Bưu Hãn Dân Quê
Chương 13: Vào thành dò đường
Đã gần đến tám tháng , tiếp qua vài ngày sẽ lập thu .
Buổi chiều trời bỗng nhiên tối lại, mây đen dầy đặc , xem ra là sắp mưa .
Tính tính cũng có hơn mười ngày trời không mưa , nước trong ruộng không cònthừa nhiều lắm , nếu không mưa phỏng chừng phải thả nước từ hồ một lầnnữa.
Người trong thôn nhìn trời âm trầm lộ ra mỉm cười,mưa này rơi xuống chẳng những thời tiết lạnh chút, trọng yếu hơn là choruộng nước đầy nước, hoa mầu sẽ sinh trưởng rất tốt .
Chỉ cần nước đủ, lại bón phân , lúa sẽ từ từ cao lớn, đợi cuối tháng ra bông sẽ đè cong xuống .
Buổi chiều rốt cục hạ một trận mưa to, hạt mưa lớn như đậu tương rơi xuống,dầy đặc che khuất tầm mắt người, tất cả cây cối trong mưa vui thích đong đưa, cả nhà Phùng Quý ngồi ở nhà chính nhìn mưa to bên ngoài, cảm nhậnhơi nóng tiêu tán, từng trận cảm giác mát sảng khoái đánh úp lại.
Quay đầu thấy Tú Cô cũng đi ra , nhanh chóng lấy thêm áo mặc cho bà, sợ bà cảm lạnh .
Tú Cô cười cười, “Ta không yếu ớt như vậy."
Phùng Quý vẫn kiên trì, hiện tại ông lo lắng nhất chính là thân thể Tú Cô.
Trận mưa to này kéo dài hai canh giờ, qua đi trời lại trong , sau cơn mưabầu trời như được rột rửa quang đãng xanh thẳm, trong không khí mangtheo hương bùn đất.
Bởi vì trận mưa này, ngày hôm sau cây cối tựa hồ càng mạnh mẽ sinh trưởng lên.
Lúa tựa hồ cao không ít, đậu phộng cũng ra không ít.
Mà trong vườn rau dưa quả rõ ràng sinh trưởng tốt .
Hắc Muội mang theo Béo Nha ở trong vườn hái rau tới trưa, dưa hấu chỉ có năm sáu cái, Tứ Nha ôm dưa hấu hớn hở chạy đi .
Mướp, bầu, dưa chuột, bí đỏ, cà tím, khổ qua, tiêu, bí đao hái được hai khuôn lớn.
Phùng Quý nghĩ Hắc Muội lại kêu ông đi trong thành bán rau.
“Cha, tuy là bán rau nhưng chúng ta đổi phương pháp bán, sáng mai con và cha cùng đi trong thành."Hắc Muội nói được thần bí.
Cha nàng cười cười cũng không thèm để ý.
Cả một ngày Hắc Muội đều làm rau trộn, vẫn chỉ làm ba loại khổ qua, mướp,dưa chuột, đồ ăn khác vẫn để cha nàng bán đi như trước.
Đến buổi chiều Hắc Muội đã làm xong toàn bộ , sơ sơ hơn mười hộp.
Bởi vì mướp nhiều nhất, tất cả mướp còn lại toàn bộ đặt vào một cái chậu lớn, lại đặt vào trong khuôn.
Trong một đầu đòn gánh đều là rau trộn, đầu khác để cà tím hạt tiêu bầu rau dưa linh tinh.
Tối đó Hắc Muội liền chưng một ổ bánh ngô, lại dặn dò Béo Nha Tứ Nha.
Ngày hôm sau gà vừa gáy, sắc trời còn chưa sáng Hắc Muội đã cùng cha tiến vào thành .
Phùng Quý mang một gánh này nọ tuy rằng không phải rất nặng nhưng bởi vìđường núi nhỏ hẹp, sắc trời lại không có sáng hẳn, Hắc Muội lo lắng chocha nên kêu ông đi chậm chút, nhưng Phùng Quý một lòng muốn vội vàng vềnhà trước trời tối, cho nên đi như bay.
Đi gần ba canh giờ rốt cục ra khỏi sơn đạo đến một trấn nhỏ.
