Cả Thế Giới Phát Hờn Vì Ganh Tỵ
Chương 6: Khổng Địch lái máy bay
Editor: Âu Dương Lạc Cửu
Lượn quanh trước cửa vài vòng, không biết từ lúc nào đã có bảy tám người đi ra, có người gọi xe taxi, có người lái xe của mình, có người đang nói tạm biệt, trong chốc lát náo nhiệt lên.
“Tiểu Bạch, cậu nhìn cái gì vậy?" Một người đàn ông anh tuấn khóe môi nhếch lên cười phóng đãng hỏi một người đàn ông nhã nhặn đẹp mắt khác ở bên cạnh.
Người đàn ông nhã nhặn gọi Tiểu Bạch mang mắt kiếng không gọng cân xứng, trong mắt vẫn không ngăn cản ánh sáng đang tản ra được, bĩu môi: “Phương Đạc, tớ phát hiện các cô gái bây giờ thực sự là càng ngày càng có ý tứ, nhìn bên kia."
Tiểu Bạch vừa nói xong, có mấy người đều quay đầu nhìn lại, nhất là người xuất sắc nhất trong đám bọn họ, ngũ quan vô cùng tuấn mỹ, khí chất thanh cao đẹp đẽ quý giá, lại có một cỗ ngạo khí yếu ớt giống như đã có từ trong bụng mẹ, là một người đàn ông xinh đẹp quá đáng, nhất là cặp chân dài làm cho phụ nữ khi nhìn thẳng cũng phải chảy máu mũi kia.
Người này chính là Khổng Địch.
Đường Lâm đã từng nói, nơi có Phương Đạc không nhất định phải có Khổng Địch, thế nhưng nơi có Khổng Địch chắc chắn có Phương Đạc, mà bây giờ, là loại tình huống thứ hai.
Khổng Địch theo ánh mắt của Tiểu Bạch nhìn ra phía xa, đôi mắt trong nháy mắt xẹt qua một tia sáng, cô gái trong miệng Tiểu Bạch không phải là Đường Tiểu Duy sao, cô ôm một cái KFC ngồi chồm hổm dưới đất cùng với một người vô gia cư, cái miệng nhỏ phồng lên, hai người vừa nói vừa cười, ánh mắt cô cười cong lên.
Đây là lần đầu tiên Khổng Địch nhìn thấy Đường Tiểu Duy mặt mày hớn hở như vậy, bởi vì cách khá xa, anh không nghe được các cô đang nói cái gì, thế nhưng anh có thể đoán được, cái miệng nhỏ nhắn đóng đóng mở mở kia sẽ phát ra tiếng nói dễ nghe đến mức làm cho tim anh đều mềm mại.
Không biết từ lúc nào Phương Đạc đã đi qua, Khổng Địch cũng vội vàng nhấc chân đi theo.
Đường Tiểu Duy cảm giác được cái gì, quay đầu nhìn lại, lập tức thấy Khổng Địch đang đi tới chỗ cô, cô vui vẻ đứng lên, chạy đến trước mặt Khổng Địch mà không chú ý tới Phương Đạc đi ở phía trước, Phương Đạc trong nháy mắt nhíu mày, cô chỉ ôm KFC, cái đầu nhỏ có chút ngu đần cười với Khổng Địch.
“Cô bé nhỏ này cười thật ngốc." Khổng Địch nhìn miệng cô phồng lên, không tự chủ cười rộ lên, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Đạc đứng ở phía sau Đường Tiểu Duy, nói.
Lúc này Đường Tiểu Duy mới cảm thấy được phía sau mình có người, quay đầu nhìn lại, là Phương Đạc, Phương Đạc nhảy tới trước một bước, ý cười đầy mặt: “Đâu chỉ cười ngốc, ôm một cái KFC ngồi xổm ven đường ăn chung với ăn mày, người bình thường thật sự sẽ không làm loại chuyện này." Phương Đạc nhéo nhéo gương mặt Đường Tiểu Duy: “Tiểu bảo bối, về sau đừng bao giờ làm việc ngốc nữa."
Đường Tiểu Duy nhìn người đàn ông nét mặt tươi cười như hoa trước mắt, cảm thấy lời nói của anh ta không thể hiểu theo nghĩa bình thường được, thế nhưng, cái vẻ mặt thân mật kia, làm cô lại cảm thấy nếu đi tìm hiểu sâu hơn thì chẳng khác nào là mình đa nghi, nuốt xuống thức ăn trong miệng hỏi: “Cái gì coi là việc ngốc?"
