Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu Gia
Chương 9
Lúc Diệp Tư tốt nghiệp tiểu học, cũng là lúc sự nghiệp của Diệp Mạnh Giác khuếch trương lớn nhất, anh có đầu óc kinh doanh cùng độ nhạy bén cực cao, lại không thích dựa vào mấy chuyện xã giao để sự nghiệp luôn rộng mở, tất cả mọi chuyện trong công ty đều do anh hai Diệp Mạnh Tiêu làm. Hơn nữa khi đó anh còn trẻ, Diệp Mạnh Tiêu hi vọng anh có thể ra nước ngoài học hỏi một chút, chơi đùa chung quanh, cũng không uổng một thời thanh xuân. Diệp gia do một tay Diệp Quân lúc tuổi còn trẻ dựng lên bằng hai bàn tay trắng. Lúc đầu Diệp Quân gây dựng sự nghiệp rất vất vả, bất quá ông có thể chịu được cực khổ, lại chịu khó chịu cực, tinh thần trách nhiệm cùng với nhiệt huyết cao, làm giàu tuy là chuyện sớm hay muộn, nhưng đó lại là thành quả của cả chặng đường dài. Về sau Diệp Quân cưới vợ, mang đến cho ông không ít gia sản cùng các khoản không nhỏ, từ đó xí nghiệp Diệp gia mới ngày càng thịnh vượng từng bước phát triển trở thành xí nghiệp đứng hàng nhất nhì trong nước, mà trong đó, cũng không thể không kể đến công lao của phu nhân Diệp Quân.
Chỉ tiếc, cả ông trời cũng ghen tỵ với hồng nhan, Diệp phu nhân kết hôn được tám năm thì bị ung thư, lúc bệnh phát đã là thời kỳ cuối, bà biết mình không còn sống được bao lâu trên nhân thế, liền gọi người bạn tốt của mình là Lý Hoa Quyên đến. Lý Hoa Quyên lúc này là trợ lý của Diệp phu nhân, trước đó, là bạn cùng phòng kiêm bạn tốt của Diệp phu nhân, vóc người xinh đẹp, làm việc cũng không chút nào hàm hồ, chỉ là gia thế hơi kém.
Gia sản của Diệp gia lúc này đã rất phong phú, xí nghiệp càng là phong sinh thủy khởi, phụ nữ muốn vào Diệp gia nhiều vô số kể. Diệp phu nhân cân nhắc tới lui, nếu để tiện nghi cho người phụ nữ khác, không bằng khiến Lý Hoa Quyên gả cho ông. Ít nhất bà hiểu rõ người này, cũng rất thương yêu Diệp Mạnh Tiêu, lại có đủ năng lực giúp được cho Diệp Quân.
Trước lúc Diệp phu nhân qua đời, đã cho Lý Hoa Quyên tiến vào Diệp gia, để bà ấy bồi dưỡng tình cảm với Diệp Mạnh Tiêu. Từ khi Diệp phu nhân qua đời, Lý Hoa Quyên vẫn ở tại Diệp gia, đến nay đã được 30 năm.
Diệp Mạnh Tiêu khi đó mới vừa hai tuổi, dáng vẻ xinh đẹp, lại hiểu chuyện, bất cứ người lớn nào cũng sẽ thích đứa nhỏ như vậy. Lý Hoa Quyên quả thực đã tận tâm tận lực chăm sóc anh, tình cảm giữa hai người hòa thuận giống như mẹ con ruột thịt.
Khi Diệp Mạnh Tiêu tròn mười tuổi thì Diệp Mạnh Giác được sinh ra. Trước đó, Lý Hoa Quyên lo sợ Trong lòng Diệp Mạnh Tiêu có ý nghĩ này nọ, sẽ không thích em bé, trải qua một thời gian Diệp Mạnh Tiêu năn nỉ muốn có thêm một đứa em trai, bà mới đồng ý. Hai anh em mặc dù chênh nhau mười tuổi, nhưng Diệp Mạnh Tiêu thật lòng yêu thương đứa em trai này, yêu thương hết mực. Cảm tình giữa Diệp Mạnh Giác và anh hai cũng rất sâu nặng, chính vì vậy sau khi anh hai qua đời, anh liền quay về tiếp quản công ty, chính là hy vọng thông qua cố gắng của mình có thể an ủi linh hồn anh hai cùng chị dâu.
