Cách Cách Giá Lâm
Chương 1
Người ta nói, phụ nữ ba mươi như bã trà. Hai mươi tám tuổi, có lẽ là trà để qua đêm?!
Suy nghĩ ấy cứ vậy mà bật ra khi cô nhìn chính mình trong gương trang điểm. Mái tóc vừa ngủ dậy rối bời, làn da hơi sần sùi, vùng dưới mắt có chút bọng nước. Còn đây là gì? Nếp nhăn? Không ngờ lại có cả nếp nhăn?!
Giật mình, cô hoàn toàn tỉnh táo. Chả lẽ hai mươi tám tuổi thực sự đã già?
Lần lượt bày ra từng món đồ trang điểm, ước chừng khoảng nửa giờ sau, một khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ xuất hiện hoàn mỹ trước gương. Lúc này cô mới vừa lòng gật đầu, nhìn thoáng qua mười ngón tay thon dài, thốt ra lời từ đáy lòng: "Bảo bối à, sau này nhờ vào bọn mày cả đấy!"
Trước đây cô là một chuyên viên trang điểm, nhưng từ hôm nay đã chính thức trở thành một thành viên của MUMU. Tuy chỉ là trưởng bộ phận bán hàng của dòng sản phẩm AK, nhưng cũng đủ khiến cho bao người phải ghen tị đến chết. MUMU là một công ty mỹ phẩm hàng đầu, cho dù chỉ là nhân viên bán hàng ở quầy mỹ phẩm, cũng đều có thể tự hào khoe với người khác, Tôi làm việc ở MUMU đấy! Cho nên vào được MUMU luôn là mục tiêu phấn đấu của cô từ lúc bước chân vào nghề này, lăn lộn suốt mấy năm trời, cuối cùng cũng được toại nguyện.
Qua bao nhiêu năm, cuối cùng con dâu đã thành mẹ chồng, có điều cũng thật khó khăn, cô nhịn không được cảm thán: "Rốt cuộc mùa xuân cũng đến!"
Vừa cảm thán xong, di động vô cùng ăn ý vang lên:
Mùa xuân ở nơi nào... Mùa xuân ở nơi nào...
Nhạc chuông kinh dị như vậy chỉ thuộc về một người, một người mà cô vừa yêu vừa hận, tức khắc có xúc động muốn đâm đầu chết. Liếc mắt quanh một vòng, ngoại trừ chiếc gương trước mặt, chỉ còn lại bồn cầu là đủ rắn chắc. Cố gắng nhịn xuống ba giây, xua đi ý niệm tiêu cực trong đầu, không phải cô sợ đụng đầu chết, mà chỉ sợ làm hỏng lớp trang điểm sáng nay. Đây chính là món quà đầu tiên cô mang đến công ty mới – trong một công ty mỹ phẩm, nhất là công ty mỹ phẩm hàng đầu, trang điểm luôn quan trọng hơn nhan sắc.
Run run bắt máy, một giọng nam trung niên trầm thấp vang lên: "Cách Cách!"
Cô: "..."
Đúng vậy, cô tên Cố Cách Cách. Tuy đã gọi hai mươi tám năm, nhưng mỗi lần nghe thấy vẫn muốn lộn ruột. Nói đến tên này còn có cả sự tích.
Nghe ông nội Cố Cách Cách kể rằng, dòng họ Cố gia vốn là con cháu hoàng tộc Mãn Thanh (Cố Cách Cách: "Hoàng tộc không có họ Cố", Ông nội: "...Còn chưa nói xong"). Tổ tiên bọn họ — Cố Trọng Hỉ là trợ thủ đắc lực được Vương gia hoàng tộc thuộc dòng Bác Nhĩ Tế yêu quý. Vương gia coi trọng Cố Trọng Hỉ, còn đem Nhã Giai cách cách gả cho, từ đó về sau gia tộc có huyết mạch vương thất.
Sự thật là, ông nội Cố Cách Cách một mực muốn được bồng cháu đích tôn. Tiếc rằng bụng mẹ Cố Cách Cách không chịu thua kém, năm năm sinh liền ba công chúa, sau khi sinh xong Cố Cách Cách lại bị tổn thương, không thể sinh tiếp. Cố lão gia đến lúc sắp chết vẫn không nhắm nổi mắt, cứ luôn miệng kêu "Ca ca! Ca ca!" — ca ca ở thế hệ trước chính là ý chỉ cháu trai, cuối cùng ôm hận mà chết. Vì thế, Cố Cách Cách sau hai năm bị kêu Tiểu Tam, cuối cùng có được tên chính thức là Cố Cách Cách. Cách cách lấy hài âm từ ca ca, với mong muốn an ủi hồn thiêng cụ ông trên trời.
