Bút Vẽ Giang Sơn, Mực Tô Xã Tắc
Quyển 1 - Chương 25: Tỷ thí
Đầu giờ chiều, tất cả các thí sinh lại nhận được hiệu lệnh tập trung. Vòng thi thứ ba, quy tắc thi năm nay có sự thay đổi. Không như những năm trước, tất cả thí sinh đều làm chung một đề bài, thường là một bài văn về chủ đề cho trước. Năm nay, để đảm bảo tính công bằng trong khi thi, đề thi được phân thành bốn đề, thí sinh cũng được sắp xếp ngồi thành các hàng, bốn người một hàng. Đề thi được phát ra không theo thứ tự nhất định, vì vậy các thí sinh sẽ không có điều kiện để trao đổi đáp án. Một điểm khác biệt nữa là, năm nay các bài thi sẽ không phải về văn học như trước, thay vào đó là giải các đề bài khó. Tổng cộng đề thi sẽ có mười câu hỏi, mỗi câu tương ứng với một điểm. Người đề xuất ra sự thay đổi này chính là Vũ Ngôn, mọi người cũng không rõ tại sao năm nay thầy đồ lại ra đề đặc biệt như vậy. Chỉ có một vài người biết được, kẻ làm ảnh hưởng đến quyết định ra đề của Vũ Ngôn không phải ai khác mà chính là Nguyễn Phong. Hắn đã từng có lần đề xuất ý kiến về phương thức kiểm tra trong lớp học với sư phụ, phương thức chính là mô hình kiểm tra quen thuộc ở trường đại học của hăn trước đây. Vũ Ngôn sau khi nghe được phương thức này, cũng rất tán đồng với khả năng đảm bảo sự độc lập cũng như tính công bằng của các học trò khi làm bài kiểm tra. Mặc dù vậy, nhưng cũng phải đến năm nay Vũ Ngôn mới áp dụng thử nghiệm phương thức kiểm tra này.
Sau khi các thí sinh đã được sắp xếp vị trí ngồi yên ổn, đã thấy trên mặt bàn đều đã có một đề thi được phong kín lại. Đợi cho giám khảo ra hiệu lệnh bắt đầu bài kiểm tra, các thí sinh đều mở đề thi ra, tiếng xé mở niêm phong sột soạt, tiếng lật giấy đọc đều rào rạo, tất cả càng làm cho thí sinh trên trường thi thêm lo lắng. Nguyễn Phong cũng bị tâm trạng xung quanh ảnh hưởng, lại nhớ khi còn đi học ở thế giới kia, mỗi lần kiểm tra tâm trạng đều hồi hộp, lo lắng. Giờ đây ngồi ở giữa phòng thi trong một thế giới mới, bất chợt gặp lại cảm giác quen thuộc khi xưa, không khỏi có chút xuất thần. Rất nhanh, Nguyễn Phong đã bình ổn lại được tâm tình, bắt đầu đọc đề thi và làm bài. Mười câu hỏi trong đề, bao gồm đủ mọi loại vấn đề, đơn giản thì có những vấn đề tính toán nhẹ nhàng như tổng số hàng bán được của một người thương nhân nếu biết giá tiền mỗi mặt hàng, phức tạp hơn một chút thì là các câu hỏi mẹo, đòi hỏi người trả lời phải có quan sát thực tiễn, ví dụ như làm thế nào để phân biệt gà mẹ gà con tương ứng, câu hỏi cuối cùng lại là đề toán kinh điển trong toán học cổ đại- bài toán số chân của gà và thỏ. Mấy câu hỏi này, đối với người thời cổ đại thì có chút khó khăn, đòi hỏi kinh nghiệm thực tiễn và vận dụng trí tuệ mới giải được. Nhưng với Nguyễn Phong, đa phần hắn đều đã từng gặp hoặc nghe qua đáp án, vì vậy giống như ngựa quen đường cũ, một mạch trả lời đầy đủ các câu hỏi. Mặc dù sớm làm xong bài thi, nhưng Nguyễn Phong vẫn ngồi yên tại vị trí, chưa có ý định nộp bài. Đột nhiên Nguyễn Phong nghe thấy có tiếng gọi rất nhỏ, quay lại thì thấy Trần Duy đang nhìn về phía mình. Không chờ Nguyễn Phong lên tiếng, Trần Duy đã đặt câu hỏi trước:
“Thủ lĩnh, làm sao để phân biệt được gà con nào ứng với gà mẹ nào khi tất cả gà được xếp chung một lồng vậy?"
“Đơn giản thôi, ngươi giả tiếng diều hâu dọa bọn chúng, gà con sẽ tự động núp dưới cánh của gà mẹ, từ đó mà phân biệt được gà con tương ứng với gà mẹ nào".
“Vậy làm thế nào để xâu được chỉ vào vỏ ốc?"
“Để xâu chỉ vào vỏ ốc, ngươi hãy kiếm…."
