Cách Tán Vợ Của Diệp Thiếu
Chương 59: Có thể là mang thai
Editor: Dương Lam
Khi Dương Từ tỉnh lại đã là buổi chiều, cô dụi dụi đôi mắt buồn ngủ cho tỉnh táo, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Hai giờ."
"À, vậy tôi ngủ tiếp." Dương Từ mơ màng nói, "Mới hai giờ mà sao trời đã sáng thế nhỉ?"
"Cái gì?!" Đột nhiên Dương Từ lại la lớn hơn, thiếu chút nữa làm điếc cả tai Diệp Bộ Hàng.
"Sao cậu không gọi tôi dậy sớm một chút? Đã hai giờ rồi!" Dương Từ cầm điện thoại lên soi lại dáng vẻ rối bù xù của mình, thế này làm sao đi tham dự buổi lễ được?
Trên tay nằng nặng làm cô chú ý tới trên tay mình có thêm một thứ, giơ tay lên quan sát, viên kim cương này hẳn chất lượng khá cao cấp, lớn đến có hơi chói mắt, "Cậu không sợ tôi mọc thêm ngón tay mới à?"
"?" Diệp Bộ Hàng không hiểu ý cô.
"Ý là nếu tôi đi ra ngoài cùng cậu, fan của cậu đông như thế, vạn nhất có người nhìn trúng cái nhẫn kim cương này nhưng không cầm trộm được, người ta làm loạn cắt luôn ngón tay tôi để cướp nhẫn thì sao?" Dương Từ vừa nghĩ tới cảnh đấy đã thấy hãi hùng.
Lại còn muốn nôn.
Diệp Bộ Hàng vội vàng vỗ nhẹ lên lưng cô, "Sao vậy?"
"Lấy giúp tôi ly nước tới đây, chắc do đói quá, gây bệnh dạ dày, đợi mấy ngày nữa tới viện khám xem sao." Dương Từ nói.
Diệp Bộ Hàng suy đoán: "Người thân của em tới từ bao giờ?"
"Người thân gì? Tôi kiếm đâu ra người thân vậy?" Dương Từ nhận ly nước, nét mặt khó chịu.
"Bà dì cả đó."
"Hình như Khổng Di không có chị mà." Nói bóng gió chính là cô không có trưởng bối nào mang chức danh dì cả này.
"Là kinh nguyệt." Gương mặt trắng trẻo của Diệp Bộ Hàng thoáng ửng đỏ, trông càng đẹp trai.
Dương Từ nhớ lại, nói: "Hình như là hai, ba tháng rồi, trời ạ! Không thể nào!"
Diệp Bộ Hàng mừng rỡ ôm cô, vuốt ve bụng cô: "Dương Từ, nếu có thật thì em mong đứa bé này là trai hay gái?"
"Tạm thời tôi còn chưa chuẩn bị làm mẹ đâu, nên nếu có thật, nơi bọn nó đến chính là phòng phẫu thuật!" Dương Từ kiên quyết, từ nhỏ đã lớn lên trong cô nhi viện nên cô biết trẻ con sẽ mong muốn có người ba người mẹ tốt thế nào, cô thì chưa chuẩn bị để làm một người mẹ đạt yêu cầu.
Mà cha mẹ không đạt, vậy cô thà không làm.
"Anh thích con gái, sẽ cưng chiều nó, con trai cũng không tệ, có thể vào quân đội học tập với ông nội, ông cố và ông cố tổ." Diệp Bộ Hàng cứ như không nghe được câu Dương Từ mới nói.
Dương Từ hít một hơi thở sâu: "Người nhà cậu đúng là nhiều thật."
"Dương Từ, tuổi chúng ta cũng đến lúc nên làm cha mẹ rồi." Diệp Bộ Hàng tựa đầu lên bụng cô, cẩn thận lắng nghe, "Nó đang gọi mẹ này."
"Nếu bây giờ nó đã biết gọi mẹ vậy thì càng phải phá, khác gì yêu quái chứ, hơn nữa vẫn còn chưa chắc chắn, đợi mấy ngày nữa đi bệnh viện hãy nói tiếp." Dương Từ cũng không muốn khiến Diệp Bộ Hàng đau lòng, nhưng đứa bé này thì nhất định không thể giữ được.