Từ sau khi có cái tên gây chú ý đó, bắt đầu từ thời điểm đi nhà trẻ, Cố Cách Cách đến đâu cũng thành tiêu điểm, bất kỳ ai thấy cô cũng nói: "Ôi, Cách Cách giá lâm!" tỏ vẻ vô cùng thân thiết.
Điện thoại là bố cô gọi tới, nhắc cô hôm nay là đại thọ sáu mươi của ông, tổ chức ở Tam Nguyên Kiều, tối đừng tới trễ.
Thế nào cần ông nhắc nhở, Cố Cách Cách đương nhiên biết hôm nay là ngày trọng đại thế nào, cho dù đã ba tháng cô chưa về nhà.
Trong ba người con gái, cô ở gần nhất, còn chị hai lại ở xa nhất, gả đến Thâm Quyến, chỉ có ngày lễ ngày tết mới trở về nhà; ngược lại, chị ba vốn gả cho dân bản địa, có điều vì anh rể thay đổi công việc, nên cả nhà chị phải dọn đi Thượng Hải, cũng ít khi trở về. Cô là út trong nhà, lại vẫn chưa kết hôn, về tình về lý hẳn phải sống bên bố mẹ, nhưng cô thật không chịu nổi việc lải nhải như máy bay oanh tạc hằng ngày của mẹ cô, cũng như việc bị bắt đi xem mắt quá nhiều, vì vậy vào một đêm gió nổi trăng mờ, tiền trảm hậu tấu quyết định chuyển nhà. Mẹ cô sau khi biết được, thiếu chút nữa cầm dao phay rượt theo cô, may mà có bố cô đứng ra ngăn cản, mới không xảy ra thảm kịch gia đình.
Cố Cách Cách vẫn còn trong trạng thái mơ màng suy tưởng, đầu dây bên kia đột ngột đổi người nói, giọng của bà Cố xuyên qua điện thoại, đâm thẳng vào màng nhĩ cô: "Cố Cách Cách, Cố Tiểu Tam! Tôi cho cô biết, nếu hôm nay cô không dẫn một gã đàn ông nào về cho tôi, đêm nay mẹ cô sẽ treo cổ tự sát!"
"Mẹ, mẹ nói gì vậy? Tối nay là sinh nhật chồng mẹ, mẹ lại bảo con dẫn đàn ông về cho mẹ? Như vậy làm sao ăn nói với mọi người?!" Cố Cách Cách nghiêng đầu kẹp chặt điện thoại lên vai, vừa đổi giày, vừa nói chuyện.
"Cô đừng xuyên tạc ý tứ của tôi, con trai chị hai cô đã vào lớp một, con gái chị ba cô cũng đi mẫu giáo, chỉ có mình cô vẫn còn độc thân, ngay cả bạn trai cũng không có.
Cô tính để tôi với bố cô sốt ruột đến bạc đầu? Có phải quyết tâm làm hai lão già chúng tôi lo âu đến chết không?"
"Người nói vậy không đúng rồi, điều này sao có thể oán con? Lúc trước con đưa Tiểu Hứa về cho người xem, sợ là người đã sớm quên thái độ của mình lúc đó, vậy con giúp người nhớ lại nhé! Nói gì mà, không cho phép yêu sớm, còn nhất quyết chia rẽ một đôi chim uyên ương. Được, con nghe lời mẹ, làm con gái ngoan, làm nhiều năm như vậy, mầm tốt đều đã bị người ta cướp về làm chồng làm cha, còn lại toàn hàng không tốt để cho con tuyển, người bảo con vừa mắt nổi sao? Cho dù vào được mắt con, cũng chưa chắc vào được mắt người. Bây giờ còn phải nghe oán hận, người xem con có oan ức quá không?"
Bà Cố nghe vậy, giọng điệu quả nhiên dịu xuống: "Cách Cách! Nhắc đến việc này, năm đó mẹ có hơi quá, nhưng chẳng qua vì muốn tốt cho con. Con nói xem, lúc đó con chỉ mới hai mươi tuổi, bị người ta lừa thì phải làm sao? Nói đến tên Tiểu Hứa kia, cần dáng người thì không có dáng người, cần cao ráo cũng chẳng có cao ráo, gia thế cũng không tốt, mẹ làm sao yên lòng để con yêu nó?"
"Nhưng người ta có tài." Cố Cách Cách liếc mắt, nhưng chợt nghĩ mẹ cô cũng chẳng nhìn thấy nên nói tiếp, "Nói mẹ cũng đừng hối hận, năm đó mẹ không vừa mắt người ta, nhưng giờ đây Tiểu Hứa cùng bạn đã mở công ty riêng, chính mình trở thành ông chủ, nghe đâu tài sản cũng hơn chục triệu, nếu lúc trước con gái người theo ảnh, thì đã là quý phu nhân. Cần gì phải như bây giờ dãi nắng dầm mưa đi làm. Nhưng thôi quên đi, người là mẹ con, con làm sao có thể oán người?"
