Các Nam Chính Đều Là Của Ta (Nam Chủ Đều Là Của Ta!)
Chương 78: Công lược nam chủ tà giáo (5)
Sau khi hai người ăn cơm xong, Điền Mật gọi tiểu nhị tính tiền, tổng cộng là bốn lượng bạc.
Điền Mật không hề di chuyển, ánh mắt nhìn Úy Trì Vô Tâm chằm chằm, ý bảo hắn trả tiền.
Úy Trì Vô Tâm sờ túi tiền, xấu hổ cười cười, sau đó lấy ra hai nén bạc vụn đưa cho tiểu nhị, cộng lại cũng không bằng một lượng bạc nữa.
Ánh mắt tiểu nhị nhìn bọn họ hết sức khinh thường, cũng may hiện tại Úy Trì Vô Tâm đang đóng vai một người khác, bằng không, bởi vì một ánh mắt này của tiểu nhị, mà từ nay về sau hắn không được nhìn thấy mặt trời mọc.
Điền Mật lấy bốn lượng bạc từ trong túi tiền ra, đặt ở trên bàn, không thèm nhìn Úy Trì Vô Tâm một cái, lập tức đứng dậy.
“Ôi chao, này, này cô nương ~ từ từ đã –"
Điền Mật không để ý đến Úy Trì Vô Tâm ở phía sau gọi nàng, nhanh chóng rời khỏi khách điếm, cưỡi ngựa bỏ đi.
Mặc dù cưỡi ngựa rất vui, nhưng cưỡi ngựa suốt một đường khiến nàng có chút không chịu nổi, vì vậy Điền Mật chạy chậm lại.
Úy Trì Vô Tâm vẫn luôn đi phía sau nàng, đợi nàng chạy chậm lại, hắn lập tức tăng tốc, rất nhanh liền đi song song với Điền Mật.
Hắn nghiêng đầu nhìn Điền Mật, cười hì hì: “Cô nương, việc đó, hôm nay không đủ tiền, hôm khác tại hạ mời cô nương ăn cơm!"
Điền Mật liếc mắt nhìn hắn, không thèm quan tâm.
Úy Trì Vô Tâm cũng không để bụng, tự mình quyết định: “Nhìn hướng cô nương đang đi tới, chắc hẳn là đi Tương Châu? Chi bằng chúng ta kết bạn đi cùng nhau? Như vậy trên đường đi có thể giúp đỡ lẫn nhau. Dù gì cô nương cũng là nữ tử, nếu gặp lưu manh thì không tốt. Mặc dù tại hạ võ nghệ không tinh, nhưng dù thế nào đi chăng nữa ta cũng là nam nhân. Ba lạp ba lạp ~~"
Điền Mật tức giận trong lòng, trời ạ, ai nói cho ta biết đi, nam chủ này có hai mặt hay sao vậy? Hay là lão thái bà chuyển thế? Có thể nói nhiều như vậy! Ni cô niệm kinh cũng không bằng a.
“Câm miệng!"
Úy Trì Vô Tâm thật sự nghe lời nàng không mở miệng nói nữa, hắn đưa mắt nhìn sang Điền Mật.
Cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh, Điền Mật nhẹ nhàng thở dài đồng thời lạnh lùng nhìn Úy Trì Vô Tâm, cực kì khinh thường: “Nếu như gặp lưu manh, ngươi có thể đỡ được một chiêu của lưu manh sao?"
Úy Trì Vô Tâm bị ê mặt, mặc dù nội lực của hắn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng vẫn dư sức để đối phó với lưu manh chứ? Nhưng mà hiện tại hắn đang đóng giả thành một thư sinh trói gà không chặt. Tất nhiên sẽ không đỡ được một chiêu của lưu manh. Vì vậy hắn lắc đầu.
“Muốn đi cùng ta?"
Úy Trì Vô Tâm gật đầu liên tục.
“Ngươi không có tiền."
“Có có ~ còn một hai ~" Giọng nói Úy Trì Vô Tâm ỉu xìu.
“Ngươi nói hai nén bạc vụn kia, có thể giúp ngươi đi đến Tương Châu sao?" Điền Mật mạnh mẽ xỉ nhục Úy Trì Vô Tâm, dù sai hiện tại hắn là Trì Tín. Nếu lấy thân phận Úy Trì Vô Tâm, dĩ nhiên nàng không dám nói chuyện với hắn như vậy.
