Cả Nhà Đều Là Dân Xuyên Không, Chỉ Có Tôi Là Dân Bản Xứ
Chương 25 Ba người cùng chung sống
Editor: Bông & Cơm Nắm Nhỏ
__________
Ngày mới vừa lên, Thường Hỉ liền trở nên bận rộn.
Tối hôm qua vào nửa đêm về sáng có một trận mưa rất lớn nên sáng sớm thời tiết thoải mái hơn nhiều, mang theo hơi thở tươi mát sau cơn mưa. Nhưng vì là mùa hè, mưa xong lại càng nóng bức, sáng sớm hôm nay, khi mặt trời dần ló dạng, thời tiết nhất định sẽ nắng đẹp.
Thường Hỉ ở trong bếp chuyên chú bắt đầu làm cơm sáng.
Bữa sáng tuy rằng đơn giản, nhưng cô cũng không qua loa. Người khác nấu cơm vì lấp đầy bụng, còn Thường Hỉ nấu cơm vì yêu thích, chỉ cần yêu thích thì sẽ dụng tâm, không chút hàm hồ.
Tất nhiên, tuy rằng không nghèo khó, nhà họ cũng chẳng thể ăn gạo trắng mỗi ngày, món chính vẫn là bánh ngô. Nhưng dù chỉ là bánh ngô, thì cũng không giống bánh ngô bình thường. Thường Hỉ làm rất tinh tế, ăn càng thơm ngon hơn.
Chị đem trộn bột ngô, rồi để sang một bên cho bột nghỉ, sau đó đi ra sau vườn cắt một rổ rau chân vịt, rửa rau xắt rau, lại lấy ra một miếng thịt. Cắt thành từng miếng nhỏ rồi băm nhuyễn, trộn đều với rau làm thành nhân bánh.
Rồi chị nhanh nhẹn đem chỗ bột nhào rồi chia thành từng nắm nhỏ, sau đó đem nặn thành bánh ngô.
Thường Hỉ đem bánh ngô đặt vào trong nồi, bắt đầu nhóm lửa, sau đó lại lấy ra một quả trứng, một bát cơm, lấy tay trộn đều…
Đào Đào ngủ đến mơ mơ màng màng, loáng thoáng, giống như ngửi thấy được mùi hương thơm ngào ngạt. Cô bé hít hít cái mũi nhỏ, cánh mũi cũng khẽ nhúc nhích, giữa mùi hương đặc trưng, rốt cuộc cũng tỉnh dậy.
Thật sự không thắng nổi sự cám dỗ của mỹ thực.
Bé con túm mái tóc rối bời buộc lên, nhìn qua hàng lông mi khẽ nhúc nhích của chị mình, hình như sắp tỉnh.
Tuy rằng vừa mới tỉnh lại tiểu nha đầu tay chân rụng rời, mềm mại như một chiếc kẹo bông gòn, nhưng vẫn nghịch ngợm duỗi tay nắm cái mũi nhỏ của chị, miệng nhỏ càng yên lặng đếm: “Một, hai, ba……"
Vừa đếm tới ba, bé con liền bị vật ngã xuống giường, cả người ngả ra thành hình chữ X.
Hứa Nhu Nhu ngồi dậy, nhìn đôi chân duỗi sõng soài của em gái, một tay đem người nhấc lên: “Hứa Đào Đào, em lại dám nghịch ngợm."
Tiểu cô nương mềm như bông cười lấy lòng, lắc đầu: “Không có nha, em rất ngoan mà."
Hứa Nhu Nhu cười lạnh: “Ngoan hả? Vậy mà dám nhéo mũi chị?"
Đào Đào nhìn trời, nói: “Em vừa mới tỉnh ngủ, cái gì cũng không biết nha."
Hứa Nhu Nhu duỗi tay, nói: “Em muốn thử ma trảo của chị không?"
Đào Đào rất sợ ngứa, vừa thấy chị mình chuẩn bị tư thế, nháy mắt ăn năn: “Chị ơi, em sai rồi."
Dũng cảm nhận sai, nhưng không bao giờ hối cải.
Thân làm chị, vẫn luôn có một sự tin tưởng đối với em mình.
Cô hừ một tiếng, nói: “ Cố mà làm cho chị tin em đi."
Đào Đào: “Hì hì, chị ơi, em cảm thấy, mẹ nhất định đang làm đồ ăn ngon đó."
Hai chị em liếc mắt nhìn nhau, không chút do dự, nhanh chóng thay quần áo. Hai cô bé đi vào nhà chính, liền ngó xem cái nồi đang bốc khói. Đào Đào chạy nhanh ra sân, đi rửa mặt, sợ chậm trễ ăn cơm sáng.
Thường Hỉ: “Tối hôm qua trời mưa. Hôm nay các con đi ra ngoài tìm chỗ ẩm ướt đào giun về cho mẹ."
Con người muốn ăn thịt để bồi bổ, gà cũng muốn ăn thịt để bồi bổ, nếu không sao có thể mỗi ngày đúng hạn đẻ trứng.
Hứa Nhu Nhu: “Vâng, con biết rồi."
Nhưng thật nhanh chóng, cô lại có phần lo lắng hỏi: “Sân sau ướt như vậy, có thể phơi dế nhũi không ạ?"
Việc này có quan hệ gì đến việc thu vào nhà bọn họ, không phải là việc nhỏ.
Thường Hỉ cười cười, nói: “Không có việc gì, hôm nay mẹ thấy thời tiết rất tốt, chờ đến giữa trưa thì phơi."
Hai mẹ con đang nói chuyện thì hai cha con cũng tới.
Hứa lão tam khẳng định nói: “Chắc chắn hôm nay ăn bánh ngô nhân rau chân vịt."
Thường Hỉ: “Cái mũi của anh thính thật đấy."
Hứa lão tam dào dạt đắc ý: “Anh là người bình thường chắc? Ha ha ha."
Anh đi ra sân, nhìn thấy Đào Đào rửa mặt, đang ở trong sân vươn vai tập thể dục. Anh cũng đi ra chỗ con gái cùng nhau tập thể dục, nói: “Đào Đào bảo bối, buổi sáng tốt lành."
Đào Đào: “Ba ba buổi sáng tốt lành."
Hai cha con vươn tới vươn lui, nghe tiếng Thường Hỉ kêu vào ăn cơm, hai người lập tức hứng thú bừng bừng đi vào nhà chính ngồi xuống. Ở thôn bọn họ phần lớn đều là nhà một gian, không chia phòng bếp, nhà chính cùng phòng bếp là một.
Thường Hỉ để đồ ăn lên bàn, ngồi xuống ghế liền có thể ăn cơm.
Thường Hỉ múc cho mỗi người một chén canh, đều là nấu canh, nhưng Thường Hỉ nấu rất ngon, hương vị liền đặc biệt ngon miệng. Trứng đánh tan cùng rau chân vịt, vàng vàng xanh xanh cũng phá lệ trở nên đẹp lạ thường.
Bát canh này của Hứa lão tam chính là canh rau cải. Hầu hết trứng đều ở trong chén của Đào Đào, phần dư lại đều ở trong chén Tuyết Lâm và Nhu Nhu. Trẻ con dù sao cũng cần bồi bổ cho mau lớn. Hứa lão tam dù sao cũng lười biếng, không mệt, không cần bồi bổ.
Hứa lão tam cắn một miếng lớn bánh ngô, gật đầu: “Ăn ngon, em làm ngon hơn so với Nhu Nhu làm."
Nhu Nhu: “Con nấu cơm, ba đừng có ăn nữa!"
Hứa lão tam: “Không ăn thì không được, ba cũng không muốn đói bụng."
An nói đúng tình hợp lý, Hứa Nhu Nhu trợn mắt lên. Nhưng cũng không tiếp tục tranh cãi nữa, bánh ngô ngon như vậy, bên trong còn bỏ nhân thịt. Cô mới không chậm trễ vì nói chuyện mà quên ăn. Cả nhà liền tiến vào thời gian ăn cơm vui vẻ.
Bánh ngô rất ngon, ăn nhiều cũng không ngấy.
Thật ra người trong thôn cũng không thích ăn bánh ngô lắm, cảm thấy làm rất phiền phức, hơn nữa ăn cũng không ngon. Nhưng nhà bọn họ lại rất thích. Thứ nhất là nhà họ cho nhiều nhân, nhân nhiều hơn bột, dù có không bỏ nhiều thịt thì nhà họ cũng cho nhiều dầu, chứ không giống những nhà khác ăn không khác gì nước luộc. Đồ ăn dù đều làm như nhau nhưng lại ngon hơn nhiều.
Càng đừng nói, trình độ nấu ăn của Thường Hỉ so với phụ nữ trong thôn có thể nói hơn cả một dãy núi Himalayas.
Chị nấu ăn rất nhanh nhẹn, sắp xếp đâu ra đó, cũng không thấy phiền hà gì, vì vậy cả nhà bọn họ thường xuyên được ăn. Cũng bởi vì nhà bọn họ thường xuyên ăn bánh ngô, cho nên người khác luôn cảm thấy nhà bọn họ kỳ thật cũng không giàu có.
Rốt cuộc, có nhà ai giàu mà luôn dùng bữa chính là bánh ngô đâu.
Không thể không nói, đây thật là một sự hiểu lầm mỹ lệ.
Vì bánh ngô rất ngon nên Tiểu Đào Tử có thể một mình ăn hết một cái, ăn xong lại uống một chén canh trứng gà rau canh vịt. Đào Đào thoải mái vuốt cái bụng nhỏ, nói: “Ăn thật là no!"
Hứa Nhu Nhu yên lặng cầm lấy cái thứ ba, chưa đã thèm tiếp tục ăn. Nếu không phải cô sức lực tiêu hao nhanh chóng, thì theo cách cô ăn, đã sớm thành tiểu heo béo. Đương nhiên, nhà bình thường cũng chẳng ăn nhiều như vậy.
Ngay cả Thường Hỉ cũng sẽ không để cô ăn quá nhiều vào buổi tối, nhưng buổi sáng và buổi trưa thì sẽ cho cô ăn thoả thích.
Lúc này cả gia đình thong thả ung dung ăn cơm, thật đúng là làm khổ người khác mà.
‘Người khác’ này chính là chỉ hàng xóm bên ngoài, sáng sớm trời còn chưa sáng, đại đội trưởng đã đi bộ trước cửa nhà Thường Hỉ! Anh ta một đêm cũng không thể ngủ yên, rốt cuộc bọn họ cũng chỉ là nông dân không có tiền, anh ta cũng không giống các cán bộ đại đội khác, ở đại đội thì bòn rút như nhỏ lông nhạn để làm giàu nhà mình. Anh ta sẽ không làm ra loại chuyện như vậy. Đúng thế, nhà anh ta cũng không tính giàu có gì. Bây giờ có thể có phương pháp kiếm tiền thì sao anh ta có thể nào không nóng nảy chứ?
Anh ta sốt ruột, những người khác sao có thể không nóng nảy?
Vương quả phụ đến chậm hơn anh ta một chút, hai người chạm mặt nhau ở cửa nhà Hứa lão tam. Chỉ chốc lát sau, hương thơm trong nhà bọn họ truyền ra, ập vào trước mặt hai người họ.
Người trong thôn buổi tối vốn dĩ ăn không nhiều lắm, cơm sáng còn chưa ăn đã tới thăm dò, hiện tại đúng lúc đói bụng đến bồn chồn, lúc này ngửi được mùi thức ăn từ trong nhà truyền đến, thế thì không phải càng đói bụng sao? Thật sự, bọn họ cảm thấy nước miếng đều phải chảy xuống rồi.
