Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc
Quyển 1 - Chương 48: Kết nghĩa
Sau khi đã đưa những cây thuốc quý cho cha và ông ngoại, Nguyễn Phong liền chạy thẳng sang nhà Văn Thái. Vốn lần này hắn đi vào Cửu Long sơn mạch, việc tìm thuốc cũng chỉ là cầu may, hy vọng có thể giúp Văn Thái chữa lành vết thương. May mắn có được số thuốc quý của người bảo hộ tặng cho, Nguyễn Phong cũng không ngại mà đưa cho người thân của mình sử dụng, tuy nhiên mục đích chính trong việc tìm thuốc là chữa thương cho Văn Thái thì hắn không quên. Khi đến nơi, Nguyễn Phong phát hiện Trần Duy cũng đã đến từ lúc nào. Từ sau lễ thành niên, Trần Duy vẫn hay sang thăm Văn Thái, động viên giúp đỡ hắn vượt qua đoạn thời gian khó khắn này. Nhìn thấy Nguyễn Phong đến, Trần Duy vui mừng gọi to một tiếng:
“A, thủ lĩnh, ngươi đến thăm Văn Thái à? Hơn một tháng nay ngươi đi đâu thế, mấy lần ta muốn tìm ngươi mà không được. Giờ ngươi trở về thì đúng là tốt rồi"
Văn Hùng, cha của Văn Thái đang ở trong phòng khách, nghe thấy Nguyễn Phong đến cũng ra ngoài đón tiếp.
“Cháu đã trở về rồi à, ta nghe nói lần này cháu vào Cửu Long sơn mạch tìm chân hồn, thế nào, có thành công không?"
“Cảm ơn chú đã quan tâm, cháu lần này vào Cửu Long sơn mạch, cũng tìm được chân hồn như ý. Không những vậy, cháu còn tìm được một số thứ khác nữa cơ ạ"
“Ha ha, thằng nhóc này, nói chuyện với chúng ta thì cứ nói thẳng ra đi, úp úp mở mở vậy thật khiến người khác hồi hộp. Thế rút cục cháu tìm được gì nào?"
“Cũng không có gì quá đặc biệt đâu chú, cháu may mắn tìm được một loại dược liệu có thể giúp Văn Thái chữa lành thương thế, khôi phục khả năng luyện võ"
“Tìm được dược liệu à, ha ha, đúng là hậu sinh khả úy, chú cũng từng đi vào Cửu Long sơn mạch mấy lần mà chưa tìm được loại thuốc nào đây…… Khoan đã, cháu vừa nói là tìm được dược liệu giúp Văn Thái khôi phục khả năng luyện võ? Chú không nghe nhầm chứ?"
“Chắc là không nghe nhầm đâu ạ"
“Cái thằng nhóc này, còn chắc là cái gì, đúng là ta không nghe nhầm rồi. Cháu đối với Văn Thái nhà ta quả thực tốt quá, ta tự thấy may mắn thay cho Văn Thái. Ân đức này của cháu, ta thật không biết lấy gì để báo đáp"
“Chú Hùng, cháu và Văn Thái, Trần Duy tình thân như anh em, đâu cần nói chuyện báo đáp gì chứ. Thôi, chúng ta vào nhà đi, nhanh nhanh chữa khỏi cho Văn Thái mới là chuyện tốt"
“Được, được, chúng ta vào nhà thôi"
Phạm Văn Hùng lúc này đang hung phấn vô cùng, thật không ngờ con trai hắn lại có phúc từ trên trời rơi xuống. Một người bạn này, quả thực phải là phúc ấm tổ truyền ba đời mới kiếm được. Trần Duy đứng một bên, nghe nói Văn Thái có thể được chữa khỏi, cũng kinh ngạc há hốc mồm, sau đó là vui mừng ra mặt. Ba người Nguyễn Phong, Trần Duy, Văn Thái vốn là bạn thân, tình cảm không khác gì anh em, một người bị nạn thì hai người còn lại cũng không vui vẻ gì. Ba người sau khi bước vào phòng, đã thấy Văn Thái đang nằm trên giường dưỡng thương. Đã bốn tháng kể từ sau lễ thành niên, nhưng thương thế của Văn Thái vẫn chưa khỏi hẳn, thậm chí cả đời cũng chưa chắc đã khỏi được hẳn, chỉ có thể lành lại vết thương ngoài da, mà vết thương trong ngũ tạng thì không thể khỏi. Nhìn khuôn mặt Văn Thái rầu rĩ, ủ rũ, Nguyễn Phong cũng cảm thấy thương tâm thay cho hắn, may mà lần này kiếm được thuốc quý, có thể chữa khỏi vết thương cho Văn Thái, bằng không có lẽ cả đời này Nguyễn Phong cũng sẽ không thể yên tâm được.
