Bút Ký Phản Công Của Nữ Phụ Pháo Hôi
Chương 147: Thịt văn: Nữ chủ khổ quá chịu không nổi (26)
Edit: Akito
Nhìn trong phòng chắc là sẽ không tiếp tục nữa, tiểu huynh đệ của Tề Sanh không được.
Thấy kế tiếp không có chuyện gì, Ninh Thư vội vàng bỏ chạy, quay về phòng, móc ra cái còi trước ngực, thổi vào cái còi.
Nguyệt Lan thấy Ninh Thư thổi còi, vội vàng thả chiếc giày đang khâu xuống, hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao tiểu thư? Đến ám vệ cũng phải xuất hiện."
Có chuyện, đương nhiên có chuyện, hiện tại Tề Sanh không được, tuyệt đối sẽ trở về tìm nàng, tuy rằng Lý Vũ Phỉ cũng có phần, nhưng nguyên nhân chủ yếu là do nàng a, sau khi tự tìm đường chết, Ninh Thư liền tìm kiếm sự bảo hộ của ám vệ.
Ta là nữ chủ ngốc bạch ngọt, ta cần được bảo vệ.
Thổi còi một hồi lâu, ám vệ mới từ cửa sổ nhảy vào, một thân hắc y bịt mặt, cực kì gây chú ý.
“Tiểu thư, chuyện gì?" Ám vệ hỏi.
Ninh Thư nói: “Ta chỉ muốn xem ngươi có ở chung quanh đây không thôi, tính mạng ta gần đây có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, ta thổi còi, ngươi nhất định phải xuất hiện đấy."
Ám vệ nhìn Ninh Thư, tạm dừng một lát mới hỏi: “Tiểu thư, người lại làm chuyện gì?"
Ninh Thư hết sức bạch liên hoa nói: “Ta cái gì cũng không có làm, luôn có điêu dân muốn hại tiểu thư nhà ngươi."
“Gần nhất ngươi cần phải chú ý, nói không chừng sẽ có người muốn đối phó với tiểu thư nhà ngươi, ngươi ngàn vạn phải bảo hộ tiểu thư nhà ngươi thật tốt." Ninh Thư nói với ám vệ.
Ánh mắt ám vệ mang theo khinh thường, nói: “Ta biết rồi."
“Đúng rồi, Nguyệt Lan làm cho ngươi một đôi giày đấy." Ninh Thư nói với ám vệ, ám vệ lập tức nhìn về phía Nguyệt Lan, sắc mặt Nguyệt Lan tức thì bạo hồng, dậm chân nói với Ninh Thư: “Tiểu thư, sao người có thể nói trước như vậy chứ."
“Vì cái gì không thể nói?" Ninh Thư nhìn Nguyệt Lan.
Ám vệ nói một tiếng đa tạ với Nguyệt Lan liền nhảy ra ngoài cửa sổ, Ninh Thư nói: “Có phải hay không ta nói ra, ngươi sẽ không thể cho ám vệ ca ca một kinh hỉ."
Nguyệt Lan nhìn Ninh Thư, méo miệng muốn khóc, “Người nói như thế làm cho nô tỳ quá xấu hổ a."
Ninh Thư ‘nga’ lên một tiếng, “Ngươi lén lút đưa giày cho ám vệ thì không xấu hổ sao."
Ninh Thư thừa nhận chính mình cố ý.
“Tiểu thư, người sao lại thành như vậy, người thay đổi, trước kia người không phải như này." Nguyệt Lan bi thương nhìn Ninh Thư.
Dẹp mẹ đi, hôm nay một người hai người đều nói với cô, cô thay thôi.
“Không sao đâu, nếu như không được thì làm hai đôi, không phải liền sẽ có kinh hỉ sao, vốn dĩ ám vệ ca ca cho rằng chỉ nhận được một đôi giày, kết quả lại nhận được hai đôi, có phải rất kinh hỉ hay không?"
Ninh Thư an ủi Nguyệt Lan.
Nguyệt Lan nước mắt lưng tròng nhìn Ninh Thư: “Tiểu thư, sao người có thể như vậy, rõ ràng không có gì, bị người nói như thế, liền cảm thấy có gì đó, rõ ràng cái gì cũng không có, nô tỳ thế nào nhìn thẳng được khuôn mặt đầu gỗ của ám vệ đây."