Nguyễn Phong còn chưa kịp nói xong, thì đã cảm thấy sau lưng có người, quay lại thì thấy một vị giám khảo đã đứng đó từ bao giờ. Vị giám khảo này cũng là một vị sư phụ trong làng, khuôn mặt chữ điền vuông vắn, tạo cho người ta cảm giác đôn hậu, nhưng lại xen lẫn nghiêm khắc. Hắn cũng không nói nhiều, chỉ đánh dấu một cái vào bài Nguyễn Phong và Trần Duy, điều này đồng nghĩa với việc mỗi người bị trừ hai điểm. Nguyễn Phong đã hoàn thành bài thi, cũng không có vấn đề gì nhiều, nhưng còn Trần Duy thì mặt méo xẹo. Đề năm nay đòi hỏi phải trải qua quan sát thực tiễn nhiều mới giải đáp được, hắn lại không hay quan sát thực tiễn, ngoài đọc kiến thức trong sách ra thì cũng chỉ đi chơi với nhóm thiếu niên, còn chưa giải đáp được mấy câu đã bị trừ mất hai điểm, thật là đáng buồn bực. Tình trạng của Trần Duy cũng giống với một phần lớn thiếu niên trong làng, đa số chỉ đọc sách là chính, chứ cũng không có mấy tên chịu đi quan sát thực tiễn, may mắn lắm mới gặp được một vài hiện tượng cần thiết để trả lời câu hỏi. Trần Duy sau khi bị đánh dấu bài, cũng không có tâm trạng mà đi hỏi thêm ai khác, nhỡ bị đánh dấu lần nữa thì thật sự là bị trừ hết điểm, coi như bỏ đi, vì vậy chỉ đành ngồi cắn bút, cố vắt óc tìm đáp án. Phạm Văn Thái ngồi ở đầu bên kia phòng thi, làm bài lại có vẻ thoải mái. Hắn ở nhà, ngoài đọc sách và đi chơi với bạn bè, thì thường xuyên làm việc phụ giúp gia đình, cũng hay quan sát tiếp xúc với các hiện tượng như thế này, nên cũng trả lời được đa số câu hỏi.
Hết giờ làm bài, tất cả thí sinh đều nộp bài cho giám khảo. Có kẻ tâm trạng uể oải vì không trả lời được mấy câu hỏi, có kẻ lại vui sướng khi đưa ra được nhiều đáp án. Nhưng bất kể tâm trạng thế nào, tất cả đám thiếu niên tâm lý đều rất nhanh trở lên hăng hái, vì sau vòng thi trí tuệ, chính là vòng tỷ thí. Đối với đa phần thiếu niên, tuổi trẻ khí thịch, vòng tỷ thí này mới là điều mà bọn hắn mong chờ nhất. Mà không chỉ thiếu niên, ngay cả các bậc hương thân phụ lão, các bậc phụ huynh đều mong chờ đến vòng tỷ thí. Đại Việt quốc sùng võ, hầu như tất cả các nam tử đều tu luyện võ công, vì vậy nên ai cũng mong chờ xem biểu hiện của các thí sinh trong vòng thi này.
Nguyễn Bảo một lần nữa bước lên lễ đài, cũng chính là nơi các thí sinh sẽ tỷ thí với nhau. Hắng giọng một tiếng, Nguyễn Bảo giơ cao hai tay, ý bảo mọi người giữ trật tự. Chờ cho toàn trường đã yên lặng xuống, Nguyễn Bảo mới lên tiếng
“Kính thưa các vị hương thân phụ lão, kính thưa toàn thể nhân dân làng Vĩnh Thái, buổi lễ thành niên hôm nay đã tiến hành rất thuận lợi. Hiện giờ cũng đã là vòng thi cuối cùng, cũng là vòng mà mọi người mong chờ nhất. Không để làm giảm tinh thần của quý vị khán giả, Nguyển Bảo tôi cũng sẽ không nói nhiều, chỉ tuyên bố quy tắc tỷ thí mà thôi, kính mong quý vị chịu khó chờ đợi trong ít phút" Nguyễn Bảo vừa dứt lời, tiếng vỗ tay lại rào rào vang lên, mọi người đều rất ủng hộ cho vị trưởng làng này.
“Quy tắc vòng tỷ thí cũng rất đơn giản. Hôm nay chúng ta có tất cả hai mươi tư thí sinh, mỗi người sẽ tiến lên bốc thăm, bắt cặp đấu với nhau. Người thắng sẽ tiếp tục tiến sâu vào vòng trong, còn người bại thì cũng không bị loại, mà sẽ thi đấu để sắp xếp thứ hạng. Các trận thi đấu có thời gian giới hạn là mười phút, thí sinh tỷ thí, điểm đến là dừng, không được cố ý gây thương tổn cho đối thủ. Tất nhiên, trong quá trình tỷ thí sẽ có ngộ thương, điều này tuy không ai mong muốn, nhưng cũng không thể tránh được, ban giám khảo sẽ làm hết sức mình để đảm bảo sự công bằng. Để chiến thắng trong vòng thi tỷ thí này có hai cách, thứ nhất là đánh rớt vũ khí của đối phương, khiến cho họ phải nhận thua, hoặc nếu thí sinh không chịu nhận thua, ban giám khảo sẽ căn cứ vào tình hình để phán định kết quả. Cách thứ hai để dành chiến thắng là đánh cho đối phương rơi xuống đài, cách này là trực quan nhất, cũng là chắc chắn nhất. Thí sinh một khi hai chân đã chạm đất bên ngoài phạm vì lễ đài, tất sẽ bị tính là thua cuộc. Đương nhiên, dù có thua cuộc, nhưng dựa vào biểu hiện của bản thân, thí sinh cũng sẽ được ban giám khảo đánh giá xem xét, vì vậy nếu thua cuộc cũng không cần quá thất vọng, chỉ cần cố gắng hết sức mình trong khi thi đấu là được. Quy tắc tôi đã trình bày xong, hy vọng các thí sinh lên thi đấu đều đề cao tinh thần thượng võ. Chúc cho các thí sinh đều đạt được thành tích cao. Sau đây tôi xin tuyên bố, vòng tỷ thí chính thức bắt đầu, xin mời các thí sinh lên bốc thăm để chọn cặp đấu" Mọi người lại rào rào vỗ tay một lần nữa, háo hức nhìn lên lễ đài, chờ mong biểu hiện của các thí sinh.