“Văn Thái, sao nhìn mặt ngươi ủ rũ thế hả. Làm nam nhi phải có chí tang bồng, chỉ một chút thương thế sao có thể làm ngươi sa sút như vậy chứ. Cố gắng lên, vượt qua khó khăn này đi Văn Thái"
Nghe thấy tiếng Nguyễn Phong động viên, Văn Thái cũng ngẩng mặt lên nhìn hắn, khuôn mặt ủ rũ cũng cố nặn ra nụ cười, nhưng nhìn càng giống như là khóc.
“Thủ lĩnh, ngươi đi đâu mà cả tháng rồi ta không thấy ngươi. Chờ được ngươi sang thăm cũng thật khó khăn nha"
“Ngươi nói vậy là có ý gì? Chả nhẽ mới có một tháng ta không sang thăm, ngươi đã đem lòng ôm hận với người anh em này sao? Đúng là lòng dạ nhỏ nhen, uổng công ta đi vào Cửu Long sơn mạch vất vả tìm thuốc trị thương cho ngươi"
Nguyễn Phong giả bộ tức giận, nhưng trên vẻ mặt không có chút nào khó chịu. Trần Duy ở bên cạnh cũng thay hắn nói ra lời
“Văn Thái, lần này thủ lĩnh thật sự là vì ngươi mà lo lắng đó. Hắn đi vào Cửu Long sơn mạch hơn một tháng, ta không biết hắn đã phải trải qua bao nhiêu nguy hiểm mới có thể tìm được thuốc quý giúp ngươi chữa khỏi vết thương. Ngươi nên cảm ơn hắn đi"
“Thủ lĩnh, điều này là thật chứ. Ngươi sao phải lo lắng cho ta đến như vậy. Sau này ta biết lấy cái gì để báo đáp ân tình này của mi"
“Anh em với nhau, nói gì đến việc báo đáp. Nào, mi hãy mau sử dụng thuốc này đi. Đây là Ngũ Linh hoa, có tác dụng điều hòa cân băng nguyên tố ngũ hành trong cơ thể. Sử dụng loại thuốc này, mặc dù công phu hiện tại của ngươi có thể giảm đi một bậc, nhưng thương thế của ngươi chắc chắn sẽ được chữa trị hoàn toàn, hơn nữa sau này con đường tu luyện của ngươi cũng sẽ thoải mái hơn, không cẩn phải lo lắng về sự mất cân bằng nguyên tố trong cơ thể. Ta hy vọng ngươi có thể cố gắng lên, vượt qua chút cản trở này đạt được thành tựu thật cao trong tương lai"
Văn Thái nghe được lời của Trần Duy và Nguyễn Phong, cảm động đến rơi lệ. Có được hai người bạn tốt như vậy, thật đúng là một điều may mắn trong đời hắn
“Đại ca, cảm ơn ngươi"
Cách xưng hô của Văn Thái đối với Nguyễn Phong cũng thay đổi hoàn toàn, không còn là “thủ lĩnh" có chút cách biệt như trước, mà đã đổi thành “Đại ca" thân thuộc, gần gũi. Sau khi được lời động viên của mọi người, Văn Thái cũng cố gắng ngồi dậy, đưa Ngũ Linh hoa vào mồm, một hơi nuốt gọn. Sau khi Ngũ Linh hoa tiến vào trong thân thể Văn Thái liền bắt đầu phát huy ra tác dụng của bản thân. Văn Thái ngồi xếp bằng ngay ngắn trên giường, hai mắt nhắm lại, hai tay để lên đùi, cả người tiến vào trạng thái nghiêm trang. Dần dần, theo dược lực của Ngũ Linh hoa phát ra, cả người Văn Thái cũng dần có biến đổi. Năm quầng sáng màu sắc khác nhau từ trên người hắn phát ra, độ mạnh yếu cũng có sự khác biệt rõ rệt, đặc biệt là luồng sáng màu đỏ ở vị trí tim của Văn Thái có vẻ tối nhất trong năm luồng