Phương Đạc quay đầu nhìn kẻ lang thang một chút, lại nhìn Khổng Địch một chút, cười nói: “Ví dụ như em tiếp cận người không nên tiếp cận."
Lúc này, Tiểu Bạch và Lữ Nam cũng theo sau, Lữ Nam nhìn thấy Đường Tiểu Duy thì vô cùng vui vẻ, vây quanh cô vài vòng, nói: “Cô gái nhỏ, cô gái nhỏ, thật sự là em, tại sao em lại ở nơi này? Ôi chao, tại sao lại đáng yêu như vậy!"
Đường Tiểu Duy nhìn Lữ Nam nhảy về phía trước, không biết nói cái gì, chỉ cảm thấy người này vô cùng đặc biệt.
Tiểu Bạch đã nhận ra không khí khác thường, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, cẩn thận quan sát một lát, bừng tỉnh hiểu ra, Khổng Địch và Phương Đạc đều có cái gì đó không đúng.
Ánh mắt Khổng Địch vẫn vô cùng lo lắng đặt ở trên người Đường Tiểu Duy, mà Phương Đạc, tuy vẫn cười lưu manh giống như trước đây nhưng một ít sắc bén trong mắt lại không che giấu được.
Trong bụng Tiểu Bạch hiểu rõ, ý thức được cô gái bé nhỏ khả ái trước mắt này có thể sắp sửa mang đến một trò hay.
“Bảo bối, đã trễ thế này, chúng ta tiễn em về nhà." Phương Đạc vĩnh viễn mang nụ cười không chê vào đâu được, thân thiết khiến người ta vô cùng dễ thân cận.
Khổng Địch xoay người: “Tôi lái xe."
Phương Đạc nói tạm biệt với người khác, mang theo Đường Tiểu Duy rời đi theo Khổng Địch, Lữ Nam lưu luyến không buông tay: “Cô gái nhỏ, em phải nhớ kỹ anh nhé."
Đêm cuối thu muộn thật lạnh, gió bắc chợt nổi lên, cây bạch quả ven đường thỉnh thoảng bay múa, lá rách cuối xuân vàng đi, làm đẹp ban đêm khiến người ta muốn theo đuổi tâm tư của mình.
Đường Tiểu Duy đứng ở ven đường, Phương Đạc đứng ở bên cạnh cô, hai người lặng im trong chốc lát, Phương Đạc tự tay rút KFC trong tay Đường Tiểu Duy, bỏ trên đất: “Cái này đã lạnh, lại không có dinh dưỡng, cũng không nên ăn."
Đường Tiểu Duy không nói lời nào, hơi ngốc lăng nhìn trên KFC trên mặt đất, vô cùng lâu sau, ngẩng đầu lên lộ ra một nụ cười thật tâm đầu tiên với Phương Đạc: “Cảm ơn."
Cảm ơn lời quan tâm của Phương Đạc, bất kể là anh ta thật sự quan tâm cô hay chỉ là thói quen của anh, đều phải cám ơn.
Phương Đạc yên lặng gật đầu, không ngờ tới cô bé này phản ứng lớn như vậy, câu nói mà anh nói chỉ là một câu nói rất bình thường, mà cô lại cong mắt dùng sức cười như vậy, hai má lúm đồng tiền hiện ra, vẻ mặt cảm kích.
Nhớ lúc trước Phương Đạc anh lăn lộn ở Lận Châu nhiều năm như vậy, kiểu phụ nữ gì chưa từng thấy qua, dù là nóng bỏng, thanh thuần, có khí chất không phải đều từng bước từng bước dán lên người anh, công tử Lận Châu này sao, nhưng ngày hôm nay điều này còn hiếm thấy hơn, nụ cười này, sạch sẽ thuần khiết cào thẳng vào tim anh.
Tiếng thắng xe vang lên, xe của Khổng Địch đã dừng ở trước mặt hai người, anh hạ cửa kính xe xuống, tiếng nói hơi trầm thấp: “Lên đây đi."
Đường Tiểu Duy nhìn cái xe trước mắt, cô biết, Maybach 57S, chắc là đã lắp lại, thân xe có màu đen hòa với màu cam, đẹp mắt giống như chủ nhân của nó, khiến mắt người ta đui mù.
