Cà Phê Đụng Sữa Bò
Chương 28 Chương 30
Chuông điện thoại di động bị nhấn chìm trong âm nhạc điên cuồng, mãi đến tận bởi vì chấn động rơi xuống đất, Trang Dịch bên cạnh mới phát hiện điện thoại di động củ Giang Mính có đang reo.
Tiếng nhạc quán bar ồn đến đinh tai, tiếng chuông điện thoại reo không ai biết được, đối với mọt người uống say mà nói thì chẳng có tác dụng gì.
"Giang tiên sinh? Giang tiên sinh?" Trang Dịch nhặt lên điện thoại lên vỗ vai Giang Mính.
Giang Mính vẫn còn đang rót rượu vào trong ly, lắc ly một vòng sau đó uống cạn.
Hắn mấy ngày nay tỉnh rồi lại say, say rồi lại tỉnh, dựa vào rượu cồn chịu đựng
Chuyện của công ty bị hắn bỏ phế, rất nhiều điện thoại đều bị cúp, lần này với hắn mà nói cũng sẽ không ngoại lệ.
Hắn không có phản ứng chút nào.
Điện thoại di động vẫn luôn vang, Trang Dịch mới vừa liếc mắt nhìn, cùng một số gọi liền hai mươi mấy cuộc.
Cậu sợ là thật có chuyện gì gấp, chỉ có thể chính mình trước tiên nghe trước.
"Alo?"
Bên kia truyền tới âm thanh sốt ruột: "Giang Mính! Tiểu Tầm có phải là đi tìm ngươi?"
Trang Dịch bị hỏi đến không hiểu chuyện gì, cậu liếc mắt nhìn đến Giang Mính vẫn còn đang đổ từng ly rượu vào miệng.
Nhớ tới mấy ngày trước Giang Mính còn dừng lại mọi chuyện đến ở Kỷ Gia chỉ có thể trả lời đến: "Giang tiên sinh hiện tại không tiện nhận điện thoại..."
"Cậu để cho hắn nhận điện thoại!!" Đối phương xen lời: "Tiểu Tầm một mình chạy ra ngoài! Nó chạy ra ngoài hắn có biết hay không!"
Trang Dịch lúc này mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, cậu nói chờ một chút sau đó tiến đến bên tai Giang Mính lớn tiếng nói: "Giang tiên sinh! Kỷ thiếu gia mất tích!!!"
Giang Mính đại não đang hỗn độn bị hai chữ "mất tích" đánh tỉnh.
Hắn giật lại điện thoại sau đó lao nhanh ra khỏi quán bar, so với đầu điện thoại bên kia càng sốt ruột càng lớn tiếng hơn, âm thanh chất vấn: "Người nói Tiểu Tầm mất tích?! Chuyện gì xảy ra? Các người không phải nói sẽ chăm sóc tốt cho em ấy sao?"
Đầu bên kia điện thoại Kỷ ba ngược lại bị Giang Mính rống lên, ông không tức giận, thoáng bình tĩnh lại hỏi: "Nó có đi tìm ngươi hay không?"
"Tiểu Tầm không tới tìm tôi."
"Nhưng nó có thể đi chỗ nào? Ở bên cạnh ngươi sững sờ ba tháng! Trí nhớ đều là ở bên cạnh ngươi.
Ngươi hẳn phải biết, nó sẽ đi nơi nào?"
"...!Tôi đại khái biết được."
Giang Mính không có nhiều lời, rất nhanh cúp điện thoại, đầu óc bị gió lạnh thổi càng thêm tỉnh táo.
Kỷ Tầm có thể đi nơi nào? Kỷ Tầm đều chỉ có hai nơi là nhà.
Hắn đi lấy xe, Trang Dịch nhanh chóng bước lên cướp vô-lăng: "Ngài muốn bị phạt lái xe khi uống rượu à Giang tiên sinh?"
Trang Dịch nhắc nhở Giang Mính cả người đều mùi rượu.
