Cả Đời Này Không Rời Xa Anh!
Chương 350: Nếu như có một ngày anh của mình đứng lên được thì sao?
Khuất Ngọc Thanh coi Tô Lâm Hoan như chị em ruột, cho nên có chút không kiềm chế được,lên tiếng thay Tô Lâm Hoan chối bỏ trách nhiệm nói: "Chị, lúc ban đầu, là Lâm Hoan không đúng, nhưng lúc đó cô ấy đang ở nước ngoài, chuyện từ hôn cô ấy cũng không biết mà."
"Cháu không cần nói giúp cho cô ta."Bà Phó bình thường hiền lành là thế cũng không nhịn được mở miệng, "Là Cảnh Ngộ nhà Bác không có phúc khí, không trèo cao nổi với Tô đại tiểu thư. Là Cảnh Ngộ số mệnh không tốt, cái này cũng không trách được ai cả. Chẳng qua là, khổ mấy đi nữa, khó mấy đi nữa nhà Bác cũng chịu đựng được hết, chỉ cầu Tô đại tiểu thư bây giờ có thể bỏ qua cho nhà của bác là được."
Phó gia đều là người thông tình đạt lý.
Cho nên, coi như Ông Tô đến từ hôn, làm đến quá đáng như thế, bọn họ cũng chưa từng nghĩ muốn trả thù.
Dù sao, Phó Cảnh Ngộ đã như vậy, bọn họ cũng không có quyền yêu cầu Tô Lâm Hoan gả tới.
Chẳng qua là, từ lúc Phó Cảnh Ngộ xảy ra chuyện, Tô Lâm Hoan là vị hôn thê, lại từ đầu tới cuối, không thấy mặt đâu, quả thực làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo tâm can.
Bọn họ không muốn dính dáng đến Tô Lâm Hoan, cũng tuyệt đối không muốn có bất kỳ dính dáng gì với Tô gia.
Khuất Ngọc Thanh còn muốn nói điều gì đó, định mở miệng: "Bác ơi..."
"Thanh Thanh." Lần này người mở miệng chính là Ông Phó, "Có một số việc cháu không hiểu, thì không nên nói vào nữa."
Ông nhìn ra được Khuất Ngọc Thanh muốn bảo vệ Tô Lâm Hoan, nhưng thật sự không cần thiết.
Khuất Ngọc Thanh không thể làm gì khác chỉ có thể ngậm miệng.
Mặc dù nói là ăn cơm, nhưng kỳ thật, cả bữa cơm, hoàn toàn chính là dậy dỗ một trận vào mặt Khuất Ngọc Thanh và Tô Lâm Hoan, đến nỗi cãi lại cũng không dám.
Hai người kia dù có ngu ngốc thế nào đi nữa, cũng không ngu đến mức dám cãi lại người lớn.
Cơm nước xong, Khuất Ngọc Thanh và Tô Lâm Hoan cùng rời khỏi phòng ăn, Khuất Ngọc Thanh lấy tay quạt gió, "Nghẹn chết mình rồi! Sớm biết không ăn bữa cơm này nữa! Còn tưởng rằng Phó Cảnh Ngộ có ý gì với cậu, làm sao biết anh ấy gọi chúng ta đến để nghe mắng. Cậu thấy không?Sợi dây chuyền kia của Diệp Phồn Tinh đáng lý ra phải ở trên cổ của cậu. Mẹ mình nói, Phó gia căn bản không coi trọng Diệp Phồn Tinh, nhưng hôm nay nhìn thế nào cũng thấy bọn họ lại rất coi trọng cô ta!"
Cả nhà đều giúp Diệp Phồn Tinh nói chuyện, thái độ đối với Diệp Phồn Tinh cũng rất tốt.
Mình chỉ nói vài câu, kết quả, liền bị mắng một trận té tát vào mặt.
Còn nghe được rằng, Diệp Phồn Tinh mặc như vậy, là Phó Cảnh Ngộ không muốn để cho cô bị kẻ khác dòm ngó, thèm khát.
Nhớ tới những thứ này, hiện tại Khuất Ngọc Thanh có chút hoài nghi nhân sinh.
Tô Lâm Hoan cũng có chút bực bội, nhưng không phải là nhằm vào Diệp Phồn Tinh, mà là thái độ người nhà họ Phó.
Diệp Phồn Tinh ở trong mắt cô ta cũng chỉ là một con ngu, bị người nhà họ Phó dụ dỗ xoay vòng vòng.
Cô ta nhìn Khuất Ngọc Thanh,nói "Không phải mình đã nói với cậu đừng động chạm đến Diệp Phồn Tinh rồi còn gì."
Khuất Ngọc Thanh nói: "Chẳng lẽ cậu không tức giận một chút nào sao! Dù sao anh họ của tớ cũng thiếu chút nữa trở thành chồng của cậu sao."
"Hiện tại đã không phải nữa rồi."
"Mình biết." Khuất Ngọc Thanh nhìn Tô Lâm Hoan một cái, "Cậu là đang cảm thấy anh mình không đứng lên nổi! Nếu có một ngày anh ấy đột nhiên đứng lên được thì sao?"
Mặc dù, hiện tại mọi người đều đồn đại Phó Cảnh Ngộ phải ngồi xe lăn cả đời, nhưng nhỡ đâu kỳ tích xảy ra thì sao?
Tô Lâm Hoan nói: " Vậy Chờ anh ta đứng lên được thì nói tiếp."
Cô ta cũng không cảm thấy Phó Cảnh Ngộ có thể đứng lên được nữa.
