Cách Xa Ngựa Đực, Tự Ta Làm Lên
Chương 21: Ý trời trêu người, tiếp tục hoán đổi linh hồn 1
Editor: ChiMy
Thiên Thiên Loan Nguyệt đều rất sững sờ, giọng nói này, không phải là người suýt nữa lên giường với Ly Hoan sắc quỷ Công Ngọc Quyết sao? Họ cùng nhau nhìn về phía Công Ngọc Quyết ẩn trong bóng đêm, trong lòng đều dâng lên phòng bị.
Ngược lại Ninh Ngọc rất bình tĩnh, mặt vẫn không chút thay đổi như cũ, ung dung thản nhiên.
Ly Hoan vừa nghe được giọng nói vang lên ở sau lưng đúng là âm hồn bất tán, bất đắc dĩ nhún vai một cái, từ trên ghế đá đứng lên, xoay người lại phía sau, đối với Công Ngọc Quyết không ngừng đến gần mình hừ lạnh một tiếng, ngẩng cằm ôm ngực: "Công Ngọc Quyết, ngươi tới đây làm gì?"
Rốt cuộc Công Ngọc Quyết này hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, ở dưới ánh trăng, Thiên Thiên nhìn thấy rất rõ ràng, trong hai mắt Công Ngọc Quyết hiện đầy tơ máu, dưới cằm mọc đầy râu, cả người dơ dáy, bộ dáng tiều tuỵ, nhìn kỹ lại, một cánh tay của hắn cũng rất không bình thường, nghĩ đến là bởi vì hôm đó Ly Hoan ra tay bẻ cánh tay của hắn. Lúc này trong mắt hắn một mảnh đỏ rực, giống như không rửa được nhục nhất đinh sẽ không bỏ qua!
"Ta sớm nên nghĩ đến. . . . . . Ta sớm nên nghĩ đến. . . . . . Ngươi cố ý quyến rũ ta, để cho ta bỏ rơi Ca nhi đi theo ngươi, chính là vì Dương Chi Ngọc của Công Ngọc phủ! Ta và Ca nhi xa nhau, đều là bởi vì ngươi! Đều là bởi vì ngươi! !" Công Ngọc Quyết vô cùng kích động, xông lên về phía Ly Hoan gào thét một trận.
Ly Hoan nhăn mày lại, khinh bỉ nói: "Ai bảo ngươi không kềm nổi cám dỗ, đã có vị hôn thê mà ngày nào cũng ở trong quán rượu kĩ viện, nghĩ xem nếu như không có ta, về sau cũng nhất định sẽ xuất hiện một tiểu mỹ nhân xinh đẹp như hoa tới câu đi linh hồn nhỏ bé của ngươi đi như ta, đến lúc đó cũng đừng quên dụi mắt một chút, nhìn cho rõ ràng tiểu mỹ nhân này đến tột cùng là nam, hay là nữ ~, a ha ha ha ha. . . . . ." Dứt lời, hắn che môi cười đến thật vui vẻ.
Mặt Công Ngọc Quyết càng đen hơn, dùng cái tay kia một phát nắm lấy y phục trước ngực Ly Hoan, lại gần hắn thét to: "Ta muốn giết chết ngươi! Ta muốn giết chết ngươi ——!"
Ly Hoan lập tức đẩy hắn ra thật mạnh, đẩy hắn ngã trên đất, lại che cái mũi của mình càng thêm ghét bỏ nhìn hắn: "Ngươi bao lâu không rửa mặt rồi, miệng thật là thúi mà!"
Công Ngọc Quyết không chịu được nỗi sỉ nhục này, cơ thể run rẩy che lại cánh tay bị Ly Hoan đánh đến tàn phế kia, từ trên mặt đất từ từ đứng lên, cặp mắt u ám trực tiếp nhìn chằm chằm Ly Hoan, sát khí hoàn toàn hiện ra, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng rọi xuống khắp người hắn, trong lúc im lặng, khí thế cả người hắn lại bỗng nhiên biến đổi, khí thế mãnh liệt xông thẳng đến Ly Hoan mà đi.