"..." Đầu bên kia di động hoàn toàn im lặng.
Cố Cách Cách tựa như có thể nhìn thấy vẻ mặt tiếc hận của mẹ, tâm tình lập tức vui hẳn lên. Mỗi lần chỉ cần nhắc đến Tiểu Hứa, bà Cố mới không phản bác được. Bước xuống gara dưới lầu, chiếc Tiida màu đỏ lẫn trong hàng xe có vẻ đặc biệt bắt mắt. Khi mới nhìn thấy những đường nét được thiết kế lung linh sống động, Cố Cách Cách liền thích ngay, lập tức quyết định mua về; do đó, Cố Cách Cách ngoài yêu bản thân, yêu nhất cũng chính là nó. Ngồi vào ghế lái, khóa chặt dây an toàn: "Mẹ, con bị muộn giờ làm rồi, buổi tối gặp, muốn chém muốn giết tùy người đấy. Vậy nhé! Con cúp máy đây, tạm biệt." Không đợi bà Cố trả lời, liền ngắt đi động, nhấn ga chạy đi.
Nhưng Cố Cách Cách cũng chẳng yên tĩnh được bao lâu, xe vừa vào quốc lộ, di động lại vang lên lần nữa. Là chị hai Cố Vân, khỏi cần nghe cũng biết chị hai muốn nói gì. Người trong nhà họ Cố vĩnh viễn chỉ có một chủ đề, chẳng qua mẹ cô thích nói thẳng, còn chị hai so với bà Cố có văn hóa hơn, dùng chiến thuật vòng quanh, có điều chỉ đổi thang chứ không đổi thuốc.
"Út! Chị cùng Đa Đa vừa đến sân bay, mới gặp cả nhà em ba. Em ba muốn chị hỏi út, buổi tối mấy người trở về?" Giọng của chị hai cũng giống như người, lúc nào cũng rất dịu dàng, khiến cho người nghe có cảm giác như đang tắm trong gió xuân.
"..." Cố Cách Cách vốn muốn nói một người trở về, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống. Chị hai, chị ba khó được về nhà một chuyến, nói là chúc thọ cho bố, kỳ thật cũng muốn xem chuyện tình cảm của em gái út lúc này thế nào. Mẹ cô ở nhà đòi chết, bố cô lại mừng thọ hôm nay, không thể chỉ vì cô mà mất vui. Trên TV không phải quảng cáo dịch vụ thuê bạn gái về nhà ăn tết sao? Vậy cô cũng mướn bạn trai về nhà chúc thọ là được. Nghĩ vậy, liền nói: "Hai người."
"Thật không? Vậy thì tốt quá!" Đầu dây bên kia lập tức truyền tới một giọng nữ lanh lảnh, đúng là của chị ba Cố Nguyệt, "Bé út, vậy chị cùng chị hai chờ đó!"
Cố Cách Cách dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn bị tiếng của chị ba làm cho giật mình, lại một lần nữa chứng minh giọng nói quả thật có tỷ lệ thuận cùng chiều cao. Theo như lời bà Cố, ba chị em cô đều có nét đặc sắc riêng. Cô cả thì có giọng, cô út thì có sắc, cô hai dù không có hai thứ đó, nhưng bù lại có được chiều cao, vóc dáng cao một chút kỳ thật cũng không sao cả, nhưng là con gái mà cao đến 1m75, so với ông Cố còn cao hơn, quả thật không thể tưởng nổi. Cố Cách Cách mặc dù cũng 1m68, nhưng đứng cạnh chị ba vẫn cách biệt rất rõ, còn chị hai lại càng thấp bé, chỉ 1m60. Cho nên khi cả ba cùng đi ra ngoài, căn bản chẳng giống một mẹ sinh ra. May mắn duy nhất chính là dung mạo cả ba khá giống, bằng không ông Cố chắc sẽ cho rằng, hồi còn trẻ, vợ mình đã đi ngoại tình.
Liếc nhìn đồng hồ, mười phút nữa là chín giờ, thời gian vừa đẹp. Là nhân viên mới đương nhiên không thể tới trễ, nhưng cũng không cần phải đến quá sớm, để tránh lưu lại ấn tượng ra vẻ với người ta. Lái xe vào gara dành riêng cho MUMU, từng hàng xe nhãn hiệu nổi tiếng thiếu chút nữa làm lóa mắt Cố Cách Cách. Cô vốn là một người yêu xe, nhìn thấy nhiều xe sang thế này, suýt chút nữa chảy cả nước miếng. Đất của MUMU trải đầy vàng sao? Chỉ là xe của nhân viên mà đã xa hoa đến vậy?!