Sau khi Diệp Tư tốt nghiệp tiểu học đã thành một cô bé mập mạp đáng yêu, lúc cười rộ lên chỉ thấy răng trắng mà không thấy ánh mắt đâu. Nhưng Diệp Mạnh Giác thật sự yêu thích tiểu nha đầu mập mạp này, lúc bạn bè tụ hội, chỉ cần có thể mang theo tiểu Diệp Tư, nhất định anh sẽ không buông tay. Khiến mấy người trong hội của anh đều không chịu nổi, oán giận Diệp Mạnh Giác còn chưa kết hôn đã trực tiếp thăng cấp thành vú em, ngay cả bọn họ cũng chỉ được ăn chay, có muốn ngỏ ý cũng không có cách. Nói là nói vậy nhưng Diệp Mạnh Giác cũng biết, bọn họ ngày thường ai mà không phải chơi đến điên cuồng? Khó được một vài lần gặp gỡ ‘sạch sẽ’. Vì vậy, thời gian mấy người bạn tốt ngồi xuống nói chuyện phiếm, ăn cơm, uống chút trà, kỳ thực cũng không nhiều lắm.
Vì thế, mỗi lần Diệp Mạnh Giác nghe được lời nói như vậy cũng không để ý tới, vẫn như trước ôm bé cưng nhà anh, gắp thức ăn cho cô ăn. Lần nào tiểu nha đầu cũng ăn đến khi cái bụng tròn trịa giống quả cầu.
Diệp Tư cứ như vậy sống dưới sự cưng chiều của Diệp Mạnh Giác, không lo không nghĩ, tùy ý lớn lên. Thẳng đến một ngày, cô bất hạnh gặp Kiều Hoa Hoa. Lúc này, đã bước vào đầu tháng ba, học kỳ mới vừa mới bắt đầu, có một bạn học mới chuyển đến, chính là cô bạn gái bằng tuổi với Diệp Tư.
Lúc cô giáo dẫn theo Kiều Hoa Hoa vào, cô nàng liếc mắt liền thấy được người ngồi ở hàng đầu tiên là bạn học Diệp Tư. Không phải vì Diệp Tư có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ là vì mọi người trong lớp học đều ngồi theo cặp hết rồi, chỉ có Diệp Tư ngồi một mình, bên cạnh là chỗ trống. Quỷ tinh linh như Kiều Hoa Hoa làm sao biết được nguyên nhân trong đó?
Cho nên khi cô ta nghênh ngang ngồi vào chỗ bên cạnh Diệp Tư, câu nói đầu tiên là: “Này! Sao bạn bị bọn họ xa lánh vậy?"
Diệp Tư sửng sốt, cô cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy các bạn học xa lánh cô.
Lúc này Diệp Tư, trắng trẻo mập mạp giống như bánh bao nhỏ, thành tích lại luôn cầm cờ đi trước, có điều quả thật không có bạn nữ nào trong lớp chơi với cô, mà ngay chính bản thân cô cũng không phát hiện ra, mỗi ngày trong lòng nghĩ đến đều là học tập với chú, cái khác đều không để ý, không ngờ hôm nay bị một người vừa mới chuyển đến chỉ ra, trong đầu quả thật có chút không dễ chịu, cẩn thận ngẫm nghĩ lại, hình như, bản thân mình… quả thật không được bạn bè cùng lớp yêu thích. Nhưng mà, nói xa lánh cũng hơi quá mức.
Trong lòng Tiểu Diệp Tư có chút khó chịu, Kiều Hoa Hoa còn cố tình không chút e ngại vẫn như cũ đuổi theo Diệp Tư hỏi: “Tại sao vậy? Mình thấy bạn trắng trẻo mập mạp rất thú vị mà! Sao lại bị bạn bè xa lánh?"
Diệp Tư nổi giận, trả lời: “Ai nói mình bị xa lánh, mình chỉ là…….Chỉ là không thích theo chân bọn họ mà thôi…"
Kiều Hoa Hoa che miệng cười trộm, Diệp Tư nhìn cô ta vẻ mặt không tin, trong lòng mặc dù giận, nhưng rốt cuộc không buồn giận, cũng chẳng thèm để ý đến cô ta, cúi đầu đọc sách.
Kiều Hoa Hoa nở nụ cười nửa ngày, nhìn Diệp Tư không để ý đến mình, cũng cảm thấy không có ý nghĩa, cuối cùng rất dũng cảm nói: “Không sao cả, từ nay về sau, mình và cậu chơi với nhau."
