Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!
Chương 395: Đưa tới cửa
Chẳng lẽ là người quen biết cô ta?
Nhưng mà Triệu Gia Kỳ nghĩ như thế nào, cũng nghĩ không ra được người kia là ai.
Càng sẽ không hướng trên đầu Diệp Phồn Tinh mà nghĩ.
Để cho cô ta tiếp nhận Diệp Phồn Tinh chính là Mạc Vân Trà Sữa, so với giết cô ta còn khó hơn.
Mẹ Triệu Gia Kỳ nói: "mẹ và cha con hôm nay chuẩn bị đi Phó gia một chuyến, mang con cùng đi. Nhanh lên dậy đi."
"Phó gia?" Nghe đến đó, Triệu Gia Kỳ như bị chạm vào vảy ngược, Con không đi đến đó đâu."
Hiện tại Mạc Vân Trà Sữa đăng bài viết kia lên không chịu gỡ xuống, Diệp Phồn Tinh khẳng định cũng nhìn thấy rồi.
Biết chuyện kia không phải là Lâm Vi làm, mà là cô ta làm.
Nếu cô ta đến Phó gia, vạn nhất Diệp Phồn Tinh tố cáo, đây không phải là tự mình chuốc nhục vào thân sao?
"Tại sao không đi?" Mẹ Triệu Gia Kỳ trừng mắt một cái, "Đây là cơ hội khó được biết bao. Con cùng Cố Vũ Trạch là bạn học, lại có quan hệ yêu đương, mẹ và cha đến đấy định yêu cầu nhà họ định ngày đính hôn đấy."
Tô gia tồn tại, làm cho mảnh đất trong tay nhà bọn họ trọng yếu vô cùng.
Ba mẹ của Triệu Gia Kỳ bán cho Phó gia, liền muốn nhân cơ hội ra điều kiện Triệu Gia Kỳ và Cố Vũ Trạch phải xác lập quan hệ, mặc kệ trả ra bao nhiêu đánh đổi, đều là đáng giá.
Triệu Gia Kỳ ngẩn người, nhìn mẹ mình, ba mẹ lại muốn để cho cô ta cùng Cố Vũ Trạch đính hôn?
Nếu là lúc trước, cô ta nhất định sẽ vui muốn chết.
Nhưng bây giờ...
Cô ta có chút ủ rũ: "Nhà bọn họ sẽ không đáp ứng đâu."
Hiện tại Triệu Gia Kỳ hối hận muốn chết, tại tay nhanh hơn não, nói chuyện kia với Mạc Vân Trà Sữa?
"Không phải là còn có mẹ và cha con sao? Con chỉ cần nghe lời là được, những thứ khác, giao cho mẹ xử lý." Bà ta giúp Triệu Gia Kỳ lấy quần áo ra, "con nhanh lên một chút."
Nhà bọn họ điều kiện không tệ, Triệu Gia Kỳ dáng dấp khá xinh xắn, biết khiêu vũ, biết đàn dương cầm, mẹ cô ta từ nhỏ bắt đầu bồi dưỡng cô ta, chính là vì để cho cô ta sau khi lớn lên, có thể gả cho một kẻ có tiền.
Khắp thành phố A này,có đốt đuốc cũng không tìm được nhà nào tốt hơn so với Cố gia kia.
Triệu Gia Kỳ quả thực thoái thác không được, lại cự tuyệt không được cán do muốn trở thành vợ chưa cưới của Cố Vũ Trạch, liền đi theo.
Diệp Phồn Tinh đứng ở trước cửa sổ, nhìn thấy Triệu gia người nhà của cô ta từ trên xe bước xuống, Triệu Gia Kỳ hôm nay mặc váy như cô công chúa nhỏ, đi theo sau lưng ba mẹ...
Triệu Gia Kỳ ở bên cạnh mẹ cô ta, một mặt chột dạ.
Nhưng cô ta lại không dám nói kia, bởi vì cô ta sợ, nếu nói ra, còn chưa bị người nhà họ Phó đuổi ra khỏi cửa đã bị ba cô ta đánh chết.
Hiện tại chỉ có thể trông đợi, Diệp Phồn Tinh còn chưa xem bài viết kia.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Triệu Gia Kỳ, không nhịn được dương khóe miệng lên, không nghĩ tới Triệu Gia Kỳ còn có mặt mũi tới nơi này!