Chạy đến cuối mới thấy có một vị trí trống, vừa muốn lái vào đã bị chen ngang bởi một chiếc... ách... mô tô?
Tuy Cố Cách Cách không hiểu quá rõ các loại mô tô, nhưng cô lại biết cỗ xe trước mặt này. Đây chính là chiếc BMW R1200C mà Dương Tử Quỳnh và Pierce Brosnan đã dùng để chạy trốn trong phim điệp viên 007《Tomorrow never dies》. Vỏ ngoài kim loại vừa nặng vừa dày, toát ra nồng đậm hương vị cổ xưa, thế nhưng không kém thời trang, tuy là mô tô nhưng giá trị hơn cả chiếc Tiida cô lái.
Nhưng mà...
Lái xe đắt tiền thì không cần phải hiểu phép tắc lịch sự là gì sao? Ít nhất cũng phải biết cái gì gọi là đến trước đến sau chứ?!
Người lái mô tô chẳng thèm để ý đến Cố Cách Cách, theo lối không bị chắn chui vào chiếm lấy vị trí đậu xe duy nhất kia.
Cố Cách Cách hạ cửa sổ, hướng người đó hét to: "Này, cô chiếm vị trí đỗ xe của tôi!"
Người lái xe mô tô không nói gì, dựng xe, tháo mũ, lấy kính đen từ trong túi xách ra đeo vào, rồi mới quay đầu lại. Khuôn mặt vốn đã không lớn, còn bị chiếc kính râm tối đen như dành cho người mù che hết phân nửa, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Cố Cách Cách, rồi chỉ lên mặt đất, hỏi: "Trên này có viết tên cô?"
Cố Cách Cách cứng họng, ngay cả gara nhà cô cũng chẳng viết tên, huống chi đây là lần đầu cô đến MUMU. Không trả lời cũng không xuống xe, đánh giá người bất lịch sự trước mặt từ trên xuống dưới. Áo da lửng màu đen ôm sát, bên trong là áo thun mỏng, phía dưới váy ngắn là đôi chân thon dài, cùng đôi bốt đen cao tới đầu gối. Một cô gái xinh đẹp đầy cá tính, chỉ cần như vậy cũng đủ thu hút ánh mắt người khác, thế mà lại còn cố tình nhuộm thêm mái tóc đỏ chói uốn quăn lượn sóng kéo dài đến hông, dáng vẻ hung hăng vênh váo, chẳng trách sẽ lái BMW R1200C bá đạo như vậy.
Cô gái tóc đỏ không chút để ý, để mặc Cố Cách Cách đánh giá chính mình, còn giả bộ dối lòng mở miệng hỏi: "Có cần tôi giúp gì không?"
Nhìn lại đồng hồ, chỉ còn năm phút, cũng chẳng có thời gian mà đi đôi co tranh cãi. Cố Cách Cách nhìn quanh một chút, thấy dường như ở trong góc còn một chỗ trống, nhưng khi lái tới gần mới phát hiện nơi đó không đủ diện tích để đậu một xe, Chẳng còn cách nào khác, chứ không lẽ lại lái xe ra ngoài đậu? Mà thời gian cũng không còn nữa, nếu không thực sự đến muộn. Lúc này cô mới có chút hối hận, đáng ra nên đi sớm hơn, cũng tại sáng sớm đã bị điện thoại quấy rầy.
Kỹ thuật lái xe của Cố Cách Cách coi như không tệ, vị trí nhỏ hẹp như thế cô cũng chen vào được, có điều...
Kétt——t, mặt Cố Cách Cách tối sầm. Xe quẹt vào vách tường, vội vàng xuống xe, quả nhiên cửa xe cọ vào vách tường xước một đường dài, tâm đau như cắt thịt, nhưng cũng chỉ có thể trừng mắt liếc nhìn cô gái tóc đỏ kia: "Quay lại sẽ tìm cô tính sổ." rồi lấy tốc độ trăm mét trên giây chạy tới cửa thang máy, dù cô đang đi giày cao gót mười phân.
Cô gái tóc đỏ nhìn theo bóng lưng cao gầy yểu điệu của cô, tháo kính râm ra, khóe miệng nhoẻn một nụ cười. Cố Cách Cách, cuối cùng chị cũng tới. Tính ra đã hai mươi tám tuổi rồi nhỉ? Nhưng dường như so với trước càng thêm hấp dẫn mê người!
Rồi đi đến nơi Cố Cách Cách đậu xe, nhìn vào cánh cửa xe trầy xước, chậc chậc hai tiếng, sau đó ngồi xuống, làm chút tiểu xảo lên xe.