Ninh Thư vội vàng bịt kín miệng Nguyệt Lan, nói với Nguyệt Lan: “Tuy rằng lời nói của ngươi đều là sự thật, nhưng không thể dõng dạc lớn tiếng như vậy, nếu để cho ám vệ ca ca nghe thấy được, ám vệ ca ca thương tâm bỏ đi thì làm sao bây giờ."
Nguyệt Lan lắc lắc đầu, Ninh Thư buông lỏng miệng Nguyệt Lan ra, Nguyệt Lan nói: “Nô tỳ cảm thấy ám vệ ca ca là người tốt."
Bị phát thẻ người tốt, thông thường sẽ không có đất diễn.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Ninh Thư, buổi tối Tề Sanh tới tìm nàng, Ninh Thư cảm thấy hết sức cạn lời, có chuyện gì ban ngày không thể nói, tại sao cứ phải đợi đến buổi tối, mắt thấy tên này rõ ràng không có lòng tốt.
Thời điểm Ninh Thư mở cửa phòng, Tề Sanh trong tay cầm quạt xếp, phi thường đẹp trai lại biếng nhác tựa vào cạnh cửa, trông thấy Ninh Thư liền nói: “Tiểu Hồng, đi cùng thiếu gia một lát, thiếu gia có lời muốn nói với ngươi."
Ninh Thư nháy đôi mắt gấu trúc, hỏi: “Có chuyện gì vậy thiếu gia, đã trễ thế này, người lại có chuyện gì muốn nói với nô tỳ, hiện tại nô tỳ muốn đi ngủ."
Tề Sanh cau mày, nhìn mặt Ninh Thư, hỏi: “Buổi tối ngươi cũng không rửa mặt sao? Vì sao buổi tối đi ngủ mà còn trang điểm, này đó bột chì không tốt cho làn da, đi rửa mặt rồi đi với thiếu gia một chút."
Ninh Thư ngượng ngùng vuốt ve mặt mình, nói: “Nô tỳ thích trang điểm, ngay cả khi đi ngủ, nô tỳ cũng không muốn rửa mặt."
Trong mắt Tề Sanh hiện lên vẻ tức giận, nhưng rất mau liền dịu xuống, ôn hòa nói với Ninh Thư: “Vậy cũng được, đi với thiếu gia một chút."
Ninh Thư đi theo phía sau Tề Sanh, phía trước Tề Sanh đi rất chậm, tư thái vô cùng ưu nhã lười biếng, dưới ánh trăng sáng ngời, giống như người trong tranh vậy.
Tề Sanh không nói lời nào, Ninh Thư cũng không nói lời nào, đi vào trong đình, Tề Sanh an vị ở trên ghế đá, cũng không nói lời nào, nói thật, nhìn thấy bô dạng chó hình người hiện tại của Tề Sanh, trong đầu
Ninh Thư đều nghĩ đến hình ảnh Tề Sanh cởi quần áo trước đó, như con gà luộc.
Cá chép bơi lội trong ao dưới đình, thỉnh thoảng gây ra chút tiếng động, giống như ma quỷ náo động, khiến cho tóc gáy Ninh Thư dựng thẳng lên, cảm giác chung quanh cũng có hơi âm trầm.
“Thiếu… Thiếu gia, trăng đêm nay thật to thật tròn a." Ninh Thư phá vỡ yên tĩnh.
Tề Sanh nhìn Ninh Thư, dưới ánh trăng thanh lãnh chiếu rọi, sắc mặt nàng ta vô cùng trắng, vành mắt đen thui, đôi môi đỏ chót, giống như một con quỷ vậy, Tề Sanh dời đi ánh mắt, nói: “Ta muốn nói đến sự tình trưa hôm nay."
Sự tình bạch bạch bạch giữa trưa? Ninh Thư sờ cái còi trước ngực, đề phòng Tề Sanh thật sự bị kinh hãi đến bất lực, tới tìm nàng báo thù?
Ninh Thư lui về phía sau hai bước hỏi: “Thiếu gia muốn nói cái gì?"
Tề Sanh nói với Ninh Thư: “Ngồi xuống đi, ta muốn nói với ngươi về chuyện của Vũ Phỉ."
Ninh Thư: cút, có cái gì để nói đâu.
“Vũ Phỉ là cô nương ta yêu từ nhỏ tới lớn, tương lai hai ta nhất định sẽ trở thành phu thê." Tề Sanh dùng một loại ánh mắt bất đắc dĩ lại thâm tình nhìn Ninh Thư, “Ta hi vọng ngươi có thể hiểu cho ta."
