Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 421: Cưng chiều tận xương (15)
Ninh Thư thấy Tống Ngưng không ngừng uống rượu, lại bày ra dáng vẻ uất ức, trong một khoảng thời gian ngắn, trên mặt liền đỏ ửng lên, ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu mê ly, rõ ràng là uống nhiều mà.
Mà rượu đỏ trên bàn đã vơi đi nửa rồi.
Thấy Tống Ngưng còn muốn uống, Ninh Thư vươn tay ra lấy cái ly của Tống Ngưng: "Đừng uống nữa."
Tống Ngưng cười ha hả với Ninh Thư hai tiếng, trực tiếp cầm chai rượu lên điên cuồng rót, cũng không biết là đang tức giận với bản thân mình hay đang giận Ninh Thư nữa.
Ninh Thư thấy Tống Ngưng vô cùng phóng khoáng uống sạch chai rượu, sau đó nằm trên bàn không có động tĩnh gì, say lắm rồi.
Ninh Thư nói với An Noãn: "Tôi phải đi trước đây, Tống Ngưng cô ấy say rồi."
"Không sao đâu, anh đưa Tống tiểu thư đi đi." An Noãn liền vội vàng nói, Ninh Thư ừ một tiếng, đỡ Tống Ngưng rời khỏi nhà hàng.
An Noãn nhìn bóng lưng của hai người, lại thấy khay của hai người bọn họ đều chưa động vào, không biết tại sao, trong lòng An Noãn xộc lên một cảm giác chua xót và uất ức không nói lên lời.
Cô ta thực lòng muốn mời người ta ăn cơm, kết quả lại thành ra như thế, An Noãn đặt tay lên ngực mình, thật là khó chịu quá.
Ninh Thư nhét Tống Ngưng say bí tỷ vào trong xe, thắt dây an toàn cho cô ta, lái xe về tới biệt thự.
Vừa xuống xe, việc đầu tiên Tống Ngưng làm là ói một trận, sau đó tựa trên người Ninh Thư, uất ức nói với Ninh Thư: "Cung Lạc, em khó chịu."
"Khó chịu sao không tự biết mà uống ít một chút?" Ninh Thư tức giận nói, rót cho Tống Ngưng một ly nước, Tống Ngưng ngủ trên ghế sofa, Ninh Thư đi tới đẩy cô ta một cái: "Dậy uống nước đi."
Tống Ngưng đung đa đung đưa ngồi dậy, uống nước trong ly, sau đó quay đầu nhìn về phía Ninh Thư, chợt nhào vào trên người Ninh Thư, trực tiếp đè Ninh Thư xuống ghế sofa, nước mắt ròng ròng nói: "Em rất ghét anh ở cùng một chỗ với An Noãn, ghét vô cùng ghét vô cùng."
Nước mắt Tống Ngưng rơi trên mặt của Ninh Thư, khiến Ninh Thư có cảm giác nóng rực, trái tim cũng không khống chế được mà co rút lại một cái, thậm chí tim đập rộn lên.
Máu trong người cũng như đang nóng lên.
Ninh Thư nhíu chặt lông mày, trong lòng mặc niệm "A di đà phật, sắc tức là không, không tức là sắc" hơn nữa cộng thêm tác dụng của hào quang bình tĩnh, khiến trái tim xao động của Ninh Thư bình tĩnh lại.
Ninh Thư đẩy Tống Ngưng đang áp trên người mình ra, chỉnh sửa lại y phục của mình một chút: "Em uống nhiều rồi."
"Em uống nhiều rồi, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng." Tống Ngưng nắm lấy tay của Ninh Thư, ấn vào trái tim mình: "Cung Lạc, em thích anh đến mức đến trái tim cũng đau rồi đây này."
Ninh Thư cảm nhận thứ gì đó mềm mại dưới tay mình, trong lòng phẫn nộ, đậu má, ngực to thật là giỏi, khi bà đây còn là nữ chính, cũng là một cô gái ngực khủng đó.
Thật ghen tỵ quá đi.
Ninh Thư rút tay mình về, nói: "Tắm rửa rồi đi ngủ đi, ngủ một giấc sẽ thoải mái hơn."
Tống Ngưng quả thực bị Ninh Thư làm cho tức đến mức phát khóc, đột nhiên gào khóc lên, trong tiếng khóc tràn đầy sự bi phẫn và uất ức.