Giang Mính chỉ có thể thỏa hiệp, hắn mấy ngày nay mỗi ngày say rượu, tinh thần xác thực không quá tốt.
Huống hồ mới vừa rồi cũng uống rất nhiều rượu, coi như là bị doạ thanh tỉnh, cũng không thể lái xe được an toàn.
Hắn ngồi ở vị trí phó lái, bởi vì say rượu mà đau đầu, tự nhủ: "Tôi không dẫn em ấy đi chỗ khác, chỉ khả năng...chỉ khả năng về Lan Thự " Hắn ngẩng đầu cùng Trang Dịch nói: "Chạy về Lan Thự."
Trang Dịch lập tức thay đổi vô-lăng, hướng cảnh khu chạy đến.
"Lái nhanh lên!" Giang Mính hối hận nói: "Kỷ Tầm đã mất tích một giờ, tôi cũng không liên lạc được, còn không biết em ấy có nhớ đường hay không, vạn nhất lạc đường làm sao bây giờ? Tôi tại sao không nghĩ tới hậu quả chuyện này? Tôi đây là đang làm cái gì?"
"Không có việc gì.
Em ấy không có việc gì."
Hắn như vậy an ủi mình.
- -
Kỷ Tầm từ trong nhà sau khi chạy ra ngoài, liền dựa vào trong trí nhớ hướng về phía Giang Mính chạy tới, cậu chạy một đường, xác định đã ra khỏi tiểu khu mới chậm rãi đi.
Lan Thự tọa lạc bên trong cảnh khu nổi danh nhất thành phố, hơn nữa cũng không coi là xa xôi.
Cậu chỉ cần đến được tới cảnh khu, liền đến rất gần Giang Mính.
Cậu liền như vậy nương theo ánh trăng đi từng bước.
Ban đêm gió mát, rõ ráng cậu đã khoác nhiều hơn một cái áo choàng dài vẫn cảm thấy có chút lạnh.
Có kinh nghiệm lần trước, cậu trước đó trang bị đầy đủ hơn nhiều.
Cậu mang lại giày, làm biện pháp sưởi ấm liền cưỡng bách lấp đầy bụng chính mình, không ăn no là không có sức lực chạy.
Cậu một bên vừa hỏi đường vừa đi, cuối cùng đã tới cảnh khu.
Có thể cảnh khu lớn như vậy, Lan Thự còn ở trên lưng chừng núi, còn có một đoạn đường dài phải đi.
Mới đi được một nửa, Kỷ thiếu gia đã mệt đến mức không nhấc nổi chân.
Cậu ngồi ở băng ghế dài bên cạnh cảnh khu nghỉ một lát.
Buổi tối người cũng ít, bên cạnh có người bán khoai nướng.
Từ cái quầy hàng kia thổi gió qua đều mang hương vị ấm áp của khoai nướng.
Kỷ Tầm bụng kêu ục ục.
Ở nhà ăn chút đồ vật kia đều đã tiêu hóa xong.
Đã trễ thế này cảnh khu cũng không có người nào, ông chủ quầy hàng kia chỉ còn dư lại hai cái khoai nướng, đoán chừng là phải đợi bán sạch mới thu sạp.
Kỷ Tầm ôm bụng, ánh mắt không tự chủ hướng tới hai củ khoai nướng trông có chút xấu kia.
***đói thấy bà còn chê xấu hả cục cưng.
Cậu muốn ăn, nhưng không mang tiền.
10 đồng tiền là có thể mua hai cái khoai lang, nhưng cậu hiện tại đến một đồng tiền đều không có kiếm ra.
Bụng đói kêu đến vang dội, cậu sợ bị ông chủ nghe được, liền nhích thân thể ra xa một chút.
Nhưng cậu vừa lạnh vừa đói, vừa đứng lên liền bị choáng váng hoa mắt, cuối cùng ngã lại trên ghế dài, cái mông đều đau.
