Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!)
Chương 89: Công lược nam chủ ‘thúc thúc’ (6)
Editor: HD
Kí thể Điền Mật vẫn luôn chú ý những thứ Qúy Quân Ngôn yêu thích.
Qúy Quân Ngôn thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, hoặc là không ăn được cái gì.
Cô đều biết, chỉ là bình thường giấu kín ở trong lòng mà thôi.
Điền Mật sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm thêm điểm hảo cảm.
Một bên chọn đồ ăn, một bên nói chú thích ăn cái này, chú không thích ăn cái này, hoặc là chú bị dị ứng với cái này ~
Nghe thấy vậy trái tim Qúy Quân Ngôn nhanh chóng tan rã, thậm chí trong khoảnh khắc, hắn muốn Điền Mật ở bên cạnh hắn cả đời.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, hắn mạnh mẽ xóa bỏ tư tưởng này đi.
“Đinh --- hảo cảm nam chủ +2, độ hảo cảm 93, kí chủ cố lên!"
Còn bảy điểm hảo cảm, cho nên, độ khó không cao?
Sau đó hai người mua một đống nguyên liệu nấu ăn, bắt đầu đi về nhà.
Điền Mật mặc tạp dề màu hồng nhạt, bận rộn trong phòng bếp, Qúy Quân Ngôn muốn giúp đỡ, nhưng Điền Mật từ chối.
Qúy Quân Ngôn đành phải đứng ở cửa phòng bếp, nhìn cháu gái nhà mình lần đầu tiên nấu ăn vì hắn.
Khóe miệng hắn vẫn chứa ý cười, làm thế nào cũng không đè nén được, nhìn bóng lưng Điền Mật, cảm thấy thời khắc này thật ấm áp.
Trông thấy Qúy Quân Ngôn nhìn mình, sao Điền Mật có thể bỏ qua cơ hội làm rối lòng hắn được chứ: “Chú, có phải con cũng rất giỏi việc này?" Điền Mật bưng dĩa ớt xanh xào thịt tới trước mặt Qúy Quân Ngôn, gắp một sợi thịt để bên miệng Qúy Quân Ngôn, cho hắn ăn thử.
Qúy Quân Ngôn há miệng ăn thịt, nhai nhai. Trong mắt lộ ra vẻ khen thưởng, gật gật đầu, cười cười nhìn Điền Mật: “Ừm, không tệ, Điền Điền nhà ta nấu ăn rất khá."
“Có phải con rất giống kiểu hiền thê lương mẫu?" Điền Mật kiễng chân lên ghé sát mặt Qúy Quân Ngôn.
Qúy Quân Ngôn nhìn Điền Mật ở khoảng cách 10cm, cô xinh đẹp giống như tinh linh rơi xuống thế gian, ánh mắt cô trong suốt như thủy tinh, giống như có thể nhìn thấu lòng người.
“Đúng đúng đúng! Nếu ai có thể cưới được Điền Điền nhà ta, chính là may mắn của hắn!" Sắc mặt Qúy Quân Ngôn cứng ngắc chớp mắt một cái, lập tức khôi phục bình thường, giơ tay chọc chọc trán Điền Mật, vẻ mặt cưng chiều.
Lại là bộ dáng ‘cha hiền’, trong lòng Điền Mật cực kì bất mãn. Nhưng trên mặt vẫn là vẻ tự hào: “Tất nhiên, đợi lần sau, cháu cũng nấu cho Lâm học trưởng, có lẽ Lâm học trưởng sẽ thích nhỉ?" Trong mắt cô đầy vẻ chờ mong, cùng với tình cảm khó xử của thiếu nữ.
Trong lòng Qúy Quân Ngôn đột nhiên có chút không thoải mái, ý của Điền Mật, muốn nấu cho người đàn ông khác ăn.
Về sau, nếu không phải Lâm học trưởng, thì cũng có thể là những người khác. Dù sao, ắt hẳn không phải là hắn.
Vì sao, không phải hắn? Không thể là hắn?
Hắn, là chú của cô, chỉ có thể là chú mà thôi.
Qúy Quân Ngôn nhìn vẻ mặt hưng phấn của Điền Mật, cô bé này, khi vừa mới sinh ra, từ nhỏ tới nay đều ở trong tầm mắt hắn, ở trước mặt hắn.
Hắn đột nhiên có chút không chấp nhận được việc có một ngày, hắn tự mình đặt tay cô vào lòng bàn tay của người đàn ông khác.
Trong lòng, có chút không cam chịu.
Buổi tối, cảm xúc của Qúy Quân Ngôn rất lộn xộn, sau khi ăn cơm với Điền Mật xong, liền ra ngoài.
Hắn đi tới quán bar, tụ tập với mấy người bạn đại học.
“Sao thế? Vẻ mặt nặng nề đầy tâm sự, tôi chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Qúy đại thiếu nha!" Người bạn đó tên là Tô Dịch Minh, gia cảnh không tệ, nhưng so với tập đoàn An Dương thì kém hơn một chút, cũng là phú nhị đại số một số hai trong nước.
Bình thường Tô Dịch Minh cà lơ phất phơ, nhưng lại là người có thể ở bên Qúy Quân Ngôn đến tận bây giờ.
“Có một người bạn, hắn với cháu hắn không có quan hệ huyết thống, hắn, thích cháu gái của hắn rồi. Cậu cảm thấy…" Qúy Quân Ngôn chưa kịp nói xong, lập tức bị Tô Dịch Minh ngắt lời.
“Tôi biết cậu không thể chạy thoát khỏi bàn tay cháu gái cậu mà! Ha ha ~ cuối cùng Qúy đại thiếu của chúng ta cũng nhận tội rồi!" Tô Dịch Minh cười ha ha, vẻ mặt sung sướng khi thấy người khác gặp họa.
“Không phải tôi, là một người bạn!" Qúy Quân Ngôn nhíu mày, trầm giọng nói xạo, nhưng không có chút sức lực.
“Đừng xạo, tôi còn không hiểu cậu sao! Cậu cũng đừng xấu hổ, quan hệ của chúng ta thế nào!" Tô Dịch Minh vỗ vai Qúy Quân Ngôn: “Cô cháu gái kia của cậu, hiện tại 17 rồi phải không? Bây giờ hay yêu sớm gì gì đó, là rất bình thường. Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không ra tay, thì không còn cơ hội nữa đâu!" Vẻ mặt Tô Dịch Minh đầy sâu xa nhìn Qúy Quân Ngôn một cái, sau đó cầm ly rượu đi dụ dỗ mỹ nữ.
Qúy Quân Ngôn cầm ly rượu, ngón trỏ ma xát ly, nhăn mày lại, vẻ mặt suy tư.
Thật lâu sau, Qúy Quân Ngôn dường như đã suy nghĩ thông suốt điều gì đó, nhấc ly rượu lên, uống cạn bằng một hơi. Sau đó vẻ mặt vô cùng kiên định rời khỏi quán bar, lái xe về nhà.
“Đinh --- hảo cảm nam chủ +4, độ hảo cảm 97, kí chủ sắp đại công cáo thành rồi!"
Điền Mật mới vừa nằm xuống giường, liền nghe thấy tiếng 0051, 97 ư, còn thiếu 3 điểm nữa là hoàn thành nhiệm vụ! Thật quá tốt!
Nhưng mà, rốt cuộc nam chủ bị cái gì kích thích sao lại tăng 4 điểm hảo cảm?
Tâm trạng khá tốt, Điền Mật nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tất nhiên Điền Mật không biết, sau khi Qúy Quân Ngôn về nhà, liền đi thẳng đến phòng Điền Mật.
Hắn không bật đèn, chỉ là mượn ánh sáng từ phòng khách, đi tới ngồi xuống bên giường Điền Mật.
Điền Mật ngủ rất ngon, khóe miệng nhẹ nhàng kéo lên, giống như mơ được giấc mơ tốt lành.