Sở dĩ Đường Tiểu Duy nhận ra chiếc xe này là bởi vì Đường Lâm mỗi ngày đều cầm tạp chí YY(*) tự có một chiếc, còn từng van nài ông bố nhà mình mua cho, bố bởi vì chị quá không nghe lời nên cự tuyệt, Đường Lâm tức giận hai tháng không về nhà, khi đó chị say mê nói, nếu đụng phải một người đàn ông có chiếc xe này, chị sẽ cũng anh ta gạo nấu thành cơm.
(*)YY: Ý dâm
Mỗi lúc Đường Lâm lừa Đường Tiểu Duy đều thích nói ‘Chị nói chuyện luôn giữ lời!’ trước đây Đường Tiểu Duy không để ý, hiện tại cô cuối cùng cũng tin, chị nói được làm được!
Phương Đạc ngồi vào ghế kế bên người lái, Đường Tiểu Duy ngoan ngoãn ngồi ở phía sau, xe như mũi tên lao ra.
Tuy tốc độ xe cực nhanh, nhưng lại có cảm giác vô cũng vững vàng, bất kể là quẹo hay là gặp phải đèn đỏ xe phải dừng lại, Đường Tiểu Duy không có cảm giác không khỏe chút nào, nhìn người lái xe, bộ dạng thanh thản, động tác không nhanh không chậm, toàn thân phát ra hơi thở lười biếng làm cho Đường Tiểu Duy cảm thấy anh không giống như đang lái xe.
“Xe của anh thật tốt." Cô không được nhịn nói.
Khổng Địch nhìn cô từ trong gương, cười nói: “Em biết lái sao?"
Đường Tiểu Duy lắc đầu.
Khổng Địch nói tiếp: “Không việc gì, về sau anh có thể dạy em."
Anh nói, về sau.
Phương Đạc lập tức quay đầu lại nói: “Cậu ấy chính là người lái máy bay, lái xe với cậu ấy mà nói quả thực như một bữa ăn sáng, bảo bối em đã tìm được một giáo viên tốt."
“Anh là phi công?" Đường Tiểu Duy hứng thú.
Khổng Địch cười cười: “Còn chưa phải."
Đường Tiểu Duy nhìn gò má Khổng Địch, trong đầu hiện lên tạo hình phi công của diễn viên Leonardo ở trong bộ phim 《Catch Me If You Can》, đẹp trai làm cho một đống cô gái đều đỏ mặt tim đập mạnh, không biết sau khi Khổng Địch mặc đồng phục vào sẽ làm hôn mê biết bao nhiêu cô tiếp viên hàng không.
Xe dừng dưới lầu, Đường Tiểu Duy lên lầu trước, cắn môi hỏi Khổng Địch: “Ngày mai anh có thể mang tôi đi quán bar không?"
Khổng Địch suy tư một chút, khom người xuống nhìn cô: “Tại sao em muốn đi quán bar?"
“Tôi muốn đi chơi, nhưng không vào được."
Phương Đạc đi tới sờ đầu của cô: “Cô bạn nhỏ, em bây giờ chỉ mới lớn mà đã đi quán bar, vẫn nên học tập cho giỏi!."
Đường Tiểu Duy bất mãn, bĩu môi: “Tôi mười bảy tuổi rưỡi rồi, qua hết năm là mười tám tuổi." Cô đến bây giờ còn chưa nói dối, đây là lần đầu tiên.
Hai người lập tức đều lộ ra vẻ mặt hoài nghi, Phương Đạc tấm tắc vài tiếng: “Thật hay giả? Anh nhìn em nhiều lắm cũng chỉ mười lăm mười sáu."
“Tôi đã đến lớp mười hai, qua hết năm mười tám tuổi vừa lúc thi đại học" Đường Tiểu Duy biết, biểu tình càng kiên định thì lời nói dối lại càng khiến người khác thêm tin tưởng: “Không tin chờ sang năm tôi lấy chứng minh thư cho các người xem."
Mặc dù cô không phải mười bảy tuổi rưỡi, nhưng cảm giác tuyệt đối là lớp mười hai, hóa ra tác dụng của hai năm học là trợ giúp cho lời nói dối của cô có thể đáng tin hơn.
“Được rồi, chúng ta tin." Khổng Địch bật cười, lẽ nào thật sự muốn sang năm bọn họ phải đuổi theo cô lấy thẻ chứng minh thư hay sao.
Nhìn vẻ mặt của cô, thật muốn đi tới cắn một cái, thật sự là một cô bé khả ái!
“Bảo bối, chờ em trưởng thành, chúng ta nhất định dẫn em đi, hiện tại mau về nhà làm bài tập! Không phải là lớp mười hai sao?" Phương Đạc cười nói.