Đáy lòng Diệp Tư âm thầm khinh bỉ, ai mà thèm chơi đùa với cậu chứ…..
Nào biết bạn học Kiều Hoa Hoa còn dõng dạc nói: “Không sao đâu, cậu không cần cảm động, mình vẫn luôn như vậy thích giúp đỡ bạn bè mà."
Diệp Tư thấy vậy mới ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn người bạn mới ngồi cùng bàn một hồi, không khỏi kinh ngạc, lớp này rõ ràng là lớp chuyên, hay là Kiều Hoa Hoa đi nhầm phòng học? Cô giáo biết chắc cô nàng này không phải ngu ngốc chứ?
Vì thế, cứ như vậy, Diệp Tư bất hạnh gặp được người bạn thứ hai trong đời của mình, Kiều Hoa Hoa. Kiều Hoa Hoa mỗi ngày quấn quít lấy Diệp Tư không đầu không đuôi hỏi này hỏi kia, quả thực công phu quấn người so với Tiểu Suất nhà cô còn lợi hại hơn, vì thế, Kiều Hoa Hoa may mắn chiếm được một cái biệt hiệu, Kiều Hoa Hoa. Lại nói tiếp, Họa Họa chính là tên của một con chó con lần đầu tiên tiểu Diệp Tư đặt tên cho, chỉ là sau khi nhìn thấy Diệp Mạnh Giác bế một con Husky rất đẹp về nhà, cô nhất quyết sửa tên lại.
Bạn học Diệp Tư lần đầu tiên ý thức được mình bị bạn bè ghét bỏ, tâm tình rất chán nản trở về nhà. Tài xế tiểu Lý chính là em họ của chú Lý Phong, anh ta rất nhanh phát hiện ra cảm xúc khác thường của Diệp Tư, lúc đậu xe trong sân nhà, liền gọi điện thoại cho Diệp Mạnh Giác.
Diệp Tư còn đang cắn đầu bút làm bài tập, Diệp Mạnh Giác đã trở lại, ở phòng khách không nhìn thấy nhóc con, đoán nhất định là đang ở thư phòng rồi, mở cửa ra, quả nhiên nhóc con đang cắn đầu bút, vẻ mặt rối rắm.
Diệp Mạnh Giác cười hỏi: “Bé cưng sao vậy? Đề bài khó lắm à?"
Diệp Tư thấy Diệp Mạnh Giác đã trở về, lập tức từ trên ghế trượt xuống, chạy đến trước mặt Diệp Mạnh Giác, kinh hỉ hỏi: “Sao hôm nay chú về sớm vậy, chú xong việc về nhà rồi à?"
Diệp Mạnh Giác cười gật đầu rồi xoa cái đầu nhỏ của cô, nói: “Thế nào? Không thích chú về sớm?"
Diệp Tư liền vội vàng lắc đầu, trong giọng nói mang theo chút oán giận: “Chú, đã bao lâu rồi chú không có đúng 6 giờ là về nhà hả?"
Diệp Mạnh Giác nhìn cô mang theo chút oán giận nhăn cái mũi nhỏ lại, vội vàng giải thích: “Được được, chú sai rồi, bé cưng nói xem phạt chú thế nào đây?"
Ánh mắt Diệp Tư xoay xoay, khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt, lôi Diệp Mạnh Giác đi về phía bàn học, “Chú, vậy phạt chú giúp bé cưng viết văn đi, đề bài là bạn thân của bé cưng."
Diệp Mạnh Giác vừa thấy đề bài, liền nở nụ cười, vội vàng đầu hàng, “Bé cưng, ngoan, chú làm sao mà biết bạn thân của bé cưng là người như thế nào? Đúng không? Tự bé cưng có thể viết mà nhỉ? Hay là chú làm bài tập khác giúp bé cưng? Vật lý? Đại số? Hóa học? Đều được."
Diệp Tư quệt miệng, đầu cúi xuống dưới, buồn buồn nói: “Chú, hình như bé cưng không có bạn chơi cùng…..haiz ~"
Diệp Mạnh Giác cẩn thận nghĩ, quả thực bé cưng nhà mình bạn bè thường cũng không có chứ đừng nói tới bạn thân, anh cũng chỉ nghe cô giáo ở đó nói nào là Diệp Tư rất biết điều, học giỏi, nghe cô giáo khen, không nghịch ngợm. Hình như, quả thật không nghe có nhiệt tình kết giao bạn bè, cùng bạn bè đùa nghịch linh tinh.
