mà thôi, chỉ là xóa bỏ sự tồn tại của bản thân vĩnh viễn mà thôi.
Từng đợt sóng dữ dội, quật nát cả khoảng không mù mịt, những phiến đá lô nhô dưới vách bị nước biển thấm ướt, nó đứng lặng trên mỏm đá, nghe tiếng leng keng rền rĩ từ chiếc lắc tay. Những gì thuộc về nó nên bị xóa bỏ, ngoái đầu lại nhìn, nước mắt tại sao lại lạnh đến vậy? Cả cơ thể nhẹ bẫng theo đó mà rơi xuống.
" Sky, xin lỗi, chúng ta vốn không nên gặp nhau"
...
...
...
...
...
Tiếng sóng biển bên tai thật ồn ào, gió lạnh đến cắt da cắt thịt, như tay lại thật ấm, nó mở mắt, run run ngước lên nhìn, người trước mắt mặt đã trắng bệch, tay nổi gân xanh, nắm chặt lấy tay nó, trên người đầy mồ hôi, từng giọt mặt chát nhỏ xuống mặt nó. Kiên trì nắm lấy bàn tay nó đang cheo leo trên vách đá.
- ĐỒ NGỐC, ĐỒ TRỜI ĐÁNH, EM ĐỊNH LÀM GÌ THẾ HẢ?
- Sky, xin lỗi, em không thể ở cạnh anh nữa, thả em ra đi
- Được thả ra, anh nhảy xuống cùng em
- Ai mới là ngốc hả, buông em ra
- Nếu buông tay, anh thực sự sẽ thành kẻ ngốc, sao anh có thể sỉ nhục IQ của mình chứ
- Anh... làm ơn buông ra đi..hức...làm ơn buông ra...xin anh
Nó túm lấy tay hắn, cố vùng vẫy tuột ra, sao lại xuất hiện trước mặt nó, sao lại ở đây? Nếu thấy hắn, nó chẳng còn đủ can đảm mà rời xa. Đôi tay nắm lấy nó run rẩy, hắn lại ho đến nát ngực, máu hòa cùng mưa thấm chặt nền đất, mắt cũng nhòe đi chẳng trông thấy gì phía trước nhưng vẫn kiên quyết nắm lấy tay nó không buông.
Thiên Nhi giúp hắn kéo nó lên, cho đến khi tận mắt nhìn thấy nó ngồi an toàn bên cạnh, hắn mới yên tâm. Ôm chặt lấy nó, mắt cũng không mở nổi. Máu nóng thiêu đốt bả vai nó, cả đời này chẳng thể quên cảm giác đó, máu của hắn như thấm vào tim nó, chạm tới nơi sâu thẳm nhất, đau đớn nhất.
- Chẳng phải anh đã nói sẽ không rời xa em sao? Tại sao em lại ngốc vậy?
- Em rất sợ, rất sợ mất anh
- Nếu em biến mất, anh sẽ lại tìm em, dù dùng cả đời này anh cũng sẽ tìm em, thấy không? anh vẫn luôn tìm ra em
Tiếng nói yếu ớt qua làn sương mỏng thì thầm bên tai nó, không cách nào đáp trả. Nó thật ngốc. Yêu hắn đến ngốc rồi. Không thể nói gì, nước mắt không ngừng rơi, tiếng khóc đau thấu tâm can. Bị hắn làm cho cảm động. Sẽ không... sẽ không rời bỏ hắn, vì như vậy chẳng những nó đau mà hắn cũng đau, điều này thật quá nhẫn tâm.
Thiên Nhi bất đắc dĩ thở dài, xem ra có là ông trời cũng chẳng thể chia cắt họ, cô có tư cách gì xen vào? Seny yêu anh trai cô như vậy cô thật sự rất mừng, nhưng lại thấy áy náy, chỉ vì cô ích kỉ tổn thương nên Seny muốn tìm đến cái chết.
- Chị đúng là ngốc mà, sao có thể vì lời em nói mà quyết định tự tử vậy chứ?
Thiên Nhi trách móc, nó ngước lên nhìn, vẫn còn đang khóc, mắt mở to, miệng hơi mấp máy ngây ngốc hỏi
- Ai tự tử thế?
- Chị chứ ai? Đứng trên vách đá cao như vậy nhảy xuống, chị không chết mới lạ.
- Đùa... đùa sao? Chị chưa hề có ý định tự tử nhé, dù có điên cũng không thể đem mạng sống ra đùa
- Thế sao chị lại nhảy xuống?
- Chị... muốn về Long Cung, mãi mãi không gặp lại Sky. Dù sao bản thể của chị cũng là Tiểu Long Nữ, dù có nhảy từ trên trời xuống cũng chẳng chết nổi đâu.
Thiên Nhi trợn mắt nhìn, vậy mà cô cho rằng Seny vì tình mà quyên sinh chứ. Câu chuyện tình lâm li bi đát, ngược thấu tâm can cô vừa vẽ ra lập tức sụp đổ. Cái gì mà nữ chính vì tình không tiếc sinh mạng hi sinh vì nam chính chứ, đúng là lừa người.
Thiên Nhi ổn định lại tinh thần, làm bộ nghiêm trọng
- Phán Quan vừa đến thuận lại cho em tình hình Địa Phủ, em nghĩ chúng ta nên đến đấy ngay
Nó trầm mặc ôm lấy Sky, do dự một hồi, hắn vỗ vai nó, khẽ gật đầu tỏ ý không sao.
Đêm nay liệu có dài?
Tác giả :
Ren