Đường Tiểu Duy không nói lời nào, hơi bất mãn nhìn bọn họ một chút, xoay người lên lầu.
“Cô ấy thật sự mười bảy tuổi rưỡi?" Nhìn bóng lưng Đường Tiểu Duy, Phương Đạc hỏi.
“Có lẽ vậy."
“Từ khuôn mặt nhỏ nhắn thật đúng là không nhìn ra, nhưng mà phát dục rất tốt, vóc người cũng không tệ lắm, cậu xem bộ ngực nhỏ vểnh…" Phương Đạc nhếch môi cười cười rất không đàng hoàng.
“Phương Đạc…" Khổng Địch vô lực kêu lên.
Phương Đạc nhướn mày “Khổng Địch, tớ rất ưa thích cậu gọi tên của tớ, về sau nếu như cậu có chuyện gì muốn tớ giúp đỡ, cứ gọi như thế, muốn tớ làm gì cũng được."
Khổng Địch không nói chuyện, quay đầu: “Đi thôi."
Đường Tiểu Duy nằm úp sấp bên cửa sổ ở trên lầu, lẳng lặng nhìn hai người rời đi, không nhúc nhích hồi lâu.
Cô biết mình làm như vậy không đúng, truy cứu sâu vào, cảm giác của cô đối với Khổng Địch thật ra vô cùng phức tạp, chính cô cũng không rõ ràng.
Có lẽ lần đầu tiên gặp mặt anh đã in vào trong đầu của cô, có lẽ khi anh ngồi xỗm phía trước cửa tủ kính đã đi vào nội tâm của cô.
Có lẽ tất cả cũng chỉ là chính mình lừa gạt mình.
Có lẽ, cô quyến rũ Khổng Địch chỉ vì bỏ đi si mê của Đường Lâm đối với anh mà làm trò quá sâu.
Mà Khổng Địch đối với cô, không gần một bước cũng không lùi một bước, dừng lại ở một giai đoạn không xa lạ cũng không mập mờ.
Còn có Phương Đạc nửa thật nửa giả ‘Cảnh cáo’, cố ý quan tâm, thân cận như có như không, cũng làm cho cô vô cùng mâu thuẫn, Phương Đạc không giống như là thành phần xấu, mà quan hệ của Khổng Địch với anh ta quả thực rất vi diệu, cô không biết mình làm như vậy có phá hư tình cảm của hai người hay không…
Nhưng mà mặc kệ thế nào, Đường Tiểu Duy cũng không muốn buông tha, cô không thể mất đi Đường Lâm.
Trần Cẩn Húc đã từng hỏi Đường Tiểu Duy, vì sao lại ỷ vào Đường Lâm như thế.
Đường Tiểu Duy nói, ở nhà họ Đường lạnh lùng, cô chỉ có Đường Lâm.
Khi còn bé bướng bỉnh ngã xuống từ bồn hoa bị thương từ tay đến chân, người mỗi ngày dìu cô lên xuống lầu, thay thuốc cho cô chính là Đường Lâm.
Đánh lộn với bạn, người quơ cái xẻng nhỏ đánh đuổi đứa nhóc kia đi, bảo vệ cô là Đường Lâm.
Tối ngủ thấy ác mộng, người lừa cô ôm vào trong chăn ngủ là Đường Lâm.
Lần đầu tiên có kinh nguyệt, người dạy cô dùng băng vệ sinh ra sao chính là Đường Lâm.
Lần đầu tiên bỏ nhà ra đi bị bắt trở lại, giúp cô cản cây gậy của bố, khiến cánh tay gảy xương là Đường Lâm…
Đường Tiểu Duy hỏi Trần Cẩn Húc, ỷ lại chị như vậy có đúng không?
Trần Cẩn Húc nói, có một người chị như vậy, càng phải để chị ấy tự do.
Đường Tiểu Duy nói, nếu như không có đường Lâm, cô cái gì cũng mất.
Cho dù Đường Lâm là một cô gái hư điển hình, chị hút thuốc uống rượu đi chơi hộp đêm, tình một đêm thối nát hỗn loạn, quần áo chị mặc lòe loẹt, nhưng chị vẫn là người chị yêu thương bảo hộ cô trong lòng Đường Tiểu Duy.
Điều duy nhất cô không thể dễ dàng tha thứ là chị yêu người khác hơn chính cả bản thân mình.
Cho nên, cô không thể chịu đựng được Khổng Địch, người có uy hiếp lớn nhất trong giờ phút này.