sáng. Dần dần, ánh sáng năm màu trên cơ thể Văn Thái có chút nhấp nháy, sau đó lần lượt sáng lên rồi lại tối đi. Quá trình này kéo dài hết một buổi sáng, đến tận trưa thì mới có dấu hiệu ngừng lại. Khi các quầng sáng không còn nhấp nháy nữa, độ sáng của từng loại đều đã có chút giảm đi, nhưng năm màu ánh sáng lại cân bằng, không có một màu nào nổi trội hay bị yếu kém cả. Văn Thái cũng từ từ mở mắt ra, nhìn thấy mọi người xung quanh đang yên lặng nhìn mình thì khẽ thở nhẹ ra một hơi, sau đó vui mừng đứng lên
“Thành công chứ?" Trần Duy sốt sắng hỏi
“Chắc là thành công rồi, lúc cuối quầng sáng năm màu kia đã hoàn toàn cân bằng lại mà" Nguyễn Phong trả lời Trần Duy
“Muốn biết thành công hay không, chỉ cần Văn Thái ra ngoài thử một chút là được mà" Văn Hùng lúc này cũng lên tiếng
“Được, vậy mọi người cùng ra ngoài sân đi nào"
Cả bốn người cùng đi ra ngoài sân, Văn Thái vận động chân tay một chút, cảm giác được ở vị trí tim đã không còn đau nhức như trước, trong lòng vui mừng. Cầm lấy một thanh đại đao, Văn Thái bắt đầu múa đao. Từng ánh đao loang loáng, dưới ánh mặt trời phản chiếu lại càng thêm sáng chói, tốc độ ánh đao ngày càng nhanh, cuối cùng từ động chuyển sang tĩnh một cách hoàn hảo, lưỡi đao dừng lại ngay trước một tảng đá, tuy chưa chạm vào nhưng vẫn để lại một vết hằn nhỏ trên tảng đá kia. Văn Thái sau khi múa đao, cảm giác cả thân thể hoàn toàn bình thường, thậm chí có chút khoan khoái được vận động gân cốt sau một thời gian dài nằm trên giường.
“Ta thật sự khỏi hẳn rồi. Ha ha, cha, Nguyễn Phong, Trần Duy, ta thật sự khỏi hẳn rồi"
Văn Thái vui mừng cười vang, lời nói phát ra khiến tất cả mọi người đều vui lây. Nguyễn Phong sau khi chúc mừng Văn Thái vài câu, liền đặt ra câu hỏi:
“Văn Thái, cảm giác của ngươi khi múa đao thế nào, có chút gì khác thường không?"
“Ngươi nói ta mới nhớ, đúng là có chút khác biệt. Lần này múa đao, ta có cảm giác sức lực yếu hơn trước kia, nhưng vận dụng đao pháp lại càng thêm thoải mái, như ý. Có phải là do hiệu quả của Ngũ Linh hoa kia không?"
“Chắc là đúng rồi, ngươi cảm giác sức lực yếu hơn, là vì ngũ hành nguyên tố trong cơ thể ngươi tự điều hòa, san sẻ cân bằng nhau, mà ngươi lại bị thiếu hụt hỏa nguyên tố do tim bị thương, cho nên khi cân bằng thì trình độ sẽ bị giảm đi một ít. Còn việc ngươi múa đao càng thêm thoải mái, chắc là vì ngũ hành nguyên tố được cân bằng, cho nên khả năng vận dụng cũng tự nhiên hơn. Dù sao cũng chúc mừng ngươi vì đã trị khỏi thương thế"
“Ngươi cần gì nói lời khách sáo, ta cảm ơn ngươi còn chưa đủ nữa là. Tiện hôm nay ta vừa khỏi bệnh, lại có cả ba người chúng ta ở đây, không bằng chúng ta kết nghĩa một phen, sau này chân chính trở thành anh em. Nguyễn Phong, Trần Duy, ý của các ngươi thế nào?"