“"Đương nhiên nô tỳ có thể hiểu cho thiếu gia, chúc mừng thiếu gia." Ninh Thư vô cùng sảng khoái nói.
Trên mặt Tề Sanh tức khắc lộ vẻ vui sướng, đứng lên muốn bắt lấy tay Ninh Thư, nhưng ngay sau đó lại thu tay về, nói: “Thiếu gia biết ngươi là người tâm địa thiện lương."
“Chờ sau khi ta và Vũ Phỉ thành thân, ta sẽ làm Vũ Phỉ tiếp nhận người, Vũ Phỉ cũng giống như ngươi đều là người tâm địa thiện lương." Tề Sanh cao hứng nói.
Con mẹ nó, cút mẹ nó đi, Ninh Thư thật muốn tát cho hắn một cái, nói cả buổi, tên này là muốn cá và chân gấu đều kiếm được, thành thân với chân ái của mình còn muốn nạp nàng làm thiếp.
Đậu xanh rau má, còn tưởng rằng tên này không được nữa, tìm mình muốn gây chuyện, thì ra hơn nửa đêm tên này tới là để tâm sự tán gái.
Năng lực nam chính thực không phải dùng để trưng cho đẹp, vậy là không có bị gì.
Không thể tưởng tượng nổi, chuyện gì cũng không có.
Ninh Thư nghĩ không ra, nàng đã đạp hư chính mình thành như này, khó coi như thế, Tề Sanh đều có thể tự thôi miên mình, cho rằng nàng là một đại mỹ nhân.
Ninh Thư cười ngượng ngùng, “Thiếu gia và Vũ Phỉ tiểu thư là do duyên trời tác hợp, thiếu gia đã nói Vũ Phỉ tiểu thư là nữ tử tốt nhất trên đời, thiếu gia nên hảo hảo yêu quý Vũ Phỉ tiểu thư, vì sao thiếu gia còn muốn Vũ Phỉ tiểu thư thu nhận nô tỳ đây, nô tỳ liễu yếu đào tơ, thật sự không muốn xen vào tình yêu vĩ đại của thiếu gia và Vũ Phỉ tiểu thư."
Nhìn trong phòng chắc là sẽ không tiếp tục nữa, tiểu huynh đệ của Tề Sanh không được.
Thấy kế tiếp không có chuyện gì, Ninh Thư vội vàng bỏ chạy, quay về phòng, móc ra cái còi trước ngực, thổi vào cái còi.
Nguyệt Lan thấy Ninh Thư thổi còi, vội vàng thả chiếc giày đang khâu xuống, hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao tiểu thư? Đến ám vệ cũng phải xuất hiện."
Có chuyện, đương nhiên có chuyện, hiện tại Tề Sanh không được, tuyệt đối sẽ trở về tìm nàng, tuy rằng Lý Vũ Phỉ cũng có phần, nhưng nguyên nhân chủ yếu là do nàng a, sau khi tự tìm đường chết, Ninh Thư liền tìm kiếm sự bảo hộ của ám vệ.
Ta là nữ chủ ngốc bạch ngọt, ta cần được bảo vệ.
Thổi còi một hồi lâu, ám vệ mới từ cửa sổ nhảy vào, một thân hắc y bịt mặt, cực kì gây chú ý.
“Tiểu thư, chuyện gì?" Ám vệ hỏi.
Ninh Thư nói: “Ta chỉ muốn xem ngươi có ở chung quanh đây không thôi, tính mạng ta gần đây có lẽ sẽ gặp nguy hiểm, ta thổi còi, ngươi nhất định phải xuất hiện đấy."
Ám vệ nhìn Ninh Thư, tạm dừng một lát mới hỏi: “Tiểu thư, người lại làm chuyện gì?"
Ninh Thư hết sức bạch liên hoa nói: “Ta cái gì cũng không có làm, luôn có điêu dân muốn hại tiểu thư nhà ngươi."
“Gần nhất ngươi cần phải chú ý, nói không chừng sẽ có người muốn đối phó với tiểu thư nhà ngươi, ngươi ngàn vạn phải bảo hộ tiểu thư nhà ngươi thật tốt." Ninh Thư nói với ám vệ.
Ánh mắt ám vệ mang theo khinh thường, nói: “Ta biết rồi."