Qúy Quân Ngôn cũng nhếch miệng theo, giơ tay vén tóc xòa xuống mặt Điền Mật sang một bên.
Nhìn khuôn mặt xinh xắn của Điền Mật, cơ thể hắn có chút run rẩy ghé sát mặt cô, lẳng lặng ngắm nhìn Điền Mật, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô: “Điền Điền, chú biết, chú cực kì ích kỷ, nhưng mà, chú không còn cách nào khác, không thể chấp nhận, một ngày, em sẽ rời khỏi tôi, ôm một người đàn ông khác." Nói xong, Qúy Quân Ngôn liền rời khỏi phòng Điền Mật.
Một lát sau, hắn mặc áo ngủ rồi quay lại, nhẹ nhàng kéo chăn của Điền Mật ra, nằm bên cạnh Điền Mật, ôm cô vào trong ngực, nhắm mắt lại, mang theo ý cười rồi chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Điền Mật chưa mở mắt, lười biếng nằm trong chăn giật giật, cảm giác bên cạnh có cái tường thịt.
Điền Mật khó hiểu mở mắt ra, ánh mắt có chút mơ màng.
Đầu cô gối lên cánh tay Qúy Quân Ngôn, bởi vì bàn tay vừa mới sờ loạn, nên đang đặt trên ngực Qúy Quân Ngôn.
Thời điểm Điền Mật động đậy Qúy Quân Ngôn đã tỉnh, nhưng hắn để mặc cô sờ soạn người mình.
Sau khi Qúy Quân Ngôn nghĩ thông suốt, cách đối xử với Điền Mật, giống như người đàn ông chăm sóc cô gái mình yêu thương.
Điền Mật và Qúy Quân Ngôn nhìn nhau vài giây, chớp mắt hỏi: “Chú, sao chú nằm trên giường cháu?"
Qúy Quân Ngôn cúi người hôn lên trán Điền Mật, sau đó giả vờ tội nghiệp hỏi Điền Mật: “Điền Điền không nhớ gì ư?"
Kí thể Điền Mật vẫn luôn chú ý những thứ Qúy Quân Ngôn yêu thích.
Qúy Quân Ngôn thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, hoặc là không ăn được cái gì.
Cô đều biết, chỉ là bình thường giấu kín ở trong lòng mà thôi.
Điền Mật sẽ không bỏ qua cơ hội kiếm thêm điểm hảo cảm.
Một bên chọn đồ ăn, một bên nói chú thích ăn cái này, chú không thích ăn cái này, hoặc là chú bị dị ứng với cái này ~
Nghe thấy vậy trái tim Qúy Quân Ngôn nhanh chóng tan rã, thậm chí trong khoảnh khắc, hắn muốn Điền Mật ở bên cạnh hắn cả đời.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, hắn mạnh mẽ xóa bỏ tư tưởng này đi.
“Đinh --- hảo cảm nam chủ +2, độ hảo cảm 93, kí chủ cố lên!"
Còn bảy điểm hảo cảm, cho nên, độ khó không cao?
Sau đó hai người mua một đống nguyên liệu nấu ăn, bắt đầu đi về nhà.
Điền Mật mặc tạp dề màu hồng nhạt, bận rộn trong phòng bếp, Qúy Quân Ngôn muốn giúp đỡ, nhưng Điền Mật từ chối.
Qúy Quân Ngôn đành phải đứng ở cửa phòng bếp, nhìn cháu gái nhà mình lần đầu tiên nấu ăn vì hắn.
Khóe miệng hắn vẫn chứa ý cười, làm thế nào cũng không đè nén được, nhìn bóng lưng Điền Mật, cảm thấy thời khắc này thật ấm áp.
Trông thấy Qúy Quân Ngôn nhìn mình, sao Điền Mật có thể bỏ qua cơ hội làm rối lòng hắn được chứ: “Chú, có phải con cũng rất giỏi việc này?" Điền Mật bưng dĩa ớt xanh xào thịt tới trước mặt Qúy Quân Ngôn, gắp một sợi thịt để bên miệng Qúy Quân Ngôn, cho hắn ăn thử.
Qúy Quân Ngôn há miệng ăn thịt, nhai nhai. Trong mắt lộ ra vẻ khen thưởng, gật gật đầu, cười cười nhìn Điền Mật: “Ừm, không tệ, Điền Điền nhà ta nấu ăn rất khá."
“Có phải con rất giống kiểu hiền thê lương mẫu?" Điền Mật kiễng chân lên ghé sát mặt Qúy Quân Ngôn.
Qúy Quân Ngôn nhìn Điền Mật ở khoảng cách 10cm, cô xinh đẹp giống như tinh linh rơi xuống thế gian, ánh mắt cô trong suốt như thủy tinh, giống như có thể nhìn thấu lòng người.
“Đúng đúng đúng! Nếu ai có thể cưới được Điền Điền nhà ta, chính là may mắn của hắn!" Sắc mặt Qúy Quân Ngôn cứng ngắc chớp mắt một cái, lập tức khôi phục bình thường, giơ tay chọc chọc trán Điền Mật, vẻ mặt cưng chiều.
Lại là bộ dáng ‘cha hiền’, trong lòng Điền Mật cực kì bất mãn. Nhưng trên mặt vẫn là vẻ tự hào: “Tất nhiên, đợi lần sau, cháu cũng nấu cho Lâm học trưởng, có lẽ Lâm học trưởng sẽ thích nhỉ?" Trong mắt cô đầy vẻ chờ mong, cùng với tình cảm khó xử của thiếu nữ.
Trong lòng Qúy Quân Ngôn đột nhiên có chút không thoải mái, ý của Điền Mật, muốn nấu cho người đàn ông khác ăn.
Về sau, nếu không phải Lâm học trưởng, thì cũng có thể là những người khác. Dù sao, ắt hẳn không phải là hắn.
Vì sao, không phải hắn? Không thể là hắn?
Hắn, là chú của cô, chỉ có thể là chú mà thôi.
Qúy Quân Ngôn nhìn vẻ mặt hưng phấn của Điền Mật, cô bé này, khi vừa mới sinh ra, từ nhỏ tới nay đều ở trong tầm mắt hắn, ở trước mặt hắn.
Hắn đột nhiên có chút không chấp nhận được việc có một ngày, hắn tự mình đặt tay cô vào lòng bàn tay của người đàn ông khác.
Trong lòng, có chút không cam chịu.
Buổi tối, cảm xúc của Qúy Quân Ngôn rất lộn xộn, sau khi ăn cơm với Điền Mật xong, liền ra ngoài.
Hắn đi tới quán bar, tụ tập với mấy người bạn đại học.
“Sao thế? Vẻ mặt nặng nề đầy tâm sự, tôi chưa từng nhìn thấy bộ dạng này của Qúy đại thiếu nha!" Người bạn đó tên là Tô Dịch Minh, gia cảnh không tệ, nhưng so với tập đoàn An Dương thì kém hơn một chút, cũng là phú nhị đại số một số hai trong nước.
Bình thường Tô Dịch Minh cà lơ phất phơ, nhưng lại là người có thể ở bên Qúy Quân Ngôn đến tận bây giờ.
“Có một người bạn, hắn với cháu hắn không có quan hệ huyết thống, hắn, thích cháu gái của hắn rồi. Cậu cảm thấy…" Qúy Quân Ngôn chưa kịp nói xong, lập tức bị Tô Dịch Minh ngắt lời.
“Tôi biết cậu không thể chạy thoát khỏi bàn tay cháu gái cậu mà! Ha ha ~ cuối cùng Qúy đại thiếu của chúng ta cũng nhận tội rồi!" Tô Dịch Minh cười ha ha, vẻ mặt sung sướng khi thấy người khác gặp họa.
“Không phải tôi, là một người bạn!" Qúy Quân Ngôn nhíu mày, trầm giọng nói xạo, nhưng không có chút sức lực.