Khuất Ngọc Thanh nhìn cô ta, nói: "Đến lúc đó cậu có hối hận cũng không kịp. Cậu thật sự cho rằng trên đời này còn có thể tìm được một người đàn ông hoàn hảo như anh của mình nữa sao?"
Like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
"Cháu không cần nói giúp cho cô ta."Bà Phó bình thường hiền lành là thế cũng không nhịn được mở miệng, "Là Cảnh Ngộ nhà Bác không có phúc khí, không trèo cao nổi với Tô đại tiểu thư. Là Cảnh Ngộ số mệnh không tốt, cái này cũng không trách được ai cả. Chẳng qua là, khổ mấy đi nữa, khó mấy đi nữa nhà Bác cũng chịu đựng được hết, chỉ cầu Tô đại tiểu thư bây giờ có thể bỏ qua cho nhà của bác là được."
Phó gia đều là người thông tình đạt lý.
Cho nên, coi như Ông Tô đến từ hôn, làm đến quá đáng như thế, bọn họ cũng chưa từng nghĩ muốn trả thù.
Dù sao, Phó Cảnh Ngộ đã như vậy, bọn họ cũng không có quyền yêu cầu Tô Lâm Hoan gả tới.
Chẳng qua là, từ lúc Phó Cảnh Ngộ xảy ra chuyện, Tô Lâm Hoan là vị hôn thê, lại từ đầu tới cuối, không thấy mặt đâu, quả thực làm cho người ta cảm thấy lạnh lẽo tâm can.
Bọn họ không muốn dính dáng đến Tô Lâm Hoan, cũng tuyệt đối không muốn có bất kỳ dính dáng gì với Tô gia.
Khuất Ngọc Thanh còn muốn nói điều gì đó, định mở miệng: "Bác ơi..."
"Thanh Thanh." Lần này người mở miệng chính là Ông Phó, "Có một số việc cháu không hiểu, thì không nên nói vào nữa."
Ông nhìn ra được Khuất Ngọc Thanh muốn bảo vệ Tô Lâm Hoan, nhưng thật sự không cần thiết.
Khuất Ngọc Thanh không thể làm gì khác chỉ có thể ngậm miệng.
Mặc dù nói là ăn cơm, nhưng kỳ thật, cả bữa cơm, hoàn toàn chính là dậy dỗ một trận vào mặt Khuất Ngọc Thanh và Tô Lâm Hoan, đến nỗi cãi lại cũng không dám.
Hai người kia dù có ngu ngốc thế nào đi nữa, cũng không ngu đến mức dám cãi lại người lớn.
Cơm nước xong, Khuất Ngọc Thanh và Tô Lâm Hoan cùng rời khỏi phòng ăn, Khuất Ngọc Thanh lấy tay quạt gió, "Nghẹn chết mình rồi! Sớm biết không ăn bữa cơm này nữa! Còn tưởng rằng Phó Cảnh Ngộ có ý gì với cậu, làm sao biết anh ấy gọi chúng ta đến để nghe mắng. Cậu thấy không?Sợi dây chuyền kia của Diệp Phồn Tinh đáng lý ra phải ở trên cổ của cậu. Mẹ mình nói, Phó gia căn bản không coi trọng Diệp Phồn Tinh, nhưng hôm nay nhìn thế nào cũng thấy bọn họ lại rất coi trọng cô ta!"
Cả nhà đều giúp Diệp Phồn Tinh nói chuyện, thái độ đối với Diệp Phồn Tinh cũng rất tốt.
Mình chỉ nói vài câu, kết quả, liền bị mắng một trận té tát vào mặt.
Còn nghe được rằng, Diệp Phồn Tinh mặc như vậy, là Phó Cảnh Ngộ không muốn để cho cô bị kẻ khác dòm ngó, thèm khát.
Nhớ tới những thứ này, hiện tại Khuất Ngọc Thanh có chút hoài nghi nhân sinh.
Tô Lâm Hoan cũng có chút bực bội, nhưng không phải là nhằm vào Diệp Phồn Tinh, mà là thái độ người nhà họ Phó.
Diệp Phồn Tinh ở trong mắt cô ta cũng chỉ là một con ngu, bị người nhà họ Phó dụ dỗ xoay vòng vòng.
Cô ta nhìn Khuất Ngọc Thanh,nói "Không phải mình đã nói với cậu đừng động chạm đến Diệp Phồn Tinh rồi còn gì."
Khuất Ngọc Thanh nói: "Chẳng lẽ cậu không tức giận một chút nào sao! Dù sao anh họ của tớ cũng thiếu chút nữa trở thành chồng của cậu sao."
"Hiện tại đã không phải nữa rồi."
"Mình biết." Khuất Ngọc Thanh nhìn Tô Lâm Hoan một cái, "Cậu là đang cảm thấy anh mình không đứng lên nổi! Nếu có một ngày anh ấy đột nhiên đứng lên được thì sao?"
Mặc dù, hiện tại mọi người đều đồn đại Phó Cảnh Ngộ phải ngồi xe lăn cả đời, nhưng nhỡ đâu kỳ tích xảy ra thì sao?
Tô Lâm Hoan nói: " Vậy Chờ anh ta đứng lên được thì nói tiếp."
Cô ta cũng không cảm thấy Phó Cảnh Ngộ có thể đứng lên được nữa.
Khuất Ngọc Thanh nhìn cô ta, nói: "Đến lúc đó cậu có hối hận cũng không kịp. Cậu thật sự cho rằng trên đời này còn có thể tìm được một người đàn ông hoàn hảo như anh của mình nữa sao?"
Like và bỏ phiếu cho Sữa trước khi đọc chương tiếp theo nhé!
Tác giả :
Mạc Vân Trà Sữa