Ly Hoan nhìn chằm chằm hắn ba giây, trong mắt nhanh chóng xuất hiện một tia kinh ngạc, lập tức lui về phía sau tới bên cạnh Ninh Ngọc.
Ninh Ngọc nhìn biến hóa của hắn, cũng kinh ngạc, ánh mắt sâu không lường được, ngay sau đó cũng đứng lên đi tới bên cạnh Thiên Thiên và Loan Nguyệt, chẳng qua là nội lực trong tay trong lúc vô tình đã chuẩn bị thỏa đáng, đề phòng thật tốt.
Ly Hoan kéo tay áo của Ninh Ngọc, hạ thấp giọng hỏi: "Này, ngươi nói hắn sẽ không phải là. . . . . ."
Ninh Ngọc liếc nhìn hắn một cái, lại không trả lời, mà là đối với Loan Nguyệt và Thiên Thiên bên cạnh mình hỏi "Có còn nhớ rõ lúc đầu ta sắp xếp nhiệm vụ gì cho các ngươi?"
Thiên Thiên trừng mắt nhìn, có chút không hiểu, nhưng vẫn nói: "Để cho ta giả trang thành tỳ nữ đến gần Công Ngọc Quyết, để qua đó thăm dò lão bản Tần Hoài quán đến tột cùng là ai. . . . . ."
Ninh Ngọc gật đầu một cái: "Công Ngọc thế gia Dương Chi Ngọc, ở bên trong ngọc có huyền cơ khác, bên trong giấu một bí tịch võ công cổ quái."
Thiên Thiên sửng sốt: "Cho nên ngươi muốn ta đến gần Công Ngọc Quyết, không chỉ là vì Ly Hoan, đồng thời còn vì khối ngọc này?"
"Không, ta chỉ là muốn chứng thật, người giật dây Tần Hoài quán đến cùng có phải là Ly Hoan hay không. Ly Hoan si mê võ thuật thành tính, nếu người sau bức màn này quả nhiên là Ly Hoan, chắc chắn hắn sẽ đi tìm gặp Công Ngọc Quyết." Ninh Ngọc lắc đầu một cái, giải thích, dứt lời, rồi nhìn Ly Hoan, chế nhạo, "Ngươi quả thật chưa từng để cho ta thất vọng, khi mật thám báo cáo với ta ngươi xuất hiện trước mặt Thiên Thiên và Nguyệt nhi, ta liền dùng bồ câu đưa tin muốn cho hai nàng trở về phủ, mà ta lại không ngờ đến mấy năm không thấy, ngươi vẫn chính là bộ dạng ăn không đủ no, ngay cả chim của ta cũng không bỏ qua."
Ly Hoan nghe vậy, chậc lưỡi: "Mặc kệ trong Dương Chi Ngọc này có bí tịch võ công hay không, ta cũng sẽ ra tay cướp. Toàn bộ giang hồ đều biết Công Ngọc thế gia muốn tìm Tần Hoài quán vay tiền, chẳng lẽ muốn Tần Hoài quán ta công khai từ chối hay sao? Cho nên biện pháp duy nhất là để cho khối ngọc này mau sớm biến mất, hu hu hu, tiểu sinh ta đây cũng là bất đắc dĩ ~!"
Thiên Thiên lại nghe được trong lòng dâng lên một mảnh rung động, —— Ninh Ngọc vẫn để cho mật thám theo dõi họ? Như vậy, đây không phải là chứng tỏ ở nơi riêng tư nàng và Loan Nguyệt gọi tên của đối phương, hắn cũng biết?
Nghĩ như vậy, trong lòng nàng đột nhiên có chút lo lắng không yên, nàng len lén ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại không ngờ đến Ninh Ngọc cũng đang nhìn nàng, bất ngờ không kịp chuẩn bị bốn mắt nhìn nhau, khiến Thiên Thiên có chút xấu hổ và lúng túng. Ánh mắt Ninh Ngọc vẫn sắc bén như vậy, giống như đã nhìn ra tất cả, nhìn thẳng nội tâm. . . . . . Nhưng loại chuyện hoang đường này, làm sao hắn có thể tin tưởng, nhiều nhất cũng chỉ là trong lòng sinh nghi thôi. . . . . .