Úy Trì Vô Tâm nhíu mày, suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu.
“Cho nên, nếu ngươi đi cùng với ta, ta còn phải bỏ tiền ra cho ngươi!"
Úy Trì Vô Tâm đỏ mặt, cực kì hồng. Điền Mật nhìn thấy thì chặt lưỡi, cái này là cái gì? Chẳng lẽ nam chủ cũng có ‘tiểu thẹn thùng’?
“Ta, ta ~ sau khi đến Tương Châu, ta sẽ trả tiền lại cho cô nương." Nói xong, Úy Trì Vô Tâm nhìn Điền Mật, ánh mặt hết sức chân thành, giống như sợ Điền Mật không tin tưởng hắn.
“Làm nô bộc của ta, ta sẽ cho ngươi ăn." Điền Mật cười thầm trong lòng, cho ta ăn độc dược ư, xem ta dạy dỗ ngươi thế nào!
“Hả?" Úy Trì Vô Tâm không kịp phản ứng, Huyết Sát dám bảo hắn làm nô bộc của nàng?
“Không chịu ư? Vậy thôi." Nói xong định tăng tốc rời đi.
“Này này, ôi ~" Úy Trì Vô Tâm gọi một tiếng.
Điền Mật nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt Úy Trì Vô Tâm có chút do dự, sau đó mở miệng: “Được, tới Tương Châu là được…! Nhưng không thể tiếp tục làm nô bộc."
“Tất nhiên, tới Tương Châu rồi, chúng ta mỗi người một ngả." Điền Mật nhíu mày, trong mắt lóe lên ý cười xảo quyệt.
Ánh mắt Úy Trì Vô Tâm lấp lánh, xuất hiện một tia hứng thú.
Hắn quen biết Huyết Sát mười hai năm, chẳng lẽ nàng không lạnh lùng vô tình như hắn nghĩ? Khi vừa mới gặp Huyết Sát nàng là người thế nào? À…, hình như Huyết Sát lúc bảy tuổi là một cô nương nghịch ngợm đáng yêu, tràn đầy hi vọng với thế gian, vẫn luôn cho rằng huyết giáo không phải tàn ác như vậy. Về sau trải qua nhiều đau khổ, từ từ tôi luyện nàng thành sát thủ máu lạnh, trở thành người đứng đầu thất sát. Lúc đầu hắn còn chơi đùa với Huyết Sát, về sau Huyết Sát biến thành dạng người giống như trong huyết giáo, hắn cũng không để ý đến nàng nữa.
Từ nhỏ hắn đã được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế huyết giáo, yêu cầu tuyệt tình tuyệt ái, lãnh huyết lạnh tâm. Hắn thực sự là người như vậy, trong lòng đầy tràn hắc ám lạnh nhạt.
Nhưng mà trong lòng hắn lại khao khát quang minh, lần đầu tiên nhìn thấy Huyết Sát, hắn liền cảm thấy, nàng giống hệt như quang minh. Nhưng dần dần, nàng đã biến thành hắc ám.
Sau này, hắn gặp được Bạch Dương.
Nghĩ đến Bạch Dương, ánh mắt Úy Trì Vô Tâm tối sầm, nha đầu không biết nghe lời này, lần này hắn bắt nàng về, nhất định phải trừng trị một phen!
Mục đích ra ngoài lần này của hắn chính là đi tìm Bạch Dương, nhìn thấy Điền Mật, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại đuổi theo nàng. Sau đó nghĩ lại, Điền Mật đi tìm sơn trang minh chủ, hắn đi theo nàng, tiện thể nhìn xem nàng có trung thành với hắn hay không.
Nhưng không ngờ, hắn lại phát hiện một chuyện hết sức thú vị. Huyết Sát, không hề biến thành hắc ám, nàng chỉ giấu đi quang minh của chính mình?
Điền Mật không hề để ý Úy Trì Vô Tâm nghĩ thế nào về nàng, trong lòng nàng đang suy nghĩ không biết nên sai bảo ‘nô bộc’ này thế nào.
Đi được hai canh giờ, bọn họ dừng lại trong rừng. Nàng bảo Úy Trì Vô Tâm cầm túi đi múc nước, Úy Trì Vô Tâm nhìn nàng một cái, sau đó nghe lời đi múc nước.
