Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 49: Tướng quân yêu thôn cô (18)
Edit: Akito
Ninh Thư cảm giác trái tim của mình hơi co rút đau đớn, những cảm xúc này đều là cảm xúc của nguyên chủ, nguyên chủ chưa từng có ở trước mặt Đoạn Tinh Huy bày ra dáng vẻ công chúa, mà chỉ như một tiểu nữ nhân chìm vào trong tình yêu, thời điểm đối mặt Đoạn Tinh Huy đều mang theo ỷ lại cùng ái mộ.
Ân Huệ công chúa cho rằng mình ở trước mặt Đoạn Tinh Huy đã quá mức hèn mọn, nhưng Đoạn Tinh Huy cư nhiên còn ghét bỏ thân phận của nàng.
Ninh Thư thoát khỏi cảm giác tự ngải tự oán, cười nhạo một tiếng, biết đầu thai cũng là một loại kỹ thuật, có bản lĩnh ngươi đầu thai thành Lý Ôn a, trực tiếp trở thành hoàng đế.
Cái quái gì a, trong lòng Ninh Thư sâu sắc thay Đoạn Tinh Huy đánh một cái xiên.
“Ta kêu ngươi một tiếng đần độn, ngươi dám đáp lại sao?" Ninh Thư hướng Đoạn Tinh Huy nói.
Đoạn Tinh Huy hiển nhiên không rõ Ninh Thư đang nói cái gì, nhưng lại loáng thoáng nhận thức được đây cũng không phải lời nói tốt đẹp gì.
Ninh Thư chuyển động roi, cười nhạo nói: “Ngươi là ai, cũng xứng ái mộ Bổn cung, chẳng qua là một tướng bại trận, nếu là Bổn cung, gây hại đến nhiều người ở biên cương như vậy, Bổn cung cũng không còn mặt mũi nào còn sống mà quay về đâu."
Da mặt Đoạn Tinh Huy run rẩy, lộ vẻ hết sức dữ tợn, con mắt đỏ bừng mà nhìn Ninh Thư, cái bộ dáng kia giống như Ninh Thư vũ nhục tột cùng nhân cách của hắn vậy.
“Luôn có điêu dân muốn hại Bổn cung." Ninh Thư tùy tiện tìm một lý do, vung dây roi, hướng mặt Đoạn Tinh Huy quất qua, móc câu trong roi nếu như quất trúng mặt Đoạn Tinh Huy, cái khuôn mặt này của hắn cũng đừng nghĩ đến nữa, cái khuôn mặt tuấn tú này liền trở thành quá khứ rồi.
Sắc mặt Đoạn Tinh Huy biến đổi, dầu gì cũng là một tướng quân, phản ứng thực nhanh, tức khắc dùng cánh tay chắn trước mặt.
‘BA~’ một tiếng, roi quất vào trên cánh tay Đoạn Tinh Huy, sắc mặt Đoạn Tinh Huy lập tức trắng bóc, roi lực mạnh, hơn nữa bên trên roi còn gắn dao ngắn cùng móc câu, hãm vào bên trong làn da của Đoạn Tinh Huy.
Đoạn Tinh Huy có chút không thể tin mà nhìn Ninh Thư, Ninh Thư cười lạnh một tiếng, thu hồi roi, cầm roi xem xét, trên mặt còn có tí vết máu cùng da thịt nhỏ vụn.
Roi của nàng xem như khai phong rồi, chỉ là không nghĩ tới lại quất ở trên người Đoạn Tinh Huy.
“Công chúa." Bờ môi Đoạn Tinh Huy run rẩy, toàn thân cũng đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt, thần sắc cực kỳ khiếp sợ, tất nhiên không ngờ Ninh Thư thống khoái như thế động thủ với hắn.
Đã thế còn không chút lưu tình nào.
Ninh Thư cười lạnh một tiếng, thần sắc lạnh lùng “Người đâu, đem kẻ hành thích Bổn cung này bắt lại."