Nhưng vẫn phải đợi.
Nhà ai lương thực dư dả đâu chứ, quan hệ lại tốt cũng không thể ăn chực cơm nhà người khác.
Nhưng mọi người cũng không nghĩ tới về nhà ăn cơm, sợ mình đi như vậy trong chốc lát sẽ bị chậm trễ công việc.
Việc kiếm tiền là chuyện lớn, không thể chậm trễ.
Nguyệt Quý bụng đói cồn cào kêu: “Hay là chúng ta về nhà ăn một chút đã."
Mẹ chồng Nguyệt Quý: “Không cần, mẹ về nhà lấy cho, con cứ chờ ở chỗ đây, mẹ sẽ đưa cơm cho con!"
Nguyệt Quý: “……"
Cũng không cần phải vậy đi?
Tuy vậy, bà ấy đi về nhà mất rồi, còn quay đầu nhìn cô như thể muốn nói “Con kiên trì chờ đi, mở cửa thì gọi mẹ". Ánh mắt kia có chút phức tạp, nhưng Nguyệt Quý chắc chắn ánh mắt của mẹ chồng là ý tứ này.
Đại khái là đã chịu sự ảnh hưởng của mẹ chồng Nguyệt Quý nên mấy nhà khác cũng lập tức làm theo, người làm chủ ở lại, phụ nữ về nhà làm cơm sáng.
Sáng tinh mơ, ông Hạ mở cửa nhà, vừa mở một cánh cửa đã nhìn thấy nhiều người như vậy, liền lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã lăn ra. Ông khẩn trương đỡ lấy cửa, hỏi: “Mọi người làm gì vậy?"
Đại đội trưởng: “ Còn không phải là vì chuyện nuôi dế nhũi sao bác?"
Nghĩ rằng chuyện này cũng chẳng mất mặt nên đại đội trưởng nói thẳng.
Ông Hạ: “…….…"
Ông cho rằng mình là kích động nhất, nhưng mà hiện tại xem ra ông vẫn không bằng người ta.
Già rồi!
Không so được! Không so được!
Ông hỏi: “Mọi người ăn sáng chưa?"
Mới vừa hỏi xong liền nghe được âm thanh cồn cào…… Được rồi, là chưa ăn.
Ông Hạ: “…….…"
Mấy người này ngồi xổm ở cửa cũng chẳng quá ồn ào, nhưng vẫn tán gẫu nên sao Thường Hỉ có thể không nghe thấy chứ. Vừa lúc cả nhà ăn xong cơm sáng, chị vừa thu bàn ăn vừa nói: “Ngoài cửa không biết có chuyện gì, để mẹ đi ra xem sao."
Lại quay đầu lại dặn dò: “Nhu Nhu cho gà ăn nhé."
Hứa Nhu Nhu: “ Vâng ạ."
Đào Đào chạy nhanh tiến đến trước mặt chị gái, siêu cấp ngoan ngoãn nói: “Em sẽ giúp chị."
Hứa Nhu Nhu: “ Được nha."
Hai chị em cùng đi vào chuồng gà, nói là chuồng gà nhưng thật cũng chỉ có hai con. Nhưng đối với hai chị em nó cực kỳ quan trọng!
Gà tương đương trứng gà!
Có quan trọng hay không!
Thường Hỉ mở cửa: “…… Mọi người???"
Đây là đều tụ tập ở trước nhà chị nói chuyện đến khô cả miệng?
Đại đội trưởng vừa thấy Thường Hỉ ra, ánh mắt sáng lên: “ Vợ lão tam à, tôi nghe nói……"
Thường Hỉ thật đúng là không nghĩ tới, những người này là vì chuyện kia mà tới, nhưng suy nghĩ lại thì cũng hiểu được. Mọi người đều không dễ dàng, chị nói: “Mau vào nhà nói chuyện đi, những việc này tôi cũng không hiểu lắm, cứ để Tiểu Lâm nói cho mọi người cùng nghe."
Đại đội trưởng: “Được đó, được đó!"
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn bước vào cửa.
Đào Đào nghi hoặc nhìn ‘đại đội’ này.
Bé con nhướng mày khó hiểu: “Bọn họ đến đây làm gì?"
Tối hôm qua Hứa Nhu Nhu đã tham gia ‘Hội nghị bí mật’ nên cũng hiểu được Tiểu Lâm đang tính toán gì, cô nói: “Người lớn bàn việc lớn, em đi chơi đi."
Đào Đào nhìn chằm chằm Hứa Nhu Nhu.
Nhu Nhu: “ Nhìn chị làm gì?"
Hứa Đào Đào nghiêm túc hỏi: “ Có phải chị có điều gì gạt em phải không?"
Hứa Nhu Nhu: “……" Bị một đứa trẻ như vậy chất vấn, cảm giác thật là quái lạ.
Cô hung hăng đem cô nhóc xách lên, nói: “ Em đi ra ngoài chơi cho chị."
Đào Đào giãy giụa một chút, lập tức nói: “ Được, được rồi."
Cô nhóc bị buông ra, mếu máo: “ Chị, sao chị lại hung dữ với đứa em gái dễ thương như em vậy chứ!"
Hứa Nhu Nhu: “Ha ha ha."
Hứa Đào Đào bày ra một bộ mặt bất mãn, nói: “Hứa Nhu Nhu, chị phải ôn nhu hơn với em, nếu không em sẽ không khách khí với chị. Bởi vì em là hóa thân của tình yêu và chính nghĩa! Em là mỹ thiếu nữ Hứa Đào Đào!"
Hứa Nhu Nhu: “……"
Cô trầm mặc một chút, nói: “Chị vẫn nên dạy dỗ lại Hứa Tuyết Lâm một chút, cả ngày chỉ biết kể cho em những chuyện nhảm nhí!"
Đứa em gái ngoan của mình học cái quỷ gì thế!?
Vừa thấy Hứa Nhu Nhu bắt đầu nắm nắm tay, Đào Đào lập tức thu hồi dáng vẻ, cô bé chạy rầm rầm ra bên ngoài, nói: “Em đi tìm mấy người anh Tiểu Lãng chơi đây!"
Nhanh như chớp chạy mất.
Cô bé chạy thình thịch đến sân nhà đại đội trưởng, nhìn thấy chị Hứa Nguyệt bưng chậu ra cửa thì nhanh chóng dừng lại, hỏi: “ Chị Nguyệt, chị muốn đi giặt quần áo ạ?"
Hứa Nguyệt: “Đúng rồi, em có muốn cùng đi với chị không?"
Đào Đào quyết đoán lắc đầu: “Em tới tìm anh Tiểu Lãng chơi."
Hứa Nguyệt đương nhiên biết cô bé tới chơi, nhưng vẫn trêu: “ Ây da, chị còn tưởng rằng em muốn cùng chị đi giặt quần áo chứ? Hóa ra Đào Đào không chăm chỉ như vậy nha!"
Đào Đào không tán đồng: “Em rất chăm chỉ mà! Nhưng mà em sẽ không giặt quần áo, em vẫn là trẻ con, trẻ con không cần làm việc, chờ em lớn lên sẽ làm việc."
Phảng phất như chuyện cô bé là trẻ con rất đáng kiêu ngạo vậy.
Hứa Nguyệt cười lớn hơn: “Vậy em hãy mau mau lớn lên nha."
Đào Đào lại lắc đầu, nói: “Ba mẹ em, còn có anh và chị đều nói hy vọng Tiểu Đào Đào lớn chậm một chút."
Cô bé nghiêm trang, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: “Bởi vì làm tré con mới vui vẻ nhất."
Hứa Nguyệt sửng sốt, ngay sau đó bật cười, nói: “Dường như có chút đạo lý."
Đào Đào bắt lỗi: “Là rất có đạo lý, không phải có chút đạo lý."
Cô bé mới vừa nói xong, Hứa Lãng liền chạy ra nói: “Tiểu Đào Đào tới tìm anh sao? Mau vào đây, sáng nay nhà anh ăn cháo khoai lang đỏ, anh cho em ăn một chén."
Đào Đào tiếc nuối lắc đầu, nói: “Không được đâu, em ăn không vào nữa."
Cô bé vỗ vỗ cái bụng nhỏ, nói: “Em hôm nay ăn cả cái bánh ngô rồi."
Hứa Lãng: “…… Nhà em lại ăn bánh ngô à."
Nhưng dừng một chút, cậu nghĩ đến tay nghề của mẹ Đào Đào, nói: “ Thím nấu bánh ngô, cũng là món bánh ngô ngon nhất thôn."
Đào Đào giơ một ngón tay nhỏ, lắc lắc trước mặt Hứa Lãng nói: “Không phải nha!"
Cô bé mở hai tay ra, so sánh một chút: “Là toàn huyện, ngon nhất toàn huyện!"
Cô bé không biết cấp bậc lớn hơn nữa, nếu biết vậy chắc chắn lớn hơn nữa, lớn hơn nữa!
“Mẹ em nấu ăn siêu ngon!"
Hứa Lãng gật đầu, tán đồng: “Anh cũng cảm thấy mẹ em nấu ăn siêu ngon."
Cậu nhìn thấy Đào Đào còn chưa buộc lại tóc thì nói: “Lại đây, anh buộc tóc lại cho em."
Đào Đào lập tức cảnh giác: “Còn lâu!"
Có lần cậu nói muốn giúp cô bé, cô bé tin tưởng.
Kết quả, kết quả quá khắc nghiệt! Đem tóc cô kéo đau.
Đào Đào cảm thấy, tin tưởng cái gì cũng không thể tin tưởng trình độ của anh Tiểu Lãng. Tây anh ấy là tay giết heo!
“Ai da, sao em có thể không tin anh, anh rất lợi hại……"
Đào Đào thấy Hứa Lãng nóng lòng muốn thử thì yên lặng lui về phía sau hai bước, đột nhiên giơ chân bỏ chạy: “Em đi tìm Gia Gia chơi!"
Hứa Lãng: “…… Đào Đào hư!"
Tình hữu nghị của hai bạn nhỏ vì bím tóc nhỏ mà biến thành bọt xà phòng.
Đào Đào chạy trốn nhanh như bay, rất nhanh đã tới, Gia Gia: “A, chị Đào Đào!"
Hứa Đào Đào khoanh tay, lộ ra vẻ mặt đáng yêu tươi cười nói: “Chị tới chơi với em đây!"
Gia Gia: “Được, chúng ta chơi cái gì?"
Chơi cái gì đây?
Đào Đào cũng có chút hoang mang.
Cô bé chạy trốn tới đây cũng không thể về nhà để cưỡi ngựa gỗ được.
Cô bé nghĩ nghĩ, nói: “Chúng ta chơi nhảy ô đi?"
Gia Gia: “Được!"
Cậu đi theo các bạn nhỏ nên cũng đã chơi qua vài lần.
Rất nhanh hai đứa trẻ vẽ lên trên mặt đất.
“Nhảy ô nhảy ô, chúng ta cùng nhau nhảy ô!"
Đào Đào cảm thấy tóc che mặt mình, tự mình buộc thành hai cái búi tóc nhỏ, loạn cào cào, nhưng tiểu cô nương vẫn cảm thấy rất tốt: “Đã gọn gàng."
Hạ Gia: “Chị Đào Đào, búi tóc của chị……"
Đào Đào lập tức cảnh giác: “Em muốn làm gì!"
Nếu muốn chải đầu cho mình, cô bé phải chạy đến nhà anh họ.
Bất luận là gì, cô bé đều không cho những người này chải đầu cho mình.