Lúc này sắc trời đã sáng lên, nhưng mặt trời còn chưa có lên.
Hai người ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, uống nước xong ăn bánh ngô không có tiến vào trấn mà tiếp tục đường chính.
Đường từ trấn đến thành tuy rằng không phải quan đạo nhưng đã là đường lớn, Phùng Quý gánh nặng đi cũng thoải mái rất nhiều.
Thời điểm nửa buổi sáng hai người rốt cục đến Thanh thành.
Thanh thành cũng không phải rất lớn, nhưng bởi vì chỗ Thanh Châu, phía namtiếp giáp Cẩm Châu, phía bắc nối liền với tứ Phương thành, xem như NamBắc tất phải thông qua con đường giao thông tất yếu này, cho nên Thanhthành mặc dù không lớn nhưng phồn hoa dị thường, từ nam chí bắc ngườinối liền không dứt.
Đây là lần đầu trong năm nay Hắc Muội đến Thanh thành, vẫn phồn hoa như trước.
Đi đến phố Tây Thanh thành, nơi này chung quanh rất nhiều dân quê gánh đồ ở nông thôn đến bán .
Bán rau cải thực sự nhiều, Phùng Quý tìm vị trí buông gánh xuống bắt đầu thét to.
Hắc Muội nhìn thấy bên cạnh có người bán dầu vừng , vừa hỏi giá, bảy văntiền một cân, trả giá nửa ngày cuối cùng còn sáu văn tiền một cân, đựngtrong ống trúc.
Trở lại trong gánh, đem chậu rau trộn ra nhỏ vài giọt dầu vừng lên, nhất thời hương vị toả ra bốn phía, lại đemtừng hộp mở ra, trên mặt đều nhỏ vài giọt dầu vừng, đem hộp đặt vàotrong, lấy ra chén lớn trước đó chuẩn bị tốt múc đầy một chén đứng ở một bên lớn tiếng thét to, “Haiz, ai lại đây coi một chút a, cam đoan ngươi cho tới bây giờ chưa ăn qua mùi vị này, miễn phí ăn thử, không thể ănngài không mua, ta không nói hai lời—— “
Bộ dáng HắcMuội xem như phát triển , bộ dáng thanh tú, ngũ quan lập thể, màu da sáp mật, giọng lại lớn, tuổi không lớn lại cố tình một bộ dạng vô cùng lãoluyện.
Vẻ mặt mang theo ý cười bưng chén rau trộn lớnhướng mũi ngửi ngửi đưa đến qua lại cái giỏ trước mặt phụ nhân, còn âncần chuyển đưa cái xiên trúc có sẵn rau trộn cho ăn.
Chỉ cần thì thật tâm đi ra bán đồ ăn khẳng định nhịn không được nếm mộtmiếng, đa số người nếm thử đều nói ăn ngon, hương vị tươi mới, trước kia chưa từng ăn qua hương vị này.
Cũng có mấy người ngạihương vị nặng , nhưng đại đa số mọi người nếm thử đều hỏi giá, nghe nóimột chén năm văn tiền, có người chê đắc không mua, bởi vì một cân thịtlợn cũng chỉ sáu văn tiền mà thôi.
Phùng Quý thấy nhiềungười ăn thử mua cũng không nhiều, mười người nếm chỉ có ba người mua,liền nói, “Hắc Muội, ta bán rẻ chút đi, mấy nguyên liệu này cũng là củachúng ta có sẵn, không có tiền vốn gì. “
“Không thể nóinhư vậy, râu tuy là không đáng giá tiền, nhưng nguyên liệu bên trong đều thuộc loại hiếm lạ, rất đáng giá!"Hắc Muội cố ý nói rất lớn, “Chính lànăm văn tiền một chén đã rẻ rồi , một chậu hương liệu này cũng mất vàiđồng đấy ."
Người chung quanh vây quanh nếm thức ăn tươi nghe xong thẳng chậc lưỡi.
“Cha, cha đừng lo, cha bán rau đi, rau trộn để con bán."Hắc Muội tiến đến bên cạnh cha nhỏ giọng dặn dò.