Lấy nước trở về xong, Điền Mật liền nói nàng muốn ăn trái cây dại. Úy Trì Vô Tâm đành phải đi tìm quả dại, tất nhiên Úy Trì Vô Tâm không hề động thủ, hiện tại hắn chưa bình phục, dĩ nhiên không thể đùa giỡn với thân thể của chính mình, lần này ra ngoài hắn mang theo không ít thủ hạ, tất cả đều núp ở trong tối.
Điền Mật có được võ công của kí thể, tất nhiên cũng biết được. Nàng biết hắn là Úy Trì Vô Tâm, Úy Trì Vô Tâm lại không biết Điền Mật biết thân phận của hắn. Cho nên dựa theo phán đoán, Điền Mật nghĩ những người đó tới giám sát nàng, vì vậy dù nàng biết họ ở trong tối, nhưng cũng không để ý đến.
Vì để không bị lộ tẩy, Úy Trì Vô Tâm đi hơi lâu một chút, khoảng chừng nửa canh giờ sau hắn mới cầm quả dại về.
Kết quả Điền Mật nói, không hợp khẩu vị.
Úy Trì Vô Tâm cảm thấy, chắc chắn là Điền Mật cố ý! Bởi vì hắn nói mời nàng ăn cơm, kết quả không mời được, lại bắt nàng mời lại hắn. Tuy nhiên, hắn cảm thấy nàng như vậy trông thật đáng yêu.
“Đinh – hảo cảm nam chủ +10, độ hảo cảm 20, kí chủ cố lên!"
Điền Mật nhíu mày, chẳng lẽ nam chủ thích bị ngược?
Hai người tiếp tục di chuyển, cuối cùng dừng lại nghỉ ngơi ở một trấn nhỏ.
Cũng may trước khi ra cửa Điền Mật mang đầy đủ tiền bạc, thuê hai căn phòng, chẳng qua là một căn thượng phòng và một hạ phòng. Thanh toán tiền xong, sau đó gọi mấy món ăn, ngồi trên đại sảnh ăn cơm với Úy Trì Vô Tâm, xong Điền Mật lập tức trở về phòng, không để ý tới ánh mắt Úy Trì Vô Tâm nhìn nàng.
Điền Mật không hề di chuyển, ánh mắt nhìn Úy Trì Vô Tâm chằm chằm, ý bảo hắn trả tiền.
Úy Trì Vô Tâm sờ túi tiền, xấu hổ cười cười, sau đó lấy ra hai nén bạc vụn đưa cho tiểu nhị, cộng lại cũng không bằng một lượng bạc nữa.
Ánh mắt tiểu nhị nhìn bọn họ hết sức khinh thường, cũng may hiện tại Úy Trì Vô Tâm đang đóng vai một người khác, bằng không, bởi vì một ánh mắt này của tiểu nhị, mà từ nay về sau hắn không được nhìn thấy mặt trời mọc.
Điền Mật lấy bốn lượng bạc từ trong túi tiền ra, đặt ở trên bàn, không thèm nhìn Úy Trì Vô Tâm một cái, lập tức đứng dậy.
“Ôi chao, này, này cô nương ~ từ từ đã –"
Điền Mật không để ý đến Úy Trì Vô Tâm ở phía sau gọi nàng, nhanh chóng rời khỏi khách điếm, cưỡi ngựa bỏ đi.
Mặc dù cưỡi ngựa rất vui, nhưng cưỡi ngựa suốt một đường khiến nàng có chút không chịu nổi, vì vậy Điền Mật chạy chậm lại.
Úy Trì Vô Tâm vẫn luôn đi phía sau nàng, đợi nàng chạy chậm lại, hắn lập tức tăng tốc, rất nhanh liền đi song song với Điền Mật.
Hắn nghiêng đầu nhìn Điền Mật, cười hì hì: “Cô nương, việc đó, hôm nay không đủ tiền, hôm khác tại hạ mời cô nương ăn cơm!"
Điền Mật liếc mắt nhìn hắn, không thèm quan tâm.
Úy Trì Vô Tâm cũng không để bụng, tự mình quyết định: “Nhìn hướng cô nương đang đi tới, chắc hẳn là đi Tương Châu? Chi bằng chúng ta kết bạn đi cùng nhau? Như vậy trên đường đi có thể giúp đỡ lẫn nhau. Dù gì cô nương cũng là nữ tử, nếu gặp lưu manh thì không tốt. Mặc dù tại hạ võ nghệ không tinh, nhưng dù thế nào đi chăng nữa ta cũng là nam nhân. Ba lạp ba lạp ~~"
Điền Mật tức giận trong lòng, trời ạ, ai nói cho ta biết đi, nam chủ này có hai mặt hay sao vậy? Hay là lão thái bà chuyển thế? Có thể nói nhiều như vậy! Ni cô niệm kinh cũng không bằng a.
“Câm miệng!"
Úy Trì Vô Tâm thật sự nghe lời nàng không mở miệng nói nữa, hắn đưa mắt nhìn sang Điền Mật.
Cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh, Điền Mật nhẹ nhàng thở dài đồng thời lạnh lùng nhìn Úy Trì Vô Tâm, cực kì khinh thường: “Nếu như gặp lưu manh, ngươi có thể đỡ được một chiêu của lưu manh sao?"
Úy Trì Vô Tâm bị ê mặt, mặc dù nội lực của hắn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng vẫn dư sức để đối phó với lưu manh chứ? Nhưng mà hiện tại hắn đang đóng giả thành một thư sinh trói gà không chặt. Tất nhiên sẽ không đỡ được một chiêu của lưu manh. Vì vậy hắn lắc đầu.
“Muốn đi cùng ta?"
Úy Trì Vô Tâm gật đầu liên tục.
“Ngươi không có tiền."
“Có có ~ còn một hai ~" Giọng nói Úy Trì Vô Tâm ỉu xìu.
“Ngươi nói hai nén bạc vụn kia, có thể giúp ngươi đi đến Tương Châu sao?" Điền Mật mạnh mẽ xỉ nhục Úy Trì Vô Tâm, dù sai hiện tại hắn là Trì Tín. Nếu lấy thân phận Úy Trì Vô Tâm, dĩ nhiên nàng không dám nói chuyện với hắn như vậy.
Úy Trì Vô Tâm nhíu mày, suy nghĩ một chút, rồi lắc đầu.
“Cho nên, nếu ngươi đi cùng với ta, ta còn phải bỏ tiền ra cho ngươi!"
Úy Trì Vô Tâm đỏ mặt, cực kì hồng. Điền Mật nhìn thấy thì chặt lưỡi, cái này là cái gì? Chẳng lẽ nam chủ cũng có ‘tiểu thẹn thùng’?
“Ta, ta ~ sau khi đến Tương Châu, ta sẽ trả tiền lại cho cô nương." Nói xong, Úy Trì Vô Tâm nhìn Điền Mật, ánh mặt hết sức chân thành, giống như sợ Điền Mật không tin tưởng hắn.
“Làm nô bộc của ta, ta sẽ cho ngươi ăn." Điền Mật cười thầm trong lòng, cho ta ăn độc dược ư, xem ta dạy dỗ ngươi thế nào!
“Hả?" Úy Trì Vô Tâm không kịp phản ứng, Huyết Sát dám bảo hắn làm nô bộc của nàng?
“Không chịu ư? Vậy thôi." Nói xong định tăng tốc rời đi.
“Này này, ôi ~" Úy Trì Vô Tâm gọi một tiếng.
Điền Mật nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt Úy Trì Vô Tâm có chút do dự, sau đó mở miệng: “Được, tới Tương Châu là được…! Nhưng không thể tiếp tục làm nô bộc."
“Tất nhiên, tới Tương Châu rồi, chúng ta mỗi người một ngả." Điền Mật nhíu mày, trong mắt lóe lên ý cười xảo quyệt.
Ánh mắt Úy Trì Vô Tâm lấp lánh, xuất hiện một tia hứng thú.
Hắn quen biết Huyết Sát mười hai năm, chẳng lẽ nàng không lạnh lùng vô tình như hắn nghĩ? Khi vừa mới gặp Huyết Sát nàng là người thế nào? À…, hình như Huyết Sát lúc bảy tuổi là một cô nương nghịch ngợm đáng yêu, tràn đầy hi vọng với thế gian, vẫn luôn cho rằng huyết giáo không phải tàn ác như vậy. Về sau trải qua nhiều đau khổ, từ từ tôi luyện nàng thành sát thủ máu lạnh, trở thành người đứng đầu thất sát. Lúc đầu hắn còn chơi đùa với Huyết Sát, về sau Huyết Sát biến thành dạng người giống như trong huyết giáo, hắn cũng không để ý đến nàng nữa.
Từ nhỏ hắn đã được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế huyết giáo, yêu cầu tuyệt tình tuyệt ái, lãnh huyết lạnh tâm. Hắn thực sự là người như vậy, trong lòng đầy tràn hắc ám lạnh nhạt.
Nhưng mà trong lòng hắn lại khao khát quang minh, lần đầu tiên nhìn thấy Huyết Sát, hắn liền cảm thấy, nàng giống hệt như quang minh. Nhưng dần dần, nàng đã biến thành hắc ám.
Sau này, hắn gặp được Bạch Dương.
Nghĩ đến Bạch Dương, ánh mắt Úy Trì Vô Tâm tối sầm, nha đầu không biết nghe lời này, lần này hắn bắt nàng về, nhất định phải trừng trị một phen!
Mục đích ra ngoài lần này của hắn chính là đi tìm Bạch Dương, nhìn thấy Điền Mật, ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại đuổi theo nàng. Sau đó nghĩ lại, Điền Mật đi tìm sơn trang minh chủ, hắn đi theo nàng, tiện thể nhìn xem nàng có trung thành với hắn hay không.
Nhưng không ngờ, hắn lại phát hiện một chuyện hết sức thú vị. Huyết Sát, không hề biến thành hắc ám, nàng chỉ giấu đi quang minh của chính mình?
Điền Mật không hề để ý Úy Trì Vô Tâm nghĩ thế nào về nàng, trong lòng nàng đang suy nghĩ không biết nên sai bảo ‘nô bộc’ này thế nào.
Đi được hai canh giờ, bọn họ dừng lại trong rừng. Nàng bảo Úy Trì Vô Tâm cầm túi đi múc nước, Úy Trì Vô Tâm nhìn nàng một cái, sau đó nghe lời đi múc nước.
Lấy nước trở về xong, Điền Mật liền nói nàng muốn ăn trái cây dại. Úy Trì Vô Tâm đành phải đi tìm quả dại, tất nhiên Úy Trì Vô Tâm không hề động thủ, hiện tại hắn chưa bình phục, dĩ nhiên không thể đùa giỡn với thân thể của chính mình, lần này ra ngoài hắn mang theo không ít thủ hạ, tất cả đều núp ở trong tối.
Điền Mật có được võ công của kí thể, tất nhiên cũng biết được. Nàng biết hắn là Úy Trì Vô Tâm, Úy Trì Vô Tâm lại không biết Điền Mật biết thân phận của hắn. Cho nên dựa theo phán đoán, Điền Mật nghĩ những người đó tới giám sát nàng, vì vậy dù nàng biết họ ở trong tối, nhưng cũng không để ý đến.
Vì để không bị lộ tẩy, Úy Trì Vô Tâm đi hơi lâu một chút, khoảng chừng nửa canh giờ sau hắn mới cầm quả dại về.
Kết quả Điền Mật nói, không hợp khẩu vị.
Úy Trì Vô Tâm cảm thấy, chắc chắn là Điền Mật cố ý! Bởi vì hắn nói mời nàng ăn cơm, kết quả không mời được, lại bắt nàng mời lại hắn. Tuy nhiên, hắn cảm thấy nàng như vậy trông thật đáng yêu.
“Đinh – hảo cảm nam chủ +10, độ hảo cảm 20, kí chủ cố lên!"
Điền Mật nhíu mày, chẳng lẽ nam chủ thích bị ngược?
Hai người tiếp tục di chuyển, cuối cùng dừng lại nghỉ ngơi ở một trấn nhỏ.
Cũng may trước khi ra cửa Điền Mật mang đầy đủ tiền bạc, thuê hai căn phòng, chẳng qua là một căn thượng phòng và một hạ phòng. Thanh toán tiền xong, sau đó gọi mấy món ăn, ngồi trên đại sảnh ăn cơm với Úy Trì Vô Tâm, xong Điền Mật lập tức trở về phòng, không để ý tới ánh mắt Úy Trì Vô Tâm nhìn nàng.
Tác giả :
Mai Khai