Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em
Chương 34: Tình trạng
Mạnh Tưởng nhanh chóng có mặt tại công ty, vừa vào công ty đã thấy trên mặt nhân viên tràn đầy vẻ lo âu, nhưng khi vừa thấy anh, tất cả đều làm bộ như không có việc gì, vội vàng mỉm cười chào. Mạnh Tưởng bình thản, khẽ vuốt cằm đi vào văn phòng của mình.
Có người gõ cửa, Mạnh Tưởng trầm giọng nói, "Vào đi."
Cửa bị đẩy ra, người vào phó giám đốc Phó Mẫn, cô đóng cửa lại, rồi đến gần anh, đứng trước bàn làm việc, "Mạnh tổng." Nói xong, đưa ra một phong thư.
Ánh mắt Mạnh Tưởng nhanh chóng hiện lên vẻ hiểu biết, thần sắc bất động. Anh nhận lấy phong thư mở ra, là đơn từ chức của Dương Bân Vũ. Mạnh Tưởng nhìn cái tên này, trong đầu hiện lên biện pháp đối phó. Anh nhìn vẻ mặt lo lắng của Phó Mẫn, trầm giọng hỏi, "Trực tiếp đưa cho cô à?"
"Vâng, phó giám đốc Dương trực tiếp mang đến văn phòng của tôi, những người khác là do Lâm Xa tiếp nhận." Phó Mẫn khẽ nhíu mày, khóe mắt có chút kinh ngạc, có vẻ mọi người đã đoán đúng, việc làm của Dương Bân Vũ lần này cũng không làm Mạnh tổng nao núng.
Mạnh Tưởng suy nghĩ một chút, sau đó nói, "Chủ tịch biết không?" Anh cũng không muốn làm phiền đến bố, bố mẹ mai sẽ đến nhà bác, anh hy vọng hai người có thể an tâm lên đường.
"Có lẽ là chưa biết ạ." Phó Mẫn hiểu được ý tứ ông chủ, vừa nhận phong thư này, lập tức báo với Mạnh Tưởng trước, cũng thông báo với bộ phận nhân sự tận lực ổn định lại nhân viên.
Mạnh Tưởng khẽ gật đầu, "Thông báo đến ban giám đốc nửa giờ sau họp, cô đem những tư liệu này báo cáo lại toàn bộ cho tôi." Tiếp nhận mệnh lệnh xong, Phó Mẫn rời khỏi văn phòng.
Mạnh Tưởng lại cầm tờ đơn từ chức lên, rút ra bức thư của Dương Bân Vũ. Một lúc sau, anh ngẩng đầu, sắc mặt vẫn không chút thay đổi, chỉ có đôi mắt hơi lóe lên. Dương Bân Vũ này coi như là Chó cùng rứt giậu, trước đây, anh phân tán quyền lực của Dương Bân Vũ, ông ta tức giận chạy đến tố cáo với bố anh, chỉ trích Mạnh Tưởng không tôn kính trưởng lão, không ngờ Mạnh Dịch Nam không hề đứng về phe ông ta, còn nói rằng ông đã hoàn toàn ủy quyền cho Mạnh Tưởng.
Mạnh Tưởng nghĩ, Dương Bân Vũ lần này từ chức cũng không ảnh hưởng tới công việc của công ty, ở công ty ông ta cũng đã sớm mất quyền lực. Chỉ là, cùng rời đi với ông ta còn có những nhân viên quan trọng của bộ phận kinh doanh, những nhân viên này vẫn còn nắm giữ một phần lớn nguồn khách hàng, nếu họ sang làm việc cho đối thủ cạnh tranh, có thể sẽ trở thành sự uy hiếp đối với công ty.
Mạnh Tưởng nhanh chóng tính toán trong đầu, hiện giờ, nhiệm vụ hàng đầu là phải ổn định lại nhân viên trong công ty, để họ biết việc này hoàn toàn không ảnh hưởng đến hoạt động của công ty.
Nửa giờ sau, tất cả ban lãnh đạo công ty đều vào phòng họp.
Mạnh Tưởng nhanh chóng nói ra ý của mình với mọi người, mọi người ngồi nghe với những vẻ mặt khác nhau. Mạnh Tưởng tiếp tục nói, công việc của Dương Bân Vũ ở bộ phận kinh doanh sẽ do Vương Phong tiếp nhận. Nhân viên kinh doanh do Vương Phong phụ trách cũng rất nhiều, phân chia lại thị trường, không cho phép xuất hiện tình trạng hàng bán ra không đủ. Phó Mẫn đã chiếu lên màn hình toàn bộ tư liệu của những khách hàng do các nhân viên kinh doanh nghỉ việc quản lý, giao cho giám đốc hành chính Lăng Nguyệt, xem xong gửi thư đến cho từng khách hàng, nói những nhân viên kinh doanh trước đã rời khỏi công ty, không còn là người đại diện cho công ty nữa.
