Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 4: Ngôi Nhà Thần Hades
Chương 50: Leo 2
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
‘HEPHAESTUS THẦN THÁNH ƠI,’ LEO THỐT LÊN
Con đường mòn dẫn đến một khu vườn đẹp nhất mà Leo từng thấy. Thực ra là cậu không dành nhiều thời gian trong vườn lắm, nhưng mà trời ạ. Bên tay trái là một vườn cây ăn trái và dàn nho – những cây đào lủng lẳng những quả màu đỏ-và-vàng, tỏa hương thơm tuyệt hảo dưới nắng ấm, những cây leo được cắt tỉa cẩn thận treo lủng lẳng hàng chùm nho, những luống hoa nhài và một đống các loại cây cỏ khác mà Leo không biết tên.
Bên tay phải là một vườn rau và dược thảo trồng gọn gàng, được sắp xếp theo hình nan hoa quanh một cái đài phun nước lấp lánh có một thần rừng bằng đồng phun nước vào một cái bồn trung tâm.
Phía sau vườn, nơi con đường mòn kết thúc, mở ra một miệng hang bên sườn một quả đồi cỏ. So sánh với Boong-ke Chín ở trại, thì cái lối vào này nhỏ tí xíu, nhưng vẫn ấn tượng theo một cách riêng. Phía sườn bên kia, đá kết tinh được tạc thành những hàng cột kiểu Hy Lạp lấp lánh [1]. Trên những đỉnh cột được lắp những thanh đồng treo những tấm rèm lụa trắng.
Xộc vào mũi Leo hàng ta loại mùi thơm – từ tuyết tùng, bách xù, hoa nhài, đào và các loại thảo mộc tươi. Mùi hương phát ra từ trong động mới thực sự thu hút sự chú ý của cậu – nó giống như mùi thịt bò hầm.
Cậu tiến bước đến cửa hang. Nghiêm túc đấy, làm sao mà cậu cưỡng lại nổi chứ? Cậu dừng lại khi trông thấy cô gái. Cô đang quỳ gối ở vườn rau, quay lưng lại phía Leo. Cô đang vừa lầm bầm một mình vừa đào bới điên cuồng với một cái bay làm vườn.
Leo tiến lại phía cô từ một bên để cô có thể thấy cậu. Cậu không thấy thích việc làm cô gái này bất ngờ khi cô đang cầm trên tay một thứ dụng cụ làm vườn sắc nhọn.
Cô liên tục nguyền rủa bằng tiếng Hy Lạp cổ và đâm cái bay xuống đất. Cô đã làm bắn túng tóe đất vườn lên khắp tay chân mặt mũi và chiếc váy trắng, nhưng cô chẳng có vẻ gì là quan tâm đến chuyện đấy.
Leo khá là thích điều đấy. Cô ta trông khá hơn với một tí bùn đất – ít giống một nữ hoàng sắc đẹp hơn và giống kiểu người thực sự sẵn-sàng-chịu-bẩn-tay hơn.
‘Tôi nghĩ rằng cô hành hạ chỗ đất đó đủ rồi đấy,’ cậu mở lời.
Cô nhìn cậu cau có, mắt cô đỏ và ngấn nước. ‘Đi đi.’
‘Cô đang khóc,’ cậu nói, một điều rõ ràng là ngu ngốc, nhưng nhìn thấy cô thế này đã lấy hết gió khỏi cánh quạt trực thăng của cậu, có thể nói như thế. Thật khó để tức giận với một ai đó đang khóc.
‘Không phải là việc của cậu,’ cô lầm bầm. ‘Đây là một hòn đảo lớn. Hãy…tự tìm lấy một chỗ đi. Để cho tôi yên.’ Cô vẫy tay mơ hồ vê phía nam. ‘Đi về phía đấy ấy.’
‘Thế là, không có bè ma thuật,’ Leo nói. ‘thì không có cách nào rời đảo?’
‘Hiển nhiên là không rồi!’
‘Thế thì tôi phải làm cái gì đây? Ngồi trên mấy cái đụn cát cho đến chết à?’
