Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 420: Cưng chiều tận xương (14)
Ninh Thư có chút phiền chán vì Tống Ngưng lúc nào cũng hỏi tại sao mình không yêu cô ta, mẹ nó tại sao tôi phải yêu cô chứ, con mẹ nó tôi là con gái cơ mà.
Đến khi Cung Lạc trở về rồi trêu chọc Cung Lạc không được sao?
Bây giờ cô chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ này, sau đó rời khỏi thế giới này, 2333 chết ở đâu rồi, tại sao gọi lại không thèm trả lời, khiến Ninh Thư rất sợ bản thân mình sẽ ở lại thế giới này mà không trở về được.
Hơn nữa còn cả đời làm nam nhân, cảm giác như muốn chết vậy.
Tống Ngưng thấy sắc mặt không tốt của Ninh Thư, nhún vai, bĩu môi nói: "Thôi bỏ đi, em không nói nữa, nói nhiều ngược lại anh sẽ thấy em phiền phức, cảm thấy em đang ép anh."
Tống Ngưng ra khỏi phòng làm việc, nhưng bóng lưng thoạt nhìn rất bi thương.
Ninh Thư vuốt mặt, tiếp tục làm việc.
Giờ tan ca, An Noãn đi tới phòng làm việc của Ninh Thư, cô ta không mặc bộ quần áo của bự bự của lao công, mà mặc một chiếc váy, so sánh như vậy, thật khiến người ta ngạc nhiên.
Ninh Thư nhướng mày nhìn An Noãn: "Có chuyện gì vậy?"
Vẻ mặt An Noãn hơi do dự, cuối cùng cũng nói ra: "Chuyện, chuyện báo đáp kia, tôi muốn mời anh đi ăn cơm, mong rằng anh cho tôi một cơ hội để bày tỏ sự biết ơn."
Ninh Thư thẳng thừng cự tuyệt: "Không cần đâu, trả tiền sớm cho tôi là được."
"Tôi nói này trong mắt nhà tư bản các người chỉ thấy tiền thôi sao? Tiền là một chuyện, sự cảm tạ của tôi là một chuyện khác, cho tôi xin đi, để tôi mời anh ăn một bữa coi như lời cảm ơn đi." Hai tay An Noãn chắp vào nhau, thỉnh cầu nói với Ninh Thư.
Ninh Thư kiên quyết từ chối, kiên quyết không bó buộc cùng một chỗ với nữ chính, nói không chừng lại xảy ra chuyện gì đó.
Không được, không được quá nguy hiểm rồi.
An Noãn thấy Ninh Thư không hề khách khí chút nào từ chối lời mời của mình, ánh mắt mơ màng, hỏi: "Tại sao, anh cho tôi mượn tiền, đã cứu em trai của tôi, tôi nhất định phải bày tỏ sự cảm ơn, hơn nữa tôi cũng là vì xin lỗi mà."
"Xin lỗi?" Ninh Thư hơi kinh ngạc hỏi.
An Noãn gật đầu: "Trước kia tôi cảm thấy anh là một tên cực kỳ xấu xa, nhưng bây giờ phát hiện ra con người của anh cũng rất tốt, khi tôi rơi vào hoàn cảnh nguy cấp, anh còn cho tôi mượn tiền, thực xin lỗi anh."
Ninh Thư phất phất tay: "Không cần đâu."
Tống Ngưng đi vào, kéo cánh tay Ninh Thư, nhìn thoáng qua An Noãn, nói: "Nếu như người ta đã thực lòng muốn cảm ơn, tại sao anh lại không đi chứ, năm trăm ngàn nói mượn cũng đã mượn rồi, mời bữa cơm cũng là điều đương nhiên."
Ninh Thư:...
Trời ơi, con ranh này lại đến góp vui làm cái gì vậy?
An Noãn nhìn thấy Tống Ngưng ôm lấy cánh tay Ninh Thư, trong lòng sinh ra một cảm xúc kỳ lạ, giống như đồ vật gì đó của mình bị cướp đi một nửa vậy.
Loại cảm giác này quá kỳ quái rồi, An Noãn lắc đầu, đè nén tâm tình xuống, hỏi Ninh Thư: "Anh đồng ý chưa?"
"Anh ấy đồng ý rồi, có điều tôi cũng muốn đi, cô sẽ không để bụng chứ." Tống Ngưng nghẹo đầu tựa vào cánh tay Ninh Thư, hỏi An Noãn.