Đoạn Tinh Huy buồn bực ‘hừ’ một tiếng, bụm lấy cánh tay, máu tươi từ khe hở chảy ra, ‘tí tách’ rơi xuống ở trên phiến đá xanh.
“Không ngờ công chúa lại tuyệt tình như thế." Đoạn Tinh Huy đôi mắt đỏ hồng nhìn Ninh Thư.
A tịch a, cái bộ dạng này của Đoạn Tinh Huy giống như nàng phụ bạc hắn vậy, quả thực là vô liêm sỉ, rõ ràng cùng người tự định chung thân, cư nhiên lại đến chất vấn nàng tuyệt tình.
“Đoạn Tinh Huy, phải hay không đầu óc ngươi không dùng được, hành thích Bổn cung, lại dám vu tội Bổn cung tuyệt tình, bảo ngươi một tiếng đần độn, thật đúng không phải là giả nhỉ."
Tốt lắm, những người này đều là sống ở bên trong thế giới của mình, trong mắt chỉ có thể nhìn thấy người khác thực có lỗi với hắn, lại không thấy hành vi của mình cũng sẽ gây tổn thương cho người khác, quả thực là say.
Đoạn phu nhân vội vội vàng vàng chạy đến, chứng kiến nhi tử của mình bị thương, lại nhìn đến bên trên roi Ninh Thư mang theo vết máu, cảm thấy trái tim cũng bạo phát rồi, nhi tử bà yêu thương, bà chưa từng có động đến một ngón tay, lại bị một nữ nhân đánh.
Trong lòng Đoạn phu nhân tức giận không thể tả, đang muốn chất vấn Ninh Thư, nhưng khi đối thượng với ánh mắt thanh lãnh của Ninh Thư, Đoạn phu nhân giật mình một cái, tức thì tỉnh táo trở lại, nàng lại dám đi chất vấn một công chúa.
Trong lòng Đoạn phu nhân rất ngột ngạt, loại hỏa nghẹn ở trong lòng không có cách nào phát tiết ra, khiến cho người ta muốn điên, trong thâm tâm Đoạn phu nhân oán hận Ân Huệ công chúa vì sao không giống trước kia, cũng oán hận Nhị Nha hiện tại ở Đoạn phủ.
Nếu không vì Nhị Nha, Đoạn Tinh Huy cũng sẽ không bị bãi quan, cũng sẽ không chọc giận Ân Huệ công chúa.
Nếu như nói trước kia Đoạn phu nhân đối với Ninh Thư còn một chút niệm tưởng, để cho Ninh Thư vào cửa làm lớn, về phần cái thôn nữ kia không biết đến từ nơi nào, thì từ từ thu thập.
Nhưng hiện tại Ân Huệ công chúa cư nhiên động thủ đánh Tinh Huy, hơn nữa còn không chút lưu tình, trong mắt không có chút đau lòng cùng thương cảm, Đoạn phu nhân đã biết rõ Ân Huệ công chúa đối với nhi tử của mình thật không có tình cảm gì rồi.
Tại sao có thể như vậy, tâm Đoạn phu nhân lao lực quá độ, vội vội vàng vàng từ trên kiệu liễn bước xuống, đi đến trước mặt Đoạn Tinh Huy, xem xét vết thương của Đoạn Tinh Huy.
“Công chúa, người sao có thể tuyệt tình như thế." Đoạn phu nhân cũng thật sắp khóc, giọng nói bất đắc dĩ lại khủng hoảng, sự tình lại phát triển đi xuống dưới như vậy, quả thực Đoạn Tinh Huy muốn phục khởi một chút hi vọng cũng không có, duy nhất có thể chính là làm cho Ân Huệ công chúa cùng Hoàng Thượng cầu tình.
Thật sự là nghiệp chướng a.