Thiên Thiên yên lặng mở to mắt, bàn tay dưới tay áo hướng đến gần sát Loan Nguyệt ở bên cạnh mình, nắm chặt tay nàng. Loan Nguyệt nhìn nàng, trong mắt đã nhiều hơn mấy phần thân thiét.
Ly Hoan tiếp tục nhìn Công Ngọc Quyết trước mặt, hỏi "Chẳng lẽ hắn luyện thành võ công bên trong Dương Chi Ngọc này rồi hả ?"
Ninh Ngọc cân nhắc một hồi lâu, ngay sau đó lắc đầu một cái: "Ta lại cảm thấy, hắn vì quá tức giận mà nội thương dẫn đến tẩu hỏa nhập ma."
Ly Hoan khóe miệng rụt rụt: "Tẩu hỏa nhập ma?"
"Ly Hoan! Ta muốn giết chết ngươi ——" Công Ngọc Quyết đứng ở trước mặt mọi người một mực bồi dưỡng khí thế rốt cuộc vào lúc này bộc phát ra một trận công kích mãnh liệt, cắn chặt hàm răng, cả khuôn mặt cũng đã dữ tợn đến biến dạng, dưới ánh trăng diện mạo đáng ghét đả thương đến mắt của người khác, hắn dùng hết toàn lực chìa tay về phía Ly Hoan xuất ra một luồng khí ——
Vì vậy trong chớp mắt, gió thổi cuồn cuộn, đất đá bay mù trời, bầu trời mù mịt, sơn không cạnh nước biển kiệt. . . . . .
Ly Hoan mở to hai mắt, chớp chớp, vì vậy trong nháy mắt liền dùng toàn bộ công lực vận đến dưới chân, một thân một mình đạp lên trên đình nhỏ tung bay ưu nhã như thần tiên rời đi hiện trường, ánh trăng mông lung, rọi vào bóng lưng của hắn, cũng rọi vào ngón tay xếp thành hình hoa lan của hắn, xa xa nhìn lại, mông lung mị hoặc giống như mọc cánh thành tiên.
Kết quả là, luồng khí kinh người liền thẳng tắp bay về phía ba người Ninh Ngọc Loan Nguyệt và Thiên Thiên!
Trong mắt Ninh Ngọc nhanh chóng xuất hiện một tia sát khí kinh người, lúc này một tay ôm Thiên Thiên một tay ôm Loan Nguyệt trong nháy mắt nhảy vào trong khe suối đen như mực này, nhưng vẫn không tránh kịp, bị một luồng khí nhỏ trực tiếp vung đến trong hồ. . . . . . Mà luồng khí đó, liền trực tiếp hướng về phía núi giả bên kia hồ, trong lúc đó chỉ nghe tiếng rầm rầm vang dội, núi giả này đã theo tiếng vang hóa thành một đống đá vụn, nổ tung trên không trung, tình cảnh vô cùng tráng lệ.
Ly Hoan bình yên vô sự đứng bên bờ, vân vê ngón tay thẹn thùng để lên trên cằm đắc chí mình chẳng những đầu óc thông minh mà còn tay chân mau lẹ, phản ứng nhanh nhẹn, quả thật không hổ là người được giang hồ người ca ngợi lão bản Tần Hoài quán, nhưng hắn thẹn thùng thì thẹn thùng, đột nhiên cảm thấy hình như chính mình quên mất một người, —— a, đúng rồi, Thiên Thiên đâu?
—— Ôi Này! Thiên Thiên! Thiên Thiên vẫn còn ở trong đình!
Ly Hoan cắn răng, hung hăng vỗ vỗ đầu óc của mình, vội vàng bay trở về đình nhỏ kia một lần nữa, hắn nghiêng đầu nhìn một cái, trông thấy người phát ra công kích này Công Ngọc Quyết đã hôn mê ngã trên mặt đất, lúc này Ly Hoan cũng không có ý định đi qua, nóng nảy dõi mắt nhìn theo dòng suối nhỏ tìm tòi một phen.
