Cách Xa Ngựa Đực, Tự Ta Làm Lên
Chương 18: Nam nữ không cự tuyệt, quả thật khí phách 3
chuyện gì xảy ra? Căn bản Thiên Thiên không có ghi danh, tại sao trên bảng lại xuất hiện cái tên "Loan Nguyệt" này? Thiên Thiên sững sờ tại chỗ, tay run rẩy chỉ vào hai cái chữ màu đen chướng mắt trên bảng vàng, trong đầu không kịp phản ứng, Loan Nguyệt cũng trầm mặc, đứng bên cạnh Thiên Thiên chăm chú nhìn hai chữ "Loan Nguyệt", trong nháy mắt một loại hơi thở quỷ dị lan tràn ra giữa 2 người.
Ngược lại mặt Ly Hoan hưng phấn đứng phía sau các nàng, vui vẻ nói: "Ta được sắp xếp tranh tài vào giờ Mùi (*) ngày mai, Thiên Thiên, cô và ta giống nhau, Loan Nguyệt, cô trễ hơn chút, vào giờ Thân (**)."
(*): từ 13h đến 15h
(**): từ 15h đến 17h
Loan Nguyệt quay đầu lạnh lùng nhìn hắn một cái: "Ngươi có vẻ rất mong đợi."
"Ta dĩ nhiên là rất mong đợi, đứng đầu có thể có phần thưởng một ngàn lượng bạc, tiền thưởng này, dĩ nhiên ta muốn có được." Ly Hoan nói chuyện đương nhiên, tiếp tục nói, "Tuy nói nhất định là ta đứng đầu, nhưng đứng thứ hai thứ ba vẫn có thưởng, cho nên Thiên Thiên, cô phải luyện tập tốt, Loan Nguyệt, cô cũng cố gắng chút. Đợi khi kết thúc cuộc thi, tiểu sinh ta liền cho các cô một bất ngờ."
Thiên Thiên nháy nháy mắt: "Bất ngờ gì?"
Ly Hoan chau mày nhìn nàng, cười không nói, dưới ánh mặt trời đám lông đen tản ra ánh sáng thâm thúy.
Loan Nguyệt tựa đầu sang một bên, đối với loại người như Ly Hoan thích lừa gạt người khác đem người khác ra đùa giỡn hiển nhiên là không thể nào tin được, nàng trực tiếp xoay người rời đi, đi trở về phía nhà trọ. Thiên Thiên thấy thế, vội vàng đuổi theo, vẻ mặt đau khổ nói bên người nàng: " Loan Nguyệt, vì sao tên của ta lại xuất trên bảng?"
Loan Nguyệt không thèm nhìn đến nàng, giọng nói cực kỳ lạnh lùng, mặt mày trong lúc đó có vẻ thâm trầm: "Không biết."
"Ồ, chờ, chờ ta một chút, đi nhanh như vậy làm gì, thật là tạo nghiệp chướng, sao các cô không học hỏi một ít sự bình tĩnh tự nhiên của tiểu sinh ta!" Giọng nói của Ly Hoan gấp gáp, nhưng bước chân của hắn vẫn đều đặn đi ở phía sau, bắt kịp trong nháy mắt, đứng ở bên cạnh Loan Nguyệt, nhíu mày nhìn nàng.
Trong lòng Loan Nguyệt vốn có chút phiền não, lúc này thấy bộ dáng này của Ly Hoan, sự tức giận trong lòng tăng lên, nàng trầm mặt, u ám cười nắm lấy Ly Hoan bên cạnh, nói: "Ly Hoan, ngươi có biết, ngươi có bao nhiêu phiền phức. . . . . ."
Tiếng nói chưa xong, nàng giơ đầu gối trực tiếp hung hăng đá lên đỉnh đầu của Ly Hoan.