Sau đó anh yêu cầu Vương Phong phân chia lại khu vực kinh doanh, nhân viên quản lý khu vực nào thì phải liên hệ với khách hàng, trực tiếp tới cửa hàng, tiếp tục giữ liên hệ. Sau đó yêu cầu Phó Mẫn hỏi luật sư cố vấn, những người này chưa báo trước đã tự ý đưa đơn nghỉ việc, thì xử lý thế nào? Mạnh Tưởng hỏi giám đốc tài chính Cho Hâm, Dương Bân Vũ có biết chi phí sản xuất của công ty không? Cho Hâm cam đoan Dương Bân Vũ chỉ biết giá cả sản phẩm, hoàn toàn không biết gì về chi phí sản xuất. Vì Mạnh Tưởng đã nói, chi phí sản xuất chỉ có nhân viên tài chính và anh được biết, mọi hạch toán đều phải thông qua sự xét duyệt của bộ phận tài chính, bộ phận kỹ thuật cũng không được nhúng tay vào. Mọi thông tin liên quan đến sản phẩm của công ty đều phải có sự cho phép của anh mới được nói. Như vậy có thể ngăn chặn việc rò rỉ thông tin, tránh bị đối thủ cạnh tranh chèn ép.
Mạnh Tưởng giao cho Phó Mẫn bổ khuyết lại những vị trí nhân viên bị thiếu trong thời gian ngắn nhất, cũng yêu cầu cô buổi chiều triệu tập cuộc họp toàn thể công ty, anh cần nói chuyện. Mọi người nghe sự sắp xếp của Mạnh Tưởng, đều y lệnh mà làm. Nhìn vẻ mặt trầm ổn của Mạnh Tưởng, tất cả lúc đầu còn đang bối rối đều ổn định trở lại. Đối với hành vi của Dương Bân Vũ, mọi người đều biết rõ, chuyện này công ty vốn cũng có nhiều lời đồn đãi.
Cuối cùng, Mạnh Tưởng yêu cầu Vương Phong và một vài trưởng phòng nữa ở lại, còn mọi người rời phòng họp. Anh tiếp tục bàn bạc với Vương Phong về việc phân bố lại thị trường, làm sao để có thể chấn chỉnh lại tình hình trong thời gian sớm nhất. Về một số khu vực bán hàng, Vương Phong giao cho các trưởng phòng, yêu cầu nhân viên kinh doanh bắt đầu hành động, mang theo công văn đến thông báo cho từng khách hàng.
Mạnh Tưởng tiếp tục cùng Vương Phong phân tích ảnh hưởng của sự việc lần này đối với hoạt động kinh doanh của công ty, sau khi phân tích thị trường tiêu thụ, mọi người cùng đưa ra phương án đối phó. Bốn giờ chiều, cửa phòng họp mới mở ra, Mạnh Tưởng và mọi người đi ra. Công việc ở công ty nói chung đều đã ổn, họ bắt đầu ra ngoài chạy thị trường.
***
Mạnh Tưởng trở lại văn phòng, dựa vào ghế da, mới cảm thấy trán khẽ giãn ra. Vừa rồi, anh cố gắng không để lộ sự lo lắng của mình, trong thời điểm mấu chốt, anh tuyệt đối không thể có chút nôn nóng nào, như vậy sẽ chỉ làm nhân viên càng bất an hơn.
Cộc cộc...
Tiếng đập cửa vang lên, Mạnh Tưởng ngồi thẳng lên, trầm giọng nói, "Vào đi."
Thư kí Vương Lâm cầm một cốc nước sôi đi vào, trên tay còn có một túi giấy nhỏ.
Vương Lâm đặt cốc nước lên bàn anh, sau đó khẽ cắn môi, do dự một lúc rồi đưa túi giấy ra trước mặt anh, "Mạnh tổng, đây là thuốc của anh, ở đây có chút điểm tâm, anh uống thuốc xong rồi ăn."
Mạnh Tưởng nhướn mày nhìn cô, thần sắc mềm nhẹ, "Rõ ràng như vậy sao?" Giữa trưa anh chưa ăn cơm, nhưng mà, vừa rồi bận rộn như vậy, căn bản không nhớ gì cả. Giờ nhắc tới, anh thật sự thấy dạ dày có chút đau.
Vương Lâm gật gật đầu, trong mắt lộ vẻ thầm oán. Lúc nãy ở cuộc họp, cô ngồi bên cạnh ghi chép, ngẫu nhiên nhìn thấy Mạnh tổng chau mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra, cô biết bệnh đau dạ dày của anh lại tái phát. Mạnh tổng có mặt ở công ty rất nhanh, mọi người vừa ăn cơm xong, anh hẳn là vẫn chưa kịp ăn gì đã chạy tới công ty.