Lại qua một canh giờ sắp đến giữa trưa một khuôn rau cải của Phùng Quý bángần hết , nhưng tổng cộng cũng chỉ bán được hai mươi văn tiền.
Bởi vì một trái bí đao lớn cũng chỉ ba văn tiền mà thôi, cà tím thì một văn tiền ba bốn trái.
Trong chậu lớn của Hắc Muội rau trộn còn thừa một nửa, nhưng thu nhập đã cónăm mươi văn, nhưng mấy cái hộp thì vẫn không có bán được một hộp.
“Cha, đừng lo lắng, buổi chiều chúng ta lại đến bán, hiện tại chúng ta đi tửu lâu ăn cơm đi."
Phùng Quý dọa nhảy dựng, “Con điên à , chúng ta có tiền đi tửu lâu ăn cơm sao?"
“Đừng lo lắng, chúng ta một không ăn thịt hai không uống rượu , chỉ cần hai chén mì nước tốn không bao nhiêu tiền."
Hắc Muội mang theo cha trực tiếp đi đến tửu lâu Duyệt Lai ở phố Tây.
Đây là khách điếm lớn nhất Thanh thành, phía trước bốn tầng lâu là tửu lâu, mặt sau có một hậu viện rất lớn là khách điếm, nghe nói ông chủ làngười địa phương nhà ở Thanh thành, buôn bán rất lớn, vài cái thành lớnchung quanh đều có phân hào.
Lần đầu tiên đến tửu lâu Duyệt Lai là hai năm trước đi theo Lâm thúc bán thịt thú, nàng còn nhớ rõ chưởng quầy
Là một nam tử trung niên hơi béo họ Tần trên mặt tràn đầy tươi cười.
Tiến đến lầu một tửu lâu Duyệt Lai, tiểu nhị liền vô cùng ân cần chạy tới tiếp đón, “Nhị vị là nghỉ trọ hay dùng cơm?"
“Tiểu nhị ca, cho hai cha con chúng ta hai chén mì đi."Hắc Muội rất khách khí nói, hai người tìm vị trí ngồi xuống.
Phùng Quý vừa định đem gánh nặng đặt xuống chỗ góc tường, Hắc Muội ngăn lạinói, “Cha, chúng ta không có tiền gọi món ăn thì ăn rau trộn đi!"
Phùng Quý vừa nghe cũng có đạo lý, liền đem chậu đựng rau trộn ra đặt lên bàn.
Ông một đường bưng chậu từ cửa đi đến chính giữa đại đường lầu một, nhấtthời hương vị đều phiêu tán đi ra, lúc này lại đúng giờ ăn cơm trưa,không nói trên lầu đầy ngập khách chính là chỗ này cũng đã ngồi đầyngười, nhất thời đều theo hương vị đi qua.
Hai người từtrong chậu múc một chén ra, không đợi mì nước đi lên đã cầm chiếc đũaăn, ăn mùi ngon, thập phần ngon miệng, Phùng Quý ăn một ngụm rau trộn ăn một ngụm bánh ngô, làm cho người ta nhìn bánh ngô phảng phất giống bánh bao thịt thơm ngon.
Chỉ chốc lát sau, hai chén mì nướcbưng lên, tiểu nhị đặt chén xuống ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào chậurau trộn, còn ngửi ngửi.
Hắc Muội nhìn cười cười nói, “Tiểu nhị ca, Tần chưởng quầy có ở đây không?"
Tiểu nhị ca vừa nghe lập tức cười càng ân cần , “A, cô nương biết Tần chưởng quầy à, cô là hắn — “
“À, tiểu nhị ca, muọi không phải gì của ông ấy, chẳng qua hai năm trướcthường xuyên cùng thúc thúc đến làm phiền ông ấy, hơn nửa năm không gặpnên muốn gặp mặt."
“Cô nương chờ, chưởng quầy ở phía sau đường để ta đi gọi."
Một lát sau, quả nhiên từ sau đường một nam tử trung niên một thân áo dài màu nâu đơn giản đi ra.
Hắc Muội nhanh chóng đứng dậy cười tươi đón tiếp, “Tần thúc, còn nhớ rõ cháu không?"
