Cá Của Tôi Trải Rộng Toàn Tinh Tế
Chương 3 3 Không Có Chuyện Gì Một Người Không Quá Quan Trọng
Carl quẹt cửa khách sạn qua thẻ phòng của mình, đây là căn phòng đặc biệt của nhân ngư, một nửa chìm trong nước, khi đèn ngủ được bật sáng, qua lớp kính Carl nhìn thấy bóng dáng một nhân ngư dài hơn hai mét xuất hiện giữa vùng biển u ám.
Hắn giống như một con trăn khổng lồ chiếm cứ chiếc giường vỏ sò đang lộ ra, đuôi cá từ xanh lam đến đen thể hiện một cảm giác nghệ thuật của sự kết hợp sức mạnh và vẻ đẹp trong trạng thái tĩnh lặng...!Những đường cơ bắp trên cơ thể trần trụi mang vẻ đẹp của các tác phẩm điêu khắc Hy Lạp cổ đại.
Lúc Carl bước vào phòng, nhân ngư ngẩng đầu lên, mái tóc dài màu trắng bạc hơi xoăn xõa ra như rong biển, dưới làn sóng gợn sóng, mơ hồ nhìn thấy một đôi mắt bạc lạnh lùng như dã thú.
Lúc bị nhìn vào, da đầu Carl đầu tê dại, chỉ cảm thấy chính mình quấy rầy thủy quái đang nghỉ ngơi.
Yuanna bắt đầu từ từ trôi nổi,...!đuôi cá của hắn rất dài và vị trí của nó sẽ dần nhô lên khi căng hoàn toàn trong nước, vẻ đẹp của gương mặt điển trai khiến vạn người hâm mộ phát cuồng, bàn tay thon dài và mạnh mẽ bám vào kính, hắn từ trên cao nhìn xuống người đại diện Carl, những giọt nước nhỏ xuống từ đôi lông mày cao ngất của hắn.
Hắn có một đôi mắt bạc sâu thẳm được người hâm mộ gọi là "Lòng khoan dung của Chúa", khi đôi mắt cực kỳ đẹp này hơi cụp xuống, người ta dễ liên tưởng đến những vị thần thiêng liêng đang thương xót chúng sinh.
Nhưng hắn ta đã từng thấy qua Yuanna dùng móng vuốt của mình cắt cá sống mà chậm rãi ăn, Carl không thể kết hợp chuyện này với các vị thần với nhau, đôi mắt cao cao tại thượng đó thật sự lộ ra lòng thương xót nhưng nó giống như lòng thương xót đối với những sinh vật cấp thấp.
"Yuanna, công ty đã sắp xếp cho anh địa điểm tổ chức buổi biểu diễn, đó là một hành tinh được thiết kế riêng cho anh bởi người hâm mộ lớn của anh, gọi là quốc gia Thủy Chi, nó rất đẹp, lúc bảy giờ tối chúng ta cùng đi xem quốc gia Thủy Chi một lần đi?" Carl nói với một nụ cười.
Yuanna không nói gì, hắn mới ngủ dậy không thích nói chuyện, khoảng cách giữa lông mày và mắt của hắn rất gần khiến cho người ta cảm thấy cảm giác ngột ngạt rất lớn, xinh đẹp lại sắc sảo.
Carl nín thở, ngoài mặt vẫn là cười, thật ra trong lòng cũng sắp khóc rồi, gã biết tính tình tổ tông này khi rời giường, không thể đánh thức hắn trong khi hắn còn đang ngủ say, nhưng Yuanna đã ngủ hai ba ngày rồi, khi ngủ không đọc tin tức, công ty sắp xếp lịch trình cho hắn đều bỏ qua, bỏ lỡ các thông báo khác không phải là vấn đề lớn nhưng buổi diễn tập vẫn rất quan trọng đấy.
Yuanna vẫn là thản nhiên nhìn xuống gã, đôi mắt bạc nửa lim dim có một loại cảm giác sâu xa đáng sợ.
"Ding dong ~" Tiếng nhắc nhở riêng biệt của tin tức đã phá vỡ sự bế tắc trong căn phòng, Carl còn tưởng đó là tiếng quang não của mình phát ra, nhưng tiếng nhắc nhở của tin nhắn liên tục truyền đến từ trên thân Yuanna lại làm cho Carl cảm thấy trở nên hoảng hốt ——
Tổ tông này thế mà lại cài đặt thông báo của người đặc biệt?