Đậu xanh rau má, lại một người nữa nói nàng tuyệt tình, quả nhiên không hổ là mẫu tử, phương thức tư duy giống nhau như đúc, quả thực là hiếm thấy, Ninh Thư cười nhạo: “Tuyệt tình cái gì, Đoạn Tinh Huy tên điêu dân này cư nhiên dám xông vào phủ công chúa hành thích Bổn cung, tất cả mọi người ở phủ công chúa có thể làm chứng."
Đoạn phu nhân trái tim cứng lại, trông thấy nhi tử sắc mặt trắng bệch, trong lòng Đoạn phu nhân không biết làm sao lại sợ hãi, đến cùng là nữ nhân nội trạch, gặp được chuyện lớn cũng không được việc, “Công chúa, thỉnh cầu cho phép thần phụ mang tiểu nhi trở về điều trị."
Nói xong liền cho người đỡ Đoạn Tinh Huy chuẩn bị chuồn đi.
“Chậm đã." Ninh Thư lên tiếng nói, “Đoạn phu nhân, ngươi làm cái gì vậy, lại dám đem thích khách hành thích Bổn cung mang đi."
Ninh Thư xem máu chảy trên mặt đất, lại nhìn đến Đoạn Tinh Huy bởi vì mất máu mà sắc mặt tái nhợt, Ninh Thư cảm giác quá tuyệt vời.
Trong lòng Đoạn phu nhân cũng toát ra hỏa khí, “Công chúa, người thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao, đừng quên Tinh Huy thế nhưng là trượng phu tương lai của người."
Sắc mặt Ninh Thư lành lạnh, cười nhạo: “Đoạn phu nhân, nói chuyện phải chú ý, đừng bại hoại thanh danh của Bổn cung, coi chừng Bổn cung tiến cung thỉnh Hoàng Thượng làm chủ, Đoạn Tinh Huy chỉ là một thường dân, ngươi muốn gánh vác tội danh bôi nhọ thanh danh hoàng tộc sao."
Ninh Thư đến gần Đoạn Tinh Huy cùng Đoạn phu nhân, thân thể Đoạn phu nhân thoáng run rẩy một cái, đặc biệt là khi nhìn đến cái roi dính máu, sắc mặt liền trắng bệch.
Đoạn Tinh Huy ôm lấy miệng vết thương của mình, chắn ở trước mặt Đoạn phu nhân, đôi con ngươi cùng Ninh Thư đối thượng.
“Thiếu đến trêu chọc Bổn cung, nếu như đem Bổn cung làm phát bực, Bổn cung sẽ khiến Đoạn gia các ngươi ở kinh thành ngốc đi xuống, chuyện ngươi lừa gạt Bổn cung, Bổn cung vẫn còn chưa cùng ngươi thanh toán, Đoạn Tinh Huy, chú ý thân phận của mình."
Đoạn Tinh Huy sắc mặt trắng bệch sắp không chịu nổi, Ân Huệ công chúa trước sau đối lập thật lớn khiến cho Đoạn Tinh Huy phản ứng không kịp.
Đoạn Tinh Huy được Đoạn phu nhân vịn thất tha thất thểu rời đi, Ninh Thư lại lên tiếng nói: “Chờ một chút."
Đoạn Tinh Huy cùng Đoạn phu nhân tâm đồng thời run lên một cái, sóng lưng cứng đờ, Đoạn Tinh Huy nhấp môi, xoay người lại, nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư mỉm cười, trên gương mặt thanh lãnh liền lộ vẻ ôn hòa, khiến cho Đoạn Tinh Huy hơi sửng sốt, người thanh lãnh đột nhiên thoáng một cái nở nụ cười, liền lộ ra vẻ đặc biệt xinh đẹp cùng động lòng người.
“Đoạn Tinh Huy, bên người Bổn cung có một nha đầu đối với ngươi có thể nói là ái mộ sâu vô cùng." Ninh Thư hướng Đoạn Tinh Huy nói.
Đoạn Tinh Huy ngây ngẩn cả người, thật sự không hiểu nổi Ninh Thư muốn làm cái gì?
