Cách Tán Vợ Của Diệp Thiếu
Chương 36: Ôn nhu như vậy
Edit: Dương Lam
Dương Từ chưa từng nghĩ đến chuyện để Lưu Bối Mông tham gia diễn xuất, dĩ nhiên cũng không hề lo lắng, dù sao Lưu Bối Mông vẫn là học sinh, chưa được huấn luyện bài bản, cũng không có thiên phú diễn xuất như Côn Tẫn và Dương Tư Tư.
Tự nhiên để một người không chút kinh nghiệm đi casting thử vai diễn sợ là sẽ không mang lại ích lợi gì cho con đường tương lai gì của cô bé.
"Em đồng ý." Lúc biết sẽ diễn cùng Tề Hải, Lưu Bối Mông trả lời ngoài dự đoán của Dương Từ.
Dương Từ đang sắp xếp hành trình cho Tề Hải trong máy tính, ngón tay khựng lại, ngẩng đầu nhìn Lưu Bối Mông: "Em quá đơn thuần, để em diễn một nhân vật một lòng chung tình với quận vương gia không khó, nhưng về sau người này sẽ vì quận vương gia và nữ chính yêu nhau mà hắc hóa, sẽ ác độc, em có thể hiện được không?"
Lưu Bối Mông cúi đầu, hơi suy tư rồi gật đầu: "Em tin mình làm được."
"Nếu em có tự tin vậy thì chị sẽ không cản, mấy ngày nay lượng view coi video của em rất cao, trang web đã trả một khoản tiền không nhỏ, vừa khéo có thể mới mấy huấn luyện viên diễn xuất về dạy kèm tại nhà cho em." Dương Từ nói là làm, bắt đầu tính toán số tiền cần dùng để huấn luyện Lưu Bối Mông.
Lưu Bối Mông không hiểu: "Tại sao phải mời huấn luyện viên tại nhà?"
"Bộ phim này trước khi đóng máy đều phải ở luôn trong đoàn phim, đây là quy củ của đạo diễn." Dương Từ đáp.
"Chị, không phải chị nói sẽ không ảnh hưởng đến kì thi đại học sao? Bây giờ chỉ còn ba tháng nữa là tới kì thi." Lưu Bối Mông lo lắng.
"Cứ theo thành tích học tập của em bây giờ, chỉ cần tìm một gia sư tại nhà thì sẽ không ảnh hưởng tới việc học trong trường, bao giờ tới kì thi chị sẽ xin nghỉ cho em."
Lưu Bối Mông suy nghĩ một lúc, một bên là việc học bao la, một là tâm hồn thiếu nữ đã thầm trao cho Tề Hải, tất nhiên cô bé sẽ chọn cái sau.
Tiền thuốc thang của bà nội là Dương Từ trả giúp, Dương Từ chẳng khác nào ân nhân cứu mạng bà nội, tất nhiên không thể ân đền oán trả, lần này có cơ hội hồi báo Dương Từ, Lưu Bối Mông tất muốn nắm lấy.
--- --------
Bởi vì Lưu Bối Mông cũng tham gia đoàn phim, Dương Từ đành ủy thác toàn quyền quản lý chương trình cho Mễ Khả Nhi, còn mình đi Tề Hải và Lưu Bối Mông vào đoàn phim.
Nghi thức mở máy không long trọng như những đoàn làm phim khác, chỉ cúng bái bồ tát trong một ngôi chùa, cúng xong rồi bắt đầu chuẩn bị quay phim.
Vì phim này là phim chuyển thể từ tiểu thuyết, có hạn chết thời gian bản quyền, nên quay phim làm rất gấp rút. Toàn bộ đoàn phim chia làm ba tổ ABC, tổ A có Quản Dịch, tổ B Diêu Ba, tổ C Phương Kiến, Tề Hải nằm trong tổ B.
Kịch bản Dương Từ đã sớm lấy được, nhưng vẫn chưa đưa cho Tề Hải và Lưu Bối Mông, để đến khi họp xong về nhà trọ mới lấy đưa hai người xem.