Nhưng trong bóng đêm lờ mờ, mặt sông tối đen như mực, trừ miễn cưỡng có thể thấy được vài đường gợn sóng, còn có thể nhìn thấy cái gì? !
Ly Hoan sốt ruột, rơi vào trong hồ không chỉ có Thiên Thiên, còn có Ninh Ngọc và Loan Nguyệt, đặc biệt là Ninh Ngọc, nếu mà Ninh Ngọc chết khi hắn ở Tần Hoài quán, chỉ sợ hắn này Tần Hoài quán của hắn sớm muộn gì cũng phải đóng cửa! Hắn nghiêm mặt phiền muộn, bảo tất cả mọi người trong Tần Hoài quán vào trong hồ tìm người, chính mình cũng trực tiếp xuống nước, nín thở dưới nước không ngừng tìm kiếm. . . . . .
*****************
Thiên Thiên chìm ngập trong nước lạnh, nàng nhăn mày lại, miệng và khoang ngực đã sớm đầy nước, tất cả trí nhớ kiếp trước thật nhanh hiện ra trong đầu nàng lần nữa, thời gian thật giống như lại trở về kiếp trước một giây kia nàng ngập nước mà chết, nàng mặc giá y đỏ thẩm gả cho hắn, nàng nhìn hắn và những cô gái khác yêu nhau, nàng nhìn khóe miệng hắn mỉm cười, đôi môi mềm mỏng. . . . . . Cùng với bí mật chôn sâu ở đáy lòng nàng, vĩnh viễn không dám nói cho bất luận người nào biết. . . . . . Toàn bộ đều cùng chôn ở trong nước, không có người thứ hai biết.
Trong lúc hoảng hốt, hình như nàng lại cảm thấy hương thơm thoang thoảng thường quanh quẩn trong giấc mơ, toàn bộ bao vây cả người nàng, tựa như vào một buổi tối ở kiếp trước một mang theo nỗi sỉ nhục và niềm khoái cảm, hắn say rượu đang nhẹ giọng kêu bên tai nàng: Thiên nhi ——
Thiên Thiên cảm thấy cả người nhẹ nhõm, cảm giác chìm chìm nổi nổi đánh đến lần nữa, giống như đang trôi lơ lửng bồng bềnh giữa không trung, lại giống như nhảy ra khỏi đám mây, tự do thoải mái mặc sức làm bừa tựa như một con tinh linh, giữa trời đất, duy chỉ có một mình.
Nhưng cảm giác này còn chưa kịp thể nghiệm, một trận đau đớn ùn ùn kéo đến truyền mỗi tế bào thần kinh khắp cả người, thân thể của nàng từ từ rơi xuống, mà nàng chỉ có thể thét chói tai ——
******************
Mãi cho đến khi mình như rơi xuống trên giường lớn mềm mại, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nói thật, loại cảm giác này nàng đã trải qua rất nhiều lần, cho nên lần này, rốt cuộc nàng bình tĩnh hơn, nghĩ đến là trở về trong cơ thể chính mình. Đã như vậy, liền thuận theo tự nhiên thôi, lập tức nhắm mắt lại ngủ say sưa.
Thiên Thiên nhắm mắt lại, buông lỏng mình, từ từ tiến vào mộng đẹp. Chỉ là, nàng lại không nghĩ tới, mùi hương thoang thoảng trên người Ninh Ngọc, lại vẫn lượn lờ quanh người nàng, thật lâu cũng không rời đi.
Trong lòng nàng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ hắn vẫn luôn ở bên cạnh mình. . . . . . Ôm mình sao?
Cái ý nghĩ này khiến Thiên Thiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, mặt của nàng hơi đỏ lên, khóe miệng không tự chủ nhếch lên một chút, ở trong mùi hương của Ninh Ngọc nhắm mắt, không quan tâm đến ngày tháng năm nào.