Tần chưởng quầy nhìn một hồi cười ha ha nói, “Ngươi không phải là nha đâutrước kia đi theo bên cạnh Lâm hán tử sao? Hiện tại lớn như vậy rồi !"
Hắc Muội thấy Tần chưởng quầy nhanh như vậy nhận ra chính mình rất caohứng, nói vài câu nịnh nọt rồi từ trong giỏ phía sau lấy ra hai hộp rautrộn nói, “Tần thúc, đây là rau trộn hôm nay con và cha mang đến đây bán , thuận tiện đến thăm con, trong nhà không có gì nhiều, chính mình làmmới tươi ngon, lúc này ăn vừa vặn, cho ngài nếm thử trước."
Nói xong đem hai hộp đồ ăn đưa cho Tần chưởng quầy .
Tiểu nhị ở một bên hỏi, “Muội tử a, trong hộp này là đồ ăn trên bàn sao?"
“Đúng vậy, đây là dựa theo bí phương tổ truyền nhà ta làm , nếu ăn ngon Tần thúc chỉ cần nói một tiếng ta sẽ đưa tới."
Tiểu nhị quay đầu nói với Tần chưởng quầy, “Chưởng quầy , đồ chua này làmrất thơm, vừa mới mang ra, các thực khách của chúng ta đều ngửi hương vị bàn luận rất nhiều."
“Ồ, vậy à, lát nữa ăn cơm ta phải nếm thử."
Tần chưởng quầy vốn chính là một khuôn mặt tươi cười đón khách nhân, lúcnày người ta cho hắn đồ hắn khẳng định cao hứng, vẻ mặt mang cười , quay đầu đối với tiểu nhị nói, “Lý Tam Nhi, đồ ăn hôm nay của cha con cácnàng tính cho ta."
“Đừng, “Hắc Muội vừa nghe nhanh chóng nói, “Tần chưởng quầy , cũng không thể như vậy, nếu ngài như vậy lầnsau chúng ta không dám ăn cơm nghỉ ngơi ở đây nữa."
Tần chưởng quầy thấy Hắc Muội nói chân thành như vậy cũng không lại kiên trì, nhưng ấn tượng đối với Hắc Muội rất tốt.
Buổi chiều trời bỗng nhiên tối lại, mây đen dầy đặc , xem ra là sắp mưa .
Tính tính cũng có hơn mười ngày trời không mưa , nước trong ruộng không cònthừa nhiều lắm , nếu không mưa phỏng chừng phải thả nước từ hồ một lầnnữa.
Người trong thôn nhìn trời âm trầm lộ ra mỉm cười,mưa này rơi xuống chẳng những thời tiết lạnh chút, trọng yếu hơn là choruộng nước đầy nước, hoa mầu sẽ sinh trưởng rất tốt .
Chỉ cần nước đủ, lại bón phân , lúa sẽ từ từ cao lớn, đợi cuối tháng ra bông sẽ đè cong xuống .
Buổi chiều rốt cục hạ một trận mưa to, hạt mưa lớn như đậu tương rơi xuống,dầy đặc che khuất tầm mắt người, tất cả cây cối trong mưa vui thích đong đưa, cả nhà Phùng Quý ngồi ở nhà chính nhìn mưa to bên ngoài, cảm nhậnhơi nóng tiêu tán, từng trận cảm giác mát sảng khoái đánh úp lại.
Quay đầu thấy Tú Cô cũng đi ra , nhanh chóng lấy thêm áo mặc cho bà, sợ bà cảm lạnh .
Tú Cô cười cười, “Ta không yếu ớt như vậy."
Phùng Quý vẫn kiên trì, hiện tại ông lo lắng nhất chính là thân thể Tú Cô.
Trận mưa to này kéo dài hai canh giờ, qua đi trời lại trong , sau cơn mưabầu trời như được rột rửa quang đãng xanh thẳm, trong không khí mangtheo hương bùn đất.
Bởi vì trận mưa này, ngày hôm sau cây cối tựa hồ càng mạnh mẽ sinh trưởng lên.
Lúa tựa hồ cao không ít, đậu phộng cũng ra không ít.
Mà trong vườn rau dưa quả rõ ràng sinh trưởng tốt .