"Tề Hải, Bối Mông, ngày mai sẽ bắt đầu quay, đây là lần đầy hai người quay phim, nên đến hôm nay tôi mới đưa kịch bản, hôm nay cả hai suy nghĩ kĩ về tâm lý nhân vật trong phim, và học thuộc lời thoại cho cảnh quay ngày mai." Dương Từ đưa họ một chồng văn kiện.
Diệp Bộ Hàng nhìn xấp kịch bản trước mắt, nói: "Cho dù chúng tôi thức cả đêm thì thuộc hết lời thoại vẫn là hơi khó."
"À, đúng rồi, tôi quên còn có tiểu thuyết nguyên tác, chỉ một trăm ngàn word, xem rất nhanh, tôi đã gửi bản tiểu thuyết lên weibo cho hai người, từ từ xem đi." Dương Từ nói xong lại ngáp một cái.
Lưu Bối Mông ra vẻ đáng thương: "Chị, nhiều việc như vậy, bọn em học thuộc sao kịp được? Hơn nữa còn phải suy đoán tính cách nhân vật."
Dương Từ duỗi người: "Tôi về phòng ngủ trước, hai người cứ từ từ ráp thoại nhé."
Diệp Bộ Hàng phát hiện kịch bản đã xong từ sớm, ngày hoàn thành bản thanh cũng là trước khi lên đường đến đoàn phim, liền chất vấn: "Sao đến tận bây giờ cô mới đưa kịch bản? Kịch bản này hẳn cô đã sớm nhận được?"
Dương Từ cười ngại ngùng: "Ngại quá, tôi quên mất."
Lưu Bối Mông cảm giác vô lực sâu sắc.
Diệp Bộ Hàng nhìn ánh mắt tránh né của Dương Từ, liền biết đây chỉ là cái lý do cô tùy tiện lấy ra, Dương Từ cố ý đến bây giờ mới đưa kịch bẩn cho cậu, rốt cuộc có dụng ý gì? Chẳng lẽ họ bị bôi xấu thì cô ấy được lợi gì?
Diệp Bộ Hàng cảm thấy mình không hiểu được cô gái này, đúng như lời Mạnh Quý Tư nói, cô ấy làm việc rất chu toàn, nhưng cũng là chu toàn quá mức, mọi việc không nói ra mà cứ giữ trong lòng như vậy, cô ấy không thấy mệt sao?
Mệt? Dĩ nhiên là rất mệt, nên Dương Từ mở cửa phòng đã uể oải ngủ luôn trên xe lăn.
Đêm khuya, quán rượu trong trung tâm điện ảnh và truyền hình vẫn như ban ngày, tiếng người ồn ào nhốn nháo.
Lưu Bối Mông vừa ngáp vừa căm hận than thở: "Tiểu thuyết này viết thật đặc sắc quá, nha hoàn này cũng thật xấu, sớm biết vậy đã không diễn nha hoàn, sợ là không diễn ra được nhân vật tâm kế bực này."
Diệp Bộ Hàng đang yên lặng đọc tiểu thuyết, nghe lời Lưu Bối Mông, nói: "Nha hoàn này cũng là một kẻ si tình đáng thương."
Lưu Bối Mông nhìn Diệp Bộ Hàng vẫn trấn định, gò má kia trông hoàn mỹ đến cực điểm, giống như khi còn bé hay tưởng tượng về hoàng tử cưỡi ngựa trắng tới cứu mình, nếu giờ lấy hết dũng khí tỏ tình với anh ấy, liệu anh ấy có nhận lời không?
Diệp Bộ Hàng hoàn toàn không biết tâm tư của cô gái nhỏ Lưu Bối Mông đối diện, cậu đọc hết cuốn tiểu thuyết liền đứng dậy, sợ Dương Từ một mình ở nhà trọ sẽ gặp nhiều điều bất tiện.
"Anh đi đâu vậy?" Lưu Bối Mông hỏi.
"Anh xem Dương Từ thế nào rồi."
"Chị ấy chắc đã ngủ, bây giờ anh đi chắc cũng không tiện." Lưu Bối Mông nhỏ giọng dò hỏi, "Hơn nữa, chúng ta vẫn chưa ráp lời thoại cho cảnh quay ngày mai."
Diệp Bộ Hàng đáp: "Em cứ học thuộc lời thoại trước là được, anh đi một lát sẽ về ngay."