Diệp Tư suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên nói: “Hay là, bé cưng viết chú nhé, chú không phải là bạn thân của bé cưng sao?"
Diệp Mạnh Giác nghe được, không khỏi mỉm cười, tiểu nha đầu từ nhỏ đến lớn viết văn, toàn bộ đều viết về mình. Năm lớp ba bài văn đầu tiên có đề là 《 Người tôi yêu nhất 》. Diệp Mạnh Giác đến nay vẫn nhớ rõ, nét chữ nhỏ nhắn xiêu xiêu vẹo vẹo của tiểu nha đầu, từng chữ được viết trong ô vuông, “Người tôi yêu nhất là chú của tôi. Chú của tôi rất yêu tôi, chú mua đồ ăn ngon, còn mua quần áo đẹp, chú thường xuyên dẫn tôi đi chơi. Chú của tôi chính là người tốt nhất trên đời này, mẹ nói mỗi người đều có một thiên sứ, ông trời cho tôi một thiên sứ đó chính là chú của tôi."
Diệp Mạnh Giác lúc ấy nhìn thấy đoạn văn này, kích động đến nước mắt cũng trào ra, tiểu bảo bối nhà anh không biết, cô mới chính là thiên sứ của anh.
Diệp Tư đã cầm bút lên, ngựa quen đường cũ viết rằng: bạn thân của tôi là chú của tôi…
Diệp Mạnh Giác ở bên cạnh nhìn nhóc con khắp nơi viết văn dùng hết sức lực thật khoa trương hoa mỹ viết về anh, tuy rằng, anh cảm thấy có chút khoa trương, nhưng vẫn thấy hay, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Tiểu nha đầu rất nhanh chóng hoàn thành bài tập, cô cao hứng hai mắt sáng rỡ nhìn Diệp Mạnh Giác nói: “Chú, bé cưng đói bụng."
Dưới lầu dì Thái đã làm xong cơm chiều. Diệp Tư đi theo sau lưng chú, nhảy từng bước xuống lầu, hôm nay khó có được ngày chú về sớm, cô đã sớm đem chuyện ở trong trường kia quên đi rồi.
Lúc ăn cơm với Diệp Mạnh Giác, Diệp Tư luôn ăn nhiều hơn bình thường, bởi vì Diệp Mạnh Giác luôn luôn không ngừng gắp thức ăn cho cô, mà Diệp Tư ngay từ nhỏ đã biết Diệp Mạnh Giác thích cô béo một chút, cho nên cô luôn ngoan ngoãn nghe theo.
Nhưng thật ra Dì Thái có đôi khi sẽ ở bên cạnh nói: “Diệp Tư ăn nhiều quá, chờ đến khi cô bé trưởng thành, thích chưng diện sẽ thấy lo lắng đó."
Diệp Mạnh Giác luôn nói: “Không sao cả, bé cưng nhà chúng ta xinh đẹp mà, ai dám nói bé cưng béo? Tôi nhìn vừa mắt là được."
Vừa ư, haiz ~ Dì Thái không khỏi thở dài trong lòng, vốn dĩ cô bé có đôi mắt thật to bây giờ đã sắp biến thành một mí rồi, nơi nào còn vừa đúng?
Bà chỉ còn biết thở dài trong lòng, bởi vì hai người trong phòng ăn, nếu có một người không hứng thú ăn uống nữa, thì việc ăn uống không còn vui chút nào.
Trên thực tế, Diệp Tư rất nhanh sẽ phải trải qua lần công kích đầu tiên trong đời về dáng người của mình.
Diệp Tư luôn cho rằng từ lúc cô quen biết Kiều Hoa Hoa thì chính là lúc bắt đầu vận rủi của mình. Ngay ngày đầu tiên quen biết cô, cô liền trực tiếp được Kiều Hoa Hoa thực sự cho hay bản thân mình không được hoan nghênh. Qua ngày hôm sau, cô đã bị người ta mắng là ‘heo mập’.
‘Heo Mập’, từ ngữ có trọng lượng như thế được người ta quăng lên người của Diệp Tư khiến cho tiểu Diệp Tư của chúng ta đau đớn đến tâm tê liệt phế.
Kiều Hoa Hoa nhìn Diệp Tư đầy mặt buồn bực, dáng vẻ như muốn khóc, an ủi cô nói: “Diệp Tư à, cậu đừng khóc, cậu không cần để ý tới bọn họ đâu. Người như thế, không biết lượng sức, nhìn cậu thấy thế nào cũng đều giống cái bánh bao thôi ~ chỗ nào giống heo mập, bọn họ có thấy con heo mập nào mà thông minh lại đáng yêu như cậu không????"
Diệp Tư càng muốn khóc thêm, Kiều Hoa Hoa cậu đang khuyên mình đó hả? Đang khuyên tôi đấy sao? Cậu thật ngu ngốc.
Chỉ tiếc, cả ông trời cũng ghen tỵ với hồng nhan, Diệp phu nhân kết hôn được tám năm thì bị ung thư, lúc bệnh phát đã là thời kỳ cuối, bà biết mình không còn sống được bao lâu trên nhân thế, liền gọi người bạn tốt của mình là Lý Hoa Quyên đến. Lý Hoa Quyên lúc này là trợ lý của Diệp phu nhân, trước đó, là bạn cùng phòng kiêm bạn tốt của Diệp phu nhân, vóc người xinh đẹp, làm việc cũng không chút nào hàm hồ, chỉ là gia thế hơi kém.
Gia sản của Diệp gia lúc này đã rất phong phú, xí nghiệp càng là phong sinh thủy khởi, phụ nữ muốn vào Diệp gia nhiều vô số kể. Diệp phu nhân cân nhắc tới lui, nếu để tiện nghi cho người phụ nữ khác, không bằng khiến Lý Hoa Quyên gả cho ông. Ít nhất bà hiểu rõ người này, cũng rất thương yêu Diệp Mạnh Tiêu, lại có đủ năng lực giúp được cho Diệp Quân.
Trước lúc Diệp phu nhân qua đời, đã cho Lý Hoa Quyên tiến vào Diệp gia, để bà ấy bồi dưỡng tình cảm với Diệp Mạnh Tiêu. Từ khi Diệp phu nhân qua đời, Lý Hoa Quyên vẫn ở tại Diệp gia, đến nay đã được 30 năm.
Diệp Mạnh Tiêu khi đó mới vừa hai tuổi, dáng vẻ xinh đẹp, lại hiểu chuyện, bất cứ người lớn nào cũng sẽ thích đứa nhỏ như vậy. Lý Hoa Quyên quả thực đã tận tâm tận lực chăm sóc anh, tình cảm giữa hai người hòa thuận giống như mẹ con ruột thịt.
Khi Diệp Mạnh Tiêu tròn mười tuổi thì Diệp Mạnh Giác được sinh ra. Trước đó, Lý Hoa Quyên lo sợ Trong lòng Diệp Mạnh Tiêu có ý nghĩ này nọ, sẽ không thích em bé, trải qua một thời gian Diệp Mạnh Tiêu năn nỉ muốn có thêm một đứa em trai, bà mới đồng ý. Hai anh em mặc dù chênh nhau mười tuổi, nhưng Diệp Mạnh Tiêu thật lòng yêu thương đứa em trai này, yêu thương hết mực. Cảm tình giữa Diệp Mạnh Giác và anh hai cũng rất sâu nặng, chính vì vậy sau khi anh hai qua đời, anh liền quay về tiếp quản công ty, chính là hy vọng thông qua cố gắng của mình có thể an ủi linh hồn anh hai cùng chị dâu.
Sau khi Diệp Tư tốt nghiệp tiểu học đã thành một cô bé mập mạp đáng yêu, lúc cười rộ lên chỉ thấy răng trắng mà không thấy ánh mắt đâu. Nhưng Diệp Mạnh Giác thật sự yêu thích tiểu nha đầu mập mạp này, lúc bạn bè tụ hội, chỉ cần có thể mang theo tiểu Diệp Tư, nhất định anh sẽ không buông tay. Khiến mấy người trong hội của anh đều không chịu nổi, oán giận Diệp Mạnh Giác còn chưa kết hôn đã trực tiếp thăng cấp thành vú em, ngay cả bọn họ cũng chỉ được ăn chay, có muốn ngỏ ý cũng không có cách. Nói là nói vậy nhưng Diệp Mạnh Giác cũng biết, bọn họ ngày thường ai mà không phải chơi đến điên cuồng? Khó được một vài lần gặp gỡ ‘sạch sẽ’. Vì vậy, thời gian mấy người bạn tốt ngồi xuống nói chuyện phiếm, ăn cơm, uống chút trà, kỳ thực cũng không nhiều lắm.
Vì thế, mỗi lần Diệp Mạnh Giác nghe được lời nói như vậy cũng không để ý tới, vẫn như trước ôm bé cưng nhà anh, gắp thức ăn cho cô ăn. Lần nào tiểu nha đầu cũng ăn đến khi cái bụng tròn trịa giống quả cầu.
Diệp Tư cứ như vậy sống dưới sự cưng chiều của Diệp Mạnh Giác, không lo không nghĩ, tùy ý lớn lên. Thẳng đến một ngày, cô bất hạnh gặp Kiều Hoa Hoa. Lúc này, đã bước vào đầu tháng ba, học kỳ mới vừa mới bắt đầu, có một bạn học mới chuyển đến, chính là cô bạn gái bằng tuổi với Diệp Tư.
Lúc cô giáo dẫn theo Kiều Hoa Hoa vào, cô nàng liếc mắt liền thấy được người ngồi ở hàng đầu tiên là bạn học Diệp Tư. Không phải vì Diệp Tư có bao nhiêu nguy hiểm, chỉ là vì mọi người trong lớp học đều ngồi theo cặp hết rồi, chỉ có Diệp Tư ngồi một mình, bên cạnh là chỗ trống. Quỷ tinh linh như Kiều Hoa Hoa làm sao biết được nguyên nhân trong đó?
Cho nên khi cô ta nghênh ngang ngồi vào chỗ bên cạnh Diệp Tư, câu nói đầu tiên là: “Này! Sao bạn bị bọn họ xa lánh vậy?"
Diệp Tư sửng sốt, cô cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy các bạn học xa lánh cô.
Lúc này Diệp Tư, trắng trẻo mập mạp giống như bánh bao nhỏ, thành tích lại luôn cầm cờ đi trước, có điều quả thật không có bạn nữ nào trong lớp chơi với cô, mà ngay chính bản thân cô cũng không phát hiện ra, mỗi ngày trong lòng nghĩ đến đều là học tập với chú, cái khác đều không để ý, không ngờ hôm nay bị một người vừa mới chuyển đến chỉ ra, trong đầu quả thật có chút không dễ chịu, cẩn thận ngẫm nghĩ lại, hình như, bản thân mình… quả thật không được bạn bè cùng lớp yêu thích. Nhưng mà, nói xa lánh cũng hơi quá mức.
Trong lòng Tiểu Diệp Tư có chút khó chịu, Kiều Hoa Hoa còn cố tình không chút e ngại vẫn như cũ đuổi theo Diệp Tư hỏi: “Tại sao vậy? Mình thấy bạn trắng trẻo mập mạp rất thú vị mà! Sao lại bị bạn bè xa lánh?"
Diệp Tư nổi giận, trả lời: “Ai nói mình bị xa lánh, mình chỉ là…….Chỉ là không thích theo chân bọn họ mà thôi…"
Kiều Hoa Hoa che miệng cười trộm, Diệp Tư nhìn cô ta vẻ mặt không tin, trong lòng mặc dù giận, nhưng rốt cuộc không buồn giận, cũng chẳng thèm để ý đến cô ta, cúi đầu đọc sách.
Kiều Hoa Hoa nở nụ cười nửa ngày, nhìn Diệp Tư không để ý đến mình, cũng cảm thấy không có ý nghĩa, cuối cùng rất dũng cảm nói: “Không sao cả, từ nay về sau, mình và cậu chơi với nhau."
Đáy lòng Diệp Tư âm thầm khinh bỉ, ai mà thèm chơi đùa với cậu chứ…..
Nào biết bạn học Kiều Hoa Hoa còn dõng dạc nói: “Không sao đâu, cậu không cần cảm động, mình vẫn luôn như vậy thích giúp đỡ bạn bè mà."
Diệp Tư thấy vậy mới ngẩng đầu lên cẩn thận nhìn người bạn mới ngồi cùng bàn một hồi, không khỏi kinh ngạc, lớp này rõ ràng là lớp chuyên, hay là Kiều Hoa Hoa đi nhầm phòng học? Cô giáo biết chắc cô nàng này không phải ngu ngốc chứ?
Vì thế, cứ như vậy, Diệp Tư bất hạnh gặp được người bạn thứ hai trong đời của mình, Kiều Hoa Hoa. Kiều Hoa Hoa mỗi ngày quấn quít lấy Diệp Tư không đầu không đuôi hỏi này hỏi kia, quả thực công phu quấn người so với Tiểu Suất nhà cô còn lợi hại hơn, vì thế, Kiều Hoa Hoa may mắn chiếm được một cái biệt hiệu, Kiều Hoa Hoa. Lại nói tiếp, Họa Họa chính là tên của một con chó con lần đầu tiên tiểu Diệp Tư đặt tên cho, chỉ là sau khi nhìn thấy Diệp Mạnh Giác bế một con Husky rất đẹp về nhà, cô nhất quyết sửa tên lại.
Bạn học Diệp Tư lần đầu tiên ý thức được mình bị bạn bè ghét bỏ, tâm tình rất chán nản trở về nhà. Tài xế tiểu Lý chính là em họ của chú Lý Phong, anh ta rất nhanh phát hiện ra cảm xúc khác thường của Diệp Tư, lúc đậu xe trong sân nhà, liền gọi điện thoại cho Diệp Mạnh Giác.
Diệp Tư còn đang cắn đầu bút làm bài tập, Diệp Mạnh Giác đã trở lại, ở phòng khách không nhìn thấy nhóc con, đoán nhất định là đang ở thư phòng rồi, mở cửa ra, quả nhiên nhóc con đang cắn đầu bút, vẻ mặt rối rắm.
Diệp Mạnh Giác cười hỏi: “Bé cưng sao vậy? Đề bài khó lắm à?"
Diệp Tư thấy Diệp Mạnh Giác đã trở về, lập tức từ trên ghế trượt xuống, chạy đến trước mặt Diệp Mạnh Giác, kinh hỉ hỏi: “Sao hôm nay chú về sớm vậy, chú xong việc về nhà rồi à?"
Diệp Mạnh Giác cười gật đầu rồi xoa cái đầu nhỏ của cô, nói: “Thế nào? Không thích chú về sớm?"
Diệp Tư liền vội vàng lắc đầu, trong giọng nói mang theo chút oán giận: “Chú, đã bao lâu rồi chú không có đúng 6 giờ là về nhà hả?"
Diệp Mạnh Giác nhìn cô mang theo chút oán giận nhăn cái mũi nhỏ lại, vội vàng giải thích: “Được được, chú sai rồi, bé cưng nói xem phạt chú thế nào đây?"
Ánh mắt Diệp Tư xoay xoay, khóe miệng lộ ra nụ cười giảo hoạt, lôi Diệp Mạnh Giác đi về phía bàn học, “Chú, vậy phạt chú giúp bé cưng viết văn đi, đề bài là bạn thân của bé cưng."
Diệp Mạnh Giác vừa thấy đề bài, liền nở nụ cười, vội vàng đầu hàng, “Bé cưng, ngoan, chú làm sao mà biết bạn thân của bé cưng là người như thế nào? Đúng không? Tự bé cưng có thể viết mà nhỉ? Hay là chú làm bài tập khác giúp bé cưng? Vật lý? Đại số? Hóa học? Đều được."
Diệp Tư quệt miệng, đầu cúi xuống dưới, buồn buồn nói: “Chú, hình như bé cưng không có bạn chơi cùng…..haiz ~"
Diệp Mạnh Giác cẩn thận nghĩ, quả thực bé cưng nhà mình bạn bè thường cũng không có chứ đừng nói tới bạn thân, anh cũng chỉ nghe cô giáo ở đó nói nào là Diệp Tư rất biết điều, học giỏi, nghe cô giáo khen, không nghịch ngợm. Hình như, quả thật không nghe có nhiệt tình kết giao bạn bè, cùng bạn bè đùa nghịch linh tinh.
Diệp Tư suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên nói: “Hay là, bé cưng viết chú nhé, chú không phải là bạn thân của bé cưng sao?"