“Đừng xạo, tôi còn không hiểu cậu sao! Cậu cũng đừng xấu hổ, quan hệ của chúng ta thế nào!" Tô Dịch Minh vỗ vai Qúy Quân Ngôn: “Cô cháu gái kia của cậu, hiện tại 17 rồi phải không? Bây giờ hay yêu sớm gì gì đó, là rất bình thường. Tôi nói cho cậu biết, nếu cậu không ra tay, thì không còn cơ hội nữa đâu!" Vẻ mặt Tô Dịch Minh đầy sâu xa nhìn Qúy Quân Ngôn một cái, sau đó cầm ly rượu đi dụ dỗ mỹ nữ.
Qúy Quân Ngôn cầm ly rượu, ngón trỏ ma xát ly, nhăn mày lại, vẻ mặt suy tư.
Thật lâu sau, Qúy Quân Ngôn dường như đã suy nghĩ thông suốt điều gì đó, nhấc ly rượu lên, uống cạn bằng một hơi. Sau đó vẻ mặt vô cùng kiên định rời khỏi quán bar, lái xe về nhà.
“Đinh --- hảo cảm nam chủ +4, độ hảo cảm 97, kí chủ sắp đại công cáo thành rồi!"
Điền Mật mới vừa nằm xuống giường, liền nghe thấy tiếng 0051, 97 ư, còn thiếu 3 điểm nữa là hoàn thành nhiệm vụ! Thật quá tốt!
Nhưng mà, rốt cuộc nam chủ bị cái gì kích thích sao lại tăng 4 điểm hảo cảm?
Tâm trạng khá tốt, Điền Mật nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tất nhiên Điền Mật không biết, sau khi Qúy Quân Ngôn về nhà, liền đi thẳng đến phòng Điền Mật.
Hắn không bật đèn, chỉ là mượn ánh sáng từ phòng khách, đi tới ngồi xuống bên giường Điền Mật.
Điền Mật ngủ rất ngon, khóe miệng nhẹ nhàng kéo lên, giống như mơ được giấc mơ tốt lành.
Qúy Quân Ngôn cũng nhếch miệng theo, giơ tay vén tóc xòa xuống mặt Điền Mật sang một bên.
Nhìn khuôn mặt xinh xắn của Điền Mật, cơ thể hắn có chút run rẩy ghé sát mặt cô, lẳng lặng ngắm nhìn Điền Mật, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô: “Điền Điền, chú biết, chú cực kì ích kỷ, nhưng mà, chú không còn cách nào khác, không thể chấp nhận, một ngày, em sẽ rời khỏi tôi, ôm một người đàn ông khác." Nói xong, Qúy Quân Ngôn liền rời khỏi phòng Điền Mật.
Một lát sau, hắn mặc áo ngủ rồi quay lại, nhẹ nhàng kéo chăn của Điền Mật ra, nằm bên cạnh Điền Mật, ôm cô vào trong ngực, nhắm mắt lại, mang theo ý cười rồi chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Điền Mật chưa mở mắt, lười biếng nằm trong chăn giật giật, cảm giác bên cạnh có cái tường thịt.
Điền Mật khó hiểu mở mắt ra, ánh mắt có chút mơ màng.
Đầu cô gối lên cánh tay Qúy Quân Ngôn, bởi vì bàn tay vừa mới sờ loạn, nên đang đặt trên ngực Qúy Quân Ngôn.
Thời điểm Điền Mật động đậy Qúy Quân Ngôn đã tỉnh, nhưng hắn để mặc cô sờ soạn người mình.
Sau khi Qúy Quân Ngôn nghĩ thông suốt, cách đối xử với Điền Mật, giống như người đàn ông chăm sóc cô gái mình yêu thương.
Điền Mật và Qúy Quân Ngôn nhìn nhau vài giây, chớp mắt hỏi: “Chú, sao chú nằm trên giường cháu?"
Qúy Quân Ngôn cúi người hôn lên trán Điền Mật, sau đó giả vờ tội nghiệp hỏi Điền Mật: “Điền Điền không nhớ gì ư?"
Tác giả :
Mai Khai