Suy nghĩ ấy cứ vậy mà bật ra khi cô nhìn chính mình trong gương trang điểm. Mái tóc vừa ngủ dậy rối bời, làn da hơi sần sùi, vùng dưới mắt có chút bọng nước. Còn đây là gì? Nếp nhăn? Không ngờ lại có cả nếp nhăn?!
Giật mình, cô hoàn toàn tỉnh táo. Chả lẽ hai mươi tám tuổi thực sự đã già?
Lần lượt bày ra từng món đồ trang điểm, ước chừng khoảng nửa giờ sau, một khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ xuất hiện hoàn mỹ trước gương. Lúc này cô mới vừa lòng gật đầu, nhìn thoáng qua mười ngón tay thon dài, thốt ra lời từ đáy lòng: "Bảo bối à, sau này nhờ vào bọn mày cả đấy!"
Trước đây cô là một chuyên viên trang điểm, nhưng từ hôm nay đã chính thức trở thành một thành viên của MUMU. Tuy chỉ là trưởng bộ phận bán hàng của dòng sản phẩm AK, nhưng cũng đủ khiến cho bao người phải ghen tị đến chết. MUMU là một công ty mỹ phẩm hàng đầu, cho dù chỉ là nhân viên bán hàng ở quầy mỹ phẩm, cũng đều có thể tự hào khoe với người khác, Tôi làm việc ở MUMU đấy! Cho nên vào được MUMU luôn là mục tiêu phấn đấu của cô từ lúc bước chân vào nghề này, lăn lộn suốt mấy năm trời, cuối cùng cũng được toại nguyện.
Qua bao nhiêu năm, cuối cùng con dâu đã thành mẹ chồng, có điều cũng thật khó khăn, cô nhịn không được cảm thán: "Rốt cuộc mùa xuân cũng đến!"
Vừa cảm thán xong, di động vô cùng ăn ý vang lên:
Mùa xuân ở nơi nào... Mùa xuân ở nơi nào...
Nhạc chuông kinh dị như vậy chỉ thuộc về một người, một người mà cô vừa yêu vừa hận, tức khắc có xúc động muốn đâm đầu chết. Liếc mắt quanh một vòng, ngoại trừ chiếc gương trước mặt, chỉ còn lại bồn cầu là đủ rắn chắc. Cố gắng nhịn xuống ba giây, xua đi ý niệm tiêu cực trong đầu, không phải cô sợ đụng đầu chết, mà chỉ sợ làm hỏng lớp trang điểm sáng nay. Đây chính là món quà đầu tiên cô mang đến công ty mới – trong một công ty mỹ phẩm, nhất là công ty mỹ phẩm hàng đầu, trang điểm luôn quan trọng hơn nhan sắc.
Run run bắt máy, một giọng nam trung niên trầm thấp vang lên: "Cách Cách!"
Cô: "..."
Đúng vậy, cô tên Cố Cách Cách. Tuy đã gọi hai mươi tám năm, nhưng mỗi lần nghe thấy vẫn muốn lộn ruột. Nói đến tên này còn có cả sự tích.
Nghe ông nội Cố Cách Cách kể rằng, dòng họ Cố gia vốn là con cháu hoàng tộc Mãn Thanh (Cố Cách Cách: "Hoàng tộc không có họ Cố", Ông nội: "...Còn chưa nói xong"). Tổ tiên bọn họ — Cố Trọng Hỉ là trợ thủ đắc lực được Vương gia hoàng tộc thuộc dòng Bác Nhĩ Tế yêu quý. Vương gia coi trọng Cố Trọng Hỉ, còn đem Nhã Giai cách cách gả cho, từ đó về sau gia tộc có huyết mạch vương thất.
Sự thật là, ông nội Cố Cách Cách một mực muốn được bồng cháu đích tôn. Tiếc rằng bụng mẹ Cố Cách Cách không chịu thua kém, năm năm sinh liền ba công chúa, sau khi sinh xong Cố Cách Cách lại bị tổn thương, không thể sinh tiếp. Cố lão gia đến lúc sắp chết vẫn không nhắm nổi mắt, cứ luôn miệng kêu "Ca ca! Ca ca!" — ca ca ở thế hệ trước chính là ý chỉ cháu trai, cuối cùng ôm hận mà chết. Vì thế, Cố Cách Cách sau hai năm bị kêu Tiểu Tam, cuối cùng có được tên chính thức là Cố Cách Cách. Cách cách lấy hài âm từ ca ca, với mong muốn an ủi hồn thiêng cụ ông trên trời.