Mạnh Tưởng mỉm cười, "Cám ơn." Vương Lâm nhìn anh cười, đang định mở miệng, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ, cô kinh ngạc, sau đó nhìn Mạnh Tưởng.
Mạnh Tưởng đặt túi giấy sang bên, nói mời vào.
Vương Lâm nhìn anh, ánh mắt ám chỉ nên uống thuốc, Mạnh Tưởng khẽ gật đầu, Vương Lâm mới an tâm đi ra ngoài.
Người đi vào là giám đốc tài chính Cho Hâm, vừa thấy Vương Lâm, hơi kinh ngạc, sau đó nhanh chóng mỉm cười, "Tiểu Lâm ở đây à." Vương Lâm mỉm cười đáp lại, "Giám đốc Cho." Sau đó nhanh chóng nghiêng người rời đi.
Cho Hâm quay mắt liếc nhìn cô một cái, mới lưu luyến không rời thu ánh mắt, ngồi vào ghế, "Mạnh tổng."
"Tài chính có vấn đề gì không?" Vừa rồi trong cuộc họp nhiều người, anh không tiện hỏi, nhưng Dương Bân Vũ phụ trách việc kinh doanh bên ngoài, có nhiều khách hàng thanh toán với ông ta, anh có chút lo lắng.
"Không có vấn đề gì quá lớn." Cho Hâm mười phần tin tưởng trả lời.
Mạnh Tưởng hơi nhíu mày, "Vậy vấn đề nhỏ là gì?"
"Tháng này, chúng ta phải trả 20 triệu tiền mặt cho ngân hàng, nếu Tụ Thành và Đỉnh Hâm hoàn khoản đúng thời hạn, thì tiền mặt không thành vấn đề. Nhưng Tụ Thành là do Lâm Xa phụ trách, tôi sợ nhất định sẽ bị ảnh hưởng." Cho Hâm nói rõ những lo lắng trong lòng.
Mạnh Tưởng trầm ngâm suy nghĩ một lúc, mới mở miệng, "Việc hoàn khoản của Tụ Thành do ai trực tiếp xử lý?"
"Phương Phương." Cho Hâm nhanh chóng trả lời, sau đó lại bỏ thêm một câu, "Nghe nói cô ấy và Lâm Xa là tình nhân." Mạnh Tưởng vừa nghe, sắc mặt trầm xuống, anh không biết hai người này có quan hệ như thế. "Cô ta giờ còn ở công ty không?"
"Hôm nay cô ta nghỉ." Cho Hâm nói xong, nhìn Mạnh Tưởng hơi nhíu mi, không khỏi nghi ngờ, có phải là.... Anh trừng mắt nhìn Mạnh Tưởng, thấy Mạnh Tưởng liếc mắt nhìn mình ra hiệu, anh nhanh chóng dùng điện thoại nội bộ gọi đến bộ phận nhân sự, giao cho Tiểu Ngọc liên lạc với Phương Phương.
Chỉ trong chốc lát, Tiểu Ngọc trả lời, điện thoại của Phương Phương tắt máy.
Cho Hâm nhìn Mạnh Tưởng, sắc mặt Mạnh Tưởng u ám, thoạt nhìn rất căng thẳng. Cho Hâm đặt điện thoại xuống, lo lắng hỏi, "Mạnh tổng?" Ánh mắt Mạnh Tưởng sáng như đuốc, trầm giọng nói, "Kiểm tra tài khoản, xem có vấn đề gì không, gọi điện đến Tụ Thành, bảo đảm phải hoàn khoản đúng hạn." Cho Hâm nghe lệnh, nhanh chóng rời đi.
Mạnh Tưởng dựa vào lưng ghế, chậm rãi xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau, Dương Bân Vũ đột nhiên từ chức, cùng với tùy tùng nòng cốt của ông ta là Lâm Xa, rồi tiếp theo đến lượt Phương Phương, dường như có mùi âm mưu. Chuyện này, Dương Bân Vũ chắc chắn đã âm mưu từ lâu, Lâm Xa và Phương Phương chỉ là liên lụy, nhưng cũng khiến sự việc càng thêm phức tạp.
Mạnh Tưởng thở sâu, sắp xếp lại suy nghĩ, Dương Bân Vũ nhất định sẽ không thoải mái rời đi như thế, ông ta sẽ để lại cho mình một cái hố to, chờ anh nhảy vào. Mạnh Tưởng đưa ra các khả năng, nếu ba người Dương – Lâm – Phương liên thủ, sẽ làm công ty mất một phần thị trường, thậm chí có khả năng bị nhiễu loạn tài chính. Anh tính toán phải làm sao để ứng phó với nguy cơ có thể xuất hiện.
Chỉ chốc lát, Vương Lâm gõ cửa đi vào, báo cho anh biết cuộc họp toàn công ty sẽ bắt đầu. Mạnh Tưởng ngẩng đầu khỏi máy tính, gật đầu nói đã biết. Vương Lâm nhìn cốc nước sôi vẫn còn nguyên, trong lòng thở dài, anh nhất định lại quên uống thuốc, đừng nói đến điểm tâm.