Mấy người này, không nặng thì nhẹ đều là tay giết heo!
Hạ Gia tuy rằng không biết vì sao nhưng cảm giác được Đào Đào khẩn trương, nháy mắt nói: “Rất đẹp!"
Đào Đào cong khóe miệng nói: “Chúng ta nhảy ô đi!"
Hạ Gia cũng cười: “Được, cùng nhau nhảy ô."
Nhị Cẩu nhìn toàn bộ quá trình, ghé vào tai vợ mình thì thầm: “Anh phát hiện con trai có chút giống anh, lanh lợi."
Giang Thiền: “……"
Nhị Cẩu cười: “Tam Cẩu, con làm được không?"
Hạ Gia nhấp môi, Đào Đào nhìn bạn mình, nghiêm túc nghĩ một chút rồi chủ động ra trận: “Chú ơi, chú như vậy thật không tốt."
Nhị Cẩu: “???"
Đào Đào càng thêm nghiêm túc, cô bé dắt tay Hạ Gia, đi đến bên người Nhị Cẩu, nói: “Chú Nhị Cẩu ơi, Gia Gia không thích cái nhũ danh Tam Cẩu này đâu. Chú không thể bởi vì em ấy là trẻ con mà không thèm để ý cảm xúc của em ấy."
Nhị Cẩu: “???"
Anh bật cười nói: “Tam…… Gia Gia không thích tên này à? Ba còn rất thích cái tên Nhị Cẩu này đó."
Anh với ba mình, vừa nghe tên là biết là cha con.
Đào Đào mồm miệng lanh lẹ, khuôn mặt phấn nộn kiên quyết bảo vệ bạn mình, cô bé nói: “Con biết chú Nhị Cẩu thích, nhưng chú Nhị Cẩu Tử thích không có nghĩa là Gia Gia cũng thích nha. Ba con nói, dù là người lớn thì cũng phải suy nghĩ tới tâm tư của trẻ con. Chú Nhị Cẩu về sau có thể đừng gọi em ấy là Tam Cẩu không? Chúng con đều gọi em ấy là Gia Gia."
Nhị Cẩu nhất thời không phản ứng lại được, Hạ Gia đã không thể tin được nhìn về phía Đào Đào, trong mắt cậu nhóc đều là ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Cậu nhóc nắm chặt lấy tay Đào Đào, nhẹ giọng: “Chị Đào Đào, chị thật tốt."
Hứa Đào Đào vỗ vỗ ngực, nói: “Chị sẽ bảo vệ em, không cho ai ăn hiếp em nữa."
Hạ Gia bật cười thỏa mãn. Cậu nhóc nhìn theo tầm mắt Hứa Đào Đào về phía ba mình.
Lúc này Nhị Cẩu ho khan một tiếng, nói: “Nếu Gia Gia không thích tên Tam Cẩu, thì về sau ba không gọi nữa. Được không?"
Anh nhìn hai đứa nhóc: “Về sau ba gọi con là Gia Gia, được không?"
Hạ Gia dùng sức gật đầu, khóe miệng cong lên, vừa thấy liền biế Đào Đào nói một chút cũng không sai. Cậu nhóc rất thích người khác gọi là ‘Gia Gia’.
Nhị Cẩu: “ Gia Gia, ba……"
Còn chưa nói xong đã nghe được tiếng bước chạy thình thịch, âm thanh vang dội truyền đến: “Gia Gia, Đào Đào, anh tới rồi……"
Hứa Lãng vọt tới, có lẽ là vừa ăn cơm no, khóe miệng còn dính một mảnh nhỏ khoai lang đỏ.
Cậu nhóc thoải mái chào: “Cháu chào cô chú!"
Sau đó lại nhìn về phía đồng bọn: “Anh tới tìm các em chơi!"
Mắt cậu dừng lại trên búi tóc nhỏ của Đào Đào, cười nhạo nói: “Bím tóc của Đào Đào thật xấu, như hai cái đuôi gà ấy."
Hứa Đào Đào tức giận, cô bé nhìn trên mặt cậu nhóc còn dính khoai lang đỏ, cũng không chút khách khí phản kích: “Ăn cơm còn bị dính hết cả trên mặt, anh đúng là một tên ngu ngốc mặt đầy cơm."
Hứa Lãng: “……"
Cậu nhóc giả vờ khóc hu hu, đến gần Hạ Gia, vịn vào vai cậu nhóc nói: “Gia Gia, con gái bây giờ hung dữ như hổ ấy."
Hạ Gia lui về phía sau một bước, né tránh Hứa Lãng, kiên định nói: “Chị Đào Đào của em là cô gái dịu dàng, đáng yêu nhất."
Hứa Lãng: Trợn mắt há hốc mồm.
Hứa Đào Đào đắc ý, chống nạnh cười ha ha: “Gia Gia thật tinh mắt!"
Hạ Gia đột nhiên liền nhìn về phía ba mẹ mình.
Nhị Cẩu và Giang Thiền: “???"
Cậu nhóc lớn tiếng: “Lớn lên con muốn cưới chị Đào Đào."
Ặc!
Hai người không hẹn mà cùng ho sặc sụa.
Hứa Lãng vò đầu: “Nhưng mà anh cũng muốn cưới Đào Đào nha."
Hạ Gia phình phình mặt: “Nhưng anh nói anh muốn cưới chị Nhu mà. Anh còn nói muốn chị ấy đánh nhau giúp anh để anh thành thiên hạ vô địch." Cậu nhóc đều nhớ rõ ràng, siêu rõ ràng.
Hứa Lãng ngượng ngùng cười, nói: “Nhưng anh cũng sợ chị ấy đánh cả anh. Anh thích chơi với Đào Đào. Chị Nhu thương Đào Đào nhất, nếu anh cưới Đào Đào, chị Nhu cũng sẽ giúp anh trở thành thiên hạ vô địch."
Hạ Gia: “Làm người không thể bỏ dở giữa chừng."
Hứa Lãng: “Anh không có nha, vốn dĩ anh cũng chưa bắt đầu mà."
Một đám trẻ con đều mồm miệng lanh lợi.
Nhị Cẩu thấy tình huống sắp biến thành bãi chiến trường, anh cảm thấy xong rồi, bọn trẻ sắp đánh nhau.
Xong rồi xong rồi!
Anh cũng chẳng biết dỗ trẻ con.
Anh vội vàng cầu cứu vợ, Giang Thiền cũng vô tội nhìn lại. Anh không biết dỗ trẻ con, chẳng nhẽ em biết?
Nội tâm hai vợ chồng phong phú như thể sắp viết được tiểu thuyết Tây Du Ký rồi, nhưng mà Đào Đào cũng chẳng khó khăn chút nào.
Hứa Đào Đào nhìn nhìn trái rồi lại nhìn phải, tuyên bố: “Cả ba chúng ta cùng sống chung là được rồi!"
Nhị Cẩu: “Sặc!"
Giang Thiền: “……"
Đào Đào hứng thú bừng bừng hỏi: “Mọi người cảm thấy thế nào?"
Hứa Lãng nghiêm túc: “Người khác kết hôn đều chỉ có hai người."
Đào Đào: “Em biết, nhưng đó là người lớn, bọn họ đều có thể làm việc kiếm tiền nên hai người là đủ. Nhưng chúng ta còn nhỏ như vậy. Hai người sẽ không làm được, ăn cũng không đủ no ấy chứ, phải nhiều người một chút! Với lại, nhiều người lực lượng lớn."
Gia Gia gật đầu: “Rất có đạo lý."
Hứa Lãng cũng gật đầu theo: “Ba chúng ta cũng không đủ, chúng ta gọi thêm Mậu Lâm đi. Còn có Hải Phong, Hải Lãng nữa, sáu người chúng ta cùng ở bên nhau."
Đào Đào & Hạ Gia: “Được!"
Chứng kiến toàn bộ quá trình, Nhị Cẩu và Giang Thiền hai mặt nhìn nhau, thấp giọng: “…… Thì ra là chúng ta suy nghĩ nhiều à?"
Giang Thiền liếc mắt nhìn anh nói: “Là anh suy nghĩ nhiều chứ em đâu có nghĩ gì."
Nói xong, quay người đi vào nhà.
Nhị Cẩu: “……"
Lại quay đầu nhìn bọn trẻ.
Ba đứa trẻ bắt đầu vui vẻ chơi nhảy ô, mà những người khác lúc này cũng đã hiểu rõ ý tứ của Tuyết Lâm. Chính sự đã nói xong rồi, mọi người đều qua xem dế nhũi Tuyết Lâm nuôi, mắt ai cũng dính chặt vào đó.
Đây là dế nhũi sao?
Đây là tiền.
“Cháu tính khi nào thì bán?"
Tuyết Lâm: “Hai ngày nữa ạ, phơi khô rồi mang bán, nếu cảm thấy không có vấn đề thì cũng ổn rồi. Nếu mọi người có hứng thú thì có thể bắt đầu làm. Nhưng có chuyện này cháu phải nói rõ mới mọi người luôn, cái này không phải cứ làm là thành công. Mọi người đều thấy đó, giá cả cũng không cao lắm. Nếu mọi người muốn làm thì phải suy nghĩ kỹ đã. Cảm thấy thích hợp thì lại qua tìm cháu. Cháu cũng còn là trẻ con mà, không gánh nổi đâu"
Cái này mọi người đều hiểu, đều là hàng xóm nhiều năm như vậy nên vẫn hiểu rõ nhân phẩm của nhau.
“Nhà Đại Lâm cứ yên tâm, chúng ta cũng không phải là người như vậy."
“Đúng vậy, Đại Lâm yên tâm đi."
Tuyết Lâm có nhiều tên gọi khác nhau, có người quen gọi Tiểu Lâm, có người lại quen gọi Đại Lâm. Nhưng Tuyết Lâm không không quá để ý. Thế nào đều được, dù sao cũng chỉ là cách xưng hô.
Tuyết Lâm: “Vậy đi, việc phơi khô này cháu giao cho bọn nhỏ rồi, hai ngày nữa mọi người lại tới xem thành quả."
“Được!" Mọi người trăm miệng một lời, trong mắt đều mang theo kích động.
Người lớn kích động lên cũng chẳng kém bọn nhỏ!
Mấy ngày nay Tuyết Lâm đều qua nhà Kiến Nghĩa để mượn đồ nghề sửa xe cho nhà đại đội trưởng, còn chưa sửa xong đâu.
Nhị Cẩu bởi vì tương lai có quan hệ ‘hợp tác’ nên cũng qua nhìn một lát.
Không thể không nói, anh cũng muốn cảm khái Tuyết Lâm thật sự rất có thiên phú. Bọn họ là tài xế lái xe nên cũng sẽ biết một ít kiến thức sửa xe. Xe đạp tuy rằng đơn giản, nhưng nguyên lý không giống nhau, anh cũng chẳng hiểu được.
Nhưng nhìn Tuyết Lâm sửa chữa thật nhanh nhẹn.
Tuy chẳng hiểu sửa xe thế nào nhưng nhìn thấy cậu nhóc sửa xe anh cũng biết rõ.
Dù là xe đạp hỏng anh cũng dám mua.
Con đường phát tài đây rồi!
Bình thường anh cũng có vận chuyển một ít đồ, nguy hiểm không nhỏ mà cũng chẳng kiếm được nhiều. Nhưng nếu là xe đạp thì khác. Vì vậy mà Nhị Cẩu thật sự rất vui vẻ. Anh liên tiếp nói chuyện với Giang Thiền: “Em xem nếu Gia Gia nhà ta mà có năng lực như Tiểu Lâm thì chúng ta còn lo cái gì chứ."