Carl nhìn thấy Yuanna cầm quang não, ánh sáng yếu ớt từ quang não phản chiếu vào trong mắt Yuanna, không biết đối phương nói gì, đôi mắt Yuanna khẽ nhúc nhích, giống như nắng mai rơi trên mặt biển, lúc này Yuanna không còn một tia lệ khí, đúng như những gì người hâm mộ nói, đó là khuôn mặt của thiên thần được phác họa tinh xảo bằng bột vàng và chỉ bạc bởi Chúa.
[Anh gửi cho tôi nhiều bài hát như vậy làm gì?]
[Chỗ này của tôi không phải tiệm ve chai]
[Con kiến còn đi bộ được năm năm mà anh vẫn còn dậm chân tại chỗ]
[Im lặng.jpg]
Nhìn thấy những tin tức liên tiếp, Yuanna mệt mỏi tỉnh dậy, nhưng hắn vẫn tự hỏi liệu mình có đang mơ không.
Trong khoảng thời gian này Yuanna vẫn luôn rất thích ngủ, khó có thể tưởng tượng rằng hai tháng trước, hắn còn đang mất ăn mất ngủ sáng tác và sửa chữa bài hát, cố gắng tìm cảm hứng bằng mọi cách có thể nghĩ ra.
Nhưng nguồn cảm hứng khác với con mồi, dù cố gắng hết sức vẫn không thể chạm vào chiếc đuôi tượng trưng cho nguồn cảm hứng.
Hắn tự nhận mình là ca sĩ hàng đầu của thế hệ này chiến thắng trong cuộc tuyển chọn ca sĩ nhân ngư, tài năng của hắn có thể so sánh với những ca sĩ hàng đầu được bình chọn ở các thế hệ trước, nhưng bản thân Yuanna cũng biết rằng danh hiệu của mình có chỗ vô ích.
Việc tuyển chọn ca sĩ nhân ngư tuân theo hệ thống cổ xưa, yêu cầu nhân ngư đi đến vùng biển cấm để thu phục cự thú dưới đáy biển sâu, cự thú bị bắt càng mạnh thì giọng ca của nhân ngư càng đẹp, bởi vì thông thường, nhân ngư dùng giọng hát tuyệt vời của mình để quyến rũ những cự thú dưới đáy biển sâu.
Duy chỉ có Yuanna là một ngoại lệ.
Trong lần tuyển chọn kia, Yuanna đã chạy đến biển cấm và chọn được cự thú mạnh mẽ nhất biển sâu, hắn tràn đầy tự tin hát cho con cự thú dưới đáy biển sâu kia, kết quả là, cự thú biển sâu lười biếng trương bụng, trong lòng không có chút dao động nào, thậm chí còn phun ra một cái bong bóng...!
Thế là Yuanna đánh đập dữ dội con cự thú biển sâu kia.
Cự thú biển sâu bị đánh rơi nước xuống mắt cảm động trước tiếng ca của Yuanna.
Mặc dù quá trình chiến thắng có phần không giống bình thường, nhưng Yuanna cuối cùng vẫn chiến thắng và trở thành ca sĩ nhân ngư hàng đầu mới ra đời.
Hắn rất thích âm nhạc vì để cho nhiều người có thể nghe được tiếng hát của mình, ngay từ đầu Yuanna đã chọn đăng bài hát lên mạng.
Chính lúc đó hắn mới gặp được người đánh giá âm nhạc, người đánh giá âm nhạc nhận xét dưới bài hát đầu tiên của Yuanna là: [Đây thật sự là ca sĩ hàng đầu của bộ tộc nhân ngư mới ra đời sao? Rõ ràng là sinh vật sống ở đại dương, tại sao lại giống rau hẹ trong đất, một thế hệ sau không bằng một thế hệ trước?]