Vương Lâm đến cạnh bàn, cầm cốc nước, vẻ trách cứ, "Mạnh tổng, anh còn chưa uống thuốc?"
Mạnh Tưởng nhìn cái cốc trong tay cô, mới giật mình nhớ ra, "Tôi quên." Nói xong, anh cầm cốc. Vương Lâm cầm cốc nước đi ra ngoài, "Nước đã nguội rồi, để tôi lấy cho anh cốc khác."
Mạnh Tưởng cúi đầu cười khẽ, thật ra thứ thuốc tốt nhất chính là bận rộn, khi anh bận thì sẽ không còn cảm giác đau, chỉ cần lúc nào anh rảnh, anh nhất định sẽ cảm thấy đau đớn.
Mạnh Tưởng uống hết số thuốc Vương Lâm đưa cho, sau đó dưới sự giám sát của cô ăn chút điểm tâm, mới mang laptop đi ra đại sảnh.
Toàn bộ nhân viên đều đã ngồi trong phòng họp, Mạnh Tưởng bước lên bục, bắt đầu nói chuyện. Đối với việc Dương Bân Vũ nghỉ việc, anh cũng tuyên bố việc thay đổi nhân sự. Mạnh Tưởng lợi dụng cuộc họp toàn công ty, tỏ rõ lập trường của mình. Bất luận là ai, cho dù là nhân viên công ty hay là ban quản lý, nếu có những việc làm gây rối loạn kỉ cương của công ty, đều có thể tố giác với anh qua hòm thư, anh nhất định sẽ tra xét kỹ càng, xử phạt nghiêm minh. Anh hoan nghênh mọi người vì công ty mà làm việc, sự lớn mạnh của công ty không thể thiếu sự góp sức của công nhân viên, chỉ khi nào xác nhập sự thành công của công ty và nhân viên thành một, mới có thể làm cho công ty phát triển hơn. Anh cam đoan với toàn thể công nhân viên trong công ty, công ty nhất định sẽ tạo một nền tảng vững mạnh cho tất cả những nhân viên trung thành.
Cuộc họp toàn công ty kết thúc, Mạnh Tưởng trở lại văn phòng, xem xét hồ sơ của những nhân viên đã nghỉ việc, xem có còn lỗ hổng nào không, cũng nghiên cứu kỹ lưỡng toàn bộ báo cáo, dự định đánh giá tổng thể lại một lượt.
Đúng lúc đó, Cho Hâm và Vương Phong đi vào báo cáo những tiến triển mới nhất, anh nghe xong gật đầu. Sau đó, Vương Lâm mang thức ăn nhanh cho anh, dặn anh nhất định phải ăn khi còn nóng, anh gật đầu nhưng không nhúc nhích. Khi anh ngẩng đầu lên, ngoài cửa sổ đã sáng ánh đèn. Anh nhìn chiếc cặp lồng để trên bàn, nuốt nuốt nước miếng, ngay cả thời gian uống nước cũng không có, đừng nói đến ăn cơm. Anh đứng dậy, định ra ngoài bật lò vi sóng để hâm nóng thức ăn. Mở cửa mới nhận ra, đại sảnh đã tắt đèn tối om, mọi người đều đã về hết. Anh bật đèn, nhìn đồng hồ trên tường, khẽ giật mình, đã mười một giờ. Anh cười cười, bỏ cả cặp lồng vào lò vi sóng, điều chỉnh thời gian.
Anh lấy thuốc, đốt một điếu, hít sâu. Mùi hương cay nồng phả vào miệng có chút đắng. Anh đột nhiên nhớ ra có chuyện quan trọng phải làm, Tiểu Tình, vội lấy di động ra.
Nhưng đường dây điện thoại lại bận, Mạnh Tưởng chờ một lúc lâu mới ngắt máy. Cô đang nói chuyện với ai, mà lại lâu như vậy.
"Đinh" một tiếng, đồ ăn đã được làm nóng. Anh lấy cặp lồng, đi vào văn phòng. Vừa ăn, vừa xem báo cáo trên máy tính.
Trong đầu thỉnh thoảng lại dừng lại nhớ đến Chung Tình, nhưng anh cưỡng chế suy nghĩ về cô. Bây giờ là thời khắc mấu chốt của công ty, anh nên có trách nhiệm với công việc, ít nhất cũng là với công nhân viên của công ty. Cuối cùng, anh nhắn cho Chung Tình một tin nhắn, "Anh có việc muốn gặp em, rảnh thì gọi lại cho anh." Anh ngẫm nghĩ, vẫn là gặp mặt thì hơn, có một số việc không thể nói rõ qua điện thoại.