Thí sinh lần lượt lên bốc thăm, nhận lấy số thứ tự tương ứng của mình. Vòng đầu tiên, có tổng cộng mười hai cặp bốc thăm, người chiến thắng đi vào vòng tiếp theo, sẽ tỷ thí với đối thủ có lá thăm sao cho tổng số của hai người là mười ba. Qua vòng thứ ba, lại rút thăm một lần nữa để phân vòng đấu. Ba thí sinh còn lại cuối cùng, sẽ cùng nhau tiến lên lễ đài tỷ thí trong trận chung kết. Người giành được chiến thắng sẽ xếp vị trí thứ nhất, hai người còn lại tỉ thý thêm một trận để phân định vị trí thứ hai và thứ ba. Lá thăm bốc được của Nguyễn Phong ở vòng đầu tiên là số một, đồng nghĩa với việc hắn sẽ tham gia trận tỷ thí đầu tiên.
Đối thủ của Nguyễn Phong ở vòng này là Vương Đạt, con trai của một vị sư phụ trong làng. Hai người bước lên đài, khí thế biểu hiện ra đều không kém, hình thể cũng tương đương nhau, vừa nhìn đã biết là một trận kịch đấu. Khán giả bên dưới đều ồ lên một tiếng, hào hứng vì ngay trận đầu tiên đã được xem một màn gay cấn, nhưng lại có chút thất vọng vì hai người này có vẻ đều là hảo thủ, ai bị thua sớm quá đều sẽ là tổn thất không nhỏ. Vương sư phụ thấy con trai mình lên thi đấu vòng đầu, cũng hào hứng vô cùng, hy vọng hắn sẽ biểu hiện thật đẹp mắt. Nhìn sang phía ông ngoại Nguyễn Phong, thấy ông cũng đang kích động, Vương sư phụ cũng đi sang ngồi cạnh, hàn huyên vài câu. Hai người đều là sư phụ trong làng, lại cũng khá thân, vì vậy nhìn con cháu mình lên thi đấu, đều biểu hiện ra vẻ hữu nghị.
Vương Đạt và Nguyễn Phong bước ra lễ đài, vị trọng tài đã đứng ở giữa sân, ra hiệu cho hai người chào đối thủ, sau đó làm kiểm tra một lượt cơ thể hai người, đề phòng có kẻ mang theo ám khí. Sau khi thủ tục đã hoàn tất, trọng tài ra hiệu cho hai người chọn vũ khí của mình. Vì đây là tỷ thí của các thiếu niên trong lễ trưởng thành, nên vũ khí tất nhiên không thể mang theo lực sát thương. Chính vì vậy, đa số vũ khí đều làm bằng gỗ, được mài tù các vị trí có thể gây thương tổn, để khi đánh lên cơ thể đối phương sẽ không để lại hậu quả nặng nề gì. Nguyễn Phong chọn cho mình một cây thương gỗ, gọi là thương nhưng thực ra không có mũi nhọn, đầu được bao lại bằng vải, làm giảm sát thương, cũng đại biểu cho vị trí mũi thương. Vũ khí của Vương Đạt là một thanh mộc đao, cạnh đã bị mài tù đi. Sau khi hai người đã chọn được vũ khí cho mình, trọng tài cũng ra hiệu trận tỷ thí bắt đầu.
Vương Đạt và Nguyễn Phong không vội vàng lao vào tấn công nhau ngay lập tức, mà đi vòng quanh lễ đài, mắt nhìn chằm chằm vào đối thủ, mong tìm ra được sơ hở của đối thủ để tấn công. Đây không chỉ là quá trình thăm dò đối phương, mà còn là một cuộc đấu trí, đấu cả tâm tính. Nếu không thể tìm được điểm yếu của đối phương mà đã vội vàng tấn công, đó chính là tự đưa sơ hở của mình cho đối phương, nếu bị đối thủ tận dụng sơ hở này, rất có thể sẽ một chiêu phân thắng bại. Đồng dạng, nếu không thể tính chuẩn thời điểm xuất kích, bị đối phương chiếm trước tiên cơ, vậy thì cũng sẽ bị áp đảo về mặt khí thế, rất dễ bị đối phương đánh bại. Ai cũng hiểu đạo lý này, vì vậy nhìn thấy hai người đang thăm dò nhau, cũng không có ai biểu hiện nôn nóng sốt ruột. Đột nhiên, Nguyễn Phong xông lên trước, thế tiến tới dũng mãnh, như mãnh long quá giang, dường như không thể ngăn cản. Vương Đạt thấy vậy, cũng không bối rối, hai chân đứng tấn, làm ra một bộ thế phòng thủ phản kích, sẵn sàng đánh trả lại đối phương, thanh mộc đao được hắn hoành ngang, tạo thành một lớp phòng thủ kiên cố. Nguyễn Phong khi tiến đến phạm vi tấn công của thương gỗ, cũng thế đến đột nhiên chuyển đổi, hắn không tấn công trực diện, mà xoay người một lượt sang bên phải, thương gỗ cũng được hắn xoay chuyển theo, lấy lực xoay làm tăng sức mạnh. Xoay hết một vòng, tay Nguyễn Phong nắm chặt thương gỗ, quật vào ngang eo Vương Đạt, bỏ qua lớp phòng thủ trực diện của thanh mộc đao. Vương Đạt biến chiêu rất nhanh, tiến lên một bước tránh tầm sát thương mạnh nhất của mộc thương, đao gỗ chém sang ngang theo chiều từ dưới lên, đánh bật thanh mộc thương của Nguyễn Phong ra. Tuy đón đỡ được một chiêu, nhưng Vương Đạt cũng âm thầm cả kinh, sức lực của Nguyễn