Cách Tán Vợ Của Diệp Thiếu
Chương 24: Chú mày sa đọa rồi
Edit: Dương Lam
Tảng sáng, sau một đêm tuyết rơi, cảnh vật bên ngoài phủ lên lớp màu trắng bạc, Dương Dương Từ ở trong nhà máy cũ đã sửa lại, trên đùi đắp một tấm chăn lông dê dày.
Cô lướt đọc bình luận trên weibo của mình và Chu Nghệ Vi, được lắm Dương Tư Tư, đoạn weibo đó vừa ra lập tức khiến Tề Hải Tề Đống Chu Nghệ Vi không dưng bị chửi, lên hot search cũng đều là những tiêu đề không hay ho.
Chuyện xấu khoe giàu khi trước của Chu Nghệ Vi lại bị lôi ra lần nữa.
Rất nhiều dân mạng nhắn tin yêu cầu nghệ sĩ bên Dương Từ cút khỏi giới giải trí, lời nói khó nghe muốn không thấy cũng khó.
"Này, cô định làm thế nào đây? Không cần tôi giúp bình luận giúp sao?" Một giọng nữ truyền ra từ điện thoại.
Dương Từ nói với người trong ấy: "Cứ để bọn họ mắng nhiều vào, hôm nay mắng hăng bao nhiêu, thì sau này bị đánh mặt sẽ đau bấy nhiêu."
"Cô tin tưởng ba nghệ sĩ của mình thế sao?"
"Tự bọn họ đều có bản lĩnh." Dương Từ cúp điện thoại, nhìn video sân khấu do các fan quay được ngày hôm qua.
Lại nhìn Tề Hải, quả thật đoạt ánh mắt người ta, nam thần đẹp trai thế này, nếu lập đội nhất định sẽ khiến những người còn lại trong nhóm trở nên không đáng một đồng.
Chu Nghệ Vi có quá nhiều chuyện cũ cũng không thể vào nhóm, sẽ ảnh hưởng đến đồng đội.
Còn Tề Đống, dáng vóc như vậy nếu không trong nhóm không có một người giá trị nhan sắc cao cũng rất khó xuất đạo. Vì dù sao giọng hát của cậu ta cũng chưa hay đến độ có thể làm người ta quên đi ngoại hình xấu xí.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Dương Từ nhìn tên người gọi tới là Mễ Khả Nhi, vội vàng nghe máy: "Trong công ty có người tên Lưu Bối Mông tìm cô."
"Lưu Bối Mông? Có phải một nhân viên vệ sinh?" Dương Từ vội hỏi.
Mễ Khả Nhi: "Ý cô là một lao công?"
"Tổng giám đốc phu nhân giúp tôi để ý cô ấy nhé, tôi sẽ tới ngay." Dương Từ hưng phấn cúp điện thoại.
Đầu kia, Mễ Khả Nhi bị cái tiếng tổng giám đốc phu nhân làm cho ù ù cạc cạ.
"Tề Hải, Tề Hải, mau dậy đi." Dương Từ mở cửa phòng Diệp Bộ Hàng, gọi.
Diệp Bộ Hàng vốn ngủ không sâu, nghe tiếng xe lăn vang lên ngoài cửa đã tỉnh rồi, đang lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên giường.
Cơ bụng, da thịt trắng trẻo, người đẹp chất tốt.
Dương Tư nhăn mặt: "Ôi sao cậu không mặc quần áo ngủ vậy?"
"Không phải do không có đồ ngủ sao?" Diệp Bộ Hàng mặc áo len vào.
Dương Từ thúc giục: "Nhanh lên một chút, cậu về công ty với tôi, có một đại mỹ nữ đang chờ cậu đấy."
Diệp Bộ Hàng ngáp dài bước theo cô.
--- -------
Sau khi đến công ty, từ xa Dương Từ đã trông thấy Lưu Bối Mông, vẫn mặc bộ đồ lao công, hai hàng nước mắt trên mặt làm đau lòng người.
"Cho cậu một cơ hội đấy, đi an ủi con bé đi." Dương Từ quay đầu nhìn Diệp Bộ Hàng.
Diệp Bộ Hàng không tình nguyện: "Tôi không đi."
Dương Từ kéo ngón út cậu ta, cầu khẩn: "Tề Hải đẹp trai, Tề Hải tốt, xin cậu mà."
