Búp Bê Tướng Công

Chương 1: Nghệ nhân làm búp bê

Khói trắng mỏng nhẹ lượn lờ cùng với tường trắng ngói đen so le không đồng đều đem toàn bộ đầu đường thành trấn bịt kín một màu đen vẩn đục.

Một tiểu tử tóc trái đào phe phẩy cái trống bỏi đi theo sau mẫu thân, nói nói cười cười, sau khi nhìn thấy quán ven đường ở đầu cầu đột nhiên ngây ngốc đứng nhìn không chịu rời đi, trừng cặp mắt tròn xoe thiếu chút nữa muốn rơi xuống đất.

Chỉ thấy trên quầy hàng bằng vải bông thô ráp bày những con rối được chạm trổ tỉ mỉ, chỉ nhìn lướt qua giống người thật như đúc.

Chủ quầy hàng là một người vóc dáng tinh tế, áo choàng phong trần cũ nát che khuất khuôn mặt, từ đầu đến cuối không nhúc nhích vẫn ngồi nguyên tại chỗ, so với những con rối bày ở trước mặt dường như càng giống con rối hơn.

Đúng lúc này, một con rối trong đó mặc trang phục Miêu tộc dựng thân lên, ngây thơ chất phác mà hướng phía nam hài ôm ấp, chân gỗ nhỏ nhấc lên, nhảy lên trống đồng Miêu Cương bên kia.

Nam đồng vỗ tay cười to, tràn đầy kích động nói: "Oa, con rối sống, con rối sống..."

Mẫu thân ở bên cạnh nhéo lỗ tai của hắn, đem hắn kéo sang một bên quát lên: "Tiểu tử này không muốn sống nữa hả, thứ này là tà vật, chạm vào sẽ chết người đó, cùng lão nương đi khỏi đây mau."

Chủ quầy mở áo choàng, lộ ra khuôn mặt thanh lệ của thiếu nữ, chăm chú đạm mạc nhìn mẫu tử hai người rời đi.

Nhìn nàng chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, con ngươi màu hổ phách như giếng cổ không gợn sóng, phảng phất như lắng đọng lại trăm nghìn sắc thái của thế gian.

Người qua đường xung quang tránh đi giống như tránh ôn dịch, cố ý cách thiếu nữ càng xa càng tốt.

Nàng phát ra một tiếng cảm thán, đem chỉ bạc trong tay áo to rộng thu về, mà con rối được nàng dùng chỉ bạc điều khiển cũng suy sụp trong nháy mắt, lảo đảo rơi trên bông vải.

Những con rối nàng bán đều là được chính tay nàng sáng tạo, tinh tế điêu khắc, cư nhiên bị người ta coi là vật mang lại điềm xấu, thật là khiến nàng hụt hẫng.

Thiếu nữ họ Hoàn, tên là Ý Như, lưu lạc đã hơn nửa năm, tất nhiên biết các địa phương ở Chu Hạ Quốc có phong tục bất đồng, có nơi coi con rối như thần để tế bái, cũng có nơi coi như vật mang lại điềm xấu tránh còn không kịp.

Xem ra trấn nhỏ này cũng không phải nơi nên ở lâu.

Hoàn Ý Như đang cúi đầu sửa lại vật phẩm, một đôi giày bó màu đen đạp lên mặt vải bông, ngăn cản nàng thu hồi vải bông.

"Những con rối này, đại gia ta mua hết."

Hoàn Ý Như nghe tiếng ngẩng đầu lên, thấy vài hắc y nam tử cường tráng đứng trước quầy hàng, ánh mắt khinh miệt mà liếc xéo nàng.

Nam nhân dẫn đầu ước chứng bốn mươi tuổi, dung mạo anh vĩ, chiều cao tám thước, làn da ngăm đen giống như đồng cổ, bên phải mặt có một đạo ngân hoa, hai má còn có râu màu xanh lá.