Ninh Thư cảm giác trái tim của mình hơi co rút đau đớn, những cảm xúc này đều là cảm xúc của nguyên chủ, nguyên chủ chưa từng có ở trước mặt Đoạn Tinh Huy bày ra dáng vẻ công chúa, mà chỉ như một tiểu nữ nhân chìm vào trong tình yêu, thời điểm đối mặt Đoạn Tinh Huy đều mang theo ỷ lại cùng ái mộ.
Ân Huệ công chúa cho rằng mình ở trước mặt Đoạn Tinh Huy đã quá mức hèn mọn, nhưng Đoạn Tinh Huy cư nhiên còn ghét bỏ thân phận của nàng.
Ninh Thư thoát khỏi cảm giác tự ngải tự oán, cười nhạo một tiếng, biết đầu thai cũng là một loại kỹ thuật, có bản lĩnh ngươi đầu thai thành Lý Ôn a, trực tiếp trở thành hoàng đế.
Cái quái gì a, trong lòng Ninh Thư sâu sắc thay Đoạn Tinh Huy đánh một cái xiên.
“Ta kêu ngươi một tiếng đần độn, ngươi dám đáp lại sao?" Ninh Thư hướng Đoạn Tinh Huy nói.
Đoạn Tinh Huy hiển nhiên không rõ Ninh Thư đang nói cái gì, nhưng lại loáng thoáng nhận thức được đây cũng không phải lời nói tốt đẹp gì.
Ninh Thư chuyển động roi, cười nhạo nói: “Ngươi là ai, cũng xứng ái mộ Bổn cung, chẳng qua là một tướng bại trận, nếu là Bổn cung, gây hại đến nhiều người ở biên cương như vậy, Bổn cung cũng không còn mặt mũi nào còn sống mà quay về đâu."
Da mặt Đoạn Tinh Huy run rẩy, lộ vẻ hết sức dữ tợn, con mắt đỏ bừng mà nhìn Ninh Thư, cái bộ dáng kia giống như Ninh Thư vũ nhục tột cùng nhân cách của hắn vậy.
“Luôn có điêu dân muốn hại Bổn cung." Ninh Thư tùy tiện tìm một lý do, vung dây roi, hướng mặt Đoạn Tinh Huy quất qua, móc câu trong roi nếu như quất trúng mặt Đoạn Tinh Huy, cái khuôn mặt này của hắn cũng đừng nghĩ đến nữa, cái khuôn mặt tuấn tú này liền trở thành quá khứ rồi.
Sắc mặt Đoạn Tinh Huy biến đổi, dầu gì cũng là một tướng quân, phản ứng thực nhanh, tức khắc dùng cánh tay chắn trước mặt.
‘BA~’ một tiếng, roi quất vào trên cánh tay Đoạn Tinh Huy, sắc mặt Đoạn Tinh Huy lập tức trắng bóc, roi lực mạnh, hơn nữa bên trên roi còn gắn dao ngắn cùng móc câu, hãm vào bên trong làn da của Đoạn Tinh Huy.
Đoạn Tinh Huy có chút không thể tin mà nhìn Ninh Thư, Ninh Thư cười lạnh một tiếng, thu hồi roi, cầm roi xem xét, trên mặt còn có tí vết máu cùng da thịt nhỏ vụn.
Roi của nàng xem như khai phong rồi, chỉ là không nghĩ tới lại quất ở trên người Đoạn Tinh Huy.
“Công chúa." Bờ môi Đoạn Tinh Huy run rẩy, toàn thân cũng đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt, thần sắc cực kỳ khiếp sợ, tất nhiên không ngờ Ninh Thư thống khoái như thế động thủ với hắn.
Đã thế còn không chút lưu tình nào.
Ninh Thư cười lạnh một tiếng, thần sắc lạnh lùng “Người đâu, đem kẻ hành thích Bổn cung này bắt lại."
