Cả Cuộc Đời Này Dành Tặng Cho Em
Chương 16
Việc đính hôn trong mắt Lục Tử Ngân không khác biệt việc kết hôn là mấy. Gần đây anh bắt tay vào việc trang trí lại phòng cưới, sau nửa tháng thì hoàn tất, tất cả đều đầy đủ, sau khi tan tầm, anh liền trực tiếp dẫn Tân Hạ Noãn đến cửa hàng gia dụng mua đồ dùng trong nhà.
Lục Tử Ngân là loại người không để ý lắm tới việc bài trí đồ vật trong nhà, ngay cả hòn non bộ trong nhà, cũng là do anh nhờ nhà thiết kế làm giúp sau khi làm xong nhà, còn những vật dụng trong nhà, anh cũng tùy tiện để nhà thiết kế mua về. Thậm chí ngay cả việc bài trí cũng giao cho bên thiết kế. Hiện giờ căn nhà đã có nữ chủ nhân, Lục Tử Ngân muốn Tân Hạ Noãn nhất định phải có tham dự ý kiến trong việc bài trí, không cần có kết quả tốt, chỉ quan trọng vấn đề có tham dự vào.
Tân Hạ Noãn đối với tư tưởng quỷ dị này của Lục Tử Ngân có chút bất đắc dĩ. Lúc trước, nhà thiết kế đã thiết kế rất hoàn hảo, vậy mà trong lúc Lục Tử Ngân dâng trào tâm huyết quái quỉ, đã tháo dỡ hết, để cho một người có mắt thẩm mỹ vô cùng bình thường là cô trang trí lại phòng, việc này quả thực là cố tình gây sự.
Tóm lại, khi Tân Hạ Noãn nhìn bộ điều khiển quan sát điện tử trên tay, vô cùng do dự. Đây là vật dụng hiện đại dùng để quan sát theo dõi, nghĩ tới là lòng Tân Hạ Noãn thấy bực, chỉ cần có cái này trong tay, có thể thăm dò từng ngóc ngách trong nhà, nếu sử dụng khi ở trong nhà, có thể chỉ cần nằm trên giường cũng có thể tắt mở từng thiết bị điện trong nhà hay là cửa phòng. Tóm lại, vật dụng này còn khá mới mẻ, giải thích cho lí do sử dụng, Lục Tử Ngân nói: “Về sau anh thường thường phải ra ngoài, nếu nhớ em, anh sẽ sử dụng nó."
Tân Hạ Noãn đương nhiên biết đây là lời nói dối, hẳn là muốn thuận tiện giám thị cô thì có! Tân Hạ Noãn không nhịn được trong lòng muốn ân cần hỏi thăm tổng tông mười đời nhà anh! Tính tình như phụ nữ, tuyệt đối giống phụ nữ!
Tuy nhiên, Tân Hạ Noãn chọn lựa đồ đạc vẫn rất cẩn thận, thật ra cẩn thận là nói nhẹ, nghĩ xấu chính là cố tình. Tân Hạ Noãn cố tình chọc giận ai kia, từ lúc tan tầm khoảng năm, sáu giờ tới hơn bảy giờ, hơn hai tiếng Tân Hạ Noãn chỉ còn cái giường là chưa chọn được. Khó được có lúc có Lục Tử Ngân tâm tình “rất tốt" đứng ở bên cạnh, không hề nói một lời, chỉ nhăn cả trán, hiển nhiên là đang hết sức căng thẳng, sắp nhịn không được.
Hướng dẫn bán hàng đứng bên cành thở hồng hộc, dường như đã dùng tới hơi sức cuối cùng mà giới thiệu về cái giường trước mắt, “Đây là loại giường làm từ gỗ gây tử đàn tinh khiết, chị có thể sờ qua một chút, cảm giác có tính đàn hồi."
Tân Hạ Noãn dùng tay nhấn nhẹ vài cái, quả thật không tồi. Phòng mới được sơn màu trắng mang sắc điệu sạch sẽ, mầu hồng này rất hợp, có chút khí thế, màu sắc nổi bật, tuy rằng hơi đắt, nhưng đối với đại gia như Lục Tử Ngân mà nói, chỉ bằng một bữa ăn sáng. Rốt cục Tân Hạ Noãn gật đầu, “Vậy lấy cái này đi." (Kat: oa oa, Ngân ca thật giàu, giá cả cái giường chỉ bằng bữa ăn sáng của anh!!!)
Lục Tử Ngân nâng tay nhìn xuống đồng hồ đeo tay, trực tiếp nói với Tân Hạ Noãn, “Trước tiên mua những thứ này là được, em đi theo anh tới chỗ này xã giao."
“Vâng." Tân Hạ Noãn ngoan ngoãn gật đầu.
Bỗng nhiên Lục Tử Ngân quay lại nhìn quanh, vội hỏi: “Ở đây có bán nệm nước?"
Vị nữ nhân viên bán hàng mỉm cười: “Đương nhiên, ở phía tây quầy chuyên doanh của cửa hàng." Nhân viên bán hàng chuẩn bị dẫn bọn họ tới đó, Lục Tử Ngân lại vẫn đứng nguyên tại chỗ, nói thẳng: “Cứ lấy loại tốt nhất ở đây là được."
“Xin hỏi anh muốn lấy loại hoa văn gì?"
“Gợn sóng."
Tân Hạ Noãn vốn là người bình thường, cô cũng chưa từng nghe qua nệm nước, không biết nó là cái gì. Vả lại, cô lại ngây ngô nghe “gợn sóng" thành “gợi hứng", trong lòng thắc mắc, nệm nước làm sao mà gợi hứng?
Nữ nhân viên hơi mất tự nhiên, ngại ngùng cười, trước khi đi còn nhìn Tân Hạ Noãn bằng ánh mắt tối tăm. Lục Tử Ngân đưa danh thiếp cho cô ta, “Lúc giao hàng thì gọi điện thoại cho tôi."
“Vâng."
Lục Tử Ngân liền kéo Tân Hạ Noãn đi ra ngoài.
“Nệm nước làm thế nào mà gợi hứng?" Tân Hạ Noãn như đứa bé tò mò nhịn không được hỏi, nét mặt Lục Tử Ngân thản nhiên, liếc nhìn qua, nhíu mày: “Muốn biết?"
“Ừ."
“Anh cũng không biết. Nghe nói là mềm mại bồng bềnh, làm cho người ta cảm thấy thoải mái phiêu diêu, sau này chúng ta thử xem."