Phong trong một chiêu vừa rồi thực rất lớn, lại thêm lực xoay tác động vào, khiến cho cánh tay của Vương Đạt sau khi đón đỡ một chiên này tê rần. Thuận đà đao đang vung lên, Vương Đạt chuyển hướng đao, bổ thẳng chính diện Nguyễn Phong, tranh thủ khả năng cận chiến mạnh mẽ của đao. Nguyễn Phong không né tránh, lại trực tiếp tiến lên đối chiêu. Thương vốn dài, lại như ngắn lại trong tay hắn, giống như đã trở thành một cây bút lớn vậy. Nếu để ý sẽ phát hiện ra, thân thương vẫn dài như cũ, chỉ là Nguyễ Phong đã cầm sát lên gần ngọn thương, phần còn lại của cán thương như dính chặt lên người hắn, làm giảm đi sự vướng víu không cần thiết. Một tay khống chế thương, Nguyễn Phong giống như đang viết thư pháp trong không trung. Nét bút tung hoành, bá đạo mạnh mẽ, cương mãnh vô cùng, nhưng lại rất gọn gàng sắc bén, không có một nét thừa nào. Vương Đạt nào đã gặp qua cách sử dụng thương đặc biệt như vậy, nhất thời bị thương pháp quỷ dị của Nguyễn Phong làm cho bối rối, đao thế đánh đến tuy chưa loạn, nhưng tâm lại đã có loạn, vì vậy biến chiêu cũng không linh hoạt, chủ yếu sử dụng sức để đâm chém là chính. Vương sư phụ nhìn biểu hiện của con mình, biết hắn đã để mất tiên cơ, sớm muộn sẽ bị đánh bại, chỉ có thể thở dài. Nhưng trong lòng cũng không mang theo sự ganh tỵ nào, quay sang chúc mừng cho ông ngoại Nguyễn Phong vì đã đào tạo được một đứa cháu thật tài giỏi. Nào ngờ ông ngoại Nguyễn Phong vẻ mặt cũng đầy kinh ngạc, không hiểu thương pháp của thằng cháu mình học từ đâu ra. Vương sư phụ lời ra đến miệng lại đành nuốt trở lại. Xem ra trong làng có một vị cao nhân ẩn thế, hoặc Nguyễn Phong này thật sự là thiên tài, âu cũng là điều đáng mừng của làng Vĩnh Thái.
Vương Đạt sau một hồi đâm chém liên hồi, sức cũng đã có chút suy giảm. Trong khi đó, Nguyễn Phong bộ dáng vẫn thong dong. Nét bút viết trong không khí tuy mạnh mẽ, lại có ẩn chứa trong đó nguyên lý mượn lực đẩy lực, vì vậy nên cũng không tốn nhiều sức như khi trực tiếp va chạm. Vương Đạt biết đại thế đã qua, hét lớn một tiếng, dùng hết sức tung ra một đao mạnh nhất của mình:
“Nguyễn Phong, hãy tiếp một chiêu Phách sơn đao của ta".
Đao bổ xuống vận dụng tất cả sức lực bình sinh của Vương Đạt, khí thế mạnh mẽ vô cùng, dường như có thể bổ núi rẽ sông. Một đao chém ra, toàn trường đều trầm trồ kinh ngạc, ai cũng lo lắng không biết Nguyễn Phong sẽ tiếp chiêu thế nào. Đao này mạnh mẽ vô cùng, nhưng đã bổ ra thì khó mà thu lại được, chẳng may mà ngộ thương Nguyễn Phong, cũng coi như làm ảnh hưởng đến tiền đồ của một nhân tài. Nguyễn Phong là người trực tiếp đối đầu với Vương Đạt, lại có vẻ còn bình tĩnh hơn khán giả. Liên tiếp đâm liền bảy thương, mỗi lần mũi thương đều không va chạm trực tiếp với lưỡi đao, mà là mang theo lực xoay của cổ tay, va chạm vào sống đao, triệt tiêu lực của đao pháp này. Đến khi thương cuối cùng đâm ra, lực trong đao sớm đã bị triệt tiêu hết, thanh đao va chạm với thương, bị lực xoay của thương đánh bật khỏi tay Vương Đạt, còn mũi thương thì đã dừng lại trước mặt hắn. Vương Đạt ỉu xìu thở ra một hơi, lên tiếng nhận thua
“Nguyễn Phong, ta thua rồi. Thương pháp của ngươi cũng thật ảo diệu, đặc biệt là chiêu cuối cùng kia. Ngươi có thể nói cho ta biết tên của chiêu thức đó không"
Nguyễn Phong nghe Vương Đạt hỏi, cũng ngẫm nghĩ một lúc mới trả lời. Không phải là hắn làm bộ cao ngạo gì, chỉ là chiêu vừa rồi do hắn tùy tiện sử dụng theo phương pháp viết chữ, vẫn chưa có tên, may sao trong lúc cấp bách, cũng nghĩ ra được một cái tên thích hợp
“Chiêu vừa rồi của ta có tên là Thất tinh điểm dạ. Vương Đạt, ngươi cũng đừng nên quá buồn rầu. Lần này ngươi thua không phải vì sức mạnh hay đao pháp kém hơn ta, mà là do tâm cảnh của mi bị rối loạn khi giao đấu với ta. Cố gắng rèn luyện cho tốt, hẹn ngày tái đấu"
Nguyễn Phong động viên Vương Đạt trước khi xuống đài, lời hắn nói to rõ đầy đủ, người toàn trường đều thấy. Ai ai cũng vỗ tay ủng hộ hai thiếu niên này. Người thua không nản chí, lại rất có dũng khí biết nhận thua; người thắng cũng không kiêu ngạo, lại động viên đối thủ. Thật đúng là những thiếu niên vừa đức vừa tài.