“Được, ta đồng ý. Chúng ta vốn đã tình như anh em, giờ kết bái thì thân lại càng thân, có gì mà không được" Trần Duy không chút chần chờ, ngay lập tức gật đầu đồng ý
“Ta cũng không có ý kiến gì hết, lập bàn thờ kết bái thôi nào" Nguyễn Phong cũng đồng ý với ý kiến này
Văn Hùng đứng một bên, thấy được con trai mình khỏi bệnh, lại thấy ba đứa trẻ thân thiết gắn bó, trong lòng vui lại càng vui. Hắn tự tay đi chuẩn bị, rất nhanh ngoài sân đã dựng lên một cái bàn, bên trên bày một án hương, một con gà luộc, một khẩu thịt cùng ba chén rượu. Nguyễn Phong, Trần Duy, Văn Thái lần lượt châm hương, sau đó cắm vào trong án hương kia. Ba người quỳ trước bàn, đồng thanh hô to:
“Ta Nguyễn Phong, Trần Duy, Văn Thái, hôm nay trước sự chứng kiến của trời đất, xin được kết làm an hem. Dù không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Nếu có ai phản bội, tất bị trời tru đất diệt. Một tấm lòng thành, cúi xin trời đất chứng giám"Nói xong, ba người cúi đầu lạy trước bàn thờ, sau đó cầm chén rượu được đạt trên bàn thờ, cụng ly một cái thật mạnh, rồi đều một hơi uống cạn. Sau chén rượu, ba người đứng lên ôm chặt lấy nhau, tình cảm chưa bao giờ lại thắm thiết như lúc này.
“Nguyễn Phong, ngươi mặc dù cùng tuổi với chúng ta, nhưng ngươi thông minh, giỏi võ, lại còn biết lo nghĩ quan tâm vì người khác, chúng ta thống nhất để ngươi làm đại ca"
“Được, nếu các ngươi đã đồng ý, ta cũng sẽ không từ chối. Ta làm đại ca, sẽ dẫn dắt các ngươi đi đến vinh quang."
“Ha ha, vinh quang chúng ta không cần, chỉ cầu vinh hoa phú quý, làm rạng danh tổ tiên là được rồi. Văn Thái, ngươi chính trực công bình, ta nguyện ý để ngươi làm nhị ca, còn ta chấp nhận làm em út. Một lễ này, kính mong hai vị đại ca nhận của ta"
Trần Duy cười thản nhiên, chấp nhận làm em út trong ba người, lại làm một lễ đối với hai người anh kết nghĩa này. Sau lễ này, ba người lại cùng nhìn nhau cười. Tiếng cười vang xa, mang đầy tình anh em thân thiết. Một bộ ba mãnh tướng của Đại Việt quốc, truyền kỳ của cả giới tu luyện chính từ nơi này mà bắt đầu.
“A, thủ lĩnh, ngươi đến thăm Văn Thái à? Hơn một tháng nay ngươi đi đâu thế, mấy lần ta muốn tìm ngươi mà không được. Giờ ngươi trở về thì đúng là tốt rồi"
Văn Hùng, cha của Văn Thái đang ở trong phòng khách, nghe thấy Nguyễn Phong đến cũng ra ngoài đón tiếp.
“Cháu đã trở về rồi à, ta nghe nói lần này cháu vào Cửu Long sơn mạch tìm chân hồn, thế nào, có thành công không?"
“Cảm ơn chú đã quan tâm, cháu lần này vào Cửu Long sơn mạch, cũng tìm được chân hồn như ý. Không những vậy, cháu còn tìm được một số thứ khác nữa cơ ạ"
“Ha ha, thằng nhóc này, nói chuyện với chúng ta thì cứ nói thẳng ra đi, úp úp mở mở vậy thật khiến người khác hồi hộp. Thế rút cục cháu tìm được gì nào?"
“Cũng không có gì quá đặc biệt đâu chú, cháu may mắn tìm được một loại dược liệu có thể giúp Văn Thái chữa lành thương thế, khôi phục khả năng luyện võ"
“Tìm được dược liệu à, ha ha, đúng là hậu sinh khả úy, chú cũng từng đi vào Cửu Long sơn mạch mấy lần mà chưa tìm được loại thuốc nào đây…… Khoan đã, cháu vừa nói là tìm được dược liệu giúp Văn Thái khôi phục khả năng luyện võ? Chú không nghe nhầm chứ?"