Trước khi tiếp xúc với Internet, chưa từng có ai dám nói cho hắn biết sự thật như thế này, ngay cả trưởng lão nghiêm khắc nhất trong bộ tộc nhân ngư, tận mắt chứng kiến Yuanna tóm lấy một con cự thú dưới đáy biển sâu, sau khi tung từng cú đấm đánh cho cự thú đến máu thịt be bét cũng sẽ rất dịu dàn khéo léo nói với Yuanna: "Cậu đúng là một người đặc lập độc hành, một ca sĩ nhân ngư với phong cách cá nhân mạnh mẽ."
(*) 特立独行: đi đứng một mình, không dua theo ai.
Người đánh giá âm nhạc đã gửi đến một bài phê bình âm nhạc rất dài, chuyên nghiệp, chính xác và không chê vào đâu được, từng câu từng chữ đã chọc vào điểm yếu và tự ti sâu thẳm nhất trong lòng Yuanna.
Lần đầu tiên đối mặt tình huống này, Yuanna cãi bướng cố gắng chống đỡ nói: [Nói mà không có chứng cứ, nói còn hay hơn hát.]
Người đánh giá âm nhạc: [Hả? Tôi hát còn nghe hay hơn.]
Yuanna không tin, hắn thêm thông tin liên lạc của người đó, hắn nhấn một đoạn hội thoại mà đối phương gửi tới, giọng nói hoa lệ và lười biếng ngâm nga một giai điệu ngắn, lộng lẫy, suy tàn, tươi tắn rồi lại sa sút như thể vô số bông hồng máu nở rộ trong bóng đem, một người đưa tay ra mời người nghe đến một buổi khiêu vũ hoành tráng.
Yuanna lặp lại đoạn hội thoại ngắn này mười lần, hắn hỏi người đánh giá âm nhạc: [Đây có phải là bài hát do bạn làm không? Tôi có thể nghe bản đầy đủ được không?]
Đối phương trả lời: [Xin lỗi, tôi không thể gửi bản đầy đủ cho bạn, đây là bài hát do một người bạn nhân ngư viết cho tôi cách đây rất lâu, hắn nói hắn hy vọng chỉ có mình tôi có thể nghe được bài hát này.]
Dù chỉ nghe một đoạn nhỏ, Yuanna cũng có thể chắc chắn đây là bài hát chưa từng được lưu truyền ra ngoài, nếu người sáng tác sẵn sàng công khai bài hát này thì ngay cả cự thú hùng mạnh nhất của biển sâu cũng sẵn sàng bằng lòng cúi đầu xưng thần.
Nhân ngư quyến rũ tất cả các sinh vật sống bằng cách hát, bài hát này có nghĩa là quyền lực tối cao và vinh quang đối với nhân ngư, nhưng nhân ngư đó chỉ đưa riêng bài hát cho người này, đối với nhân ngư mà nói, có lẽ là sự lãng mạnh lớn nhất mà hắn có thể cho.
Yuanna chưa bao giờ thấy qua người đánh giá âm nhạc nhưng hắn nghĩ, đó chắc chắc là người rất đẹp giống như đoạn giai điệu hoa lệ kia, cho dù một ngày nào đó người này sẽ già đi và chết đi, nhưng vẻ đẹp được hát lên bởi giai điệu ấy sẽ không bao giờ phai nhạt.
Trong khoảng thời gain người đánh giá âm nhạc chợt xuất hiện rồi chợt biến mất thì Yuanna đã lặp đi lặp lại giọng hát ngắn nủi kia, có lúc hắn căm hận mình đã từng nghe qua giai điệu này, nếu như hắn chưa từng nghe đến thì hắn sẽ không nhận thức rõ ràng, khoảng cách giữa sáng tạo âm nhạc của hắn và thiên tài chân chính không cách nào vượt qua.
Nếu như hắn chưa từng nghe qua thì sẽ không bị hoa tươi và ánh đền vây quanh cũng không thấy được nỗi lo lắng sợ hãi như hình với bóng mà bị hắn dẫm dưới chân.
Dưới sân khấu vỗ tay ầm vàng, dưới sự chú ý của công chúng, xung quanh là hoa và đèn, trong thời đại giải trí lấy tên hắn này thì hắn là một thần linh giả tạo bị sự cuồng tín và bạo lực đắp lên.
Yuanna: [Xin lỗi.]