Thiên Thiên Loan Nguyệt đều rất sững sờ, giọng nói này, không phải là người suýt nữa lên giường với Ly Hoan sắc quỷ Công Ngọc Quyết sao? Họ cùng nhau nhìn về phía Công Ngọc Quyết ẩn trong bóng đêm, trong lòng đều dâng lên phòng bị.
Ngược lại Ninh Ngọc rất bình tĩnh, mặt vẫn không chút thay đổi như cũ, ung dung thản nhiên.
Ly Hoan vừa nghe được giọng nói vang lên ở sau lưng đúng là âm hồn bất tán, bất đắc dĩ nhún vai một cái, từ trên ghế đá đứng lên, xoay người lại phía sau, đối với Công Ngọc Quyết không ngừng đến gần mình hừ lạnh một tiếng, ngẩng cằm ôm ngực: "Công Ngọc Quyết, ngươi tới đây làm gì?"
Rốt cuộc Công Ngọc Quyết này hoàn toàn xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, ở dưới ánh trăng, Thiên Thiên nhìn thấy rất rõ ràng, trong hai mắt Công Ngọc Quyết hiện đầy tơ máu, dưới cằm mọc đầy râu, cả người dơ dáy, bộ dáng tiều tuỵ, nhìn kỹ lại, một cánh tay của hắn cũng rất không bình thường, nghĩ đến là bởi vì hôm đó Ly Hoan ra tay bẻ cánh tay của hắn. Lúc này trong mắt hắn một mảnh đỏ rực, giống như không rửa được nhục nhất đinh sẽ không bỏ qua!
"Ta sớm nên nghĩ đến. . . . . . Ta sớm nên nghĩ đến. . . . . . Ngươi cố ý quyến rũ ta, để cho ta bỏ rơi Ca nhi đi theo ngươi, chính là vì Dương Chi Ngọc của Công Ngọc phủ! Ta và Ca nhi xa nhau, đều là bởi vì ngươi! Đều là bởi vì ngươi! !" Công Ngọc Quyết vô cùng kích động, xông lên về phía Ly Hoan gào thét một trận.
Ly Hoan nhăn mày lại, khinh bỉ nói: "Ai bảo ngươi không kềm nổi cám dỗ, đã có vị hôn thê mà ngày nào cũng ở trong quán rượu kĩ viện, nghĩ xem nếu như không có ta, về sau cũng nhất định sẽ xuất hiện một tiểu mỹ nhân xinh đẹp như hoa tới câu đi linh hồn nhỏ bé của ngươi đi như ta, đến lúc đó cũng đừng quên dụi mắt một chút, nhìn cho rõ ràng tiểu mỹ nhân này đến tột cùng là nam, hay là nữ ~, a ha ha ha ha. . . . . ." Dứt lời, hắn che môi cười đến thật vui vẻ.
Mặt Công Ngọc Quyết càng đen hơn, dùng cái tay kia một phát nắm lấy y phục trước ngực Ly Hoan, lại gần hắn thét to: "Ta muốn giết chết ngươi! Ta muốn giết chết ngươi ——!"
Ly Hoan lập tức đẩy hắn ra thật mạnh, đẩy hắn ngã trên đất, lại che cái mũi của mình càng thêm ghét bỏ nhìn hắn: "Ngươi bao lâu không rửa mặt rồi, miệng thật là thúi mà!"
Công Ngọc Quyết không chịu được nỗi sỉ nhục này, cơ thể run rẩy che lại cánh tay bị Ly Hoan đánh đến tàn phế kia, từ trên mặt đất từ từ đứng lên, cặp mắt u ám trực tiếp nhìn chằm chằm Ly Hoan, sát khí hoàn toàn hiện ra, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng rọi xuống khắp người hắn, trong lúc im lặng, khí thế cả người hắn lại bỗng nhiên biến đổi, khí thế mãnh liệt xông thẳng đến Ly Hoan mà đi.
Ly Hoan nhìn chằm chằm hắn ba giây, trong mắt nhanh chóng xuất hiện một tia kinh ngạc, lập tức lui về phía sau tới bên cạnh Ninh Ngọc.