Mạnh Tưởng ổn định tâm thần, tiếp tục im lặng làm việc. Cho đến hai giờ sáng, anh mới kéo thân xác mệt mỏi rời công ty.
Có người gõ cửa, Mạnh Tưởng trầm giọng nói, "Vào đi."
Cửa bị đẩy ra, người vào phó giám đốc Phó Mẫn, cô đóng cửa lại, rồi đến gần anh, đứng trước bàn làm việc, "Mạnh tổng." Nói xong, đưa ra một phong thư.
Ánh mắt Mạnh Tưởng nhanh chóng hiện lên vẻ hiểu biết, thần sắc bất động. Anh nhận lấy phong thư mở ra, là đơn từ chức của Dương Bân Vũ. Mạnh Tưởng nhìn cái tên này, trong đầu hiện lên biện pháp đối phó. Anh nhìn vẻ mặt lo lắng của Phó Mẫn, trầm giọng hỏi, "Trực tiếp đưa cho cô à?"
"Vâng, phó giám đốc Dương trực tiếp mang đến văn phòng của tôi, những người khác là do Lâm Xa tiếp nhận." Phó Mẫn khẽ nhíu mày, khóe mắt có chút kinh ngạc, có vẻ mọi người đã đoán đúng, việc làm của Dương Bân Vũ lần này cũng không làm Mạnh tổng nao núng.
Mạnh Tưởng suy nghĩ một chút, sau đó nói, "Chủ tịch biết không?" Anh cũng không muốn làm phiền đến bố, bố mẹ mai sẽ đến nhà bác, anh hy vọng hai người có thể an tâm lên đường.
"Có lẽ là chưa biết ạ." Phó Mẫn hiểu được ý tứ ông chủ, vừa nhận phong thư này, lập tức báo với Mạnh Tưởng trước, cũng thông báo với bộ phận nhân sự tận lực ổn định lại nhân viên.
Mạnh Tưởng khẽ gật đầu, "Thông báo đến ban giám đốc nửa giờ sau họp, cô đem những tư liệu này báo cáo lại toàn bộ cho tôi." Tiếp nhận mệnh lệnh xong, Phó Mẫn rời khỏi văn phòng.
Mạnh Tưởng lại cầm tờ đơn từ chức lên, rút ra bức thư của Dương Bân Vũ. Một lúc sau, anh ngẩng đầu, sắc mặt vẫn không chút thay đổi, chỉ có đôi mắt hơi lóe lên. Dương Bân Vũ này coi như là Chó cùng rứt giậu, trước đây, anh phân tán quyền lực của Dương Bân Vũ, ông ta tức giận chạy đến tố cáo với bố anh, chỉ trích Mạnh Tưởng không tôn kính trưởng lão, không ngờ Mạnh Dịch Nam không hề đứng về phe ông ta, còn nói rằng ông đã hoàn toàn ủy quyền cho Mạnh Tưởng.
Mạnh Tưởng nghĩ, Dương Bân Vũ lần này từ chức cũng không ảnh hưởng tới công việc của công ty, ở công ty ông ta cũng đã sớm mất quyền lực. Chỉ là, cùng rời đi với ông ta còn có những nhân viên quan trọng của bộ phận kinh doanh, những nhân viên này vẫn còn nắm giữ một phần lớn nguồn khách hàng, nếu họ sang làm việc cho đối thủ cạnh tranh, có thể sẽ trở thành sự uy hiếp đối với công ty.
Mạnh Tưởng nhanh chóng tính toán trong đầu, hiện giờ, nhiệm vụ hàng đầu là phải ổn định lại nhân viên trong công ty, để họ biết việc này hoàn toàn không ảnh hưởng đến hoạt động của công ty.
Nửa giờ sau, tất cả ban lãnh đạo công ty đều vào phòng họp.
Mạnh Tưởng nhanh chóng nói ra ý của mình với mọi người, mọi người ngồi nghe với những vẻ mặt khác nhau. Mạnh Tưởng tiếp tục nói, công việc của Dương Bân Vũ ở bộ phận kinh doanh sẽ do Vương Phong tiếp nhận. Nhân viên kinh doanh do Vương Phong phụ trách cũng rất nhiều, phân chia lại thị trường, không cho phép xuất hiện tình trạng hàng bán ra không đủ. Phó Mẫn đã chiếu lên màn hình toàn bộ tư liệu của những khách hàng do các nhân viên kinh doanh nghỉ việc quản lý, giao cho giám đốc hành chính Lăng Nguyệt, xem xong gửi thư đến cho từng khách hàng, nói những nhân viên kinh doanh trước đã rời khỏi công ty, không còn là người đại diện cho công ty nữa.