Lần này cậu bướng bỉnh như vậy, cảm thấy được chính mình quá đáng thương, vừa lạnh vừa đói, thân thể còn khó chịu hơn, Giang Mính cũng không ở bên cạnh.
So với người lang lang bên đường còn không bằng, so với mèo nhỏ bị bỏ hoang còn có thể đáng thương hơn.
Con đường này là chính cậu chọn, là chính cậu muốn rời nhà trốn đi, bây giờ chật vật như vậy cũng không trách người khác.
Cậu miễn cưỡng lên tinh thần, chuẩn bị một lần nữa đứng lên, an ủi chính mình chỉ còn một đoạn ngắn như vậy liền tới biệt thự trên núi.
Trong nhà có cơm nước nóng hổi, ăn no xong liền tắm nước nóng.
Sau đó tiến vào chăn ấm áp cùng lão công ôm ấp.
Cậu chỉ là suy nghĩ như vậy, liền cảm thấy rất hạnh phúc.
Cho nên thời điểm mở mắt ra nhìn thấy Giang Mính vội vội vàng vàng chạy tới, còn tưởng rằng chính mình ảo tưởng.
Giang Mính nuốt xuống một trận nghẹn ở cổ họng, nhìn thấy Kỷ Tầm bình yên vô sự trái tim hoảng loạn mới bình ổn trở lại.
Hắn bị dọa muốn chết, bây giờ thấy được người đứng ở đây cư nhiên chỉ muốn mở miệng mắng một trận.
Kỷ Tầm lại chạy tới ôm lấy hắn, Giang Mính hết thảy trách cứ cũng đều chặn ở trong bụng.
"Thật sự là lão công?!"
Kỷ thiếu gia đem Giang Mính một trận sờ loạn, nhéo lấy mặt của hắn sau mới mừng rỡ đưa xuống kết luận.
Cậu vui vẻ nói: "Anh tới đón em về nhà."
Giang Mính một bên trương mặt tỉnh rượu, mấy lời Kỷ lão gia nói vẫn còn vang vọng trong đầu hắn.
Hắn không còn dám ở cùng Kỷ Tầm.
"Ai cho em chạy loạn?" Hắn nội tâm cùng lời nói không đồng nhất hướng Kỷ Tầm nói: "Emnhư vậy chạy đến, có biết trong nhà của em có bao nhiêu lo lắng không?"
Kỷ Tầm không nghĩ tới hắn phản ứng như thế này, đây là Giang Mính lần đầu tiên hung dữ với cậu, cậu có chút luống cuống.
Giang Mính kéo cậu hướng trên xe: "Tôi đưa em trở lại."
Kỷ Tầm lập tức giằng co: "Em không trở về! Em không muốn trở về nhà kia!"
Giang Mính cố nén để không bị lay động, vẫn là kéo cậu hướng về phía xe.
Kỷ thiếu gia bị túm đau, đè nén ba ngày cảm xúc rốt cục hỏng mất, nước mắt ào ào rơi ra: "Lão công anh không yêu em! Anh không yêu em!"
Ông chủ bán khoai nướng bên cạnh nghe được lời này liền lộ ra một biểu tình hóng dưa thị.
Trang Dịch cũng cảm thấy Giang Mính làm như vậy có chút khác thường, trước đây Giang tiên sinh đối với Kỷ Tầm là muốn gì được đó a.
"Em nên trở về nhà, bọn họ mới là người nhà của em, là người thân nhất!"
Kỷ Tầm khóc lóc hỏi ngược lại: "Lẽ nào anh không phải sao?"
"Tôi không phải." Giang Mính nói chuyện: "Em không trở về, gia gia bọn họ đều sẽ lo lắng."
"Bọn họ lo lắng cho em, vậy anh liền không có chút nào lo lắng em sao?" Kỷ Tầm nhấc chân đạp lên cửa xe đã mở ra, giận dỗi nói: "Anh tìm đến em, không phải là vì lo lắng cho em sao?"