"Dương Từ, vấn đề tối qua em vẫn chưa trả lời anh!" Diệp Bộ Hàng lần tìm chiếc nhẫn trên tay cô.
Dương Từ xoay xoay chiếc nhẫn, tốn khá thời gian mới tháo nhẫn ra được, làm ngón tay sưng đỏ, cô nói: "Xin lỗi, cho tôi thêm chút thời gian."
"Được." Diệp Bộ Hàng cũng không cố ép cô, có con rồi còn sợ cô trốn nữa sao, nói thật, chính cậu cũng cảm thấy, rằng dựa theo tính cách này của Dương Từ, cũng chỉ đành tự chịu một mình thôi.
Dương Từ lên xe rồi lại sờ tay lên bụng, nếu có thật, cô nhất định sẽ không giữ.
Lúc Chu Nghệ Vi chạy tới được phòng trang điểm đã là rất trễ, cô ảo não nói: "Dương Từ, sao cô không đưa thư mời cho tôi? Không tranh thủ kiếm giúp tôi một cơ hội biểu diễn?"
"Cô thì làm được gì? Đã dặn trăm ngàn lần là cứ yên tâm diễn cái phim ngu ngốc trắng trẻo ngọt ngào của cô đi là được rồi, lại còn muốn tung tin mật của phim lên weibo, nếu không phải phim này là do Tô Dật Thần đầu tư, thì vai nữ chính của cô chẳng có cửa đâu!" Dương Từ mặc kệ, tự trang điểm nhẹ cho mình.
Chu Nghệ Vi buồn bực nói: "Tôi muốn tương tác nhiều hơn với fan thôi mà! Xử lý tốt quan hệ với fan chẳng lẽ không quan trọng?"
"Vấn đề là cô có fan thật ư? Trong trăm cái bình luận thì có tới bảy mươi cái là fan của Lý Tư và Du Hiểu Lệ bôi đen mắng chửi rồi, còn đòi tương tác với fan, buồn cười!" Dương Từ khó chịu nói.
Chu Nghệ Vi méo miệng, nói tiếp: "Một ngày nào đó tôi nhất định sẽ thành ngôi sao lớn!"
"Haizz, cô lấy thư mời đâu ra?" Dương Từ hỏi.
"Tô Dật Thần đưa, Tô gia thân là nhà giàu nhất thành phố Tam Tinh, lấy một tấm thư mời không phải việc khó." Chu Nghệ Vi nói rất đắc ý.
"Cô định bao giờ gả cho Tô Dật Thần?" Dương Từ hỏi tiếp.
Ánh mắt Chu Nghệ Vi kiên định: "Đợi đến ngày tôi làm ảnh hậu."
"Đời này cô không tính kết hôn luôn à?" Dương Từ tỏ vẻ kinh ngạc.
"Cô có ý gì hả? Đời này tôi nhất định sẽ thành ảnh hậu, cô cứ chống mắt lên nhìn đi! Thân là quản lý nhưng không khích lệ lại còn dè bỉu tôi, hừ!" Chu Nghệ Vi rất bực bội, xoay người vào phòng thay đồ đổi lễ phục.
Ngoài cửa phòng trang điểm, một cô gái mặc lễ phục size nhỏ kiểu mới ra của Channel nhìn chằm chằm Diệp Bộ Hàng ở bên trong, trong mắt hiện rõ tình yêu cùng tận, cô gái nhỏ giọng nói: "Hàng, sắp tám năm rồi, anh còn nhớ em không?"
Thấy Chu Nghệ Vi đi rồi, Diệp Bộ Hàng nói với Dương Từ: "Em còn giận cô ấy mãi thế? Nghe mấy đạo diễn nói là gần đây diễn kĩ của cô ấy đã có tiến bộ rất lớn."
"Cậu chưa thấy mấy cô em chồng thời cổ đại còn hung mãnh hơn cả tôi đâu, cô ấy muốn Tô gia, đến tôi cũng không qua được thì nói gì đến đám người kia." Dương Từ vừa tô son vừa nói.