Để bụng, đương nhiên để bụng rồi, trong lòng An Noãn không biết vì sao lại vô cùng để bụng, cô ta mời tổng giám đốc ăn cơm, tại sao Tống Ngưng lại muốn đi theo, lập tức nghĩ đến quan hệ giữa hai người, trong lòng An Noãn vô cùng xấu hổ mà cũng chẳng còn cách nào khác.
"Không để bụng đâu, Tống tiểu thư đi cùng đi." An Noãn nói.
Ninh Thư không ngờ nơi An Noãn mời khách lại là nhà hàng cao cấp, An Noãn có tiền mời khách ở một nơi như thế này sao?
Tiền phẫu thuật còn không góp đủ, bây giờ còn mời ăn cơm ở nơi này?
Khi gọi món ăn, Tống Ngưng cố ý gọi những món đắt tiền nhất, Ninh Thư thấy rõ mặt của An Noãn co rút lại, rõ ràng Tống Ngưng đã chọn những món ăn vượt quá phạm vi chịu đựng của An Noãn.
Nhưng An Noãn sống chết chống đỡ, có chết cũng phải giữ sĩ diện.
Ninh Thư chọn một món điểm tâm tương đối rẻ, nhìn thấy Ninh Thư chọn món ăn rẻ hơn Tống Ngưng rất nhiều, đôi mắt của An Noãn lóe sáng, hỏi Ninh Thư: "Tổng giám đốc, anh chỉ ăn một chút như vậy sao? Có muốn gọi thêm một món gì nữa không."
"Tôi không đói." Ninh Thư hờ hững nói, cả người thoạt nhìn vô cùng thờ ơ lại khó mà tiếp cận.
An Noãn ồ lên một tiếng, bản thân chọn món ăn rẻ nhất, dù gì hiện tại trên người đã gắn món nợ năm trăm ngàn, có thể mời khách ăn cơm ở đây, trong lòng An Noãn sớm đã có chuẩn bị.
Tống Ngưng nhìn cử động của Ninh Thư, trực tiếp ghé tới bên tai Ninh Thư, thì thầm nói: "Anh đúng là biết cách quan tâm người khác, lúc nào cũng tiết kiệm tiền giúp An Noãn."
Ninh Thư cảm giác lỗ tai ngưa ngứa, hơi nóng từ lời nói của Tống Ngưng phả vào trên lỗ tai của cô, rất ngứa.
Tống Ngưng nhìn thấy lỗ tai của Ninh Thư giật giật, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được tốc độ ửng hồng của nó, lập tức bật cười khì khì một tiếng: "Anh đúng là đáng yêu mà."
Ninh Thư đẩy Tống Ngưng ra, cở cúc áo vest ra, mở rộng áo khoác, cảm giác lông tơ phía sau lưng toát mồ hôi rồi.
An Noãn nhìn cử động của hai người, cảm giác mình chính là một cái bóng đèn lớn.
Xấu hổ không nói thành lời.
Món thịt bò được mang lên, Tống Ngưng trực tiếp đẩy khay tới trước mặt Ninh Thư: "Cắt giúp em đi."
Ninh Thư rất muốn hỏi một câu tại sao, tay bị què rồi à?
Ánh mắt Tống Ngưng đáng thương vô cùng nhìn Ninh Thư, duỗi bàn tay thon dài trắng muốt của mình ra: "Anh nhìn đi tay em ngày nào cũng đánh văn kiện, đau lắm ấy, bây giờ cũng không thể cắt thịt bò được nữa rồi."
Ninh Thư:...
"Em vì anh mà làm việc, anh cũng phải có lương tâm chứ, nên giúp em cắt đi." Tống Ngưng cong miệng nhìn Ninh Thư, Tống Ngưng bây giờ giống như một đứa trẻ bày trò thích chơi xấu, nhưng lại có chút đáng yêu.
Con mẹ nó, muốn tôi cắt thì tôi cắt, lại còn đậu má bày trò trêu cô, bày trò ma quỷ trêu cô.
Không trêu thì chết à.
Ninh Thư giúp Tống Ngưng cắt xong thịt bò, lúc này Tống Ngưng mới thoả mãn cười, thấy bộ dạng ngây ngốc của An Noãn, lạnh nhạt nói: "Có phải cô cũng muốn Cung Lạc giúp cô cắt thịt bò không?"
"Không cần đâu, không cần đâu." An Noãn vội vã xua tay: "Không cần làm phiền tổng giám đốc."