"Không bán." Hoàn Ý Như lạnh lùng mà ném xuống hai chữ, cũng mặc kệ vải bông dưới chân, nhặt lên bao vải liền xoay người đi.

Người dẫn đầu nhăn mi, lạnh lùng nói: "Chỉ cần bán cho ta, ngươi có thể tùy ý ra giá."

Thấy bước chân của Hoàn Ý Như cứng lại, người dẫn đầu khẽ cười một tiếng: "Nói đi, bao nhiêu ngân lượng ngươi sẽ bán?"

"Nếu bán cho tiểu hài tử vừa rồi ta chỉ cần một đồng tiền, nhưng nếu là ngươi..." Hoàn Ý Như nói chậm rãi, đột nhiên chuyển ý, "Đưa ta một vạn hoàng kim, ta cũng không bán."

Vừa nhìn đã biết bọn họ còn có ý đồ kín đáo khác, sao Hoàn Ý Như có thể đem con rối bán đi được.

Người dẫn đầu thấy nàng lui sâu vào giữa hẻm, chỉ thị thủ hạ phía sau: "Thật là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Mau, đem nữ nhân kia bắt lại đây cho ta."

Sau khi ba gã hắc y nhân tiến vào ngõ nhỏ, lại không thấy tung tích Hoàn Ý Như, gãi gãi đầu hoang mang nói: "Mới một hồi đã không thấy tăm hơi, chạy đâu mất rồi..."

"Ta ở đây." Một bóng người nhỏ gầy từ trên xà nhà nhảy xuống, rút ra chỉ bạc trong tay áo, phóng lên không trung đem hắc y nhân quấn lại gắt gao, chỉ cần hơi hơi dùng lực là có thể đem cổ bọn họ tước xuống.

Người dẫn đầu theo sau tới, nhìn thấy thủ hạ bị một nữ nhân chế trụ, giận đến mức gân xanh trên trán giật giật: "Tiểu tiện nhân, ngươi thật to gan."

Hoàn Ý Như nhướng mày không nói, lực đạo trong tay đột nhiên tăng lên một chút, cổ hắc y nhân đã có thêm một đường máu.

Ba người bị chế trụ chỗ yếu hại, đau đến mức kêu ầm lên: "Lão đại, cứu ta."

Người dẫn đầu lắc đầu nói: "Ngươi lấy ba người này uy hiếp ta cũng vô dụng, mạng của bọn họ cũng không đáng tiền. Ngươi ngay cả vạn lượng hoàng kim cũng không muốn, vậy ta nói cho ngươi Mặc Huyền ngọc ở chỗ nào thì sao?"

Thần sắc Hoàn Ý Như khẽ biến đổi, trầm giọng hỏi: "Tại sao ngươi biết Mặc Huyền ngọc?"

Người dẫn đầu ngoắc ngoắc ngón tay chỉ phía sau, ám chỉ một hắc y nhân khác trộm tiếp cận, một bên vẫn nói chuyện cùng Hoàn Ý Như: "Ngươi lại đây chút, ta liền nói cho ngươi."

Hoàn Ý Như sao có thể tin tưởng hắn, nhưng khó tránh khỏi bị phân tán lực chú ý, ngày lúc này một cỗ bột phấn trắng đột nhiên bay vào không trung, làm nàng sặc đến mức ho khan vài tiếng.

Đến khi phản ứng lại đây là mê dược, đã quá muộn.

Nàng đầu váng mắt hoa mà ngã xuống đất, bên tai quanh quẩn tiếng cười nhạo của nam nhân.

...

Trăng sáng sao thưa, cốc đề nam chi, gió thổi qua Hương Mãn Lâu.

Vài bóng người khiêng một bao tải lớn, lén lút mà đi vào cửa sau, sau khi bước vào khuê phòng ở lầu cao, đem dây thừng buộc bao tải cởi bỏ.