‘Thế cũng được…’ Cô gái vứt cái xẻng xuống và nguyền rủa lên trời. ‘Trừ việc là tôi đoán là cậu ta không thể chết ở đây, đúng không thần Zeus? Thế này không buồn cười đâu!’
Không thể chết ở đây?
‘Chờ đã.’ Đầu Leo quay như một cái trục khuỷu. Cậu không thể dịch được ra là cô gái này đang nói gì – giống như là khi cậu nghe người Tây Ban Nha hay người Nam Mỹ nói tiếng Tây Ban Nha vậy. Ờ thì, cậu có thể hiểu được, đại loại thế, nhưng mà nó nghe khác đến nỗi gần như là một ngôn ngữ khác.
‘Chắc là tôi sẽ cần biết thêm một ít thông tin ở đây,’ cậu nói. ‘Cô không muốn thấy tôi trước mặt cô, tốt thôi. Tôi cũng không muốn ở đây. Nhưng tôi không định chết ở cái xó này. Tôi cần phải thoát khỏi cái hòn đảo này. Phải có một cách nào đấy chứ. Vấn đề nào cũng có thể giải quyết được.’
Cô cười cay đắng. ‘Chắc là cậu sống chưa lâu đâu, nếu mà cậu vẫn tin điều đó.’
Cái cách mà cô nói gây ra một cơn rùng mình ớn lạnh nơi lưng cậu. Cô trông có vẻ sàn sàn tuổi cậu, nhưng cậu tự hỏi rằng thực ra cô bao nhiêu tuổi.
‘Cô nói gì đấy về một lời nguyền,’ cậu nhắc.
Cô khoằm các ngón tay lại, như kiểu đang ôn lại một kĩ thuật siết cổ nào đấy. ‘Đúng. Tôi không thể rời khỏi Ogygia. Cha tôi, Atlas, đã chống lại các vị thần, và tôi đã giúp ông.’
‘Atlas,’ Leo nói. ‘Nghĩa là thần Titan Atlas á?’
Cô ta đảo đảo mắt. ‘Đúng rồi, cậu không thể …’ [2] bất kể cô định nói cái gì, cô cũng nuốt trở lại. ‘Tôi bị cầm tù ử đây, nơi tôi không thể gây ra rắc rối gì cho các vị thần đỉnh Olympus. Khoảng một năm trước, sau Chiến Tranh Titan lần II, các vị thần đã thề rằng sẽ tha thứ cho kẻ thù và ân xá. Chắc là Percy đã bắt họ hứa -‘
‘Percy,’ Leo hỏi. ‘Percy Jackson á?’
Cô gái nhắn chặt mắt lại. Một giọt nước mắt lăn xuống má.
Ôi, Leo nghĩ.
‘Percy đã đến đây,’ cậu nói.
Cô cắm những ngón tay trắng muốt xuống đất. ‘Tôi – tôi đã nghĩ rằng mình sẽ được thả tự do. Tôi đã liều lĩnh hy vọng…nhưng mà tôi vẫn ở đây.’
Giờ thì Leo nhớ ra rồi. Câu chuyện lẽ ra phải là một bí mật, nhưng đương nhiên thế nó có nghĩa là nó đã lan ra như lửa cháy trảng cỏ khô. Percy kể lại với Annabeth. Mấy tháng sau, khi Percy mất tích, Annabeth kể với Piper. Piper lại kể lại với Jason…
Nói chung là Percy đã kể về chuyện đến thăm hòn đảo này. Cậu đã gặp một nữ thần, người đã cảm nắng cậu nghiêm trọng và muốn cậu ở lại, nhưng cuối cùng thì cô đã để cho cậu đi.
‘Cô là cô gái đó,’ Leo nói. ‘Cô gái có cái tên được đặt cho một điệu nhạc vùng Caribbe.’
Mắt cô lóe lên đằng đằng sát khí. ‘Nhạc Caribbe.’
‘Ờ. Reggae? Leo lắc đầu. ‘Merengue? Chờ đã, tôi sắp nhớ ra rồi.’
Cậu nhịp các ngón tay. ‘Calypso! Nhưng mà Percy kể là cô tuyệt lắm cơ mà. Cậu ấy kể là cô tuyệt đối ngọt ngào và tốt bụng, chứ không, ừm …’
Cô đứng bật dậy. ‘Không làm sao cơ?’
