Cái chết của chim cổ đỏ
Chương 20: Điệu ballet trên mũi dao (8)
Ánh trăng sáng sủa lẳng lặng chiếu xuống mặt biển yên tĩnh.
Nó phủ kín mặt đất, soi xuống dưới ghế, xuống mấy bình rượu rỗng và chưa mở nút dưới góc bàn, cũng soi xuống một người trần truồng bị hoàn toàn mở ra trên bàn tiểu hoa.
“Ha… " Đôi môi bị hôn đến màu sắc tươi đẹp phun ra than khẽ tình sắc, quyến rũ chàng trai mĩ lệ đầy say mê trên người.
“Nơi này… Có muốn không?" Vừa liếm đầu ti hồng nhạt xinh xắn bên môi, Gaea vừa nâng một chân Tạ Du, trên đùi trần trụi đã đầy vết hôn cắn, cái tay khác cầm lên bình rượu, y hỏi người dưới thân.
“Ha… " Đôi mắt luôn cười xấu xa đã bị nước mắt kích tình lấp đầy, bên tai Tạ Du một trận nổ vang.
“Đó là muốn rồi…" Cuối cùng cắn xuống quả trong miệng, cảm nhận người dưới thân run rẩy, Gaea hơi nâng người, đem nửa bình rượu từ chân Tạ Du bị nâng lên đổ xuống.
Rượu lạnh lẽo theo đường cong chảy xuống, một phần dừng lại ở bụng bóng loáng nhiều vết cắn, một phần men theo bắp đùi chảy xuống, chảy qua hậu huyệt không ngừng phun ra nuốt vào hỗn hợp màu đỏ và trắng giữa hai chân, chỉ có ít có thể dừng lại, phần lớn cứ vậy chảy xuống đất.
“Đáng tiếc…" Nheo lại mắt, Gaea nhìn cảnh đẹp trước mắt. Lắc lắc bình rượu, còn rất nhiều.
“Đây chính là rượu nho Bordeaux 1890, là em thích nhất, sao có thể lãng phí được?" Hai tay nâng đôi chân thon dài của Tạ Du lên, ép lên ngực hắn. Làm cho cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của Tạ Du cứ vậy bại lộ hết trước mặt mình, Gaea thò ngón tay chạm nhẹ vùng bí ẩn làm mình dục tiên dục tử, vừa lòng nhìn vòng nhăn thẹn thùng co rút, chảy ra càng nhiều chất lỏng từ bên trong.
Mà Tạ Du đã sớm ý loạn tình mê, chỉ cảm thấy phía dưới từng cơn ngứa ngáy, không thỏa mãn mà lắc lư.
“Ga… ea…"
“Thật bẩn, tất cả đều là của anh." Nhíu mày, Gaea giơ lên bình rượu, nhét vào cái miệng nhỏ non hồng.
“Hức… " Tạ Du trong lơ mơ lắc đầu. “Đừng…"
Rượu lạnh chảy vào trong cơ thể nóng sốt, nhanh chóng bị rót đầy đem chất dịch trắng và rượu sót lại bên trong đẩy ra, từ miệng bình tràn ra bên ngoài.
“Uống hết rồi." Gaea vừa lòng nhìn đến cái bình rỗng, từng chút một rút ra cái bình, làm người dưới thân run rẩy một trận, rượu đỏ bắt đầu men theo cửa động chảy xuống.
Cuống quít dùng lưỡi đón lấy, Gaea không muốn lãng phí một giọt nào, liếm qua mỗi một đường nếp nhăn, rồi moi ra chất lỏng hậu huyệt không ngừng ứa ra, hấp vào.
“A… A… ─" Tạ Du giọng kêu sợ hãi, hậu đình vừa ẩm lại ngứa đột nhiên siết lại, phía trước lại một lần đạt tới cao trào.
“A sao không còn nữa rồi." Gaea uống cạn hết rượu trong lần siết mạnh ấy, không thỏa mãn liếm môi, y bắt đầu tìm tòi ở bên người.
Một, hai, ba… Ước chừng mười bình, mười bình rượu đỏ hảo hạng cứ vậy bị hai người “Uống" hết, cho nên cảnh d*am đãng vô cùng bây giờ cũng chỉ là như rượu sau loạn tính bình thường mà thôi.
Tìm không thấy rượu, Gaea vô cùng nôn nóng, cái cảm giác ngọt lành ấy y còn muốn nữa, chưa từ bỏ ý định lại nhìn Tạ Du trên bàn, hắn đã đem tứ chi tự do để trên người y, bởi vì phía sau trống rỗng, giờ đang vô thức mài xát dưới thân.
“Anh còn muốn… " Gaea thì thào, nhào vào người Tạ Du liền bắt đầu gặm cắn lung tung.
“Ừ… Ừm… " Hai người như cầm thú ôm nhau nhanh chóng quay cuồng, bàn hoa nhỏ nào chống lại được sức bọn họ, ầm một tiếng, thế mà gãy mất.