"A. . . . . ." Một tiếng cực kỳ mất hồn nhẹ kêu ra từ cổ họng của Ly Hoan, mang theo đè nén và nhẫn nại hết sức rõ ràng . Trên trán hắn toát ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng ngoài miệng vẫn là miễn cưỡng cười nói với Loan Nguyệt, ". . . . . . Khụ. . . . . . Thiên Thiên, Thiên Thiên nhi thân thủ thật tốt. . . . . ."
Loan Nguyệt liếc xéo hắn, mặt mày trong lúc vô ý liền lộ ra một tia cám dỗ, nói ra hai chữ: "Quá khen."
Thiên Thiên nâng trán, có chút nhức đầu, Loan Nguyệt thật sự đá xuống phía dưới . . . . . .
Loan Nguyệt hất cằm tiếp tục đi về phía trước, Thiên Thiên chống cằm đi bên trái nàng, Ly Hoan đang khom người kẹp chân đi bên phải nàng, thật vất vả ba người mới trở về nhà trọ, đã là lúc xế chiều.
Sau khi ăn cơm xong trở về phòng, Thiên Thiên và Loan Nguyệt cùng nhau ngồi ở trong phòng nhíu mày trầm tư.
"Có thể là. . . . . . Là công tử an bài hay không?" Thiên Thiên thử thăm dò.
"Ninh Ngọc?" Loan Nguyệt nhíu mày thật chặt, "Hễ có thay đổi gì, hắn đều sẽ dùng chim bồ câu truyền tin báo cho chúng ta bước kế tiếp nên làm gì. Mà ta không có nhận được bồ câu đưa tin của Ninh phủ. Nếu chúng ta tạm thời không có nhận được sự thay đổi kế hoạch của hắn, như vậy có nghĩa là tiếp tục dựa theo kế hoạch mà làm là được, sao hắn có thể bí mật phái người tự tiện làm chủ, lại không thông báo cho chúng ta?"
"Í. . . . . . Vừa rồi Thiên Thiên nhi đang nói bồ câu đưa tin?" Lúc này, ngoài cửa chợt vang lên một giọng nói mười phần vô sỉ, ngay sau đó, cửa bị đẩy ra, lộ ra gương mặt toả sáng của Ly Hoan cùng với đám lông đen trên cằm.
Mặc dù Loan Nguyệt có chút oán giận đối với Ly Hoan đẩy cửa mà vào, nhưng lúc này cũng không đoái hoài tới, nghe hắn nói như vậy, ngay lập tức hỏi: "Bồ câu đưa tin, ngươi gặp qua à?"
Ly Hoan mở to mắt, vô tội nói: "Có tin hay không ta đây ngược lại không rõ ràng, chỉ con chim bồ câu, đúng là gặp qua một con. Ôi cô nói thế gian này vẫn còn có con chim bồ câu xấu xí như vậy sao, trên đỉnh đầu lại nhú lên một nhúm hồng mao, chậc chậc chậc, thật là xấu xí, không biết là nhà ai nuôi, lại không có phẩm vị như vậy." Dứt lời, bộ mặt thổn thức.
Thiên Thiên cả kinh, vội vàng hỏi tới: "Chim bồ câu đâu?"
Ly Hoan nhìn nàng trách cứ một cái, từ từ nói: "Ta chính là thấy con chim bồ câu này quá xấu, nhưng rất nhiều thịt, nên đã cầm nó đến phòng bếp nấu ăn rồi."
Mặt của Loan Nguyệt hiển nhiên đã thúi lợi hại, nàng nắm chặt quyền, cắn răng nói: "Chuyện khi nào!"
"À, để cho ta suy nghĩ một chút. . . . . . A, đúng rồi! Chính là ngày thứ hai ta và các cô gặp mặt, cô và Loan Nguyệt ngủ trên lầu nhà trọ, buổi chiều chính ta ở trên xe ngựa chờ các cô xuống." Nhìn nét mặt Ly Hoan, hình như đó là một kí ức vô cùng tốt đẹp, tự đắm chìm trong đó nói, "Ta nằm ở trên xe ngựa phơi nắng, con chim bồ câu kia liền bay đến trong tầm mắt của ta, lúc ấy ta đang đói bụng, có thức ăn miễn phí này ta tự nhiên sẽ không bỏ qua, liền cầm đến phòng bếp luộc ăn rồi."