‘Ờ, không có gì,’ Leo lấp liếm.
‘Cậu có còn ngọt ngào được không,’ cô tức giận hỏi. ‘nếu thần linh quên mất lời hứa sẽ trả tự do cho cậu? Cậu có còn ngọt ngào được không nếu mà họ cười vào mặt mình bằng cách gửi đến đây một anh hùng khác, nhưng lại là một anh hùng giống như – như cậu?
‘Đây là một câu hỏi bẫy đúng không?’
‘Thần thánh ơi!’[3] Cô quay đi đùng đùng bỏ vào hang.
‘Ê này!’ Leo chạy theo.
Khi vào được bên trong, cậu đứt luôn mạch suy nghĩ. Những bức tường được làm từ những mảnh pha lê nhiều màu sắc. Rèm trắng chia cái hang ra thành hai phòng với những cái gối êm ái, khăn đan và những đĩa hoa quả tươi. Cậu thấy một chiếc đàn hạp ở một góc, một cái khung cửi ở một góc và một cái nồ nơi món hầm đang sôi lăn tăn, làm cái hang tràn ngập mùi thơm ngọt ngào.
Thứ kì lạ nhất? Các việc nhà đang tự động làm. Khăn tắm trôi nổi trong không khí, tự gập và xếp lại thành những chồng gọn gàng. Thìa tự rửa trong một cái bồn đồng. Cảnh này gợi Leo nhớ lại những tinh linh gió vô hình phục vụ đồ ăn trưa cho cậu ở trại Jupiter.
Calypso đang đứng trước một cái chậu, rửa sạch bùn đất trên tay.
Cô nhìn Leo cau có, nhưng không hét lên đuổi cậu đi. Có vẻ như cô đã hết năng lượng cho việc giận dữ.
Leo đằng hắng. Nếu mà cậu định nhờ cô gái này giúp điều gì, trước tiên cậu phải lịch sự cái đã. ‘Thế là…tôi hiểu vì sao cô giận rồi. Chắc là cô không muốn thấy thêm một á thần nào nữa. Tôi đoán mọi chuyện không còn như cũ sau khi, ờ, Percy bỏ rơi cô –‘
‘Cậu ta chỉ là người gần đây nhất thôi,’ cô cau có. ‘Trước đó, là thuyền trưởng Drake[4]. Trước nữa là Odyssues. Tất cả bọn họ đều giống nhau! Các vị thần gửi đến chỗ tôi những vị anh hùng vĩ đại nhất, những người tôi không thể giúp nhưng…’
‘Cô yêu họ,’ Leo đoán. ‘Rồi họ lại bỏ cô đi.’
Cằm cô run run. ‘Đó là lời nguyền của tôi. Tôi đã hi vọng rằng bây giờ tôi có thể thoát khỏi lời nguyền, nhưng mà tôi vẫn ở đây, vẫn bị kẹt trên Ogygia sau ba ngàn năm.’
‘Ba ngàn.’ Miệng Leo tê như bị kim châm, như kiểu vừa ăn phải sứa độc. [5] ‘Ờ thì, trông cô vẫn khá là được sau ba ngàn năm.’
‘Và bây giờ … sự sỉ nhục tồi tệ nhất. Các vị thần trêu trọc tôi bằng cách gửi cậu đến.
Tức giận sủi bọt trong dạ dày Leo.
Yeah, chuẩn đấy. Nếu mà Jason ở đây, Calypso sẽ cảm nắm cậu ta cái rụp luôn. Cô sẽ cầu xin cậu ở lại, nhưng cậu ta sẽ cao thượng và quyết định trở lại với nghĩa vụ của mình, và để lại Calypso với con tim tan vỡ. Cái bè ma thuật khỉ gió đấy chắc chắn sẽ đến rước cậu ta đi.
Nhưng còn Leo? Cậu là một vị khách khó chịu mà cô không thể tống khứ đi được. Cô không bao giờ cảm cậu, bởi vì rõ ràng là cô đẳng cấp hơn cậu nhiều. Cậu chẳng quan tâm đến mấy cái đấy. Dù sao thì cô chẳng phải là kiểu con gái cậu thích. Cô quá khó chịu và xinh đẹp và – ờ thì, mất cái đấy không quan trọng.