Ninh Thư nhìn thấy Tống Ngưng gào như vậy, quả thực quấy nhiễu người khác mà.
"Đừng khóc, có cái gì mà phải khóc chứ." Ninh Thư nói.
Gương mặt Tống Ngưng giận đến mức méo xệch đi, túm lấy cổ áo Ninh Thư, hét lên: "Anh không thích em, còn không cho em khóc sao? Em cứ khóc, anh quản được em chắc?"
Ninh Thư nghiêng đầu, không muốn ngửi mùi rượu trên người Tống Ngưng: "Đừng có giở trò điên rượu nữa."
"Em mới không phải giở trò điên rượu. Đầu óc em rất rõ ràng." Tống Ngưng bắt đầu nắm lấy cổ áo Ninh Thư: "Nếu như không chiếm được trái tim của anh, em phải có được thân thể của anh, như vậy mới không bị tổn thất."
Cái mẹ gì vậy!
Ninh Thư vội vã che lấy thân thể mình, đậu má sắp bị cưỡng bức rồi, mẹ nó lại còn muốn có được cơ thể của tôi, thật đáng sợ...
Ninh Thư dùng lực mạnh đẩy Tống Ngưng ra, Tống Ngưng lảo đảo thân thể vài cái, suýt nữa ngồi sập xuống đất, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, lập tức vô cùng tức giận, xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới đưa tay muốn tụt quần Ninh Thư ra: "Em thực sự muốn xem xem anh có phải là đàn ông hay không, sao lại như vậy chứ."
Con mẹ nó, bé bị dọa sợ rồi.
"Được rồi, muốn giở trò điên rượu đến khi nào?" Ninh Thư mặt lạnh, lớn tiếng nói.
Tống Ngưng cúi đầu, ánh mắt vốn mê ly lại xẹt qua một tia sắc bén và oán độc, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt lại mơ hồ, bộ dạng không biết nguyên do.
Ninh Thư bảo chị Lý tắm cho Tống Ngưng, sau đó mình lên tầng nghỉ ngơi, toàn thân đều là mồ hôi rồi.
Tắm xong xuôi đâu đó xong, Ninh Thư vô cùng mệt mỏi nằm trên giường, giọng nói của chị Lý vang lên ngoài cửa: "Tiên sinh, tôi không chế ngự được Tống tiểu thư, Tống tiểu thư không chịu tắm rửa đi ngủ."
Mẹ nó, chưa từng thấy nữ nhân nào phiền toái như vậy, khi bản thân mình còn là con gái cũng không cảm thấy bản thân mình phiền phức như thế, nhưng thân là nam nhi, đậu má sao lại cảm thấy con gái phiền phức như vậy nhỉ.
Ninh Thư xuống tầng nhìn thấy Tống Ngưng đi khắp nơi sờ mò tìm rượu uống.
Ninh Thư đứng trước mặt Tống Ngưng, Tống Ngưng hơi hé mắt ra, dường như không nhìn thấy Ninh Thư, đôi tay đang sờ mó trên người, đôi tay thật giống như có ma lực vậy, những nơi bị Tống Ngưng sờ đến, da đều vô cùng nóng rực, trong thân thể nhóm lên từng nhóm lửa nhỏ, nhanh chóng khiến dòng máu chảy trong cơ thể cô đều sôi sục hết lên.
Sau đó, con mẹ nó...
Ninh Thư có phản ứng rồi, Ninh Thư nhìn phần phía dưới mình, quả thực xấu hổ và giận dữ chết đi được, tại sao lại xuyên thành một thằng đàn ông, tại sao tại sao.
Còn gặp phải chuyện ngượng ngùng thế này nữa.
Từ sau khi xuyên thành nam nhân, Ninh Thư liền biến thành người lúc nào cũng dán mắt vào đũng quần, luôn vô tình hoặc cố ý nhìn phía dưới của mình, chỉ sợ xảy ra chuyện xấu hổ gì đó, ví dụ như đột nhiên lồi lên. Lồi lên, hoàn toàn không chịu sự khống chế của tư tưởng.
Ninh Thư: Tôi chọn đi chết đây.