Lượn quanh trước cửa vài vòng, không biết từ lúc nào đã có bảy tám người đi ra, có người gọi xe taxi, có người lái xe của mình, có người đang nói tạm biệt, trong chốc lát náo nhiệt lên.
“Tiểu Bạch, cậu nhìn cái gì vậy?" Một người đàn ông anh tuấn khóe môi nhếch lên cười phóng đãng hỏi một người đàn ông nhã nhặn đẹp mắt khác ở bên cạnh.
Người đàn ông nhã nhặn gọi Tiểu Bạch mang mắt kiếng không gọng cân xứng, trong mắt vẫn không ngăn cản ánh sáng đang tản ra được, bĩu môi: “Phương Đạc, tớ phát hiện các cô gái bây giờ thực sự là càng ngày càng có ý tứ, nhìn bên kia."
Tiểu Bạch vừa nói xong, có mấy người đều quay đầu nhìn lại, nhất là người xuất sắc nhất trong đám bọn họ, ngũ quan vô cùng tuấn mỹ, khí chất thanh cao đẹp đẽ quý giá, lại có một cỗ ngạo khí yếu ớt giống như đã có từ trong bụng mẹ, là một người đàn ông xinh đẹp quá đáng, nhất là cặp chân dài làm cho phụ nữ khi nhìn thẳng cũng phải chảy máu mũi kia.
Người này chính là Khổng Địch.
Đường Lâm đã từng nói, nơi có Phương Đạc không nhất định phải có Khổng Địch, thế nhưng nơi có Khổng Địch chắc chắn có Phương Đạc, mà bây giờ, là loại tình huống thứ hai.
Khổng Địch theo ánh mắt của Tiểu Bạch nhìn ra phía xa, đôi mắt trong nháy mắt xẹt qua một tia sáng, cô gái trong miệng Tiểu Bạch không phải là Đường Tiểu Duy sao, cô ôm một cái KFC ngồi chồm hổm dưới đất cùng với một người vô gia cư, cái miệng nhỏ phồng lên, hai người vừa nói vừa cười, ánh mắt cô cười cong lên.
Đây là lần đầu tiên Khổng Địch nhìn thấy Đường Tiểu Duy mặt mày hớn hở như vậy, bởi vì cách khá xa, anh không nghe được các cô đang nói cái gì, thế nhưng anh có thể đoán được, cái miệng nhỏ nhắn đóng đóng mở mở kia sẽ phát ra tiếng nói dễ nghe đến mức làm cho tim anh đều mềm mại.
Không biết từ lúc nào Phương Đạc đã đi qua, Khổng Địch cũng vội vàng nhấc chân đi theo.
Đường Tiểu Duy cảm giác được cái gì, quay đầu nhìn lại, lập tức thấy Khổng Địch đang đi tới chỗ cô, cô vui vẻ đứng lên, chạy đến trước mặt Khổng Địch mà không chú ý tới Phương Đạc đi ở phía trước, Phương Đạc trong nháy mắt nhíu mày, cô chỉ ôm KFC, cái đầu nhỏ có chút ngu đần cười với Khổng Địch.
“Cô bé nhỏ này cười thật ngốc." Khổng Địch nhìn miệng cô phồng lên, không tự chủ cười rộ lên, ngẩng đầu nhìn về phía Phương Đạc đứng ở phía sau Đường Tiểu Duy, nói.
Lúc này Đường Tiểu Duy mới cảm thấy được phía sau mình có người, quay đầu nhìn lại, là Phương Đạc, Phương Đạc nhảy tới trước một bước, ý cười đầy mặt: “Đâu chỉ cười ngốc, ôm một cái KFC ngồi xổm ven đường ăn chung với ăn mày, người bình thường thật sự sẽ không làm loại chuyện này." Phương Đạc nhéo nhéo gương mặt Đường Tiểu Duy: “Tiểu bảo bối, về sau đừng bao giờ làm việc ngốc nữa."
Đường Tiểu Duy nhìn người đàn ông nét mặt tươi cười như hoa trước mắt, cảm thấy lời nói của anh ta không thể hiểu theo nghĩa bình thường được, thế nhưng, cái vẻ mặt thân mật kia, làm cô lại cảm thấy nếu đi tìm hiểu sâu hơn thì chẳng khác nào là mình đa nghi, nuốt xuống thức ăn trong miệng hỏi: “Cái gì coi là việc ngốc?"