Ninh Ngọc nhìn biến hóa của hắn, cũng kinh ngạc, ánh mắt sâu không lường được, ngay sau đó cũng đứng lên đi tới bên cạnh Thiên Thiên và Loan Nguyệt, chẳng qua là nội lực trong tay trong lúc vô tình đã chuẩn bị thỏa đáng, đề phòng thật tốt.
Ly Hoan kéo tay áo của Ninh Ngọc, hạ thấp giọng hỏi: "Này, ngươi nói hắn sẽ không phải là. . . . . ."
Ninh Ngọc liếc nhìn hắn một cái, lại không trả lời, mà là đối với Loan Nguyệt và Thiên Thiên bên cạnh mình hỏi "Có còn nhớ rõ lúc đầu ta sắp xếp nhiệm vụ gì cho các ngươi?"
Thiên Thiên trừng mắt nhìn, có chút không hiểu, nhưng vẫn nói: "Để cho ta giả trang thành tỳ nữ đến gần Công Ngọc Quyết, để qua đó thăm dò lão bản Tần Hoài quán đến tột cùng là ai. . . . . ."
Ninh Ngọc gật đầu một cái: "Công Ngọc thế gia Dương Chi Ngọc, ở bên trong ngọc có huyền cơ khác, bên trong giấu một bí tịch võ công cổ quái."
Thiên Thiên sửng sốt: "Cho nên ngươi muốn ta đến gần Công Ngọc Quyết, không chỉ là vì Ly Hoan, đồng thời còn vì khối ngọc này?"
"Không, ta chỉ là muốn chứng thật, người giật dây Tần Hoài quán đến cùng có phải là Ly Hoan hay không. Ly Hoan si mê võ thuật thành tính, nếu người sau bức màn này quả nhiên là Ly Hoan, chắc chắn hắn sẽ đi tìm gặp Công Ngọc Quyết." Ninh Ngọc lắc đầu một cái, giải thích, dứt lời, rồi nhìn Ly Hoan, chế nhạo, "Ngươi quả thật chưa từng để cho ta thất vọng, khi mật thám báo cáo với ta ngươi xuất hiện trước mặt Thiên Thiên và Nguyệt nhi, ta liền dùng bồ câu đưa tin muốn cho hai nàng trở về phủ, mà ta lại không ngờ đến mấy năm không thấy, ngươi vẫn chính là bộ dạng ăn không đủ no, ngay cả chim của ta cũng không bỏ qua."
Ly Hoan nghe vậy, chậc lưỡi: "Mặc kệ trong Dương Chi Ngọc này có bí tịch võ công hay không, ta cũng sẽ ra tay cướp. Toàn bộ giang hồ đều biết Công Ngọc thế gia muốn tìm Tần Hoài quán vay tiền, chẳng lẽ muốn Tần Hoài quán ta công khai từ chối hay sao? Cho nên biện pháp duy nhất là để cho khối ngọc này mau sớm biến mất, hu hu hu, tiểu sinh ta đây cũng là bất đắc dĩ ~!"
Thiên Thiên lại nghe được trong lòng dâng lên một mảnh rung động, —— Ninh Ngọc vẫn để cho mật thám theo dõi họ? Như vậy, đây không phải là chứng tỏ ở nơi riêng tư nàng và Loan Nguyệt gọi tên của đối phương, hắn cũng biết?
Nghĩ như vậy, trong lòng nàng đột nhiên có chút lo lắng không yên, nàng len lén ngẩng đầu lên nhìn hắn, lại không ngờ đến Ninh Ngọc cũng đang nhìn nàng, bất ngờ không kịp chuẩn bị bốn mắt nhìn nhau, khiến Thiên Thiên có chút xấu hổ và lúng túng. Ánh mắt Ninh Ngọc vẫn sắc bén như vậy, giống như đã nhìn ra tất cả, nhìn thẳng nội tâm. . . . . . Nhưng loại chuyện hoang đường này, làm sao hắn có thể tin tưởng, nhiều nhất cũng chỉ là trong lòng sinh nghi thôi. . . . . .