“……"
………………
Xe Lục Tử Ngân dừng lại quán bar. Tân Hạ Noãn có chút chần chừ lúc thoái đai oan toàn ra, thử hỏi: “Là loại xã giao gì, sao lại ở quán bar?" Mặc dù biết quán bar này không phải loại tầm thường, thuộc loại tụ điểm ăn chơi của giới thượng lưu nhưng cũng rất phong cách, văn nhã.
Lục Tử Ngân tháo đai an toàn của mình, vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Tử Ngân, ra khỏi xe, “Nói chuyện sau, giờ phải nhanh vào."
Tân Hạ Noãn cũng đi ra khỏi xe, tới trước cửa, Lục Tử Ngân hơi đưa khuỷu tay ra, muốn Tân Hạ Noãn khoác tay anh. Tân Hạ Noãn cũng khoác lấy cánh tay anh. Trước kia Tân Hạ Noãn đến quán bar này đều phải lấy danh nghĩa người đã có gia đình, khi vào phải dùng ký theo tên của Tất Phương mới được vào. Không ngờ cũng có một ngày cô thực sự mang danh nghĩ của người đã có gia đình trực tiếp đi vào nơi này.
Lục Tử Ngân trực tiếp mang Tân Hạ Noãn đi vào phòng A72, đẩy cửa vào, chỉ thấy trong phòng ánh sáng ngọn đèn mờ ảo, một gã đàn ông trung niên đang ngồi trên sô pha, trên đầu lơ thơ vài cọng tóc như hói, gốc người Địa trung hải, trên người mặc bộ quần áo dài màu vàng nhạt, bụng bia tròn phệ xuống, bên cạnh ôm một cô gái còn rất trẻ. Nhìn như mỹ nữ và dã thú….
Vị tiên sinh kia mang vẻ mặt vui cười nói với Lục Tử Ngân, “Lục tổng tài thật sự là khoan thai từ tốn mà đến."
Lục Tử Ngân ngồi xuống sô pha đối diện vị tiên sinh người Địa trung hải kia, Tống Nhất Hạnh ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh anh, lẳng lặng quan sát. Cô chưa từng tiếp xúc với loại hoàn cảnh này, thật ra cô chính là một công dân quá mức bình thường, đại đa số thời gian không phải đi làm thì suốt ngày ở nhà như trạch lên mạng coi các bài post, ngẫu nhiên bình luận một vài câu. Sao có thể giống như hiện tại, đến nơi như thế này, gặp người như vậy.
Tuy rằng Tân Hạ Noãn luôn không phải là người nổi bật, nhưng lúc đi ra ngoài cùng Lục Tử Ngân, trông cô lại càng mờ nhạt. Vị tiên sinh gốc người Địa trung hải nhìn chằm chằm cô, không phải là ánh mắt tham lam khi nhìn mỹ nữ, mà là thăm dò đánh giá, “Đây chính là người may mắn nhận chiếc nhẫn kim cương một triệu?"
Lục Tử Ngân hợp thời ôm lấy vai Tân Hạ Noãn, “Ông Mẫn, đây là vị hôn thê của tôi, Tân Hạ Noãn." Tân Hạ Noãn cứng ngắc gật đầu cười với ông Mẫn một cái.
“Tôi biết, tôi biết, là người cấp trên, sao tôi có thể không biết?" Người nọ cầm lấy một chai rượu Lafite đỏ, không hề giống những người uống rượu bình thường khác mà trực tiếp đổ tràn đầy rượu vào ba ly, tự mình bưng lấy một ly, lập tức uống cạn, “Nào, làm một ly."
Cả người Tân Hạ Noãn cứng ngắc. Lần đầu tiên nhìn thấy có người coi loại rượu quý như Lafite như bia vừa uống vừa hò hét… thật sự rất lãng phí, ngay cả cô cũng chỉ dám coi loại rượu này như vật phẩm hạng nhất chỉ để trang trì, vậy mà vị tiên sinh này lại hào phóng mà uống nó như bia.
Lục Tử Ngân bưng một ly đưa cho Tân Hạ Noãn, ánh mắt mỉm cười, nhưng Tân Hạ Noãn đã sớm nhìn ra trong mắt anh có ẩn chứa ý nghĩ…. Dù thế nào cũng phải uống cạn một ngụm này. Đáy mắt Tân Hạ Noãn đã sớm không còn trong veo, chứa nhiều hỗn tạp. Một ly tràn đầy như vậy, nếu trong các dịp tiệc tùng cô có thể uống thoải mái, nhưng nếu một ngụm mà uống cạn, cô không nghĩ mình có thể bình yên vô sự. Nhưng mà với thế cục như vậy… cô chỉ còn cách kiên trù uống cạn trong một ngụm.
Nét mặt Lục Tử Ngân thật tự nhiên không đổi đã uống xong ly rượu của mình.
Ông Mẫn cười, “Có thể làm đồ đệ của Cổ Thần, quả thật có chút tài năng, anh là thương nhân đầu tiên mà tôi muốn bán đất cho, tôi có cái tật xấu, tình nguyện bán giá thấp cho người thông minh chứ không bán giá cao cho kẻ thiếu hiểu biết."
Lục Tử Ngân cười nhạt, “Một ngụm đổi 4,5 triệu. Tôi biết ông Mẫn ghét nhất cò kẻ mặc cả."
“Xem ra anh đã điều tra tôi khá kỹ."
“Không có cách khác, tôi luôn bội phục ông Mẫn vốn có tiếng vang, từ dân làm ăn ngầm ở Hongkong đến bọn xã hội đen trong nội đia không ai không biết tiếng."
Nghe Lục Tử Ngân nói vậy, Tân Hạ Noãn mới hiểu ra, người này quả nhiên là nhân vật có tiếng, tuy rằng cô không biết tên, nhưng có nghe qua truyền kỳ về ông ta. Thời còn còn thanh niên ông ta nhập cư trái phép đầu tư vào giới kinh doanh hàng cấm ở Hongkong, mua bán giết chóc gần năm năm, thậm chí thu phục người từ trong nội đia, xây dựng thế lực cho chính mình. Có thể nói ông Mẫn này chính là kẻ lập nghiệp từ thuốc phiện, giai đoạn phát đạt nhất có lẽ là năm 97, sau đó việc buôn bán giãn ra, đổi dần sang đầu tư vào điện ảnh và truyền hình để rửa tiền. Tóm lại, người này đã nếm trải tất cả trong cuộc sống, dường như chưa từng thất bại, chỉ duy nhất một lần một làn đại bại là để cho người khác ám sát mất đứa con ruột của mình, cũng chính là đứa con cả. Sau đó, tuy rằng đã báo thù, nhưng ông ta cũng không công khai thêm bất kỳ đứa con nào của mình, những câu chuyện bên lề về ông ta được đồn thổi không ít.