Phương Đạc quay đầu nhìn kẻ lang thang một chút, lại nhìn Khổng Địch một chút, cười nói: “Ví dụ như em tiếp cận người không nên tiếp cận."
Lúc này, Tiểu Bạch và Lữ Nam cũng theo sau, Lữ Nam nhìn thấy Đường Tiểu Duy thì vô cùng vui vẻ, vây quanh cô vài vòng, nói: “Cô gái nhỏ, cô gái nhỏ, thật sự là em, tại sao em lại ở nơi này? Ôi chao, tại sao lại đáng yêu như vậy!"
Đường Tiểu Duy nhìn Lữ Nam nhảy về phía trước, không biết nói cái gì, chỉ cảm thấy người này vô cùng đặc biệt.
Tiểu Bạch đã nhận ra không khí khác thường, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, cẩn thận quan sát một lát, bừng tỉnh hiểu ra, Khổng Địch và Phương Đạc đều có cái gì đó không đúng.
Ánh mắt Khổng Địch vẫn vô cùng lo lắng đặt ở trên người Đường Tiểu Duy, mà Phương Đạc, tuy vẫn cười lưu manh giống như trước đây nhưng một ít sắc bén trong mắt lại không che giấu được.
Trong bụng Tiểu Bạch hiểu rõ, ý thức được cô gái bé nhỏ khả ái trước mắt này có thể sắp sửa mang đến một trò hay.
“Bảo bối, đã trễ thế này, chúng ta tiễn em về nhà." Phương Đạc vĩnh viễn mang nụ cười không chê vào đâu được, thân thiết khiến người ta vô cùng dễ thân cận.
Khổng Địch xoay người: “Tôi lái xe."
Phương Đạc nói tạm biệt với người khác, mang theo Đường Tiểu Duy rời đi theo Khổng Địch, Lữ Nam lưu luyến không buông tay: “Cô gái nhỏ, em phải nhớ kỹ anh nhé."
Đêm cuối thu muộn thật lạnh, gió bắc chợt nổi lên, cây bạch quả ven đường thỉnh thoảng bay múa, lá rách cuối xuân vàng đi, làm đẹp ban đêm khiến người ta muốn theo đuổi tâm tư của mình.
Đường Tiểu Duy đứng ở ven đường, Phương Đạc đứng ở bên cạnh cô, hai người lặng im trong chốc lát, Phương Đạc tự tay rút KFC trong tay Đường Tiểu Duy, bỏ trên đất: “Cái này đã lạnh, lại không có dinh dưỡng, cũng không nên ăn."
Đường Tiểu Duy không nói lời nào, hơi ngốc lăng nhìn trên KFC trên mặt đất, vô cùng lâu sau, ngẩng đầu lên lộ ra một nụ cười thật tâm đầu tiên với Phương Đạc: “Cảm ơn."
Cảm ơn lời quan tâm của Phương Đạc, bất kể là anh ta thật sự quan tâm cô hay chỉ là thói quen của anh, đều phải cám ơn.
Phương Đạc yên lặng gật đầu, không ngờ tới cô bé này phản ứng lớn như vậy, câu nói mà anh nói chỉ là một câu nói rất bình thường, mà cô lại cong mắt dùng sức cười như vậy, hai má lúm đồng tiền hiện ra, vẻ mặt cảm kích.
Nhớ lúc trước Phương Đạc anh lăn lộn ở Lận Châu nhiều năm như vậy, kiểu phụ nữ gì chưa từng thấy qua, dù là nóng bỏng, thanh thuần, có khí chất không phải đều từng bước từng bước dán lên người anh, công tử Lận Châu này sao, nhưng ngày hôm nay điều này còn hiếm thấy hơn, nụ cười này, sạch sẽ thuần khiết cào thẳng vào tim anh.
Tiếng thắng xe vang lên, xe của Khổng Địch đã dừng ở trước mặt hai người, anh hạ cửa kính xe xuống, tiếng nói hơi trầm thấp: “Lên đây đi."
Đường Tiểu Duy nhìn cái xe trước mắt, cô biết, Maybach 57S, chắc là đã lắp lại, thân xe có màu đen hòa với màu cam, đẹp mắt giống như chủ nhân của nó, khiến mắt người ta đui mù.
Sở dĩ Đường Tiểu Duy nhận ra chiếc xe này là bởi vì Đường Lâm mỗi ngày đều cầm tạp chí YY(*) tự có một chiếc, còn từng van nài ông bố nhà mình mua cho, bố bởi vì chị quá không nghe lời nên cự tuyệt, Đường Lâm tức giận hai tháng không về nhà, khi đó chị say mê nói, nếu đụng phải một người đàn ông có chiếc xe này, chị sẽ cũng anh ta gạo nấu thành cơm.