‘Được rồi,’ cậu nói. ‘Tôi sẽ để cho cô yên một mình. Tôi sẽ tự làm cho mình một cái gì đấy và rời khỏi cái hòn đảo ngu ngốc này, không cần cô giúp.’
Cô lắc đầu buồn bã. ‘Cậu vẫn không hiểu, phải không? Chư thần đang cười vào mũi chúng ta. Nếu cái bè không hiện ra, thế có nghĩa là họ đã đóng cửa Ogygia. Cậu cũng bị kẹt tại đây giống tôi thôi. Cậu không thể đi được.’
——————
[1] Tưởng tượng những hàng cột thế này
Được tạc nguyên khối bằng loại đá này
[2] nguyên văn ‘Yes, you impossible little …’ Mình chịu không biết dịch là gì cho sát. Nhưng mà chắc chỗ này quan trọng
[3] nguyên văn ‘Di Immortales!’
[4] thuyền trưởng Drake: Phó Đô đốcFrancis Drake, (1540 – 28 tháng 11596) là một nhà thám hiểmhàng hải, thuyền trưởng người Anh, người buôn nô lệ, chính trị gia vào thời nữ hoàng Elizabeth I. Ông là người thứ hai đi chu du vòng quanh thế giới bằng đường biển, từ năm 1577 đến 1580. Ông nổi tiếng với kĩ thuật lái tàu chiến táo bạo, gây kinh hoàng cho quân Tây Ban Nha trong những cuộc săn lùng tàu chở vàng Tây Ban Nha của mình. Nhân vật là cảm hứng cho nhân vật thuyền trưởng X-Drake trong bộ truyện tranh One Piece
[5] nguyên văn là kẹo Pop Rocks: loại kẹo có chưa muối carbonat nên có vị tê tê như nước ngọt có ga
Nhưng ở VN không có nên mình đổi thành sứa độc cho dễ liên tưởng
‘HEPHAESTUS THẦN THÁNH ƠI,’ LEO THỐT LÊN
Con đường mòn dẫn đến một khu vườn đẹp nhất mà Leo từng thấy. Thực ra là cậu không dành nhiều thời gian trong vườn lắm, nhưng mà trời ạ. Bên tay trái là một vườn cây ăn trái và dàn nho – những cây đào lủng lẳng những quả màu đỏ-và-vàng, tỏa hương thơm tuyệt hảo dưới nắng ấm, những cây leo được cắt tỉa cẩn thận treo lủng lẳng hàng chùm nho, những luống hoa nhài và một đống các loại cây cỏ khác mà Leo không biết tên.
Bên tay phải là một vườn rau và dược thảo trồng gọn gàng, được sắp xếp theo hình nan hoa quanh một cái đài phun nước lấp lánh có một thần rừng bằng đồng phun nước vào một cái bồn trung tâm.
Phía sau vườn, nơi con đường mòn kết thúc, mở ra một miệng hang bên sườn một quả đồi cỏ. So sánh với Boong-ke Chín ở trại, thì cái lối vào này nhỏ tí xíu, nhưng vẫn ấn tượng theo một cách riêng. Phía sườn bên kia, đá kết tinh được tạc thành những hàng cột kiểu Hy Lạp lấp lánh [1]. Trên những đỉnh cột được lắp những thanh đồng treo những tấm rèm lụa trắng.
Xộc vào mũi Leo hàng ta loại mùi thơm – từ tuyết tùng, bách xù, hoa nhài, đào và các loại thảo mộc tươi. Mùi hương phát ra từ trong động mới thực sự thu hút sự chú ý của cậu – nó giống như mùi thịt bò hầm.
Cậu tiến bước đến cửa hang. Nghiêm túc đấy, làm sao mà cậu cưỡng lại nổi chứ? Cậu dừng lại khi trông thấy cô gái. Cô đang quỳ gối ở vườn rau, quay lưng lại phía Leo. Cô đang vừa lầm bầm một mình vừa đào bới điên cuồng với một cái bay làm vườn.