Hắn gõ rồi xóa đến cuối cùng chỉ có thể gõ ra hai chữ này, đến khi người này rốt cuộc quay lại nhưng hắn lại không biết mình đang mong cầu thứ gì.
Tại sao cứ gửi liên kết tác phẩm cho người này?
Tại sao chờ lâu mà không thấy hồi âm, vẫn cố gắng tiếp tục gửi tác phẩm?
Người đánh giá âm nhạc: [Nếu anh không có linh cảm và trạng thái thì trong nửa năm anh không nhất thiết phải ép mình phát hành một bài hát mới, ý định ban đầu của anh khi ký hợp đồng với một công ty môi giới không phải là để kiếm tiền, phải không? ]
Trong khoảng thời gian này Yuanna bỏ mặc bản thân đắm chìm trong trạng thái ngơ ngơ ngác ngác chợt ngây ngẩn cả người, hắn nhìn tin nhắn người đánh giá âm nhạc gửi tới: [Tốt hơn hết anh nên làm điều gì đó mà anh từng muốn thử nhưng chưa được thử, tôi nghĩ anh có thể thích cuộc sống của một lính đánh thuê tinh tế? Mũi dao liếm máu, khói và lửa, tại sao không thử xem? Có thể thử nghiệm khác biệt như vậy có thể truyền cảm hứng cho cuộc sống giống như vết nước động trước đây của anh.]
Người đánh giá âm nhạc: [Tôi tin tưởng nếu là anh, dù là dọc theo dòng sông bùn lầy, anh cũng có thể tìm thấy biển cả.]
Người đánh giá âm nhạc: [Rất mong được nghe "Sea" khác biệt của anh.]
Yuanna im lặng nhìn màn hình, một lúc lâu sau, hắn mới trả lời: [Được.]
...!
Thấy Yuanna trả lời đơn giản, Đường Ẩn tự hỏi có phải canh gà của mình không có tác dụng gì không, dù sao thì thân vương huyết tộc đã sống nhiều năm như vậy, lại là lần đầu tiên bón canh gà cho người khác, chắc chắn nghề nghiệp chưa thành thạo là điều không thể tránh khỏi.
Đường Ẩn cảm thấy mình đổ canh gà này coi như đổ đi, cậu hỏi vấn đề mình quan tâm nhất: "Đúng rồi, tôi nghe nói một người hâm mộ của anh đã đặc biệt mua cho anh một hành tinh và biến hành tinh đó thành một quốc gia nước làm địa điểm tổ chức buổi hòa nhạc cho anh, anh nghĩ gì về người hâm mộ đó?"
"Đối phương đang trả lời" xuất hiện ở phía trên cùng của hộp nhật ký trò chuyện, Đường Ẩn suy đoán Yuanna có thể nói tài khoản theo đuổi ngôi sao của hắn là tên ngốc lắm tiền, có thể nói người này rất phiền, hơn nữa tài khoản theo đuổi ngôi sao của Đường Ẩn đã thêm thông tin liên hệ cá nhân của Yuanna, vẫn luôn kiên trì việc chúc buổi sáng tốt lành và chúc ngủ ngon bằng cách gửi phong bì màu đỏ.
Yuanna: [Đó là ai?]
Đường Ẩn nhìn câu hỏi lại này, cậu chớp mắt, tạm thời loại trừ Yuanna ra ngoài là người đã phong ấn cậu, năm năm cậu theo đuổi ngôi sao không để lại chút dấu vết trong lòng của Yuanna, năm năm tới nữa cũng giống như vậy.
Kiếp trước cậu theo đuổi Yuanna mười năm, trong lòng Yuanna cũng không nổi lên bọt nước, đối phương cũng sẽ không tốn nhiều thời gian để phong ấn người mà mình không quan tâm.
Rất tốt, tạm thời loại trừ một kẻ tình nghi.
Nghĩ tới đây, Đường Ẩn vui vẻ cười, nhanh chóng gõ chữ nói: [Không có chuyện gì, một người không quá quan trọng.]
"Thưa ngài, bây giờ là mười một giờ ba mươi, vẫn còn một tiếng rưỡi nữa mới đến giờ hẹn giữa ngài và ngài Cleckelste." Người quản gia lớn tiếng nhắc nhở bên ngoài cửa.