Sau đó anh yêu cầu Vương Phong phân chia lại khu vực kinh doanh, nhân viên quản lý khu vực nào thì phải liên hệ với khách hàng, trực tiếp tới cửa hàng, tiếp tục giữ liên hệ. Sau đó yêu cầu Phó Mẫn hỏi luật sư cố vấn, những người này chưa báo trước đã tự ý đưa đơn nghỉ việc, thì xử lý thế nào? Mạnh Tưởng hỏi giám đốc tài chính Cho Hâm, Dương Bân Vũ có biết chi phí sản xuất của công ty không? Cho Hâm cam đoan Dương Bân Vũ chỉ biết giá cả sản phẩm, hoàn toàn không biết gì về chi phí sản xuất. Vì Mạnh Tưởng đã nói, chi phí sản xuất chỉ có nhân viên tài chính và anh được biết, mọi hạch toán đều phải thông qua sự xét duyệt của bộ phận tài chính, bộ phận kỹ thuật cũng không được nhúng tay vào. Mọi thông tin liên quan đến sản phẩm của công ty đều phải có sự cho phép của anh mới được nói. Như vậy có thể ngăn chặn việc rò rỉ thông tin, tránh bị đối thủ cạnh tranh chèn ép.
Mạnh Tưởng giao cho Phó Mẫn bổ khuyết lại những vị trí nhân viên bị thiếu trong thời gian ngắn nhất, cũng yêu cầu cô buổi chiều triệu tập cuộc họp toàn thể công ty, anh cần nói chuyện. Mọi người nghe sự sắp xếp của Mạnh Tưởng, đều y lệnh mà làm. Nhìn vẻ mặt trầm ổn của Mạnh Tưởng, tất cả lúc đầu còn đang bối rối đều ổn định trở lại. Đối với hành vi của Dương Bân Vũ, mọi người đều biết rõ, chuyện này công ty vốn cũng có nhiều lời đồn đãi.
Cuối cùng, Mạnh Tưởng yêu cầu Vương Phong và một vài trưởng phòng nữa ở lại, còn mọi người rời phòng họp. Anh tiếp tục bàn bạc với Vương Phong về việc phân bố lại thị trường, làm sao để có thể chấn chỉnh lại tình hình trong thời gian sớm nhất. Về một số khu vực bán hàng, Vương Phong giao cho các trưởng phòng, yêu cầu nhân viên kinh doanh bắt đầu hành động, mang theo công văn đến thông báo cho từng khách hàng.
Mạnh Tưởng tiếp tục cùng Vương Phong phân tích ảnh hưởng của sự việc lần này đối với hoạt động kinh doanh của công ty, sau khi phân tích thị trường tiêu thụ, mọi người cùng đưa ra phương án đối phó. Bốn giờ chiều, cửa phòng họp mới mở ra, Mạnh Tưởng và mọi người đi ra. Công việc ở công ty nói chung đều đã ổn, họ bắt đầu ra ngoài chạy thị trường.
***
Mạnh Tưởng trở lại văn phòng, dựa vào ghế da, mới cảm thấy trán khẽ giãn ra. Vừa rồi, anh cố gắng không để lộ sự lo lắng của mình, trong thời điểm mấu chốt, anh tuyệt đối không thể có chút nôn nóng nào, như vậy sẽ chỉ làm nhân viên càng bất an hơn.
Cộc cộc...
Tiếng đập cửa vang lên, Mạnh Tưởng ngồi thẳng lên, trầm giọng nói, "Vào đi."
Thư kí Vương Lâm cầm một cốc nước sôi đi vào, trên tay còn có một túi giấy nhỏ.
Vương Lâm đặt cốc nước lên bàn anh, sau đó khẽ cắn môi, do dự một lúc rồi đưa túi giấy ra trước mặt anh, "Mạnh tổng, đây là thuốc của anh, ở đây có chút điểm tâm, anh uống thuốc xong rồi ăn."
Mạnh Tưởng nhướn mày nhìn cô, thần sắc mềm nhẹ, "Rõ ràng như vậy sao?" Giữa trưa anh chưa ăn cơm, nhưng mà, vừa rồi bận rộn như vậy, căn bản không nhớ gì cả. Giờ nhắc tới, anh thật sự thấy dạ dày có chút đau.
Vương Lâm gật gật đầu, trong mắt lộ vẻ thầm oán. Lúc nãy ở cuộc họp, cô ngồi bên cạnh ghi chép, ngẫu nhiên nhìn thấy Mạnh tổng chau mày, nhưng rất nhanh lại giãn ra, cô biết bệnh đau dạ dày của anh lại tái phát. Mạnh tổng có mặt ở công ty rất nhanh, mọi người vừa ăn cơm xong, anh hẳn là vẫn chưa kịp ăn gì đã chạy tới công ty.
Mạnh Tưởng mỉm cười, "Cám ơn." Vương Lâm nhìn anh cười, đang định mở miệng, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ, cô kinh ngạc, sau đó nhìn Mạnh Tưởng.
Mạnh Tưởng đặt túi giấy sang bên, nói mời vào.