Leo tiến lại phía cô từ một bên để cô có thể thấy cậu. Cậu không thấy thích việc làm cô gái này bất ngờ khi cô đang cầm trên tay một thứ dụng cụ làm vườn sắc nhọn.
Cô liên tục nguyền rủa bằng tiếng Hy Lạp cổ và đâm cái bay xuống đất. Cô đã làm bắn túng tóe đất vườn lên khắp tay chân mặt mũi và chiếc váy trắng, nhưng cô chẳng có vẻ gì là quan tâm đến chuyện đấy.
Leo khá là thích điều đấy. Cô ta trông khá hơn với một tí bùn đất – ít giống một nữ hoàng sắc đẹp hơn và giống kiểu người thực sự sẵn-sàng-chịu-bẩn-tay hơn.
‘Tôi nghĩ rằng cô hành hạ chỗ đất đó đủ rồi đấy,’ cậu mở lời.
Cô nhìn cậu cau có, mắt cô đỏ và ngấn nước. ‘Đi đi.’
‘Cô đang khóc,’ cậu nói, một điều rõ ràng là ngu ngốc, nhưng nhìn thấy cô thế này đã lấy hết gió khỏi cánh quạt trực thăng của cậu, có thể nói như thế. Thật khó để tức giận với một ai đó đang khóc.
‘Không phải là việc của cậu,’ cô lầm bầm. ‘Đây là một hòn đảo lớn. Hãy…tự tìm lấy một chỗ đi. Để cho tôi yên.’ Cô vẫy tay mơ hồ vê phía nam. ‘Đi về phía đấy ấy.’
‘Thế là, không có bè ma thuật,’ Leo nói. ‘thì không có cách nào rời đảo?’
‘Hiển nhiên là không rồi!’
‘Thế thì tôi phải làm cái gì đây? Ngồi trên mấy cái đụn cát cho đến chết à?’
‘Thế cũng được…’ Cô gái vứt cái xẻng xuống và nguyền rủa lên trời. ‘Trừ việc là tôi đoán là cậu ta không thể chết ở đây, đúng không thần Zeus? Thế này không buồn cười đâu!’
Không thể chết ở đây?
‘Chờ đã.’ Đầu Leo quay như một cái trục khuỷu. Cậu không thể dịch được ra là cô gái này đang nói gì – giống như là khi cậu nghe người Tây Ban Nha hay người Nam Mỹ nói tiếng Tây Ban Nha vậy. Ờ thì, cậu có thể hiểu được, đại loại thế, nhưng mà nó nghe khác đến nỗi gần như là một ngôn ngữ khác.
‘Chắc là tôi sẽ cần biết thêm một ít thông tin ở đây,’ cậu nói. ‘Cô không muốn thấy tôi trước mặt cô, tốt thôi. Tôi cũng không muốn ở đây. Nhưng tôi không định chết ở cái xó này. Tôi cần phải thoát khỏi cái hòn đảo này. Phải có một cách nào đấy chứ. Vấn đề nào cũng có thể giải quyết được.’
Cô cười cay đắng. ‘Chắc là cậu sống chưa lâu đâu, nếu mà cậu vẫn tin điều đó.’
Cái cách mà cô nói gây ra một cơn rùng mình ớn lạnh nơi lưng cậu. Cô trông có vẻ sàn sàn tuổi cậu, nhưng cậu tự hỏi rằng thực ra cô bao nhiêu tuổi.
‘Cô nói gì đấy về một lời nguyền,’ cậu nhắc.
Cô khoằm các ngón tay lại, như kiểu đang ôn lại một kĩ thuật siết cổ nào đấy. ‘Đúng. Tôi không thể rời khỏi Ogygia. Cha tôi, Atlas, đã chống lại các vị thần, và tôi đã giúp ông.’
‘Atlas,’ Leo nói. ‘Nghĩa là thần Titan Atlas á?’