Thiên Thiên yên lặng mở to mắt, bàn tay dưới tay áo hướng đến gần sát Loan Nguyệt ở bên cạnh mình, nắm chặt tay nàng. Loan Nguyệt nhìn nàng, trong mắt đã nhiều hơn mấy phần thân thiét.
Ly Hoan tiếp tục nhìn Công Ngọc Quyết trước mặt, hỏi "Chẳng lẽ hắn luyện thành võ công bên trong Dương Chi Ngọc này rồi hả ?"
Ninh Ngọc cân nhắc một hồi lâu, ngay sau đó lắc đầu một cái: "Ta lại cảm thấy, hắn vì quá tức giận mà nội thương dẫn đến tẩu hỏa nhập ma."
Ly Hoan khóe miệng rụt rụt: "Tẩu hỏa nhập ma?"
"Ly Hoan! Ta muốn giết chết ngươi ——" Công Ngọc Quyết đứng ở trước mặt mọi người một mực bồi dưỡng khí thế rốt cuộc vào lúc này bộc phát ra một trận công kích mãnh liệt, cắn chặt hàm răng, cả khuôn mặt cũng đã dữ tợn đến biến dạng, dưới ánh trăng diện mạo đáng ghét đả thương đến mắt của người khác, hắn dùng hết toàn lực chìa tay về phía Ly Hoan xuất ra một luồng khí ——
Vì vậy trong chớp mắt, gió thổi cuồn cuộn, đất đá bay mù trời, bầu trời mù mịt, sơn không cạnh nước biển kiệt. . . . . .
Ly Hoan mở to hai mắt, chớp chớp, vì vậy trong nháy mắt liền dùng toàn bộ công lực vận đến dưới chân, một thân một mình đạp lên trên đình nhỏ tung bay ưu nhã như thần tiên rời đi hiện trường, ánh trăng mông lung, rọi vào bóng lưng của hắn, cũng rọi vào ngón tay xếp thành hình hoa lan của hắn, xa xa nhìn lại, mông lung mị hoặc giống như mọc cánh thành tiên.
Kết quả là, luồng khí kinh người liền thẳng tắp bay về phía ba người Ninh Ngọc Loan Nguyệt và Thiên Thiên!
Trong mắt Ninh Ngọc nhanh chóng xuất hiện một tia sát khí kinh người, lúc này một tay ôm Thiên Thiên một tay ôm Loan Nguyệt trong nháy mắt nhảy vào trong khe suối đen như mực này, nhưng vẫn không tránh kịp, bị một luồng khí nhỏ trực tiếp vung đến trong hồ. . . . . . Mà luồng khí đó, liền trực tiếp hướng về phía núi giả bên kia hồ, trong lúc đó chỉ nghe tiếng rầm rầm vang dội, núi giả này đã theo tiếng vang hóa thành một đống đá vụn, nổ tung trên không trung, tình cảnh vô cùng tráng lệ.
Ly Hoan bình yên vô sự đứng bên bờ, vân vê ngón tay thẹn thùng để lên trên cằm đắc chí mình chẳng những đầu óc thông minh mà còn tay chân mau lẹ, phản ứng nhanh nhẹn, quả thật không hổ là người được giang hồ người ca ngợi lão bản Tần Hoài quán, nhưng hắn thẹn thùng thì thẹn thùng, đột nhiên cảm thấy hình như chính mình quên mất một người, —— a, đúng rồi, Thiên Thiên đâu?
—— Ôi Này! Thiên Thiên! Thiên Thiên vẫn còn ở trong đình!
Ly Hoan cắn răng, hung hăng vỗ vỗ đầu óc của mình, vội vàng bay trở về đình nhỏ kia một lần nữa, hắn nghiêng đầu nhìn một cái, trông thấy người phát ra công kích này Công Ngọc Quyết đã hôn mê ngã trên mặt đất, lúc này Ly Hoan cũng không có ý định đi qua, nóng nảy dõi mắt nhìn theo dòng suối nhỏ tìm tòi một phen.