Giang Thiền: “……"
——
Hai ngày nay, các bạn nhỏ ‘làm việc’ cho anh Tiểu Lâm, nhưng cũng không bỏ bê chơi đùa, rất nhanh mỗi người đều được chia một xu.
Đào Đào cũng chẳng hiểu mấy việc của người lớn, cô bé đã tích được 2 xu rồi. Mà đến khi Hứa lão tam đi Công Xã về, Đào Đào lại được chia thêm 4 xu nữa.
Đào Đào rất kiêu ngạo!
Cô bé là người có tiền.
Sáu xu đó_____một khoản lớn!
Đào Đào đếm ba lần, xác định chính mình không đếm sai, lập tức phấn chấn.
Cô bé là một tiểu phú bà nha.
“Mẹ ơi."
Hứa Đào Đào nắm chặt tiền mình kiếm được đi tìm Thường Hỉ, miệng nhỏ khẩn trương mấp máy.
Thường Hỉ: “Có chuyện gì vậy?"
Chị còn đang may vá áo, thời buổi này ba năm mới ba năm cũ, khâu khâu vá vá được thêm ba năm nữa. Dù là quần áo mới thì có người còn phải xuyên thủng vài chỗ, hiện tại làm giai cấp vô sản mới là vinh quang.
Hứa Đào Đào đem nắm tay nhỏ duỗi tới trước mặt Thường Hỉ, nói: “Mẹ xem nè!"
Nhiều tiền như vậy.
Cô bé vui rạo rực: “Đều cho mẹ này."
Thường Hỉ sửng sốt, nói: “Cho mẹ?"
Chị cúi đầu xem xét hỏi: “ Con bỏ được sao?"
Đào Đào thở dài một tiếng, nói: “Đương nhiên không bỏ được! Nhưng nếu đưa cho mẹ thì con tình nguyện."
Cô bé cũng không phải đứa trẻ đa sầu đa cảm,, nói: “Đều cho mẹ đó, mẹ có thể mua đồ ăn ngon nha."
Cô bé biết nhà mình ăn ngon hơn nhà người khác, cho nên hẳn là phải tốn rất nhiều tiền?
Cô bé cũng có thể kiếm tiền.
“Tiền này đều đưa cho mẹ, chúng ta có thể mua thịt ăn."
Thường Hỉ nhìn 6 xu này, cười dịu dàng.
Chị nói: “Sáu xu không đủ mua thịt đâu."
Đào Đào trợn to mắt: “Còn thiếu rất nhiều sao ạ?"
Thường Hỉ: “Đúng vậy!"
Đào Đào hào hứng: “Không sao cả, không đủ con lại kiếm, con có thể!"
Nhưng rất nhanh, cô bé lại ỉu xìu gục đầu. Bởi vì cơ hội kiếm tiền của mình bị đoạt mất rồi, Đào Đào oán niệm tận trời.
Cô bé nói: “Con không thể kiếm tiền."
Cô bé còn nhỏ như vậy, thật không dễ dàng mà.
Thường Hỉ biết con gái còn nhớ mãi không quên chuyện này, nhưng cũng nói: “Không sao, hiện tại Đào Đào nên chuẩn bị bài một chút, con sắp đi học mà."
Nghe vậy, Đào Đào lập tức ưỡn ngực gật đầu, chân thành nói: “Đúng vậy, con muốn đi học."
Cô bé càng thêm kiên định hơn: “Tiền này càng phải đưa cho mẹ, con đi học phải tốn rất nhiều tiền."
Thường Hỉ trầm ngâm một chút, nói: “Đào Đào có thích túi tiền của Gia Gia không?"
Ánh mắt Đào Đào sáng lên, dùng sức gật đầu: “Thích, thích ạ!"
Túi tiền của Gia Gia rất đẹp, bọn họ đều không có.
Cô bé có hỏi qua, túi tiền của Gia Gia là mua về, phải dùng tiền mua.
Tuy rằng nhà mình thường xuyên ăn ngon, đồ dùng cũng không kém, nhưng mà hình như không có nhiều tiền.
Đào Đào còn nhỏ nhưng đã biết Hạ Gia với bọn họ không giống nhau.
Cô bé nói: “Không cần mua cho con đâu, không rẻ đâu ạ."
Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mà đã hiểu thế nào là không rẻ, thoạt nhìn rất thú vị, Thường Hỉ cười nói: “Mẹ làm cho con một cái, con thấy thế nào?"
Là một phụ nữ xuyên không từ cổ đại đến, nai mà không biết dùng kim chỉ chứ? Tay nghề của chị con thật sự không tồi đó.
Thường Hỉ: “ Mẹ làm cho con một cái còn xinh đẹp hơn của bạn ấy có được không? Sau đó, con đem tiền lẻ bỏ vào, tự mình tích góp."
Đào Đào vui vẻ, cả người đều nhảy lên, cô bé kích động nói: “Được ạ được ạ được ạ, thật tốt quá."
Gương mặt cô bé rạng rỡ, nói: “Con sắp có túi tiền mới!"
Thường Hỉ: “Đào Đào muốn làm hình gì? Hình con thỏ nhé? Được không?"
Hứa Đào Đào: “!!!"
Cô bé kinh ngạc: “Túi tiền còn có thể làm hình con thỏ ạ?"
Thường Hỉ: “Đương nhiên! Nếu con thích hình dáng khác cũng được."
“Con thỏ con thỏ, túi tiền con thỏ đi ạ!"
Đào Đào vui vẻ xoay vòng vòng: “Con rất vui sướng. Con phải cho thỏ con ăn no, cho nó thật nhiều thật nhiều tiền, con muốn nỗ lực kiếm tiền!"
Thường Hỉ lắc đầu: “Đào Đào vẫn là trẻ con, trẻ con không cần nỗ lực kiếm tiền, con chỉ cần nghiêm túc học tập, học hành chăm chỉ nghiêm túc là mẹ vui rồi. Nếu con lấy được thành tích tốt thì mẹ càng vui hơn việc con kiếm được tiền. Chuyện kiếm tiền này, khi nào lớn lên rồi làm được không?"
Đào Đào nhấp miệng nhỏ tự hỏi một chút, gật đầu: “ Dạ được."
Thường Hỉ: “Thật ngoan, con cứ ngoan ngoãn nghe lời, chờ khi con đi học có thành tích tốt, chờ tới Tết mẹ sẽ dẫn con đi Cung Tiêu Xã trên Công Xã chơi."
Đào Đào: “A!!!!"
Cô bé nhìn chằm chằm Thường Hỉ: “Mẹ nói phải giữ lời nhé?"
Thường Hỉ: “Đương nhiên! Mẹ đã lừa gạt con bao giờ chưa?"
Đào Đào gật đầu: “Vâng, chưa bao giờ ạ."
Cô bé càng vui vẻ.
Đào Đào cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới.
“Đi chơi đi."
Đào Đào đáp: “Vâng!"
Nghĩ đến mình sắp có túi tiền con thỏ, Đào Đào nhảy chân sáo, đắc ý dào dạt, tràn đầy kiêu ngạo.
“Đào Đào!"
Hứa lão tam cho cô bé một ánh mắt, tự mình đi vào sân sau trước.
Đào Đào liếc trái liếc phải một cái, xác nhận anh chị đều không ở đây thì lẻn vào sân sau: “Ba ba, ba tìm con có việc sao ạ?"
Hứa lão tam: “Tất nhiên rồi, nhìn xem ba ba có phải thương con nhất hay không, cho con này!"
Hứa lão tam đem bọc giấy dầu đưa cho con gái nhỏ. Cô bé tò mò trợn to mắt nhận lấy mở ra: “Đây là? Kẹo hạt mè!!!"
Đào Đào thích ăn kẹo hạt mè nhất, thích ăn hơn cả các loại bánh kẹo khác!
Là một đứa trẻ có ‘kiến thức rộng rãi’, Đào Đào cảm thấy kẹo trái cây khô khô ngọt ngọt còn không ngon bằng kẹo hạt mè đâu, kẹo được bọc một lớp mè trắng, cắn một miếng, càng nhai thì càng thơm.
Hai mắt cô bé sáng lấp lánh: “Ba ba, đây là ba mua cho chúng con sao?"
Hứa lão tam cười hề hề: “Anh chị của con đều là người lớn rồi, không cần ăn kẹo. Đây là đặc biệt mua cho Đào Đào, Đào Đào cất đi ăn từ từ!"
Đào Đào cúi đầu nhìn kẹo, không chút do dự: “Cho anh chị cùng ăn."
Cô bé nghiêm túc: “Người một nhà phải cùng nhau ăn. Ba mẹ anh chị, chúng ta cùng nhau ăn."
Hứa lão tam: “……"
Hu hu, con gái của mình sao lại ngây thơ đáng yêu như vậy, thật làm cho người ta yêu thích!
Thật là một cô bé lương thiện.
“Được, cùng nhau ăn, Đào Đào nói cái gì chính là cái đó!"
Đào Đào: “Được được được!"
Cô bé cười tủm tỉm: “Ba con là người ba tốt nhất thế giới."
Hứa lão tam đắc ý cười, nói: “Tất nhiên rồi, trong thôn này, nếu ba nhận mình là thứ hai thì không ai có thể xếp thứ nhất. Không có ai bằng được đâu."
Đào Đào: “Hì hì, ba ba nói đúng! Kẹo hạt mè, miệng đầy hương hạt mè, con thích kẹo hạt mè nhất……"
Hứa lão tam hiền từ nhìn con gái, mặt mày đều là ý cười, hơn nửa ngày, anh tựa hồ nghĩ tới cái gì, hỏi: “Đào Đào này, cái đó, Gia Gia năm nay cũng muốn đi học có phải không?"
Đào Đào gật đầu, nói: “Đúng vậy ạ."
Cô bé nói: “Gia Gia không muốn ở nhà một mình nên muốn đi học cùng bọn con."
Hứa lão tam gật đầu nói: “Vậy mấy đứa con, cả 6 đứa đều đi học cùng nhau."
Đào Đào: “Vâng ạ."
Hứa lão tam bật cười khà khà, rất không có ý tốt.
Đào Đào lui về phía sau một bước: “……???"
Hứa lão tam giữ chặt con gái nhỏ, hai người cùng nhau ngồi xổm sau cửa, thấp giọng nói: “Đào Đào đi học, nhất định phải giỏi hơn bọn họ nha."
Đào Đào: “???"
Hứa lão tam: “Nếu con học giỏi hơn bọn họ, ba sẽ mua cho con kẹo hạt mè. Nếu con thích kẹo đậu phộng thì ba sẽ mua kẹo đậu phộng cho con."
Hứa lão tam thề son sắt: “Chỉ cần con muốn, ba sẽ mua cho con. Nhưng mà con nhất định phải đạt thành tích cao hơn bọn họ đó."
Hứa Đào Đào nhẹ giọng: “ Được."
Nhưng cô bé cũng học bộ dáng của Hứa lão tam, đè thấp thanh âm, thần thần bí bí hỏi: “Nhưng mà, ba ơi, tại sao phải vậy ạ?"
Hứa lão tam đúng lý hợp tình nói: “Con gái ba phải mạnh hơn mấy thằng nhãi ranh nhà bọn họ, là đứa nhỏ lanh lợi nhất cái ngõ này."
Đào Đào bừng tỉnh đại ngộ, cô bé nhẹ giọng: “Hóa ra ba là người hư vinh như vậy."
Hứa lão tam: “……"
Sao con lại một châm thấy máu như vậy làm gì?