“Chắc là không nghe nhầm đâu ạ"
“Cái thằng nhóc này, còn chắc là cái gì, đúng là ta không nghe nhầm rồi. Cháu đối với Văn Thái nhà ta quả thực tốt quá, ta tự thấy may mắn thay cho Văn Thái. Ân đức này của cháu, ta thật không biết lấy gì để báo đáp"
“Chú Hùng, cháu và Văn Thái, Trần Duy tình thân như anh em, đâu cần nói chuyện báo đáp gì chứ. Thôi, chúng ta vào nhà đi, nhanh nhanh chữa khỏi cho Văn Thái mới là chuyện tốt"
“Được, được, chúng ta vào nhà thôi"
Phạm Văn Hùng lúc này đang hung phấn vô cùng, thật không ngờ con trai hắn lại có phúc từ trên trời rơi xuống. Một người bạn này, quả thực phải là phúc ấm tổ truyền ba đời mới kiếm được. Trần Duy đứng một bên, nghe nói Văn Thái có thể được chữa khỏi, cũng kinh ngạc há hốc mồm, sau đó là vui mừng ra mặt. Ba người Nguyễn Phong, Trần Duy, Văn Thái vốn là bạn thân, tình cảm không khác gì anh em, một người bị nạn thì hai người còn lại cũng không vui vẻ gì. Ba người sau khi bước vào phòng, đã thấy Văn Thái đang nằm trên giường dưỡng thương. Đã bốn tháng kể từ sau lễ thành niên, nhưng thương thế của Văn Thái vẫn chưa khỏi hẳn, thậm chí cả đời cũng chưa chắc đã khỏi được hẳn, chỉ có thể lành lại vết thương ngoài da, mà vết thương trong ngũ tạng thì không thể khỏi. Nhìn khuôn mặt Văn Thái rầu rĩ, ủ rũ, Nguyễn Phong cũng cảm thấy thương tâm thay cho hắn, may mà lần này kiếm được thuốc quý, có thể chữa khỏi vết thương cho Văn Thái, bằng không có lẽ cả đời này Nguyễn Phong cũng sẽ không thể yên tâm được.
“Văn Thái, sao nhìn mặt ngươi ủ rũ thế hả. Làm nam nhi phải có chí tang bồng, chỉ một chút thương thế sao có thể làm ngươi sa sút như vậy chứ. Cố gắng lên, vượt qua khó khăn này đi Văn Thái"
Nghe thấy tiếng Nguyễn Phong động viên, Văn Thái cũng ngẩng mặt lên nhìn hắn, khuôn mặt ủ rũ cũng cố nặn ra nụ cười, nhưng nhìn càng giống như là khóc.
“Thủ lĩnh, ngươi đi đâu mà cả tháng rồi ta không thấy ngươi. Chờ được ngươi sang thăm cũng thật khó khăn nha"
“Ngươi nói vậy là có ý gì? Chả nhẽ mới có một tháng ta không sang thăm, ngươi đã đem lòng ôm hận với người anh em này sao? Đúng là lòng dạ nhỏ nhen, uổng công ta đi vào Cửu Long sơn mạch vất vả tìm thuốc trị thương cho ngươi"
Nguyễn Phong giả bộ tức giận, nhưng trên vẻ mặt không có chút nào khó chịu. Trần Duy ở bên cạnh cũng thay hắn nói ra lời
“Văn Thái, lần này thủ lĩnh thật sự là vì ngươi mà lo lắng đó. Hắn đi vào Cửu Long sơn mạch hơn một tháng, ta không biết hắn đã phải trải qua bao nhiêu nguy hiểm mới có thể tìm được thuốc quý giúp ngươi chữa khỏi vết thương. Ngươi nên cảm ơn hắn đi"
“Thủ lĩnh, điều này là thật chứ. Ngươi sao phải lo lắng cho ta đến như vậy. Sau này ta biết lấy cái gì để báo đáp ân tình này của mi"
“Anh em với nhau, nói gì đến việc báo đáp. Nào, mi hãy mau sử dụng thuốc này đi. Đây là Ngũ Linh hoa, có tác dụng điều hòa cân băng nguyên tố ngũ hành trong cơ thể. Sử dụng loại thuốc này, mặc dù công phu hiện tại của ngươi có thể giảm đi một bậc, nhưng thương thế của ngươi chắc chắn sẽ được chữa trị hoàn toàn, hơn nữa sau này con đường tu luyện của ngươi cũng sẽ thoải mái hơn, không cẩn phải lo lắng về sự mất cân bằng nguyên tố trong cơ thể. Ta hy vọng ngươi có thể cố gắng lên, vượt qua chút cản trở này đạt được thành tựu thật cao trong tương lai"