Da mặt thật đúng là quá dầy.
Phó Cảnh Ngộ từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh đứng ở bên cửa sổ, ngồi lên xe lăn tiến tới, ở sau lưng cô, cầm tay cô, "em đang nhìn cái gì thế?"
Diệp Phồn Tinh quay đầu lại, nói: "em nhìn thấy Triệu Gia Kỳ tới cùng ba mẹ cô ta, xem ra là có chuyện."
Lần trước chỉ có mẹ của Triệu Gia Kỳ tới, lần này, ngay cả cha cô ta cũng tới rồi.
Cả nhà mồng một đã kéo đến đây, cũng không biết bọn họ phải làm cái gì.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, hỏi: "Ông xã,anh nói xem, liệu Cố Vũ Trạch có lấy Triệu Gia Kỳ thật không?"
"Nếu nó thích, người khác cũng không ngăn được." Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, nói, "em ghét cô ta như vậy, để cho cô ta gả vào đây, suốt ngày cô ta phải gọi em là mợ, thích bắt nạt cô ta thế nào cũng được, không phải là rất tốt sao?"
"..." Diệp Phồn Tinh ngẩn người, "anh nói thật chứ?"
Cô phảng phất nhìn thấy Triệu Gia Kỳ gả sau khi vào sẽ ngạo mạn đến như thế nào.
Phó Cảnh Ngộ cũng chỉ tùy tiện nói một chút, nhưng nhìn Diệp Phồn Tinh tràn đầy phòng bị, anh cười một tiếng, đưa tay ôn nhu xoa xoa đầu của cô, "anh đùa em thôi."
Nghe thấy anh nói như vậy, sắc mặt của Diệp Phồn Tinh mới dễ nhìn một chút.
Cô nói với Phó Cảnh Ngộ: "Nhìn thấy Triệu Gia Kỳ ở trường học, đã cảm thấy rất ghét rồi. Nếu để cho cô ta gả đi vào thật, chắc em sẽ bị cô ta làm cho tức chết."
Like và bỏ phiếu đi mọi người, đừng đọc xong cứ làm ngơ như thế chứ!
Nhưng mà Triệu Gia Kỳ nghĩ như thế nào, cũng nghĩ không ra được người kia là ai.
Càng sẽ không hướng trên đầu Diệp Phồn Tinh mà nghĩ.
Để cho cô ta tiếp nhận Diệp Phồn Tinh chính là Mạc Vân Trà Sữa, so với giết cô ta còn khó hơn.
Mẹ Triệu Gia Kỳ nói: "mẹ và cha con hôm nay chuẩn bị đi Phó gia một chuyến, mang con cùng đi. Nhanh lên dậy đi."
"Phó gia?" Nghe đến đó, Triệu Gia Kỳ như bị chạm vào vảy ngược, Con không đi đến đó đâu."
Hiện tại Mạc Vân Trà Sữa đăng bài viết kia lên không chịu gỡ xuống, Diệp Phồn Tinh khẳng định cũng nhìn thấy rồi.
Biết chuyện kia không phải là Lâm Vi làm, mà là cô ta làm.
Nếu cô ta đến Phó gia, vạn nhất Diệp Phồn Tinh tố cáo, đây không phải là tự mình chuốc nhục vào thân sao?
"Tại sao không đi?" Mẹ Triệu Gia Kỳ trừng mắt một cái, "Đây là cơ hội khó được biết bao. Con cùng Cố Vũ Trạch là bạn học, lại có quan hệ yêu đương, mẹ và cha đến đấy định yêu cầu nhà họ định ngày đính hôn đấy."
Tô gia tồn tại, làm cho mảnh đất trong tay nhà bọn họ trọng yếu vô cùng.
Ba mẹ của Triệu Gia Kỳ bán cho Phó gia, liền muốn nhân cơ hội ra điều kiện Triệu Gia Kỳ và Cố Vũ Trạch phải xác lập quan hệ, mặc kệ trả ra bao nhiêu đánh đổi, đều là đáng giá.
Triệu Gia Kỳ ngẩn người, nhìn mẹ mình, ba mẹ lại muốn để cho cô ta cùng Cố Vũ Trạch đính hôn?
Nếu là lúc trước, cô ta nhất định sẽ vui muốn chết.
Nhưng bây giờ...
Cô ta có chút ủ rũ: "Nhà bọn họ sẽ không đáp ứng đâu."