Giải nam nữ nhân vật chính xuất sắc trong buổi lễ kỉ niệm của Cát Tư đều đã là vật trong túi Dương Tư Tư và Côn Tẫn suốt ba năm liền, nếu Mạnh Quý Tư đồng ý với cô rằng sẽ để nam chính năm nay là Tề Hải, vậy cô thân là quản lý của cậu ta tất không thể làm cậu ta mất mặt được, lát nữa còn phải trả lời đám phóng viên tới phỏng vấn.
"Dương Từ, cô thật xinh đẹp." Thợ trang điểm khen ngợi thật lòng, trước giờ Dương Từ luôn để mặt mộc khi tiếp xúc với mọi người, hôm nay trang điểm nhẹ nhàng lại càng có vẻ như thần tiên trên trời.
"Nào có so được với Tề Hải, dung mạo kim sa cá lặn đó thật sự làm tôi thấy mặc cảm!"
Diệp Bộ Hàng bị Dương Từ khen mặt mũi như phụ nữ cũng không giận, nói lại như đùa: "Vậy dung mạo của tiểu gia đây có thể khiến em hồn nhớ mộng mơ không?"
"Có chứ, tôi nghĩ dù thành phố Tam Tinh này có mỹ nữ như rừng đi nữa, nhưng nếu để tôi chọn thì các tiểu thư trong thành Tam Tinh chẳng ai sánh bằng cậu." Dương Từ mỉm cười đáp lại.
Cô gái mặc đồ Channel ở cửa nghe Dương Từ nói lời này, không khỏi siết chặt nắm tay, Diệp thiếu há lại là người mà đồ phụ nữ thanh danh lang tạ này có thể đùa giỡn, cô ta cầm điện thoại gọi một cuộc đi: "Ba, mẻ lưới lớn cho Tô gia kia có thể bắt đầu thu lưới được rồi."
"Tát Nghiên, bây giờ vẫn chưa có kết quả tranh cử, tùy tiện làm việc sẽ ảnh hưởng tới số phiếu bầu của chúng ta."
"Ba, ba yên tâm, con tự có chừng mực." Trên mặt Tát Nghiên là vẻ tự tin khó giấu, một tiến sĩ tốt nghiệp ngành tài chính của trường đại học lớn nhất nước C như cô đây sao có thể sợ một kẻ thân mang điều tiếng được!
Khi Dương Từ tỉnh lại đã là buổi chiều, cô dụi dụi đôi mắt buồn ngủ cho tỉnh táo, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Hai giờ."
"À, vậy tôi ngủ tiếp." Dương Từ mơ màng nói, "Mới hai giờ mà sao trời đã sáng thế nhỉ?"
"Cái gì?!" Đột nhiên Dương Từ lại la lớn hơn, thiếu chút nữa làm điếc cả tai Diệp Bộ Hàng.
"Sao cậu không gọi tôi dậy sớm một chút? Đã hai giờ rồi!" Dương Từ cầm điện thoại lên soi lại dáng vẻ rối bù xù của mình, thế này làm sao đi tham dự buổi lễ được?
Trên tay nằng nặng làm cô chú ý tới trên tay mình có thêm một thứ, giơ tay lên quan sát, viên kim cương này hẳn chất lượng khá cao cấp, lớn đến có hơi chói mắt, "Cậu không sợ tôi mọc thêm ngón tay mới à?"
"?" Diệp Bộ Hàng không hiểu ý cô.
"Ý là nếu tôi đi ra ngoài cùng cậu, fan của cậu đông như thế, vạn nhất có người nhìn trúng cái nhẫn kim cương này nhưng không cầm trộm được, người ta làm loạn cắt luôn ngón tay tôi để cướp nhẫn thì sao?" Dương Từ vừa nghĩ tới cảnh đấy đã thấy hãi hùng.
Lại còn muốn nôn.
Diệp Bộ Hàng vội vàng vỗ nhẹ lên lưng cô, "Sao vậy?"
"Lấy giúp tôi ly nước tới đây, chắc do đói quá, gây bệnh dạ dày, đợi mấy ngày nữa tới viện khám xem sao." Dương Từ nói.
Diệp Bộ Hàng suy đoán: "Người thân của em tới từ bao giờ?"
"Người thân gì? Tôi kiếm đâu ra người thân vậy?" Dương Từ nhận ly nước, nét mặt khó chịu.
"Bà dì cả đó."