Lưu Bối Mông nhìn bóng lưng Diệp Bộ Hàng, giọng điệu ôn nhu như nước kia hoàn toàn làm cô chìm ngập, thầm nghĩ nếu mình cũng có thể như chị ấy, được anh ấy đối xử ôn nhu như vậy thì tốt biết mấy.
Vào phòng Dương Từ, Diệp Bộ Hàng dè dặt bế cô lên.
Động tác êm ái nhẹ nhàng, cũng đánh thức Dương Từ vốn ngủ không sâu.
"Tôi không yên tâm về cô, qua xem một chút, sao chưa tắm đã ngủ rồi?" Diệp Bộ Hàng đặt cô lên giường, giúp cô cởi giày xong, mới hỏi.
Dương Từ xoa xoa mắt, mơ hồ nói: "Mấy ngày nay mệt quá, sáng sớm mai còn có lễ khai mạc đoàn phim."
"Chú ý thời gian nghỉ ngơi, đợi lát nữa tôi mang xe lăn tới cho cô, nhà trọ ở đây bố trí đồ đạc đều ở vị trí cao, nếu có gì không tiện thì gọi tôi." Diệp Bộ Hàng rất kiên nhẫn.
"Được rồi được rồi, một người đàn ông mà cứ lải nhải như bà già." Dương Từ kéo chăn che kín đầu mình.
Diệp Bộ Hàng khẽ cười, rót một ly nước đặt xuống đầu giường Dương Từ, cất xe lăn vào đúng chỗ mới yên tâm rời đi.
Tiếng đóng cửa khẽ khàng truyền tới, Dương Từ ló đầu ra khỏi chăn, trước giờ chưa có ai đối xử với cô tốt như vậy, ôn nhu như vậy, hình như cô đã quen được Tề Hải chăm sóc thế này rồi, cái tính khí tốt bụng đó của Tề Hải, liệu có thể duy trì bao lâu?
Còn trong đầu cô sao cứ đầy những hình ảnh của cậu ta vậy?
Nội tâm phủ kín băng dày đã dần có vết nứt.
Dương Từ chưa từng nghĩ đến chuyện để Lưu Bối Mông tham gia diễn xuất, dĩ nhiên cũng không hề lo lắng, dù sao Lưu Bối Mông vẫn là học sinh, chưa được huấn luyện bài bản, cũng không có thiên phú diễn xuất như Côn Tẫn và Dương Tư Tư.
Tự nhiên để một người không chút kinh nghiệm đi casting thử vai diễn sợ là sẽ không mang lại ích lợi gì cho con đường tương lai gì của cô bé.
"Em đồng ý." Lúc biết sẽ diễn cùng Tề Hải, Lưu Bối Mông trả lời ngoài dự đoán của Dương Từ.
Dương Từ đang sắp xếp hành trình cho Tề Hải trong máy tính, ngón tay khựng lại, ngẩng đầu nhìn Lưu Bối Mông: "Em quá đơn thuần, để em diễn một nhân vật một lòng chung tình với quận vương gia không khó, nhưng về sau người này sẽ vì quận vương gia và nữ chính yêu nhau mà hắc hóa, sẽ ác độc, em có thể hiện được không?"
Lưu Bối Mông cúi đầu, hơi suy tư rồi gật đầu: "Em tin mình làm được."
"Nếu em có tự tin vậy thì chị sẽ không cản, mấy ngày nay lượng view coi video của em rất cao, trang web đã trả một khoản tiền không nhỏ, vừa khéo có thể mới mấy huấn luyện viên diễn xuất về dạy kèm tại nhà cho em." Dương Từ nói là làm, bắt đầu tính toán số tiền cần dùng để huấn luyện Lưu Bối Mông.
Lưu Bối Mông không hiểu: "Tại sao phải mời huấn luyện viên tại nhà?"
"Bộ phim này trước khi đóng máy đều phải ở luôn trong đoàn phim, đây là quy củ của đạo diễn." Dương Từ đáp.
"Chị, không phải chị nói sẽ không ảnh hưởng đến kì thi đại học sao? Bây giờ chỉ còn ba tháng nữa là tới kì thi." Lưu Bối Mông lo lắng.