“Đúng rồi, Nguyệt Lan làm cho ngươi một đôi giày đấy." Ninh Thư nói với ám vệ, ám vệ lập tức nhìn về phía Nguyệt Lan, sắc mặt Nguyệt Lan tức thì bạo hồng, dậm chân nói với Ninh Thư: “Tiểu thư, sao người có thể nói trước như vậy chứ."
“Vì cái gì không thể nói?" Ninh Thư nhìn Nguyệt Lan.
Ám vệ nói một tiếng đa tạ với Nguyệt Lan liền nhảy ra ngoài cửa sổ, Ninh Thư nói: “Có phải hay không ta nói ra, ngươi sẽ không thể cho ám vệ ca ca một kinh hỉ."
Nguyệt Lan nhìn Ninh Thư, méo miệng muốn khóc, “Người nói như thế làm cho nô tỳ quá xấu hổ a."
Ninh Thư ‘nga’ lên một tiếng, “Ngươi lén lút đưa giày cho ám vệ thì không xấu hổ sao."
Ninh Thư thừa nhận chính mình cố ý.
“Tiểu thư, người sao lại thành như vậy, người thay đổi, trước kia người không phải như này." Nguyệt Lan bi thương nhìn Ninh Thư.
Dẹp mẹ đi, hôm nay một người hai người đều nói với cô, cô thay thôi.
“Không sao đâu, nếu như không được thì làm hai đôi, không phải liền sẽ có kinh hỉ sao, vốn dĩ ám vệ ca ca cho rằng chỉ nhận được một đôi giày, kết quả lại nhận được hai đôi, có phải rất kinh hỉ hay không?"
Ninh Thư an ủi Nguyệt Lan.
Nguyệt Lan nước mắt lưng tròng nhìn Ninh Thư: “Tiểu thư, sao người có thể như vậy, rõ ràng không có gì, bị người nói như thế, liền cảm thấy có gì đó, rõ ràng cái gì cũng không có, nô tỳ thế nào nhìn thẳng được khuôn mặt đầu gỗ của ám vệ đây."
Ninh Thư vội vàng bịt kín miệng Nguyệt Lan, nói với Nguyệt Lan: “Tuy rằng lời nói của ngươi đều là sự thật, nhưng không thể dõng dạc lớn tiếng như vậy, nếu để cho ám vệ ca ca nghe thấy được, ám vệ ca ca thương tâm bỏ đi thì làm sao bây giờ."
Nguyệt Lan lắc lắc đầu, Ninh Thư buông lỏng miệng Nguyệt Lan ra, Nguyệt Lan nói: “Nô tỳ cảm thấy ám vệ ca ca là người tốt."
Bị phát thẻ người tốt, thông thường sẽ không có đất diễn.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Ninh Thư, buổi tối Tề Sanh tới tìm nàng, Ninh Thư cảm thấy hết sức cạn lời, có chuyện gì ban ngày không thể nói, tại sao cứ phải đợi đến buổi tối, mắt thấy tên này rõ ràng không có lòng tốt.
Thời điểm Ninh Thư mở cửa phòng, Tề Sanh trong tay cầm quạt xếp, phi thường đẹp trai lại biếng nhác tựa vào cạnh cửa, trông thấy Ninh Thư liền nói: “Tiểu Hồng, đi cùng thiếu gia một lát, thiếu gia có lời muốn nói với ngươi."
Ninh Thư nháy đôi mắt gấu trúc, hỏi: “Có chuyện gì vậy thiếu gia, đã trễ thế này, người lại có chuyện gì muốn nói với nô tỳ, hiện tại nô tỳ muốn đi ngủ."
Tề Sanh cau mày, nhìn mặt Ninh Thư, hỏi: “Buổi tối ngươi cũng không rửa mặt sao? Vì sao buổi tối đi ngủ mà còn trang điểm, này đó bột chì không tốt cho làn da, đi rửa mặt rồi đi với thiếu gia một chút."
Ninh Thư ngượng ngùng vuốt ve mặt mình, nói: “Nô tỳ thích trang điểm, ngay cả khi đi ngủ, nô tỳ cũng không muốn rửa mặt."
Trong mắt Tề Sanh hiện lên vẻ tức giận, nhưng rất mau liền dịu xuống, ôn hòa nói với Ninh Thư: “Vậy cũng được, đi với thiếu gia một chút."