Diệp Mạnh Giác nghe được, không khỏi mỉm cười, tiểu nha đầu từ nhỏ đến lớn viết văn, toàn bộ đều viết về mình. Năm lớp ba bài văn đầu tiên có đề là 《 Người tôi yêu nhất 》. Diệp Mạnh Giác đến nay vẫn nhớ rõ, nét chữ nhỏ nhắn xiêu xiêu vẹo vẹo của tiểu nha đầu, từng chữ được viết trong ô vuông, “Người tôi yêu nhất là chú của tôi. Chú của tôi rất yêu tôi, chú mua đồ ăn ngon, còn mua quần áo đẹp, chú thường xuyên dẫn tôi đi chơi. Chú của tôi chính là người tốt nhất trên đời này, mẹ nói mỗi người đều có một thiên sứ, ông trời cho tôi một thiên sứ đó chính là chú của tôi."
Diệp Mạnh Giác lúc ấy nhìn thấy đoạn văn này, kích động đến nước mắt cũng trào ra, tiểu bảo bối nhà anh không biết, cô mới chính là thiên sứ của anh.
Diệp Tư đã cầm bút lên, ngựa quen đường cũ viết rằng: bạn thân của tôi là chú của tôi…
Diệp Mạnh Giác ở bên cạnh nhìn nhóc con khắp nơi viết văn dùng hết sức lực thật khoa trương hoa mỹ viết về anh, tuy rằng, anh cảm thấy có chút khoa trương, nhưng vẫn thấy hay, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Tiểu nha đầu rất nhanh chóng hoàn thành bài tập, cô cao hứng hai mắt sáng rỡ nhìn Diệp Mạnh Giác nói: “Chú, bé cưng đói bụng."
Dưới lầu dì Thái đã làm xong cơm chiều. Diệp Tư đi theo sau lưng chú, nhảy từng bước xuống lầu, hôm nay khó có được ngày chú về sớm, cô đã sớm đem chuyện ở trong trường kia quên đi rồi.
Lúc ăn cơm với Diệp Mạnh Giác, Diệp Tư luôn ăn nhiều hơn bình thường, bởi vì Diệp Mạnh Giác luôn luôn không ngừng gắp thức ăn cho cô, mà Diệp Tư ngay từ nhỏ đã biết Diệp Mạnh Giác thích cô béo một chút, cho nên cô luôn ngoan ngoãn nghe theo.
Nhưng thật ra Dì Thái có đôi khi sẽ ở bên cạnh nói: “Diệp Tư ăn nhiều quá, chờ đến khi cô bé trưởng thành, thích chưng diện sẽ thấy lo lắng đó."
Diệp Mạnh Giác luôn nói: “Không sao cả, bé cưng nhà chúng ta xinh đẹp mà, ai dám nói bé cưng béo? Tôi nhìn vừa mắt là được."
Vừa ư, haiz ~ Dì Thái không khỏi thở dài trong lòng, vốn dĩ cô bé có đôi mắt thật to bây giờ đã sắp biến thành một mí rồi, nơi nào còn vừa đúng?
Bà chỉ còn biết thở dài trong lòng, bởi vì hai người trong phòng ăn, nếu có một người không hứng thú ăn uống nữa, thì việc ăn uống không còn vui chút nào.
Trên thực tế, Diệp Tư rất nhanh sẽ phải trải qua lần công kích đầu tiên trong đời về dáng người của mình.
Diệp Tư luôn cho rằng từ lúc cô quen biết Kiều Hoa Hoa thì chính là lúc bắt đầu vận rủi của mình. Ngay ngày đầu tiên quen biết cô, cô liền trực tiếp được Kiều Hoa Hoa thực sự cho hay bản thân mình không được hoan nghênh. Qua ngày hôm sau, cô đã bị người ta mắng là ‘heo mập’.
‘Heo Mập’, từ ngữ có trọng lượng như thế được người ta quăng lên người của Diệp Tư khiến cho tiểu Diệp Tư của chúng ta đau đớn đến tâm tê liệt phế.
Kiều Hoa Hoa nhìn Diệp Tư đầy mặt buồn bực, dáng vẻ như muốn khóc, an ủi cô nói: “Diệp Tư à, cậu đừng khóc, cậu không cần để ý tới bọn họ đâu. Người như thế, không biết lượng sức, nhìn cậu thấy thế nào cũng đều giống cái bánh bao thôi ~ chỗ nào giống heo mập, bọn họ có thấy con heo mập nào mà thông minh lại đáng yêu như cậu không????"
Diệp Tư càng muốn khóc thêm, Kiều Hoa Hoa cậu đang khuyên mình đó hả? Đang khuyên tôi đấy sao? Cậu thật ngu ngốc.
Tác giả :
Lệ Lệ