Vương Lâm nhìn anh, ánh mắt ám chỉ nên uống thuốc, Mạnh Tưởng khẽ gật đầu, Vương Lâm mới an tâm đi ra ngoài.
Người đi vào là giám đốc tài chính Cho Hâm, vừa thấy Vương Lâm, hơi kinh ngạc, sau đó nhanh chóng mỉm cười, "Tiểu Lâm ở đây à." Vương Lâm mỉm cười đáp lại, "Giám đốc Cho." Sau đó nhanh chóng nghiêng người rời đi.
Cho Hâm quay mắt liếc nhìn cô một cái, mới lưu luyến không rời thu ánh mắt, ngồi vào ghế, "Mạnh tổng."
"Tài chính có vấn đề gì không?" Vừa rồi trong cuộc họp nhiều người, anh không tiện hỏi, nhưng Dương Bân Vũ phụ trách việc kinh doanh bên ngoài, có nhiều khách hàng thanh toán với ông ta, anh có chút lo lắng.
"Không có vấn đề gì quá lớn." Cho Hâm mười phần tin tưởng trả lời.
Mạnh Tưởng hơi nhíu mày, "Vậy vấn đề nhỏ là gì?"
"Tháng này, chúng ta phải trả 20 triệu tiền mặt cho ngân hàng, nếu Tụ Thành và Đỉnh Hâm hoàn khoản đúng thời hạn, thì tiền mặt không thành vấn đề. Nhưng Tụ Thành là do Lâm Xa phụ trách, tôi sợ nhất định sẽ bị ảnh hưởng." Cho Hâm nói rõ những lo lắng trong lòng.
Mạnh Tưởng trầm ngâm suy nghĩ một lúc, mới mở miệng, "Việc hoàn khoản của Tụ Thành do ai trực tiếp xử lý?"
"Phương Phương." Cho Hâm nhanh chóng trả lời, sau đó lại bỏ thêm một câu, "Nghe nói cô ấy và Lâm Xa là tình nhân." Mạnh Tưởng vừa nghe, sắc mặt trầm xuống, anh không biết hai người này có quan hệ như thế. "Cô ta giờ còn ở công ty không?"
"Hôm nay cô ta nghỉ." Cho Hâm nói xong, nhìn Mạnh Tưởng hơi nhíu mi, không khỏi nghi ngờ, có phải là.... Anh trừng mắt nhìn Mạnh Tưởng, thấy Mạnh Tưởng liếc mắt nhìn mình ra hiệu, anh nhanh chóng dùng điện thoại nội bộ gọi đến bộ phận nhân sự, giao cho Tiểu Ngọc liên lạc với Phương Phương.
Chỉ trong chốc lát, Tiểu Ngọc trả lời, điện thoại của Phương Phương tắt máy.
Cho Hâm nhìn Mạnh Tưởng, sắc mặt Mạnh Tưởng u ám, thoạt nhìn rất căng thẳng. Cho Hâm đặt điện thoại xuống, lo lắng hỏi, "Mạnh tổng?" Ánh mắt Mạnh Tưởng sáng như đuốc, trầm giọng nói, "Kiểm tra tài khoản, xem có vấn đề gì không, gọi điện đến Tụ Thành, bảo đảm phải hoàn khoản đúng hạn." Cho Hâm nghe lệnh, nhanh chóng rời đi.
Mạnh Tưởng dựa vào lưng ghế, chậm rãi xâu chuỗi các sự kiện lại với nhau, Dương Bân Vũ đột nhiên từ chức, cùng với tùy tùng nòng cốt của ông ta là Lâm Xa, rồi tiếp theo đến lượt Phương Phương, dường như có mùi âm mưu. Chuyện này, Dương Bân Vũ chắc chắn đã âm mưu từ lâu, Lâm Xa và Phương Phương chỉ là liên lụy, nhưng cũng khiến sự việc càng thêm phức tạp.
Mạnh Tưởng thở sâu, sắp xếp lại suy nghĩ, Dương Bân Vũ nhất định sẽ không thoải mái rời đi như thế, ông ta sẽ để lại cho mình một cái hố to, chờ anh nhảy vào. Mạnh Tưởng đưa ra các khả năng, nếu ba người Dương – Lâm – Phương liên thủ, sẽ làm công ty mất một phần thị trường, thậm chí có khả năng bị nhiễu loạn tài chính. Anh tính toán phải làm sao để ứng phó với nguy cơ có thể xuất hiện.
Chỉ chốc lát, Vương Lâm gõ cửa đi vào, báo cho anh biết cuộc họp toàn công ty sẽ bắt đầu. Mạnh Tưởng ngẩng đầu khỏi máy tính, gật đầu nói đã biết. Vương Lâm nhìn cốc nước sôi vẫn còn nguyên, trong lòng thở dài, anh nhất định lại quên uống thuốc, đừng nói đến điểm tâm.