Hắc Muội mang theo Béo Nha ở trong vườn hái rau tới trưa, dưa hấu chỉ có năm sáu cái, Tứ Nha ôm dưa hấu hớn hở chạy đi .
Mướp, bầu, dưa chuột, bí đỏ, cà tím, khổ qua, tiêu, bí đao hái được hai khuôn lớn.
Phùng Quý nghĩ Hắc Muội lại kêu ông đi trong thành bán rau.
“Cha, tuy là bán rau nhưng chúng ta đổi phương pháp bán, sáng mai con và cha cùng đi trong thành."Hắc Muội nói được thần bí.
Cha nàng cười cười cũng không thèm để ý.
Cả một ngày Hắc Muội đều làm rau trộn, vẫn chỉ làm ba loại khổ qua, mướp,dưa chuột, đồ ăn khác vẫn để cha nàng bán đi như trước.
Đến buổi chiều Hắc Muội đã làm xong toàn bộ , sơ sơ hơn mười hộp.
Bởi vì mướp nhiều nhất, tất cả mướp còn lại toàn bộ đặt vào một cái chậu lớn, lại đặt vào trong khuôn.
Trong một đầu đòn gánh đều là rau trộn, đầu khác để cà tím hạt tiêu bầu rau dưa linh tinh.
Tối đó Hắc Muội liền chưng một ổ bánh ngô, lại dặn dò Béo Nha Tứ Nha.
Ngày hôm sau gà vừa gáy, sắc trời còn chưa sáng Hắc Muội đã cùng cha tiến vào thành .
Phùng Quý mang một gánh này nọ tuy rằng không phải rất nặng nhưng bởi vìđường núi nhỏ hẹp, sắc trời lại không có sáng hẳn, Hắc Muội lo lắng chocha nên kêu ông đi chậm chút, nhưng Phùng Quý một lòng muốn vội vàng vềnhà trước trời tối, cho nên đi như bay.
Đi gần ba canh giờ rốt cục ra khỏi sơn đạo đến một trấn nhỏ.
Lúc này sắc trời đã sáng lên, nhưng mặt trời còn chưa có lên.
Hai người ngồi xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, uống nước xong ăn bánh ngô không có tiến vào trấn mà tiếp tục đường chính.
Đường từ trấn đến thành tuy rằng không phải quan đạo nhưng đã là đường lớn, Phùng Quý gánh nặng đi cũng thoải mái rất nhiều.
Thời điểm nửa buổi sáng hai người rốt cục đến Thanh thành.
Thanh thành cũng không phải rất lớn, nhưng bởi vì chỗ Thanh Châu, phía namtiếp giáp Cẩm Châu, phía bắc nối liền với tứ Phương thành, xem như NamBắc tất phải thông qua con đường giao thông tất yếu này, cho nên Thanhthành mặc dù không lớn nhưng phồn hoa dị thường, từ nam chí bắc ngườinối liền không dứt.
Đây là lần đầu trong năm nay Hắc Muội đến Thanh thành, vẫn phồn hoa như trước.
Đi đến phố Tây Thanh thành, nơi này chung quanh rất nhiều dân quê gánh đồ ở nông thôn đến bán .
Bán rau cải thực sự nhiều, Phùng Quý tìm vị trí buông gánh xuống bắt đầu thét to.
Hắc Muội nhìn thấy bên cạnh có người bán dầu vừng , vừa hỏi giá, bảy văntiền một cân, trả giá nửa ngày cuối cùng còn sáu văn tiền một cân, đựngtrong ống trúc.
Trở lại trong gánh, đem chậu rau trộn ra nhỏ vài giọt dầu vừng lên, nhất thời hương vị toả ra bốn phía, lại đemtừng hộp mở ra, trên mặt đều nhỏ vài giọt dầu vừng, đem hộp đặt vàotrong, lấy ra chén lớn trước đó chuẩn bị tốt múc đầy một chén đứng ở một bên lớn tiếng thét to, “Haiz, ai lại đây coi một chút a, cam đoan ngươi cho tới bây giờ chưa ăn qua mùi vị này, miễn phí ăn thử, không thể ănngài không mua, ta không nói hai lời—— “
Bộ dáng HắcMuội xem như phát triển , bộ dáng thanh tú, ngũ quan lập thể, màu da sáp mật, giọng lại lớn, tuổi không lớn lại cố tình một bộ dạng vô cùng lãoluyện.