"Hình như Khổng Di không có chị mà." Nói bóng gió chính là cô không có trưởng bối nào mang chức danh dì cả này.
"Là kinh nguyệt." Gương mặt trắng trẻo của Diệp Bộ Hàng thoáng ửng đỏ, trông càng đẹp trai.
Dương Từ nhớ lại, nói: "Hình như là hai, ba tháng rồi, trời ạ! Không thể nào!"
Diệp Bộ Hàng mừng rỡ ôm cô, vuốt ve bụng cô: "Dương Từ, nếu có thật thì em mong đứa bé này là trai hay gái?"
"Tạm thời tôi còn chưa chuẩn bị làm mẹ đâu, nên nếu có thật, nơi bọn nó đến chính là phòng phẫu thuật!" Dương Từ kiên quyết, từ nhỏ đã lớn lên trong cô nhi viện nên cô biết trẻ con sẽ mong muốn có người ba người mẹ tốt thế nào, cô thì chưa chuẩn bị để làm một người mẹ đạt yêu cầu.
Mà cha mẹ không đạt, vậy cô thà không làm.
"Anh thích con gái, sẽ cưng chiều nó, con trai cũng không tệ, có thể vào quân đội học tập với ông nội, ông cố và ông cố tổ." Diệp Bộ Hàng cứ như không nghe được câu Dương Từ mới nói.
Dương Từ hít một hơi thở sâu: "Người nhà cậu đúng là nhiều thật."
"Dương Từ, tuổi chúng ta cũng đến lúc nên làm cha mẹ rồi." Diệp Bộ Hàng tựa đầu lên bụng cô, cẩn thận lắng nghe, "Nó đang gọi mẹ này."
"Nếu bây giờ nó đã biết gọi mẹ vậy thì càng phải phá, khác gì yêu quái chứ, hơn nữa vẫn còn chưa chắc chắn, đợi mấy ngày nữa đi bệnh viện hãy nói tiếp." Dương Từ cũng không muốn khiến Diệp Bộ Hàng đau lòng, nhưng đứa bé này thì nhất định không thể giữ được.
"Dương Từ, vấn đề tối qua em vẫn chưa trả lời anh!" Diệp Bộ Hàng lần tìm chiếc nhẫn trên tay cô.
Dương Từ xoay xoay chiếc nhẫn, tốn khá thời gian mới tháo nhẫn ra được, làm ngón tay sưng đỏ, cô nói: "Xin lỗi, cho tôi thêm chút thời gian."
"Được." Diệp Bộ Hàng cũng không cố ép cô, có con rồi còn sợ cô trốn nữa sao, nói thật, chính cậu cũng cảm thấy, rằng dựa theo tính cách này của Dương Từ, cũng chỉ đành tự chịu một mình thôi.
Dương Từ lên xe rồi lại sờ tay lên bụng, nếu có thật, cô nhất định sẽ không giữ.
Lúc Chu Nghệ Vi chạy tới được phòng trang điểm đã là rất trễ, cô ảo não nói: "Dương Từ, sao cô không đưa thư mời cho tôi? Không tranh thủ kiếm giúp tôi một cơ hội biểu diễn?"
"Cô thì làm được gì? Đã dặn trăm ngàn lần là cứ yên tâm diễn cái phim ngu ngốc trắng trẻo ngọt ngào của cô đi là được rồi, lại còn muốn tung tin mật của phim lên weibo, nếu không phải phim này là do Tô Dật Thần đầu tư, thì vai nữ chính của cô chẳng có cửa đâu!" Dương Từ mặc kệ, tự trang điểm nhẹ cho mình.
Chu Nghệ Vi buồn bực nói: "Tôi muốn tương tác nhiều hơn với fan thôi mà! Xử lý tốt quan hệ với fan chẳng lẽ không quan trọng?"
"Vấn đề là cô có fan thật ư? Trong trăm cái bình luận thì có tới bảy mươi cái là fan của Lý Tư và Du Hiểu Lệ bôi đen mắng chửi rồi, còn đòi tương tác với fan, buồn cười!" Dương Từ khó chịu nói.
Chu Nghệ Vi méo miệng, nói tiếp: "Một ngày nào đó tôi nhất định sẽ thành ngôi sao lớn!"