Cleckelste một long tộc cũng là bạn kho báu lâu năm của Đường Ẩn, bọn họ có sở thích chung là sưu tập những kho báu có giá trị.
Hầu hết các chủng tộc trong thời đại tinh tế vẫn chưa hiểu rõ hết về long tộc, đặc biệt là một số chủng tộc mạnh mẽ nhất trong long tộc, hầu hết những long tộc đó đều ở ẩn và về cơ bản không giao lưu với các chủng tộc khác.
Trong cuộc đời của bọn họ thời gian hoạt động chỉ dành cho giao phối, kiếm ăn hay là thu thập kho báu.
Cleckelste là một long tộc mạnh mẽ, ít có người biết thời gian và rồng vĩnh hằng là một trong những loài rồng tiếp cận tồn tại gần nhất với vĩnh hằng.
Đường Ẩn tìm đọc sách cổ, mơ hồ biết rồng vĩnh hằng có thể điều khiển thời gian nhưng trong sách cổ không nối tới cách điều khiển thời gian, là chỉ có thể kiểm soát thời gian của bản thân hay vẫn có thể kiểm soát thời gian của người khác, thậm chí ảnh hưởng đến toàn bộ dòng chảy của thời gian?
Cậu hoài nghi mình bị phong ấn có quan hệ rất lớn với Cleckelste, thậm chí nghi ngờ mình trùng sinh có lẽ liên quan đến Cleckelste nhưng cậu không có bằng chứng.
Quan hệ giữa cậu và Cleckelste rất bình thường, bọn họ chỉ là đôi bạn có cùng sở thích sưu tầm.
Ngoài mối quan hệ giữa bạn bè thích thu thập kho báu thì có lẽ tăng thêm một mối quan hệ là người theo đuổi và người bị theo đuổi.
Đường Ẩn chưa từng nếm thử qua máu của rồng thời gian và vĩnh hằng, cậu rất tò mò máu của một sinh vật mạnh mẽ và bí ẩn như vậy có mùi vị gì.
Máu của rồng luôn được tôn vinh bằng nhiều cách khác nhau, ví dụ như kỵ sĩ rồng có thể dùng máu rồng để nâng cao sức mạnh của mình, ví dụ như nhiều pháp sư dùng máu rồng để vẽ trận pháp, nhưng Đường Ẩn đọc sách cổ, chưa ai có thể ghi lại mùi máu của rồng thời gian và vĩnh hằng.
Sức mạnh của Cleckelste quá mạnh, muốn uống máu rồng thì không thể dùng vũ lực, vì vậy kiếp trước Đường Ẩn đã rất nỗ lực để có quan hệ tốt với Cleckelste, sau khi quan hệ trở nên tốt hơn thì dự định xin một chén máu rồng để uống.
Nhưng mà cự long là loài sinh vật khó lấy lòng nhất, chúng tham lam, kiêu ngạo, máu lạnh và lười biếng, về cơ bản, chúng lười ra khỏi cửa, lười kết giao bạn bè, cho đến khi bị phong ẩn kiếp trước thì Đưởng Ẩn vẫn chưa được uống máu rồng.
Vốn dĩ mỗi lần tưởng tượng về máu rồng thời gian và vĩnh hằng ở kiếp trước sẽ khiến Đường Ẩn cảm thấy không thể chịu nổi, nhưng lần này phản ứng đầu tiên của Đường Ẩn là...!Không biết máu có ngon hơn máu của Lục Tước không.
"Thưa ngài, ngài rửa mặt xong chưa?" Người quản gia thúc giục bên ngoài.
Đầu lưỡi đỏ tươi liếm môi dưới, Đường Ẩn nhẹ giọng nói: "Ông có thể hủy chuyến đi này với Cleckelste."
Quản gia: "?"
Người quản gia sững sờ một lát rồi nhanh chóng nói: "Được rồi, tôi sẽ hủy bỏ nó, vậy cuộc gặp với ngài Yuanna tối nay thì sao?"
"Đều hủy bỏ."
Những ngón tay mảnh khảnh nắm lấy thành bồn tắm, đầu ngón tay ấn mạnh xuống, như thể đang chịu đựng thứ gì đó: "Tình huống của tên nhân loại đó thế nào?".