Vẻ mặt mang theo ý cười bưng chén rau trộn lớnhướng mũi ngửi ngửi đưa đến qua lại cái giỏ trước mặt phụ nhân, còn âncần chuyển đưa cái xiên trúc có sẵn rau trộn cho ăn.
Chỉ cần thì thật tâm đi ra bán đồ ăn khẳng định nhịn không được nếm mộtmiếng, đa số người nếm thử đều nói ăn ngon, hương vị tươi mới, trước kia chưa từng ăn qua hương vị này.
Cũng có mấy người ngạihương vị nặng , nhưng đại đa số mọi người nếm thử đều hỏi giá, nghe nóimột chén năm văn tiền, có người chê đắc không mua, bởi vì một cân thịtlợn cũng chỉ sáu văn tiền mà thôi.
Phùng Quý thấy nhiềungười ăn thử mua cũng không nhiều, mười người nếm chỉ có ba người mua,liền nói, “Hắc Muội, ta bán rẻ chút đi, mấy nguyên liệu này cũng là củachúng ta có sẵn, không có tiền vốn gì. “
“Không thể nóinhư vậy, râu tuy là không đáng giá tiền, nhưng nguyên liệu bên trong đều thuộc loại hiếm lạ, rất đáng giá!"Hắc Muội cố ý nói rất lớn, “Chính lànăm văn tiền một chén đã rẻ rồi , một chậu hương liệu này cũng mất vàiđồng đấy ."
Người chung quanh vây quanh nếm thức ăn tươi nghe xong thẳng chậc lưỡi.
“Cha, cha đừng lo, cha bán rau đi, rau trộn để con bán."Hắc Muội tiến đến bên cạnh cha nhỏ giọng dặn dò.
Lại qua một canh giờ sắp đến giữa trưa một khuôn rau cải của Phùng Quý bángần hết , nhưng tổng cộng cũng chỉ bán được hai mươi văn tiền.
Bởi vì một trái bí đao lớn cũng chỉ ba văn tiền mà thôi, cà tím thì một văn tiền ba bốn trái.
Trong chậu lớn của Hắc Muội rau trộn còn thừa một nửa, nhưng thu nhập đã cónăm mươi văn, nhưng mấy cái hộp thì vẫn không có bán được một hộp.
“Cha, đừng lo lắng, buổi chiều chúng ta lại đến bán, hiện tại chúng ta đi tửu lâu ăn cơm đi."
Phùng Quý dọa nhảy dựng, “Con điên à , chúng ta có tiền đi tửu lâu ăn cơm sao?"
“Đừng lo lắng, chúng ta một không ăn thịt hai không uống rượu , chỉ cần hai chén mì nước tốn không bao nhiêu tiền."
Hắc Muội mang theo cha trực tiếp đi đến tửu lâu Duyệt Lai ở phố Tây.
Đây là khách điếm lớn nhất Thanh thành, phía trước bốn tầng lâu là tửu lâu, mặt sau có một hậu viện rất lớn là khách điếm, nghe nói ông chủ làngười địa phương nhà ở Thanh thành, buôn bán rất lớn, vài cái thành lớnchung quanh đều có phân hào.
Lần đầu tiên đến tửu lâu Duyệt Lai là hai năm trước đi theo Lâm thúc bán thịt thú, nàng còn nhớ rõ chưởng quầy
Là một nam tử trung niên hơi béo họ Tần trên mặt tràn đầy tươi cười.
Tiến đến lầu một tửu lâu Duyệt Lai, tiểu nhị liền vô cùng ân cần chạy tới tiếp đón, “Nhị vị là nghỉ trọ hay dùng cơm?"
“Tiểu nhị ca, cho hai cha con chúng ta hai chén mì đi."Hắc Muội rất khách khí nói, hai người tìm vị trí ngồi xuống.
Phùng Quý vừa định đem gánh nặng đặt xuống chỗ góc tường, Hắc Muội ngăn lạinói, “Cha, chúng ta không có tiền gọi món ăn thì ăn rau trộn đi!"