Trong bao tải, thiếu nữ không biết hôn mê bao lâu, một chậu nước lạnh lẽo xối xuống làm nàng tỉnh lại, sau đó mới đần độn mà ngồi dậy.

Trong khuê phòng, sau màn lụa sa mỏng theo gió lay động, một thân ảnh mạn diệu yểu điệu lười biếng mà nằm ở trên giường mỹ nhân tinh xảo, cách màn lụa mỏng khuôn mặt có chút mơ hồ nhưng vẫn có thể nhận ra là một mỹ nhân, bàn tay trắng nõn nhấc lên, tiếp nhận con rối được hắc y nhân đưa đến.

Phụ nhân cười khanh khách nói: "Con rối nhỏ này là ngươi làm?"

Nàng ta đem con rối đùa nghịch đến chi chi rung động làm Hoàn Ý Như cực kỳ không vui.

Hoàn Ý Như trả lời: "Vạn vật đều có linh, phu nhân không cảm thấy nó đang nhìn ngươi sao?"

Phụ nhân vừa nghe Hoàn Ý Như nói, cũng không biết có phải ảo giác hay không, thế nhưng cảm thấy con rối đang u oán mà nhìn chằm chằm chính mình, sợ tới mức tay run lên đem con rối ném trên mặt đất.

Hoàn Ý Như ngồi xổm xuống nhặt lên con rối, thương tiếc mà phủi đi tro bụi trên người nó.

Phụ nhân còn sợ hãi trong lòng, tức giận thở hổn hển, chỉ vào Hoàn Ý Như nói: "Thật to gan, ngươi cư nhiên dám làm ta sợ, tát nha đầu này hai cái bạt tai cho ta."

Người dẫn đầu vọt tới trước mặt Hoàn Ý Như, nâng tay lên, đang muốn xuống tay, Hoàn Ý Như đột nhiên nói: "Ngươi mất công bắt ta đến đây khẳng định là có ý đồ đi, làm như vậy chính là đạo đãi khách sao?"

Phu nhân ngẫm lại thấy cũng đúng, mắng người dẫn đầu: "Cẩu nô tài, mau lui xuống."

Người dẫn đầu nghe theo phân phó của chủ tử, kết quả còn bị mắng một trận, nhất thời bị đè nén.

"Nếu đã biết ta có ý đồ, vậy ta đây liền nói thẳng không cố kỵ." Phu nhân lấy từ trong hộp gấm ra một bức họa bằng da dê cuộn tròn, mặt hướng về phía Hoàn Ý Như nói, "Làm cho ta một con rối có thân thể như con người, giống như đúc nam tử trong bức họa này."

Trên tấm da dê là một bức tranh thủy mặc, miêu tả một thân ảnh dưới ánh trăng, người nọ cầm một chiếc dù giấy, đạp trên núi tuyết trắng xóa, mờ mịt như quỷ lại như tiên, chỉ là vài nét bút ít ỏi khiến cho khuôn mặt một mảnh mơ hồ.

Hoàn Ý Như hơi kinh ngạc, trong bức họa căn bản không thấy rõ mặt của nam nhân kia, hay là phụ nhân này cố ý muốn làm nàng khó xử.

Phụ nhân còn chưa đợi nàng xem rõ ràng, đã đem bức họa cuộn lại, coi như trân bảo mà cất đi.

Hoàn Ý Như lắc đầu nói: "Chỉ cho ta xem một bức họa, sao có thể tạo ra được con rối ngươi muốn, hơn nữa tại sao ta lại phải giúp ngươi?"

Phu nhân móc từ trong cổ áo thấp trước ngực một cây hắc ngọc điếu trụy, hướng Hoàn Ý Như quơ quơ: "Hắc ngọc này, ngươi không muốn sao?"

Hoàn Ý Như lộ vẻ mặt kinh ngạc: " Mặc Huyền ngọc, như thế nào ngươi lại có nó?"