"Haizz, cô lấy thư mời đâu ra?" Dương Từ hỏi.
"Tô Dật Thần đưa, Tô gia thân là nhà giàu nhất thành phố Tam Tinh, lấy một tấm thư mời không phải việc khó." Chu Nghệ Vi nói rất đắc ý.
"Cô định bao giờ gả cho Tô Dật Thần?" Dương Từ hỏi tiếp.
Ánh mắt Chu Nghệ Vi kiên định: "Đợi đến ngày tôi làm ảnh hậu."
"Đời này cô không tính kết hôn luôn à?" Dương Từ tỏ vẻ kinh ngạc.
"Cô có ý gì hả? Đời này tôi nhất định sẽ thành ảnh hậu, cô cứ chống mắt lên nhìn đi! Thân là quản lý nhưng không khích lệ lại còn dè bỉu tôi, hừ!" Chu Nghệ Vi rất bực bội, xoay người vào phòng thay đồ đổi lễ phục.
Ngoài cửa phòng trang điểm, một cô gái mặc lễ phục size nhỏ kiểu mới ra của Channel nhìn chằm chằm Diệp Bộ Hàng ở bên trong, trong mắt hiện rõ tình yêu cùng tận, cô gái nhỏ giọng nói: "Hàng, sắp tám năm rồi, anh còn nhớ em không?"
Thấy Chu Nghệ Vi đi rồi, Diệp Bộ Hàng nói với Dương Từ: "Em còn giận cô ấy mãi thế? Nghe mấy đạo diễn nói là gần đây diễn kĩ của cô ấy đã có tiến bộ rất lớn."
"Cậu chưa thấy mấy cô em chồng thời cổ đại còn hung mãnh hơn cả tôi đâu, cô ấy muốn Tô gia, đến tôi cũng không qua được thì nói gì đến đám người kia." Dương Từ vừa tô son vừa nói.
Giải nam nữ nhân vật chính xuất sắc trong buổi lễ kỉ niệm của Cát Tư đều đã là vật trong túi Dương Tư Tư và Côn Tẫn suốt ba năm liền, nếu Mạnh Quý Tư đồng ý với cô rằng sẽ để nam chính năm nay là Tề Hải, vậy cô thân là quản lý của cậu ta tất không thể làm cậu ta mất mặt được, lát nữa còn phải trả lời đám phóng viên tới phỏng vấn.
"Dương Từ, cô thật xinh đẹp." Thợ trang điểm khen ngợi thật lòng, trước giờ Dương Từ luôn để mặt mộc khi tiếp xúc với mọi người, hôm nay trang điểm nhẹ nhàng lại càng có vẻ như thần tiên trên trời.
"Nào có so được với Tề Hải, dung mạo kim sa cá lặn đó thật sự làm tôi thấy mặc cảm!"
Diệp Bộ Hàng bị Dương Từ khen mặt mũi như phụ nữ cũng không giận, nói lại như đùa: "Vậy dung mạo của tiểu gia đây có thể khiến em hồn nhớ mộng mơ không?"
"Có chứ, tôi nghĩ dù thành phố Tam Tinh này có mỹ nữ như rừng đi nữa, nhưng nếu để tôi chọn thì các tiểu thư trong thành Tam Tinh chẳng ai sánh bằng cậu." Dương Từ mỉm cười đáp lại.
Cô gái mặc đồ Channel ở cửa nghe Dương Từ nói lời này, không khỏi siết chặt nắm tay, Diệp thiếu há lại là người mà đồ phụ nữ thanh danh lang tạ này có thể đùa giỡn, cô ta cầm điện thoại gọi một cuộc đi: "Ba, mẻ lưới lớn cho Tô gia kia có thể bắt đầu thu lưới được rồi."
"Tát Nghiên, bây giờ vẫn chưa có kết quả tranh cử, tùy tiện làm việc sẽ ảnh hưởng tới số phiếu bầu của chúng ta."
"Ba, ba yên tâm, con tự có chừng mực." Trên mặt Tát Nghiên là vẻ tự tin khó giấu, một tiến sĩ tốt nghiệp ngành tài chính của trường đại học lớn nhất nước C như cô đây sao có thể sợ một kẻ thân mang điều tiếng được!
Tác giả :
Ngũ Nguyệt Dữu