Ông Mẫn cười ha ha, vỗ đùi, “Xem như anh tính toán tỉ mỉ, được rồi, khu đất đó bán cho anh, hai ngày nữa tôi sẽ gửi hợp đồng qua."
Lục Tử Ngân dường như cũng rất biết điều, cười nói vui vẻ: “Cám ơn ông Mẫn."
“Thay vì cảm ơn tôi thì chúng ta cạn thêm vài ly." Vừa nói dứt, ông Mẫn lại đổ tràn đầy ba ly. Tân Hạ Noãn muốn khóc, hai người bọn họ bàn bạc lợi nhuận, việc gì phải kéo theo cô, tửu lượng của cô không tốt!
“Chà chà, loại rượu này không có ngon như Mao Thao, lần sau anh tới chỗ tôi, tôi sẽ mời anh uống Mao Thai." Ông Mẫn lại nâng ly lên uống, dáng vẻ vẫn rất phấn chấn.
Tân Hạ Noãn lại không được như vậy, vừa nhấc ly rượu lên đầu đã thấy choáng váng, mắt đỏ bừng nóng lên tưởng có thể chiên trứng được. Cô thầm than nhẹ, tác động của ly rượu vừa rồi sẽ tới mức nào? Cô đã không còn được tỉnh táo lắm.
Tân Hạ Noãn có gắng khống chế ham muốn được ngủ lúc này, nhưng mà tới lúc này, cô càng lúc càng không khống chế được. Lục Tử Ngân nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, xoa đầu cô nói: “Không thoải mái thì nghỉ đi."
“Ừ." Tân Hạ Noãn liền dựa người vào ghế sô pha, khép mi lại. Ông Mẫn thấy vậy, vui cười hớn hở nói, “Tửu lượng như vậy là rất kém, tới lúc hai người kết hôn thì sao?"
“Đương nhiên là tôi uống giúp." Lục Tử Ngân bất đắc dĩ cười.
“Nói như vậy tức là tửu lượng của anh rất tốt?" Ông Mẫn nhướn mày, “Chúng ta uống thêm nữa nhé?"
“Có thể thử xem." Lục Tử Ngân cười nói.
Hơi thở Tân Hạ Noãn tràn ngập hương vị cồn, chợp mắt được một lát thì muốn ói. Cô lập tức đứng lên chạy về hướng toilet. Lục Tử Ngân dừng lại một chút, có chút hối hận khi mang cô tới đây.
Tân Hạ Noãn vừa lao ra, mới tới được cửa toilet, chưa kịp mở cửa ra đã đâm sầm vào một người, vốn Tân Hạ Noãn có thể kiềm chế lại trong chốc lát, nhưng ngửi thấy mùi thuốc lá trên người của người này, cảm giác ghê tởm trong người dâng trào, khiến cô trực tiếp nôn ra, hơn nữa còn ói hết lên người của anh ta.
Người này không hề phát bực, cũng không vội vàng lau vết dơ trên người mình mà lẳng lặng đưa cho cô một cái khăn tay màu xanh. Tân Hạ Noãn hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy gương mặt nhã nhặn và đôi mắt thanh tú của Liêu Tu.
“Sao anh lại ở đây?" Có thể nói cũng đã ba bốn năm hai người chưa từng giáp mặt.
Liêu Tu cười khổ, “Là anh hỏi em mới phải? Em chưa từng tới những chỗ thế này, hơn nữa cũng chưa từng uống nhiều rượu như vậy."
Tân Hạ Noãn không nói ngay được. Đúng như lời anh ta nói, cô chưa bao giờ chủ động tới những chỗ thế này, có thể có hẹn, nhưng trừ phi là người quan trọng. Trước khi tới nơi này là vì bạn thân Mạn Ny, không thể không đến. Hiệ giờ là vỉ Lục Tử Ngân, lại càng không thể không đến. Thật ra cô không hề muốn đến những nơi thế này.
Liêu Tu thấy cô không nói lời nào, trực tiếp cầm lấy khăn tay trên tay cô, giúp cô chùi khóe miệng, hình ảnh này giống như thời còn học đại học lúc ăn cơm xong, không hề ngại gì mà dịu dàng chùi khóe miệng cho cô. Tân Hạ Noãn sửng sốt, cũng không biết nên lãnh tránh thế nào.
Cuối cùng thì một thanh âm mang hồn phách cô quay trở lại. Đó là tiếng la bén nhọn, so với âm nhạc bên ngoài càng làm cho tim người ta đập mạnh hơn, “Các người đang làm cái gì?"
Tân Hạ Noãn lập tức nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy một người với mái tóc uốn bồng bềnh, mặc chiếc váy bó sát màu lửa, bên hông vừa vặn mang một chiếc thắt lưng đen, chân đi giày cao gót đang lao tới, không nói năng gì trực tiếp giáng cho Tân Hạ Noãn một cái tát, “Không biết xấu hổ, dám dụ dỗ đàn ông của người khác."
Liêu Tu gào lên, “Em bị điên à?"
“Liêu Tu. Anh dám vì con đàn bà nay mà gào…" “Bốp!" Cô ta còn chưa nói xong, mặt đã ăn phải một cái tát, người tát không phải ai khác, chính là người cũng vừa bị tát, Tân Hạ Noãn.
Tân Hạ Noãn nói: “Trả lại cho cô." Cô gái kia trừng mắt vừa định vung tay muốn tát lại Tân Hạ Noãn một cái, bị Liêu Tu ngăn lại, “Đủ rồi, em không biết mất mặt xấu hổ là gì sao?"
Liêu Tu giận dữ, lỗ mãng gạt tay của cô gái kia, không hề quay đầu lại mà bỏ đi. Cô gái kia khóc lóc chạy theo, vẻ mặt vô cùng sốt ruột, “Liêu Tu, đừng nóng giận, cũng tại em sợ anh bị người khác cướp đi."
Tân Hạ Noãn thoáng sửng sốt, sờ gương mặt chính mình, đúng thật là hơi đau. Nhớ tới vừa rồi bản thân mình đánh trả, Tân Hạ Noãn không khỏi xúc động mạnh, quả nhiên có rượu vào thì thêm cảm đảm, nếu trước kia khẳng định cô chỉ biết khóc.
Tuy nhiên sự việc vửa rồi cũng khiến cho Tân Hạ Noãn hiểu được, cảm giác mà Liêu Tu muốn chính là như vậy. Có một người con gái thương anh ta, cho dù bị đối đãi lạnh lùng, cũng sẽ vẫn nồng nhiệt, buông thả lòng tự tôn, kiểu ngạo và tính cách của bản thân vì anh.