Thân hình Thiên Thiên thoắt một cái, không dám tin nhìn hắn: "Ngươi thế nhưng ăn nó?!"
Loan Nguyệt lửa giận lên cao, đưa tay huơ ra một chưởng về phía hắn, nhưng Ly Hoan cười đùa đưa tay cầm ngược lại bàn tay của nàng, dịu dàng nói với nàng: "Thiên Thiên, cần gì vì một con chim bồ câu mà tức giận với ta như vậy, việc này không đáng!"
Loan Nguyệt càng nổi giận hơn, một phen hất tay của hắn ra, sắc mặt giận đến đáng sợ.
Ly Hoan cười hắc hắc, tiếp tục nói: "Nhưng kỳ quái là mấy ngày sau chim bồ câu xuất hiện thường xuyên hơn chút, thật may là ta đều kịp thời giải quyết chúng nó, đáng tiếc cho tới bây giờ, chim bồ câu này cũng không xuất hiện nữa." Dứt lời, hắn lại nặng nề thở dài, tỏ vẻ không cam lòng.
Loan Nguyệt cắn răng: "Ta. . . . . . Muốn. . . . . . Giết ngươi rồi!"
Thiên Thiên muốn ngất xỉu rồi, loại cảm giác này giống như tình trạng thiếu oxy, trước mắt chảy vài vạch đen. ——chim bồ câu này nàng ở Ninh phủ cũng không phải chưa từng nhìn thấy, chỉ là nàng không có suy nghĩ nhiều mà thôi. Chưa từng nghĩ lại là bồ câu đưa tin. . . . . . Đáng tiếc trọng điểm trước mắt, Ly Hoan lại ăn tất cả chim bồ câu Ninh Ngọc phái ra? !
—— đây là không phải là biểu hiện lúc này Ninh Ngọc xem chừng đã giận không kềm được rồi?
Cả người Thiên Thiên run lên, cả người cũng không nhịn được co rúm lại, tiếp tục như vậy nữa, đoán chừng sớm muộn nàng cũng bị động kinh!
Ly Hoan buồn bã nhìn Loan Nguyệt, uất ức nói: "Thiên Thiên, nàng cam lòng để cho ta chết à. . . . . ."
Loan Nguyệt rốt cuộc bại hoại, nặng nề đẩy hắn, đẩy hắn ra khỏi bên ngoài căn phòng: "—— cút!"
Ly Hoan đứng trong hành lang, yên lặng nhìn Loan Nguyệt từ từ đóng cửa, ngăn cách tầm mắt của mình nhìn nàng ở ngoài, trong lòng không khỏi cô đơn. Hắn nghiêng người, khẽ cúi đầu, khóe môi như có một tia bị thương: "Cũng chỉ là mấy con chim bồ câu. . . . . ."
—— nhưng mà chỉ đúng là mấy con chim bồ câu, vì nó sao?
Thiên Thiên Loan Nguyệt sóng vai ngồi trên giường, có chút kinh ngạc, họ ngàn lần không ngờ rằng, Ninh Ngọc truyền tin tức cho các nàng thế nhưng tất cả đều bị Ly Hoan chặn lại, mặc kệ hắn là cố tình hay là vô tình, thân phận của Ly Hoan quả thật khả nghi đến cực hạn!
"Nếu công tử truyền tin tức cho chúng ta không cách nào nhận được, như vậy cũng không thể loại bỏ khả năng là hắn âm thầm sắp xếp ngươi tham gia cuộc thi lần này. Đã như vậy, ta và ngươi cùng nhau tham gia." Giọng nói của Loan Nguyệt có chút mệt mỏi.
Thiên Thiên lo lắng nhìn nàng một cái, phiền não nói: "Căn bản ta không biết hát bài hát nào. . . . . ."
"Ta dạy cho ngươi." Loan Nguyệt đưa tay vỗ vỗ vai của nàng, tiếp tục, "Các cô gái Miêu Cương luôn luôn táo bạo, mặc dù từ nhỏ ta sống ở trong dược liệu, nhưng cũng học không ít bài hát. Hiện tại ta liền dạy ngươi, ngày mai ngươi cũng ứng phó tốt một chút."
Thiên Thiên vội vàng gật đầu đồng ý, dựng thẳng tai nghe Loan Nguyệt từ từ ngâm nga bài hát.
Loan Nguyệt nhẹ giọng hát, Thiên Thiên nhìn nàng, có chút sững sờ, giọng nói của cô là hoàn toàn không có ngũ âm, thế nhưng cũng có thể hát ra tiếng hát hay như vậy. . . . . . Nhìn Loan Nguyệt ở trong thân thể của mình làm những chuyện mà trước đây mình chưa bao giờ từng làm, loại cảm giác này, rất kỳ diệu. . . . . .
Loan Nguyệt dạy Thiên Thiên hát không biết bao nhiêu lần, thời gian bất tri bất giác từ xế chiều đến hoàng hôn, lại từ hoàng hôn đến ban đêm, thời gian yên lặng không một tiếng động trôi qua như vậy, ngày hôm sau, nắng gắt như lửa, cả tòa Vu thành càng thêm tràn ngập trong không khí hăng hái, dù sao Tần Hoài quán chọn ca cơ là chuyện mọi người đều biết.
Buổi tối Thiên Thiên ngủ không được ngon giấc, chỉ sợ hôm nay xảy ra điều gì không may, chọc cho Ninh Ngọc không vui. Nhìn Loan Nguyệt và Ly Hoan tâm trạng khá tốt, một bộ dáng bình tĩnh.
"Ngươi. . . . . . Không khẩn trương?" Thiên Thiên không thể lý giải đến tột cùng Ly Hoan nghĩ gì, theo lý thuyết, một người nam tử bình thường sẽ không muốn làm ca cơ, lúc ghi danh, trong đội hình cũng chỉ có một nam tử là hắn. Nhưng mà như đã nói qua, một nam nhân có thể giả gái lên giường hoan ái với nam nhân khác, quả thật không nằm trong phạm vi "Nam tử bình thường".
Nghĩ như vậy, Thiên Thiên bình tĩnh lại.
Quả nhiên, nghe Ly Hoan cười nhạo một tiếng: "Cuộc tranh tài cỏn con này, thế nào làm khó được tiểu sinh ta? Tiểu sinh ta trời sinh giọng hát tốt, tùy tiện hát mấy câu cũng đủ để mọi người giật mình, chỉ là chuyện nhỏ, có gì mà phải khẩn trương."
Thiên Thiên yên lặng, quả nhiên, căn bản hắn không nằm trong phạm vi "Nam tử bình thường" này!
Mặt Loan Nguyệt không chút thay đổi bước ra nhà trọ, Thiên Thiên và Ly Hoan sải bước đuổi theo. Hôm nay cách ăn mặc của Loan Nguyệt rất thanh cao, trang phục màu vàng hết sức xinh đẹp, má hồng nhàn nhạt mềm mại mười phần, thật khiến cho người khác không dời mắt được. So sánh với Loan Nguyệt, Thiên Thiên khiêm tốn hơn rất nhiều, nàng mặc một bộ quần áo phổ biến màu xanh nhạt, kiểu tóc đơn giản, nhưng thân thể Loan Nguyệt rất đẹp, cho nên nhìn cũng có phần vui tai vui mắt. Về phần Ly Hoan, cuối cùng cũng chịu tháo đám lông màu đen trên cằm xuống, khôi phục gương mặt trắng noãn tự nhiên, có mấy phần tư vị thư sinh. Chỉ là giữa mặt lại truyền ra vẻ mặt làm cho người khác rợn cả tóc gáy, khiến Thiên Thiên nổi một trận da gà.
Ly Hoan đi bên cạnh Loan Nguyệt, không khỏi cảm khái: "Thiên Thiên, nàng thật là đẹp!"
Loan Nguyệt không thèm quan tâm đến lời nói của hắn, kéo Thiên Thiên đi đến Tần Hoài quán.
Ngược lại mặt Ly Hoan hưng phấn đứng phía sau các nàng, vui vẻ nói: "Ta được sắp xếp tranh tài vào giờ Mùi (*) ngày mai, Thiên Thiên, cô và ta giống nhau, Loan Nguyệt, cô trễ hơn chút, vào giờ Thân (**)."
(*): từ 13h đến 15h
(**): từ 15h đến 17h
Loan Nguyệt quay đầu lạnh lùng nhìn hắn một cái: "Ngươi có vẻ rất mong đợi."
"Ta dĩ nhiên là rất mong đợi, đứng đầu có thể có phần thưởng một ngàn lượng bạc, tiền thưởng này, dĩ nhiên ta muốn có được." Ly Hoan nói chuyện đương nhiên, tiếp tục nói, "Tuy nói nhất định là ta đứng đầu, nhưng đứng thứ hai thứ ba vẫn có thưởng, cho nên Thiên Thiên, cô phải luyện tập tốt, Loan Nguyệt, cô cũng cố gắng chút. Đợi khi kết thúc cuộc thi, tiểu sinh ta liền cho các cô một bất ngờ."
Thiên Thiên nháy nháy mắt: "Bất ngờ gì?"
Ly Hoan chau mày nhìn nàng, cười không nói, dưới ánh mặt trời đám lông đen tản ra ánh sáng thâm thúy.
Loan Nguyệt tựa đầu sang một bên, đối với loại người như Ly Hoan thích lừa gạt người khác đem người khác ra đùa giỡn hiển nhiên là không thể nào tin được, nàng trực tiếp xoay người rời đi, đi trở về phía nhà trọ. Thiên Thiên thấy thế, vội vàng đuổi theo, vẻ mặt đau khổ nói bên người nàng: " Loan Nguyệt, vì sao tên của ta lại xuất trên bảng?"
Loan Nguyệt không thèm nhìn đến nàng, giọng nói cực kỳ lạnh lùng, mặt mày trong lúc đó có vẻ thâm trầm: "Không biết."
"Ồ, chờ, chờ ta một chút, đi nhanh như vậy làm gì, thật là tạo nghiệp chướng, sao các cô không học hỏi một ít sự bình tĩnh tự nhiên của tiểu sinh ta!" Giọng nói của Ly Hoan gấp gáp, nhưng bước chân của hắn vẫn đều đặn đi ở phía sau, bắt kịp trong nháy mắt, đứng ở bên cạnh Loan Nguyệt, nhíu mày nhìn nàng.
Trong lòng Loan Nguyệt vốn có chút phiền não, lúc này thấy bộ dáng này của Ly Hoan, sự tức giận trong lòng tăng lên, nàng trầm mặt, u ám cười nắm lấy Ly Hoan bên cạnh, nói: "Ly Hoan, ngươi có biết, ngươi có bao nhiêu phiền phức. . . . . ."
Tiếng nói chưa xong, nàng giơ đầu gối trực tiếp hung hăng đá lên đỉnh đầu của Ly Hoan.
"A. . . . . ." Một tiếng cực kỳ mất hồn nhẹ kêu ra từ cổ họng của Ly Hoan, mang theo đè nén và nhẫn nại hết sức rõ ràng . Trên trán hắn toát ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng ngoài miệng vẫn là miễn cưỡng cười nói với Loan Nguyệt, ". . . . . . Khụ. . . . . . Thiên Thiên, Thiên Thiên nhi thân thủ thật tốt. . . . . ."
Loan Nguyệt liếc xéo hắn, mặt mày trong lúc vô ý liền lộ ra một tia cám dỗ, nói ra hai chữ: "Quá khen."
Thiên Thiên nâng trán, có chút nhức đầu, Loan Nguyệt thật sự đá xuống phía dưới . . . . . .
Loan Nguyệt hất cằm tiếp tục đi về phía trước, Thiên Thiên chống cằm đi bên trái nàng, Ly Hoan đang khom người kẹp chân đi bên phải nàng, thật vất vả ba người mới trở về nhà trọ, đã là lúc xế chiều.
Sau khi ăn cơm xong trở về phòng, Thiên Thiên và Loan Nguyệt cùng nhau ngồi ở trong phòng nhíu mày trầm tư.
"Có thể là. . . . . . Là công tử an bài hay không?" Thiên Thiên thử thăm dò.
"Ninh Ngọc?" Loan Nguyệt nhíu mày thật chặt, "Hễ có thay đổi gì, hắn đều sẽ dùng chim bồ câu truyền tin báo cho chúng ta bước kế tiếp nên làm gì. Mà ta không có nhận được bồ câu đưa tin của Ninh phủ. Nếu chúng ta tạm thời không có nhận được sự thay đổi kế hoạch của hắn, như vậy có nghĩa là tiếp tục dựa theo kế hoạch mà làm là được, sao hắn có thể bí mật phái người tự tiện làm chủ, lại không thông báo cho chúng ta?"
"Í. . . . . . Vừa rồi Thiên Thiên nhi đang nói bồ câu đưa tin?" Lúc này, ngoài cửa chợt vang lên một giọng nói mười phần vô sỉ, ngay sau đó, cửa bị đẩy ra, lộ ra gương mặt toả sáng của Ly Hoan cùng với đám lông đen trên cằm.
Mặc dù Loan Nguyệt có chút oán giận đối với Ly Hoan đẩy cửa mà vào, nhưng lúc này cũng không đoái hoài tới, nghe hắn nói như vậy, ngay lập tức hỏi: "Bồ câu đưa tin, ngươi gặp qua à?"
Ly Hoan mở to mắt, vô tội nói: "Có tin hay không ta đây ngược lại không rõ ràng, chỉ con chim bồ câu, đúng là gặp qua một con. Ôi cô nói thế gian này vẫn còn có con chim bồ câu xấu xí như vậy sao, trên đỉnh đầu lại nhú lên một nhúm hồng mao, chậc chậc chậc, thật là xấu xí, không biết là nhà ai nuôi, lại không có phẩm vị như vậy." Dứt lời, bộ mặt thổn thức.
Thiên Thiên cả kinh, vội vàng hỏi tới: "Chim bồ câu đâu?"
Ly Hoan nhìn nàng trách cứ một cái, từ từ nói: "Ta chính là thấy con chim bồ câu này quá xấu, nhưng rất nhiều thịt, nên đã cầm nó đến phòng bếp nấu ăn rồi."
Mặt của Loan Nguyệt hiển nhiên đã thúi lợi hại, nàng nắm chặt quyền, cắn răng nói: "Chuyện khi nào!"
"À, để cho ta suy nghĩ một chút. . . . . . A, đúng rồi! Chính là ngày thứ hai ta và các cô gặp mặt, cô và Loan Nguyệt ngủ trên lầu nhà trọ, buổi chiều chính ta ở trên xe ngựa chờ các cô xuống." Nhìn nét mặt Ly Hoan, hình như đó là một kí ức vô cùng tốt đẹp, tự đắm chìm trong đó nói, "Ta nằm ở trên xe ngựa phơi nắng, con chim bồ câu kia liền bay đến trong tầm mắt của ta, lúc ấy ta đang đói bụng, có thức ăn miễn phí này ta tự nhiên sẽ không bỏ qua, liền cầm đến phòng bếp luộc ăn rồi."
Thân hình Thiên Thiên thoắt một cái, không dám tin nhìn hắn: "Ngươi thế nhưng ăn nó?!"