Từ sau khi có cái tên gây chú ý đó, bắt đầu từ thời điểm đi nhà trẻ, Cố Cách Cách đến đâu cũng thành tiêu điểm, bất kỳ ai thấy cô cũng nói: "Ôi, Cách Cách giá lâm!" tỏ vẻ vô cùng thân thiết.
Điện thoại là bố cô gọi tới, nhắc cô hôm nay là đại thọ sáu mươi của ông, tổ chức ở Tam Nguyên Kiều, tối đừng tới trễ.
Thế nào cần ông nhắc nhở, Cố Cách Cách đương nhiên biết hôm nay là ngày trọng đại thế nào, cho dù đã ba tháng cô chưa về nhà.
Trong ba người con gái, cô ở gần nhất, còn chị hai lại ở xa nhất, gả đến Thâm Quyến, chỉ có ngày lễ ngày tết mới trở về nhà; ngược lại, chị ba vốn gả cho dân bản địa, có điều vì anh rể thay đổi công việc, nên cả nhà chị phải dọn đi Thượng Hải, cũng ít khi trở về. Cô là út trong nhà, lại vẫn chưa kết hôn, về tình về lý hẳn phải sống bên bố mẹ, nhưng cô thật không chịu nổi việc lải nhải như máy bay oanh tạc hằng ngày của mẹ cô, cũng như việc bị bắt đi xem mắt quá nhiều, vì vậy vào một đêm gió nổi trăng mờ, tiền trảm hậu tấu quyết định chuyển nhà. Mẹ cô sau khi biết được, thiếu chút nữa cầm dao phay rượt theo cô, may mà có bố cô đứng ra ngăn cản, mới không xảy ra thảm kịch gia đình.
Cố Cách Cách vẫn còn trong trạng thái mơ màng suy tưởng, đầu dây bên kia đột ngột đổi người nói, giọng của bà Cố xuyên qua điện thoại, đâm thẳng vào màng nhĩ cô: "Cố Cách Cách, Cố Tiểu Tam! Tôi cho cô biết, nếu hôm nay cô không dẫn một gã đàn ông nào về cho tôi, đêm nay mẹ cô sẽ treo cổ tự sát!"
"Mẹ, mẹ nói gì vậy? Tối nay là sinh nhật chồng mẹ, mẹ lại bảo con dẫn đàn ông về cho mẹ? Như vậy làm sao ăn nói với mọi người?!" Cố Cách Cách nghiêng đầu kẹp chặt điện thoại lên vai, vừa đổi giày, vừa nói chuyện.
"Cô đừng xuyên tạc ý tứ của tôi, con trai chị hai cô đã vào lớp một, con gái chị ba cô cũng đi mẫu giáo, chỉ có mình cô vẫn còn độc thân, ngay cả bạn trai cũng không có.
Cô tính để tôi với bố cô sốt ruột đến bạc đầu? Có phải quyết tâm làm hai lão già chúng tôi lo âu đến chết không?"
"Người nói vậy không đúng rồi, điều này sao có thể oán con? Lúc trước con đưa Tiểu Hứa về cho người xem, sợ là người đã sớm quên thái độ của mình lúc đó, vậy con giúp người nhớ lại nhé! Nói gì mà, không cho phép yêu sớm, còn nhất quyết chia rẽ một đôi chim uyên ương. Được, con nghe lời mẹ, làm con gái ngoan, làm nhiều năm như vậy, mầm tốt đều đã bị người ta cướp về làm chồng làm cha, còn lại toàn hàng không tốt để cho con tuyển, người bảo con vừa mắt nổi sao? Cho dù vào được mắt con, cũng chưa chắc vào được mắt người. Bây giờ còn phải nghe oán hận, người xem con có oan ức quá không?"
Bà Cố nghe vậy, giọng điệu quả nhiên dịu xuống: "Cách Cách! Nhắc đến việc này, năm đó mẹ có hơi quá, nhưng chẳng qua vì muốn tốt cho con. Con nói xem, lúc đó con chỉ mới hai mươi tuổi, bị người ta lừa thì phải làm sao? Nói đến tên Tiểu Hứa kia, cần dáng người thì không có dáng người, cần cao ráo cũng chẳng có cao ráo, gia thế cũng không tốt, mẹ làm sao yên lòng để con yêu nó?"
"Nhưng người ta có tài." Cố Cách Cách liếc mắt, nhưng chợt nghĩ mẹ cô cũng chẳng nhìn thấy nên nói tiếp, "Nói mẹ cũng đừng hối hận, năm đó mẹ không vừa mắt người ta, nhưng giờ đây Tiểu Hứa cùng bạn đã mở công ty riêng, chính mình trở thành ông chủ, nghe đâu tài sản cũng hơn chục triệu, nếu lúc trước con gái người theo ảnh, thì đã là quý phu nhân. Cần gì phải như bây giờ dãi nắng dầm mưa đi làm. Nhưng thôi quên đi, người là mẹ con, con làm sao có thể oán người?"