Sau vòng đấu của Nguyễn Phong, các vòng thi đấu khác cũng tiếp tục được tiến hành. Trần Duy và Phạm Văn Thái đều đạt được chiến thắng của mình, tuy nhiên cách chiến thắng thì thật sự là quá khác nhau. Phạm Văn Thái thật thà chất phác, trực tiếp cứng đối cứng cùng đối thủ, cuối cùng đánh bại đối phương, còn Trần Duy thì lại sử dụng mưu mẹo, liên tục trốn đông né tây, lại còn buông lời khích bác đối thủ, lợi dụng đối thủ tâm tình nổi nóng mà lộ ra sơ hở, từ đó giành chiến thắng. Sau khi loạt trận đấu đầu tiên của vòng một hoàn thành, trời cũng đã chuyển tối. Vì vậy vòng tỉ thí được tạm dừng, chờ đến sáng hôm sau sẽ tiếp tục thi đấu.
Sau khi các thí sinh đã được sắp xếp vị trí ngồi yên ổn, đã thấy trên mặt bàn đều đã có một đề thi được phong kín lại. Đợi cho giám khảo ra hiệu lệnh bắt đầu bài kiểm tra, các thí sinh đều mở đề thi ra, tiếng xé mở niêm phong sột soạt, tiếng lật giấy đọc đều rào rạo, tất cả càng làm cho thí sinh trên trường thi thêm lo lắng. Nguyễn Phong cũng bị tâm trạng xung quanh ảnh hưởng, lại nhớ khi còn đi học ở thế giới kia, mỗi lần kiểm tra tâm trạng đều hồi hộp, lo lắng. Giờ đây ngồi ở giữa phòng thi trong một thế giới mới, bất chợt gặp lại cảm giác quen thuộc khi xưa, không khỏi có chút xuất thần. Rất nhanh, Nguyễn Phong đã bình ổn lại được tâm tình, bắt đầu đọc đề thi và làm bài. Mười câu hỏi trong đề, bao gồm đủ mọi loại vấn đề, đơn giản thì có những vấn đề tính toán nhẹ nhàng như tổng số hàng bán được của một người thương nhân nếu biết giá tiền mỗi mặt hàng, phức tạp hơn một chút thì là các câu hỏi mẹo, đòi hỏi người trả lời phải có quan sát thực tiễn, ví dụ như làm thế nào để phân biệt gà mẹ gà con tương ứng, câu hỏi cuối cùng lại là đề toán kinh điển trong toán học cổ đại- bài toán số chân của gà và thỏ. Mấy câu hỏi này, đối với người thời cổ đại thì có chút khó khăn, đòi hỏi kinh nghiệm thực tiễn và vận dụng trí tuệ mới giải được. Nhưng với Nguyễn Phong, đa phần hắn đều đã từng gặp hoặc nghe qua đáp án, vì vậy giống như ngựa quen đường cũ, một mạch trả lời đầy đủ các câu hỏi. Mặc dù sớm làm xong bài thi, nhưng Nguyễn Phong vẫn ngồi yên tại vị trí, chưa có ý định nộp bài. Đột nhiên Nguyễn Phong nghe thấy có tiếng gọi rất nhỏ, quay lại thì thấy Trần Duy đang nhìn về phía mình. Không chờ Nguyễn Phong lên tiếng, Trần Duy đã đặt câu hỏi trước:
“Thủ lĩnh, làm sao để phân biệt được gà con nào ứng với gà mẹ nào khi tất cả gà được xếp chung một lồng vậy?"
“Đơn giản thôi, ngươi giả tiếng diều hâu dọa bọn chúng, gà con sẽ tự động núp dưới cánh của gà mẹ, từ đó mà phân biệt được gà con tương ứng với gà mẹ nào".
“Vậy làm thế nào để xâu được chỉ vào vỏ ốc?"
“Để xâu chỉ vào vỏ ốc, ngươi hãy kiếm…."
Nguyễn Phong còn chưa kịp nói xong, thì đã cảm thấy sau lưng có người, quay lại thì thấy một vị giám khảo đã đứng đó từ bao giờ. Vị giám khảo này cũng là một vị sư phụ trong làng, khuôn mặt chữ điền vuông vắn, tạo cho người ta cảm giác đôn hậu, nhưng lại xen lẫn nghiêm khắc. Hắn cũng không nói nhiều, chỉ đánh dấu một cái vào bài Nguyễn Phong và Trần Duy, điều này đồng nghĩa với việc mỗi người bị trừ hai điểm. Nguyễn Phong đã hoàn thành bài thi, cũng không có vấn đề gì nhiều, nhưng còn Trần Duy thì mặt méo xẹo. Đề năm nay đòi hỏi phải trải qua quan sát thực tiễn nhiều mới giải đáp được, hắn lại không hay quan sát thực tiễn, ngoài đọc kiến thức trong sách ra thì cũng chỉ đi chơi với nhóm thiếu niên, còn chưa giải đáp được mấy câu đã bị trừ mất hai điểm, thật là đáng buồn bực. Tình trạng của Trần Duy cũng giống với một phần lớn thiếu niên trong làng, đa số chỉ đọc sách là chính, chứ cũng không có mấy tên chịu đi quan sát thực tiễn, may mắn lắm mới gặp được một vài hiện tượng cần thiết để trả lời câu hỏi. Trần Duy sau khi bị đánh dấu bài, cũng không có tâm trạng mà đi hỏi thêm ai khác, nhỡ bị đánh dấu lần nữa thì thật sự là bị trừ hết điểm, coi như bỏ đi, vì vậy chỉ đành ngồi cắn bút, cố vắt óc tìm đáp án. Phạm Văn Thái ngồi ở đầu bên kia phòng thi, làm bài lại có vẻ thoải mái. Hắn ở nhà, ngoài đọc sách và đi chơi với bạn bè, thì thường xuyên làm việc phụ giúp gia đình, cũng hay quan sát tiếp xúc với các hiện tượng như thế này, nên cũng trả lời được đa số câu hỏi.