Ninh Thư bắt được bàn tay đang sờ mó loạn xạ trên người mình của Tống Ngưng, kéo tay Tống Ngưng đi ra cửa.
Vẻ mặt Tống Ngưng mờ mịt hỏi: "Anh muốn đưa em tới chỗ nào?"
"Em còn làm loạn khiến anh không thể nghỉ ngơi như thế, anh sẽ đưa em về nhà đó." Ninh Thư coi như chuyện đương nhiên nói.
Gương mặt Tống Ngưng vô cùng cứng ngắc, nhìn Ninh Thư rồi lên án: "Từ trước đến nay em thực sự chưa gặp người đàn ông nào có trái tim lạnh băng như anh, em vô cùng khó chịu, anh lại đưa em đi, nửa đêm rồi còn muốn đưa em đi khắp nơi, Cung Lạc, anh đúng là đồ không có trái tim."
Con mẹ nó, đột nhiên phát hiện bản thân mình khốn nạn như vậy thì phải làm sao?
"Vậy em đừng làm loạn nữa, ngoan ngoãn tắm rửa nghỉ ngơi đi, náo loạn như thế tất cả mọi người khó chịu." Ninh Thư bình thản nói.
Tống Ngưng vô cùng uất ức ừ một tiếng, cúi đầu, sợi tóc che khuôn mặt cô, cả người có vẻ vô cùng cô đơn và vô tội, nhìn thực sự giống một em bé đáng thương.
Tống Ngưng vươn tay cầm ngón tay của Ninh Thư, ngẩng đầu lên nhìn Ninh Thư: "Tại sao anh không thể thử đón nhận em, những gì em làm đều là vì muốn ở cùng anh mà thôi, Cung Lạc, em thích anh."
Tống Ngưng nói rồi vòng tay qua hông của Ninh Thư, đầu tựa trên ngực Ninh Thư: "Đừng đẩy em ra, để em ôm anh một lúc, có lẽ lần này là lần cuối cùng em được ở trong lòng anh."
Ninh Thư vừa nghe xong, không chút do dự đẩy Tống Ngưng ra, vẻ mặt Tống Ngưng ngơ ngác, rõ ràng không ngờ tới hành động này của Ninh Thư.
Hoàn toàn không phải thế này được không?
Mà rượu đỏ trên bàn đã vơi đi nửa rồi.
Thấy Tống Ngưng còn muốn uống, Ninh Thư vươn tay ra lấy cái ly của Tống Ngưng: "Đừng uống nữa."
Tống Ngưng cười ha hả với Ninh Thư hai tiếng, trực tiếp cầm chai rượu lên điên cuồng rót, cũng không biết là đang tức giận với bản thân mình hay đang giận Ninh Thư nữa.
Ninh Thư thấy Tống Ngưng vô cùng phóng khoáng uống sạch chai rượu, sau đó nằm trên bàn không có động tĩnh gì, say lắm rồi.
Ninh Thư nói với An Noãn: "Tôi phải đi trước đây, Tống Ngưng cô ấy say rồi."
"Không sao đâu, anh đưa Tống tiểu thư đi đi." An Noãn liền vội vàng nói, Ninh Thư ừ một tiếng, đỡ Tống Ngưng rời khỏi nhà hàng.
An Noãn nhìn bóng lưng của hai người, lại thấy khay của hai người bọn họ đều chưa động vào, không biết tại sao, trong lòng An Noãn xộc lên một cảm giác chua xót và uất ức không nói lên lời.
Cô ta thực lòng muốn mời người ta ăn cơm, kết quả lại thành ra như thế, An Noãn đặt tay lên ngực mình, thật là khó chịu quá.
Ninh Thư nhét Tống Ngưng say bí tỷ vào trong xe, thắt dây an toàn cho cô ta, lái xe về tới biệt thự.
Vừa xuống xe, việc đầu tiên Tống Ngưng làm là ói một trận, sau đó tựa trên người Ninh Thư, uất ức nói với Ninh Thư: "Cung Lạc, em khó chịu."
"Khó chịu sao không tự biết mà uống ít một chút?" Ninh Thư tức giận nói, rót cho Tống Ngưng một ly nước, Tống Ngưng ngủ trên ghế sofa, Ninh Thư đi tới đẩy cô ta một cái: "Dậy uống nước đi."