Ninh Thư đi theo phía sau Tề Sanh, phía trước Tề Sanh đi rất chậm, tư thái vô cùng ưu nhã lười biếng, dưới ánh trăng sáng ngời, giống như người trong tranh vậy.
Tề Sanh không nói lời nào, Ninh Thư cũng không nói lời nào, đi vào trong đình, Tề Sanh an vị ở trên ghế đá, cũng không nói lời nào, nói thật, nhìn thấy bô dạng chó hình người hiện tại của Tề Sanh, trong đầu
Ninh Thư đều nghĩ đến hình ảnh Tề Sanh cởi quần áo trước đó, như con gà luộc.
Cá chép bơi lội trong ao dưới đình, thỉnh thoảng gây ra chút tiếng động, giống như ma quỷ náo động, khiến cho tóc gáy Ninh Thư dựng thẳng lên, cảm giác chung quanh cũng có hơi âm trầm.
“Thiếu… Thiếu gia, trăng đêm nay thật to thật tròn a." Ninh Thư phá vỡ yên tĩnh.
Tề Sanh nhìn Ninh Thư, dưới ánh trăng thanh lãnh chiếu rọi, sắc mặt nàng ta vô cùng trắng, vành mắt đen thui, đôi môi đỏ chót, giống như một con quỷ vậy, Tề Sanh dời đi ánh mắt, nói: “Ta muốn nói đến sự tình trưa hôm nay."
Sự tình bạch bạch bạch giữa trưa? Ninh Thư sờ cái còi trước ngực, đề phòng Tề Sanh thật sự bị kinh hãi đến bất lực, tới tìm nàng báo thù?
Ninh Thư lui về phía sau hai bước hỏi: “Thiếu gia muốn nói cái gì?"
Tề Sanh nói với Ninh Thư: “Ngồi xuống đi, ta muốn nói với ngươi về chuyện của Vũ Phỉ."
Ninh Thư: cút, có cái gì để nói đâu.
“Vũ Phỉ là cô nương ta yêu từ nhỏ tới lớn, tương lai hai ta nhất định sẽ trở thành phu thê." Tề Sanh dùng một loại ánh mắt bất đắc dĩ lại thâm tình nhìn Ninh Thư, “Ta hi vọng ngươi có thể hiểu cho ta."
“"Đương nhiên nô tỳ có thể hiểu cho thiếu gia, chúc mừng thiếu gia." Ninh Thư vô cùng sảng khoái nói.
Trên mặt Tề Sanh tức khắc lộ vẻ vui sướng, đứng lên muốn bắt lấy tay Ninh Thư, nhưng ngay sau đó lại thu tay về, nói: “Thiếu gia biết ngươi là người tâm địa thiện lương."
“Chờ sau khi ta và Vũ Phỉ thành thân, ta sẽ làm Vũ Phỉ tiếp nhận người, Vũ Phỉ cũng giống như ngươi đều là người tâm địa thiện lương." Tề Sanh cao hứng nói.
Con mẹ nó, cút mẹ nó đi, Ninh Thư thật muốn tát cho hắn một cái, nói cả buổi, tên này là muốn cá và chân gấu đều kiếm được, thành thân với chân ái của mình còn muốn nạp nàng làm thiếp.
Đậu xanh rau má, còn tưởng rằng tên này không được nữa, tìm mình muốn gây chuyện, thì ra hơn nửa đêm tên này tới là để tâm sự tán gái.
Năng lực nam chính thực không phải dùng để trưng cho đẹp, vậy là không có bị gì.
Không thể tưởng tượng nổi, chuyện gì cũng không có.
Ninh Thư nghĩ không ra, nàng đã đạp hư chính mình thành như này, khó coi như thế, Tề Sanh đều có thể tự thôi miên mình, cho rằng nàng là một đại mỹ nhân.
Ninh Thư cười ngượng ngùng, “Thiếu gia và Vũ Phỉ tiểu thư là do duyên trời tác hợp, thiếu gia đã nói Vũ Phỉ tiểu thư là nữ tử tốt nhất trên đời, thiếu gia nên hảo hảo yêu quý Vũ Phỉ tiểu thư, vì sao thiếu gia còn muốn Vũ Phỉ tiểu thư thu nhận nô tỳ đây, nô tỳ liễu yếu đào tơ, thật sự không muốn xen vào tình yêu vĩ đại của thiếu gia và Vũ Phỉ tiểu thư."
Tác giả :
Ngận Thị Kiểu Tình