Đoạn Tinh Huy buồn bực ‘hừ’ một tiếng, bụm lấy cánh tay, máu tươi từ khe hở chảy ra, ‘tí tách’ rơi xuống ở trên phiến đá xanh.
“Không ngờ công chúa lại tuyệt tình như thế." Đoạn Tinh Huy đôi mắt đỏ hồng nhìn Ninh Thư.
A tịch a, cái bộ dạng này của Đoạn Tinh Huy giống như nàng phụ bạc hắn vậy, quả thực là vô liêm sỉ, rõ ràng cùng người tự định chung thân, cư nhiên lại đến chất vấn nàng tuyệt tình.
“Đoạn Tinh Huy, phải hay không đầu óc ngươi không dùng được, hành thích Bổn cung, lại dám vu tội Bổn cung tuyệt tình, bảo ngươi một tiếng đần độn, thật đúng không phải là giả nhỉ."
Tốt lắm, những người này đều là sống ở bên trong thế giới của mình, trong mắt chỉ có thể nhìn thấy người khác thực có lỗi với hắn, lại không thấy hành vi của mình cũng sẽ gây tổn thương cho người khác, quả thực là say.
Đoạn phu nhân vội vội vàng vàng chạy đến, chứng kiến nhi tử của mình bị thương, lại nhìn đến bên trên roi Ninh Thư mang theo vết máu, cảm thấy trái tim cũng bạo phát rồi, nhi tử bà yêu thương, bà chưa từng có động đến một ngón tay, lại bị một nữ nhân đánh.
Trong lòng Đoạn phu nhân tức giận không thể tả, đang muốn chất vấn Ninh Thư, nhưng khi đối thượng với ánh mắt thanh lãnh của Ninh Thư, Đoạn phu nhân giật mình một cái, tức thì tỉnh táo trở lại, nàng lại dám đi chất vấn một công chúa.
Trong lòng Đoạn phu nhân rất ngột ngạt, loại hỏa nghẹn ở trong lòng không có cách nào phát tiết ra, khiến cho người ta muốn điên, trong thâm tâm Đoạn phu nhân oán hận Ân Huệ công chúa vì sao không giống trước kia, cũng oán hận Nhị Nha hiện tại ở Đoạn phủ.
Nếu không vì Nhị Nha, Đoạn Tinh Huy cũng sẽ không bị bãi quan, cũng sẽ không chọc giận Ân Huệ công chúa.
Nếu như nói trước kia Đoạn phu nhân đối với Ninh Thư còn một chút niệm tưởng, để cho Ninh Thư vào cửa làm lớn, về phần cái thôn nữ kia không biết đến từ nơi nào, thì từ từ thu thập.
Nhưng hiện tại Ân Huệ công chúa cư nhiên động thủ đánh Tinh Huy, hơn nữa còn không chút lưu tình, trong mắt không có chút đau lòng cùng thương cảm, Đoạn phu nhân đã biết rõ Ân Huệ công chúa đối với nhi tử của mình thật không có tình cảm gì rồi.
Tại sao có thể như vậy, tâm Đoạn phu nhân lao lực quá độ, vội vội vàng vàng từ trên kiệu liễn bước xuống, đi đến trước mặt Đoạn Tinh Huy, xem xét vết thương của Đoạn Tinh Huy.
“Công chúa, người sao có thể tuyệt tình như thế." Đoạn phu nhân cũng thật sắp khóc, giọng nói bất đắc dĩ lại khủng hoảng, sự tình lại phát triển đi xuống dưới như vậy, quả thực Đoạn Tinh Huy muốn phục khởi một chút hi vọng cũng không có, duy nhất có thể chính là làm cho Ân Huệ công chúa cùng Hoàng Thượng cầu tình.
Thật sự là nghiệp chướng a.
Đậu xanh rau má, lại một người nữa nói nàng tuyệt tình, quả nhiên không hổ là mẫu tử, phương thức tư duy giống nhau như đúc, quả thực là hiếm thấy, Ninh Thư cười nhạo: “Tuyệt tình cái gì, Đoạn Tinh Huy tên điêu dân này cư nhiên dám xông vào phủ công chúa hành thích Bổn cung, tất cả mọi người ở phủ công chúa có thể làm chứng."