Nhưng trong bóng đêm lờ mờ, mặt sông tối đen như mực, trừ miễn cưỡng có thể thấy được vài đường gợn sóng, còn có thể nhìn thấy cái gì? !
Ly Hoan sốt ruột, rơi vào trong hồ không chỉ có Thiên Thiên, còn có Ninh Ngọc và Loan Nguyệt, đặc biệt là Ninh Ngọc, nếu mà Ninh Ngọc chết khi hắn ở Tần Hoài quán, chỉ sợ hắn này Tần Hoài quán của hắn sớm muộn gì cũng phải đóng cửa! Hắn nghiêm mặt phiền muộn, bảo tất cả mọi người trong Tần Hoài quán vào trong hồ tìm người, chính mình cũng trực tiếp xuống nước, nín thở dưới nước không ngừng tìm kiếm. . . . . .
*****************
Thiên Thiên chìm ngập trong nước lạnh, nàng nhăn mày lại, miệng và khoang ngực đã sớm đầy nước, tất cả trí nhớ kiếp trước thật nhanh hiện ra trong đầu nàng lần nữa, thời gian thật giống như lại trở về kiếp trước một giây kia nàng ngập nước mà chết, nàng mặc giá y đỏ thẩm gả cho hắn, nàng nhìn hắn và những cô gái khác yêu nhau, nàng nhìn khóe miệng hắn mỉm cười, đôi môi mềm mỏng. . . . . . Cùng với bí mật chôn sâu ở đáy lòng nàng, vĩnh viễn không dám nói cho bất luận người nào biết. . . . . . Toàn bộ đều cùng chôn ở trong nước, không có người thứ hai biết.
Trong lúc hoảng hốt, hình như nàng lại cảm thấy hương thơm thoang thoảng thường quanh quẩn trong giấc mơ, toàn bộ bao vây cả người nàng, tựa như vào một buổi tối ở kiếp trước một mang theo nỗi sỉ nhục và niềm khoái cảm, hắn say rượu đang nhẹ giọng kêu bên tai nàng: Thiên nhi ——
Thiên Thiên cảm thấy cả người nhẹ nhõm, cảm giác chìm chìm nổi nổi đánh đến lần nữa, giống như đang trôi lơ lửng bồng bềnh giữa không trung, lại giống như nhảy ra khỏi đám mây, tự do thoải mái mặc sức làm bừa tựa như một con tinh linh, giữa trời đất, duy chỉ có một mình.
Nhưng cảm giác này còn chưa kịp thể nghiệm, một trận đau đớn ùn ùn kéo đến truyền mỗi tế bào thần kinh khắp cả người, thân thể của nàng từ từ rơi xuống, mà nàng chỉ có thể thét chói tai ——
******************
Mãi cho đến khi mình như rơi xuống trên giường lớn mềm mại, nàng mới thở phào nhẹ nhõm, nói thật, loại cảm giác này nàng đã trải qua rất nhiều lần, cho nên lần này, rốt cuộc nàng bình tĩnh hơn, nghĩ đến là trở về trong cơ thể chính mình. Đã như vậy, liền thuận theo tự nhiên thôi, lập tức nhắm mắt lại ngủ say sưa.
Thiên Thiên nhắm mắt lại, buông lỏng mình, từ từ tiến vào mộng đẹp. Chỉ là, nàng lại không nghĩ tới, mùi hương thoang thoảng trên người Ninh Ngọc, lại vẫn lượn lờ quanh người nàng, thật lâu cũng không rời đi.
Trong lòng nàng có chút kinh ngạc, chẳng lẽ hắn vẫn luôn ở bên cạnh mình. . . . . . Ôm mình sao?
Cái ý nghĩ này khiến Thiên Thiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, mặt của nàng hơi đỏ lên, khóe miệng không tự chủ nhếch lên một chút, ở trong mùi hương của Ninh Ngọc nhắm mắt, không quan tâm đến ngày tháng năm nào.
Tác giả :
Khí Khanh Mộc Hữu Tiểu JJ o0o