Hiện tại Triệu Gia Kỳ hối hận muốn chết, tại tay nhanh hơn não, nói chuyện kia với Mạc Vân Trà Sữa?
"Không phải là còn có mẹ và cha con sao? Con chỉ cần nghe lời là được, những thứ khác, giao cho mẹ xử lý." Bà ta giúp Triệu Gia Kỳ lấy quần áo ra, "con nhanh lên một chút."
Nhà bọn họ điều kiện không tệ, Triệu Gia Kỳ dáng dấp khá xinh xắn, biết khiêu vũ, biết đàn dương cầm, mẹ cô ta từ nhỏ bắt đầu bồi dưỡng cô ta, chính là vì để cho cô ta sau khi lớn lên, có thể gả cho một kẻ có tiền.
Khắp thành phố A này,có đốt đuốc cũng không tìm được nhà nào tốt hơn so với Cố gia kia.
Triệu Gia Kỳ quả thực thoái thác không được, lại cự tuyệt không được cán do muốn trở thành vợ chưa cưới của Cố Vũ Trạch, liền đi theo.
Diệp Phồn Tinh đứng ở trước cửa sổ, nhìn thấy Triệu gia người nhà của cô ta từ trên xe bước xuống, Triệu Gia Kỳ hôm nay mặc váy như cô công chúa nhỏ, đi theo sau lưng ba mẹ...
Triệu Gia Kỳ ở bên cạnh mẹ cô ta, một mặt chột dạ.
Nhưng cô ta lại không dám nói kia, bởi vì cô ta sợ, nếu nói ra, còn chưa bị người nhà họ Phó đuổi ra khỏi cửa đã bị ba cô ta đánh chết.
Hiện tại chỉ có thể trông đợi, Diệp Phồn Tinh còn chưa xem bài viết kia.
Diệp Phồn Tinh nhìn thấy Triệu Gia Kỳ, không nhịn được dương khóe miệng lên, không nghĩ tới Triệu Gia Kỳ còn có mặt mũi tới nơi này!
Da mặt thật đúng là quá dầy.
Phó Cảnh Ngộ từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy Diệp Phồn Tinh đứng ở bên cửa sổ, ngồi lên xe lăn tiến tới, ở sau lưng cô, cầm tay cô, "em đang nhìn cái gì thế?"
Diệp Phồn Tinh quay đầu lại, nói: "em nhìn thấy Triệu Gia Kỳ tới cùng ba mẹ cô ta, xem ra là có chuyện."
Lần trước chỉ có mẹ của Triệu Gia Kỳ tới, lần này, ngay cả cha cô ta cũng tới rồi.
Cả nhà mồng một đã kéo đến đây, cũng không biết bọn họ phải làm cái gì.
Diệp Phồn Tinh nhìn Phó Cảnh Ngộ, hỏi: "Ông xã,anh nói xem, liệu Cố Vũ Trạch có lấy Triệu Gia Kỳ thật không?"
"Nếu nó thích, người khác cũng không ngăn được." Phó Cảnh Ngộ nhìn Diệp Phồn Tinh, nói, "em ghét cô ta như vậy, để cho cô ta gả vào đây, suốt ngày cô ta phải gọi em là mợ, thích bắt nạt cô ta thế nào cũng được, không phải là rất tốt sao?"
"..." Diệp Phồn Tinh ngẩn người, "anh nói thật chứ?"
Cô phảng phất nhìn thấy Triệu Gia Kỳ gả sau khi vào sẽ ngạo mạn đến như thế nào.
Phó Cảnh Ngộ cũng chỉ tùy tiện nói một chút, nhưng nhìn Diệp Phồn Tinh tràn đầy phòng bị, anh cười một tiếng, đưa tay ôn nhu xoa xoa đầu của cô, "anh đùa em thôi."
Nghe thấy anh nói như vậy, sắc mặt của Diệp Phồn Tinh mới dễ nhìn một chút.
Cô nói với Phó Cảnh Ngộ: "Nhìn thấy Triệu Gia Kỳ ở trường học, đã cảm thấy rất ghét rồi. Nếu để cho cô ta gả đi vào thật, chắc em sẽ bị cô ta làm cho tức chết."
Like và bỏ phiếu đi mọi người, đừng đọc xong cứ làm ngơ như thế chứ!
Tác giả :
Mạc Vân Trà Sữa