Diệp Bộ Hàng không chịu nổi cái giọng điệu này của Dương Từ, như cào vào lòng cậu, làm nó ngứa ngáy, đành phải tiến lên.
Lưu Bối Mông trông thấy Diệp Bộ Hàng, liền nhào luôn vào ngực cậu ta, vừa khóc vừa nói: "Bà nội em bị bệnh rồi, chẩn đoán ra là ung thư phổi."
Diệp Bộ Hàng nổi da gà toàn thân, vội đẩy cô bé ra, an ủi: "Đừng lo, bây giờ khoa học kĩ thuật đã rất phát triển."
"Nhưng bác sĩ nói là trừ bảo hiểm đi rồi vẫn còn hơn trăm ngàn, em biết kiếm đâu ra nhiều tiền như thế chứ? Hu hu." Lưu Bối Mông khóc thương tâm vô cùng.
Diệp Bộ Hàng thì vẫn đứng cách cô bé xa chừng nửa mét, nói: "Em có thể tính đến chuyện làm minh tinh mà, quản lý của anh là Dương Từ có thể trả trước cho em một phần tiền kí hợp đồng."
Dương Từ đứng quan sát từ xa, thầm nghĩ Tề Hải không hiểu chuyện, chỉ có thể tự đẩy xe lăn tới đó: "Bối Mông, chắc em đã nghe về mặt đen tối trong giới giải trí này, chị chỉ có thể nói rõ với em, quy tắc ngầm, lên giường với nhà sản xuất và đạo diễn để có vai là chuyện có thật, nhưng chỉ cần là nghệ sĩ của chị, chị tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra, nên em có thể yên tâm."
Lưu Bối Mông nâng ánh mắt phủ đẩy hơi nước: "Chị, chị có thể giúp thật sao?"
Dương Từ gật đầu: "Giờ em vẫn đang học cao trung, chị sẽ không làm ảnh hưởng tới việc học của em, em thích học ngành gì cứ ghi nguyện vọng, nhưng lịch thời gian biểu sau này sẽ do chị sắp xếp."
Lưu Bối Mông cắn răng nói: "Em đồng ý, bao giờ chị có thể đưa em tiền chữa bệnh."
"Tới bộ phận pháp lý kí hợp đồng xong là được." Dương Từ nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại rất vui.
Diệp Bộ Hàng nhìn bóng Dương Từ và Lưu Bối Mông đi khuất, liền xoay người vào lối thang máy dành riêng cho tổng giám đốc đi tìm Mạnh Quý Tư.
Cửa thang máy vừa mở ra, thấy Mễ Khả Nhi đang thu dọn đồ đạc, tò mò hỏi: "Cô không làm nữa?"
"Lớn tuổi, người nhà bắt kết hôn rồi, không còn cách nào, đành phải về lập gia đình thôi." Mễ Khả Nhi nhìn nơi này, vô cùng không nỡ.
"Mạnh tổng đã đồng ý?"
"Anh ấy không đồng ý cũng phải đồng ý, có phải tôi kí khế ước bán thân đâu." Mễ Khả Nhi mỉm cười dọn đồ.
Diệp Bộ Hàng càng nhìn càng thấy không đúng, vội hỏi: "Chắc chắn không phải do nguyên nhân này, rốt cuộc đã có chuyện gì?"
"Ông cụ Diệp không thích chuyện cậu đang làm, nên chắc chắn phải có người đứng ra gánh chịu." Mễ Khả Nhi cười với cậu.
Mạnh Quý Tư từ phòng làm việc bước ra: "Muốn đi thì đi nhanh đi, nói nhảm nhiều vậy làm gì?"
"Quý Tư, rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Diệp Bộ Hàng hỏi.
"Cụ Diệp ra tay với anh rồi." Mạnh Quý Tư châm điếu thuốc, đưa lên hít.
Diệp Bộ Hàng lại hỏi: "Vì công ty kí hợp đồng với em?"
"Hẳn là vậy. Nên nếu cậu muốn nổi tiếng thì thời gian còn lại không nhiều đâu." Mạnh Quý Tư vỗ vỗ vai cậu.
Diệp Bộ Hàng cau mày, không nghĩ ra vì sao ông cố không chịu để cậu quay lại Diệp gia, cũng không cho cậu vào giới giải trí, thật chẳng lẽ phải để cậu làm ăn mày dưới hầm cầu mới được sao?
"Quý Tư, việc này em sẽ về tìm ông cố nói rõ ràng." Diệp Bộ Hàng nói, "Mễ Khả Nhi cũng đi theo anh nhiều năm vậy rồi."