Tống Ngưng đung đa đung đưa ngồi dậy, uống nước trong ly, sau đó quay đầu nhìn về phía Ninh Thư, chợt nhào vào trên người Ninh Thư, trực tiếp đè Ninh Thư xuống ghế sofa, nước mắt ròng ròng nói: "Em rất ghét anh ở cùng một chỗ với An Noãn, ghét vô cùng ghét vô cùng."
Nước mắt Tống Ngưng rơi trên mặt của Ninh Thư, khiến Ninh Thư có cảm giác nóng rực, trái tim cũng không khống chế được mà co rút lại một cái, thậm chí tim đập rộn lên.
Máu trong người cũng như đang nóng lên.
Ninh Thư nhíu chặt lông mày, trong lòng mặc niệm "A di đà phật, sắc tức là không, không tức là sắc" hơn nữa cộng thêm tác dụng của hào quang bình tĩnh, khiến trái tim xao động của Ninh Thư bình tĩnh lại.
Ninh Thư đẩy Tống Ngưng đang áp trên người mình ra, chỉnh sửa lại y phục của mình một chút: "Em uống nhiều rồi."
"Em uống nhiều rồi, nhưng trong lòng lại rất rõ ràng." Tống Ngưng nắm lấy tay của Ninh Thư, ấn vào trái tim mình: "Cung Lạc, em thích anh đến mức đến trái tim cũng đau rồi đây này."
Ninh Thư cảm nhận thứ gì đó mềm mại dưới tay mình, trong lòng phẫn nộ, đậu má, ngực to thật là giỏi, khi bà đây còn là nữ chính, cũng là một cô gái ngực khủng đó.
Thật ghen tỵ quá đi.
Ninh Thư rút tay mình về, nói: "Tắm rửa rồi đi ngủ đi, ngủ một giấc sẽ thoải mái hơn."
Tống Ngưng quả thực bị Ninh Thư làm cho tức đến mức phát khóc, đột nhiên gào khóc lên, trong tiếng khóc tràn đầy sự bi phẫn và uất ức.
Ninh Thư nhìn thấy Tống Ngưng gào như vậy, quả thực quấy nhiễu người khác mà.
"Đừng khóc, có cái gì mà phải khóc chứ." Ninh Thư nói.
Gương mặt Tống Ngưng giận đến mức méo xệch đi, túm lấy cổ áo Ninh Thư, hét lên: "Anh không thích em, còn không cho em khóc sao? Em cứ khóc, anh quản được em chắc?"
Ninh Thư nghiêng đầu, không muốn ngửi mùi rượu trên người Tống Ngưng: "Đừng có giở trò điên rượu nữa."
"Em mới không phải giở trò điên rượu. Đầu óc em rất rõ ràng." Tống Ngưng bắt đầu nắm lấy cổ áo Ninh Thư: "Nếu như không chiếm được trái tim của anh, em phải có được thân thể của anh, như vậy mới không bị tổn thất."
Cái mẹ gì vậy!
Ninh Thư vội vã che lấy thân thể mình, đậu má sắp bị cưỡng bức rồi, mẹ nó lại còn muốn có được cơ thể của tôi, thật đáng sợ...
Ninh Thư dùng lực mạnh đẩy Tống Ngưng ra, Tống Ngưng lảo đảo thân thể vài cái, suýt nữa ngồi sập xuống đất, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp, lập tức vô cùng tức giận, xiêu xiêu vẹo vẹo đi tới đưa tay muốn tụt quần Ninh Thư ra: "Em thực sự muốn xem xem anh có phải là đàn ông hay không, sao lại như vậy chứ."
Con mẹ nó, bé bị dọa sợ rồi.
"Được rồi, muốn giở trò điên rượu đến khi nào?" Ninh Thư mặt lạnh, lớn tiếng nói.
Tống Ngưng cúi đầu, ánh mắt vốn mê ly lại xẹt qua một tia sắc bén và oán độc, lúc ngẩng đầu lên, ánh mắt lại mơ hồ, bộ dạng không biết nguyên do.
Ninh Thư bảo chị Lý tắm cho Tống Ngưng, sau đó mình lên tầng nghỉ ngơi, toàn thân đều là mồ hôi rồi.