"Ngươi làm tốt con rối cho ta, ta sẽ trả Mặc Huyền ngọc lại cho ngươi." Mỹ phụ nhân khó lường mà cười cười, không kiên nhẫn mà vẫy vẫy tay với hắc y nhân, "Mang nha đầu này xuống dưới, ngày mai liền bắt đầu bắt tay điêu khắc con rối."

Hoàn Ý Như vẫn còn muốn tiếp tục hỏi, lại bị hắc y nhân mạnh mẽ túm ra khỏi phòng.

Phòng được an bài cho Hoàn Ý Như ở gác mái của ngọc lâu, cửa sổ trong ngoài đều bị khóa chết. Đầu giường bày biện lư hương đồng đỏ tinh xảo tuyệt luân, so với trang hoàng cũ nát trong phòng không hợp nhau.

Khói nhẹ trong lư hương từ từ lan tỏa, một vòng lại một vòng, hóa thành mùi thơm ngào ngạt quanh quẩn trong phòng.

Khi làm con rối Hoàn Ý Như phải chọn loại gỗ phù hợp nên đối với các chủng loại gỗ cũng có chút nghiên cứu, cảm thấy mùi hương này có chút cổ quái, lại không rõ nguyên cớ.

Nàng lẳng lặng mà ngửi mùi đàn hương, dần dần có cảm giác suy sụp, nghĩ lại hôm nay cũng đủ mệt mỏi, cởi ra áo ngoài liền lên giường đi ngủ.

Khi đi vào giấc ngủ lại cực kỳ không yên ổn, trong lúc nửa mộng nửa tỉnh, hoảng hốt nghe được tiếng bước chân quỷ dị, chầm chậm từ xa đến gần.

Đầu giường có một đoàn sương đen di động, vô thanh vô tức mà hướng phía cuối giường bay tới.

Hồng quang trong lư hương lấp lánh nhấp nháy, làm cho hai mắt của nàng mê ly. Hơi thở bay nhàn nhạt mùi đàn hương, nổi lên một chút ẩm ướt, giống như bị ngâm qua nước.

Khi đoàn sương đen kia đột nhiên nặng trĩu đè ép lại đây, tay chân phảng phất như bị gông xiềng rất nặng, khiến nàng cả ngươi không thể nhúc nhích.

Hoàn Ý Như giống như cá thiếu nước, cái miệng nhỏ khó khăn hít thở, lúc đóng lúc mở.

Đây là mộng, đây là ác mộng, nàng gắt gao nhắm chặt hai mắt, tự niệm nói với chính mình.

Địa phương chưa bao giờ bị ngươi ngoài động vào bị bàn tay vô hình tùy ý chơi đùa, dẫn đến một cỗ nhiệt lưu từ trong bụng, rót khắp toàn thân.

Cảm giác ngứa ngáy cổ quái này đối với thiếu nữ rất là xa lạ, khiến nàng hồn nhiên vô thố mà mở ra mí mắt, ký ức sau đó liền trở nên mê loạn.

Trăng sáng xuyên thấu qua tầng tầng mây đen, ngân quang rải nhẹ qua cửa sổ, sương đen phác họa ngưng kết lại thành hình, hiện ra đường cong thân thể cùng tứ chi, hiển nhiên là thân hình nam tử cao gầy cân đối.

"A..." Nàng nghe được chính mình phát ra tiếng kêu sợ hãi, giống như Phật miếu Phạn chung, sương đen lay động áp chế trên người.

Sương mù tan đi, đem tất cả dây dưa vừa rồi quy về yên lặng.

Hoàn Ý Như thử nâng lên cánh tay, vui sướng mà phát hiện có thể nhúc nhích, chạy thật nhanh thắp lên ngọn lửa trên bàn.

Ánh nến ở trong phòng hơi hơi đong đưa, soi không ra bất luận cái gì cổ quái, áo lót cũng chỉnh tề mặc ở trên người.

Phảng phất mới vừa rồi, chỉ là một hồi mộng xuân......
Tác giả : Lưu Vân
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại