Cách Tán Vợ Của Diệp Thiếu
Chương 82: Viện điều dưỡng
Editor: Dương Lam
Lễ ra mắt bộ phim "Thanh xuân chưa hết" được cử hành tại trung tâm triển lãm thành phố Tam Tinh, truyền thông tới nhiều không đếm xuể, vì buổi lễ ngày hôm nay có cả Tát Nghiên tham dự.
Trâu Viên Viên đẩy Dương Từ vào hội trường, thu hút không ít ánh mắt, hình tượng của Dương Từ đã bị trong mắt công chúng, nhất là đám fan của Dương Tư Tư và Côn Tẫn đã bị hủy hết rồi, còn Trâu Viên Viên là ai cơ chứ? Chị ruột Trâu Diễm, phu nhân Diệp gia, nhân vật tài năng xuất chúng nổi tiếng trong giới thương lưu thành Tam Tinh.
Nay lại đẩy xe lăn cho Dương Từ, quan hệ của hai người tuyệt không bình thường.
"Diệp phu nhân, xin hỏi cô Dương Từ đây có quan hệ thế nào với bà? Hai người có quen biết từ trước ư? Bà cảm thấy thế nào về những lời đồn đãi trên mạng về cô Dương Từ?" Phóng viên và truyền thông liên tiếp đặt câu hỏi.
Trâu Viên Viên nói thật: "Dương Từ là con dâu tôi."
"Dương Từ là vợ của Diệp thiếu ư?" Phóng viên không dám tin hỏi lại.
Trâu Viên Viên gật đầu: "Thế nào, chẳng lẽ Diệp Bộ Hàng nhà tôi lại không xứng với Dương Từ?"
Phóng viên kia lắc đầu liên tục, Diệp thiếu sao có thể không xứng với người ta được, phải là Dương Từ này không xứng với con trai bà mới đúng chứ! Nhưng tất nhiên là không dám nói thẳng lời này ra.
"Diệp thiếu và cô Dương quả là ông trời tác hợp, chúc mừng chúc mừng." Đám phóng viên vội tâng bốc khen ngợi, đây là tin sốc đấy, lượt view của báo ngày mai hẳn sẽ qua hàng triệu.
Một phóng viên sắc bén đặt câu hỏi: "Nghe nói bộ phim này tái hiện lại một câu chuyện thật, lấy tư liệu từ cuộc sống của cô, nhân vật của cô do cô Tát Nghiên thủ vai, cô cảm thấy diễn xuất của cô Tát Nghiên thế nào?"
Dương Từ nói: "Rất tốt."
Hai chữ nhàn nhạt đã thể hiện rõ ràng ý khen ngợi của cô với Tát Nghiên. Vì người khiến cô hơi khen ngợi như vậy đã không nhiều.
Phóng viên hỏi tiếp: "Nữ nhân vật chính trong phim là Diệp Thúc, theo lời đồn là do bị cô hại chết, xin hỏi chuyện này có thật không?"
"Luật pháp nước C này đâu phải tờ giấy vụn, nếu do tôi hại chết thật thì bây giờ còn có thể an ổn ngồi đây?" Dương Từ hỏi lại.
Hôm nay có không ít minh tinh tới tham dự, Mễ Khả Nhi còn vác cả cái bụng bự tới, bộ phim này mặc dù không hề dùng nghệ sĩ của Cát Tư, nhưng đa phần người bên ấy đều tới cho thêm hoành tráng.
MC đã bắt đầu chương trình, chợt có một người vội vã chạy tới, gương mặt xinh đẹp chí cực trang điểm nhẹ nhàng, bộ lễ phục đính hoa cao cấp đặt may trên người để lộ mười phần quý khí, còn đẹp hơn nữ nhân vật chính hôm nay mấy phần.
Đồng Chỉ ôm bó hoa tươi đi vào dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cầm hoa tặng cho Dương Từ, nói: "Chị Từ vốn là người có tài, em đã sớm biết chỉ làm một người quản lý bình thường là thiệt thòi cho chị mà."
"Cám ơn." Dương Từ đã dần có lòng phòng bị với Đồng Chỉ.
Ngày đầu phát sóng, thành tích đạt được không tệ, hiện tại người xung quanh đều đang bàn tán sôi nổi, cũng trong tối hôm đó, tin Dương Từ được gả vào hào môn lên ngay hotsearch, nhiều báo còn bới lại vụ tai nạn năm xưa, nói là duyên phận ông trời định trước.
Ban đêm, gió rất lạnh, Dương Từ ngồi bên hồ bơi lẳng lặng nhìn cảnh sắc trước mắt.
"Trời lạnh thế này, ở ngoài trời không tốt đâu." Tát Nghiên vừa diễn xong bộ phim này đã thấy hối hận, hối hận vì đã tiêm loại thuốc đó cho Dương Từ, khiến cô trở thành như bây giờ.
Dương Từ đưa tấm hình trong điện thoại cho Tát Nghiên xem, người gửi tới là Đồng Chỉ, trong hình, Diệp Bộ Hàng và Lưu Bối Mông nói nói cười cười hết sức hài hòa.
"Đưa tôi xem cái này làm gì? Tôi tiêm thuốc kia cho cô, lão già họ Diệp đã rất không hài lòng rồi, giờ có ghen tức cũng chẳng tác dụng." Tát Nghiên hậm hực.
Dương Từ nói: "Thứ GB tôi dính phải, chắc không còn cầm cự được bao lâu rồi?"
"Xin lỗi." Lời xin lỗi thật lòng, "Tôi đã nhờ ba tôi tìm thuốc chữa cho cô."
"Không cần, tìm giúp tôi một viện điều dưỡng nào đó yên tĩnh một chút, tôi muốn phần đời còn lại của mình được trôi qua bình yên."
"Trông cô không giống kiểu người sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy."
Dương Từ nói vẻ thần bí: "Trước kia tôi cho là mình sẽ không bao giờ yêu bất cứ tên đàn ông nào, có thể tỉnh táo lựa chọn giữa tình yêu và cuộc sống, khi quen Côn Tẫn tôi rất lý trí, còn với Diệp Bộ Hàng lại không thể giữ được sự tỉnh táo, lòng tôi rất loạn, không thể dứt khoát như dao sắc chặt đay rối, chỉ muốn được nghỉ ngơi."
Tát Nghiên lén ghi lại những lời này gửi cho Diệp Bộ Hàng, hôm qua cô đã xem lại một phần bộ phim Thanh xuân chưa hết sau công đoạn hậu chỉnh, đối với diễn kĩ đã được tôi luyện giữa vòng xoáy chính trị của mình, tự cô cũng hết sức hài lòng.
Thông qua vai diễn này cũng hiểu được nội tâm Dương Từ, cô là người phụ nữ mạnh mẽ, sở dĩ có thể may mắn như thế, cũng vì cô có dũng khí mặc kệ sự căm ghét của người đời, cũng không thèm để ý tới suy nghĩ của bất cứ ai, ấy mới chính là Dương Từ.
Bây giờ, nếu cô ấy thay đổi vì Diệp Bộ Hàng, thì một người phụ nữ luôn mạnh mẽ như thế, trong lòng chợt xuất hiện vết sẹo, vậy sinh hoạt sau này sẽ luôn ray rứt, huống chi giờ còn phải chịu đựng thêm chứng trầ cảm do sự hành hạ của thuốc độc.
Tát Nghiên gửi tin xong vội vàng sắp xếp cho Dương Từ vào một viện điều dưỡng chất lượng tốt nhất Tam Tinh, kế bên là hồ Dương Ngữ xinh đẹp, nhiều gia đình quân nhân quyền thế đều ngụ bên hồ này.
Lễ ra mắt bộ phim "Thanh xuân chưa hết" được cử hành tại trung tâm triển lãm thành phố Tam Tinh, truyền thông tới nhiều không đếm xuể, vì buổi lễ ngày hôm nay có cả Tát Nghiên tham dự.
Trâu Viên Viên đẩy Dương Từ vào hội trường, thu hút không ít ánh mắt, hình tượng của Dương Từ đã bị trong mắt công chúng, nhất là đám fan của Dương Tư Tư và Côn Tẫn đã bị hủy hết rồi, còn Trâu Viên Viên là ai cơ chứ? Chị ruột Trâu Diễm, phu nhân Diệp gia, nhân vật tài năng xuất chúng nổi tiếng trong giới thương lưu thành Tam Tinh.
Nay lại đẩy xe lăn cho Dương Từ, quan hệ của hai người tuyệt không bình thường.
"Diệp phu nhân, xin hỏi cô Dương Từ đây có quan hệ thế nào với bà? Hai người có quen biết từ trước ư? Bà cảm thấy thế nào về những lời đồn đãi trên mạng về cô Dương Từ?" Phóng viên và truyền thông liên tiếp đặt câu hỏi.
Trâu Viên Viên nói thật: "Dương Từ là con dâu tôi."
"Dương Từ là vợ của Diệp thiếu ư?" Phóng viên không dám tin hỏi lại.
Trâu Viên Viên gật đầu: "Thế nào, chẳng lẽ Diệp Bộ Hàng nhà tôi lại không xứng với Dương Từ?"
Phóng viên kia lắc đầu liên tục, Diệp thiếu sao có thể không xứng với người ta được, phải là Dương Từ này không xứng với con trai bà mới đúng chứ! Nhưng tất nhiên là không dám nói thẳng lời này ra.
"Diệp thiếu và cô Dương quả là ông trời tác hợp, chúc mừng chúc mừng." Đám phóng viên vội tâng bốc khen ngợi, đây là tin sốc đấy, lượt view của báo ngày mai hẳn sẽ qua hàng triệu.
Một phóng viên sắc bén đặt câu hỏi: "Nghe nói bộ phim này tái hiện lại một câu chuyện thật, lấy tư liệu từ cuộc sống của cô, nhân vật của cô do cô Tát Nghiên thủ vai, cô cảm thấy diễn xuất của cô Tát Nghiên thế nào?"
Dương Từ nói: "Rất tốt."
Hai chữ nhàn nhạt đã thể hiện rõ ràng ý khen ngợi của cô với Tát Nghiên. Vì người khiến cô hơi khen ngợi như vậy đã không nhiều.
Phóng viên hỏi tiếp: "Nữ nhân vật chính trong phim là Diệp Thúc, theo lời đồn là do bị cô hại chết, xin hỏi chuyện này có thật không?"
"Luật pháp nước C này đâu phải tờ giấy vụn, nếu do tôi hại chết thật thì bây giờ còn có thể an ổn ngồi đây?" Dương Từ hỏi lại.
Hôm nay có không ít minh tinh tới tham dự, Mễ Khả Nhi còn vác cả cái bụng bự tới, bộ phim này mặc dù không hề dùng nghệ sĩ của Cát Tư, nhưng đa phần người bên ấy đều tới cho thêm hoành tráng.
MC đã bắt đầu chương trình, chợt có một người vội vã chạy tới, gương mặt xinh đẹp chí cực trang điểm nhẹ nhàng, bộ lễ phục đính hoa cao cấp đặt may trên người để lộ mười phần quý khí, còn đẹp hơn nữ nhân vật chính hôm nay mấy phần.
Đồng Chỉ ôm bó hoa tươi đi vào dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cầm hoa tặng cho Dương Từ, nói: "Chị Từ vốn là người có tài, em đã sớm biết chỉ làm một người quản lý bình thường là thiệt thòi cho chị mà."
"Cám ơn." Dương Từ đã dần có lòng phòng bị với Đồng Chỉ.
Ngày đầu phát sóng, thành tích đạt được không tệ, hiện tại người xung quanh đều đang bàn tán sôi nổi, cũng trong tối hôm đó, tin Dương Từ được gả vào hào môn lên ngay hotsearch, nhiều báo còn bới lại vụ tai nạn năm xưa, nói là duyên phận ông trời định trước.
Ban đêm, gió rất lạnh, Dương Từ ngồi bên hồ bơi lẳng lặng nhìn cảnh sắc trước mắt.
"Trời lạnh thế này, ở ngoài trời không tốt đâu." Tát Nghiên vừa diễn xong bộ phim này đã thấy hối hận, hối hận vì đã tiêm loại thuốc đó cho Dương Từ, khiến cô trở thành như bây giờ.
Dương Từ đưa tấm hình trong điện thoại cho Tát Nghiên xem, người gửi tới là Đồng Chỉ, trong hình, Diệp Bộ Hàng và Lưu Bối Mông nói nói cười cười hết sức hài hòa.
"Đưa tôi xem cái này làm gì? Tôi tiêm thuốc kia cho cô, lão già họ Diệp đã rất không hài lòng rồi, giờ có ghen tức cũng chẳng tác dụng." Tát Nghiên hậm hực.
Dương Từ nói: "Thứ GB tôi dính phải, chắc không còn cầm cự được bao lâu rồi?"
"Xin lỗi." Lời xin lỗi thật lòng, "Tôi đã nhờ ba tôi tìm thuốc chữa cho cô."
"Không cần, tìm giúp tôi một viện điều dưỡng nào đó yên tĩnh một chút, tôi muốn phần đời còn lại của mình được trôi qua bình yên."
"Trông cô không giống kiểu người sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy."
Dương Từ nói vẻ thần bí: "Trước kia tôi cho là mình sẽ không bao giờ yêu bất cứ tên đàn ông nào, có thể tỉnh táo lựa chọn giữa tình yêu và cuộc sống, khi quen Côn Tẫn tôi rất lý trí, còn với Diệp Bộ Hàng lại không thể giữ được sự tỉnh táo, lòng tôi rất loạn, không thể dứt khoát như dao sắc chặt đay rối, chỉ muốn được nghỉ ngơi."
Tát Nghiên lén ghi lại những lời này gửi cho Diệp Bộ Hàng, hôm qua cô đã xem lại một phần bộ phim Thanh xuân chưa hết sau công đoạn hậu chỉnh, đối với diễn kĩ đã được tôi luyện giữa vòng xoáy chính trị của mình, tự cô cũng hết sức hài lòng.
Thông qua vai diễn này cũng hiểu được nội tâm Dương Từ, cô là người phụ nữ mạnh mẽ, sở dĩ có thể may mắn như thế, cũng vì cô có dũng khí mặc kệ sự căm ghét của người đời, cũng không thèm để ý tới suy nghĩ của bất cứ ai, ấy mới chính là Dương Từ.
Bây giờ, nếu cô ấy thay đổi vì Diệp Bộ Hàng, thì một người phụ nữ luôn mạnh mẽ như thế, trong lòng chợt xuất hiện vết sẹo, vậy sinh hoạt sau này sẽ luôn ray rứt, huống chi giờ còn phải chịu đựng thêm chứng trầ cảm do sự hành hạ của thuốc độc.
Tát Nghiên gửi tin xong vội vàng sắp xếp cho Dương Từ vào một viện điều dưỡng chất lượng tốt nhất Tam Tinh, kế bên là hồ Dương Ngữ xinh đẹp, nhiều gia đình quân nhân quyền thế đều ngụ bên hồ này.
Tác giả :
Ngũ Nguyệt Dữu