Phùng Quý vừa nghe cũng có đạo lý, liền đem chậu đựng rau trộn ra đặt lên bàn.
Ông một đường bưng chậu từ cửa đi đến chính giữa đại đường lầu một, nhấtthời hương vị đều phiêu tán đi ra, lúc này lại đúng giờ ăn cơm trưa,không nói trên lầu đầy ngập khách chính là chỗ này cũng đã ngồi đầyngười, nhất thời đều theo hương vị đi qua.
Hai người từtrong chậu múc một chén ra, không đợi mì nước đi lên đã cầm chiếc đũaăn, ăn mùi ngon, thập phần ngon miệng, Phùng Quý ăn một ngụm rau trộn ăn một ngụm bánh ngô, làm cho người ta nhìn bánh ngô phảng phất giống bánh bao thịt thơm ngon.
Chỉ chốc lát sau, hai chén mì nướcbưng lên, tiểu nhị đặt chén xuống ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào chậurau trộn, còn ngửi ngửi.
Hắc Muội nhìn cười cười nói, “Tiểu nhị ca, Tần chưởng quầy có ở đây không?"
Tiểu nhị ca vừa nghe lập tức cười càng ân cần , “A, cô nương biết Tần chưởng quầy à, cô là hắn — “
“À, tiểu nhị ca, muọi không phải gì của ông ấy, chẳng qua hai năm trướcthường xuyên cùng thúc thúc đến làm phiền ông ấy, hơn nửa năm không gặpnên muốn gặp mặt."
“Cô nương chờ, chưởng quầy ở phía sau đường để ta đi gọi."
Một lát sau, quả nhiên từ sau đường một nam tử trung niên một thân áo dài màu nâu đơn giản đi ra.
Hắc Muội nhanh chóng đứng dậy cười tươi đón tiếp, “Tần thúc, còn nhớ rõ cháu không?"
Tần chưởng quầy nhìn một hồi cười ha ha nói, “Ngươi không phải là nha đâutrước kia đi theo bên cạnh Lâm hán tử sao? Hiện tại lớn như vậy rồi !"
Hắc Muội thấy Tần chưởng quầy nhanh như vậy nhận ra chính mình rất caohứng, nói vài câu nịnh nọt rồi từ trong giỏ phía sau lấy ra hai hộp rautrộn nói, “Tần thúc, đây là rau trộn hôm nay con và cha mang đến đây bán , thuận tiện đến thăm con, trong nhà không có gì nhiều, chính mình làmmới tươi ngon, lúc này ăn vừa vặn, cho ngài nếm thử trước."
Nói xong đem hai hộp đồ ăn đưa cho Tần chưởng quầy .
Tiểu nhị ở một bên hỏi, “Muội tử a, trong hộp này là đồ ăn trên bàn sao?"
“Đúng vậy, đây là dựa theo bí phương tổ truyền nhà ta làm , nếu ăn ngon Tần thúc chỉ cần nói một tiếng ta sẽ đưa tới."
Tiểu nhị quay đầu nói với Tần chưởng quầy, “Chưởng quầy , đồ chua này làmrất thơm, vừa mới mang ra, các thực khách của chúng ta đều ngửi hương vị bàn luận rất nhiều."
“Ồ, vậy à, lát nữa ăn cơm ta phải nếm thử."
Tần chưởng quầy vốn chính là một khuôn mặt tươi cười đón khách nhân, lúcnày người ta cho hắn đồ hắn khẳng định cao hứng, vẻ mặt mang cười , quay đầu đối với tiểu nhị nói, “Lý Tam Nhi, đồ ăn hôm nay của cha con cácnàng tính cho ta."
“Đừng, “Hắc Muội vừa nghe nhanh chóng nói, “Tần chưởng quầy , cũng không thể như vậy, nếu ngài như vậy lầnsau chúng ta không dám ăn cơm nghỉ ngơi ở đây nữa."
Tần chưởng quầy thấy Hắc Muội nói chân thành như vậy cũng không lại kiên trì, nhưng ấn tượng đối với Hắc Muội rất tốt.
Tác giả :
Thập Nhị Cửu Lâu