Hết giờ làm bài, tất cả thí sinh đều nộp bài cho giám khảo. Có kẻ tâm trạng uể oải vì không trả lời được mấy câu hỏi, có kẻ lại vui sướng khi đưa ra được nhiều đáp án. Nhưng bất kể tâm trạng thế nào, tất cả đám thiếu niên tâm lý đều rất nhanh trở lên hăng hái, vì sau vòng thi trí tuệ, chính là vòng tỷ thí. Đối với đa phần thiếu niên, tuổi trẻ khí thịch, vòng tỷ thí này mới là điều mà bọn hắn mong chờ nhất. Mà không chỉ thiếu niên, ngay cả các bậc hương thân phụ lão, các bậc phụ huynh đều mong chờ đến vòng tỷ thí. Đại Việt quốc sùng võ, hầu như tất cả các nam tử đều tu luyện võ công, vì vậy nên ai cũng mong chờ xem biểu hiện của các thí sinh trong vòng thi này.
Nguyễn Bảo một lần nữa bước lên lễ đài, cũng chính là nơi các thí sinh sẽ tỷ thí với nhau. Hắng giọng một tiếng, Nguyễn Bảo giơ cao hai tay, ý bảo mọi người giữ trật tự. Chờ cho toàn trường đã yên lặng xuống, Nguyễn Bảo mới lên tiếng
“Kính thưa các vị hương thân phụ lão, kính thưa toàn thể nhân dân làng Vĩnh Thái, buổi lễ thành niên hôm nay đã tiến hành rất thuận lợi. Hiện giờ cũng đã là vòng thi cuối cùng, cũng là vòng mà mọi người mong chờ nhất. Không để làm giảm tinh thần của quý vị khán giả, Nguyển Bảo tôi cũng sẽ không nói nhiều, chỉ tuyên bố quy tắc tỷ thí mà thôi, kính mong quý vị chịu khó chờ đợi trong ít phút" Nguyễn Bảo vừa dứt lời, tiếng vỗ tay lại rào rào vang lên, mọi người đều rất ủng hộ cho vị trưởng làng này.
“Quy tắc vòng tỷ thí cũng rất đơn giản. Hôm nay chúng ta có tất cả hai mươi tư thí sinh, mỗi người sẽ tiến lên bốc thăm, bắt cặp đấu với nhau. Người thắng sẽ tiếp tục tiến sâu vào vòng trong, còn người bại thì cũng không bị loại, mà sẽ thi đấu để sắp xếp thứ hạng. Các trận thi đấu có thời gian giới hạn là mười phút, thí sinh tỷ thí, điểm đến là dừng, không được cố ý gây thương tổn cho đối thủ. Tất nhiên, trong quá trình tỷ thí sẽ có ngộ thương, điều này tuy không ai mong muốn, nhưng cũng không thể tránh được, ban giám khảo sẽ làm hết sức mình để đảm bảo sự công bằng. Để chiến thắng trong vòng thi tỷ thí này có hai cách, thứ nhất là đánh rớt vũ khí của đối phương, khiến cho họ phải nhận thua, hoặc nếu thí sinh không chịu nhận thua, ban giám khảo sẽ căn cứ vào tình hình để phán định kết quả. Cách thứ hai để dành chiến thắng là đánh cho đối phương rơi xuống đài, cách này là trực quan nhất, cũng là chắc chắn nhất. Thí sinh một khi hai chân đã chạm đất bên ngoài phạm vì lễ đài, tất sẽ bị tính là thua cuộc. Đương nhiên, dù có thua cuộc, nhưng dựa vào biểu hiện của bản thân, thí sinh cũng sẽ được ban giám khảo đánh giá xem xét, vì vậy nếu thua cuộc cũng không cần quá thất vọng, chỉ cần cố gắng hết sức mình trong khi thi đấu là được. Quy tắc tôi đã trình bày xong, hy vọng các thí sinh lên thi đấu đều đề cao tinh thần thượng võ. Chúc cho các thí sinh đều đạt được thành tích cao. Sau đây tôi xin tuyên bố, vòng tỷ thí chính thức bắt đầu, xin mời các thí sinh lên bốc thăm để chọn cặp đấu" Mọi người lại rào rào vỗ tay một lần nữa, háo hức nhìn lên lễ đài, chờ mong biểu hiện của các thí sinh.
Thí sinh lần lượt lên bốc thăm, nhận lấy số thứ tự tương ứng của mình. Vòng đầu tiên, có tổng cộng mười hai cặp bốc thăm, người chiến thắng đi vào vòng tiếp theo, sẽ tỷ thí với đối thủ có lá thăm sao cho tổng số của hai người là mười ba. Qua vòng thứ ba, lại rút thăm một lần nữa để phân vòng đấu. Ba thí sinh còn lại cuối cùng, sẽ cùng nhau tiến lên lễ đài tỷ thí trong trận chung kết. Người giành được chiến thắng sẽ xếp vị trí thứ nhất, hai người còn lại tỉ thý thêm một trận để phân định vị trí thứ hai và thứ ba. Lá thăm bốc được của Nguyễn Phong ở vòng đầu tiên là số một, đồng nghĩa với việc hắn sẽ tham gia trận tỷ thí đầu tiên.
Đối thủ của Nguyễn Phong ở vòng này là Vương Đạt, con trai của một vị sư phụ trong làng. Hai người bước lên đài, khí thế biểu hiện ra đều không kém, hình thể cũng tương đương nhau, vừa nhìn đã biết là một trận kịch đấu. Khán giả bên dưới đều ồ lên một tiếng, hào hứng vì ngay trận đầu tiên đã được xem một màn gay cấn, nhưng lại có chút thất vọng vì hai người này có vẻ đều là hảo thủ, ai bị thua sớm quá đều sẽ là tổn thất không nhỏ. Vương sư phụ thấy con trai mình lên thi đấu vòng đầu, cũng hào hứng vô cùng, hy vọng hắn sẽ biểu hiện thật đẹp mắt. Nhìn sang phía ông ngoại Nguyễn Phong, thấy ông cũng đang kích động, Vương sư phụ cũng đi sang ngồi cạnh, hàn huyên vài câu. Hai người đều là sư phụ trong làng, lại cũng khá thân, vì vậy nhìn con cháu mình lên thi đấu, đều biểu hiện ra vẻ hữu nghị.
Vương Đạt và Nguyễn Phong bước ra lễ đài, vị trọng tài đã đứng ở giữa sân, ra hiệu cho hai người chào đối thủ, sau đó làm kiểm tra một lượt cơ thể hai người, đề phòng có kẻ mang theo ám khí. Sau khi thủ tục đã hoàn tất, trọng tài ra hiệu cho hai người chọn vũ khí của mình. Vì đây là tỷ thí của các thiếu niên trong lễ trưởng thành, nên vũ khí tất nhiên không thể mang theo lực sát thương. Chính vì vậy, đa số vũ khí đều làm bằng gỗ, được mài tù các vị trí có thể gây thương tổn, để khi đánh lên cơ thể đối phương sẽ không để lại hậu quả nặng nề gì. Nguyễn Phong chọn cho mình một cây thương gỗ, gọi là thương nhưng thực ra không có mũi nhọn, đầu được bao lại bằng vải, làm giảm sát thương, cũng đại biểu cho vị trí mũi thương. Vũ khí của Vương Đạt là một thanh mộc đao, cạnh đã bị mài tù đi. Sau khi hai người đã chọn được vũ khí cho mình, trọng tài cũng ra hiệu trận tỷ thí bắt đầu.
Vương Đạt và Nguyễn Phong không vội vàng lao vào tấn công nhau ngay lập tức, mà đi vòng quanh lễ đài, mắt nhìn chằm chằm vào đối thủ, mong tìm ra được sơ hở của đối thủ để tấn công. Đây không chỉ là quá trình thăm dò đối phương, mà còn là một cuộc đấu trí, đấu cả tâm tính. Nếu không thể tìm được điểm yếu của đối phương mà đã vội vàng tấn công, đó chính là tự đưa sơ hở của mình cho đối phương, nếu bị đối thủ tận dụng sơ hở này, rất có thể sẽ một chiêu phân thắng bại. Đồng dạng, nếu không thể tính chuẩn thời điểm xuất kích, bị đối phương chiếm trước tiên cơ, vậy thì cũng sẽ bị áp đảo về mặt khí thế, rất dễ bị đối phương đánh bại. Ai cũng hiểu đạo lý này, vì vậy nhìn thấy hai người đang thăm dò nhau, cũng không có ai biểu hiện nôn nóng sốt ruột. Đột nhiên, Nguyễn Phong xông lên trước, thế tiến tới dũng mãnh, như mãnh long quá giang, dường như không thể ngăn cản. Vương Đạt thấy vậy, cũng không bối rối, hai chân đứng tấn, làm ra một bộ thế phòng thủ phản kích, sẵn sàng đánh trả lại đối phương, thanh mộc đao được hắn hoành ngang, tạo thành một lớp phòng thủ kiên cố. Nguyễn Phong khi tiến đến phạm vi tấn công của thương gỗ, cũng thế đến đột nhiên chuyển đổi, hắn không tấn công trực diện, mà xoay người một lượt sang bên phải, thương gỗ cũng được hắn xoay chuyển theo, lấy lực xoay làm tăng sức mạnh. Xoay hết một vòng, tay Nguyễn Phong nắm chặt thương gỗ, quật vào ngang eo Vương Đạt, bỏ qua lớp phòng thủ trực diện của thanh mộc đao. Vương Đạt biến chiêu rất nhanh, tiến lên một bước tránh tầm sát thương mạnh nhất của mộc thương, đao gỗ chém sang ngang theo chiều từ dưới lên, đánh bật thanh mộc thương của Nguyễn Phong ra. Tuy đón đỡ được một chiêu, nhưng Vương Đạt cũng âm thầm cả kinh, sức lực của Nguyễn Phong trong một chiêu vừa rồi thực rất lớn, lại thêm lực xoay tác động vào, khiến cho cánh tay của Vương Đạt sau khi đón đỡ một chiên này tê rần. Thuận đà đao đang vung lên, Vương Đạt chuyển hướng đao, bổ thẳng chính diện Nguyễn Phong, tranh thủ khả năng cận chiến mạnh mẽ của đao. Nguyễn Phong không né tránh, lại trực tiếp tiến lên đối chiêu. Thương vốn dài, lại như ngắn lại trong tay hắn, giống như đã trở thành một cây bút lớn vậy. Nếu để ý sẽ phát hiện ra, thân thương vẫn dài như cũ, chỉ là Nguyễ Phong đã cầm sát lên gần ngọn thương, phần còn lại của cán thương như dính chặt lên người hắn, làm giảm đi sự vướng víu không cần thiết. Một tay khống chế thương, Nguyễn Phong giống như đang viết thư pháp trong không trung. Nét bút tung hoành, bá đạo mạnh mẽ, cương mãnh vô cùng, nhưng lại rất gọn gàng sắc bén, không có một nét thừa nào. Vương Đạt nào đã gặp qua cách sử dụng thương đặc biệt như vậy, nhất thời bị thương pháp quỷ dị của Nguyễn Phong làm cho bối rối, đao thế đánh đến tuy chưa loạn, nhưng tâm lại đã có loạn, vì vậy biến chiêu cũng không linh hoạt, chủ yếu sử dụng sức để đâm chém là chính. Vương sư phụ nhìn biểu hiện của con mình, biết hắn đã để mất tiên cơ, sớm muộn sẽ bị đánh bại, chỉ có thể thở dài. Nhưng trong lòng cũng không mang theo sự ganh tỵ nào, quay sang chúc mừng cho ông ngoại Nguyễn Phong vì đã đào tạo được một đứa cháu thật tài giỏi. Nào ngờ ông ngoại Nguyễn Phong vẻ mặt cũng đầy kinh ngạc, không hiểu thương pháp của thằng cháu mình học từ đâu ra. Vương sư phụ lời ra đến miệng lại đành nuốt trở lại. Xem ra trong làng có một vị cao nhân ẩn thế, hoặc Nguyễn Phong này thật sự là thiên tài, âu cũng là điều đáng mừng của làng Vĩnh Thái.