Văn Thái nghe được lời của Trần Duy và Nguyễn Phong, cảm động đến rơi lệ. Có được hai người bạn tốt như vậy, thật đúng là một điều may mắn trong đời hắn
“Đại ca, cảm ơn ngươi"
Cách xưng hô của Văn Thái đối với Nguyễn Phong cũng thay đổi hoàn toàn, không còn là “thủ lĩnh" có chút cách biệt như trước, mà đã đổi thành “Đại ca" thân thuộc, gần gũi. Sau khi được lời động viên của mọi người, Văn Thái cũng cố gắng ngồi dậy, đưa Ngũ Linh hoa vào mồm, một hơi nuốt gọn. Sau khi Ngũ Linh hoa tiến vào trong thân thể Văn Thái liền bắt đầu phát huy ra tác dụng của bản thân. Văn Thái ngồi xếp bằng ngay ngắn trên giường, hai mắt nhắm lại, hai tay để lên đùi, cả người tiến vào trạng thái nghiêm trang. Dần dần, theo dược lực của Ngũ Linh hoa phát ra, cả người Văn Thái cũng dần có biến đổi. Năm quầng sáng màu sắc khác nhau từ trên người hắn phát ra, độ mạnh yếu cũng có sự khác biệt rõ rệt, đặc biệt là luồng sáng màu đỏ ở vị trí tim của Văn Thái có vẻ tối nhất trong năm luồng sáng. Dần dần, ánh sáng năm màu trên cơ thể Văn Thái có chút nhấp nháy, sau đó lần lượt sáng lên rồi lại tối đi. Quá trình này kéo dài hết một buổi sáng, đến tận trưa thì mới có dấu hiệu ngừng lại. Khi các quầng sáng không còn nhấp nháy nữa, độ sáng của từng loại đều đã có chút giảm đi, nhưng năm màu ánh sáng lại cân bằng, không có một màu nào nổi trội hay bị yếu kém cả. Văn Thái cũng từ từ mở mắt ra, nhìn thấy mọi người xung quanh đang yên lặng nhìn mình thì khẽ thở nhẹ ra một hơi, sau đó vui mừng đứng lên
“Thành công chứ?" Trần Duy sốt sắng hỏi
“Chắc là thành công rồi, lúc cuối quầng sáng năm màu kia đã hoàn toàn cân bằng lại mà" Nguyễn Phong trả lời Trần Duy
“Muốn biết thành công hay không, chỉ cần Văn Thái ra ngoài thử một chút là được mà" Văn Hùng lúc này cũng lên tiếng
“Được, vậy mọi người cùng ra ngoài sân đi nào"
Cả bốn người cùng đi ra ngoài sân, Văn Thái vận động chân tay một chút, cảm giác được ở vị trí tim đã không còn đau nhức như trước, trong lòng vui mừng. Cầm lấy một thanh đại đao, Văn Thái bắt đầu múa đao. Từng ánh đao loang loáng, dưới ánh mặt trời phản chiếu lại càng thêm sáng chói, tốc độ ánh đao ngày càng nhanh, cuối cùng từ động chuyển sang tĩnh một cách hoàn hảo, lưỡi đao dừng lại ngay trước một tảng đá, tuy chưa chạm vào nhưng vẫn để lại một vết hằn nhỏ trên tảng đá kia. Văn Thái sau khi múa đao, cảm giác cả thân thể hoàn toàn bình thường, thậm chí có chút khoan khoái được vận động gân cốt sau một thời gian dài nằm trên giường.
“Ta thật sự khỏi hẳn rồi. Ha ha, cha, Nguyễn Phong, Trần Duy, ta thật sự khỏi hẳn rồi"
Văn Thái vui mừng cười vang, lời nói phát ra khiến tất cả mọi người đều vui lây. Nguyễn Phong sau khi chúc mừng Văn Thái vài câu, liền đặt ra câu hỏi:
“Văn Thái, cảm giác của ngươi khi múa đao thế nào, có chút gì khác thường không?"