Loan Nguyệt lửa giận lên cao, đưa tay huơ ra một chưởng về phía hắn, nhưng Ly Hoan cười đùa đưa tay cầm ngược lại bàn tay của nàng, dịu dàng nói với nàng: "Thiên Thiên, cần gì vì một con chim bồ câu mà tức giận với ta như vậy, việc này không đáng!"
Loan Nguyệt càng nổi giận hơn, một phen hất tay của hắn ra, sắc mặt giận đến đáng sợ.
Ly Hoan cười hắc hắc, tiếp tục nói: "Nhưng kỳ quái là mấy ngày sau chim bồ câu xuất hiện thường xuyên hơn chút, thật may là ta đều kịp thời giải quyết chúng nó, đáng tiếc cho tới bây giờ, chim bồ câu này cũng không xuất hiện nữa." Dứt lời, hắn lại nặng nề thở dài, tỏ vẻ không cam lòng.
Loan Nguyệt cắn răng: "Ta. . . . . . Muốn. . . . . . Giết ngươi rồi!"
Thiên Thiên muốn ngất xỉu rồi, loại cảm giác này giống như tình trạng thiếu oxy, trước mắt chảy vài vạch đen. ——chim bồ câu này nàng ở Ninh phủ cũng không phải chưa từng nhìn thấy, chỉ là nàng không có suy nghĩ nhiều mà thôi. Chưa từng nghĩ lại là bồ câu đưa tin. . . . . . Đáng tiếc trọng điểm trước mắt, Ly Hoan lại ăn tất cả chim bồ câu Ninh Ngọc phái ra? !
—— đây là không phải là biểu hiện lúc này Ninh Ngọc xem chừng đã giận không kềm được rồi?
Cả người Thiên Thiên run lên, cả người cũng không nhịn được co rúm lại, tiếp tục như vậy nữa, đoán chừng sớm muộn nàng cũng bị động kinh!
Ly Hoan buồn bã nhìn Loan Nguyệt, uất ức nói: "Thiên Thiên, nàng cam lòng để cho ta chết à. . . . . ."
Loan Nguyệt rốt cuộc bại hoại, nặng nề đẩy hắn, đẩy hắn ra khỏi bên ngoài căn phòng: "—— cút!"
Ly Hoan đứng trong hành lang, yên lặng nhìn Loan Nguyệt từ từ đóng cửa, ngăn cách tầm mắt của mình nhìn nàng ở ngoài, trong lòng không khỏi cô đơn. Hắn nghiêng người, khẽ cúi đầu, khóe môi như có một tia bị thương: "Cũng chỉ là mấy con chim bồ câu. . . . . ."
—— nhưng mà chỉ đúng là mấy con chim bồ câu, vì nó sao?
Thiên Thiên Loan Nguyệt sóng vai ngồi trên giường, có chút kinh ngạc, họ ngàn lần không ngờ rằng, Ninh Ngọc truyền tin tức cho các nàng thế nhưng tất cả đều bị Ly Hoan chặn lại, mặc kệ hắn là cố tình hay là vô tình, thân phận của Ly Hoan quả thật khả nghi đến cực hạn!
"Nếu công tử truyền tin tức cho chúng ta không cách nào nhận được, như vậy cũng không thể loại bỏ khả năng là hắn âm thầm sắp xếp ngươi tham gia cuộc thi lần này. Đã như vậy, ta và ngươi cùng nhau tham gia." Giọng nói của Loan Nguyệt có chút mệt mỏi.
Thiên Thiên lo lắng nhìn nàng một cái, phiền não nói: "Căn bản ta không biết hát bài hát nào. . . . . ."
"Ta dạy cho ngươi." Loan Nguyệt đưa tay vỗ vỗ vai của nàng, tiếp tục, "Các cô gái Miêu Cương luôn luôn táo bạo, mặc dù từ nhỏ ta sống ở trong dược liệu, nhưng cũng học không ít bài hát. Hiện tại ta liền dạy ngươi, ngày mai ngươi cũng ứng phó tốt một chút."
Thiên Thiên vội vàng gật đầu đồng ý, dựng thẳng tai nghe Loan Nguyệt từ từ ngâm nga bài hát.
Loan Nguyệt nhẹ giọng hát, Thiên Thiên nhìn nàng, có chút sững sờ, giọng nói của cô là hoàn toàn không có ngũ âm, thế nhưng cũng có thể hát ra tiếng hát hay như vậy. . . . . . Nhìn Loan Nguyệt ở trong thân thể của mình làm những chuyện mà trước đây mình chưa bao giờ từng làm, loại cảm giác này, rất kỳ diệu. . . . . .
Loan Nguyệt dạy Thiên Thiên hát không biết bao nhiêu lần, thời gian bất tri bất giác từ xế chiều đến hoàng hôn, lại từ hoàng hôn đến ban đêm, thời gian yên lặng không một tiếng động trôi qua như vậy, ngày hôm sau, nắng gắt như lửa, cả tòa Vu thành càng thêm tràn ngập trong không khí hăng hái, dù sao Tần Hoài quán chọn ca cơ là chuyện mọi người đều biết.
Buổi tối Thiên Thiên ngủ không được ngon giấc, chỉ sợ hôm nay xảy ra điều gì không may, chọc cho Ninh Ngọc không vui. Nhìn Loan Nguyệt và Ly Hoan tâm trạng khá tốt, một bộ dáng bình tĩnh.
"Ngươi. . . . . . Không khẩn trương?" Thiên Thiên không thể lý giải đến tột cùng Ly Hoan nghĩ gì, theo lý thuyết, một người nam tử bình thường sẽ không muốn làm ca cơ, lúc ghi danh, trong đội hình cũng chỉ có một nam tử là hắn. Nhưng mà như đã nói qua, một nam nhân có thể giả gái lên giường hoan ái với nam nhân khác, quả thật không nằm trong phạm vi "Nam tử bình thường".
Nghĩ như vậy, Thiên Thiên bình tĩnh lại.
Quả nhiên, nghe Ly Hoan cười nhạo một tiếng: "Cuộc tranh tài cỏn con này, thế nào làm khó được tiểu sinh ta? Tiểu sinh ta trời sinh giọng hát tốt, tùy tiện hát mấy câu cũng đủ để mọi người giật mình, chỉ là chuyện nhỏ, có gì mà phải khẩn trương."
Thiên Thiên yên lặng, quả nhiên, căn bản hắn không nằm trong phạm vi "Nam tử bình thường" này!
Mặt Loan Nguyệt không chút thay đổi bước ra nhà trọ, Thiên Thiên và Ly Hoan sải bước đuổi theo. Hôm nay cách ăn mặc của Loan Nguyệt rất thanh cao, trang phục màu vàng hết sức xinh đẹp, má hồng nhàn nhạt mềm mại mười phần, thật khiến cho người khác không dời mắt được. So sánh với Loan Nguyệt, Thiên Thiên khiêm tốn hơn rất nhiều, nàng mặc một bộ quần áo phổ biến màu xanh nhạt, kiểu tóc đơn giản, nhưng thân thể Loan Nguyệt rất đẹp, cho nên nhìn cũng có phần vui tai vui mắt. Về phần Ly Hoan, cuối cùng cũng chịu tháo đám lông màu đen trên cằm xuống, khôi phục gương mặt trắng noãn tự nhiên, có mấy phần tư vị thư sinh. Chỉ là giữa mặt lại truyền ra vẻ mặt làm cho người khác rợn cả tóc gáy, khiến Thiên Thiên nổi một trận da gà.
Ly Hoan đi bên cạnh Loan Nguyệt, không khỏi cảm khái: "Thiên Thiên, nàng thật là đẹp!"
Loan Nguyệt không thèm quan tâm đến lời nói của hắn, kéo Thiên Thiên đi đến Tần Hoài quán.
Tác giả :
Khí Khanh Mộc Hữu Tiểu JJ o0o