Đúng!
Đúng vậy!
__________
Ngày mới vừa lên, Thường Hỉ liền trở nên bận rộn.
Tối hôm qua vào nửa đêm về sáng có một trận mưa rất lớn nên sáng sớm thời tiết thoải mái hơn nhiều, mang theo hơi thở tươi mát sau cơn mưa. Nhưng vì là mùa hè, mưa xong lại càng nóng bức, sáng sớm hôm nay, khi mặt trời dần ló dạng, thời tiết nhất định sẽ nắng đẹp.
Thường Hỉ ở trong bếp chuyên chú bắt đầu làm cơm sáng.
Bữa sáng tuy rằng đơn giản, nhưng cô cũng không qua loa. Người khác nấu cơm vì lấp đầy bụng, còn Thường Hỉ nấu cơm vì yêu thích, chỉ cần yêu thích thì sẽ dụng tâm, không chút hàm hồ.
Tất nhiên, tuy rằng không nghèo khó, nhà họ cũng chẳng thể ăn gạo trắng mỗi ngày, món chính vẫn là bánh ngô. Nhưng dù chỉ là bánh ngô, thì cũng không giống bánh ngô bình thường. Thường Hỉ làm rất tinh tế, ăn càng thơm ngon hơn.
Chị đem trộn bột ngô, rồi để sang một bên cho bột nghỉ, sau đó đi ra sau vườn cắt một rổ rau chân vịt, rửa rau xắt rau, lại lấy ra một miếng thịt. Cắt thành từng miếng nhỏ rồi băm nhuyễn, trộn đều với rau làm thành nhân bánh.
Rồi chị nhanh nhẹn đem chỗ bột nhào rồi chia thành từng nắm nhỏ, sau đó đem nặn thành bánh ngô.
Thường Hỉ đem bánh ngô đặt vào trong nồi, bắt đầu nhóm lửa, sau đó lại lấy ra một quả trứng, một bát cơm, lấy tay trộn đều…
Đào Đào ngủ đến mơ mơ màng màng, loáng thoáng, giống như ngửi thấy được mùi hương thơm ngào ngạt. Cô bé hít hít cái mũi nhỏ, cánh mũi cũng khẽ nhúc nhích, giữa mùi hương đặc trưng, rốt cuộc cũng tỉnh dậy.
Thật sự không thắng nổi sự cám dỗ của mỹ thực.
Bé con túm mái tóc rối bời buộc lên, nhìn qua hàng lông mi khẽ nhúc nhích của chị mình, hình như sắp tỉnh.
Tuy rằng vừa mới tỉnh lại tiểu nha đầu tay chân rụng rời, mềm mại như một chiếc kẹo bông gòn, nhưng vẫn nghịch ngợm duỗi tay nắm cái mũi nhỏ của chị, miệng nhỏ càng yên lặng đếm: “Một, hai, ba……"
Vừa đếm tới ba, bé con liền bị vật ngã xuống giường, cả người ngả ra thành hình chữ X.
Hứa Nhu Nhu ngồi dậy, nhìn đôi chân duỗi sõng soài của em gái, một tay đem người nhấc lên: “Hứa Đào Đào, em lại dám nghịch ngợm."
Tiểu cô nương mềm như bông cười lấy lòng, lắc đầu: “Không có nha, em rất ngoan mà."
Hứa Nhu Nhu cười lạnh: “Ngoan hả? Vậy mà dám nhéo mũi chị?"
Đào Đào nhìn trời, nói: “Em vừa mới tỉnh ngủ, cái gì cũng không biết nha."
Hứa Nhu Nhu duỗi tay, nói: “Em muốn thử ma trảo của chị không?"
Đào Đào rất sợ ngứa, vừa thấy chị mình chuẩn bị tư thế, nháy mắt ăn năn: “Chị ơi, em sai rồi."
Dũng cảm nhận sai, nhưng không bao giờ hối cải.
Thân làm chị, vẫn luôn có một sự tin tưởng đối với em mình.
Cô hừ một tiếng, nói: “ Cố mà làm cho chị tin em đi."
Đào Đào: “Hì hì, chị ơi, em cảm thấy, mẹ nhất định đang làm đồ ăn ngon đó."
Hai chị em liếc mắt nhìn nhau, không chút do dự, nhanh chóng thay quần áo. Hai cô bé đi vào nhà chính, liền ngó xem cái nồi đang bốc khói. Đào Đào chạy nhanh ra sân, đi rửa mặt, sợ chậm trễ ăn cơm sáng.
Thường Hỉ: “Tối hôm qua trời mưa. Hôm nay các con đi ra ngoài tìm chỗ ẩm ướt đào giun về cho mẹ."
Con người muốn ăn thịt để bồi bổ, gà cũng muốn ăn thịt để bồi bổ, nếu không sao có thể mỗi ngày đúng hạn đẻ trứng.
Hứa Nhu Nhu: “Vâng, con biết rồi."
Nhưng thật nhanh chóng, cô lại có phần lo lắng hỏi: “Sân sau ướt như vậy, có thể phơi dế nhũi không ạ?"
Việc này có quan hệ gì đến việc thu vào nhà bọn họ, không phải là việc nhỏ.
Thường Hỉ cười cười, nói: “Không có việc gì, hôm nay mẹ thấy thời tiết rất tốt, chờ đến giữa trưa thì phơi."
Hai mẹ con đang nói chuyện thì hai cha con cũng tới.
Hứa lão tam khẳng định nói: “Chắc chắn hôm nay ăn bánh ngô nhân rau chân vịt."
Thường Hỉ: “Cái mũi của anh thính thật đấy."
Hứa lão tam dào dạt đắc ý: “Anh là người bình thường chắc? Ha ha ha."
Anh đi ra sân, nhìn thấy Đào Đào rửa mặt, đang ở trong sân vươn vai tập thể dục. Anh cũng đi ra chỗ con gái cùng nhau tập thể dục, nói: “Đào Đào bảo bối, buổi sáng tốt lành."
Đào Đào: “Ba ba buổi sáng tốt lành."
Hai cha con vươn tới vươn lui, nghe tiếng Thường Hỉ kêu vào ăn cơm, hai người lập tức hứng thú bừng bừng đi vào nhà chính ngồi xuống. Ở thôn bọn họ phần lớn đều là nhà một gian, không chia phòng bếp, nhà chính cùng phòng bếp là một.
Thường Hỉ để đồ ăn lên bàn, ngồi xuống ghế liền có thể ăn cơm.
Thường Hỉ múc cho mỗi người một chén canh, đều là nấu canh, nhưng Thường Hỉ nấu rất ngon, hương vị liền đặc biệt ngon miệng. Trứng đánh tan cùng rau chân vịt, vàng vàng xanh xanh cũng phá lệ trở nên đẹp lạ thường.
Bát canh này của Hứa lão tam chính là canh rau cải. Hầu hết trứng đều ở trong chén của Đào Đào, phần dư lại đều ở trong chén Tuyết Lâm và Nhu Nhu. Trẻ con dù sao cũng cần bồi bổ cho mau lớn. Hứa lão tam dù sao cũng lười biếng, không mệt, không cần bồi bổ.
Hứa lão tam cắn một miếng lớn bánh ngô, gật đầu: “Ăn ngon, em làm ngon hơn so với Nhu Nhu làm."
Nhu Nhu: “Con nấu cơm, ba đừng có ăn nữa!"
Hứa lão tam: “Không ăn thì không được, ba cũng không muốn đói bụng."
An nói đúng tình hợp lý, Hứa Nhu Nhu trợn mắt lên. Nhưng cũng không tiếp tục tranh cãi nữa, bánh ngô ngon như vậy, bên trong còn bỏ nhân thịt. Cô mới không chậm trễ vì nói chuyện mà quên ăn. Cả nhà liền tiến vào thời gian ăn cơm vui vẻ.
Bánh ngô rất ngon, ăn nhiều cũng không ngấy.
Thật ra người trong thôn cũng không thích ăn bánh ngô lắm, cảm thấy làm rất phiền phức, hơn nữa ăn cũng không ngon. Nhưng nhà bọn họ lại rất thích. Thứ nhất là nhà họ cho nhiều nhân, nhân nhiều hơn bột, dù có không bỏ nhiều thịt thì nhà họ cũng cho nhiều dầu, chứ không giống những nhà khác ăn không khác gì nước luộc. Đồ ăn dù đều làm như nhau nhưng lại ngon hơn nhiều.
Càng đừng nói, trình độ nấu ăn của Thường Hỉ so với phụ nữ trong thôn có thể nói hơn cả một dãy núi Himalayas.
Chị nấu ăn rất nhanh nhẹn, sắp xếp đâu ra đó, cũng không thấy phiền hà gì, vì vậy cả nhà bọn họ thường xuyên được ăn. Cũng bởi vì nhà bọn họ thường xuyên ăn bánh ngô, cho nên người khác luôn cảm thấy nhà bọn họ kỳ thật cũng không giàu có.
Rốt cuộc, có nhà ai giàu mà luôn dùng bữa chính là bánh ngô đâu.
Không thể không nói, đây thật là một sự hiểu lầm mỹ lệ.
Vì bánh ngô rất ngon nên Tiểu Đào Tử có thể một mình ăn hết một cái, ăn xong lại uống một chén canh trứng gà rau canh vịt. Đào Đào thoải mái vuốt cái bụng nhỏ, nói: “Ăn thật là no!"
Hứa Nhu Nhu yên lặng cầm lấy cái thứ ba, chưa đã thèm tiếp tục ăn. Nếu không phải cô sức lực tiêu hao nhanh chóng, thì theo cách cô ăn, đã sớm thành tiểu heo béo. Đương nhiên, nhà bình thường cũng chẳng ăn nhiều như vậy.
Ngay cả Thường Hỉ cũng sẽ không để cô ăn quá nhiều vào buổi tối, nhưng buổi sáng và buổi trưa thì sẽ cho cô ăn thoả thích.
Lúc này cả gia đình thong thả ung dung ăn cơm, thật đúng là làm khổ người khác mà.
‘Người khác’ này chính là chỉ hàng xóm bên ngoài, sáng sớm trời còn chưa sáng, đại đội trưởng đã đi bộ trước cửa nhà Thường Hỉ! Anh ta một đêm cũng không thể ngủ yên, rốt cuộc bọn họ cũng chỉ là nông dân không có tiền, anh ta cũng không giống các cán bộ đại đội khác, ở đại đội thì bòn rút như nhỏ lông nhạn để làm giàu nhà mình. Anh ta sẽ không làm ra loại chuyện như vậy. Đúng thế, nhà anh ta cũng không tính giàu có gì. Bây giờ có thể có phương pháp kiếm tiền thì sao anh ta có thể nào không nóng nảy chứ?
Anh ta sốt ruột, những người khác sao có thể không nóng nảy?
Vương quả phụ đến chậm hơn anh ta một chút, hai người chạm mặt nhau ở cửa nhà Hứa lão tam. Chỉ chốc lát sau, hương thơm trong nhà bọn họ truyền ra, ập vào trước mặt hai người họ.
Người trong thôn buổi tối vốn dĩ ăn không nhiều lắm, cơm sáng còn chưa ăn đã tới thăm dò, hiện tại đúng lúc đói bụng đến bồn chồn, lúc này ngửi được mùi thức ăn từ trong nhà truyền đến, thế thì không phải càng đói bụng sao? Thật sự, bọn họ cảm thấy nước miếng đều phải chảy xuống rồi.
Nhưng vẫn phải đợi.