Tắm xong xuôi đâu đó xong, Ninh Thư vô cùng mệt mỏi nằm trên giường, giọng nói của chị Lý vang lên ngoài cửa: "Tiên sinh, tôi không chế ngự được Tống tiểu thư, Tống tiểu thư không chịu tắm rửa đi ngủ."
Mẹ nó, chưa từng thấy nữ nhân nào phiền toái như vậy, khi bản thân mình còn là con gái cũng không cảm thấy bản thân mình phiền phức như thế, nhưng thân là nam nhi, đậu má sao lại cảm thấy con gái phiền phức như vậy nhỉ.
Ninh Thư xuống tầng nhìn thấy Tống Ngưng đi khắp nơi sờ mò tìm rượu uống.
Ninh Thư đứng trước mặt Tống Ngưng, Tống Ngưng hơi hé mắt ra, dường như không nhìn thấy Ninh Thư, đôi tay đang sờ mó trên người, đôi tay thật giống như có ma lực vậy, những nơi bị Tống Ngưng sờ đến, da đều vô cùng nóng rực, trong thân thể nhóm lên từng nhóm lửa nhỏ, nhanh chóng khiến dòng máu chảy trong cơ thể cô đều sôi sục hết lên.
Sau đó, con mẹ nó...
Ninh Thư có phản ứng rồi, Ninh Thư nhìn phần phía dưới mình, quả thực xấu hổ và giận dữ chết đi được, tại sao lại xuyên thành một thằng đàn ông, tại sao tại sao.
Còn gặp phải chuyện ngượng ngùng thế này nữa.
Từ sau khi xuyên thành nam nhân, Ninh Thư liền biến thành người lúc nào cũng dán mắt vào đũng quần, luôn vô tình hoặc cố ý nhìn phía dưới của mình, chỉ sợ xảy ra chuyện xấu hổ gì đó, ví dụ như đột nhiên lồi lên. Lồi lên, hoàn toàn không chịu sự khống chế của tư tưởng.
Ninh Thư: Tôi chọn đi chết đây.
Ninh Thư bắt được bàn tay đang sờ mó loạn xạ trên người mình của Tống Ngưng, kéo tay Tống Ngưng đi ra cửa.
Vẻ mặt Tống Ngưng mờ mịt hỏi: "Anh muốn đưa em tới chỗ nào?"
"Em còn làm loạn khiến anh không thể nghỉ ngơi như thế, anh sẽ đưa em về nhà đó." Ninh Thư coi như chuyện đương nhiên nói.
Gương mặt Tống Ngưng vô cùng cứng ngắc, nhìn Ninh Thư rồi lên án: "Từ trước đến nay em thực sự chưa gặp người đàn ông nào có trái tim lạnh băng như anh, em vô cùng khó chịu, anh lại đưa em đi, nửa đêm rồi còn muốn đưa em đi khắp nơi, Cung Lạc, anh đúng là đồ không có trái tim."
Con mẹ nó, đột nhiên phát hiện bản thân mình khốn nạn như vậy thì phải làm sao?
"Vậy em đừng làm loạn nữa, ngoan ngoãn tắm rửa nghỉ ngơi đi, náo loạn như thế tất cả mọi người khó chịu." Ninh Thư bình thản nói.
Tống Ngưng vô cùng uất ức ừ một tiếng, cúi đầu, sợi tóc che khuôn mặt cô, cả người có vẻ vô cùng cô đơn và vô tội, nhìn thực sự giống một em bé đáng thương.
Tống Ngưng vươn tay cầm ngón tay của Ninh Thư, ngẩng đầu lên nhìn Ninh Thư: "Tại sao anh không thể thử đón nhận em, những gì em làm đều là vì muốn ở cùng anh mà thôi, Cung Lạc, em thích anh."
Tống Ngưng nói rồi vòng tay qua hông của Ninh Thư, đầu tựa trên ngực Ninh Thư: "Đừng đẩy em ra, để em ôm anh một lúc, có lẽ lần này là lần cuối cùng em được ở trong lòng anh."
Ninh Thư vừa nghe xong, không chút do dự đẩy Tống Ngưng ra, vẻ mặt Tống Ngưng ngơ ngác, rõ ràng không ngờ tới hành động này của Ninh Thư.
Hoàn toàn không phải thế này được không?
Tác giả :
Ngận Thị Kiểu Tình