(*)YY: Ý dâm
Mỗi lúc Đường Lâm lừa Đường Tiểu Duy đều thích nói ‘Chị nói chuyện luôn giữ lời!’ trước đây Đường Tiểu Duy không để ý, hiện tại cô cuối cùng cũng tin, chị nói được làm được!
Phương Đạc ngồi vào ghế kế bên người lái, Đường Tiểu Duy ngoan ngoãn ngồi ở phía sau, xe như mũi tên lao ra.
Tuy tốc độ xe cực nhanh, nhưng lại có cảm giác vô cũng vững vàng, bất kể là quẹo hay là gặp phải đèn đỏ xe phải dừng lại, Đường Tiểu Duy không có cảm giác không khỏe chút nào, nhìn người lái xe, bộ dạng thanh thản, động tác không nhanh không chậm, toàn thân phát ra hơi thở lười biếng làm cho Đường Tiểu Duy cảm thấy anh không giống như đang lái xe.
“Xe của anh thật tốt." Cô không được nhịn nói.
Khổng Địch nhìn cô từ trong gương, cười nói: “Em biết lái sao?"
Đường Tiểu Duy lắc đầu.
Khổng Địch nói tiếp: “Không việc gì, về sau anh có thể dạy em."
Anh nói, về sau.
Phương Đạc lập tức quay đầu lại nói: “Cậu ấy chính là người lái máy bay, lái xe với cậu ấy mà nói quả thực như một bữa ăn sáng, bảo bối em đã tìm được một giáo viên tốt."
“Anh là phi công?" Đường Tiểu Duy hứng thú.
Khổng Địch cười cười: “Còn chưa phải."
Đường Tiểu Duy nhìn gò má Khổng Địch, trong đầu hiện lên tạo hình phi công của diễn viên Leonardo ở trong bộ phim 《Catch Me If You Can》, đẹp trai làm cho một đống cô gái đều đỏ mặt tim đập mạnh, không biết sau khi Khổng Địch mặc đồng phục vào sẽ làm hôn mê biết bao nhiêu cô tiếp viên hàng không.
Xe dừng dưới lầu, Đường Tiểu Duy lên lầu trước, cắn môi hỏi Khổng Địch: “Ngày mai anh có thể mang tôi đi quán bar không?"
Khổng Địch suy tư một chút, khom người xuống nhìn cô: “Tại sao em muốn đi quán bar?"
“Tôi muốn đi chơi, nhưng không vào được."
Phương Đạc đi tới sờ đầu của cô: “Cô bạn nhỏ, em bây giờ chỉ mới lớn mà đã đi quán bar, vẫn nên học tập cho giỏi!."
Đường Tiểu Duy bất mãn, bĩu môi: “Tôi mười bảy tuổi rưỡi rồi, qua hết năm là mười tám tuổi." Cô đến bây giờ còn chưa nói dối, đây là lần đầu tiên.
Hai người lập tức đều lộ ra vẻ mặt hoài nghi, Phương Đạc tấm tắc vài tiếng: “Thật hay giả? Anh nhìn em nhiều lắm cũng chỉ mười lăm mười sáu."
“Tôi đã đến lớp mười hai, qua hết năm mười tám tuổi vừa lúc thi đại học" Đường Tiểu Duy biết, biểu tình càng kiên định thì lời nói dối lại càng khiến người khác thêm tin tưởng: “Không tin chờ sang năm tôi lấy chứng minh thư cho các người xem."
Mặc dù cô không phải mười bảy tuổi rưỡi, nhưng cảm giác tuyệt đối là lớp mười hai, hóa ra tác dụng của hai năm học là trợ giúp cho lời nói dối của cô có thể đáng tin hơn.
“Được rồi, chúng ta tin." Khổng Địch bật cười, lẽ nào thật sự muốn sang năm bọn họ phải đuổi theo cô lấy thẻ chứng minh thư hay sao.
Nhìn vẻ mặt của cô, thật muốn đi tới cắn một cái, thật sự là một cô bé khả ái!
“Bảo bối, chờ em trưởng thành, chúng ta nhất định dẫn em đi, hiện tại mau về nhà làm bài tập! Không phải là lớp mười hai sao?" Phương Đạc cười nói.