Nhà ai lương thực dư dả đâu chứ, quan hệ lại tốt cũng không thể ăn chực cơm nhà người khác.
Nhưng mọi người cũng không nghĩ tới về nhà ăn cơm, sợ mình đi như vậy trong chốc lát sẽ bị chậm trễ công việc.
Việc kiếm tiền là chuyện lớn, không thể chậm trễ.
Nguyệt Quý bụng đói cồn cào kêu: “Hay là chúng ta về nhà ăn một chút đã."
Mẹ chồng Nguyệt Quý: “Không cần, mẹ về nhà lấy cho, con cứ chờ ở chỗ đây, mẹ sẽ đưa cơm cho con!"
Nguyệt Quý: “……"
Cũng không cần phải vậy đi?
Tuy vậy, bà ấy đi về nhà mất rồi, còn quay đầu nhìn cô như thể muốn nói “Con kiên trì chờ đi, mở cửa thì gọi mẹ". Ánh mắt kia có chút phức tạp, nhưng Nguyệt Quý chắc chắn ánh mắt của mẹ chồng là ý tứ này.
Đại khái là đã chịu sự ảnh hưởng của mẹ chồng Nguyệt Quý nên mấy nhà khác cũng lập tức làm theo, người làm chủ ở lại, phụ nữ về nhà làm cơm sáng.
Sáng tinh mơ, ông Hạ mở cửa nhà, vừa mở một cánh cửa đã nhìn thấy nhiều người như vậy, liền lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã lăn ra. Ông khẩn trương đỡ lấy cửa, hỏi: “Mọi người làm gì vậy?"
Đại đội trưởng: “ Còn không phải là vì chuyện nuôi dế nhũi sao bác?"
Nghĩ rằng chuyện này cũng chẳng mất mặt nên đại đội trưởng nói thẳng.
Ông Hạ: “…….…"
Ông cho rằng mình là kích động nhất, nhưng mà hiện tại xem ra ông vẫn không bằng người ta.
Già rồi!
Không so được! Không so được!
Ông hỏi: “Mọi người ăn sáng chưa?"
Mới vừa hỏi xong liền nghe được âm thanh cồn cào…… Được rồi, là chưa ăn.
Ông Hạ: “…….…"
Mấy người này ngồi xổm ở cửa cũng chẳng quá ồn ào, nhưng vẫn tán gẫu nên sao Thường Hỉ có thể không nghe thấy chứ. Vừa lúc cả nhà ăn xong cơm sáng, chị vừa thu bàn ăn vừa nói: “Ngoài cửa không biết có chuyện gì, để mẹ đi ra xem sao."
Lại quay đầu lại dặn dò: “Nhu Nhu cho gà ăn nhé."
Hứa Nhu Nhu: “ Vâng ạ."
Đào Đào chạy nhanh tiến đến trước mặt chị gái, siêu cấp ngoan ngoãn nói: “Em sẽ giúp chị."
Hứa Nhu Nhu: “ Được nha."
Hai chị em cùng đi vào chuồng gà, nói là chuồng gà nhưng thật cũng chỉ có hai con. Nhưng đối với hai chị em nó cực kỳ quan trọng!
Gà tương đương trứng gà!
Có quan trọng hay không!
Thường Hỉ mở cửa: “…… Mọi người???"
Đây là đều tụ tập ở trước nhà chị nói chuyện đến khô cả miệng?
Đại đội trưởng vừa thấy Thường Hỉ ra, ánh mắt sáng lên: “ Vợ lão tam à, tôi nghe nói……"
Thường Hỉ thật đúng là không nghĩ tới, những người này là vì chuyện kia mà tới, nhưng suy nghĩ lại thì cũng hiểu được. Mọi người đều không dễ dàng, chị nói: “Mau vào nhà nói chuyện đi, những việc này tôi cũng không hiểu lắm, cứ để Tiểu Lâm nói cho mọi người cùng nghe."
Đại đội trưởng: “Được đó, được đó!"
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn bước vào cửa.
Đào Đào nghi hoặc nhìn ‘đại đội’ này.
Bé con nhướng mày khó hiểu: “Bọn họ đến đây làm gì?"
Tối hôm qua Hứa Nhu Nhu đã tham gia ‘Hội nghị bí mật’ nên cũng hiểu được Tiểu Lâm đang tính toán gì, cô nói: “Người lớn bàn việc lớn, em đi chơi đi."
Đào Đào nhìn chằm chằm Hứa Nhu Nhu.
Nhu Nhu: “ Nhìn chị làm gì?"
Hứa Đào Đào nghiêm túc hỏi: “ Có phải chị có điều gì gạt em phải không?"
Hứa Nhu Nhu: “……" Bị một đứa trẻ như vậy chất vấn, cảm giác thật là quái lạ.
Cô hung hăng đem cô nhóc xách lên, nói: “ Em đi ra ngoài chơi cho chị."
Đào Đào giãy giụa một chút, lập tức nói: “ Được, được rồi."
Cô nhóc bị buông ra, mếu máo: “ Chị, sao chị lại hung dữ với đứa em gái dễ thương như em vậy chứ!"
Hứa Nhu Nhu: “Ha ha ha."
Hứa Đào Đào bày ra một bộ mặt bất mãn, nói: “Hứa Nhu Nhu, chị phải ôn nhu hơn với em, nếu không em sẽ không khách khí với chị. Bởi vì em là hóa thân của tình yêu và chính nghĩa! Em là mỹ thiếu nữ Hứa Đào Đào!"
Hứa Nhu Nhu: “……"
Cô trầm mặc một chút, nói: “Chị vẫn nên dạy dỗ lại Hứa Tuyết Lâm một chút, cả ngày chỉ biết kể cho em những chuyện nhảm nhí!"
Đứa em gái ngoan của mình học cái quỷ gì thế!?
Vừa thấy Hứa Nhu Nhu bắt đầu nắm nắm tay, Đào Đào lập tức thu hồi dáng vẻ, cô bé chạy rầm rầm ra bên ngoài, nói: “Em đi tìm mấy người anh Tiểu Lãng chơi đây!"
Nhanh như chớp chạy mất.
Cô bé chạy thình thịch đến sân nhà đại đội trưởng, nhìn thấy chị Hứa Nguyệt bưng chậu ra cửa thì nhanh chóng dừng lại, hỏi: “ Chị Nguyệt, chị muốn đi giặt quần áo ạ?"
Hứa Nguyệt: “Đúng rồi, em có muốn cùng đi với chị không?"
Đào Đào quyết đoán lắc đầu: “Em tới tìm anh Tiểu Lãng chơi."
Hứa Nguyệt đương nhiên biết cô bé tới chơi, nhưng vẫn trêu: “ Ây da, chị còn tưởng rằng em muốn cùng chị đi giặt quần áo chứ? Hóa ra Đào Đào không chăm chỉ như vậy nha!"
Đào Đào không tán đồng: “Em rất chăm chỉ mà! Nhưng mà em sẽ không giặt quần áo, em vẫn là trẻ con, trẻ con không cần làm việc, chờ em lớn lên sẽ làm việc."
Phảng phất như chuyện cô bé là trẻ con rất đáng kiêu ngạo vậy.
Hứa Nguyệt cười lớn hơn: “Vậy em hãy mau mau lớn lên nha."
Đào Đào lại lắc đầu, nói: “Ba mẹ em, còn có anh và chị đều nói hy vọng Tiểu Đào Đào lớn chậm một chút."
Cô bé nghiêm trang, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: “Bởi vì làm tré con mới vui vẻ nhất."
Hứa Nguyệt sửng sốt, ngay sau đó bật cười, nói: “Dường như có chút đạo lý."
Đào Đào bắt lỗi: “Là rất có đạo lý, không phải có chút đạo lý."
Cô bé mới vừa nói xong, Hứa Lãng liền chạy ra nói: “Tiểu Đào Đào tới tìm anh sao? Mau vào đây, sáng nay nhà anh ăn cháo khoai lang đỏ, anh cho em ăn một chén."
Đào Đào tiếc nuối lắc đầu, nói: “Không được đâu, em ăn không vào nữa."
Cô bé vỗ vỗ cái bụng nhỏ, nói: “Em hôm nay ăn cả cái bánh ngô rồi."
Hứa Lãng: “…… Nhà em lại ăn bánh ngô à."
Nhưng dừng một chút, cậu nghĩ đến tay nghề của mẹ Đào Đào, nói: “ Thím nấu bánh ngô, cũng là món bánh ngô ngon nhất thôn."
Đào Đào giơ một ngón tay nhỏ, lắc lắc trước mặt Hứa Lãng nói: “Không phải nha!"
Cô bé mở hai tay ra, so sánh một chút: “Là toàn huyện, ngon nhất toàn huyện!"
Cô bé không biết cấp bậc lớn hơn nữa, nếu biết vậy chắc chắn lớn hơn nữa, lớn hơn nữa!
“Mẹ em nấu ăn siêu ngon!"
Hứa Lãng gật đầu, tán đồng: “Anh cũng cảm thấy mẹ em nấu ăn siêu ngon."
Cậu nhìn thấy Đào Đào còn chưa buộc lại tóc thì nói: “Lại đây, anh buộc tóc lại cho em."
Đào Đào lập tức cảnh giác: “Còn lâu!"
Có lần cậu nói muốn giúp cô bé, cô bé tin tưởng.
Kết quả, kết quả quá khắc nghiệt! Đem tóc cô kéo đau.
Đào Đào cảm thấy, tin tưởng cái gì cũng không thể tin tưởng trình độ của anh Tiểu Lãng. Tây anh ấy là tay giết heo!
“Ai da, sao em có thể không tin anh, anh rất lợi hại……"
Đào Đào thấy Hứa Lãng nóng lòng muốn thử thì yên lặng lui về phía sau hai bước, đột nhiên giơ chân bỏ chạy: “Em đi tìm Gia Gia chơi!"
Hứa Lãng: “…… Đào Đào hư!"
Tình hữu nghị của hai bạn nhỏ vì bím tóc nhỏ mà biến thành bọt xà phòng.
Đào Đào chạy trốn nhanh như bay, rất nhanh đã tới, Gia Gia: “A, chị Đào Đào!"
Hứa Đào Đào khoanh tay, lộ ra vẻ mặt đáng yêu tươi cười nói: “Chị tới chơi với em đây!"
Gia Gia: “Được, chúng ta chơi cái gì?"
Chơi cái gì đây?
Đào Đào cũng có chút hoang mang.
Cô bé chạy trốn tới đây cũng không thể về nhà để cưỡi ngựa gỗ được.
Cô bé nghĩ nghĩ, nói: “Chúng ta chơi nhảy ô đi?"
Gia Gia: “Được!"
Cậu đi theo các bạn nhỏ nên cũng đã chơi qua vài lần.
Rất nhanh hai đứa trẻ vẽ lên trên mặt đất.
“Nhảy ô nhảy ô, chúng ta cùng nhau nhảy ô!"
Đào Đào cảm thấy tóc che mặt mình, tự mình buộc thành hai cái búi tóc nhỏ, loạn cào cào, nhưng tiểu cô nương vẫn cảm thấy rất tốt: “Đã gọn gàng."
Hạ Gia: “Chị Đào Đào, búi tóc của chị……"
Đào Đào lập tức cảnh giác: “Em muốn làm gì!"
Nếu muốn chải đầu cho mình, cô bé phải chạy đến nhà anh họ.
Bất luận là gì, cô bé đều không cho những người này chải đầu cho mình.
Mấy người này, không nặng thì nhẹ đều là tay giết heo!