Vương Lâm đến cạnh bàn, cầm cốc nước, vẻ trách cứ, "Mạnh tổng, anh còn chưa uống thuốc?"
Mạnh Tưởng nhìn cái cốc trong tay cô, mới giật mình nhớ ra, "Tôi quên." Nói xong, anh cầm cốc. Vương Lâm cầm cốc nước đi ra ngoài, "Nước đã nguội rồi, để tôi lấy cho anh cốc khác."
Mạnh Tưởng cúi đầu cười khẽ, thật ra thứ thuốc tốt nhất chính là bận rộn, khi anh bận thì sẽ không còn cảm giác đau, chỉ cần lúc nào anh rảnh, anh nhất định sẽ cảm thấy đau đớn.
Mạnh Tưởng uống hết số thuốc Vương Lâm đưa cho, sau đó dưới sự giám sát của cô ăn chút điểm tâm, mới mang laptop đi ra đại sảnh.
Toàn bộ nhân viên đều đã ngồi trong phòng họp, Mạnh Tưởng bước lên bục, bắt đầu nói chuyện. Đối với việc Dương Bân Vũ nghỉ việc, anh cũng tuyên bố việc thay đổi nhân sự. Mạnh Tưởng lợi dụng cuộc họp toàn công ty, tỏ rõ lập trường của mình. Bất luận là ai, cho dù là nhân viên công ty hay là ban quản lý, nếu có những việc làm gây rối loạn kỉ cương của công ty, đều có thể tố giác với anh qua hòm thư, anh nhất định sẽ tra xét kỹ càng, xử phạt nghiêm minh. Anh hoan nghênh mọi người vì công ty mà làm việc, sự lớn mạnh của công ty không thể thiếu sự góp sức của công nhân viên, chỉ khi nào xác nhập sự thành công của công ty và nhân viên thành một, mới có thể làm cho công ty phát triển hơn. Anh cam đoan với toàn thể công nhân viên trong công ty, công ty nhất định sẽ tạo một nền tảng vững mạnh cho tất cả những nhân viên trung thành.
Cuộc họp toàn công ty kết thúc, Mạnh Tưởng trở lại văn phòng, xem xét hồ sơ của những nhân viên đã nghỉ việc, xem có còn lỗ hổng nào không, cũng nghiên cứu kỹ lưỡng toàn bộ báo cáo, dự định đánh giá tổng thể lại một lượt.
Đúng lúc đó, Cho Hâm và Vương Phong đi vào báo cáo những tiến triển mới nhất, anh nghe xong gật đầu. Sau đó, Vương Lâm mang thức ăn nhanh cho anh, dặn anh nhất định phải ăn khi còn nóng, anh gật đầu nhưng không nhúc nhích. Khi anh ngẩng đầu lên, ngoài cửa sổ đã sáng ánh đèn. Anh nhìn chiếc cặp lồng để trên bàn, nuốt nuốt nước miếng, ngay cả thời gian uống nước cũng không có, đừng nói đến ăn cơm. Anh đứng dậy, định ra ngoài bật lò vi sóng để hâm nóng thức ăn. Mở cửa mới nhận ra, đại sảnh đã tắt đèn tối om, mọi người đều đã về hết. Anh bật đèn, nhìn đồng hồ trên tường, khẽ giật mình, đã mười một giờ. Anh cười cười, bỏ cả cặp lồng vào lò vi sóng, điều chỉnh thời gian.
Anh lấy thuốc, đốt một điếu, hít sâu. Mùi hương cay nồng phả vào miệng có chút đắng. Anh đột nhiên nhớ ra có chuyện quan trọng phải làm, Tiểu Tình, vội lấy di động ra.
Nhưng đường dây điện thoại lại bận, Mạnh Tưởng chờ một lúc lâu mới ngắt máy. Cô đang nói chuyện với ai, mà lại lâu như vậy.
"Đinh" một tiếng, đồ ăn đã được làm nóng. Anh lấy cặp lồng, đi vào văn phòng. Vừa ăn, vừa xem báo cáo trên máy tính.
Trong đầu thỉnh thoảng lại dừng lại nhớ đến Chung Tình, nhưng anh cưỡng chế suy nghĩ về cô. Bây giờ là thời khắc mấu chốt của công ty, anh nên có trách nhiệm với công việc, ít nhất cũng là với công nhân viên của công ty. Cuối cùng, anh nhắn cho Chung Tình một tin nhắn, "Anh có việc muốn gặp em, rảnh thì gọi lại cho anh." Anh ngẫm nghĩ, vẫn là gặp mặt thì hơn, có một số việc không thể nói rõ qua điện thoại.
Mạnh Tưởng ổn định tâm thần, tiếp tục im lặng làm việc. Cho đến hai giờ sáng, anh mới kéo thân xác mệt mỏi rời công ty.
Tác giả :
Hốt Nhiên Chi Gian