Cô ta đảo đảo mắt. ‘Đúng rồi, cậu không thể …’ [2] bất kể cô định nói cái gì, cô cũng nuốt trở lại. ‘Tôi bị cầm tù ử đây, nơi tôi không thể gây ra rắc rối gì cho các vị thần đỉnh Olympus. Khoảng một năm trước, sau Chiến Tranh Titan lần II, các vị thần đã thề rằng sẽ tha thứ cho kẻ thù và ân xá. Chắc là Percy đã bắt họ hứa -‘
‘Percy,’ Leo hỏi. ‘Percy Jackson á?’
Cô gái nhắn chặt mắt lại. Một giọt nước mắt lăn xuống má.
Ôi, Leo nghĩ.
‘Percy đã đến đây,’ cậu nói.
Cô cắm những ngón tay trắng muốt xuống đất. ‘Tôi – tôi đã nghĩ rằng mình sẽ được thả tự do. Tôi đã liều lĩnh hy vọng…nhưng mà tôi vẫn ở đây.’
Giờ thì Leo nhớ ra rồi. Câu chuyện lẽ ra phải là một bí mật, nhưng đương nhiên thế nó có nghĩa là nó đã lan ra như lửa cháy trảng cỏ khô. Percy kể lại với Annabeth. Mấy tháng sau, khi Percy mất tích, Annabeth kể với Piper. Piper lại kể lại với Jason…
Nói chung là Percy đã kể về chuyện đến thăm hòn đảo này. Cậu đã gặp một nữ thần, người đã cảm nắng cậu nghiêm trọng và muốn cậu ở lại, nhưng cuối cùng thì cô đã để cho cậu đi.
‘Cô là cô gái đó,’ Leo nói. ‘Cô gái có cái tên được đặt cho một điệu nhạc vùng Caribbe.’
Mắt cô lóe lên đằng đằng sát khí. ‘Nhạc Caribbe.’
‘Ờ. Reggae? Leo lắc đầu. ‘Merengue? Chờ đã, tôi sắp nhớ ra rồi.’
Cậu nhịp các ngón tay. ‘Calypso! Nhưng mà Percy kể là cô tuyệt lắm cơ mà. Cậu ấy kể là cô tuyệt đối ngọt ngào và tốt bụng, chứ không, ừm …’
Cô đứng bật dậy. ‘Không làm sao cơ?’
‘Ờ, không có gì,’ Leo lấp liếm.
‘Cậu có còn ngọt ngào được không,’ cô tức giận hỏi. ‘nếu thần linh quên mất lời hứa sẽ trả tự do cho cậu? Cậu có còn ngọt ngào được không nếu mà họ cười vào mặt mình bằng cách gửi đến đây một anh hùng khác, nhưng lại là một anh hùng giống như – như cậu?
‘Đây là một câu hỏi bẫy đúng không?’
‘Thần thánh ơi!’[3] Cô quay đi đùng đùng bỏ vào hang.
‘Ê này!’ Leo chạy theo.
Khi vào được bên trong, cậu đứt luôn mạch suy nghĩ. Những bức tường được làm từ những mảnh pha lê nhiều màu sắc. Rèm trắng chia cái hang ra thành hai phòng với những cái gối êm ái, khăn đan và những đĩa hoa quả tươi. Cậu thấy một chiếc đàn hạp ở một góc, một cái khung cửi ở một góc và một cái nồ nơi món hầm đang sôi lăn tăn, làm cái hang tràn ngập mùi thơm ngọt ngào.
Thứ kì lạ nhất? Các việc nhà đang tự động làm. Khăn tắm trôi nổi trong không khí, tự gập và xếp lại thành những chồng gọn gàng. Thìa tự rửa trong một cái bồn đồng. Cảnh này gợi Leo nhớ lại những tinh linh gió vô hình phục vụ đồ ăn trưa cho cậu ở trại Jupiter.
Calypso đang đứng trước một cái chậu, rửa sạch bùn đất trên tay.
Cô nhìn Leo cau có, nhưng không hét lên đuổi cậu đi. Có vẻ như cô đã hết năng lượng cho việc giận dữ.