Đường Tiểu Duy không nói lời nào, hơi bất mãn nhìn bọn họ một chút, xoay người lên lầu.
“Cô ấy thật sự mười bảy tuổi rưỡi?" Nhìn bóng lưng Đường Tiểu Duy, Phương Đạc hỏi.
“Có lẽ vậy."
“Từ khuôn mặt nhỏ nhắn thật đúng là không nhìn ra, nhưng mà phát dục rất tốt, vóc người cũng không tệ lắm, cậu xem bộ ngực nhỏ vểnh…" Phương Đạc nhếch môi cười cười rất không đàng hoàng.
“Phương Đạc…" Khổng Địch vô lực kêu lên.
Phương Đạc nhướn mày “Khổng Địch, tớ rất ưa thích cậu gọi tên của tớ, về sau nếu như cậu có chuyện gì muốn tớ giúp đỡ, cứ gọi như thế, muốn tớ làm gì cũng được."
Khổng Địch không nói chuyện, quay đầu: “Đi thôi."
Đường Tiểu Duy nằm úp sấp bên cửa sổ ở trên lầu, lẳng lặng nhìn hai người rời đi, không nhúc nhích hồi lâu.
Cô biết mình làm như vậy không đúng, truy cứu sâu vào, cảm giác của cô đối với Khổng Địch thật ra vô cùng phức tạp, chính cô cũng không rõ ràng.
Có lẽ lần đầu tiên gặp mặt anh đã in vào trong đầu của cô, có lẽ khi anh ngồi xỗm phía trước cửa tủ kính đã đi vào nội tâm của cô.
Có lẽ tất cả cũng chỉ là chính mình lừa gạt mình.
Có lẽ, cô quyến rũ Khổng Địch chỉ vì bỏ đi si mê của Đường Lâm đối với anh mà làm trò quá sâu.
Mà Khổng Địch đối với cô, không gần một bước cũng không lùi một bước, dừng lại ở một giai đoạn không xa lạ cũng không mập mờ.
Còn có Phương Đạc nửa thật nửa giả ‘Cảnh cáo’, cố ý quan tâm, thân cận như có như không, cũng làm cho cô vô cùng mâu thuẫn, Phương Đạc không giống như là thành phần xấu, mà quan hệ của Khổng Địch với anh ta quả thực rất vi diệu, cô không biết mình làm như vậy có phá hư tình cảm của hai người hay không…
Nhưng mà mặc kệ thế nào, Đường Tiểu Duy cũng không muốn buông tha, cô không thể mất đi Đường Lâm.
Trần Cẩn Húc đã từng hỏi Đường Tiểu Duy, vì sao lại ỷ vào Đường Lâm như thế.
Đường Tiểu Duy nói, ở nhà họ Đường lạnh lùng, cô chỉ có Đường Lâm.
Khi còn bé bướng bỉnh ngã xuống từ bồn hoa bị thương từ tay đến chân, người mỗi ngày dìu cô lên xuống lầu, thay thuốc cho cô chính là Đường Lâm.
Đánh lộn với bạn, người quơ cái xẻng nhỏ đánh đuổi đứa nhóc kia đi, bảo vệ cô là Đường Lâm.
Tối ngủ thấy ác mộng, người lừa cô ôm vào trong chăn ngủ là Đường Lâm.
Lần đầu tiên có kinh nguyệt, người dạy cô dùng băng vệ sinh ra sao chính là Đường Lâm.
Lần đầu tiên bỏ nhà ra đi bị bắt trở lại, giúp cô cản cây gậy của bố, khiến cánh tay gảy xương là Đường Lâm…
Đường Tiểu Duy hỏi Trần Cẩn Húc, ỷ lại chị như vậy có đúng không?
Trần Cẩn Húc nói, có một người chị như vậy, càng phải để chị ấy tự do.
Đường Tiểu Duy nói, nếu như không có đường Lâm, cô cái gì cũng mất.
Cho dù Đường Lâm là một cô gái hư điển hình, chị hút thuốc uống rượu đi chơi hộp đêm, tình một đêm thối nát hỗn loạn, quần áo chị mặc lòe loẹt, nhưng chị vẫn là người chị yêu thương bảo hộ cô trong lòng Đường Tiểu Duy.
Điều duy nhất cô không thể dễ dàng tha thứ là chị yêu người khác hơn chính cả bản thân mình.
Cho nên, cô không thể chịu đựng được Khổng Địch, người có uy hiếp lớn nhất trong giờ phút này.
Tác giả :
Địch Qua