Đoạn phu nhân trái tim cứng lại, trông thấy nhi tử sắc mặt trắng bệch, trong lòng Đoạn phu nhân không biết làm sao lại sợ hãi, đến cùng là nữ nhân nội trạch, gặp được chuyện lớn cũng không được việc, “Công chúa, thỉnh cầu cho phép thần phụ mang tiểu nhi trở về điều trị."
Nói xong liền cho người đỡ Đoạn Tinh Huy chuẩn bị chuồn đi.
“Chậm đã." Ninh Thư lên tiếng nói, “Đoạn phu nhân, ngươi làm cái gì vậy, lại dám đem thích khách hành thích Bổn cung mang đi."
Ninh Thư xem máu chảy trên mặt đất, lại nhìn đến Đoạn Tinh Huy bởi vì mất máu mà sắc mặt tái nhợt, Ninh Thư cảm giác quá tuyệt vời.
Trong lòng Đoạn phu nhân cũng toát ra hỏa khí, “Công chúa, người thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao, đừng quên Tinh Huy thế nhưng là trượng phu tương lai của người."
Sắc mặt Ninh Thư lành lạnh, cười nhạo: “Đoạn phu nhân, nói chuyện phải chú ý, đừng bại hoại thanh danh của Bổn cung, coi chừng Bổn cung tiến cung thỉnh Hoàng Thượng làm chủ, Đoạn Tinh Huy chỉ là một thường dân, ngươi muốn gánh vác tội danh bôi nhọ thanh danh hoàng tộc sao."
Ninh Thư đến gần Đoạn Tinh Huy cùng Đoạn phu nhân, thân thể Đoạn phu nhân thoáng run rẩy một cái, đặc biệt là khi nhìn đến cái roi dính máu, sắc mặt liền trắng bệch.
Đoạn Tinh Huy ôm lấy miệng vết thương của mình, chắn ở trước mặt Đoạn phu nhân, đôi con ngươi cùng Ninh Thư đối thượng.
“Thiếu đến trêu chọc Bổn cung, nếu như đem Bổn cung làm phát bực, Bổn cung sẽ khiến Đoạn gia các ngươi ở kinh thành ngốc đi xuống, chuyện ngươi lừa gạt Bổn cung, Bổn cung vẫn còn chưa cùng ngươi thanh toán, Đoạn Tinh Huy, chú ý thân phận của mình."
Đoạn Tinh Huy sắc mặt trắng bệch sắp không chịu nổi, Ân Huệ công chúa trước sau đối lập thật lớn khiến cho Đoạn Tinh Huy phản ứng không kịp.
Đoạn Tinh Huy được Đoạn phu nhân vịn thất tha thất thểu rời đi, Ninh Thư lại lên tiếng nói: “Chờ một chút."
Đoạn Tinh Huy cùng Đoạn phu nhân tâm đồng thời run lên một cái, sóng lưng cứng đờ, Đoạn Tinh Huy nhấp môi, xoay người lại, nhìn Ninh Thư.
Ninh Thư mỉm cười, trên gương mặt thanh lãnh liền lộ vẻ ôn hòa, khiến cho Đoạn Tinh Huy hơi sửng sốt, người thanh lãnh đột nhiên thoáng một cái nở nụ cười, liền lộ ra vẻ đặc biệt xinh đẹp cùng động lòng người.
“Đoạn Tinh Huy, bên người Bổn cung có một nha đầu đối với ngươi có thể nói là ái mộ sâu vô cùng." Ninh Thư hướng Đoạn Tinh Huy nói.
Đoạn Tinh Huy ngây ngẩn cả người, thật sự không hiểu nổi Ninh Thư muốn làm cái gì?
Tác giả :
Ngận Thị Kiểu Tình