"Đó là bởi vì, bởi vì tôi có trách nhiệm với em."
"Anh cũng biết anh đối với em có trách nhiệm a!" Kỷ thiếu gia nói: "Vậy anh còn dám bỏ đi mất, còn dám không nói tiếng nào liền đi mất! Anh có biết hay không em rất thương tâm a? Em không vui không phải cũng là anh làm sao? Anh là chồng em phải nên làm em vui vẻ mới đúng!"
"Tôi..." Giang Mính một câu nói cũng không nói ra được.
Kỷ Tầm bỗng nhiên đem hắn ôm lấy một lần nữa, áy náy khóc: "Xin lỗi xin lỗi, là em không bảo vệ tốt, nhất định là người nhà của em bọn họ nói lời không dễ nghe dễ nghe với anh có đúng hay không.
Em thay họ xin lỗi, anh không nên tức giận có được hay không a?"
"Tiểu Tầm...!em, em không thể cùng tôi nói xin lỗi, tôi không xứng..." Giang Mính vẫn ôm lấy Kỷ Tầm, âm thanh cực thấp: "Là tôi mới là người cần phải nói xin lỗi.
Tiểu Tầm, xin lỗi."
Là sự ích kỷ của tôi khiến em bị thương tổn, không biết phải bù đắp như thế nào, chỉ có thể nói xin lỗi.
Xin lỗi, là lời vô dụng nhất trên thế giới này đi.
Kỷ Tầm nghĩ rất đơn giản, cậu ôm Giang Mính nước mắt lưng tròng mà nói "Vậy em tha thứ cho anh.
Tha thứ anh liền không cần phải rời bỏ em nữa có được hay không? Anh đừng không cần em, em sợ, không có anh sẽ sợ."
Giang Mính rốt cục triệt để thất bại, hắn tâm địa sắt đá sớm bị Kỷ Tầm nước mắt ngâm mềm nhũn, căn bản cứng rắn không quá 3 phút.
Hắn ôm chặt Kỷ Tầm, cùng cậu cam kết: "Không rời đi, sau này em có đuổi tôi cũng không đi."
Kỷ Tầm nước mắt trên mặt cũng không rơi nữa, lại vui vẻ bật cười: "Em mới sẽ không đuổi anh đi, mãi mãi thích nhất lão công, cả đời ở cùng với anh!"
Trang Dịch đứng gần đó, lời nói này hắn nghe được mặt đều đỏ.
"A, em đói."
Kỷ Tầm bụng còn đang kêu ục ục, Giang Mính nghe cũng rõ không sai biệt lắm, liền buông cậu ra, một mặt nghiêm túc hỏi Kỷ Tầm: "Kỷ thúc thúc nói em nháo tuyệt thực?"
"Em...!Có ăn, ăn no mới chạy đến."
Giang Mính cả giận: "Vậy tôi nên khen?"
"A." Kỷ Tầm cúi đầu, rốt cục có điểm biết sai.
Giang Mính bắt đầu lôi chuyện cũ: "Còn rời nhà trốn đi, lần thứ mấy?"
"Lần này em chuẩn bị đến mức rất tốt!" Kỷ thiếu gia phản bác: "Anh xem, em mang giày, quần áo cũng rất giữ ấm, hơn nữa còn là ăn no bụng mới chạy, chỉ là hiện tại liền đói bụng mà thôi...!"
Giang Mính tức giận đến muốn gõ lên trán cậu, nhưng liền không nỡ, sợ mình chỉ là nhẹ nhàng chạm đến, Kỷ Tầm nước mắt liền rơi ra ngoài.
Hắn lại hỏi: "Tôi mua điện thoại di động cho em đâu?"
"Bị gia gia tịch thu rồi.
Bọn họ không cho em liên lạc với anh" Kỷ Tầm bỗng nhiên nghĩ đến cái gì giống nhau, sáng lên mắt nói: "Em biết rồi! Lần sau, lần sau em sẽ mang theo tiền cùng điện thoại di động!"