Mạnh Quý Tư đáp lại: "Cũng nên để cô ấy về nhà lập gia đình, tuyển thêm một trợ lý nữa cũng không phải việc khó. Người cần lo là cậu đấy, phải cẩn thận với Dương Từ, cô ta không đơn giản như vẻ ngoài đâu, nhớ kiểm tra cho kĩ xem trên người có máy nghe lén gì không?"
Diệp Bộ Hàng lắc lắc đầu: "Không có."
Mạnh Quý Tư dẫn cậu vào phòng làm việc, lấy ra một cái máy dò kim loại rà lên người cậu."
Lúc rà tới răng, cái máy phát ra âm thanh báo động.
"Há miệng!" Mạnh Quý Tư nói.
Diệp Bộ Hàng rất phối hợp mở to miệng, Mạnh Quý Tư chụp một tấm hình, đưa cho cậu nhìn: "Phía sau cái răng hàm ngoài cùng của cậu có một máy nghe lén mimi chống nước, trước giờ cậu ngủ không sâu, nên chỉ có một cách giải thích. Cậu với cô ta hôn nhau rồi?"
"Nhưng cô ấy gắn vào lúc nào thì em không hề cảm giác được." Diệp Bộ Hàng nhớ lại, lần đầu tiên là mẹ cô ở đó, lúc đó họ mới quen nên chắc chắn không phải, lần thứ hai là khi cô tự cắn mình bị thương, cậu chủ động hôn cô, cũng không thể là lần này được, trong lòng Diệp Bộ Hàng vẫn rất chắc chắn không tin cô lại làm việc này với cậu.
"Nhìn cậu thế này tức là còn không chỉ hôn một lần?" Mạnh Quý Tư hỏi.
Diệp Bộ Hàng gật gật đầu.
"Tiểu Hàng, chú mày sa ngã thật rồi." Mạnh Quý Tư lắc đầu lia lịa, "Nghe anh trai khuyên một câu, sớm ngày rời khỏi cô ta đi, mặc dù cô ta tên Dương Từ, nhưng lại không biết nhân từ là gì đâu."
Tảng sáng, sau một đêm tuyết rơi, cảnh vật bên ngoài phủ lên lớp màu trắng bạc, Dương Dương Từ ở trong nhà máy cũ đã sửa lại, trên đùi đắp một tấm chăn lông dê dày.
Cô lướt đọc bình luận trên weibo của mình và Chu Nghệ Vi, được lắm Dương Tư Tư, đoạn weibo đó vừa ra lập tức khiến Tề Hải Tề Đống Chu Nghệ Vi không dưng bị chửi, lên hot search cũng đều là những tiêu đề không hay ho.
Chuyện xấu khoe giàu khi trước của Chu Nghệ Vi lại bị lôi ra lần nữa.
Rất nhiều dân mạng nhắn tin yêu cầu nghệ sĩ bên Dương Từ cút khỏi giới giải trí, lời nói khó nghe muốn không thấy cũng khó.
"Này, cô định làm thế nào đây? Không cần tôi giúp bình luận giúp sao?" Một giọng nữ truyền ra từ điện thoại.
Dương Từ nói với người trong ấy: "Cứ để bọn họ mắng nhiều vào, hôm nay mắng hăng bao nhiêu, thì sau này bị đánh mặt sẽ đau bấy nhiêu."
"Cô tin tưởng ba nghệ sĩ của mình thế sao?"
"Tự bọn họ đều có bản lĩnh." Dương Từ cúp điện thoại, nhìn video sân khấu do các fan quay được ngày hôm qua.
Lại nhìn Tề Hải, quả thật đoạt ánh mắt người ta, nam thần đẹp trai thế này, nếu lập đội nhất định sẽ khiến những người còn lại trong nhóm trở nên không đáng một đồng.
Chu Nghệ Vi có quá nhiều chuyện cũ cũng không thể vào nhóm, sẽ ảnh hưởng đến đồng đội.
Còn Tề Đống, dáng vóc như vậy nếu không trong nhóm không có một người giá trị nhan sắc cao cũng rất khó xuất đạo. Vì dù sao giọng hát của cậu ta cũng chưa hay đến độ có thể làm người ta quên đi ngoại hình xấu xí.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Dương Từ nhìn tên người gọi tới là Mễ Khả Nhi, vội vàng nghe máy: "Trong công ty có người tên Lưu Bối Mông tìm cô."
"Lưu Bối Mông? Có phải một nhân viên vệ sinh?" Dương Từ vội hỏi.
Mễ Khả Nhi: "Ý cô là một lao công?"
"Tổng giám đốc phu nhân giúp tôi để ý cô ấy nhé, tôi sẽ tới ngay." Dương Từ hưng phấn cúp điện thoại.
Đầu kia, Mễ Khả Nhi bị cái tiếng tổng giám đốc phu nhân làm cho ù ù cạc cạ.
"Tề Hải, Tề Hải, mau dậy đi." Dương Từ mở cửa phòng Diệp Bộ Hàng, gọi.
Diệp Bộ Hàng vốn ngủ không sâu, nghe tiếng xe lăn vang lên ngoài cửa đã tỉnh rồi, đang lười biếng nửa nằm nửa ngồi trên giường.
Cơ bụng, da thịt trắng trẻo, người đẹp chất tốt.
Dương Tư nhăn mặt: "Ôi sao cậu không mặc quần áo ngủ vậy?"
"Không phải do không có đồ ngủ sao?" Diệp Bộ Hàng mặc áo len vào.
Dương Từ thúc giục: "Nhanh lên một chút, cậu về công ty với tôi, có một đại mỹ nữ đang chờ cậu đấy."
Diệp Bộ Hàng ngáp dài bước theo cô.
--- -------
Sau khi đến công ty, từ xa Dương Từ đã trông thấy Lưu Bối Mông, vẫn mặc bộ đồ lao công, hai hàng nước mắt trên mặt làm đau lòng người.
"Cho cậu một cơ hội đấy, đi an ủi con bé đi." Dương Từ quay đầu nhìn Diệp Bộ Hàng.
Diệp Bộ Hàng không tình nguyện: "Tôi không đi."
Dương Từ kéo ngón út cậu ta, cầu khẩn: "Tề Hải đẹp trai, Tề Hải tốt, xin cậu mà."
Diệp Bộ Hàng không chịu nổi cái giọng điệu này của Dương Từ, như cào vào lòng cậu, làm nó ngứa ngáy, đành phải tiến lên.
Lưu Bối Mông trông thấy Diệp Bộ Hàng, liền nhào luôn vào ngực cậu ta, vừa khóc vừa nói: "Bà nội em bị bệnh rồi, chẩn đoán ra là ung thư phổi."
Diệp Bộ Hàng nổi da gà toàn thân, vội đẩy cô bé ra, an ủi: "Đừng lo, bây giờ khoa học kĩ thuật đã rất phát triển."
"Nhưng bác sĩ nói là trừ bảo hiểm đi rồi vẫn còn hơn trăm ngàn, em biết kiếm đâu ra nhiều tiền như thế chứ? Hu hu." Lưu Bối Mông khóc thương tâm vô cùng.
Diệp Bộ Hàng thì vẫn đứng cách cô bé xa chừng nửa mét, nói: "Em có thể tính đến chuyện làm minh tinh mà, quản lý của anh là Dương Từ có thể trả trước cho em một phần tiền kí hợp đồng."
Dương Từ đứng quan sát từ xa, thầm nghĩ Tề Hải không hiểu chuyện, chỉ có thể tự đẩy xe lăn tới đó: "Bối Mông, chắc em đã nghe về mặt đen tối trong giới giải trí này, chị chỉ có thể nói rõ với em, quy tắc ngầm, lên giường với nhà sản xuất và đạo diễn để có vai là chuyện có thật, nhưng chỉ cần là nghệ sĩ của chị, chị tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra, nên em có thể yên tâm."
Lưu Bối Mông nâng ánh mắt phủ đẩy hơi nước: "Chị, chị có thể giúp thật sao?"
Dương Từ gật đầu: "Giờ em vẫn đang học cao trung, chị sẽ không làm ảnh hưởng tới việc học của em, em thích học ngành gì cứ ghi nguyện vọng, nhưng lịch thời gian biểu sau này sẽ do chị sắp xếp."
Lưu Bối Mông cắn răng nói: "Em đồng ý, bao giờ chị có thể đưa em tiền chữa bệnh."
"Tới bộ phận pháp lý kí hợp đồng xong là được." Dương Từ nói nhẹ nhàng, nhưng trong lòng lại rất vui.
Diệp Bộ Hàng nhìn bóng Dương Từ và Lưu Bối Mông đi khuất, liền xoay người vào lối thang máy dành riêng cho tổng giám đốc đi tìm Mạnh Quý Tư.
Cửa thang máy vừa mở ra, thấy Mễ Khả Nhi đang thu dọn đồ đạc, tò mò hỏi: "Cô không làm nữa?"
"Lớn tuổi, người nhà bắt kết hôn rồi, không còn cách nào, đành phải về lập gia đình thôi." Mễ Khả Nhi nhìn nơi này, vô cùng không nỡ.
"Mạnh tổng đã đồng ý?"
"Anh ấy không đồng ý cũng phải đồng ý, có phải tôi kí khế ước bán thân đâu." Mễ Khả Nhi mỉm cười dọn đồ.
Diệp Bộ Hàng càng nhìn càng thấy không đúng, vội hỏi: "Chắc chắn không phải do nguyên nhân này, rốt cuộc đã có chuyện gì?"
"Ông cụ Diệp không thích chuyện cậu đang làm, nên chắc chắn phải có người đứng ra gánh chịu." Mễ Khả Nhi cười với cậu.
Mạnh Quý Tư từ phòng làm việc bước ra: "Muốn đi thì đi nhanh đi, nói nhảm nhiều vậy làm gì?"
"Quý Tư, rốt cuộc có chuyện gì vậy?" Diệp Bộ Hàng hỏi.
"Cụ Diệp ra tay với anh rồi." Mạnh Quý Tư châm điếu thuốc, đưa lên hít.
Diệp Bộ Hàng lại hỏi: "Vì công ty kí hợp đồng với em?"
"Hẳn là vậy. Nên nếu cậu muốn nổi tiếng thì thời gian còn lại không nhiều đâu." Mạnh Quý Tư vỗ vỗ vai cậu.
Diệp Bộ Hàng cau mày, không nghĩ ra vì sao ông cố không chịu để cậu quay lại Diệp gia, cũng không cho cậu vào giới giải trí, thật chẳng lẽ phải để cậu làm ăn mày dưới hầm cầu mới được sao?
"Quý Tư, việc này em sẽ về tìm ông cố nói rõ ràng." Diệp Bộ Hàng nói, "Mễ Khả Nhi cũng đi theo anh nhiều năm vậy rồi."
Mạnh Quý Tư đáp lại: "Cũng nên để cô ấy về nhà lập gia đình, tuyển thêm một trợ lý nữa cũng không phải việc khó. Người cần lo là cậu đấy, phải cẩn thận với Dương Từ, cô ta không đơn giản như vẻ ngoài đâu, nhớ kiểm tra cho kĩ xem trên người có máy nghe lén gì không?"
Diệp Bộ Hàng lắc lắc đầu: "Không có."
Mạnh Quý Tư dẫn cậu vào phòng làm việc, lấy ra một cái máy dò kim loại rà lên người cậu."
Lúc rà tới răng, cái máy phát ra âm thanh báo động.
"Há miệng!" Mạnh Quý Tư nói.
Diệp Bộ Hàng rất phối hợp mở to miệng, Mạnh Quý Tư chụp một tấm hình, đưa cho cậu nhìn: "Phía sau cái răng hàm ngoài cùng của cậu có một máy nghe lén mimi chống nước, trước giờ cậu ngủ không sâu, nên chỉ có một cách giải thích. Cậu với cô ta hôn nhau rồi?"
"Nhưng cô ấy gắn vào lúc nào thì em không hề cảm giác được." Diệp Bộ Hàng nhớ lại, lần đầu tiên là mẹ cô ở đó, lúc đó họ mới quen nên chắc chắn không phải, lần thứ hai là khi cô tự cắn mình bị thương, cậu chủ động hôn cô, cũng không thể là lần này được, trong lòng Diệp Bộ Hàng vẫn rất chắc chắn không tin cô lại làm việc này với cậu.
"Nhìn cậu thế này tức là còn không chỉ hôn một lần?" Mạnh Quý Tư hỏi.
Diệp Bộ Hàng gật gật đầu.
"Tiểu Hàng, chú mày sa ngã thật rồi." Mạnh Quý Tư lắc đầu lia lịa, "Nghe anh trai khuyên một câu, sớm ngày rời khỏi cô ta đi, mặc dù cô ta tên Dương Từ, nhưng lại không biết nhân từ là gì đâu."
Tác giả :
Ngũ Nguyệt Dữu