"..." Đầu bên kia di động hoàn toàn im lặng.
Cố Cách Cách tựa như có thể nhìn thấy vẻ mặt tiếc hận của mẹ, tâm tình lập tức vui hẳn lên. Mỗi lần chỉ cần nhắc đến Tiểu Hứa, bà Cố mới không phản bác được. Bước xuống gara dưới lầu, chiếc Tiida màu đỏ lẫn trong hàng xe có vẻ đặc biệt bắt mắt. Khi mới nhìn thấy những đường nét được thiết kế lung linh sống động, Cố Cách Cách liền thích ngay, lập tức quyết định mua về; do đó, Cố Cách Cách ngoài yêu bản thân, yêu nhất cũng chính là nó. Ngồi vào ghế lái, khóa chặt dây an toàn: "Mẹ, con bị muộn giờ làm rồi, buổi tối gặp, muốn chém muốn giết tùy người đấy. Vậy nhé! Con cúp máy đây, tạm biệt." Không đợi bà Cố trả lời, liền ngắt đi động, nhấn ga chạy đi.
Nhưng Cố Cách Cách cũng chẳng yên tĩnh được bao lâu, xe vừa vào quốc lộ, di động lại vang lên lần nữa. Là chị hai Cố Vân, khỏi cần nghe cũng biết chị hai muốn nói gì. Người trong nhà họ Cố vĩnh viễn chỉ có một chủ đề, chẳng qua mẹ cô thích nói thẳng, còn chị hai so với bà Cố có văn hóa hơn, dùng chiến thuật vòng quanh, có điều chỉ đổi thang chứ không đổi thuốc.
"Út! Chị cùng Đa Đa vừa đến sân bay, mới gặp cả nhà em ba. Em ba muốn chị hỏi út, buổi tối mấy người trở về?" Giọng của chị hai cũng giống như người, lúc nào cũng rất dịu dàng, khiến cho người nghe có cảm giác như đang tắm trong gió xuân.
"..." Cố Cách Cách vốn muốn nói một người trở về, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống. Chị hai, chị ba khó được về nhà một chuyến, nói là chúc thọ cho bố, kỳ thật cũng muốn xem chuyện tình cảm của em gái út lúc này thế nào. Mẹ cô ở nhà đòi chết, bố cô lại mừng thọ hôm nay, không thể chỉ vì cô mà mất vui. Trên TV không phải quảng cáo dịch vụ thuê bạn gái về nhà ăn tết sao? Vậy cô cũng mướn bạn trai về nhà chúc thọ là được. Nghĩ vậy, liền nói: "Hai người."
"Thật không? Vậy thì tốt quá!" Đầu dây bên kia lập tức truyền tới một giọng nữ lanh lảnh, đúng là của chị ba Cố Nguyệt, "Bé út, vậy chị cùng chị hai chờ đó!"
Cố Cách Cách dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng vẫn bị tiếng của chị ba làm cho giật mình, lại một lần nữa chứng minh giọng nói quả thật có tỷ lệ thuận cùng chiều cao. Theo như lời bà Cố, ba chị em cô đều có nét đặc sắc riêng. Cô cả thì có giọng, cô út thì có sắc, cô hai dù không có hai thứ đó, nhưng bù lại có được chiều cao, vóc dáng cao một chút kỳ thật cũng không sao cả, nhưng là con gái mà cao đến 1m75, so với ông Cố còn cao hơn, quả thật không thể tưởng nổi. Cố Cách Cách mặc dù cũng 1m68, nhưng đứng cạnh chị ba vẫn cách biệt rất rõ, còn chị hai lại càng thấp bé, chỉ 1m60. Cho nên khi cả ba cùng đi ra ngoài, căn bản chẳng giống một mẹ sinh ra. May mắn duy nhất chính là dung mạo cả ba khá giống, bằng không ông Cố chắc sẽ cho rằng, hồi còn trẻ, vợ mình đã đi ngoại tình.
Liếc nhìn đồng hồ, mười phút nữa là chín giờ, thời gian vừa đẹp. Là nhân viên mới đương nhiên không thể tới trễ, nhưng cũng không cần phải đến quá sớm, để tránh lưu lại ấn tượng ra vẻ với người ta. Lái xe vào gara dành riêng cho MUMU, từng hàng xe nhãn hiệu nổi tiếng thiếu chút nữa làm lóa mắt Cố Cách Cách. Cô vốn là một người yêu xe, nhìn thấy nhiều xe sang thế này, suýt chút nữa chảy cả nước miếng. Đất của MUMU trải đầy vàng sao? Chỉ là xe của nhân viên mà đã xa hoa đến vậy?!