An Noãn suy nghĩ một chút, liền giơ ly rượu đỏ lên, mời rượu Ninh Thư, hơi xấu hổ nói: "Đa tạ tổng giám đốc cho tôi mượn năm trăm ngàn, nếu không tính mạng của em trai tôi đã không giữ được, ly rượu này tôi mời anh, cảm ơn anh."
Ninh Thư ừ một tiếng, nâng ly rượu lên đụng với ly của An Noãn một cái, uống một ngụm rồi để xuống.
An Noãn nhìn Ninh Thư lạnh lùng như vậy, trong lòng hơi rụt rè, cũng không nói chuyện nữa, vùi đầu ăn thịt bò.
Vẻ mặt Tống Ngưng đều viết biểu cảm kiêu ngạo: "Em đang không vui, anh mau tới dỗ em đi", Ninh Thư không thèm liếc cô ta lấy một cái, chuyên tâm ăn uống, khiến cho Tống Ngưng vô cùng ấm ức, không ngừng uống rượu.
Ninh Thư không nhịn được nói: "Em có thể uống ít đi một chút được không?"
"Không thể, em cũng chẳng là gì của anh, ai cần anh lo cho em." Tống Ngưng quệt miệng, hơi tức giận rồi.
Ninh Thư không còn cách nào cau mày, một cô gái làm nũng vói cô, loại cảm giác này mẹ nó sao lại quái dị đến thế.
An Noãn thấy cảnh này, càng cảm thấy lúng túng, có một loại cảm giác đứng ngồi không yên, hai người trước mặt là vợ chồng sắp cưới, hơn nữa người đàn ông thì tuấn tú, cô gái lại rất xinh đẹp, rất xứng đôi, quả thực là trai tài gái sắc, khiến người ta ngưỡng mộ mà.
Nhưng cảm giác thất vọng trong lòng cô ta là như thế nào, lẽ nào...
An Noãn nhìn về phía Ninh Thư lạnh lùng kia, lẽ nào cô ta có cảm giác với nam nhân lạnh lùng vô tình lời nói lại ác độc này sao?
Không thể nào, không thể nào, cô ta mới không thích nam nhân như vậy, người cô ta thích là người đàn ông dịu dàng với cô ta, có thể bao dung cô ta, chứ không phải người đàn ông lúc nào cũng soi mói này.
An Noãn, có phải đầu óc mày bị ngập nước rồi không.
Đến khi Cung Lạc trở về rồi trêu chọc Cung Lạc không được sao?
Bây giờ cô chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ này, sau đó rời khỏi thế giới này, 2333 chết ở đâu rồi, tại sao gọi lại không thèm trả lời, khiến Ninh Thư rất sợ bản thân mình sẽ ở lại thế giới này mà không trở về được.
Hơn nữa còn cả đời làm nam nhân, cảm giác như muốn chết vậy.
Tống Ngưng thấy sắc mặt không tốt của Ninh Thư, nhún vai, bĩu môi nói: "Thôi bỏ đi, em không nói nữa, nói nhiều ngược lại anh sẽ thấy em phiền phức, cảm thấy em đang ép anh."
Tống Ngưng ra khỏi phòng làm việc, nhưng bóng lưng thoạt nhìn rất bi thương.
Ninh Thư vuốt mặt, tiếp tục làm việc.
Giờ tan ca, An Noãn đi tới phòng làm việc của Ninh Thư, cô ta không mặc bộ quần áo của bự bự của lao công, mà mặc một chiếc váy, so sánh như vậy, thật khiến người ta ngạc nhiên.
Ninh Thư nhướng mày nhìn An Noãn: "Có chuyện gì vậy?"
Vẻ mặt An Noãn hơi do dự, cuối cùng cũng nói ra: "Chuyện, chuyện báo đáp kia, tôi muốn mời anh đi ăn cơm, mong rằng anh cho tôi một cơ hội để bày tỏ sự biết ơn."
Ninh Thư thẳng thừng cự tuyệt: "Không cần đâu, trả tiền sớm cho tôi là được."
"Tôi nói này trong mắt nhà tư bản các người chỉ thấy tiền thôi sao? Tiền là một chuyện, sự cảm tạ của tôi là một chuyện khác, cho tôi xin đi, để tôi mời anh ăn một bữa coi như lời cảm ơn đi." Hai tay An Noãn chắp vào nhau, thỉnh cầu nói với Ninh Thư.
Ninh Thư kiên quyết từ chối, kiên quyết không bó buộc cùng một chỗ với nữ chính, nói không chừng lại xảy ra chuyện gì đó.
Không được, không được quá nguy hiểm rồi.
An Noãn thấy Ninh Thư không hề khách khí chút nào từ chối lời mời của mình, ánh mắt mơ màng, hỏi: "Tại sao, anh cho tôi mượn tiền, đã cứu em trai của tôi, tôi nhất định phải bày tỏ sự cảm ơn, hơn nữa tôi cũng là vì xin lỗi mà."
"Xin lỗi?" Ninh Thư hơi kinh ngạc hỏi.
An Noãn gật đầu: "Trước kia tôi cảm thấy anh là một tên cực kỳ xấu xa, nhưng bây giờ phát hiện ra con người của anh cũng rất tốt, khi tôi rơi vào hoàn cảnh nguy cấp, anh còn cho tôi mượn tiền, thực xin lỗi anh."
Ninh Thư phất phất tay: "Không cần đâu."
Tống Ngưng đi vào, kéo cánh tay Ninh Thư, nhìn thoáng qua An Noãn, nói: "Nếu như người ta đã thực lòng muốn cảm ơn, tại sao anh lại không đi chứ, năm trăm ngàn nói mượn cũng đã mượn rồi, mời bữa cơm cũng là điều đương nhiên."
Ninh Thư:...
Trời ơi, con ranh này lại đến góp vui làm cái gì vậy?
An Noãn nhìn thấy Tống Ngưng ôm lấy cánh tay Ninh Thư, trong lòng sinh ra một cảm xúc kỳ lạ, giống như đồ vật gì đó của mình bị cướp đi một nửa vậy.
Loại cảm giác này quá kỳ quái rồi, An Noãn lắc đầu, đè nén tâm tình xuống, hỏi Ninh Thư: "Anh đồng ý chưa?"
"Anh ấy đồng ý rồi, có điều tôi cũng muốn đi, cô sẽ không để bụng chứ." Tống Ngưng nghẹo đầu tựa vào cánh tay Ninh Thư, hỏi An Noãn.
Để bụng, đương nhiên để bụng rồi, trong lòng An Noãn không biết vì sao lại vô cùng để bụng, cô ta mời tổng giám đốc ăn cơm, tại sao Tống Ngưng lại muốn đi theo, lập tức nghĩ đến quan hệ giữa hai người, trong lòng An Noãn vô cùng xấu hổ mà cũng chẳng còn cách nào khác.
"Không để bụng đâu, Tống tiểu thư đi cùng đi." An Noãn nói.
Ninh Thư không ngờ nơi An Noãn mời khách lại là nhà hàng cao cấp, An Noãn có tiền mời khách ở một nơi như thế này sao?
Tiền phẫu thuật còn không góp đủ, bây giờ còn mời ăn cơm ở nơi này?
Khi gọi món ăn, Tống Ngưng cố ý gọi những món đắt tiền nhất, Ninh Thư thấy rõ mặt của An Noãn co rút lại, rõ ràng Tống Ngưng đã chọn những món ăn vượt quá phạm vi chịu đựng của An Noãn.
Nhưng An Noãn sống chết chống đỡ, có chết cũng phải giữ sĩ diện.
Ninh Thư chọn một món điểm tâm tương đối rẻ, nhìn thấy Ninh Thư chọn món ăn rẻ hơn Tống Ngưng rất nhiều, đôi mắt của An Noãn lóe sáng, hỏi Ninh Thư: "Tổng giám đốc, anh chỉ ăn một chút như vậy sao? Có muốn gọi thêm một món gì nữa không."
"Tôi không đói." Ninh Thư hờ hững nói, cả người thoạt nhìn vô cùng thờ ơ lại khó mà tiếp cận.
An Noãn ồ lên một tiếng, bản thân chọn món ăn rẻ nhất, dù gì hiện tại trên người đã gắn món nợ năm trăm ngàn, có thể mời khách ăn cơm ở đây, trong lòng An Noãn sớm đã có chuẩn bị.
Tống Ngưng nhìn cử động của Ninh Thư, trực tiếp ghé tới bên tai Ninh Thư, thì thầm nói: "Anh đúng là biết cách quan tâm người khác, lúc nào cũng tiết kiệm tiền giúp An Noãn."
Ninh Thư cảm giác lỗ tai ngưa ngứa, hơi nóng từ lời nói của Tống Ngưng phả vào trên lỗ tai của cô, rất ngứa.