“Ngươi nói ta mới nhớ, đúng là có chút khác biệt. Lần này múa đao, ta có cảm giác sức lực yếu hơn trước kia, nhưng vận dụng đao pháp lại càng thêm thoải mái, như ý. Có phải là do hiệu quả của Ngũ Linh hoa kia không?"
“Chắc là đúng rồi, ngươi cảm giác sức lực yếu hơn, là vì ngũ hành nguyên tố trong cơ thể ngươi tự điều hòa, san sẻ cân bằng nhau, mà ngươi lại bị thiếu hụt hỏa nguyên tố do tim bị thương, cho nên khi cân bằng thì trình độ sẽ bị giảm đi một ít. Còn việc ngươi múa đao càng thêm thoải mái, chắc là vì ngũ hành nguyên tố được cân bằng, cho nên khả năng vận dụng cũng tự nhiên hơn. Dù sao cũng chúc mừng ngươi vì đã trị khỏi thương thế"
“Ngươi cần gì nói lời khách sáo, ta cảm ơn ngươi còn chưa đủ nữa là. Tiện hôm nay ta vừa khỏi bệnh, lại có cả ba người chúng ta ở đây, không bằng chúng ta kết nghĩa một phen, sau này chân chính trở thành anh em. Nguyễn Phong, Trần Duy, ý của các ngươi thế nào?"
“Được, ta đồng ý. Chúng ta vốn đã tình như anh em, giờ kết bái thì thân lại càng thân, có gì mà không được" Trần Duy không chút chần chờ, ngay lập tức gật đầu đồng ý
“Ta cũng không có ý kiến gì hết, lập bàn thờ kết bái thôi nào" Nguyễn Phong cũng đồng ý với ý kiến này
Văn Hùng đứng một bên, thấy được con trai mình khỏi bệnh, lại thấy ba đứa trẻ thân thiết gắn bó, trong lòng vui lại càng vui. Hắn tự tay đi chuẩn bị, rất nhanh ngoài sân đã dựng lên một cái bàn, bên trên bày một án hương, một con gà luộc, một khẩu thịt cùng ba chén rượu. Nguyễn Phong, Trần Duy, Văn Thái lần lượt châm hương, sau đó cắm vào trong án hương kia. Ba người quỳ trước bàn, đồng thanh hô to:
“Ta Nguyễn Phong, Trần Duy, Văn Thái, hôm nay trước sự chứng kiến của trời đất, xin được kết làm an hem. Dù không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng ngày cùng tháng cùng năm. Nếu có ai phản bội, tất bị trời tru đất diệt. Một tấm lòng thành, cúi xin trời đất chứng giám"Nói xong, ba người cúi đầu lạy trước bàn thờ, sau đó cầm chén rượu được đạt trên bàn thờ, cụng ly một cái thật mạnh, rồi đều một hơi uống cạn. Sau chén rượu, ba người đứng lên ôm chặt lấy nhau, tình cảm chưa bao giờ lại thắm thiết như lúc này.
“Nguyễn Phong, ngươi mặc dù cùng tuổi với chúng ta, nhưng ngươi thông minh, giỏi võ, lại còn biết lo nghĩ quan tâm vì người khác, chúng ta thống nhất để ngươi làm đại ca"
“Được, nếu các ngươi đã đồng ý, ta cũng sẽ không từ chối. Ta làm đại ca, sẽ dẫn dắt các ngươi đi đến vinh quang."
“Ha ha, vinh quang chúng ta không cần, chỉ cầu vinh hoa phú quý, làm rạng danh tổ tiên là được rồi. Văn Thái, ngươi chính trực công bình, ta nguyện ý để ngươi làm nhị ca, còn ta chấp nhận làm em út. Một lễ này, kính mong hai vị đại ca nhận của ta"
Trần Duy cười thản nhiên, chấp nhận làm em út trong ba người, lại làm một lễ đối với hai người anh kết nghĩa này. Sau lễ này, ba người lại cùng nhìn nhau cười. Tiếng cười vang xa, mang đầy tình anh em thân thiết. Một bộ ba mãnh tướng của Đại Việt quốc, truyền kỳ của cả giới tu luyện chính từ nơi này mà bắt đầu.
Tác giả :
khanhan18