Hai người bị ngã sấp xuống đất trong chớp mắt tỉnh táo lại.
“Du em thế nào?" Gaea nhìn người trong lòng.
“Hehe." Đối diện đôi mắt màu đỏ sậm, Tạ Du cười. “Không sao, nhưng…"
“Sao?" Tự dưng bị Tạ Du đẩy ra, Gaea không rõ.
“Lại đây này." Ngồi ở mép giường lớn. Tạ Du ngoắc Gaea.
Nhìn cơ thể tinh tráng tuyết trắng và thứ to lớn giữa hai chân vẫn khỏe mạnh nghe lời đi tới, Tạ Du chỉ cảm thấy trống rỗng dâng lên trong người, không thể ngăn chặn.
“Nằm xuống…" Gaea nghe lời ngửa mặt nằm xuống, không biết Tạ Du định làm gì.
Gaea vừa nằm xuống, người con trai cơ bắp săn chắc, cả người rải đầy vết tình ái liền vội vã ngồi giữa hai chân y, dùng thứ lửa nóng kia đâm vào lối vào của mình, một hơi thụt sâu.
“A!"
“A!!!“
Kích thích đột nhiên tới làm hai người hét lên, Tạ Du bắt đầu dồn sức nhún nhảy lên xuống. Vừa làm vừa nói.
“Phía sau em ngứa, anh làm nhanh lên… Ngứa chết… "
Nghe được tình nhân nhiệt tình mời gọi như thế, Gaea sao lại khách khí chứ, cố gắng cử động sống lưng lên xuống, va chạm tìm kiếm điểm G trong trí nhớ, dùng hết toàn lực ma sát dũng đạo lửa nóng.
“Không đủ, vẫn… ngứa… " Tạ Du nâng lên đôi mắt mông lung, mặt đầy xuân tình phun ra rên rỉ nóng bỏng.
“Du… " Nắm chặt eo Tạ Du, lật lại đè hắn dưới thân, rút lại rồi thúc sâu. “Còn ngứa không?"
Môi mỏng vừa hôn mặt người dưới thân vừa hỏi. Động tác mạnh mẽ như muốn đâm thủng hắn vậy, điên cuồng làm. Trong phòng chỉ nghe được từng tiếng xác thịt ma sát.
“Ừm… Em muốn tan chảy… Nóng quá… Ha… Em muốn tan chảy…" Bị đâm đến mềm thành một vũng bùn Tạ Du khóc kêu cầu xin. “Chậm một chút…"
“Bé cưng… Em một hồi bảo anh nhanh, một hồi bảo anh chậm, thật khó thỏa mãn… " Cắn bờ vai vững chãi và bộ ngực rắn chắc của người dưới thân, tốc độ Gaea càng lúc càng nhanh.
“A a a a ──"
Sau cơn run rẩy kịch liệt, Tạ Du siết chặt hậu huyệt, lối hoa lúc trước đã bị tưới vô số lần lại bị gieo hạt giống nóng bỏng lần nữa, chỗ hai người tương giao đã ẩm ướt trào ra vô số dịch trắng…
Đêm dâm loạn trôi qua. Tạ Du tỉnh lại khi cả người dính nhớp và ngứa ngáy.
“Hửm?" Ý thức còn chưa tỉnh lắm. “Đáng chết tối qua mình làm gì, sao người đau vậy?"
Giật giật cơ thể, cảm giác căng đầy phía sau làm Tạ Du bỗng thanh tỉnh.
“ …Trời ạ, tối qua mình đã làm gì."
Người ấy đang ôm chặt mình, hơi thở ấm áp phả sau tai, ngứa. Bụng một mảnh dấu vết chất lỏng khô queo, mà chỗ hai người còn đang gắn kết thân mật vẫn còn ẩm ướt, mấy chất lỏng còn chưa kịp khô.
Nhớ lại hình ảnh mình d*m đãng tối qua, Tạ Du khó được mặt đỏ rần.
“Chịu không nổi, mỗi lần uống rượu toàn vậy." Âm thầm hối hận, hắn quay đầu nhìn vẫn đang ngủ ngọt ngào Gaea.
Ừm, nhìn đồng hồ, mới 6h rưỡi.
Hôn hôn bàn tay Gaea gác trước ngực mình, Tạ Du nhắm mắt lại.
“Thôi ngủ tiếp vậy… Thỉnh thoảng buông thả, cũng không tệ."
Tình yêu, ngọt ngào lại nguy hiểm, tựa như điệu Ballet trên mũi đao, đẹp đến nao lòng.
Có bao nhiêu người trong cơn bão ngọt ngào nguy hiểm đánh mất bản thân, cuối cùng hai bàn tay trắng?
Có bao nhiêu người không ngừng trốn tránh trước gió bão, cuối cùng bị cuốn vào vòng xoáy, không thể thoát ra đây?
Tác giả :
Khảo Lạp Bạch