Tống Ngưng nhìn thấy lỗ tai của Ninh Thư giật giật, bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được tốc độ ửng hồng của nó, lập tức bật cười khì khì một tiếng: "Anh đúng là đáng yêu mà."
Ninh Thư đẩy Tống Ngưng ra, cở cúc áo vest ra, mở rộng áo khoác, cảm giác lông tơ phía sau lưng toát mồ hôi rồi.
An Noãn nhìn cử động của hai người, cảm giác mình chính là một cái bóng đèn lớn.
Xấu hổ không nói thành lời.
Món thịt bò được mang lên, Tống Ngưng trực tiếp đẩy khay tới trước mặt Ninh Thư: "Cắt giúp em đi."
Ninh Thư rất muốn hỏi một câu tại sao, tay bị què rồi à?
Ánh mắt Tống Ngưng đáng thương vô cùng nhìn Ninh Thư, duỗi bàn tay thon dài trắng muốt của mình ra: "Anh nhìn đi tay em ngày nào cũng đánh văn kiện, đau lắm ấy, bây giờ cũng không thể cắt thịt bò được nữa rồi."
Ninh Thư:...
"Em vì anh mà làm việc, anh cũng phải có lương tâm chứ, nên giúp em cắt đi." Tống Ngưng cong miệng nhìn Ninh Thư, Tống Ngưng bây giờ giống như một đứa trẻ bày trò thích chơi xấu, nhưng lại có chút đáng yêu.
Con mẹ nó, muốn tôi cắt thì tôi cắt, lại còn đậu má bày trò trêu cô, bày trò ma quỷ trêu cô.
Không trêu thì chết à.
Ninh Thư giúp Tống Ngưng cắt xong thịt bò, lúc này Tống Ngưng mới thoả mãn cười, thấy bộ dạng ngây ngốc của An Noãn, lạnh nhạt nói: "Có phải cô cũng muốn Cung Lạc giúp cô cắt thịt bò không?"
"Không cần đâu, không cần đâu." An Noãn vội vã xua tay: "Không cần làm phiền tổng giám đốc."
An Noãn suy nghĩ một chút, liền giơ ly rượu đỏ lên, mời rượu Ninh Thư, hơi xấu hổ nói: "Đa tạ tổng giám đốc cho tôi mượn năm trăm ngàn, nếu không tính mạng của em trai tôi đã không giữ được, ly rượu này tôi mời anh, cảm ơn anh."
Ninh Thư ừ một tiếng, nâng ly rượu lên đụng với ly của An Noãn một cái, uống một ngụm rồi để xuống.
An Noãn nhìn Ninh Thư lạnh lùng như vậy, trong lòng hơi rụt rè, cũng không nói chuyện nữa, vùi đầu ăn thịt bò.
Vẻ mặt Tống Ngưng đều viết biểu cảm kiêu ngạo: "Em đang không vui, anh mau tới dỗ em đi", Ninh Thư không thèm liếc cô ta lấy một cái, chuyên tâm ăn uống, khiến cho Tống Ngưng vô cùng ấm ức, không ngừng uống rượu.
Ninh Thư không nhịn được nói: "Em có thể uống ít đi một chút được không?"
"Không thể, em cũng chẳng là gì của anh, ai cần anh lo cho em." Tống Ngưng quệt miệng, hơi tức giận rồi.
Ninh Thư không còn cách nào cau mày, một cô gái làm nũng vói cô, loại cảm giác này mẹ nó sao lại quái dị đến thế.
An Noãn thấy cảnh này, càng cảm thấy lúng túng, có một loại cảm giác đứng ngồi không yên, hai người trước mặt là vợ chồng sắp cưới, hơn nữa người đàn ông thì tuấn tú, cô gái lại rất xinh đẹp, rất xứng đôi, quả thực là trai tài gái sắc, khiến người ta ngưỡng mộ mà.
Nhưng cảm giác thất vọng trong lòng cô ta là như thế nào, lẽ nào...
An Noãn nhìn về phía Ninh Thư lạnh lùng kia, lẽ nào cô ta có cảm giác với nam nhân lạnh lùng vô tình lời nói lại ác độc này sao?
Không thể nào, không thể nào, cô ta mới không thích nam nhân như vậy, người cô ta thích là người đàn ông dịu dàng với cô ta, có thể bao dung cô ta, chứ không phải người đàn ông lúc nào cũng soi mói này.
An Noãn, có phải đầu óc mày bị ngập nước rồi không.
Tác giả :
Ngận Thị Kiểu Tình