Vương Đạt sau một hồi đâm chém liên hồi, sức cũng đã có chút suy giảm. Trong khi đó, Nguyễn Phong bộ dáng vẫn thong dong. Nét bút viết trong không khí tuy mạnh mẽ, lại có ẩn chứa trong đó nguyên lý mượn lực đẩy lực, vì vậy nên cũng không tốn nhiều sức như khi trực tiếp va chạm. Vương Đạt biết đại thế đã qua, hét lớn một tiếng, dùng hết sức tung ra một đao mạnh nhất của mình:
“Nguyễn Phong, hãy tiếp một chiêu Phách sơn đao của ta".
Đao bổ xuống vận dụng tất cả sức lực bình sinh của Vương Đạt, khí thế mạnh mẽ vô cùng, dường như có thể bổ núi rẽ sông. Một đao chém ra, toàn trường đều trầm trồ kinh ngạc, ai cũng lo lắng không biết Nguyễn Phong sẽ tiếp chiêu thế nào. Đao này mạnh mẽ vô cùng, nhưng đã bổ ra thì khó mà thu lại được, chẳng may mà ngộ thương Nguyễn Phong, cũng coi như làm ảnh hưởng đến tiền đồ của một nhân tài. Nguyễn Phong là người trực tiếp đối đầu với Vương Đạt, lại có vẻ còn bình tĩnh hơn khán giả. Liên tiếp đâm liền bảy thương, mỗi lần mũi thương đều không va chạm trực tiếp với lưỡi đao, mà là mang theo lực xoay của cổ tay, va chạm vào sống đao, triệt tiêu lực của đao pháp này. Đến khi thương cuối cùng đâm ra, lực trong đao sớm đã bị triệt tiêu hết, thanh đao va chạm với thương, bị lực xoay của thương đánh bật khỏi tay Vương Đạt, còn mũi thương thì đã dừng lại trước mặt hắn. Vương Đạt ỉu xìu thở ra một hơi, lên tiếng nhận thua
“Nguyễn Phong, ta thua rồi. Thương pháp của ngươi cũng thật ảo diệu, đặc biệt là chiêu cuối cùng kia. Ngươi có thể nói cho ta biết tên của chiêu thức đó không"
Nguyễn Phong nghe Vương Đạt hỏi, cũng ngẫm nghĩ một lúc mới trả lời. Không phải là hắn làm bộ cao ngạo gì, chỉ là chiêu vừa rồi do hắn tùy tiện sử dụng theo phương pháp viết chữ, vẫn chưa có tên, may sao trong lúc cấp bách, cũng nghĩ ra được một cái tên thích hợp
“Chiêu vừa rồi của ta có tên là Thất tinh điểm dạ. Vương Đạt, ngươi cũng đừng nên quá buồn rầu. Lần này ngươi thua không phải vì sức mạnh hay đao pháp kém hơn ta, mà là do tâm cảnh của mi bị rối loạn khi giao đấu với ta. Cố gắng rèn luyện cho tốt, hẹn ngày tái đấu"
Nguyễn Phong động viên Vương Đạt trước khi xuống đài, lời hắn nói to rõ đầy đủ, người toàn trường đều thấy. Ai ai cũng vỗ tay ủng hộ hai thiếu niên này. Người thua không nản chí, lại rất có dũng khí biết nhận thua; người thắng cũng không kiêu ngạo, lại động viên đối thủ. Thật đúng là những thiếu niên vừa đức vừa tài.
Sau vòng đấu của Nguyễn Phong, các vòng thi đấu khác cũng tiếp tục được tiến hành. Trần Duy và Phạm Văn Thái đều đạt được chiến thắng của mình, tuy nhiên cách chiến thắng thì thật sự là quá khác nhau. Phạm Văn Thái thật thà chất phác, trực tiếp cứng đối cứng cùng đối thủ, cuối cùng đánh bại đối phương, còn Trần Duy thì lại sử dụng mưu mẹo, liên tục trốn đông né tây, lại còn buông lời khích bác đối thủ, lợi dụng đối thủ tâm tình nổi nóng mà lộ ra sơ hở, từ đó giành chiến thắng. Sau khi loạt trận đấu đầu tiên của vòng một hoàn thành, trời cũng đã chuyển tối. Vì vậy vòng tỉ thí được tạm dừng, chờ đến sáng hôm sau sẽ tiếp tục thi đấu.
Tác giả :
khanhan18