"Cứ theo thành tích học tập của em bây giờ, chỉ cần tìm một gia sư tại nhà thì sẽ không ảnh hưởng tới việc học trong trường, bao giờ tới kì thi chị sẽ xin nghỉ cho em."
Lưu Bối Mông suy nghĩ một lúc, một bên là việc học bao la, một là tâm hồn thiếu nữ đã thầm trao cho Tề Hải, tất nhiên cô bé sẽ chọn cái sau.
Tiền thuốc thang của bà nội là Dương Từ trả giúp, Dương Từ chẳng khác nào ân nhân cứu mạng bà nội, tất nhiên không thể ân đền oán trả, lần này có cơ hội hồi báo Dương Từ, Lưu Bối Mông tất muốn nắm lấy.
--- --------
Bởi vì Lưu Bối Mông cũng tham gia đoàn phim, Dương Từ đành ủy thác toàn quyền quản lý chương trình cho Mễ Khả Nhi, còn mình đi Tề Hải và Lưu Bối Mông vào đoàn phim.
Nghi thức mở máy không long trọng như những đoàn làm phim khác, chỉ cúng bái bồ tát trong một ngôi chùa, cúng xong rồi bắt đầu chuẩn bị quay phim.
Vì phim này là phim chuyển thể từ tiểu thuyết, có hạn chết thời gian bản quyền, nên quay phim làm rất gấp rút. Toàn bộ đoàn phim chia làm ba tổ ABC, tổ A có Quản Dịch, tổ B Diêu Ba, tổ C Phương Kiến, Tề Hải nằm trong tổ B.
Kịch bản Dương Từ đã sớm lấy được, nhưng vẫn chưa đưa cho Tề Hải và Lưu Bối Mông, để đến khi họp xong về nhà trọ mới lấy đưa hai người xem.
"Tề Hải, Bối Mông, ngày mai sẽ bắt đầu quay, đây là lần đầy hai người quay phim, nên đến hôm nay tôi mới đưa kịch bản, hôm nay cả hai suy nghĩ kĩ về tâm lý nhân vật trong phim, và học thuộc lời thoại cho cảnh quay ngày mai." Dương Từ đưa họ một chồng văn kiện.
Diệp Bộ Hàng nhìn xấp kịch bản trước mắt, nói: "Cho dù chúng tôi thức cả đêm thì thuộc hết lời thoại vẫn là hơi khó."
"À, đúng rồi, tôi quên còn có tiểu thuyết nguyên tác, chỉ một trăm ngàn word, xem rất nhanh, tôi đã gửi bản tiểu thuyết lên weibo cho hai người, từ từ xem đi." Dương Từ nói xong lại ngáp một cái.
Lưu Bối Mông ra vẻ đáng thương: "Chị, nhiều việc như vậy, bọn em học thuộc sao kịp được? Hơn nữa còn phải suy đoán tính cách nhân vật."
Dương Từ duỗi người: "Tôi về phòng ngủ trước, hai người cứ từ từ ráp thoại nhé."
Diệp Bộ Hàng phát hiện kịch bản đã xong từ sớm, ngày hoàn thành bản thanh cũng là trước khi lên đường đến đoàn phim, liền chất vấn: "Sao đến tận bây giờ cô mới đưa kịch bản? Kịch bản này hẳn cô đã sớm nhận được?"
Dương Từ cười ngại ngùng: "Ngại quá, tôi quên mất."
Lưu Bối Mông cảm giác vô lực sâu sắc.
Diệp Bộ Hàng nhìn ánh mắt tránh né của Dương Từ, liền biết đây chỉ là cái lý do cô tùy tiện lấy ra, Dương Từ cố ý đến bây giờ mới đưa kịch bẩn cho cậu, rốt cuộc có dụng ý gì? Chẳng lẽ họ bị bôi xấu thì cô ấy được lợi gì?
Diệp Bộ Hàng cảm thấy mình không hiểu được cô gái này, đúng như lời Mạnh Quý Tư nói, cô ấy làm việc rất chu toàn, nhưng cũng là chu toàn quá mức, mọi việc không nói ra mà cứ giữ trong lòng như vậy, cô ấy không thấy mệt sao?