Chạy đến cuối mới thấy có một vị trí trống, vừa muốn lái vào đã bị chen ngang bởi một chiếc... ách... mô tô?
Tuy Cố Cách Cách không hiểu quá rõ các loại mô tô, nhưng cô lại biết cỗ xe trước mặt này. Đây chính là chiếc BMW R1200C mà Dương Tử Quỳnh và Pierce Brosnan đã dùng để chạy trốn trong phim điệp viên 007《Tomorrow never dies》. Vỏ ngoài kim loại vừa nặng vừa dày, toát ra nồng đậm hương vị cổ xưa, thế nhưng không kém thời trang, tuy là mô tô nhưng giá trị hơn cả chiếc Tiida cô lái.
Nhưng mà...
Lái xe đắt tiền thì không cần phải hiểu phép tắc lịch sự là gì sao? Ít nhất cũng phải biết cái gì gọi là đến trước đến sau chứ?!
Người lái mô tô chẳng thèm để ý đến Cố Cách Cách, theo lối không bị chắn chui vào chiếm lấy vị trí đậu xe duy nhất kia.
Cố Cách Cách hạ cửa sổ, hướng người đó hét to: "Này, cô chiếm vị trí đỗ xe của tôi!"
Người lái xe mô tô không nói gì, dựng xe, tháo mũ, lấy kính đen từ trong túi xách ra đeo vào, rồi mới quay đầu lại. Khuôn mặt vốn đã không lớn, còn bị chiếc kính râm tối đen như dành cho người mù che hết phân nửa, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Cố Cách Cách, rồi chỉ lên mặt đất, hỏi: "Trên này có viết tên cô?"
Cố Cách Cách cứng họng, ngay cả gara nhà cô cũng chẳng viết tên, huống chi đây là lần đầu cô đến MUMU. Không trả lời cũng không xuống xe, đánh giá người bất lịch sự trước mặt từ trên xuống dưới. Áo da lửng màu đen ôm sát, bên trong là áo thun mỏng, phía dưới váy ngắn là đôi chân thon dài, cùng đôi bốt đen cao tới đầu gối. Một cô gái xinh đẹp đầy cá tính, chỉ cần như vậy cũng đủ thu hút ánh mắt người khác, thế mà lại còn cố tình nhuộm thêm mái tóc đỏ chói uốn quăn lượn sóng kéo dài đến hông, dáng vẻ hung hăng vênh váo, chẳng trách sẽ lái BMW R1200C bá đạo như vậy.
Cô gái tóc đỏ không chút để ý, để mặc Cố Cách Cách đánh giá chính mình, còn giả bộ dối lòng mở miệng hỏi: "Có cần tôi giúp gì không?"
Nhìn lại đồng hồ, chỉ còn năm phút, cũng chẳng có thời gian mà đi đôi co tranh cãi. Cố Cách Cách nhìn quanh một chút, thấy dường như ở trong góc còn một chỗ trống, nhưng khi lái tới gần mới phát hiện nơi đó không đủ diện tích để đậu một xe, Chẳng còn cách nào khác, chứ không lẽ lại lái xe ra ngoài đậu? Mà thời gian cũng không còn nữa, nếu không thực sự đến muộn. Lúc này cô mới có chút hối hận, đáng ra nên đi sớm hơn, cũng tại sáng sớm đã bị điện thoại quấy rầy.
Kỹ thuật lái xe của Cố Cách Cách coi như không tệ, vị trí nhỏ hẹp như thế cô cũng chen vào được, có điều...
Kétt——t, mặt Cố Cách Cách tối sầm. Xe quẹt vào vách tường, vội vàng xuống xe, quả nhiên cửa xe cọ vào vách tường xước một đường dài, tâm đau như cắt thịt, nhưng cũng chỉ có thể trừng mắt liếc nhìn cô gái tóc đỏ kia: "Quay lại sẽ tìm cô tính sổ." rồi lấy tốc độ trăm mét trên giây chạy tới cửa thang máy, dù cô đang đi giày cao gót mười phân.
Cô gái tóc đỏ nhìn theo bóng lưng cao gầy yểu điệu của cô, tháo kính râm ra, khóe miệng nhoẻn một nụ cười. Cố Cách Cách, cuối cùng chị cũng tới. Tính ra đã hai mươi tám tuổi rồi nhỉ? Nhưng dường như so với trước càng thêm hấp dẫn mê người!
Rồi đi đến nơi Cố Cách Cách đậu xe, nhìn vào cánh cửa xe trầy xước, chậc chậc hai tiếng, sau đó ngồi xuống, làm chút tiểu xảo lên xe.
Tác giả :
Lạc Khuynh