Hạ Gia tuy rằng không biết vì sao nhưng cảm giác được Đào Đào khẩn trương, nháy mắt nói: “Rất đẹp!"
Đào Đào cong khóe miệng nói: “Chúng ta nhảy ô đi!"
Hạ Gia cũng cười: “Được, cùng nhau nhảy ô."
Nhị Cẩu nhìn toàn bộ quá trình, ghé vào tai vợ mình thì thầm: “Anh phát hiện con trai có chút giống anh, lanh lợi."
Giang Thiền: “……"
Nhị Cẩu cười: “Tam Cẩu, con làm được không?"
Hạ Gia nhấp môi, Đào Đào nhìn bạn mình, nghiêm túc nghĩ một chút rồi chủ động ra trận: “Chú ơi, chú như vậy thật không tốt."
Nhị Cẩu: “???"
Đào Đào càng thêm nghiêm túc, cô bé dắt tay Hạ Gia, đi đến bên người Nhị Cẩu, nói: “Chú Nhị Cẩu ơi, Gia Gia không thích cái nhũ danh Tam Cẩu này đâu. Chú không thể bởi vì em ấy là trẻ con mà không thèm để ý cảm xúc của em ấy."
Nhị Cẩu: “???"
Anh bật cười nói: “Tam…… Gia Gia không thích tên này à? Ba còn rất thích cái tên Nhị Cẩu này đó."
Anh với ba mình, vừa nghe tên là biết là cha con.
Đào Đào mồm miệng lanh lẹ, khuôn mặt phấn nộn kiên quyết bảo vệ bạn mình, cô bé nói: “Con biết chú Nhị Cẩu thích, nhưng chú Nhị Cẩu Tử thích không có nghĩa là Gia Gia cũng thích nha. Ba con nói, dù là người lớn thì cũng phải suy nghĩ tới tâm tư của trẻ con. Chú Nhị Cẩu về sau có thể đừng gọi em ấy là Tam Cẩu không? Chúng con đều gọi em ấy là Gia Gia."
Nhị Cẩu nhất thời không phản ứng lại được, Hạ Gia đã không thể tin được nhìn về phía Đào Đào, trong mắt cậu nhóc đều là ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Cậu nhóc nắm chặt lấy tay Đào Đào, nhẹ giọng: “Chị Đào Đào, chị thật tốt."
Hứa Đào Đào vỗ vỗ ngực, nói: “Chị sẽ bảo vệ em, không cho ai ăn hiếp em nữa."
Hạ Gia bật cười thỏa mãn. Cậu nhóc nhìn theo tầm mắt Hứa Đào Đào về phía ba mình.
Lúc này Nhị Cẩu ho khan một tiếng, nói: “Nếu Gia Gia không thích tên Tam Cẩu, thì về sau ba không gọi nữa. Được không?"
Anh nhìn hai đứa nhóc: “Về sau ba gọi con là Gia Gia, được không?"
Hạ Gia dùng sức gật đầu, khóe miệng cong lên, vừa thấy liền biế Đào Đào nói một chút cũng không sai. Cậu nhóc rất thích người khác gọi là ‘Gia Gia’.
Nhị Cẩu: “ Gia Gia, ba……"
Còn chưa nói xong đã nghe được tiếng bước chạy thình thịch, âm thanh vang dội truyền đến: “Gia Gia, Đào Đào, anh tới rồi……"
Hứa Lãng vọt tới, có lẽ là vừa ăn cơm no, khóe miệng còn dính một mảnh nhỏ khoai lang đỏ.
Cậu nhóc thoải mái chào: “Cháu chào cô chú!"
Sau đó lại nhìn về phía đồng bọn: “Anh tới tìm các em chơi!"
Mắt cậu dừng lại trên búi tóc nhỏ của Đào Đào, cười nhạo nói: “Bím tóc của Đào Đào thật xấu, như hai cái đuôi gà ấy."
Hứa Đào Đào tức giận, cô bé nhìn trên mặt cậu nhóc còn dính khoai lang đỏ, cũng không chút khách khí phản kích: “Ăn cơm còn bị dính hết cả trên mặt, anh đúng là một tên ngu ngốc mặt đầy cơm."
Hứa Lãng: “……"
Cậu nhóc giả vờ khóc hu hu, đến gần Hạ Gia, vịn vào vai cậu nhóc nói: “Gia Gia, con gái bây giờ hung dữ như hổ ấy."
Hạ Gia lui về phía sau một bước, né tránh Hứa Lãng, kiên định nói: “Chị Đào Đào của em là cô gái dịu dàng, đáng yêu nhất."
Hứa Lãng: Trợn mắt há hốc mồm.
Hứa Đào Đào đắc ý, chống nạnh cười ha ha: “Gia Gia thật tinh mắt!"
Hạ Gia đột nhiên liền nhìn về phía ba mẹ mình.
Nhị Cẩu và Giang Thiền: “???"
Cậu nhóc lớn tiếng: “Lớn lên con muốn cưới chị Đào Đào."
Ặc!
Hai người không hẹn mà cùng ho sặc sụa.
Hứa Lãng vò đầu: “Nhưng mà anh cũng muốn cưới Đào Đào nha."
Hạ Gia phình phình mặt: “Nhưng anh nói anh muốn cưới chị Nhu mà. Anh còn nói muốn chị ấy đánh nhau giúp anh để anh thành thiên hạ vô địch." Cậu nhóc đều nhớ rõ ràng, siêu rõ ràng.
Hứa Lãng ngượng ngùng cười, nói: “Nhưng anh cũng sợ chị ấy đánh cả anh. Anh thích chơi với Đào Đào. Chị Nhu thương Đào Đào nhất, nếu anh cưới Đào Đào, chị Nhu cũng sẽ giúp anh trở thành thiên hạ vô địch."
Hạ Gia: “Làm người không thể bỏ dở giữa chừng."
Hứa Lãng: “Anh không có nha, vốn dĩ anh cũng chưa bắt đầu mà."
Một đám trẻ con đều mồm miệng lanh lợi.
Nhị Cẩu thấy tình huống sắp biến thành bãi chiến trường, anh cảm thấy xong rồi, bọn trẻ sắp đánh nhau.
Xong rồi xong rồi!
Anh cũng chẳng biết dỗ trẻ con.
Anh vội vàng cầu cứu vợ, Giang Thiền cũng vô tội nhìn lại. Anh không biết dỗ trẻ con, chẳng nhẽ em biết?
Nội tâm hai vợ chồng phong phú như thể sắp viết được tiểu thuyết Tây Du Ký rồi, nhưng mà Đào Đào cũng chẳng khó khăn chút nào.
Hứa Đào Đào nhìn nhìn trái rồi lại nhìn phải, tuyên bố: “Cả ba chúng ta cùng sống chung là được rồi!"
Nhị Cẩu: “Sặc!"
Giang Thiền: “……"
Đào Đào hứng thú bừng bừng hỏi: “Mọi người cảm thấy thế nào?"
Hứa Lãng nghiêm túc: “Người khác kết hôn đều chỉ có hai người."
Đào Đào: “Em biết, nhưng đó là người lớn, bọn họ đều có thể làm việc kiếm tiền nên hai người là đủ. Nhưng chúng ta còn nhỏ như vậy. Hai người sẽ không làm được, ăn cũng không đủ no ấy chứ, phải nhiều người một chút! Với lại, nhiều người lực lượng lớn."
Gia Gia gật đầu: “Rất có đạo lý."
Hứa Lãng cũng gật đầu theo: “Ba chúng ta cũng không đủ, chúng ta gọi thêm Mậu Lâm đi. Còn có Hải Phong, Hải Lãng nữa, sáu người chúng ta cùng ở bên nhau."
Đào Đào & Hạ Gia: “Được!"
Chứng kiến toàn bộ quá trình, Nhị Cẩu và Giang Thiền hai mặt nhìn nhau, thấp giọng: “…… Thì ra là chúng ta suy nghĩ nhiều à?"
Giang Thiền liếc mắt nhìn anh nói: “Là anh suy nghĩ nhiều chứ em đâu có nghĩ gì."
Nói xong, quay người đi vào nhà.
Nhị Cẩu: “……"
Lại quay đầu nhìn bọn trẻ.
Ba đứa trẻ bắt đầu vui vẻ chơi nhảy ô, mà những người khác lúc này cũng đã hiểu rõ ý tứ của Tuyết Lâm. Chính sự đã nói xong rồi, mọi người đều qua xem dế nhũi Tuyết Lâm nuôi, mắt ai cũng dính chặt vào đó.
Đây là dế nhũi sao?
Đây là tiền.
“Cháu tính khi nào thì bán?"
Tuyết Lâm: “Hai ngày nữa ạ, phơi khô rồi mang bán, nếu cảm thấy không có vấn đề thì cũng ổn rồi. Nếu mọi người có hứng thú thì có thể bắt đầu làm. Nhưng có chuyện này cháu phải nói rõ mới mọi người luôn, cái này không phải cứ làm là thành công. Mọi người đều thấy đó, giá cả cũng không cao lắm. Nếu mọi người muốn làm thì phải suy nghĩ kỹ đã. Cảm thấy thích hợp thì lại qua tìm cháu. Cháu cũng còn là trẻ con mà, không gánh nổi đâu"
Cái này mọi người đều hiểu, đều là hàng xóm nhiều năm như vậy nên vẫn hiểu rõ nhân phẩm của nhau.
“Nhà Đại Lâm cứ yên tâm, chúng ta cũng không phải là người như vậy."
“Đúng vậy, Đại Lâm yên tâm đi."
Tuyết Lâm có nhiều tên gọi khác nhau, có người quen gọi Tiểu Lâm, có người lại quen gọi Đại Lâm. Nhưng Tuyết Lâm không không quá để ý. Thế nào đều được, dù sao cũng chỉ là cách xưng hô.
Tuyết Lâm: “Vậy đi, việc phơi khô này cháu giao cho bọn nhỏ rồi, hai ngày nữa mọi người lại tới xem thành quả."
“Được!" Mọi người trăm miệng một lời, trong mắt đều mang theo kích động.
Người lớn kích động lên cũng chẳng kém bọn nhỏ!
Mấy ngày nay Tuyết Lâm đều qua nhà Kiến Nghĩa để mượn đồ nghề sửa xe cho nhà đại đội trưởng, còn chưa sửa xong đâu.
Nhị Cẩu bởi vì tương lai có quan hệ ‘hợp tác’ nên cũng qua nhìn một lát.
Không thể không nói, anh cũng muốn cảm khái Tuyết Lâm thật sự rất có thiên phú. Bọn họ là tài xế lái xe nên cũng sẽ biết một ít kiến thức sửa xe. Xe đạp tuy rằng đơn giản, nhưng nguyên lý không giống nhau, anh cũng chẳng hiểu được.
Nhưng nhìn Tuyết Lâm sửa chữa thật nhanh nhẹn.
Tuy chẳng hiểu sửa xe thế nào nhưng nhìn thấy cậu nhóc sửa xe anh cũng biết rõ.
Dù là xe đạp hỏng anh cũng dám mua.
Con đường phát tài đây rồi!
Bình thường anh cũng có vận chuyển một ít đồ, nguy hiểm không nhỏ mà cũng chẳng kiếm được nhiều. Nhưng nếu là xe đạp thì khác. Vì vậy mà Nhị Cẩu thật sự rất vui vẻ. Anh liên tiếp nói chuyện với Giang Thiền: “Em xem nếu Gia Gia nhà ta mà có năng lực như Tiểu Lâm thì chúng ta còn lo cái gì chứ."