Leo đằng hắng. Nếu mà cậu định nhờ cô gái này giúp điều gì, trước tiên cậu phải lịch sự cái đã. ‘Thế là…tôi hiểu vì sao cô giận rồi. Chắc là cô không muốn thấy thêm một á thần nào nữa. Tôi đoán mọi chuyện không còn như cũ sau khi, ờ, Percy bỏ rơi cô –‘
‘Cậu ta chỉ là người gần đây nhất thôi,’ cô cau có. ‘Trước đó, là thuyền trưởng Drake[4]. Trước nữa là Odyssues. Tất cả bọn họ đều giống nhau! Các vị thần gửi đến chỗ tôi những vị anh hùng vĩ đại nhất, những người tôi không thể giúp nhưng…’
‘Cô yêu họ,’ Leo đoán. ‘Rồi họ lại bỏ cô đi.’
Cằm cô run run. ‘Đó là lời nguyền của tôi. Tôi đã hi vọng rằng bây giờ tôi có thể thoát khỏi lời nguyền, nhưng mà tôi vẫn ở đây, vẫn bị kẹt trên Ogygia sau ba ngàn năm.’
‘Ba ngàn.’ Miệng Leo tê như bị kim châm, như kiểu vừa ăn phải sứa độc. [5] ‘Ờ thì, trông cô vẫn khá là được sau ba ngàn năm.’
‘Và bây giờ … sự sỉ nhục tồi tệ nhất. Các vị thần trêu trọc tôi bằng cách gửi cậu đến.
Tức giận sủi bọt trong dạ dày Leo.
Yeah, chuẩn đấy. Nếu mà Jason ở đây, Calypso sẽ cảm nắm cậu ta cái rụp luôn. Cô sẽ cầu xin cậu ở lại, nhưng cậu ta sẽ cao thượng và quyết định trở lại với nghĩa vụ của mình, và để lại Calypso với con tim tan vỡ. Cái bè ma thuật khỉ gió đấy chắc chắn sẽ đến rước cậu ta đi.
Nhưng còn Leo? Cậu là một vị khách khó chịu mà cô không thể tống khứ đi được. Cô không bao giờ cảm cậu, bởi vì rõ ràng là cô đẳng cấp hơn cậu nhiều. Cậu chẳng quan tâm đến mấy cái đấy. Dù sao thì cô chẳng phải là kiểu con gái cậu thích. Cô quá khó chịu và xinh đẹp và – ờ thì, mất cái đấy không quan trọng.
‘Được rồi,’ cậu nói. ‘Tôi sẽ để cho cô yên một mình. Tôi sẽ tự làm cho mình một cái gì đấy và rời khỏi cái hòn đảo ngu ngốc này, không cần cô giúp.’
Cô lắc đầu buồn bã. ‘Cậu vẫn không hiểu, phải không? Chư thần đang cười vào mũi chúng ta. Nếu cái bè không hiện ra, thế có nghĩa là họ đã đóng cửa Ogygia. Cậu cũng bị kẹt tại đây giống tôi thôi. Cậu không thể đi được.’
——————
[1] Tưởng tượng những hàng cột thế này
Được tạc nguyên khối bằng loại đá này
[2] nguyên văn ‘Yes, you impossible little …’ Mình chịu không biết dịch là gì cho sát. Nhưng mà chắc chỗ này quan trọng
[3] nguyên văn ‘Di Immortales!’
[4] thuyền trưởng Drake: Phó Đô đốcFrancis Drake, (1540 – 28 tháng 11596) là một nhà thám hiểmhàng hải, thuyền trưởng người Anh, người buôn nô lệ, chính trị gia vào thời nữ hoàng Elizabeth I. Ông là người thứ hai đi chu du vòng quanh thế giới bằng đường biển, từ năm 1577 đến 1580. Ông nổi tiếng với kĩ thuật lái tàu chiến táo bạo, gây kinh hoàng cho quân Tây Ban Nha trong những cuộc săn lùng tàu chở vàng Tây Ban Nha của mình. Nhân vật là cảm hứng cho nhân vật thuyền trưởng X-Drake trong bộ truyện tranh One Piece
[5] nguyên văn là kẹo Pop Rocks: loại kẹo có chưa muối carbonat nên có vị tê tê như nước ngọt có ga
Nhưng ở VN không có nên mình đổi thành sứa độc cho dễ liên tưởng
Tác giả :
Rick Riordan