Giống như trước kia Liêu Tu đối xử ần cần với cô nhưng cô vẫn không hề đáp lại. Giống như chính cô, luôn yên lặng với Lục Tử Ngân, thậm chí trơ mắt nhìn Lục Tử Ngân đối tốt với cô gái khác. Tình yêu vốn chính là như vậy, trả giá không phải cần có đáp trả, mà hoàn toàn không tuân theo phép tính đơn giản của toán học kiểu một đổi một. Tình yêu không phải lúc nào cũng đổi ra được một đồng tiền của chân tình.
Tân Hạ Noãn nhấp nhấp khóe miệng, sau khi ói cũng như nhận một cái tát, cô cảm thấy mình lại tỉnh rượu hơn nhiều, giống như chưa từng uống rượu, thật là thần kỳ.
Cô quay trởi lại A72, vừa mới đặt tay vào tay vặn cửa, đã thấy mỹ nữ được ông Mẫn ôm đi tới, cô ta một bên xốc lại quần áo, một bên nói chuyện với cô, “Hai con ma rượu này uống quá chén, uống như điên ấy. Người của cô nói muốn tìm cô gái khác đấy."
Tân Hạ Noãn sửng sốt, đi vào vừa nhìn thấy đã hoảng sợ. Đúng là coi rượu nho như nước sôi mà uống chỉ có hai kẻ điên này, hơn nữa trên bàn có tới mấy bình, khiến cho người ta run rẩy, trời ạ, bọn họ uống cái kiểu gì vậy? Có nhất thiết phải vậy không?
Lục Tử Ngân dường như không có say, híp mắt nhìn cô, cười lạnh, “Có người chùi miệng hộ em, có phải thấy rất hạnh phúc?"
Tân Hạ Noãn trố mắt ngây người, cảnh vừa rồi Lục Tử Ngân nhìn thấy sao? Anh nhìn thấy tới lúc nào? Tân Hạ Noãn muốn hỏi lại lại không dám, chỉ thấy Lục Tử Ngân điên cuồng đi về phía quầy rượu, còn đề nghị ông Mẫn, “Muốn uống tiếp không, thử chút rượu mạnh? Scotland Whiskey được không?"
Ông Mẫn dường như cũng uống khá nhiều, thanh âm có vẻ không vững, “Điiiiiiii."
Lục Tử Ngân nhấn vào nút gọi phục vụ. Tân Hạ Noãn lo lắng nói: “Đừng uống nữa." Lục Tử Ngân không để ý tới cô, lại tiếp tục tự ý, tự mình uống thêm một ngụm, mang theo hơi thở nồng đậm mùi rượu hôn cô một cái, động tác lưu loát, không có cảm giác triền miên, thậm chí không có nhiều tình cảm, chỉ như là ngoài miệng rồi nói: “Ngoan" giọng nói cũng rất thờ ơ.
Tân Hạ Noãn không nói gì, ngồi yên nhìn Lục Tử Ngân và ông Mẫn thi nhau nâng ly mà uống. Cho tới khi cả hai người đều ngã xuống, Tân Hạ Noãn mới nhấn chuông phục vụ. Trong chốc lát, vài người mặc đồng phục xuất hiện, một người đàn ông cao lớn mặc tây trang, đi giày da, đeo kính râm giúp đỡ mang ông Mẫn ra ngoài, sau đó tốt bụng hỏi Tân Hạ Noãn, “Có cần chúng tôi giúp hay không?"
Tân Hạ Noãn gật đầu. Một người khó mà tha được cái kẻ đang bất động kia.
Sau khi Tân Hạ Noãn lấy xe ra, Lục Tử Ngân bị nhét vào ghế sau, nặng nề mà ngủ. Một người đàn ông cao lớn khác nói với Tân Hạ Noãn: “Không cần để ý, mỗi lần ông Mẫn làm ăn cùng khách thích uống rượu như vậy."
Tân Hạ Noãn mỉm cười gật đầu, xem như đã hiểu rõ mọi điều. Đợi khi họ đi rồi, cô mới thở hắt ra, hóa ra, kiếm tiền thật không dễ, hơn nữa đối với ông chủ lớn, phải xem như liều mình theo hầu quâm tử.
Xe chạy tới khu biệt thự hoa sen, Tân Hạ Noãn xuống xe, mở cửa phía sau, lay lay thân mình Lục Tử Ngân, “Về đến nhà, tỉnh dậy."
Lục Tử Ngân nhíu mày, không thèm nghe lời. Tân Hạ Noãn nhất thời bất đăc dĩ, đành phải dùng sức kéo Lục Tử Ngân đi ra, Lục Tử Ngân cũng ỡm ờ mặc cho Tân Hạ Noãn “tha" ra khỏi xe, nặng nề ngã trên vai Tân Hạ Noãn, bước đi tập tễnh về phía cửa.
Tân Hạ Noãn sờ sờ trên người Lục Tử Ngân tìm chìa khóa, lại nghe thấy Lục Tử Ngân thấp tiếng thì thầm, “Đừng có chạm vào tôi."
Tân Hạ Noãn nhướn cao hàng lông mày, cô không thèm chạm vào anh thì có, có cái gì đặc biệt hơn người mà làm dữ, cô bất mãn nói thầm trong lòng. Bởi vì câu nói “thì thầm" vừa rồi của Lục Tử Ngân khiến cho Tân Hạ Noãn nổi cáu, nên khi lên lầu, cô trực tiếp “vứt" Lục Tử Ngân xuống giường. Có lẽ hơi dùng sức, nên thấy Lục Tử Ngân hơi nhíu mày giật mình. Tân Hạ Noãn nhìn trạng thái khó chịu của anh, thật sự không đành lòng, đến phòng tắm thấm ướt một cái khăn mặt rồi vắt khô, lau mặt cho Lục Tử Ngân. Cô tính giúp anh cởi bớt quần áo rồi về nhà. Không nghĩ tới sau khi cô cởi áo cho anh xong, chuẩn bị cởi tới quần thì Lục Tử Ngân nắm chặt cổ tay Tân Hạ Noãn, dùng lực khá mạnh khiến cổ tay Tân Hạ Noãn suýt nữa bị anh xiết gãy. Anh nổi giận nói thành lời thô tục, “Mẹ nó, cô cút xa tôi ra một chút, đừng có chạm vào tôi, tôi có vợ rồi."
Tân Hạ Noãn sửng sốt, mãi tới lúc Lục Tử Ngân nhìn rõ người chạm vào quần anh là “cô" nào, Lục Tử Ngân mới buông tay, day day thái dương, mơ màng nhìn quanh: “Về đến nhà rồi à?"
Tân Hạ Noãn hé miệng mỉm cười, nụ cười biến những uất ức trong lòng thành đường mật, đỡ lấy mặt Lục Tử Ngân mà hôn lên, cô gọi anh, “Ông xã."
Lục Tử Ngân là loại người không để ý lắm tới việc bài trí đồ vật trong nhà, ngay cả hòn non bộ trong nhà, cũng là do anh nhờ nhà thiết kế làm giúp sau khi làm xong nhà, còn những vật dụng trong nhà, anh cũng tùy tiện để nhà thiết kế mua về. Thậm chí ngay cả việc bài trí cũng giao cho bên thiết kế. Hiện giờ căn nhà đã có nữ chủ nhân, Lục Tử Ngân muốn Tân Hạ Noãn nhất định phải có tham dự ý kiến trong việc bài trí, không cần có kết quả tốt, chỉ quan trọng vấn đề có tham dự vào.
Tân Hạ Noãn đối với tư tưởng quỷ dị này của Lục Tử Ngân có chút bất đắc dĩ. Lúc trước, nhà thiết kế đã thiết kế rất hoàn hảo, vậy mà trong lúc Lục Tử Ngân dâng trào tâm huyết quái quỉ, đã tháo dỡ hết, để cho một người có mắt thẩm mỹ vô cùng bình thường là cô trang trí lại phòng, việc này quả thực là cố tình gây sự.
Tóm lại, khi Tân Hạ Noãn nhìn bộ điều khiển quan sát điện tử trên tay, vô cùng do dự. Đây là vật dụng hiện đại dùng để quan sát theo dõi, nghĩ tới là lòng Tân Hạ Noãn thấy bực, chỉ cần có cái này trong tay, có thể thăm dò từng ngóc ngách trong nhà, nếu sử dụng khi ở trong nhà, có thể chỉ cần nằm trên giường cũng có thể tắt mở từng thiết bị điện trong nhà hay là cửa phòng. Tóm lại, vật dụng này còn khá mới mẻ, giải thích cho lí do sử dụng, Lục Tử Ngân nói: “Về sau anh thường thường phải ra ngoài, nếu nhớ em, anh sẽ sử dụng nó."
Tân Hạ Noãn đương nhiên biết đây là lời nói dối, hẳn là muốn thuận tiện giám thị cô thì có! Tân Hạ Noãn không nhịn được trong lòng muốn ân cần hỏi thăm tổng tông mười đời nhà anh! Tính tình như phụ nữ, tuyệt đối giống phụ nữ!
Tuy nhiên, Tân Hạ Noãn chọn lựa đồ đạc vẫn rất cẩn thận, thật ra cẩn thận là nói nhẹ, nghĩ xấu chính là cố tình. Tân Hạ Noãn cố tình chọc giận ai kia, từ lúc tan tầm khoảng năm, sáu giờ tới hơn bảy giờ, hơn hai tiếng Tân Hạ Noãn chỉ còn cái giường là chưa chọn được. Khó được có lúc có Lục Tử Ngân tâm tình “rất tốt" đứng ở bên cạnh, không hề nói một lời, chỉ nhăn cả trán, hiển nhiên là đang hết sức căng thẳng, sắp nhịn không được.
Hướng dẫn bán hàng đứng bên cành thở hồng hộc, dường như đã dùng tới hơi sức cuối cùng mà giới thiệu về cái giường trước mắt, “Đây là loại giường làm từ gỗ gây tử đàn tinh khiết, chị có thể sờ qua một chút, cảm giác có tính đàn hồi."
Tân Hạ Noãn dùng tay nhấn nhẹ vài cái, quả thật không tồi. Phòng mới được sơn màu trắng mang sắc điệu sạch sẽ, mầu hồng này rất hợp, có chút khí thế, màu sắc nổi bật, tuy rằng hơi đắt, nhưng đối với đại gia như Lục Tử Ngân mà nói, chỉ bằng một bữa ăn sáng. Rốt cục Tân Hạ Noãn gật đầu, “Vậy lấy cái này đi." (Kat: oa oa, Ngân ca thật giàu, giá cả cái giường chỉ bằng bữa ăn sáng của anh!!!)
Lục Tử Ngân nâng tay nhìn xuống đồng hồ đeo tay, trực tiếp nói với Tân Hạ Noãn, “Trước tiên mua những thứ này là được, em đi theo anh tới chỗ này xã giao."
“Vâng." Tân Hạ Noãn ngoan ngoãn gật đầu.
Bỗng nhiên Lục Tử Ngân quay lại nhìn quanh, vội hỏi: “Ở đây có bán nệm nước?"
Vị nữ nhân viên bán hàng mỉm cười: “Đương nhiên, ở phía tây quầy chuyên doanh của cửa hàng." Nhân viên bán hàng chuẩn bị dẫn bọn họ tới đó, Lục Tử Ngân lại vẫn đứng nguyên tại chỗ, nói thẳng: “Cứ lấy loại tốt nhất ở đây là được."
“Xin hỏi anh muốn lấy loại hoa văn gì?"
“Gợn sóng."
Tân Hạ Noãn vốn là người bình thường, cô cũng chưa từng nghe qua nệm nước, không biết nó là cái gì. Vả lại, cô lại ngây ngô nghe “gợn sóng" thành “gợi hứng", trong lòng thắc mắc, nệm nước làm sao mà gợi hứng?
Nữ nhân viên hơi mất tự nhiên, ngại ngùng cười, trước khi đi còn nhìn Tân Hạ Noãn bằng ánh mắt tối tăm. Lục Tử Ngân đưa danh thiếp cho cô ta, “Lúc giao hàng thì gọi điện thoại cho tôi."
“Vâng."
Lục Tử Ngân liền kéo Tân Hạ Noãn đi ra ngoài.
“Nệm nước làm thế nào mà gợi hứng?" Tân Hạ Noãn như đứa bé tò mò nhịn không được hỏi, nét mặt Lục Tử Ngân thản nhiên, liếc nhìn qua, nhíu mày: “Muốn biết?"
“Ừ."
“Anh cũng không biết. Nghe nói là mềm mại bồng bềnh, làm cho người ta cảm thấy thoải mái phiêu diêu, sau này chúng ta thử xem."
“……"
………………
Xe Lục Tử Ngân dừng lại quán bar. Tân Hạ Noãn có chút chần chừ lúc thoái đai oan toàn ra, thử hỏi: “Là loại xã giao gì, sao lại ở quán bar?" Mặc dù biết quán bar này không phải loại tầm thường, thuộc loại tụ điểm ăn chơi của giới thượng lưu nhưng cũng rất phong cách, văn nhã.
Lục Tử Ngân tháo đai an toàn của mình, vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Tử Ngân, ra khỏi xe, “Nói chuyện sau, giờ phải nhanh vào."
Tân Hạ Noãn cũng đi ra khỏi xe, tới trước cửa, Lục Tử Ngân hơi đưa khuỷu tay ra, muốn Tân Hạ Noãn khoác tay anh. Tân Hạ Noãn cũng khoác lấy cánh tay anh. Trước kia Tân Hạ Noãn đến quán bar này đều phải lấy danh nghĩa người đã có gia đình, khi vào phải dùng ký theo tên của Tất Phương mới được vào. Không ngờ cũng có một ngày cô thực sự mang danh nghĩ của người đã có gia đình trực tiếp đi vào nơi này.
Lục Tử Ngân trực tiếp mang Tân Hạ Noãn đi vào phòng A72, đẩy cửa vào, chỉ thấy trong phòng ánh sáng ngọn đèn mờ ảo, một gã đàn ông trung niên đang ngồi trên sô pha, trên đầu lơ thơ vài cọng tóc như hói, gốc người Địa trung hải, trên người mặc bộ quần áo dài màu vàng nhạt, bụng bia tròn phệ xuống, bên cạnh ôm một cô gái còn rất trẻ. Nhìn như mỹ nữ và dã thú….
Vị tiên sinh kia mang vẻ mặt vui cười nói với Lục Tử Ngân, “Lục tổng tài thật sự là khoan thai từ tốn mà đến."
Lục Tử Ngân ngồi xuống sô pha đối diện vị tiên sinh người Địa trung hải kia, Tống Nhất Hạnh ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh anh, lẳng lặng quan sát. Cô chưa từng tiếp xúc với loại hoàn cảnh này, thật ra cô chính là một công dân quá mức bình thường, đại đa số thời gian không phải đi làm thì suốt ngày ở nhà như trạch lên mạng coi các bài post, ngẫu nhiên bình luận một vài câu. Sao có thể giống như hiện tại, đến nơi như thế này, gặp người như vậy.
Tuy rằng Tân Hạ Noãn luôn không phải là người nổi bật, nhưng lúc đi ra ngoài cùng Lục Tử Ngân, trông cô lại càng mờ nhạt. Vị tiên sinh gốc người Địa trung hải nhìn chằm chằm cô, không phải là ánh mắt tham lam khi nhìn mỹ nữ, mà là thăm dò đánh giá, “Đây chính là người may mắn nhận chiếc nhẫn kim cương một triệu?"
Lục Tử Ngân hợp thời ôm lấy vai Tân Hạ Noãn, “Ông Mẫn, đây là vị hôn thê của tôi, Tân Hạ Noãn." Tân Hạ Noãn cứng ngắc gật đầu cười với ông Mẫn một cái.
“Tôi biết, tôi biết, là người cấp trên, sao tôi có thể không biết?" Người nọ cầm lấy một chai rượu Lafite đỏ, không hề giống những người uống rượu bình thường khác mà trực tiếp đổ tràn đầy rượu vào ba ly, tự mình bưng lấy một ly, lập tức uống cạn, “Nào, làm một ly."
Cả người Tân Hạ Noãn cứng ngắc. Lần đầu tiên nhìn thấy có người coi loại rượu quý như Lafite như bia vừa uống vừa hò hét… thật sự rất lãng phí, ngay cả cô cũng chỉ dám coi loại rượu này như vật phẩm hạng nhất chỉ để trang trì, vậy mà vị tiên sinh này lại hào phóng mà uống nó như bia.
Lục Tử Ngân bưng một ly đưa cho Tân Hạ Noãn, ánh mắt mỉm cười, nhưng Tân Hạ Noãn đã sớm nhìn ra trong mắt anh có ẩn chứa ý nghĩ…. Dù thế nào cũng phải uống cạn một ngụm này. Đáy mắt Tân Hạ Noãn đã sớm không còn trong veo, chứa nhiều hỗn tạp. Một ly tràn đầy như vậy, nếu trong các dịp tiệc tùng cô có thể uống thoải mái, nhưng nếu một ngụm mà uống cạn, cô không nghĩ mình có thể bình yên vô sự. Nhưng mà với thế cục như vậy… cô chỉ còn cách kiên trù uống cạn trong một ngụm.
Nét mặt Lục Tử Ngân thật tự nhiên không đổi đã uống xong ly rượu của mình.
Ông Mẫn cười, “Có thể làm đồ đệ của Cổ Thần, quả thật có chút tài năng, anh là thương nhân đầu tiên mà tôi muốn bán đất cho, tôi có cái tật xấu, tình nguyện bán giá thấp cho người thông minh chứ không bán giá cao cho kẻ thiếu hiểu biết."
Lục Tử Ngân cười nhạt, “Một ngụm đổi 4,5 triệu. Tôi biết ông Mẫn ghét nhất cò kẻ mặc cả."
“Xem ra anh đã điều tra tôi khá kỹ."
“Không có cách khác, tôi luôn bội phục ông Mẫn vốn có tiếng vang, từ dân làm ăn ngầm ở Hongkong đến bọn xã hội đen trong nội đia không ai không biết tiếng."
Nghe Lục Tử Ngân nói vậy, Tân Hạ Noãn mới hiểu ra, người này quả nhiên là nhân vật có tiếng, tuy rằng cô không biết tên, nhưng có nghe qua truyền kỳ về ông ta. Thời còn còn thanh niên ông ta nhập cư trái phép đầu tư vào giới kinh doanh hàng cấm ở Hongkong, mua bán giết chóc gần năm năm, thậm chí thu phục người từ trong nội đia, xây dựng thế lực cho chính mình. Có thể nói ông Mẫn này chính là kẻ lập nghiệp từ thuốc phiện, giai đoạn phát đạt nhất có lẽ là năm 97, sau đó việc buôn bán giãn ra, đổi dần sang đầu tư vào điện ảnh và truyền hình để rửa tiền. Tóm lại, người này đã nếm trải tất cả trong cuộc sống, dường như chưa từng thất bại, chỉ duy nhất một lần một làn đại bại là để cho người khác ám sát mất đứa con ruột của mình, cũng chính là đứa con cả. Sau đó, tuy rằng đã báo thù, nhưng ông ta cũng không công khai thêm bất kỳ đứa con nào của mình, những câu chuyện bên lề về ông ta được đồn thổi không ít.
Ông Mẫn cười ha ha, vỗ đùi, “Xem như anh tính toán tỉ mỉ, được rồi, khu đất đó bán cho anh, hai ngày nữa tôi sẽ gửi hợp đồng qua."
Lục Tử Ngân dường như cũng rất biết điều, cười nói vui vẻ: “Cám ơn ông Mẫn."
“Thay vì cảm ơn tôi thì chúng ta cạn thêm vài ly." Vừa nói dứt, ông Mẫn lại đổ tràn đầy ba ly. Tân Hạ Noãn muốn khóc, hai người bọn họ bàn bạc lợi nhuận, việc gì phải kéo theo cô, tửu lượng của cô không tốt!
“Chà chà, loại rượu này không có ngon như Mao Thao, lần sau anh tới chỗ tôi, tôi sẽ mời anh uống Mao Thai." Ông Mẫn lại nâng ly lên uống, dáng vẻ vẫn rất phấn chấn.
Tân Hạ Noãn lại không được như vậy, vừa nhấc ly rượu lên đầu đã thấy choáng váng, mắt đỏ bừng nóng lên tưởng có thể chiên trứng được. Cô thầm than nhẹ, tác động của ly rượu vừa rồi sẽ tới mức nào? Cô đã không còn được tỉnh táo lắm.
Tân Hạ Noãn có gắng khống chế ham muốn được ngủ lúc này, nhưng mà tới lúc này, cô càng lúc càng không khống chế được. Lục Tử Ngân nhìn dáng vẻ mệt mỏi của cô, xoa đầu cô nói: “Không thoải mái thì nghỉ đi."
“Ừ." Tân Hạ Noãn liền dựa người vào ghế sô pha, khép mi lại. Ông Mẫn thấy vậy, vui cười hớn hở nói, “Tửu lượng như vậy là rất kém, tới lúc hai người kết hôn thì sao?"
“Đương nhiên là tôi uống giúp." Lục Tử Ngân bất đắc dĩ cười.
“Nói như vậy tức là tửu lượng của anh rất tốt?" Ông Mẫn nhướn mày, “Chúng ta uống thêm nữa nhé?"
“Có thể thử xem." Lục Tử Ngân cười nói.
Hơi thở Tân Hạ Noãn tràn ngập hương vị cồn, chợp mắt được một lát thì muốn ói. Cô lập tức đứng lên chạy về hướng toilet. Lục Tử Ngân dừng lại một chút, có chút hối hận khi mang cô tới đây.
Tân Hạ Noãn vừa lao ra, mới tới được cửa toilet, chưa kịp mở cửa ra đã đâm sầm vào một người, vốn Tân Hạ Noãn có thể kiềm chế lại trong chốc lát, nhưng ngửi thấy mùi thuốc lá trên người của người này, cảm giác ghê tởm trong người dâng trào, khiến cô trực tiếp nôn ra, hơn nữa còn ói hết lên người của anh ta.
Người này không hề phát bực, cũng không vội vàng lau vết dơ trên người mình mà lẳng lặng đưa cho cô một cái khăn tay màu xanh. Tân Hạ Noãn hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn qua, nhìn thấy gương mặt nhã nhặn và đôi mắt thanh tú của Liêu Tu.
“Sao anh lại ở đây?" Có thể nói cũng đã ba bốn năm hai người chưa từng giáp mặt.
Liêu Tu cười khổ, “Là anh hỏi em mới phải? Em chưa từng tới những chỗ thế này, hơn nữa cũng chưa từng uống nhiều rượu như vậy."
Tân Hạ Noãn không nói ngay được. Đúng như lời anh ta nói, cô chưa bao giờ chủ động tới những chỗ thế này, có thể có hẹn, nhưng trừ phi là người quan trọng. Trước khi tới nơi này là vì bạn thân Mạn Ny, không thể không đến. Hiệ giờ là vỉ Lục Tử Ngân, lại càng không thể không đến. Thật ra cô không hề muốn đến những nơi thế này.
Liêu Tu thấy cô không nói lời nào, trực tiếp cầm lấy khăn tay trên tay cô, giúp cô chùi khóe miệng, hình ảnh này giống như thời còn học đại học lúc ăn cơm xong, không hề ngại gì mà dịu dàng chùi khóe miệng cho cô. Tân Hạ Noãn sửng sốt, cũng không biết nên lãnh tránh thế nào.
Cuối cùng thì một thanh âm mang hồn phách cô quay trở lại. Đó là tiếng la bén nhọn, so với âm nhạc bên ngoài càng làm cho tim người ta đập mạnh hơn, “Các người đang làm cái gì?"
Tân Hạ Noãn lập tức nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy một người với mái tóc uốn bồng bềnh, mặc chiếc váy bó sát màu lửa, bên hông vừa vặn mang một chiếc thắt lưng đen, chân đi giày cao gót đang lao tới, không nói năng gì trực tiếp giáng cho Tân Hạ Noãn một cái tát, “Không biết xấu hổ, dám dụ dỗ đàn ông của người khác."
Liêu Tu gào lên, “Em bị điên à?"
“Liêu Tu. Anh dám vì con đàn bà nay mà gào…" “Bốp!" Cô ta còn chưa nói xong, mặt đã ăn phải một cái tát, người tát không phải ai khác, chính là người cũng vừa bị tát, Tân Hạ Noãn.
Tân Hạ Noãn nói: “Trả lại cho cô." Cô gái kia trừng mắt vừa định vung tay muốn tát lại Tân Hạ Noãn một cái, bị Liêu Tu ngăn lại, “Đủ rồi, em không biết mất mặt xấu hổ là gì sao?"
Liêu Tu giận dữ, lỗ mãng gạt tay của cô gái kia, không hề quay đầu lại mà bỏ đi. Cô gái kia khóc lóc chạy theo, vẻ mặt vô cùng sốt ruột, “Liêu Tu, đừng nóng giận, cũng tại em sợ anh bị người khác cướp đi."
Tân Hạ Noãn thoáng sửng sốt, sờ gương mặt chính mình, đúng thật là hơi đau. Nhớ tới vừa rồi bản thân mình đánh trả, Tân Hạ Noãn không khỏi xúc động mạnh, quả nhiên có rượu vào thì thêm cảm đảm, nếu trước kia khẳng định cô chỉ biết khóc.
Tuy nhiên sự việc vửa rồi cũng khiến cho Tân Hạ Noãn hiểu được, cảm giác mà Liêu Tu muốn chính là như vậy. Có một người con gái thương anh ta, cho dù bị đối đãi lạnh lùng, cũng sẽ vẫn nồng nhiệt, buông thả lòng tự tôn, kiểu ngạo và tính cách của bản thân vì anh.