Giang Thiền: “……"
——
Hai ngày nay, các bạn nhỏ ‘làm việc’ cho anh Tiểu Lâm, nhưng cũng không bỏ bê chơi đùa, rất nhanh mỗi người đều được chia một xu.
Đào Đào cũng chẳng hiểu mấy việc của người lớn, cô bé đã tích được 2 xu rồi. Mà đến khi Hứa lão tam đi Công Xã về, Đào Đào lại được chia thêm 4 xu nữa.
Đào Đào rất kiêu ngạo!
Cô bé là người có tiền.
Sáu xu đó_____một khoản lớn!
Đào Đào đếm ba lần, xác định chính mình không đếm sai, lập tức phấn chấn.
Cô bé là một tiểu phú bà nha.
“Mẹ ơi."
Hứa Đào Đào nắm chặt tiền mình kiếm được đi tìm Thường Hỉ, miệng nhỏ khẩn trương mấp máy.
Thường Hỉ: “Có chuyện gì vậy?"
Chị còn đang may vá áo, thời buổi này ba năm mới ba năm cũ, khâu khâu vá vá được thêm ba năm nữa. Dù là quần áo mới thì có người còn phải xuyên thủng vài chỗ, hiện tại làm giai cấp vô sản mới là vinh quang.
Hứa Đào Đào đem nắm tay nhỏ duỗi tới trước mặt Thường Hỉ, nói: “Mẹ xem nè!"
Nhiều tiền như vậy.
Cô bé vui rạo rực: “Đều cho mẹ này."
Thường Hỉ sửng sốt, nói: “Cho mẹ?"
Chị cúi đầu xem xét hỏi: “ Con bỏ được sao?"
Đào Đào thở dài một tiếng, nói: “Đương nhiên không bỏ được! Nhưng nếu đưa cho mẹ thì con tình nguyện."
Cô bé cũng không phải đứa trẻ đa sầu đa cảm,, nói: “Đều cho mẹ đó, mẹ có thể mua đồ ăn ngon nha."
Cô bé biết nhà mình ăn ngon hơn nhà người khác, cho nên hẳn là phải tốn rất nhiều tiền?
Cô bé cũng có thể kiếm tiền.
“Tiền này đều đưa cho mẹ, chúng ta có thể mua thịt ăn."
Thường Hỉ nhìn 6 xu này, cười dịu dàng.
Chị nói: “Sáu xu không đủ mua thịt đâu."
Đào Đào trợn to mắt: “Còn thiếu rất nhiều sao ạ?"
Thường Hỉ: “Đúng vậy!"
Đào Đào hào hứng: “Không sao cả, không đủ con lại kiếm, con có thể!"
Nhưng rất nhanh, cô bé lại ỉu xìu gục đầu. Bởi vì cơ hội kiếm tiền của mình bị đoạt mất rồi, Đào Đào oán niệm tận trời.
Cô bé nói: “Con không thể kiếm tiền."
Cô bé còn nhỏ như vậy, thật không dễ dàng mà.
Thường Hỉ biết con gái còn nhớ mãi không quên chuyện này, nhưng cũng nói: “Không sao, hiện tại Đào Đào nên chuẩn bị bài một chút, con sắp đi học mà."
Nghe vậy, Đào Đào lập tức ưỡn ngực gật đầu, chân thành nói: “Đúng vậy, con muốn đi học."
Cô bé càng thêm kiên định hơn: “Tiền này càng phải đưa cho mẹ, con đi học phải tốn rất nhiều tiền."
Thường Hỉ trầm ngâm một chút, nói: “Đào Đào có thích túi tiền của Gia Gia không?"
Ánh mắt Đào Đào sáng lên, dùng sức gật đầu: “Thích, thích ạ!"
Túi tiền của Gia Gia rất đẹp, bọn họ đều không có.
Cô bé có hỏi qua, túi tiền của Gia Gia là mua về, phải dùng tiền mua.
Tuy rằng nhà mình thường xuyên ăn ngon, đồ dùng cũng không kém, nhưng mà hình như không có nhiều tiền.
Đào Đào còn nhỏ nhưng đã biết Hạ Gia với bọn họ không giống nhau.
Cô bé nói: “Không cần mua cho con đâu, không rẻ đâu ạ."
Rõ ràng chỉ là một đứa trẻ mà đã hiểu thế nào là không rẻ, thoạt nhìn rất thú vị, Thường Hỉ cười nói: “Mẹ làm cho con một cái, con thấy thế nào?"
Là một phụ nữ xuyên không từ cổ đại đến, nai mà không biết dùng kim chỉ chứ? Tay nghề của chị con thật sự không tồi đó.
Thường Hỉ: “ Mẹ làm cho con một cái còn xinh đẹp hơn của bạn ấy có được không? Sau đó, con đem tiền lẻ bỏ vào, tự mình tích góp."
Đào Đào vui vẻ, cả người đều nhảy lên, cô bé kích động nói: “Được ạ được ạ được ạ, thật tốt quá."
Gương mặt cô bé rạng rỡ, nói: “Con sắp có túi tiền mới!"
Thường Hỉ: “Đào Đào muốn làm hình gì? Hình con thỏ nhé? Được không?"
Hứa Đào Đào: “!!!"
Cô bé kinh ngạc: “Túi tiền còn có thể làm hình con thỏ ạ?"
Thường Hỉ: “Đương nhiên! Nếu con thích hình dáng khác cũng được."
“Con thỏ con thỏ, túi tiền con thỏ đi ạ!"
Đào Đào vui vẻ xoay vòng vòng: “Con rất vui sướng. Con phải cho thỏ con ăn no, cho nó thật nhiều thật nhiều tiền, con muốn nỗ lực kiếm tiền!"
Thường Hỉ lắc đầu: “Đào Đào vẫn là trẻ con, trẻ con không cần nỗ lực kiếm tiền, con chỉ cần nghiêm túc học tập, học hành chăm chỉ nghiêm túc là mẹ vui rồi. Nếu con lấy được thành tích tốt thì mẹ càng vui hơn việc con kiếm được tiền. Chuyện kiếm tiền này, khi nào lớn lên rồi làm được không?"
Đào Đào nhấp miệng nhỏ tự hỏi một chút, gật đầu: “ Dạ được."
Thường Hỉ: “Thật ngoan, con cứ ngoan ngoãn nghe lời, chờ khi con đi học có thành tích tốt, chờ tới Tết mẹ sẽ dẫn con đi Cung Tiêu Xã trên Công Xã chơi."
Đào Đào: “A!!!!"
Cô bé nhìn chằm chằm Thường Hỉ: “Mẹ nói phải giữ lời nhé?"
Thường Hỉ: “Đương nhiên! Mẹ đã lừa gạt con bao giờ chưa?"
Đào Đào gật đầu: “Vâng, chưa bao giờ ạ."
Cô bé càng vui vẻ.
Đào Đào cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới.
“Đi chơi đi."
Đào Đào đáp: “Vâng!"
Nghĩ đến mình sắp có túi tiền con thỏ, Đào Đào nhảy chân sáo, đắc ý dào dạt, tràn đầy kiêu ngạo.
“Đào Đào!"
Hứa lão tam cho cô bé một ánh mắt, tự mình đi vào sân sau trước.
Đào Đào liếc trái liếc phải một cái, xác nhận anh chị đều không ở đây thì lẻn vào sân sau: “Ba ba, ba tìm con có việc sao ạ?"
Hứa lão tam: “Tất nhiên rồi, nhìn xem ba ba có phải thương con nhất hay không, cho con này!"
Hứa lão tam đem bọc giấy dầu đưa cho con gái nhỏ. Cô bé tò mò trợn to mắt nhận lấy mở ra: “Đây là? Kẹo hạt mè!!!"
Đào Đào thích ăn kẹo hạt mè nhất, thích ăn hơn cả các loại bánh kẹo khác!
Là một đứa trẻ có ‘kiến thức rộng rãi’, Đào Đào cảm thấy kẹo trái cây khô khô ngọt ngọt còn không ngon bằng kẹo hạt mè đâu, kẹo được bọc một lớp mè trắng, cắn một miếng, càng nhai thì càng thơm.
Hai mắt cô bé sáng lấp lánh: “Ba ba, đây là ba mua cho chúng con sao?"
Hứa lão tam cười hề hề: “Anh chị của con đều là người lớn rồi, không cần ăn kẹo. Đây là đặc biệt mua cho Đào Đào, Đào Đào cất đi ăn từ từ!"
Đào Đào cúi đầu nhìn kẹo, không chút do dự: “Cho anh chị cùng ăn."
Cô bé nghiêm túc: “Người một nhà phải cùng nhau ăn. Ba mẹ anh chị, chúng ta cùng nhau ăn."
Hứa lão tam: “……"
Hu hu, con gái của mình sao lại ngây thơ đáng yêu như vậy, thật làm cho người ta yêu thích!
Thật là một cô bé lương thiện.
“Được, cùng nhau ăn, Đào Đào nói cái gì chính là cái đó!"
Đào Đào: “Được được được!"
Cô bé cười tủm tỉm: “Ba con là người ba tốt nhất thế giới."
Hứa lão tam đắc ý cười, nói: “Tất nhiên rồi, trong thôn này, nếu ba nhận mình là thứ hai thì không ai có thể xếp thứ nhất. Không có ai bằng được đâu."
Đào Đào: “Hì hì, ba ba nói đúng! Kẹo hạt mè, miệng đầy hương hạt mè, con thích kẹo hạt mè nhất……"
Hứa lão tam hiền từ nhìn con gái, mặt mày đều là ý cười, hơn nửa ngày, anh tựa hồ nghĩ tới cái gì, hỏi: “Đào Đào này, cái đó, Gia Gia năm nay cũng muốn đi học có phải không?"
Đào Đào gật đầu, nói: “Đúng vậy ạ."
Cô bé nói: “Gia Gia không muốn ở nhà một mình nên muốn đi học cùng bọn con."
Hứa lão tam gật đầu nói: “Vậy mấy đứa con, cả 6 đứa đều đi học cùng nhau."
Đào Đào: “Vâng ạ."
Hứa lão tam bật cười khà khà, rất không có ý tốt.
Đào Đào lui về phía sau một bước: “……???"
Hứa lão tam giữ chặt con gái nhỏ, hai người cùng nhau ngồi xổm sau cửa, thấp giọng nói: “Đào Đào đi học, nhất định phải giỏi hơn bọn họ nha."
Đào Đào: “???"
Hứa lão tam: “Nếu con học giỏi hơn bọn họ, ba sẽ mua cho con kẹo hạt mè. Nếu con thích kẹo đậu phộng thì ba sẽ mua kẹo đậu phộng cho con."
Hứa lão tam thề son sắt: “Chỉ cần con muốn, ba sẽ mua cho con. Nhưng mà con nhất định phải đạt thành tích cao hơn bọn họ đó."
Hứa Đào Đào nhẹ giọng: “ Được."
Nhưng cô bé cũng học bộ dáng của Hứa lão tam, đè thấp thanh âm, thần thần bí bí hỏi: “Nhưng mà, ba ơi, tại sao phải vậy ạ?"
Hứa lão tam đúng lý hợp tình nói: “Con gái ba phải mạnh hơn mấy thằng nhãi ranh nhà bọn họ, là đứa nhỏ lanh lợi nhất cái ngõ này."
Đào Đào bừng tỉnh đại ngộ, cô bé nhẹ giọng: “Hóa ra ba là người hư vinh như vậy."
Hứa lão tam: “……"
Sao con lại một châm thấy máu như vậy làm gì?
Đúng!
Đúng vậy!
Tác giả :
Hương Tô Lật