Mệt? Dĩ nhiên là rất mệt, nên Dương Từ mở cửa phòng đã uể oải ngủ luôn trên xe lăn.
Đêm khuya, quán rượu trong trung tâm điện ảnh và truyền hình vẫn như ban ngày, tiếng người ồn ào nhốn nháo.
Lưu Bối Mông vừa ngáp vừa căm hận than thở: "Tiểu thuyết này viết thật đặc sắc quá, nha hoàn này cũng thật xấu, sớm biết vậy đã không diễn nha hoàn, sợ là không diễn ra được nhân vật tâm kế bực này."
Diệp Bộ Hàng đang yên lặng đọc tiểu thuyết, nghe lời Lưu Bối Mông, nói: "Nha hoàn này cũng là một kẻ si tình đáng thương."
Lưu Bối Mông nhìn Diệp Bộ Hàng vẫn trấn định, gò má kia trông hoàn mỹ đến cực điểm, giống như khi còn bé hay tưởng tượng về hoàng tử cưỡi ngựa trắng tới cứu mình, nếu giờ lấy hết dũng khí tỏ tình với anh ấy, liệu anh ấy có nhận lời không?
Diệp Bộ Hàng hoàn toàn không biết tâm tư của cô gái nhỏ Lưu Bối Mông đối diện, cậu đọc hết cuốn tiểu thuyết liền đứng dậy, sợ Dương Từ một mình ở nhà trọ sẽ gặp nhiều điều bất tiện.
"Anh đi đâu vậy?" Lưu Bối Mông hỏi.
"Anh xem Dương Từ thế nào rồi."
"Chị ấy chắc đã ngủ, bây giờ anh đi chắc cũng không tiện." Lưu Bối Mông nhỏ giọng dò hỏi, "Hơn nữa, chúng ta vẫn chưa ráp lời thoại cho cảnh quay ngày mai."
Diệp Bộ Hàng đáp: "Em cứ học thuộc lời thoại trước là được, anh đi một lát sẽ về ngay."
Lưu Bối Mông nhìn bóng lưng Diệp Bộ Hàng, giọng điệu ôn nhu như nước kia hoàn toàn làm cô chìm ngập, thầm nghĩ nếu mình cũng có thể như chị ấy, được anh ấy đối xử ôn nhu như vậy thì tốt biết mấy.
Vào phòng Dương Từ, Diệp Bộ Hàng dè dặt bế cô lên.
Động tác êm ái nhẹ nhàng, cũng đánh thức Dương Từ vốn ngủ không sâu.
"Tôi không yên tâm về cô, qua xem một chút, sao chưa tắm đã ngủ rồi?" Diệp Bộ Hàng đặt cô lên giường, giúp cô cởi giày xong, mới hỏi.
Dương Từ xoa xoa mắt, mơ hồ nói: "Mấy ngày nay mệt quá, sáng sớm mai còn có lễ khai mạc đoàn phim."
"Chú ý thời gian nghỉ ngơi, đợi lát nữa tôi mang xe lăn tới cho cô, nhà trọ ở đây bố trí đồ đạc đều ở vị trí cao, nếu có gì không tiện thì gọi tôi." Diệp Bộ Hàng rất kiên nhẫn.
"Được rồi được rồi, một người đàn ông mà cứ lải nhải như bà già." Dương Từ kéo chăn che kín đầu mình.
Diệp Bộ Hàng khẽ cười, rót một ly nước đặt xuống đầu giường Dương Từ, cất xe lăn vào đúng chỗ mới yên tâm rời đi.
Tiếng đóng cửa khẽ khàng truyền tới, Dương Từ ló đầu ra khỏi chăn, trước giờ chưa có ai đối xử với cô tốt như vậy, ôn nhu như vậy, hình như cô đã quen được Tề Hải chăm sóc thế này rồi, cái tính khí tốt bụng đó của Tề Hải, liệu có thể duy trì bao lâu?
Còn trong đầu cô sao cứ đầy những hình ảnh của cậu ta vậy?
Nội tâm phủ kín băng dày đã dần có vết nứt.
Tác giả :
Ngũ Nguyệt Dữu