Giống như trước kia Liêu Tu đối xử ần cần với cô nhưng cô vẫn không hề đáp lại. Giống như chính cô, luôn yên lặng với Lục Tử Ngân, thậm chí trơ mắt nhìn Lục Tử Ngân đối tốt với cô gái khác. Tình yêu vốn chính là như vậy, trả giá không phải cần có đáp trả, mà hoàn toàn không tuân theo phép tính đơn giản của toán học kiểu một đổi một. Tình yêu không phải lúc nào cũng đổi ra được một đồng tiền của chân tình.
Tân Hạ Noãn nhấp nhấp khóe miệng, sau khi ói cũng như nhận một cái tát, cô cảm thấy mình lại tỉnh rượu hơn nhiều, giống như chưa từng uống rượu, thật là thần kỳ.
Cô quay trởi lại A72, vừa mới đặt tay vào tay vặn cửa, đã thấy mỹ nữ được ông Mẫn ôm đi tới, cô ta một bên xốc lại quần áo, một bên nói chuyện với cô, “Hai con ma rượu này uống quá chén, uống như điên ấy. Người của cô nói muốn tìm cô gái khác đấy."
Tân Hạ Noãn sửng sốt, đi vào vừa nhìn thấy đã hoảng sợ. Đúng là coi rượu nho như nước sôi mà uống chỉ có hai kẻ điên này, hơn nữa trên bàn có tới mấy bình, khiến cho người ta run rẩy, trời ạ, bọn họ uống cái kiểu gì vậy? Có nhất thiết phải vậy không?
Lục Tử Ngân dường như không có say, híp mắt nhìn cô, cười lạnh, “Có người chùi miệng hộ em, có phải thấy rất hạnh phúc?"
Tân Hạ Noãn trố mắt ngây người, cảnh vừa rồi Lục Tử Ngân nhìn thấy sao? Anh nhìn thấy tới lúc nào? Tân Hạ Noãn muốn hỏi lại lại không dám, chỉ thấy Lục Tử Ngân điên cuồng đi về phía quầy rượu, còn đề nghị ông Mẫn, “Muốn uống tiếp không, thử chút rượu mạnh? Scotland Whiskey được không?"
Ông Mẫn dường như cũng uống khá nhiều, thanh âm có vẻ không vững, “Điiiiiiii."
Lục Tử Ngân nhấn vào nút gọi phục vụ. Tân Hạ Noãn lo lắng nói: “Đừng uống nữa." Lục Tử Ngân không để ý tới cô, lại tiếp tục tự ý, tự mình uống thêm một ngụm, mang theo hơi thở nồng đậm mùi rượu hôn cô một cái, động tác lưu loát, không có cảm giác triền miên, thậm chí không có nhiều tình cảm, chỉ như là ngoài miệng rồi nói: “Ngoan" giọng nói cũng rất thờ ơ.
Tân Hạ Noãn không nói gì, ngồi yên nhìn Lục Tử Ngân và ông Mẫn thi nhau nâng ly mà uống. Cho tới khi cả hai người đều ngã xuống, Tân Hạ Noãn mới nhấn chuông phục vụ. Trong chốc lát, vài người mặc đồng phục xuất hiện, một người đàn ông cao lớn mặc tây trang, đi giày da, đeo kính râm giúp đỡ mang ông Mẫn ra ngoài, sau đó tốt bụng hỏi Tân Hạ Noãn, “Có cần chúng tôi giúp hay không?"
Tân Hạ Noãn gật đầu. Một người khó mà tha được cái kẻ đang bất động kia.
Sau khi Tân Hạ Noãn lấy xe ra, Lục Tử Ngân bị nhét vào ghế sau, nặng nề mà ngủ. Một người đàn ông cao lớn khác nói với Tân Hạ Noãn: “Không cần để ý, mỗi lần ông Mẫn làm ăn cùng khách thích uống rượu như vậy."
Tân Hạ Noãn mỉm cười gật đầu, xem như đã hiểu rõ mọi điều. Đợi khi họ đi rồi, cô mới thở hắt ra, hóa ra, kiếm tiền thật không dễ, hơn nữa đối với ông chủ lớn, phải xem như liều mình theo hầu quâm tử.
Xe chạy tới khu biệt thự hoa sen, Tân Hạ Noãn xuống xe, mở cửa phía sau, lay lay thân mình Lục Tử Ngân, “Về đến nhà, tỉnh dậy."
Lục Tử Ngân nhíu mày, không thèm nghe lời. Tân Hạ Noãn nhất thời bất đăc dĩ, đành phải dùng sức kéo Lục Tử Ngân đi ra, Lục Tử Ngân cũng ỡm ờ mặc cho Tân Hạ Noãn “tha" ra khỏi xe, nặng nề ngã trên vai Tân Hạ Noãn, bước đi tập tễnh về phía cửa.
Tân Hạ Noãn sờ sờ trên người Lục Tử Ngân tìm chìa khóa, lại nghe thấy Lục Tử Ngân thấp tiếng thì thầm, “Đừng có chạm vào tôi."
Tân Hạ Noãn nhướn cao hàng lông mày, cô không thèm chạm vào anh thì có, có cái gì đặc biệt hơn người mà làm dữ, cô bất mãn nói thầm trong lòng. Bởi vì câu nói “thì thầm" vừa rồi của Lục Tử Ngân khiến cho Tân Hạ Noãn nổi cáu, nên khi lên lầu, cô trực tiếp “vứt" Lục Tử Ngân xuống giường. Có lẽ hơi dùng sức, nên thấy Lục Tử Ngân hơi nhíu mày giật mình. Tân Hạ Noãn nhìn trạng thái khó chịu của anh, thật sự không đành lòng, đến phòng tắm thấm ướt một cái khăn mặt rồi vắt khô, lau mặt cho Lục Tử Ngân. Cô tính giúp anh cởi bớt quần áo rồi về nhà. Không nghĩ tới sau khi cô cởi áo cho anh xong, chuẩn bị cởi tới quần thì Lục Tử Ngân nắm chặt cổ tay Tân Hạ Noãn, dùng lực khá mạnh khiến cổ tay Tân Hạ Noãn suýt nữa bị anh xiết gãy. Anh nổi giận nói thành lời thô tục, “Mẹ nó, cô cút xa tôi ra một chút, đừng có chạm vào tôi, tôi có vợ rồi."
Tân Hạ Noãn sửng sốt, mãi tới lúc Lục Tử Ngân nhìn rõ người chạm vào quần anh là “cô" nào, Lục Tử Ngân mới buông tay, day day thái dương, mơ màng nhìn quanh: “Về đến nhà rồi à?"
Tân Hạ Noãn hé miệng mỉm cười, nụ cười biến những uất ức trong lòng thành đường mật, đỡ lấy mặt Lục Tử Ngân mà hôn lên, cô gọi anh, “Ông xã."
Tác giả :
Cẩm Trúc