"Còn có lần sau?!" Giang Mính trợn mắt lên, cầm lên tay phải của Kỷ Tầm, hướng tay cậu không nhẹ không nặng mà đánh một cái: "Nếu có lần sau nữa, còn dám tùy hứng nháo rời nhà trốn đi, sẽ không chỉ đánh tay thôi!"
Kỷ thiếu gia một chút không cảm thấy đau, không có sợ hãi hỏi con cọp giấy: "Vậy đánh nơi nào nha?"
"Đánh mông!"
Kỷ Tầm nhớ tới chính mình mới vừa rồi còn bị ngã đau mông, lập tức ủy khuất nói: "Em biết sai rồi.
Không dám nữa."
Nhận sai Kỷ Tầm liền nhanh chóng đem việc này ném sau ót, cậu lôi kéo Giang Mính nói: "Anh mua khoai nướng cho em đi! Em muốn ăn! Chỉ còn lại hai cái thôi, sắp bán hết rồi!"
Cậu đem Giang Mính đẩy đến trước gian hàng khoai lang nướng, hào phóng cùng ông chủ nói: "Hai củ khoai nướng kia em đều muốn."
Giang Mính trả tiền.
Ông chủ đem hai củ khoai nướng nóng hầm hập thơm ngát để trong túi đưa cho Kỷ Tầm, sau đó kết thúc công việc vui rạo rực về nhà.
Kỷ Tầm cùng Giang Mính ngồi trở lại trong xe, cậu đem khoai nướng bẻ thành hai nửa, cho lão công một nửa, Giang Mính nếm thử một miếng sau phát hiện cái này thật sự ăn ngon, liền cùng Kỷ Tầm đồng thời vui vẻ gặm khoai lang.
Trang Dịch bị hương thơm làm phát thèm, lại chỉ dám lén lút nuốt nước miếng.
Hai ba ngụm đem khoai nướng ăn xong, Giang Mính mới nhìn chằm chằm điện thoại di động của chính mình phát sầu.
Không biết có nên đem tin tức tìm được Kỷ Tầm nói cho Kỷ gia biết hay không
Nếu như nói, Kỷ Tầm liền sẽ bị đón về.
Lúc hắn đang do dự, Kỷ ba điện thoại trước tiên gọi tới.
Đối phương rõ ràng rất lo lắng, Giang Mính nhìn Kỷ Tầm vẫn còn đang vui vẻ ăn khoai nướng, nói: "Tôi tìm được Tiểu Tầm, các người yên tâm."
Kỷ ba ba rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, lập tức nói: "Vậy ngươi nhanh đem điện thoại di động đưa cho Tiểu Tầm, ta muốn nghe âm thanh nói chuyện."
Giang Mính mở loa ngoài, Kỷ Tầm cũng nghe thấy ba ba yêu cầu, cậu bài xích mà lắc đầu một cái.
Giang Mính không miễn cưỡng cậu, chỉ nói: "Em ấy đói bụng lắm, hiện tại đang ăn."
"Vậy ngươi đem Tiểu Tầm đưa về trong nhà."
Kỷ Tầm nghe lời này, dừng động tác trên tay, chỉ nhìn Giang Mính, chờ hắn ra quyết định.
Quyết định có để cho chính mình đi về hay không đồng thời tròng mắt cũng bắt đầu ngập nước.
Giang Mính thở ra một hơi, nói: "Xin lỗi Kỷ thúc thúc, Tiểu Tầm ở nơi đó cũng không vui, ngày hôm nay chuyện như vậy sau này còn có thể phát sinh.
Tôi nghĩ, không thể đem em ấy đưa trở về."
"Em ấy chỉ có ở bên cạnh tôi mới vui vẻ, tôi chỉ muốn để em ấy vui vẻ."
***mình đăng 2 chương đếyyyy
khen mình điiiii ????.